Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Collins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Hunger Games
Dịch giả: Trần Quốc Tân
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6238 / 339
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ôi nhổ những quả dâu ra khỏi miệng, lau sạch lưỡi bằng vạt áo sơ mi để chắc chắc không còn đọng lại nước dâu. Peeta kéo tôi xuống hồ nơi chúng tôi có thể rửa sạch miệng bằng nước và sau đó ôm chầm lấy nhau.
“Cậu không nuốt vào chút nào chứ?” tôi hỏi cậu ấy.
Cậu ấy lắc đầu. “Còn cậu?”
“Chắc giờ mình chết rồi nếu như mình đã nuốt,” tôi nói. Tôi có thể thấy môi cậu ấy mấp máy trả lời nhưng tôi không thể nghe được gì trong tiếng reo hò của khán giả ở Capitol mà họ đang truyền đi trực tiếp qua loa.
Chiếc trực thăng xuất hiện trên trời và hai chiếc thang dây được thả xuống, chỉ là tôi không thể nào để Peeta đi được. Tôi vòng cánh tay ôm cậu ấy khi giúp cậu ấy đứng lên, và chúng tôi mỗi người đặt một chân lên thanh thang đầu tiên. Dòng điện hút chặt lấy chúng tôi, và lần này tôi rất mừng vì tôi không thực sự chắc chắn Peeta có thể bám được vào thang suốt cuộc hành trình. Và vì mắt tôi đang nhìn xuống, tôi có thể thấy trong khi cơ bắp của chúng tôi đang bất động thì không có gì ngăn máu vẫn đang tuôn ra từ chân Peeta. Chắc chắn, ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi và dòng điện được ngắt, cậu ấy sẽ đổ sụp xuống sàn bất tỉnh.
Các ngón tay tôi vẫn nắm chặt lấy lưng áo khoác của cậu ấy đến nỗi khi họ đưa cậu ấy đi, nó bị rách toạc ra, để lại trên tay tôi một miếng vải đen. Các bác sĩ mặc đồ trắng vô trùng, đeo khẩu trang, găng tay, đã chuẩn bị sẵn sàng để phẫu thuật, tiến hành ngay lập tức. Peeta tái nhợt và bất động trên chiếc bàn bằng bạc, các ống truyền, dây dợ đầy quanh người cậu ấy, và trong giây lát tôi quên rằng chúng tôi đã thoát khỏi Trò chơi và tôi nhìn các bác sĩ chỉ như một mối nguy hiểm khác, một đàn thú biến đổi gen khác được tạo ra để giết cậu ấy. Sững sờ, tôi nhào đến chỗ cậu ấy, nhưng tôi bị ngăn lại và bị đẩy sang một phòng khác và một cửa kính đóng lại ngăn cách chúng tôi. Tôi đấm lên mặt kính, gào thét điên cuồng. Mọi người mặc kệ tôi, trừ một vài phục vụ người Capitol xuất hiện sau lưng tôi và đem cho tôi ít đồ uống.
Tôi sụp xuống sàn, mặt tôi vẫn dán chặt vào cửa kính, nhìn chằm chằm vô hồn vào chiếc cốc pha lê trong tay tôi. Đá lạnh với nước cam, một ống hút với diềm xếp ở phía trên. Trông nó thật không phù hợp trong đôi tay bẩn thỉu, đầy máu của tôi với những móng tay cáu bẩn và sứt sẹo. Miệng tôi ứa nước miếng trước mùi thơm của nó, nhưng tôi đặt nó xuống sàn, không tin tưởng bất cứ thứ gì quá sạch sẽ và đẹp đẽ.
Qua lớp kính, tôi nhìn các bác sĩ cuống quýt phẫu thuật cho Peeta, đôi mày họ cau lại để tập trung. Tôi nhìn thấy những dòng chất lỏng, bơm vào qua các đường ống, nhìn một bức tường toàn các đĩa số và đèn mà chẳng có nghĩa lý gì với mình. Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ tim cậu ấy đã ngừng đập hai lần.
Nó giống như đang ở nhà, khi người ta mang đến cái người bị thương vô vọng từ vụ nổ hầm mỏ, hay người đàn bà trong ngày đau đẻ thứ ba, hay đứa trẻ sắp chết đói đang đấu tranh chống lại bệnh viêm phổi, và mẹ tôi với Prim, họ cũng có vẻ mặt như vậy. Giờ là lúc chạy vào rừng để trốn tránh cho đến khi bệnh nhân đã đi khỏi đó rất lâu và ở một nơi khác của Seam, những người thợ rèn đang đóng quan tài. Nhưng tôi bị giữ lại đây bởi các bức tường của trực thăng và bởi một sức mạnh tương tự nó mà đang giữ những người mình yêu thương gần với cái chết. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy họ lượn quanh bếp nhà mình và tôi đã nghĩ, Tại sao họ không bỏ đi? Tại sao họ ở lại để nhìn?
Và giờ tôi đã hiểu. Đó là vì bạn không có lựa chọn.
Tôi giật mình khi nhìn thấy ai đó đang nhìn mình chằm chằm chỉ cách khoảng vài inch, và rồi tôi nhận ra đó chính là khuôn mặt của tôi phản chiếu lại qua tấm kính. Đôi mắt hoang dại, đôi má hõm vào, mái tóc tôi là một mớ rối bù, lộn xộn. Hung dữ. Hoang dã. Điên dại. Không khó hiểu tại sao mọi người đang giữ khoảng cách an toàn với tôi.
Điều tiếp theo mà tôi biết là chúng tôi hạ cánh xuống mái nhà của Trung tâm Huấn luyện và họ đang đưa Peeta đi nhưng để lại tôi sau cánh cửa. Tôi bắt đầu lao vào tấm kính, la hét ầm ĩ và tôi nghĩ là tôi đã thoáng nhìn thấy bóng của mái tóc màu hồng – đó phải là Effie, đó phải là Effie đến để giải cứu tôi – khi một mũi kim đâm mạnh vào tôi từ phía sau.
Khi tôi tỉnh lại, lúc đầu tôi sợ cử động. Toàn bộ trần nhà sáng bừng với ánh sáng vàng nhạt cho phép tôi nhận ra rằng mình đang nằm trong một căn phòng chỉ có độc một chiếc giường ngủ. Không nhìn thấy cửa ra vào hay cửa sổ. Không khí có mùi gì đó hăng hăng và mùi thuốc sát trùng. Tay phải tôi có vài ống truyền nối với bức tường đằng sau tôi. Tôi không mặc quần áo, nhưng khăn trải giường mịn màng đang phủ trên da tôi. Tôi rón rén nâng tay trái lên khỏi tấm chăn. Nó không chỉ được cọ rửa sạch sẽ, các móng tay được cắt tỉa thành hình oval một cách hoàn hảo, mà các vết sẹo do bị bỏng cũng đã mờ đi. Tôi chạm lên má, lên môi, lên vết sẹo nhăn nheo trên lông mày và tôi đang luồn các ngón tay vào mái tóc mềm mượt của mình trong khi vẫn nằm bất động. Đầy lo lắng, tôi làm rối chỗ tóc bên tai trái. Không, đó không hề là ảo tưởng. Tôi lại có thể nghe được.
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng một dải băng rộng giữ cố định quanh eo ngăn tôi nâng người lên cao hơn vài inch. Sự giam hãm thân thể này làm tôi hoảng loạn và tôi đang cố gắng đẩy người dậy, vặn vẹo hông trong dải băng khi một phần của bức tường trượt mở ra và cô gái Avox tóc đỏ bước vào mang theo một chiếc khay. Sự xuất hiện của cô gái làm tôi bình tĩnh lại và ngừng cố gắng trốn thoát. Tôi muốn hỏi cả triệu câu hỏi, nhưng tôi sợ bất cứ sự thân quen nào sẽ gây nguy hiểm cho cô ấy. Rõ ràng rằng tôi đang bị theo dõi sát sao. Cô gái đặt chiếc khay ngang đùi tôi và ấn cái gì đó khiến tôi được đẩy ngồi dậy. Trong khi cô ấy điều chỉnh những chiếc gối cho tôi, tôi mạo hiểm hỏi một câu. Tôi nói to và rõ ràng nhất có thể mà chất giọng khàn khàn của mình có thể cho phép, nên không có gì tỏ ra bí hiểm. “Peeta có qua khỏi không?” Cô gái gật đầu, và khi cô ấy đặt một cái thìa vào tay tôi, tôi có thể cảm thấy một cái bóp nhẹ thiện chí.
Tôi đoán sau cùng thì cô ấy đã không mong ước tôi chết. Và Peeta đã vượt qua được. Tất nhiên, cậu ấy đã làm được. Với tất cả những thiết bị đắt tiền của họ ở đây. Tuy nhiên, tôi đã không dám chắc cho đến lúc này.
Khi cô gái Avox rời đi, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cô ấy và tôi đói cồn cào hướng đến cái khay. Một bát nước xuýt trong, một cốc nhỏ nước táo, và một ly nước. Đây là nó ư? Tôi nghĩ một cách cáu bẳn. Không phải bữa tối chào mừng về nhà của tôi phải thịnh soạn hơn một chút sao? Nhưng tôi nhận ra rằng đó là cả một nỗ lực để xử lý hết bữa ăn thanh đạm trước mặt mình. Dạ dày tôi dường như đã co lại chỉ bằng kích thước của một hạt dẻ, và tôi phải tự hỏi tôi đã hôn mê bao lâu bởi tôi không có khó khăn gì để ăn một bữa sáng khối lượng lớn vào buổi sáng cuối cùng trong đấu trường. Thông thường sẽ có vài ngày trì hoãn giữa ngày kết thúc trò chơi và ngày giới thiệu người chiến thắng để họ có thể làm hồi phục một người đã bị đói khát, bị thương và bẩn thỉu. Ở một nơi nào đó, Cinna và Portia đang làm một tủ quần áo cho nhưng buổi xuất hiện trước công chúng. Haymitch và Effie đang sắp xếp một bữa tiệc lớn cho các nhà tài trợ của chúng tôi, xem xét lại các câu hỏi trong buổi phỏng vấn cuối cùng. Ở quê nhà, Đặc khu 12 có lẽ đang hỗn loạn khi họ cố gắng chuẩn bị buổi lễ chào mừng về nhà cho tôi và Peeta, mà lần gần nhất cũng đã cách đây đến ba mươi năm.
Về nhà! Prim và mẹ tôi! Gale! Ngay cả ý nghĩ về con mèo già bẩn thỉu của Prim cũng khiến tôi mỉm cười. Tôi sẽ về nhà sớm thôi!
Tôi muốn ra khỏi chiếc giường này. Để gặp Peeta và Cinna, để biết nhiều hơn về những chuyện đã xảy ra. Và tại sao tôi lại không nên làm thế chứ? Tôi cảm thấy khỏe. Nhưng khi tôi bắt đầu tìm cách thoát khỏi dải băng, tôi cảm thấy một dòng chất lỏng lạnh lẽo từ một trong những ống truyền thấm vào mạch máu của tôi và gần như ngay lập tức tôi mất đi tri giác.
Điều này lặp đi lặp lại trong một khoảng thời gian vô định. Việc tỉnh dậy của tôi, ăn uống, và, bị cho thiếp đi, mặc dù tôi đã từ bỏ thôi thúc cố gắng thoát khỏi chiếc giường. Tôi dường như ở trong một thứ ánh sáng liên miên, mờ ảo, xa lạ. Chỉ ghi nhận được một vài thứ. Cô gái Avox tóc đỏ không hề quay lại kể từ lần cho tôi ăn, các vết sẹo của tôi đang dần biến mất, hay là tôi đang tưởng tượng ra điều đó? Hay liệu tôi có nghe thấy tiếng một người đàn ông đang quát tháo không? Không phải với âm vực của người Capitol, mà là ngữ điệu thô ráp hơn của quê nhà. Tôi không thể không có một cảm giác mơ hồ, cảm thấy được an ủi rằng có ai đó đang quan tâm đến mình.
Sau đó cuối cùng thì thời điểm cũng đến khi tôi tỉnh lại và không còn bất cứ thứ gì cắm vào cánh tay phải của tôi. Dải băng kiểm soát quanh người tôi đã được dỡ bỏ và tôi được tự do đi lại. Tôi bắt đầu ngồi dậy nhưng tôi bị sững lại khi nhìn bàn tay mình. Làn da hoàn hảo, mịn màng và đầy sức sống. Không chỉ những vết sẹo trong đấu trường đã biến mất, mà cả những vết sẹo tích tụ nhiều năm do săn bắn cũng tan biến không còn dấu vết. Trán tôi cảm giác giống như vải sa tanh, và khi tôi cố tìm vết bỏng trên bắp chân, ở đó không có gì.
Tôi trượt chân xuống giường, lo lắng về việc làm sao chúng chịu nổi trọng lượng cơ thể mình và thấy chúng khỏe mạnh và ổn định. Ở chân giường đặt một bộ quần áo khiến tôi ngần ngại. Đó là trang phục mà tất cả các cống phẩm chúng tôi đã mặc khi ở đấu trường. Tôi nhìn chằm chằm vào nó như thể nó có răng cho đến khi tôi nhớ ra rằng, tất nhiên, đây là thứ tôi sẽ mặc để chào đón đội của mình.
Tôi mặc nó trong chưa đầy một phút, và bồn chồn đứng trước bức tường nơi tôi biết có một cánh cửa ngay cả khi tôi không thể thấy nó thì nó đột ngột mở ra. Tôi bước vào một hành lang rộng rãi, vắng vẻ mà dường như không có cánh cửa nào khác ở đó. Nhưng chắc chắn phải có. Và đằng sau một trong số chúng phải là Peeta. Bây giờ khi tôi hoàn toàn tỉnh táo và có thể di chuyển, tôi càng lúc càng lo lắng về cậu ấy. Cậu ấy chắc chắn phải ổn, nếu không cô gái Avox đã không nói vậy. Nhưng tôi cần tự mình nhìn thấy cậu ấy.
“Peeta!” tôi gọi to, vì không có ai để hỏi. Tôi nghe thấy tên tôi dội lại, nhưng đó không phải là giọng cậu ấy. Đó là giọng nói mà lúc đầu khiến tôi tức giận và sau đó là sự háo hức. Effie.
Tôi quay lại và nhìn thấy tất cả bọn họ đang đợi trong một phòng lớn ở cuối hành lang – Effie, Haymitch, và Cinna. Hai chân tôi lao tới không hề do dự. Có lẽ một nhà vô địch nên thể hiện sự tự chủ, sự ưu tú hơn nữa, nhất là khi cô ấy biết rằng điều đó sẽ được ghi hình lại, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chạy đến chỗ họ và ngạc nhiên với chính mình khi tôi lao vào vòng tay của Haymitch trước tiên. Khi ông ấy thì thầm vào tai tôi, “Làm tốt lắm, cháu yêu,” nó không có chút giọng điệu châm biếm nào. Effie có vẻ xúc động và liên tục vỗ về tóc tôi và nói về việc cô ta đã kể với mọi người rằng chúng tôi là những viên ngọc trai như thế nào. Cinna chỉ ôm tôi thật chặt và không nói gì. Sau đó tôi nhận ra Portia vắng mặt và có một linh cảm xấu.
“Portia đâu? Chị ấy ở với Peeta à? Cậu ấy ổn, đúng không? Ý cháu là, cậu ấy vẫn sống chứ?” tôi nói buột miệng.
“Cậu bé ổn. Chỉ là họ muốn cuộc hội ngộ của các cháu được truyền trực tiếp tại buổi lễ chúc mừng,” Haymitch trả lời.
“Ồ. Đó là tất cả,” tôi nói. Khoảnh khắc kinh khủng khi nghĩ Peeta đã chết trôi qua. “Cháu cho là bản thân cháu cũng muốn xem điều đó.”
“Đi với Cinna đi. Anh ta phải giúp cháu chuẩn bị sẵn sàng,” Haymitch nói.
Thật là nhẹ nhõm khi ở một mình với Cinna, cảm thấy cánh tay đầy che chở của anh ấy bao quanh vai mình khi anh ấy đưa tôi đi xa khỏi những chiếc camera, đi xuống vài hành làng và đến một thang máy để đi lên tiền sảnh của Trung tâm Huấn luyện. Như vậy bệnh viện ở rất sâu dưới lòng đất, thậm chí ở dưới phòng tập nơi các cống phẩm luyện tập buộc dây thừng và ném lao. Các cửa sổ của tiền sảnh tối om, và một vài lính gác đang đứng làm nhiệm vụ. Không ai khác ở đó để nhìn chúng tôi đi ngang qua đến thang máy cho các cống phẩm. Bước chân của chúng tôi vang vọng trong sự vắng lặng. Và khi chúng tôi lên tầng mười hai, khuôn mặt của tất cả các cống phẩm, những người sẽ không bao giờ trở về lần lượt hiện lên trong đầu tôi và ngực tôi như thít lại, nặng nề.
Khi cửa thang máy mở ra, Venia, Flavius và Octavia bủa vây tôi, nói huyên thuyên, ngây ngất khiến tôi không thể nghe rõ họ nói gì. Dù sao thì cảm xúc cũng rõ ràng. Họ thật sự xúc động khi gặp lại tôi và tôi cũng rất vui mừng khi nhìn thấy họ, mặc dù không giống như khi gặp lại Cinna. Nó giống như kiểu một người sẽ vui mừng như thế nào khi gặp lại ba con thú cưng của mình sau một ngày đặc biệt mệt mỏi.
Họ lôi tôi vào phòng ăn và tôi có một bữa ăn thực sự – thịt bò nướng với đậu Hà Lan và những chiếc bánh cuộn mềm – mặc dù khẩu phần ăn của tôi vẫn bị kiểm soát nghiêm ngặt. Bởi vì khi tôi yêu cầu phần ăn thứ hai thì bị từ chối.
“Không, không, không. Họ không muốn tất cả những thứ này gây trở ngại cho việc lên sân khấu,” Octavia nói, nhưng dưới gầm bàn, cô ta bí mật chuyền vào tay tôi thêm một miếng bánh cuộn để tôi biết rằng cô ta đứng về phía tôi.
Chúng tôi quay trở lại phòng tôi và Cinna biến mất một lúc khi đội chuẩn bị giúp tôi sẵn sàng.
“Ồ, họ đã làm láng mịn cả người em,” Flavius nói một cách ghen tị. “Không còn một thiếu sót nào trên làn da của em nữa.”
Nhưng khi tôi nhìn vào cơ thể khỏa thân của mình trong gương, tất cả những gì tôi có thể thấy là tôi gầy gò như thế nào. Ý tôi là, tôi chắc chắn rằng tôi đã tệ hơn thế khi tôi bước ra khỏi đấu trường, nhưng tôi có thể dễ dàng đếm được các xương sườn của mình.
Họ lo việc cài đặt chế độ tắm vòi hoa sen cho tôi, và họ tiếp tục làm việc với móng tay, móng chân, tóc tai và trang điểm khi tôi tắm xong. Họ buôn chuyện không ngừng đến nỗi tôi hiếm khi phải trả lời, điều này lại tốt, vì tôi không cảm thấy muốn nói chuyện lắm. Thật buồn cười, vì mặc dù họ nói huyên thuyên về Trò chơi, tất cả những điều họ nói chỉ là họ đã ở đâu, họ đang làm gì lúc đó hay họ cảm thấy thế nào khi một sự kiện đặc biệt xảy ra. “Tôi vẫn ở trên giường!” “Tôi vừa mới nhuộm lông mày!” “Tôi thề là tôi đã suýt ngất!” Mọi thứ là về họ, chứ không phải về những cậu bé và cô bé đang chết dần trong đấu trường.
Chúng tôi không xem Trò chơi theo cách này ở Đặc khu 12. Chúng tôi nghiến răng và xem bởi chúng tôi buộc phải xem và phải cố gắng quay trở lại với cuộc sống bình thường nhanh nhất có thể sau khi chúng kết thúc. Để tránh phải ghét đội chuẩn bị, tôi loại bỏ một cách hiệu quả phần lớn những gì họ nói.
Cinna bước vào với một thứ có vẻ là một chiếc váy màu vàng khiêm tốn vắt trên cánh tay.
“Anh đã từ bỏ tất cả những thứ liên quan đến ‘cô gái của lửa’ rồi à?” tôi hỏi.
“Em nói xem,” anh ấy đáp và trượt cái váy qua đầu tôi. Tôi ngay lập tức nhận ra miếng lót trên ngực mình, tăng thêm đường cong mà sự đói khát đã tước mất khỏi cơ thể tôi. Hai tay tôi sờ lên ngực và nhăn mặt.
“Anh biết,” Cinna lên tiếng trước khi tôi có thể phản đối. “Nhưng các Nhà thiết lập Trò chơi đã muốn chỉnh sửa bằng cách phẫu thuật. Haymitch đã phải đấu tranh gay gắt với họ về việc đó. Đây là thỏa hiệp.” Anh ấy ngăn tôi trước khi tôi có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương. “Đợi đã, đừng quên đeo giày.” Venia giúp tôi đi đôi săng đan da mỏng và tôi quay vào gương.
Tôi vẫn là ‘cô gái của lửa’. Tà váy mỏng manh nhẹ nhàng tỏa sáng. Thậm chí một cử động nhẹ trong không khí cũng tạo ra những gợn sóng dọc cơ thể tôi. Nếu so sánh, trang phục đi xe ngựa có vẻ chói lóa, chiếc váy trong buổi phỏng vấn thì quá được sắp đặt. Trong chiếc váy này, tôi có cảm tưởng như đang khoác trên mình ánh nến lung linh.
“Em nghĩ sao?” Cinna hỏi.
“Em nghĩ nó là cái đẹp nhất,” tôi trả lời. Khi tôi có thể rời mắt khỏi lớp vải lấp lánh, tôi lại rơi vào một cú sốc khác. Tóc tôi được buông ra, buộc ra đằng sau bằng một dải ruy băng đơn giản. Phấn trang điểm đã làm đầy đặn và mềm mại các góc cạnh của gương mặt tôi. Một lớp sơn bóng phủ lên các móng tay. Chiếc đầm không tay được làm chun ở chỗ xương sườn, chứ không phải ở eo, gần như loại bỏ đi sự trợ giúp của miếng đệm ngực mà đáng lẽ tôn lên đường cong của tôi. Chiếc váy dài đến đúng đầu gối tôi. Không có giày cao gót, bạn có thể nhìn thấy vóc người thực sự của tôi. Rất chân thật, tôi trông như một cô bé. Một cô gái trẻ. Nhiều nhất cũng chỉ mười bốn tuổi. Trong sáng. Vô hại. Đúng, thật kinh ngạc là Cinna có thể lôi ra hình ảnh đó khi bạn nhớ rằng tôi vừa mới chiến thắng Trò chơi.
Đây là một tạo hình được tính toán trước. Không thiết kế nào của Cinna là tùy tiện hết. Tôi cắn môi cố gắng hiểu được động cơ của anh ấy.
“Em đã nghĩ sẽ được tạo hình một cách… công phu hơn,” tôi nói.
“Anh nghĩ Peeta sẽ thích hình ảnh này hơn,” anh ấy trả lời một cách thận trọng.
Peeta ư? Không, đó không phải về Peeta. Nó nhằm đến Capitol, những Nhà thiết lập Trò chơi và khán giả. Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu thiết kế của Cinna, nhưng đó là một lời nhắc nhở rằng Trò chơi vẫn chưa thật sự kết thúc. Và ẩn dấu trong câu trả lời nhẹ nhàng của anh ấy, tôi cảm nhận được một lời cảnh báo. Về một thứ mà thậm chí anh ấy không thể đề cập đến trước mặt nhóm của chính mình.
Chúng tôi đi thang máy lên tầng mà chúng tôi được huấn luyện. Đó là thông lệ cho người chiến thắng và đội của cô ấy hay anh ấy rằng sẽ được đưa lên từ phía dưới sân khấu. Đầu tiên là đội chuẩn bị, tiếp đến là người hộ tống, chuyên gia thời trang, cố vấn và cuối cùng là người chiến thắng. Chỉ duy nhất năm nay, với hai người chiến thắng, mà cùng chung một người hộ tống và một cố vấn, mọi thứ sẽ phải được xem xét lại. Tôi thấy mình đang ở một nơi ít ánh sáng phía dưới sân khấu. Một chiếc đĩa kim loại mới toanh đã được lắp đặt để đưa tôi lên. Bạn có thể nhìn thấy những đống mùn cưa nhỏ, mùi sơn mới. Cinna và đội chuẩn bị tách ra để thay đổi trang phục và vào vị trí của mình, để lại tôi một mình. Trong bóng tối, tôi nhìn thấy một bức tường tạm thời dựng lên cách đó khoảng mười yard và đoán rằng Peeta đang ở đằng sau đó.
Âm thanh của khán giả ầm ầm, nên tôi không phát hiện ra Haymitch cho đến khi ông chạm vào vai tôi. Tôi nhảy tránh ra, giật mình, một nửa vẫn cảm thấy ở trong đấu trường, tôi cho là vậy.
“Bình tĩnh nào, là ta. Để ta ngắm cháu nào,” Haymitch nói. Tôi dang hai tay ra và quay một vòng. “Khá ổn.”
Đó chưa đủ cho một lời khen. “Nhưng sao?” tôi hỏi.
Haymitch nhìn quanh nơi mà tôi đang đứng, và ông ấy dường như đang ra một quyết định. “Nhưng không gì cả. Một cái ôm chúc may mắn thì thế nào?”
Được thôi, đó là yêu cầu kỳ quặc nhất của Haymitch nhưng sau cùng thì chúng tôi là những người chiến thắng. Có lẽ một cái ôm chúc may mắn là thủ tục. Chỉ là, khi tôi vòng cánh tay quanh cổ ông ấy, tôi thấy mình bị giữ chặt trong vòng tay ông. Ông bắt đầu nói, rất nhanh, rất nhỏ vào tai tôi, tóc tôi che đi miệng của ông ấy.
“Nghe kỹ đây. Cháu đang gặp rắc rối. Nói rõ ra là Capitol đang rất tức giận về việc cháu đã làm cho họ xấu hổ khi ở trong đấu trường. Một điều mà họ không thể chấp nhận được là bị cười nhạo và họ trở thành trò cười của toàn bộ Panem,” Haymitch nói.
Giờ thì tôi cảm thấy sự khiếp đảm xuyên suốt cơ thể, nhưng tôi cười to như thể Haymitch đang nói điều gì đó hoàn toàn thú vị bởi vì không có gì che đi miệng tôi. “Vậy thì, phải làm sao?”
“Cách duy nhất có thể bảo vệ cháu là cháu đã yêu điên cuồng nên cháu đã không chịu trách nhiệm được hành động của mình.” Haymitch đẩy tôi ra và chỉnh lại ruy băng buộc tóc của tôi. “Hiểu chứ, cháu yêu?” Bây giờ ông ấy không thể nói bất cứ điều gì.
“Đã hiểu,” tôi trả lời. “Bác có nói với Peeta chuyện này không?”
“Không cần thiết,” Haymitch đáp. “Cậu ấy đã luôn như vậy.”
“Nhưng bác nghĩ rằng cháu không như vậy?” tôi nói, nhân cơ hội chỉnh lại chiếc thắt nơ màu đỏ sáng mà hẳn là Cinna đã phải vật lộn mới ép được ông ấy đeo vào.
“Từ khi nào mà bắt đầu quan tâm đến những gì ta nghĩ thế?” Haymitch nói. “Tốt hơn là vào vị trí của chúng ta đi.” Ông ấy dẫn tôi đến vòng tròn kim loại. “Đây là đêm của cháu, cháu yêu. Hãy tận hưởng nó.” Ông hôn lên trán tôi và biến mất trong bóng tối.
Tôi kéo chân váy của mình, muốn nó dài hơn, mong nó có thể che được sự sự run rẩy ở hai đầu gối. Sau đó tôi nhận ra rằng thật vô ích. Cả người tôi đang run rẩy như một chiếc lá. Hy vọng rằng nó sẽ được cho là sự hồi hộp. Sau cùng thì đây cũng là đêm của tôi mà.
Mùi ẩm mốc ở dưới sân khấu đang có nguy cơ làm tôi nôn mửa. Mồ hôi lạnh và ẩm ướt túa ra trên da tôi và tôi không thể thoát khỏi cảm giác rằng tấm ván phía trên chuẩn bị sụp xuống, chôn sống tôi dưới đống đổ nát. Khi tôi rời khỏi đấu trường, khi hồi kèn nổi lên, tôi đã cho rằng mình đã an toàn. Từ lúc đó trở đi. Trong cả phần đời còn lại của tôi. Nhưng nếu những điều Haymitch nói là sự thật, và ông ấy không có lý do gì để nói dối, thì tôi chưa từng ở trong một tình thế nguy hiểm hơn thế này trong cuộc đời mình.
Nó còn tồi tệ hơn cả việc bị săn lùng trong đấu trường. Ở đó, tôi chỉ có thể chết. Kết thúc câu chuyện. Nhưng ở ngoài này còn có Prim, mẹ tôi, Gale, những người dân ở Đặc khu 12, tất cả những người mà tôi quan tâm ở quê nhà có thể bị trừng phạt nếu tôi không thể lôi ra được hình tượng một cô gái điên rồ vì yêu mà Haymitch đã gợi ý.
Dù sao như vậy tôi vẫn còn có cơ hội. Thật nực cười, trong đấu trường, khi tôi dốc ra những quả dâu đó, tôi chỉ nghĩ đến việc đấu trí với các Nhà thiết lập Trò chơi, chứ không nghĩ đến hành động của tôi sẽ làm mất uy tín của Capitol. Nhưng Trò chơi sinh tử là vũ khí của họ và bạn được cho là không thể chống lại nó. Do đó, lúc này Capitol sẽ hành động như thể họ đã kiểm soát suốt thời gian qua. Như thể họ đã sắp đặt toàn bộ các sự kiện, từ đầu cho đến vụ cả hai định tự tử. Nhưng chỉ làm được điều đó nếu tôi phối hợp với họ.
Và Peeta… Peeta cũng sẽ phải gánh chịu, nếu việc này thất bại. Nhưng điều Haymitch nói nghĩa là gì khi tôi hỏi ông ấy đã nói với Peeta tình huống này chưa? Rằng cậu ấy phải giả vờ như đang yêu mãnh liệt?
“Không cần thiết. Cậu ấy đã luôn như vậy.”
Đã lại suy tính trước tôi trong Trò chơi và hoàn toàn nhận thức được tình huống nguy hiểm mà chúng tôi đang lâm vào ư? Hay… đã yêu điên cuồng? Tôi không biết. Tôi thậm chí chưa từng phân định rõ cảm xúc của tôi với Peeta. Nó quá phức tạp. Những gì tôi đã làm như là một phần của Trò chơi. Trái ngược với những gì tôi đã làm do việc tức giận với Capitol. Hay bởi vì việc đó sẽ được nhìn nhận như thế nào ở Đặc khu 12. Hay đơn giản vì đó là việc tốt đẹp duy nhất để làm. Hay những gì tôi làm là vì tôi quan tâm đến cậu ấy.
Đây là những câu hỏi cần được làm sáng tỏ khi quay trở về nhà, trong sự yên bình và tĩnh lặng của khu rừng, khi không có ai đang theo dõi. Không phải ở đây với mọi con mắt nhìn vào tôi. Nhưng tôi sẽ không có được sự xa xỉ đó bởi ai biết được sẽ kéo dài bao lâu. Và ngay bây giờ, phần nguy hiểm nhất của Trò chơi sinh tử đang chuẩn bị bắt đầu.
Đấu Trường Sinh Tử 1/3 Đấu Trường Sinh Tử 1/3 - Suzanne Collins Đấu Trường Sinh Tử 1/3