Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Collins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Hunger Games
Dịch giả: Trần Quốc Tân
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6238 / 339
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
rong những giờ còn lại trước khi đêm xuống, tôi thu thập đá và cố hết sức để ngụy trang miệng hang. Đó là một quá trình chậm chạp và khó khăn, nhưng sau bao mồ hôi và công sức di chuyển mọi thứ xung quanh, tôi hoàn toàn hài lòng với công việc của mình. Miệng hang giờ trông như một phần của một đống đá lớn, giống như nhiều đám đá khác ở xung quanh. Tôi có thể chui vào với Peeta qua một lỗ nhỏ, nhưng nó không bị phát hiện từ bên ngoài. Rất tốt, bởi vì tôi sẽ lại cần chia sẻ chiếc túi ngủ đó đêm nay. Ngoài ra, nếu tôi không thể quay về từ bữa tiệc, Peeta sẽ được che giấu nhưng không hoàn toàn bị giam cầm. Tuy nhiên tôi nghi ngờ rằng cậu ấy có thể duy trì được lâu mà không có thuốc. Nếu tôi chết ở bữa tiệc, Đặc khu 12 có vẻ như sẽ không có người chiến thắng.
Tôi làm một bữa ăn từ những con cá nhỏ, nhiều xương sống ở dòng suối này, đổ đầy mọi dụng cụ chứa nước và lọc sạch chúng, và rửa vũ khí của mình. Tôi còn lại tất cả là chín mũi tên. Tôi cân nhắc để lại con dao cho Peeta để cậu ấy có sự bảo vệ nào đó khi tôi đi xa, nhưng điều này thực sự vô ích. Cậu ấy đã đúng về việc ngụy trang là sự phòng thủ cuối cùng của cậu ấy. Nhưng tôi có thể vẫn phải dùng đến con dao. Ai biết được tôi sẽ gặp phải chuyện gì?
Đây là những thứ tôi tương đối chắc chắn. Đó là ít nhất Cato, Clove và Thresh sẽ ở gần khi bữa tiệc bắt đầu. Tôi không chắc về Mặt Cáo vì đối đầu trực tiếp không phải là phong cách hay sở trường của cô ta. Cô ta thậm chí còn bé nhỏ hơn tôi và không được trang bị vũ khí, trừ khi gần đây cô ta mới nhặt được vũ khí. Cô ta có lẽ sẽ quanh quẩn đâu đó gần đấy, xem cô ta có thể kiếm được gì. Nhưng ba người kia… tôi sẽ có rất nhiều việc phải làm. Khả năng giết từ xa là tài sản lớn nhất của tôi, nhưng tôi biết tôi sẽ phải đi thẳng vào tâm điểm của mọi thứ để lấy chiếc ba lô đó, chiếc có gắn số 12 mà Claudius Templesmith đã đề cập.
Tôi nhìn bầu trời, hy vọng bớt đi một đối thủ vào lúc bình minh, nhưng không ai xuất hiện đêm nay. Ngày mai sẽ có những gương mặt hiện trên đó. Các bữa tiệc luôn luôn mang lại những cái chết thảm.
Tôi chui vào hang, buộc chặt lại chiếc kính, và co lại nằm cạnh Peeta. Thật may tôi đã có một giấc ngủ dài hôm nay. Tôi sẽ phải thức. Tôi thực sự không nghĩ có ai đó sẽ tấn công cái hang của chúng tôi đêm nay, nhưng tôi không thể mạo hiểm lỡ mất lúc bình minh.
Đêm nay rất lạnh, lạnh đến giá buốt. Như thể các Nhà thiết lập Tṛò chơi đã thổi không khí băng giá vào đấu trường, điều mà có thể chính xác là những gì họ đã làm. Tôi nằm cạnh Peeta trong chiếc túi, cố gắng hấp thu mọi hơi nóng từ cơn sốt của cậu ấy. Thật lạ khi lại gần gũi về mặt thể xác như vậy với một người nào đó thật xa cách. Peeta cũng có thể đang ở Capitol, hay ở Đặc khu 12, hay ở trên mặt trăng ngay lúc này, cậu ấy không ở gần hơn để có thể với tới. Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hơn kể từ khi Trò chơi bắt đầu.
Chỉ cần chấp nhận rằng nó sẽ là một đêm tồi tệ, tôi tự nhủ. Tôi cố gắng nhưng không thể không nghĩ đến mẹ tôi và Prim, tự hỏi liệu họ có thể chợp mắt được đêm nay không. Vào giai đoạn cuối của Trò chơi như thế này, với một sự kiện quan trọng như bữa tiệc, trường học chắc chắn sẽ được nghỉ. Gia đình tôi có thể xem trên chiếc ti vi cũ gỉ, nhiễu nhập nhằng ở nhà hoặc tham gia cùng đám đông trên quảng trường để xem những màn hình lớn, rõ nét. Họ sẽ có được sự riêng tư khi ở nhà nhưng sẽ được giúp đỡ trên quảng trường. Mọi người sẽ gửi đến họ những lời lẽ tốt đẹp, một ít thức ăn nếu họ dư ra. Tôi băn khoăn liệu ông chủ tiệm bánh có tìm đến họ, đặc biệt là bây giờ khi Peeta với tôi là một đội, và thực hiện lời hứa của ông ấy là sẽ giúp cho em gái tôi luôn no bụng.
Tinh thần chắc đang lên rất cao ở Đặc khu 12. Chúng tôi hiếm khi có ai bám trụ lại cho đến thời điểm này của Trò chơi. Chắc chắn, mọi người đang rất hào hứng về tôi và Peeta, đặc biệt khi lúc này chúng tôi đang ở cùng nhau. Nếu tôi nhắm mắt lại, tôi có thể hình dung ra tiếng họ gào thét vào màn hình, cổ vũ chúng tôi. Tôi nhìn thấy gương mặt của họ – Greasy Sac và Madge, và thậm chí cả những Người giữ trị an mà đã mua thịt của tôi cũng đang vui mừng cho chúng tôi.
Và Gale. Tôi biết anh ấy. Anh ấy sẽ không hò hét và vui mừng. Nhưng anh ấy sẽ theo dõi, mọi khoảnh khắc, mọi tiến triển, và cầu mong cho tôi trở về nhà. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có đang hi vọng rằng Peeta cũng làm được điều đó không. Gale không phải là bạn trai của tôi, nhưng liệu anh ấy có trở thành bạn trai tôi không nếu như tôi mở ra cánh cửa đó? Anh ấy đã nói về chuyện chúng tôi bỏ trốn cùng nhau. Liệu đó có phải chỉ là sự tính toán trên thực tế về cơ hội sống sót của chúng tôi khi rời khỏi đặc khu hay không? Hay còn gì hơn thế?
Tôi tự hỏi anh ấy nghĩ gì về tất cả những chuyện hôn hít này.
Qua khe hở giữa các tảng đá, tôi ngắm nhìn mặt trăng đang treo trên bầu trời. Vào lúc mà tôi ước lượng chỉ còn khoảng ba giờ đồng hồ nữa là đến bình minh, tôi bắt đầu chuẩn bị những việc cuối cùng. Tôi cẩn thận để lại cho Peeta nước và bộ đồ dùng y tế bên cạnh cậu ấy. Không có gì hữu dụng lắm nếu tôi không trở về và thậm chí những thứ này cũng chỉ kéo dài cuộc sống của cậu ấy thêm một thời gian ngắn. Sau khi cân nhắc, tôi cởi chiếc áo khoác của cậu ấy ra và mặc nó vào người tôi. Cậu ấy không cần đến nó. Không phải bây giờ, trong chiếc túi ngủ với cơn sốt của cậu ấy, và trong cả ngày, nếu tôi không ở đây để mở nó ra, cậu ấy sẽ bị quay chín trong đó. Bàn tay tôi đã cóng lại vì lạnh, nên tôi lấy đôi tất thừa ra của Rue, cắt lỗ cho các ngón tay và đeo chúng vào. Dù sao nó cũng giúp được một chút. Tôi cho đầy chiếc túi nhỏ của cô bé với thức ăn, một chai nước và băng gạc, nhét con dao vào thắt lưng, cầm cung và ống tên. Tôi chuẩn bị đi thì nhớ ra sự quan trọng của việc duy trì thói quen của cặp tình nhân bất hạnh và tôi cúi xuống, trao cho Peeta một nụ hôn dài và quyến luyến. Tôi tưởng tượng ra những tiếng thở dài não nuột phát ra từ Capitol và giả vờ lau đi giọt nước mắt của chính mình. Sau đó tôi lách qua những tảng đá để ra ngoài, hòa mình vào màn đêm.
Hơi thở của tôi tạo thành những đám khói trắng nhỏ khi nó bay ra không khí. Trời lạnh như đang ở đêm tháng mười một khi ở quê nhà. Một lần khi tôi lẻn vào rừng, tay cầm đèn lồng, cùng với Gale đến một nơi đã hẹn trước, nơi mà chúng tôi ngồi bó gối cùng nhau, nhấm nháp trà thảo mộc trong một chiếc bình kim loại bọc trong một cái mền bông, hy vọng các con thú sẽ đi ngang qua khi trời sáng. Ôi, Gale, tôi nghĩ. Giá như anh ở ngay sau lưng em lúc này…
Tôi di chuyển nhanh như dự tính. Chiếc kính hoàn toàn rõ nét, nhưng tôi vẫn mất đi việc sử dụng tai trái của mình. Tôi không biết vụ nổ đã gây ra tác hại gì, nhưng nó đã làm hỏng gì đó sâu bên trong và không thể hồi phục được. Không phải lo. Nếu tôi về được nhà, tôi sẽ cực kỳ giàu có, tôi có thể trả tiền cho ai đó để làm thính giác của tôi.
Khu rừng luôn luôn nhìn rất khác lạ vào ban đêm. Mặc dù với chiếc kính, mọi thứ vẫn có một độ nghiêng không quen thuộc với nó. Như thể những cái cây, bông hoa và các tảng đá vào ban ngày đã đi ngủ và nhẹ nhàng gửi đến những phiên bản đáng ngại hơn để thay thế vị trí của chúng. Tôi không thử bất cứ thứ gì mạo hiểm, như đi một đường mới. Tôi quay ngược lại dòng suối và đi theo đường cũ trở lại chỗ nấp của Rue gần hồ nước. Dọc đường đi, tôi không thấy dấu hiệu của cống phẩm nào khác, không một hơi thở hổn hển, không có sự va chạm nhẹ của các cành cây. Hoặc là tôi là người đầu tiên đến nơi, hoặc là những người khác đã tìm vị trí cho họ từ đêm qua. Vẫn còn hơn một tiếng nữa, có lẽ hai, khi tôi chui vào bụi cây thấp và chờ đợi cuộc tắm máu bắt đầu.
Tôi nhai vài lá bạc hà, dạ dày tôi đỡ nôn nao hơn. Tạ ơn chúa, tôi đã mặc áo khoác của Peeta. Nếu không, tôi sẽ buộc phải đi lòng vòng để giữ ấm. Bầu trời chuyển sang màu xám mờ mờ của buổi sáng và vẫn không có dấu hiệu nào của các cống phẩm khác. Điều này thực sự cũng không có gì ngạc nhiên. Mọi người tự làm mình nổi bật bằng sức mạnh hoặc cái chết hoặc sự khôn ngoan. Tôi tự hỏi liệu họ có cho rằng tôi đi cùng Peeta không? Tôi cho là Mặt Cáo và Thresh thậm chí không biết cậu ấy đã bị thương. Tất cả sẽ tốt hơn nếu họ nghĩ rằng cậu ấy đang yểm trợ tôi khi tôi tiến vào lấy chiếc ba lô.
Nhưng nó ở đâu? Đấu trường đã đủ sáng để tôi cởi chiếc kính của mình. Tôi có thể nghe thấy chim chóc buổi sáng đang hót. Chưa đến lúc ư? Trong một giây, tôi lo sợ rằng mình đã đến sai chỗ. Nhưng không, tôi chắc chắn nhớ là Claudius Templesmith đã chỉ rõ khu vực Cornucopia. Và đây là chỗ đó. Và tôi đang ở đây. Vậy bữa tiệc của tôi đâu?
Ngay khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu lên chiếc sừng vàng Cornucopia, có một sự náo động trên bãi đất trống. Mặt đất trước miệng chiếc sừng mở ra và một chiếc bàn tròn với khăn trải bàn trắng như tuyết trồi lên đấu trường. Trên bàn đặt bốn chiếc ba lô, hai chiếc màu đen lớn đánh số 2 và 11, một chiếc màu xanh kích thước trung bình đề số 5 và một chiếc màu cam nhỏ nhắn – tôi thực sự có thể đeo nó quanh cổ tay mang đi – chắc chắn phải được gắn số 12.
Chiếc bàn vừa mới kêu lách cách vào vị trí thì một bóng người lao vọt vào Cornucopia, tóm lấy chiếc ba lô màu xanh lá cây và chạy biến đi. Mặt Cáo! Để mặc cô ta thực hiện được một ý tưởng thông minh và mạo hiểm đến vậy! Những người còn lại chúng tôi vẫn im ắng xung quanh bãi đất trống, đánh giá tình hình, và cô ta đã lấy được chiếc ba lô của mình. Cô ta cũng khiến tất cả chúng tôi mắc bẫy, bởi vì không ai muốn đuổi theo cô ta, không trong khi những chiếc ba lô của chính mình vẫn còn nằm chỏng chơ trên bàn. Mặt Cáo chắc hẳn phải có mục đích khi bỏ lại những chiếc ba lô khác, biết rằng lấy đi một chiếc ngoài chiếc của cô ta chắc chắn sẽ có kẻ đuổi theo. Đó đáng lẽ phải là chiến lược của tôi! Vào lúc tôi vượt qua được trạng thái ngạc nhiên, khâm phục, tức giận, ghen tỵ và thất vọng, tôi nhìn theo mái tóc bờm hung đỏ của cô ta biến mất trong rừng cây vượt khỏi tầm bắn. Hừ. Tôi luôn khiếp sợ những kẻ khác, nhưng có lẽ Mặt Cáo là một đối thủ thực sự ở đây.
Cô ta cũng làm mất thời gian của tôi, bởi vì vào lúc này rõ ràng tôi phải là người tiếp theo đến chỗ cái bàn. Bất cứ ai đến đó trước tôi sẽ dễ dàng lấy mất chiếc ba lô của tôi và chạy mất. Không do dự, tôi chạy hết tốc lực về phía cái bàn. Tôi có thể cảm nhận được nguy hiểm xuất hiện trước khi tôi có thể nhìn thấy nó. May mắn thay, con dao đầu tiên bay vèo sang bên phải tôi nên tôi có thể nghe được nó và tôi có thể làm chệch hướng nó bằng cây cung của mình. Tôi quay lại, kéo dây cung và bắn một mũi tên thẳng vào tim Clove. Cô ta nghiêng người vừa kịp để tránh được phát bắn chí tử, nhưng mũi tên đâm vào phía trên cánh tay trái của cô ta. Không may, cô ta ném dao bằng tay phải, nhưng cũng đủ để làm cô ta chậm lại một vài giây, phải nhổ mũi tên ra khỏi cánh tay, phải chịu sự đau đớn của vết thương. Tôi tiếp tục di chuyển, tự động lắp mũi tên tiếp theo, việc mà chỉ những người đã đi săn nhiều năm mới có thể làm.
Bây giờ tôi đã ở bên chiếc bàn, những ngón tay tôi hướng lại gần chiếc ba lô nhỏ màu cam. Bàn tay tôi trượt vào giữa hai quai đeo và nhanh chóng khoác nó lên cánh tay, nó thật sự quá nhỏ để vừa với bất cứ bộ phận nào khác trên cơ thể tôi, và tôi đang quay lại để bắn tiếp khi con dao thứ hai đuổi kịp tôi nhắm thẳng vào trán. Nó cứa vào phía trên lông mày bên phải của tôi, rạch ra một vết cắt sâu, làm máu trào xuống mặt tôi, che mắt tôi, tràn vào miệng với mùi vị kim loại rõ nét trong máu của chính mình. Tôi loạng choạng lùi lại nhưng vẫn cố bắn đi mũi tên đã lắp sẵn về hướng của kẻ tấn công mình. Tôi biết khi nó rời khỏi tay tôi, nó sẽ trượt. Và sau đó Clove đâm sầm vào tôi, hất tôi ngã ngửa ra, ấn vai tôi dán xuống đất bằng đầu gối cô ta.
Đây chính là nó, tôi nghĩ, và hy vọng vì Prim nó sẽ nhanh. Nhưng Clove muốn tận hưởng thời khắc này. Thậm chí cảm thấy cô ta có thời gian. Không nghi ngờ gì Cato ở đâu đó gần đây, yểm trợ cho cô ta, đợi Thresh và có thể là Peeta.
“Tên bạn trai của mày đâu, Đặc khu 12? Vẫn đang chờ đợi ư?” cô ta hỏi.
Như vậy, chừng nào chúng tôi còn nói chuyện thì tôi vẫn còn sống. “Bây giờ cậu ấy đang ở ngoài kia. Săn lùng Cato,” tôi gầm ghè với cô ta. Sau đó tôi dùng hơi từ phía trên của phổi để hét lên. “Peeta!”
Clove ấn chặt nắm đấm vào khí quản của tôi, một cách rất hiệu quả để chặn đứng tiếng hét của tôi. Nhưng đầu cô ta quay đi các hướng, và tôi biết trong một phút cô ta ít nhất cũng cho là tôi đang nói sự thật. Vì không thấy Peeta xuất hiện để cứu tôi, cô ta quay trở lại.
“Dối trá,” cô ta cười toe toét nói. “Hắn ta gần chết rồi. Cato biết anh ấy đã chém hắn ở đâu. Mày có lẽ đã buộc hắn trên một cái cây nào đó trong khi mày cố gắng để giữ cho trái tim hắn còn đập. Cái gì trong cái ba lô bé nhỏ xinh xắn này thế? Thuốc cho Chàng trai đang yêu ư? Thật tệ là hắn ta sẽ không bao giờ có được nó.”
Clove mở chiếc áo khoác ra. Nó được gài một dãy dao rất ấn tượng. Cô ta cẩn thận lựa chọn một con dao gần như rất tinh xảo, với lưỡi cong cong, sắc bén. “Tao đã hứa với Cato rằng nếu anh ấy để tao bắt được mày, tao sẽ cho khán giả một màn trình diễn hấp dẫn.”
Giờ thì tôi giãy giụa trong nỗ lực hất cô ta ra, nhưng vô ích. Cô ta quá nặng và ghì lên tôi quá chặt.
“Quên đi, Đặc khu 12. Chúng tao sẽ giết mày. Cũng giống như chúng tao đã làm với đồng minh bé nhỏ tội nghiệp của mày… tên nó là gì nhỉ? Cái con bé mà đu trên những cái cây ấy? Rue à? Chà, đầu tiên là Rue, rồi đến mày, và sau đó tao nghĩ chúng ta sẽ để cho tự nhiên chăm sóc cho Chàng trai đang yêu. Nghe thế nào?” Clove hỏi. “Bây giờ, chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ?”
Cô ta vô ý lau đi máu trên vết thương của tôi bằng tay áo khoác. Trong một lát, cô ta xem xét mặt tôi, nghiêng sang bên này bên kia như thể nó là một khúc gỗ và cô ta đang quyết định xem chính xác họa tiết nào để khắc lên. Tôi cố gắng cắn tay cô ta, nhưng cô ta túm lấy tóc trên đỉnh đầu tôi, ấn tôi xuống đất. “Tao nghĩ…” cô ta gần như rên rừ rừ. “Tao nghĩ chúng ta sẽ bắt đầu với miệng của mày.” Tôi nghiến chặt răng khi cô ta trêu chọc phác họa đường viền môi tôi bằng đầu mũi dao.
Tôi sẽ không nhắm mắt. Lời bình luận về Rue làm tôi trào lên giận dữ, đủ tức giận khiến tôi nghĩ về việc chết với một chút tự trọng. Như hành động cuối cùng của sự thách thức, tôi sẽ nhìn chằm chằm cô ta cho đến khi tôi còn có thể nhìn, điều mà có lẽ sẽ không phải là một khoảng thời gian dài, nhưng tôi sẽ nhìn chằm chằm, tôi sẽ không thét lên. Tôi sẽ chết, theo cách nhỏ bé riêng của mình, không bị khuất phục.
“Đúng, tao nghĩ mày sẽ không cần phải dùng đến môi nữa. Có muốn gửi đến Chàng trai đang yêu một nụ hôn gió cuối cùng không?” cô ta hỏi, tôi tạo một ngụm đầy máu và nước bọt trong miệng và nhổ vào mặt cô ta. Cô ta đỏ bừng mặt vì giận dữ. “Vậy được rồi. Chúng ta bắt đầu thôi.”
Tôi lấy can đảm để chờ đợi cơn đau chắc chắn sẽ đến ngay sau đó. Nhưng khi tôi cảm nhận được mũi dao rạch vết đầu tiên trên môi, thì một hình dáng cao lớn nào đó giật phăng Clove ra khỏi người tôi và rồi cô ta đang gào thét. Lúc đầu tôi quá kinh ngạc, mất khả năng lý giải việc gì đã xảy ra. Có thể nào Peeta đến để giải cứu tôi? Liệu có phải các Nhà thiết lập Trò chơi đã gửi đến vài con thú hoang dã để tăng thêm phần thú vị? Hay một chiếc trực thăng không hiểu vì lý do gì đấy đã chộp lấy cô ta đưa lên?
Nhưng khi tôi chống người dậy bằng hai cánh tay tê cứng, tôi thấy là không phải bất cứ nguyên nhân nào nêu trên. Clove đang lủng lẳng hai chân nhấc khỏi mặt đất, bị giam chặt trên cánh tay Thresh. Tôi thở dốc, nhìn thấy cậu ta như vậy, cao vượt hẳn tôi, nắm lấy Clove như giữ một con búp bê vải. Tôi nhớ cậu ta rất to lớn, nhưng cậu ta dường như khổng lồ hơn, đầy sức mạnh hơn tôi có thể nhớ được. Có thể là cậu ta dường như đã tăng cân trong đấu trường này. Cậu ta quăng Clove một vòng và ném mạnh xuống đất.
Khi cậu ta hét lên, tôi giật nảy người, chưa bao giờ nghe cậu ta nói to quá một tiếng lẩm bẩm. “Mày đã làm gì với cô nhóc bé bỏng đó? Mày đã giết cô bé ư?”
Clove đang bò lùi lại trên bốn chi, giống như một con côn trùng điên rồ, quá sốc đến mức quên cả gọi Cato. “Không! Không, không phải tôi!”
“Mày đã nói tên cô bé. Tao đã nghe thấy. Mày đã giết cô bé?” Một ý nghĩ khác đem đến một cơn thịnh nộ mới trên nét mặt cậu ta. “Mày đã cắt cô bé giống như mày đã định làm với cô gái này ở đây à?”
“Không! Không, tôi…” Clove nhìn tảng đá, gần bằng kích cỡ một ổ bánh mì nhỏ trong tay Thresh và bỏ dở câu nói. “Cato!” cô ta hét thất thanh. “Cato!”
“Clove!” tôi nghe tiếng Cato đáp lại, nhưng hắn ta ở quá xa, tôi có thể nói quá xa, để có thể giúp gì được cho cô ta. Hắn ta đang làm gì? Cố gắng bắt được Mặt Cáo hoặc Peeta ư? Hay hắn ta đang nằm phục ở đâu đó chờ đợi Thresh và chỉ là phán đoán sai vị trí của cậu ta?
Thresh đập mạnh tảng đá vào thái dương Clove. Nó không chảy máu, nhưng tôi có thể nhìn thấy vết lõm trên đầu cô ta và tôi biết rằng cô ta đã không còn hy vọng gì nữa. Tuy nhiên, lúc này vẫn còn sự sống trên người cô ta, hơi thở dồn dập trong ngực, tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra từ miệng cô ta.
Khi Thresh quay lại phía tôi, tảng đá giơ lên, tôi biết không ích gì khi bỏ chạy. Và cây cung của tôi trống không, mũi tên cuối cùng được lắp vào đã bay về hướng của Clove. Tôi bị khóa chặt trong cái nhìn trừng trừng từ đôi mắt màu vàng nâu rất lạ của cậu ta. “Ý cô ta là gì? Về việc Rue là đồng minh của cô?”
“Tôi – tôi – chúng tôi đã lập nhóm. Thổi bay kho vật dụng của chúng. Tôi đã cố cứu cô bé, tôi thực sự đã làm thế. Nhưng hắn đến đó trước. Đặc khu 1,” tôi nói. Có lẽ nếu cậu ta biết tôi đã cứu Rue, cậu ta sẽ không chọn một cái chết chậm chạp, tàn bạo cho tôi.
“Và cô đã giết hắn chứ?” cậu ta hỏi.
“Đúng. Tôi đã giết hắn. Và chôn cô bé trong biển hoa,” tôi nói. “Và tôi đã hát cho đến lúc cô bé ngủ.”
Nước mắt dâng lên trong khóe mắt tôi. Sự căng thẳng, cuộc chiến đấu tuôn trào với ký ức. Và tôi bị xúc động bởi Rue, và cơn đau ở đầu tôi, cùng nỗi sợ Thresh, với tiếng rên rỉ của cô gái sắp chết cách đó vài feet.
“Đến lúc ngủ ư?” Thresh nói cộc cằn.
“Đến lúc ra đi. Tôi hát cho đến lúc cô bé chết,” tôi nói. “Đặc khu của cậu… họ đã gửi bánh mì đến cho tôi.” Bàn tay tôi vươn lên nhưng không phải để rút mũi tên mà tôi biết là tôi sẽ không bao giờ kịp chạm đến. Chỉ để lau mũi. “Kết thúc nhanh, được chứ Thresh?”
Những cảm xúc mâu thuẫn hiện lên trên mặt Thresh. Cậu ta hạ thấp tảng đá và chỉ vào tôi, gần như tuyên án. “Chỉ một lần này thôi, tôi để cho cô đi. Vì cô nhóc bé bỏng đó. Cô và tôi, chúng ta hòa nhau. Không nợ nần gì nữa. Cô hiểu chứ?”
Tôi gật đầu bởi vì tôi thật sự hiểu. Về các món nợ. Về việc ghét nó. Tôi hiểu rằng nếu Thresh thắng, cậu ta sẽ phải trở về và đối mặt với một đặc khu mà đã phá vỡ tất cả các luật lệ để cảm ơn tôi và cậu ấy cũng đang phá vỡ những luật lệ đó để cảm ơn tôi. Và tôi hiểu rằng, vào lúc này, Thresh không đập vào sọ tôi.
“Clove!” tiếng Cato bây giờ gần hơn rất nhiều. Tôi có thể nói vậy qua nỗi đau trong đó khi hắn ta nhìn thấy cô ta nằm trên mặt đất.
“Bây giờ cô tốt hơn là nên chạy đi, Cô gái lửa,” Thresh nói.
Tôi không cần được nhắc đến lần thứ hai. Tôi bật dậy và chân tôi đập mạnh xuống nền đất cứng khi tôi chạy xa khỏi Thresh và Clove và âm thanh của giọng Cato. Chỉ khi tôi đến bìa rừng tôi mới quay lại một lát. Thresh và cả hai chiếc ba lô to đã biến mất ở mép bãi đất trống vào một khu vực mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Cato quỳ bên cạnh Clove, mũi lao trong tay, cầu xin cô ta ở lại với hắn. Trong một lát nữa, hắn sẽ nhận ra điều đó là vô ích, cô ta không thể cứu được nữa. Tôi lao vào rừng, liên tục gạt đi máu đang chảy vào mắt, chạy trốn giống như những con thú hoang dã bị thương. Sau một vài phút, tôi nghe thấy tiếng pháo hiệu và biết rằng Clove đã chết, rằng Cato sẽ lần theo dấu vết của một trong hai chúng tôi. Hoặc là Thresh, hoặc là tôi. Tôi tràn ngập sợ hãi, bị yếu đi do vết thương ở đầu, run rẩy. Tôi lắp một mũi tên, nhưng Cato có thể ném mũi lao đó đi xa như tôi có thể bắn tên.
Chỉ có một thứ duy nhất làm tôi bình tĩnh lại. Thresh có chiếc ba lô của Cato đựng thứ mà hắn ta rất cần. Nếu tôi phải đánh cá, thì Cato sẽ đuổi theo Thresh, chứ không phải tôi. Nhưng tôi vẫn không chậm lại khi tôi tiến tới dòng suối. Tôi lao ngay xuống, vẫn đeo bốt, và loạng choạng xuôi dòng. Tôi cởi đôi tất của Rue mà tôi đã dùng làm găng tay và ấn chúng lên trán mình, cố gắng cầm máu, nhưng chúng bị ướt sũng sau ít phút.
Không hiểu thế nào tôi vẫn quay trở về được cái hang. Tôi chui qua những tảng đá. Trong ánh sáng lốm đốm, tôi kéo chiếc ba lô nhỏ màu cam ra khỏi cánh tay mình, cắt móc cài ra, và đổ tất cả những thứ bên trong ra nền hang. Một chiếc hộp dẹt đựng một mũi tiêm. Không do dự, tôi đâm mũi tiêm vào cánh tay Peeta và chầm chậm ấn chiếc pittông.
Hai tay tôi ôm lấy đầu rồi thả rơi xuống vạt áo, trơn trượt vì máu.
Điều cuối cùng mà tôi nhớ là một con bướm đêm xinh đẹp, thanh nhã, màu xanh và bạc, đậu trên đường cong ở cổ tay mình.
Đấu Trường Sinh Tử 1/3 Đấu Trường Sinh Tử 1/3 - Suzanne Collins Đấu Trường Sinh Tử 1/3