Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1435
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1358: Huyết Chiến. (1)
ếu đổi là những người khác, cho dù là có thêm thủ đoạn không kém, thế nhưng đối mặt kẻ địch mạnh hơn chính mình quá nhiều, thì sao còn có thể có được chiến ý mạnh mẽ giống như thế này. Những người ấy có thể đánh một trận, cũng đã không tồi.
Sau một lát, ánh mắt Liễu Triêu Dương phát lạnh, hắn nhìn Thần Dạ ở phía xa mà quát:
- Trong những người này, hẳn ngươi cầm đầu. Hiện nay, nên đến phiên ngươi ra tay đi?
Đám người Liễu Triêu Dương biết rất rõ ràng. Bắt lấy bất cứ người nào, cho dù là tóm được Ngao Thiên vào trong tay, đều không có khả năng lớn khiến ọi người Dạ Minh bó tay chịu trói. Chỉ có bắt được Thần Dạ, Dạ Minh mới hoàn toàn không có lực để đánh lại.
Cho nên, mục tiêu hiện tại của bọn họ chỉ có một mình Thần Dạ!
- Ha ha, như các ngươi mong muốn!
Thần Dạ cười to.
Liền trong tiếng cười lớn không sợ hãi chút nào, cả người hắn đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh. Tốc độ kia cực nhanh, mặc dù là tàn ảnh cũng đều là không cách nào để cho người bắt giữ được nửa phần bóng dáng của hắn.
Vẻn vẹn là sau một cái chớp mắt, Thần Dạ đã ở trước mắt đám người Liễu Triêu Dương.
Lần thứ hai đôi mắt của đám người Liễu Triêu Dương run lên, nếu đổi lại là bọn họ, lấy thực lực của bọn họ, đều không thể làm được tốc độ nhanh chóng như vậy.
- Tất cả mọi người không cần lưu tay, giết đi!
Trong tàn ảnh, bóng dáng chân thật của Thần Dạ bỗng Hóa Hình ra. Một quyền như Thái Sơn Áp Đính hướng tới Liễu Triêu Dương đang ở phía trước mà nặng nề đè xuống
- Ong ong.
Phiến không gian này, cũng bởi vì lực lượng một quyền này mà tỏ ra không chịu nổi liền vang lên âm thanh răng rắc.
- Muốn chết.
Hai mắt Liễu Triêu Dương lập tức lạnh đi. Kẻ trong mắt này mới là nhân vật mấu chốt nhất trong trận đại chiến này. Vốn tưởng rằng muốn bắt được hắn, thậm chí giết chết hắn sẽ rất không dễ dàng, nhưng lại không có nghĩ rằng Thần Dạ lại tự động đưa lên tận miệng.
Trong nụ cười lạnh lẽo, ngón tay Liễu Triêu Dương lăng không chợt điểm. Tức thì linh khí trong thiên địa bùng nổ, một đạo Huyền Khí dũng mãnh như cầu vồng đột nhiên bắn ra dữ dội từ đầu ngón tay hắn. Mức độ hào hùng thế này làm cho người ta biết, sự cường đại của cao thủ Thiên Huyền, đích xác không phải các cảnh giới Võ Giả khác có khả năng so sánh nổi.
Cùng lúc đó, ba đại cao thủ Thiên Huyền còn lại của tộc Liễu cũng liền ra tay như tia chớp. Dải Huyền Khí mênh mông có uy lực xuyên thủng trời cao hung hăng vụt về hướng tới Thần Dạ.
Tứ đại cao thủ Thiên Huyền đồng thời xuất thủ, áp lực mà Thần Dạ phải đối mặt có thể nghĩ. Tuy nhiên, đứng trước bốn đạo công kích đáng sợ thế này mà hắn cũng không từng có bất cứ né tránh gì. Một quyền kia cũng vẫn hung hãn không sợ mà nện thẳng về phía trước.
- Thật là đi tìm cái chết.
Đám người Liễu Triêu Dương không nhịn được bắt đầu cười to. Bất kể trong tay Thần Dạ có được con bài chưa lật như thế nào, bản thân hắn chỉ là cảnh giới Thánh Huyền Thất Trọng, vậy sao có thể ngăn cản nổi một kích của bốn người mình. Cho dù đằng sau hắn còn có sáu vị đồng bạn đứng xung quanh.
Nhưng bốn người Liễu Triêu Dương không nghĩ tới, đây vốn là Thần Dạ cố ý.
Một trận đại chiến tương tự hoành tráng như vậy, điểm thắng bại đích thực ở nơi nào thì trong lòng Thần Dạ phi thường rõ ràng.
Bảy người bọn họ, nếu như vô phương vây khốn chặt bốn người Liễu Triêu Dương, cho dù chỉ để một người trong đó rời khỏi phiến chiến trường này. Như vậy, liền sẽ mang lại cho cả chiến cuộc hậu quả vô phương đánh giá. Thậm chí hậu quả này là phe mình chỉ còn một đường thất bại.
Cái này tuyệt đối không phải kết quả Thần Dạ mong muốn nhìn thấy.
Mà trong lòng Thần Dạ càng hiểu rõ ràng hơn. Hai tộc Thiên, Liễu có lẽ đối với vài đại cao thủ Thiên Huyền như Ngao Thiên cùng với Tử Huyên thậm chí với đám người Thiết Dịch Thiên Diệp Thước vẫn là phi thường kiêng kỵ. Thế nhưng người mà Tà Đế Điện đích thực muốn có được, thì chỉ là chính hắn.
Nói vậy đối phương lần này đây liên hợp, điểm mấu chốt nhất liền nằm ở trên người mình.
Nếu bọn họ muốn chính mình như vậy, chính mình liền chủ động đưa lên là được. Không phải Thần Dạ đánh giá chính mình quá cao. Bởi những người ở đây đều là huynh đệ bằng hữu phi thường tốt. Cần phải nói nếu đích thực có thể tập trung những người này gắt gao xoay quanh một chỗ, liền chỉ có Thần Dạ hắn.
Cho nên, bất kể là hiện tại đánh một trận, hay là trong tương lai đánh một trận cuối cùng với Tà Đế Điện, Thần Dạ đều là nhân vật trung tâm.
Thần Dạ đã coi một trận chiến này như là rèn luyện cho trận đánh cuối cùng trong tương lai. Như vậy, nhất định phải thông qua một trận chiến này mà khiến cho sáu người Diệp Thước đích thực có khả năng thực hiện được việc tiến thoái làm một thể. Tiếp tục như thế, mới có khả năng chiến thắng Tà Đế trong tương lai.
Năm đó bốn vị đại đế đồng dạng là cảnh giới Đế Cấp, nhưng lại vẫn thảm bại ngã xuống. Đây chính là một bài học rất tốt.
Hơn nữa Thần Dạ càng biết rõ hơn, mặc dù bọn người Diệp Thước phô ra bản lĩnh cực kỳ uy thế, có điều là chỉ cần chính mình chủ động xuất hiện ở trong phạm vi công kích thì bốn người Liễu Triêu Dương liền nhất định sẽ không thể chờ đợi được. Bởi vì ở sâu trong tâm khảm bọn họ thì hiện tại vẫn còn không coi đám người Diệp Thước là có thể đích thực xếp vào hạng đối thủ có khả năng công bình đánh một trận.
Như vậy cũng rất tốt. Bất cứ người nào bên người Thần Dạ, nếu mà kẻ địch lại dám khinh thường, vậy kết quả của kẻ địch này sẽ rất thảm đạm.
Huống hồ, Thần Dạ tất nhiên cố tình tạo ra cho đám người Diệp Thước một hoàn cảnh toàn lực tiến công. Thế nhưng vẫn một có một người, là nguyện ý chính mình đi tìm chết.
- Ngâm! Ngâm! Ngâm! Ngâm!.
Đến khi một quyền kia của Thần Dạ đang muốn nện vào bốn đạo đang công kích đến ở phía trước thì một tiếng Long Ngâm động trời bỗng đột nhiên vang vọng. Bỗng nhiên tại phía trước, Ngọc Long khổng lồ tản ra hào quang xanh thẫm, như thể tái sinh mà đứng chắn ngang ở trước người Thần Dạ.
Vào lúc Long Uy cường đại không cách nào hình dung đang tuôn trào dữ dội, nó khiến không gian chung quanh biến thành vùng đất chân không đáng sợ.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Ngọc Long vừa mới hiện thân, bốn đạo năng lượng dải lụa hung hãn vô cùng liền tức giận nện tới. Chúng nện cho Ngọc Long khổng lồ kia cứ như thế mà bị nổ tung, bắn tóe thành những đốm sáng đầy trời.
Uy thế Thiên Huyền quả nhiên khó dò, huống chi là tứ đại cao thủ Thiên Huyền cùng công kích.
Tuy nhiên, liền trong khoảnh khắc Ngọc Long bị tan đi, bóng dáng của Thần Dạ phảng phất cũng như bị đánh trúng, tiếp heo bỗng đột ngột biến mất.
Sắc mặt bốn người Liễu Triêu Dương đột nhiên căng thẳng. Thần Dạ kia, theo lực nhận biết của bọn họ lại thật sự không thấy đâu cả, phảng phất như không tồn ở trong không gian này.
Đế Quân Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư