Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Collins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Hunger Games
Dịch giả: Trần Quốc Tân
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6238 / 339
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ản nhạc quốc ca nổ tung trong tai tôi và sau đó tôi nghe tiếng Caesar Flickerman đang chào mừng khán giả. Ông ta có biết tầm quan trọng của việc nói chuẩn xác mọi từ ngữ từ bây giờ trở đi hay không? Ông ta phải biết. Ông ta sẽ muốn giúp chúng tôi. Đám đông vỡ òa trong tràng pháo tay khi các đội chuẩn bị xuất hiện. Tôi tưởng tượng ra Flavius, Venia và Octavia vênh vang đi lại và làm những động tác nhún chào nực cười. Đảm bảo rằng họ chẳng biết gì. Sau đó Effie được giới thiệu. Cô ta đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi. Tôi hy vọng cô ta có thể tận hưởng nó bởi vì theo kiểu suy nghĩ lệch lạc của Effie, cô ta có một bản năng rất nhạy bén về một số thứ nhất định và chắc rằng ít nhất cũng nghi ngờ là chúng tôi đang gặp rắc rối. Portia và Cinna nhận được sự chào đón nồng nhiệt, tất nhiên, họ đã rất tài năng, đã có một màn ra mắt sáng chói. Giờ thì tôi đã hiểu sự lựa chọn trang phục của Cinna cho tôi đêm nay. Tôi cần phải trông như một cô gái bé nhỏ, trong sáng nhất có thể. Sự xuất hiện của Haymitch đem đến một tràng pháo tay mà phải kéo dài ít nhất năm phút. Ừ thì ông ấy đã hoàn thành tốt vai trò lần đầu tiên. Không chỉ giúp cho một mà là cả hai cống phẩm sống sót. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ấy đã không cảnh báo tôi kịp thời? Liệu tôi có hành động khác đi không? Khoe khoang về khoảnh khắc dùng những quả dâu trước mặt Capitol? Không, tôi không nghĩ vậy. Nhưng tôi có thể dễ dàng trở nên ít thuyết phục hơn tôi cần phải làm bây giờ. Ngay lúc này. Bởi vì tôi có thể cảm thấy chiếc đĩa đang nâng tôi lên sân khấu.
Ánh sáng chói lòa. Tiếng ầm inh tai khi chiếc đĩa kim loại lạch cạch vào vị trí dưới chân tôi. Sau đó là Peeta chỉ cách tôi vài feet. Cậu ấy trông thật bảnh bao, khỏe mạnh, và đẹp đẽ khiến tôi khó mà nhận ra. Nhưng nụ cười của cậu ấy vẫn như vậy dù ở trong bùn hay ở Capitol và khi tôi nhìn thấy nó, tôi bước khoảng ba bước và lao vào vòng tay cậu ấy. Cậu ấy lảo đảo lùi lại, gần như mất thăng bằng, và đó là lúc tôi nhận ra vật kỳ cục thon nhỏ bằng kim loại trong tay cậu ấy là một loại gậy ba toong. Cậu ấy điều chỉnh lại và chúng tôi chỉ dính chặt lấy nhau trong khi khán giả như phát điên. Cậu ấy đang hôn tôi và trong suốt thời gian đó tôi chỉ nghĩ, Cậu có biết không? Cậu có biết rằng chúng ta đang gặp nguy hiểm như thế nào không? Sau khoảng mười phút, Caesar Flickerman vỗ nhẹ lên vai cậu ấy để tiếp tục Chương trình, và Peeta chỉ đẩy ông ta sang một bên mà không thèm liếc nhìn ông ta. Khán giả càng điên cuồng. Dù cậu ấy biết hay không, thì như thường lệ, Peeta vẫn luôn biết điều khiển khán giả như thế nào.
Cuối cùng, Haymitch tách chúng tôi ra và hiền từ đẩy chúng tôi về chiếc ghế dành cho người chiến thắng. Thông thường, đây là một chiếc ghế đơn, được trang trí công phu mà từ đó cống phẩm chiến thắng sẽ xem những hình ảnh tiêu biểu của Trò chơi, nhưng vì có hai chúng tôi, các Nhà thiết lập Trò chơi đã cung cấp một chiếc đi văng bằng nhung sang trọng màu đỏ. Một chiếc ghế nhỏ, mẹ tôi sẽ gọi nó là chiếc ghế tình nhân, tôi nghĩ vậy. Tôi ngồi sát vào Peeta đến nỗi gần như là ngồi trên lòng cậu ấy, nhưng một cái nhìn của Haymitch đã nói với tôi rằng điều đó chưa đủ. Đá đôi săng đan ra, tôi vắt chân sang một bên và dựa đầu vào vai Peeta. Cánh tay cậu ấy tự động ôm lấy tôi, và tôi cảm thấy như mình quay trở lại cái hang, co tròn trong lòng cậu ấy, cố gắng giữ hơi ấm. Chiếc áo sơ mi của cậu ấy được làm từ cùng loại vải vàng như chiếc váy của tôi, nhưng Portia cho cậu ấy mặc một chiếc quần đen dài. Cũng không đi săng đan, mà một đôi bốt màu đen chắc chắn giữ cậu ấy đứng vững vàng trên sân khấu. Tôi ước Cinna cho tôi mặc trang phục tương tự như vậy, vì tôi cảm thấy quá yếu đuối trong chiếc váy mỏng manh này. Nhưng tôi đoán đó chính là điểm mấu chốt.
Caesar Flickerman kể thêm vài câu chuyện cười nữa, và rồi cũng đến lúc bắt đầu Chương trình. Nó sẽ kéo dài đúng ba giờ đồng hồ và bắt buộc phải chiếu trên toàn bộ Panem. Khi ánh sáng yếu đi và quốc huy xuất hiện trên màn hình, tôi nhận ra tôi chưa chuẩn bị cho việc này. Tôi không muốn nhìn thấy hai mươi hai cống phẩm chết. Tôi đã nhìn đủ những cái chết của họ trước rồi. Tim tôi bắt đầu đập mạnh và tôi có thôi thúc mạnh mẽ muốn bỏ chạy. Làm thế nào những người chiến thắng khác đã đối mặt với chuyện này một mình được? Trong suốt những sự kiện tiêu biểu, họ thỉnh thoảng lại chiếu lên phản ứng của người chiến thắng trên ô nhỏ ở góc màn hình. Tôi nghĩ về những năm trước đây… một vài người tỏ ra đắc thắng, giơ nắm đấm lên, đấm vào ngực họ. Phần lớn chỉ ngồi bất động. Tất cả những gì tôi biết là thứ duy nhất giữ tôi ngồi trên chiếc ghế tình nhân này là Peeta – cánh tay của cậu ấy ôm lấy vai tôi, bàn tay kia thì bị năm chặt bởi hai tay tôi. Tất nhiên, những người chiến thắng trước đây không bị Capitol tìm cách tiêu diệt họ.
Thu gọn vài tuần trong vòng ba giờ quả là một kỳ công, đặc biệt khi bạn phải xem xét rất nhiều camera đã quay cùng một lúc. Bất cứ ai biên tập những sự kiện tiêu biểu này cũng phải lựa chọn một thông điệp để truyền tải. Năm nay, lần đầu tiên họ kể một câu chuyện tình yêu. Tôi biết tôi và Peeta đã chiến thắng, nhưng có một thời lượng không cân đối dành cho chúng tôi, ngay từ lúc bắt đầu. Dù sao tôi cũng vui mừng vì nó sẽ hỗ trợ cho toàn bộ câu chuyện yêu-điên-cuồng mà đó là biện pháp bảo vệ chúng tôi chống lại Capitol, thêm vào đó nó còn có nghĩa là chúng tôi sẽ không phải xem lại quá nhiều những cái chết.
Khoảng nửa giờ đầu tiên tập trung vào các sự kiện trước đấu trường, buổi chọn cống phẩm, cuộc diễu hành trên xe ngựa quanh Capitol, điểm số trong kỳ huấn luyện, và buổi phỏng vấn của chúng tôi. Có một loại nhạc nền tiết tấu vui tươi lồng ghép vào đó làm cho nó trở nên kinh tởm gấp đôi bởi, tất nhiên, gần như tất cả mọi người trên màn hình đều đã chết.
Khi chúng tôi ở trong đấu trường, có một bản tin chi tiết về trận tắm máu và sau đó các nhà làm phim chiếu lần lượt các hình ảnh về cái chết của các cống phẩm và hình ảnh của chúng tôi. Thực ra phần lớn là về Peeta, không nghi ngờ gì là cậu ấy đã gánh lấy câu chuyện lãng mạn này trên vai. Giờ tôi có thể nhìn thấy những gì mà khán giả đã xem, cậu ấy đã đánh lạc hướng bọn Chuyên nghiệp về tôi như thế nào, thức trắng đêm dưới gốc cây có tổ ong tracker jacker, chiến đấu với Cato để tôi chạy thoát và ngay cả khi nằm trong vũng bùn lầy bên bờ suối, vẫn thì thầm tên tôi trong giấc ngủ. So với cậu ấy, tôi dường như không có trái tim – chạy né tránh những quả cầu lửa, ném tổ ong xuống, và thổi bay kho vật dụng – cho đến khi tôi đi săn tìm Rue. Họ chiếu toàn bộ cái chết của Rue, mũi lao phóng đi, nỗ lực giải cứu thất bại của tôi, mũi tên của tôi xuyên qua cổ họng của tên đến từ Đặc khu 1, Rue trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi. Và bài hát. Tôi phải hát mọi nốt nhạc trong bài hát. Một thứ gì đó trong tôi đóng lại và tôi quá tê liệt để có thể cảm nhận được bất cứ thứ gì. Nó giống như xem những người hoàn toàn xa lạ trong một kỳ Trò chơi sinh tử khác. Tôi nhận ra họ đã bỏ qua phần mà tôi đã bao phủ cô bé trong hoa rừng.
Đúng. Bởi ngay cả việc đó cũng có hơi hướng của sự phản loạn.
Các hình ảnh tập trung về tôi khi họ thông báo hai cống phẩm từ cùng một đặc khu có thể sống và tôi hét tên Peeta và rồi bịt tay vào miệng. Nếu tôi lúc đầu có vẻ lãnh đạm với cậu ấy, thì tôi đã đền bù cho cậu ấy vào lúc này, bằng việc đi tìm cậu ấy, chăm sóc cho cậu ấy khỏe lại, đi đến bữa tiệc để lấy thuốc, và rất rộng rãi với các nụ hôn của mình. Một cách khách quan, tôi có thể nhìn thấy các con quái thú, cái chết của Cato kinh khủng như thế nào trước đây, nhưng một lần nữa, tôi cảm thấy nó xảy ra với những người tôi chưa từng gặp gỡ.
Và rồi đến khoảnh khắc với những quả dâu. Tôi có thể nghe thấy tiếng khán giả ra hiệu im lặng cho nhau, không muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì. Một làn sóng biết ơn các nhà làm phim tràn qua tôi khi họ kết thúc không phải bằng thông báo chiến thắng của chúng tôi, mà bằng hình ảnh tôi đang đấm lên cửa kính của chiếc trực thăng, gào thét tên Peeta khi họ cố gắng làm hồi sinh cậu ấy.
Trong thông điệp về sự tồn tại, đó là khoảnh khắc đẹp nhất của tôi trong cả đêm.
Bài quốc ca lại vang lên một lần nữa và chúng tôi đứng lên khi Tổng thống Snow bước lên sân khấu và theo sau là một bé gái mang một tấm đệm có đặt chiếc vương miện. Tuy nhiên, chỉ có một chiếc vương miện, và bạn có thể nghe thấy tiếng khán giả xì xào bàn tán – ông ta sẽ đặt nó lên đầu ai? – cho đến khi Tổng thống Snow xoay nó và nó tách ra làm hai nửa. Ông ta đặt nửa đầu tiên lên trán Peeta với một nụ cười. Ông ta vẫn cười khi đặt nửa còn lại lên đầu tôi, nhưng đôi mắt ông ta, ghé sát mắt tôi chỉ cách vài inch, không dung thứ giống như không dung thứ cho loài rắn.
Đó là lúc tôi biết rằng mặc dù cả hai chúng tôi cùng định ăn dâu độc, nhưng tôi là người bị buộc tội đưa ra ý tưởng. Tôi là kẻ chủ mưu. Tôi là người phải bị trừng phạt.
Kế tiếp là rất nhiều những động tác cúi chào, hoan hô. Cánh tay tôi gần như rời ra vì vẫy chào khi Caesar Flickerman cuối cùng cũng nói lời chào tạm biệt khán giả, nhắc nhở họ bắt sóng vào hôm sau để xem các cuộc phỏng vấn cuối cùng. Như thể họ có sự lựa chọn vậy.
Peeta và tôi được đưa thẳng đến biệt thự của Tổng thống để dự Bữa tiệc Chiến thắng, nơi chúng tôi có rất ít thời gian để ăn uống bởi các quan chức ở Capitol và những nhà tài trợ đặc biệt hào phóng chen lấn nhau khi họ cố gắng chụp ảnh cùng chúng tôi. Hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác tươi cười nối tiếp nhau, càng lúc càng xây xẩm khi buổi tối dần trôi qua. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp hình ảnh của Haymitch khiến tôi cảm thấy yên tâm, hay Tổng thống Snow, khiến tôi thấy sợ hãi, nhưng tôi vẫn tiếp tục tươi cười, cảm ơn mọi người và mỉm cười khi được chụp ảnh. Chỉ có một thứ duy nhất tôi không bao giờ làm đó là rời khỏi tay Peeta.
Mặt trời chỉ vừa mới nhô lên ở đường chân trời khi chúng tôi rã rời quay trở về tầng mười hai của Trung tâm Huấn luyện. Tôi nghĩ bây giờ cuối cùng tôi sẽ có cái gọi là ở riêng với Peeta, nhưng Haymitch đã cho cậu ấy đi cùng Portia để tìm thứ gì đó phù hợp cho buổi phỏng vấn và đích thân hộ tống tôi trở về phòng mình.
“Tại sao cháu không thể nói chuyện với cậu ấy?” tôi hỏi.
“Còn đầy thời gian để nói chuyện khi chúng ta trở về nhà,” Haymitch trả lời. “Đi ngủ đi, cháu sẽ lên hình lúc hai giờ.”
Mặc dù có sự can thiệp liên tiếp của Haymitch, tôi vẫn quyết định gặp riêng Peeta. Sau khi trở mình trằn trọc một vài giờ, tôi chuồn ra hành lang. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là kiểm tra mái nhà, nhưng ở đó không có ai. Ngay cả những con phố ở xa phía dưới cũng hoang vắng sau lễ chúc mừng tối nay. Tôi quay trở lại giường một lúc và rồi quyết định đi thẳng đến phòng cậu ấy, nhưng khi tôi cố gắng xoay nắm cửa, tôi nhận ra rằng cửa phòng ngủ của tôi đã bị khóa từ bên ngoài. Đầu tiên tôi nghi ngờ Haymitch, nhưng sau đó có một nỗi sợ hãi âm ỉ hơn rằng có thể là Capitol đang kiểm soát và giam giữ tôi. Tôi đã không thể bỏ trốn kể từ khi Trò chơi sinh tử bắt đầu, nhưng việc này cảm giác khác hẳn, cảm thấy nhằm đến cá nhân tôi nhiều hơn. Nó cảm tưởng như tôi đang bị bỏ tù vì phạm tội, và tôi đang chờ đợi bản án. Tôi nhanh chóng quay lại giường và giả vờ đang ngủ cho đến khi Effie Trinket đến đánh thức tôi để bắt đầu “một ngày vô cùng trọng đại!” khác.
Tôi có khoảng năm phút để ăn một bát ngũ cốc trộn món hầm nóng trước khi đội chuẩn bị đến. Tất cả những gì tôi phải nói là, “Khán giả yêu mọi người!” và không phải nói thêm gì nữa trong một vài giờ tới. Khi Cinna bước vào, anh ấy xua họ ra ngoài và mặc cho tôi một chiếc váy trắng mỏng nhẹ và một đôi giày hồng. Sau đó anh ấy đích thân sửa lại phần trang điểm của tôi cho đến khi tôi dường như tỏa ra nét hồng hào, dịu dàng. Chúng tôi buôn chuyện vu vơ, nhưng tôi sợ phải hỏi anh ấy bất cứ điều gì thực sự quan trọng vì sau sự việc cánh cửa, tôi không thể rũ bỏ cảm giác rằng tôi đang bị theo dõi thường xuyên.
Cuộc phỏng vẫn diễn ra ngay dưới tiền sảnh phòng khách. Một khoảng trống đã được thu dọn và chiếc ghế tình nhân đã được đưa vào, vây quanh bởi các lọ hoa hồng màu đỏ và hồng. Chỉ có một ít camera ghi lại sự kiện này. Ít nhất thì không có khán giả trực tiếp xem.
Caesar Flickerman trao tôi một cái ôm ấm áp khi tôi bước vào. “Xin chúc mừng, Katniss. Cháu thế nào?”
“Tốt ạ. Hồi hộp về cuộc phỏng vấn,” tôi trả lời.
“Đừng. Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian thần tiên,” ông ta nói, vỗ nhẹ vào má để làm tôi yên tâm.
“Cháu không giỏi nói về bản thân mình,” tôi nói.
“Không gì cháu nói là sai trái cả,” ông ta nói.
Và tôi nghĩ, Ồ, Caesar, giá như điều đó là sự thật. Nhưng thực ra, Tổng thống Snow có lẽ đang thu xếp thứ gì đó gọi là “tai nạn” dành cho tôi khi chúng ta đang nói.
Sau đó Peeta xuất hiện ở đó, trông thật đẹp trai trong trang phục đỏ và trắng, kéo tôi đến bên. “Mình khó mà gặp được cậu. Haymitch dường như muốn tách chúng ta ra.”
Haymitch chỉ đang thực sự cố giúp chúng tôi sống sót, nhưng có quá nhiều đôi tai đang lắng nghe ở đây, nên tôi chỉ nói, “Đúng, ông ấy gần đây trở nên vô cùng có trách nhiệm.”
“Chà, chỉ ở đây thôi và chúng ta về nhà. Sau đó ông ấy không thể giám sát chúng ta suốt được,” Peeta nói.
Tôi cảm thấy hơi rùng mình và không có thời gian để tìm hiểu tại sao bởi vì họ đã sẵn sàng cho chúng tôi. Chúng tôi ngồi có vẻ hơi nghiêm trang trên chiếc ghế tình nhân, nhưng Caesar lên tiếng, “Ồ, cứ tự nhiên đi và ôm chặt lấy cậu ấy nếu cháu muốn. Điều đó thật ngọt ngào.” Vì vậy tôi nhấc chân lên và Peeta kéo tôi sát lại gần cậu ấy.
Một ai đó đang đếm ở phía sau và chỉ như vậy, chúng tôi đang được truyền hình trực tiếp trên toàn bộ đất nước. Caesar Flickerman thật tuyệt vời, chọc ghẹo, cười đùa, trở nên im lặng khi sự kiện tự nó đã nói lên nhiều điều. Ông ấy và Peeta đã có sự hòa hợp khi họ tạo nên buổi tối cuộc phỏng vấn đầu tiên, đã có sự trêu đùa dễ dàng đó, nên tôi chỉ cần mỉm cười thật nhiều và cố gắng nói ít nhất có thể. Ý tôi là, tôi cũng phải nói một ít, nhưng ngay khi có thể tôi chuyển hướng cuộc đối thoại sang cho Peeta.
Tuy nhiên, cuối cùng Caesar cũng bắt đầu sắp đặt những câu hỏi mà yêu cầu phải trả lời đầy đủ hơn. “Chà, Peeta, chúng ta đã biết, kể từ những ngày trong chiếc hang đó, rằng đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đối với cháu từ lúc nào nhỉ, năm tuổi?” Caesar nói.
“Từ khoảnh khắc mà cháu nhìn thấy cô ấy,” Peeta nói.
“Nhưng, Katniss, thật là một chặng đường dài đối với cháu. Ta nghĩ khán giả thật sự hồi hộp khi xem cháu dần gục ngã trước cậu ấy. Khi nào cháu nhận ra rằng cháu đã yêu cậu ấy?” Caesar hỏi.
“Ồ, thật là một câu hỏi khó…” tôi cười yếu ớt, như mất hơi và cụp mắt xuống nhìn tay mình. Giúp tôi.
“Chà, ta biết khi nó tác động tới ta. Cái đêm khi cháu hét lên tên cậu ấy từ trên cây,” Caesar nói.
Cám ơn, Caesar! Tôi nghĩ, và rồi đi theo ý tưởng của ông ta. “Phải, cháu đoán là thời điểm đó. Ý cháu là, cho đến lúc đó, cháu chỉ cố không nghĩ đến cảm xúc của cháu là thế nào, thực sự, bởi vì điều đó thật khó lý giải, và nó chỉ làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nếu cháu thực sự quan tâm đến cậu ấy. Nhưng rồi, lúc ở trên cây, mọi thứ đã thay đổi,” tôi nói.
“Tại sao cháu lại nghĩ vậy?” Caesar thúc đẩy.
“Có lẽ… bởi vì lần đầu tiên… cháu có cơ hội để có thể giữ lấy cậu ấy,” tôi nói.
Đằng sau người quay phim, tôi thấy Haymitch thở hắt ra nhẹ nhõm và tôi biết tôi đang trả lời tốt. Caesar rút ra một chiếc khăn tay và phải mất một lúc vì ông ta quá xúc động. Tôi có thể cảm thấy Peeta đang ấn trán cậu ấy vào thái dương tôi và cậu ấy hỏi, “Vậy bây giờ cậu đã có mình, cậu định làm gì với mình đây?”
Tôi quay sang cậu ấy. “Giấu cậu vào nơi nào đó mà cậu không thể bị tổn thương.” Và khi cậu ấy hôn tôi, mọi người trong phòng đều thật sự thở dài.
Đối với Caesar, đây là lúc thích hợp để chuyển sang cảnh tất cả những lúc chúng tôi từng bị thương trong đấu trường, từ việc bị bỏng, bị ong đốt, đến các vết thương khác. Nhưng chưa đến lúc chúng tôi bị bao vây bởi các con chó biến đổi gen mà tôi quên mất rằng tôi đang được ghi hình. Khi Caesar hỏi Peeta “chiếc chân mới” của cậu ấy hoạt động tốt không.
“Chân mới ư?” tôi thốt lên, và tôi không thể ngăn mình vươn tới và kéo gấu quần của Peeta lên. “Ôi, không,” tôi thì thào, nhận ra một chiếc chân giả bằng kim loại và nhựa đã thay thế cho da thịt cậu ấy.
“Không ai nói với cháu à?” Caesar nhẹ nhàng hỏi. Tôi lắc đầu.
“Cháu đã không có cơ hội,” Peeta nói với một cái nhún mình.
“Đó là lỗi của cháu,” tôi nói. “Vì cháu đã buộc ga rô.”
“Đúng, nhờ lỗi của cậu mà mình vẫn còn sống,” Peeta lên tiếng.
“Cậu ấy nói đúng,” Caesar nói. “Cậu ấy chắc chắn sẽ chảy máu đến chết nếu không có nó.”
Tôi nghĩ điều đó đúng, nhưng tôi không thể không cảm thấy buồn vì nó đến mức mà tôi sợ rằng tôi có thể sẽ khóc và rồi tôi nhớ ra mọi người trên cả nước đang nhìn tôi nên tôi chỉ vùi mặt vào áo Peeta. Phải mất vài phút của họ để dỗ dành tôi quay ra vì thật dễ chịu hơn khi vùi mặt trong chiếc áo sơ mi, nơi không ai có thể nhìn thấy mặt tôi, và khi tôi quay ra, Caesar lùi lại việc đặt câu hỏi cho tôi để tôi có thể hồi phục. Thực tế, ông ta hoàn toàn để tôi yên cho đến thời điểm những quả dâu độc.
“Katniss, ta biết cháu thực sự đã bị sốc, nhưng ta buộc phải hỏi. Thời điểm mà cháu dốc những quả dâu đó ra. Lúc đó cháu đã nghĩ gì… hử?” ông ta nói.
Tôi dừng một lúc lâu trước khi trả lời, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Đây là thời điểm mấu chốt thể hiện tôi có thách thức Capitol không hay là chỉ phát điên với ý nghĩ sẽ mất Peeta đến mức tôi không thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Đó dường như cần phải có một bài phát biểu hoành tráng, gây xúc động sâu sắc, nhưng tất cả những gì tôi nói ra chỉ là một câu gần như không rõ ràng. “Cháu không biết, cháu chỉ… không thể chịu đựng được ý nghĩ về việc… sống mà không có cậu ấy.”
“Peeta? Có muốn nói thêm gì không?” Caesar hỏi.
“Không. Cháu nghĩ điều đó đúng với cả hai chúng cháu,” cậu ấy đáp.
Caesar ngừng cuộc phỏng vấn và nó đã kết thúc. Mọi người cười và khóc, ôm nhau, nhưng tôi vẫn không chắc chắn cho đến khi tôi gặp Haymitch. “Được chưa?” tôi thì thầm.
“Hoàn hảo,” ông ấy trả lời.
Tôi trở lại phòng thu dọn một vài thứ và nhận ra rằng chẳng phải lấy thứ gì ngoài chiếc huy hiệu hình chim mockingjay mà Madge đã tặng tôi. Ai đó đã trả lại nó vào phòng tôi sau Trò chơi. Họ đưa chúng tôi đi qua các con phố bằng một chiếc ô tô với các cửa sổ tối đen, và một con tàu đang đợi chúng tôi. Chúng tôi hầu như không có thời gian tạm biệt Cinna và Portia, tuy nhiên chúng tôi sẽ gặp lại họ trong vài tháng tới, khi chúng tôi có chuyến đi một vòng đến các đặc khu để chúc mừng chiến thắng. Đó là cách Capitol nhắc nhở dân chúng rằng Trò chơi sinh tử chưa bao giờ thật sự kết thúc. Chúng tôi sẽ được trao cho rất nhiều những tấm biển vô dụng, và mọi người sẽ phải giả vờ rằng họ yêu quý chúng tôi.
Con tàu bắt đầu chuyển bánh và chúng tôi bị lao vào bóng tối cho đến khi chúng tôi ra khỏi chiếc hầm và tôi hít một hơi thở tự do đầu tiên kể từ ngày chọn cống phẩm. Effie đi cùng chúng tôi trở về nhà và Haymitch nữa, tất nhiên. Chúng tôi ăn một bữa tối thịnh soạn và ngồi im lặng trước ti vi để xem tường thuật lại cuộc phỏng vấn. Với mỗi giây Capitol lại cách xa hơn, tôi bắt đầu nghĩ về nhà. Nghĩ về Prim và mẹ tôi. Về Gale. Tôi xin phép để đi thay chiếc váy và mặc bộ quần và áo sơ mi đơn giản. Khi tôi chậm rãi, cẩn thận rửa hết lớp trang điểm trên mặt, và tết lại tóc mình, tôi bắt đầu trở lại là chính mình. Katniss Everdeen. Một cô gái sống ở Seam. Đi săn trong rừng. Mua bán ở Hob. Tôi nhìn chằm chằm vào gương khi tôi cố gắng nhớ lại tôi là ai và tôi không phải là ai. Vào lúc tôi quay trở lại với những người khác, sức nặng của cánh tay Peeta bao quanh vai tôi cảm giác thật xa lạ.
Khi con tàu dừng lại một lúc để tiếp nhiên liệu, chúng tôi được phép ra ngoài hít thở không khí trong lành. Không cần thiết phải canh chừng chúng tôi nữa. Peeta và tôi đi bộ theo đường tàu, tay trong tay, và tôi không biết nói gì bây giờ khi chỉ có mình chúng tôi. Cậu ấy dừng lại và hái một bó hoa dại cho tôi. Khi cậu ấy đưa chúng ra, tôi thật khó để tỏ ra vui lòng. Bởi vì cậu ấy không thể biết rẳng những bông hoa hồng và trắng là ngọn của những cây hành dại và chỉ làm tôi gợi nhớ về những giờ tôi đi thu lượm chúng cùng với Gale.
Gale. Ý nghĩ về việc gặp lại Gale trong vài giờ nữa làm dạ dày tôi cuộn lên. Nhưng tại sao? Tôi không hoàn toàn định hình được nó trong đầu mình. Tôi chỉ biết rằng tôi cảm thấy như tôi đã nói dối một ai đó mà luôn tin tưởng mình. Hay chính xác hơn, là hai người. Tôi đã đi quá xa với điều đó cho đến tận thời điểm này vì Trò chơi. Nhưng sẽ không còn Trò chơi để trốn tránh khi quay trở về nhà.
“Có chuyện gì không hay à?” Peeta hỏi.
“Không có gì,” tôi trả lời. Chúng tôi tiếp tục bước đi, đi hết đuôi tàu, ra đến tận nơi mà ngay cả tôi cũng khá chắc chắn là không có chiếc camera nào được giấu trong các bụi rậm dọc đường tàu. Nhưng vẫn thốt được ra lời nào.
Haymitch làm tôi giật mình khi đặt tay lên lưng tôi. Ngay cả bây giờ, ở nơi xa xôi hẻo lánh này, ông ấy vẫn hạ thấp giọng. “Làm tốt lắm, cả hai đứa. Chỉ cần tiếp tục như vậy ở đặc khu cho đến khi tất cả các camera đều rời đi. Chúng ta sẽ ổn thôi.” Tôi nhìn ông ấy trở lại con tàu, tránh ánh mắt của Peeta.
“Ý ông ấy là gì?” Peeta hỏi tôi.
“Đó là Capitol. Họ không thích màn biểu diễn của chúng ta với những quả dâu,” tôi buột ra.
“Gì cơ? Cậu đang nói chuyện gì thế?” cậu ấy nói.
“Điều đó có vẻ quá nổi loạn. Vì vậy, Haymitch đã hướng dẫn mình suốt mấy ngày qua. Để mình không làm cho tình hình tồi tệ thêm,” tôi nói.
“Hướng dẫn cậu? Nhưng không hướng dẫn mình ư?” Peeta nói.
“Ông ấy biết cậu đủ thông minh để làm đúng mọi chuyện,” tôi giải thích.
“Mình đã không biết bất cứ thứ gì để làm đúng,” Peeta nói. “Vậy, điều cậu đang nói là, những ngày gần đây và như vậy mình đoán là… từ khi ở trong đấu trường… rằng đó chỉ là một kiểu chiến lược mà hai người đã nghĩ ra.”
“Không. Ý mình là, mình thậm chí không thể nói chuyện với ông ấy khi ở trong đấu trường, đúng không?” tôi lắp bắp.
“Nhưng cậu đã biết ông ấy muốn cậu làm gì, đúng không?” Peeta nói. Tôi cắn môi. “Katniss?” Cậu ấy buông tay tôi ra và tôi bước một bước, như thể để lấy lại thăng bằng.
“Tất cả những điều đó là vì Trò chơi,” Peeta nói. “Cậu đã diễn thật xuất sắc.”
“Không phải tất cả,” tôi nói, nắm chặt lấy những bông hoa của mình.
“Thế thì bao nhiêu? Không, quên nó đi. Mình nghĩ câu hỏi thật sự là những chuyện gì sẽ được xóa bỏ khi chúng ta quay về nhà?”
“Mình không biết. Càng về gần Đặc khu 12, mình càng bối rối,” tôi nói. Cậu ấy chờ đợi, lời giải thích thêm, nhưng không có gì được nói ra.
“Được rồi, cho mình biết khi cậu đã nghĩ ra,” cậu ấy nói, và có thể cảm nhận rõ nỗi đau trong giọng của cậu ấy.
Tôi biết tai tôi đã lành lại bởi vì ngay cả khi có tiếng động cơ ầm ầm thì tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng mọi bước chân của cậu ấy khi cậu ấy quay trở lại con tàu. Vào lúc tôi bước lên tàu, Peeta đã biến vào phòng cậu ấy để nghỉ đêm. Tôi cũng không nhìn thấy cậu ấy vào buổi sáng hôm sau. Thực tế, lần tiếp theo cậu ấy xuất hiện là lúc chúng tôi đang đi vào Đặc khu 12. Cậu ấy gật đầu chào tôi, mặt cậu ấy không thể hiện cảm xúc gì.
Tôi muốn nói với cậu ấy rằng cậu ấy thật không công bằng. Rằng chúng tôi đã là những người xa lạ. Rằng tôi đã làm những gì cần phải làm để sống sót, để giúp cho cả hai chúng tôi đều sống sót trong đấu trường. Rằng tôi không thể giải thích mọi thứ với Gale như thế nào bởi vì chính tôi cũng không biết. Rằng thật không nên yêu tôi vì dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ kết hôn và cậu ấy sẽ chỉ kết thúc với việc căm ghét tôi sau này thay vì sớm hơn. Rằng nếu như tôi thực sự có cảm xúc gì với cậu ấy thì nó cũng không quan trọng bởi tôi sẽ không bao giờ chấp nhận được kiểu tình yêu mà sẽ dẫn đến một gia đình và những đứa trẻ. Và làm sao cậu ấy có thể như vậy? Làm sao cậu ấy có thể, sau những gì chúng tôi cùng nhau trải qua?
Tôi cũng muốn nói với cậu ấy rằng tôi đã nhớ cậu ấy như thế nào. Nhưng điều đó sẽ thật không công bằng đối với tôi.
Vì vậy chúng tôi chỉ im lặng đứng đó, nhìn sân ga nhỏ bé đầy bụi bặm đang xuất hiện quanh chúng tôi. Qua cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy sân ga đang chật cứng các camera. Mọi người đang háo hức xem chúng tôi trở về nhà.
Liếc mắt sang bên, tôi thấy Peeta đang chìa tay ra. Tôi nhìn cậu ấy, không dám chắc. “Thêm một lần nữa chứ? Vì khán giả?” cậu ấy nói. Giọng cậu ấy không giận dữ. Nó trống rống, điều này còn tệ hơn. Vậy là cậu bé với chiếc bánh mì đã rời xa tôi.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy, giữ thật chặt, chuẩn bị cho các camera, và thấy khiếp sợ khoảnh khắc mà tôi cuối cùng sẽ phải rời xa nó.
HẾT QUYỂN MỘT
Đấu Trường Sinh Tử 1/3 Đấu Trường Sinh Tử 1/3 - Suzanne Collins Đấu Trường Sinh Tử 1/3