Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Collins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Hunger Games
Dịch giả: Trần Quốc Tân
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6238 / 339
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ue đã quyết định tin tưởng tôi, hoàn toàn. Tôi biết điều đó bởi ngay khi bản nhạc quốc ca kết thúc, em nằm rúc vào tôi và ngủ ngon lành. Tôi cũng chẳng nghi ngờ gì cô bé, bởi tôi cũng chẳng có phương án đề phòng nào cụ thể cả. Nếu cô bé muốn tôi chết, tất cả những gì cô bé phải làm là biến mất khỏi cái cây đó mà không chỉ cho tôi thấy tổ ong tracker jacker. Len lỏi trong tôi, ở một nơi sâu thẳm trong tâm tưởng, là một sự thật hiển nhiên. Cả hai chúng tôi không thể cùng chiến thắng trong Trò chơi này. Nhưng vì lợi thế vẫn chưa nghiêng về sự sống sót của bất cứ ai trong hai chúng tôi, nên tôi cố gắng lờ đi ý nghĩ đó.
Bên cạnh đó, tôi đang bị phân tâm bởi ý tưởng mới đây về nhóm Chuyên nghiệp và số hàng hóa của chúng. Dù thế nào Rue và tôi cũng phải tìm ra cách phá hủy nguồn thực phẩm của chúng. Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng việc tự kiếm thức ăn của chúng sẽ là một cuộc chiến đấu vô cùng cam go. Từ trước đến giờ, chiến lược của các Cống phẩm Chuyên nghiệp luôn là nắm giữ tất cả nguồn thực phẩm từ đầu và triển khai từ đó. Những năm mà họ không bảo vệ tốt nó – một năm một nhóm những kẻ vô cùng hèn hạ đê tiện đã phá hủy chúng, một năm khác thì một trận lũ do các Nhà thiết lập Trò chơi gây ra đã quét sạch chúng – những năm đó thường là những năm mà các cống phẩm từ các đặc khu khác giành chiến thắng. Do đó, các Cống phẩm chuyên nghiệp đã được lớn lên với điều kiện thức ăn đầy đủ hơn, thực sự lại là một điểm yếu của họ, bởi vì họ không biết đói là như thế nào. Không như tôi và Rue đã từng trải qua.
Nhưng tôi quá mệt để có thể bắt đầu bất cứ kế hoạch chi tiết nào tối nay. Các vết thương của tôi đang hồi phục, đầu óc tôi vẫn còn hơi mụ mẫm bởi nọc độc ong, và hơi ấm của Rue nằm bên cạnh, đầu của cô bé dựa vào vai tôi, đã cho tôi một cảm giác an toàn. Lần đầu tiên tôi nhận ra tôi đã cô đơn thế nào trong đấu trường này. Sự hiện diện của một người khác có thể đem lại sự an ủi như thế nào. Tôi nhượng bộ cơn buồn ngủ của mình, quyết định rằng ngày mai cục diện sẽ thay đổi. Ngày mai, đến lượt bọn Chuyên nghiệp sẽ trở thành những kẻ phải luôn dè chừng sau lưng mình.
Tiếng nổ của pháo hiệu làm tôi giật mình tỉnh giấc. Bầu trời đầy các vệt sáng, chim chóc ríu rít. Rue ngồi trên một cành cây đối diện tôi, tay cô bé đang khum khum che cái gì đó. Chúng tôi chờ đợi, lắng nghe thêm tiếng bắn, nhưng không có thêm phát pháo nào hết.
“Em nghĩ đó là ai?” tôi không thể không nghĩ đến Peeta.
“Em không biết. Đó có thể là bất cứ người nào khác,” Rue trả lời. “Em đoán đêm nay chúng ta sẽ biết thôi.”
“Còn lại những ai nhỉ?” tôi hỏi.
“Tên ở Đặc khu 1. Cả hai cống phẩm Đặc khu 2. Tên ở Đặc khu 3. Thresh và em. Và chị với Peeta,” Rue liệt kê. “Đó là tám. Chờ đã, và cái anh từ Đặc khu 10, người mà có cái chân tàn tật ấy. Anh ta nữa là chín.”
Còn một người nữa, nhưng không ai trong chúng tôi nhớ ra đó là ai.
“Em tự hỏi không biết người vừa rồi chết như thế nào,” Rue nói.
“Không biết được. Nhưng điều đó tốt cho chúng ta. Một cái chết sẽ ngăn khán giả lại một chút. Có lẽ chúng ta sẽ có thời gian để làm gì đó trước khi các Nhà thiết lập Trò chơi quyết định rằng mọi thứ đang diễn ra quá chậm,” tôi nói. “Cái gì trong tay em vậy?”
“Bữa sáng,” Rue đáp. Cô bé chìa tay ra cho tôi thấy hai quả trứng to.
“Chúng là loại gì?” tôi hỏi.
“Em không chắc. Có một đầm lầy ở đằng kia. Một loại chim nước nào đó,” em trả lời.
Sẽ thật là ngon nếu nấu chúng, nhưng cả hai chúng tôi đều không muốn mạo hiểm nhóm lửa. Tôi đoán cống phẩm chết hôm nay là nạn nhân của nhóm Chuyên nghiệp, điều đó nghĩa là họ đã phục hồi đủ sức khỏe để quay lại với Trò chơi. Mỗi người chúng tôi hút lòng của một quả trứng, ăn một chiếc đùi thỏ và vài quả dâu. Đó là một bữa sáng ngon miệng ở bất cứ đâu.
“Sẵn sàng thực hiện nó chưa?” tôi hỏi trong khi đeo ba lô vào.
“Làm cái gì ạ?” Rue hỏi lại, nhưng theo cái cách cô bé đứng bật dậy, bạn có thể nói rằng em sẽ đứng dậy làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu.
“Hôm nay chúng ta sẽ tước đoạt đi thức ăn của bọn Chuyên nghiệp,” tôi trả lời.
“Thật ạ? Làm thế nào?” Bạn có thể nhìn thấy sự hào hứng lóe lên trong mắt cô bé. Như thế này, cô bé hoàn toàn trái ngược với Prim, người mà những việc mạo hiểm là cả một thách thức.
“Chưa có ý tưởng gì. Thôi nào, chúng ta sẽ nghĩ ra một kế hoạch trong khi đi săn,” tôi nói.
Tuy nhiên chúng tôi không sắn bắn được mấy vì tôi quá bận rộn thu thập mọi mẩu tin tức có thể từ Rue về căn cứ của nhóm Chuyên nghiệp. Cô bé chỉ đến đó trong khoảng thời gian rất ngắn để theo dõi bọn chúng, nhưng đã quan sát rất tinh tường. Chúng đã dựng trại ở gần hồ nước. Kho hàng hóa của chúng ở cách đó khoảng ba mươi yard. Trong ngày, chúng để lại một cống phẩm khác, cậu trai đến từ Đặc khu 3, để canh chừng hàng hóa.
“Tên đến từ Đặc khu 3 à?” tôi hỏi. “Cậu ta hợp tác với chúng?”
“Vâng, anh ta ở trại cả ngày. Anh ta cũng bị ong đốt, khi họ dẫn theo bầy ong tracker jacker lúc chạy về hồ nước,” Rue kể. “Em đoán họ thống nhất để anh ta sống nếu anh ta chịu làm người canh gác cho họ. Nhưng anh ta không to lớn lắm.”
“Cậu ta có loại vũ khí gì?” tôi hỏi.
“Theo em có thể nhìn được thì không nhiều lắm. Một ngọn lao. Anh ta có thể ngăn chặn một số người chúng ta lại gần với nó, nhưng Thresh có thể dễ dàng kết liễu anh ta,” Rue nói.
“Và thực phẩm cứ để bên ngoài như vậy à?” tôi hỏi. Cô bé gật đầu. “Có gì đó không bình thường lắm về tất cả những sự sắp đặt đó.”
“Em biết. Nhưng em cũng không thể nói nó chính xác là gì,” Rue nói. “Katniss, ngay cả nếu như chị có thể đến được chỗ để thực phẩm, thì làm thế nào chị có thể đem chúng đi?”
“Đốt chúng. Ném chúng xuống hồ. Dội nhiên liệu đốt lên chúng.” Tôi chọc vào bụng Rue, giống như tôi vẫn làm thế với Prim. “Ăn chúng!” Cô bé cười khúc khích. “Đừng lo. Chị sẽ nghĩ ra cái gì đó. Phá hủy các thứ dễ dàng hơn rất nhiều so với tạo ra chúng.”
Trong một lúc lâu, chúng tôi đào củ, thu lượm dâu rừng và rau cỏ, chúng tôi thì thầm bày ra một chiến lược. Và tôi cũng biết nhiều hơn về Rue, chị cả trong gia đình có sáu con, hết sức che chở cho các anh chị em của mình, người đã nhường khẩu phần thực phẩm của mình cho các em, người phải đi tìm kiếm, lục lọi trên các cánh đồng ở một đặc khu nơi mà những Người giữ trị an có ít lòng tốt hơn rất nhiều so với những người ở đặc khu chúng tôi. Rue, người mà khi tôi hỏi thứ cô bé yêu thích nhất trên đời là gì, trong tất cả mọi thứ, đã trả lời rằng, “Âm nhạc.”
“Âm nhạc ư?” tôi hỏi lại. Trong thế giới của chúng tôi, tôi xếp âm nhạc ở một nơi nào đó trong ranh giới giữa những chiếc ruy băng buộc tóc và cầu vồng về tính hữu ích. Ít nhất thì một chiếc cầu vồng cũng cho bạn một dấu hiệu về thời tiết. “Em dành rất nhiều thời gian cho nó à?”
“Chúng em hát lúc ở nhà. Cả trong lúc làm việc nữa. Đó là lý do em thích chiếc ghim cài áo của chị,” em nói, chỉ vào con chim mockingjay mà tôi một lần nữa lại quên khuấy mất.
“Bọn em cũng có những con chim mockingjay à?” tôi hỏi.
“Ồ, vâng. Em có vài con mà em coi là những người bạn đặc biệt của mình. Chúng em có thể hát đi hát lại với nhau trong nhiều giờ. Chúng có thể gửi những lời nhắn đi giúp em,” cô bé nói.
“Ý của em là sao?” tôi hỏi.
“Em thường trèo lên cây cao nhất, nên em là người đầu tiên nhìn thấy lá cờ báo hiệu thời gian nghỉ. Có một bài hát đặc biệt mà em thường dùng,” Rue kể. Cô bé hé miệng và hát một đoạn nhạc ngắn gồm bốn nốt nhạc bằng một chất giọng rõ ràng, ngọt ngào. “Và những con chim mockingjay sẽ truyền nó đi khắp vườn cây. Đó là cách mọi người biết để dừng công việc lại,” em tiếp tục. “Tuy nhiên, chúng cũng có thể trở nên rất nguy hiểm, nếu chị đến quá gần tổ của chúng. Nhưng chị không thể buộc tội chúng về việc đó.”
Tôi cởi móc chiếc huy hiệu và đưa ra cho cô bé. “Đây, em giữ nó đi. Nó sẽ có ý nghĩa với em nhiều hơn là với chị.”
“Ồ, không,” Rue từ chối, gập các ngón tay tôi nắm lại chiếc huy hiệu. “Em thích nhìn thấy nó trên người chị. Đó là cách em quyết định tin tưởng chị. Ngoài ra, em còn có cái này.” Cô bé lôi từ trong áo ra một chiếc vòng cổ được tết từ một loại cỏ nào đó. Trên đó có treo một ngôi sao được khắc bằng gỗ một cách vụng về. Hay có lẽ nó là một bông hoa. “Nó là một chiếc bùa may mắn.”
“Ừ, nó vẫn có tác dụng cho đến giờ,” tôi nói, cài con chim mockingjay trở lại áo mình. “Có lẽ em chỉ nên trung thành với nó.”
Đến bữa trưa, chúng tôi đã có một kế hoạch. Đầu buổi chiều, chúng tôi đã sẵn sàng để thực hiện nó. Tôi giúp Rue thu thập và đặt củi thành hai đống lửa trại đầu tiên, đống thứ ba em sẽ tự sắp xếp. Chúng tôi quyết định sẽ gặp nhau sau ở chỗ mà chúng tôi đã cùng dùng bữa lần đầu tiên. Con suối sẽ giúp tôi quay trở về được chỗ đó. Trước khi đi, tôi đảm bảo rằng Rue đã có đủ thức ăn và diêm. Tôi thậm chí còn bắt em giữ lấy cái túi ngủ của tôi, trong trường hợp chúng tôi không thể gặp lại vào đêm nay.
“Còn chị thì sao? Chị không lạnh à?” cô bé hỏi.
“Không nếu chị có thể lấy được một cái túi khác ở chỗ hồ nước,” tôi nói. “Em biết đấy, trộm cắp không phải là việc phạm pháp ở đây,” tôi cười toe toét.
Vào phút cuối cùng, Rue quyết định dạy tôi tín hiệu mockingjay, giai điệu mà cô bé dùng để báo hiệu ngày làm việc kết thúc. “Nó có thể không có tác dụng. Nhưng nếu chị nghe thấy chim mockingjay hót nó, chị sẽ biết là em vẫn ổn, chỉ là em chưa thể quay về ngay được.”
“Có nhiều chim mockingjay ở đây không?” tôi hỏi.
“Chị chưa nhìn thấy chúng à? Chúng có tổ ở khắp nơi,” em trả lời. Tôi phải thừa nhận là tôi không hề để ý đến.
“Thôi được rồi. Nếu mọi việc theo đúng kế hoạch thì chị sẽ gặp em vào bữa tối,” tôi nói.
Bất ngờ, Rue vòng cánh tay ôm lấy tôi. Tôi chỉ ngần ngại một chút trước khi ôm lại.
“Chị phải cẩn thận,” cô bé dặn dò tôi.
“Em cũng vậy,” tôi đáp lại. Tôi xoay đi và hướng trở lại dòng suối, cảm thấy đôi chút lo lắng. Về việc Rue sẽ bị giết, về việc Rue sẽ không bị giết và hai chúng tôi là hai người cuối cùng còn sót lại, về việc bỏ Rue lại một mình, về việc bỏ Prim lại một mình ở quê nhà. Không, Prim còn có mẹ tôi với Gale, và ông chủ tiệm bánh, người đã hứa rằng sẽ không để con bé bị đói. Rue thì chỉ có mình tôi.
Khi tôi đến được dòng suối, tôi chỉ việc đi dọc theo nó xuống đồi tới nơi mà lần đầu tiên tôi tình cờ bắt gặp nó sau khi bị ong tracker jacker tấn công. Tuy nhiên tôi phải thận trọng khi đi dọc theo con suối vì tôi nhận ra rằng các suy nghĩ của mình toàn về những câu hỏi không có lời giải đáp mà phần lớn chúng là về Peeta. Tiếng pháo hiệu được bắn ra sáng sớm nay có phải là báo hiệu cái chết của cậu ấy? Nếu vậy thì cậu ấy đã chết như thế nào? Dưới tay của một tên Chuyên nghiệp? Và có phải đó là để trả thù về việc đã để tôi sống không? Tôi cố gắng lần nữa để nhớ lại thời điểm lúc ở bên thi thể của Glimmer, khi cậu ấy lao ra từ rừng cây. Nhưng chỉ có một thực tế là lúc ấy cậu ấy đang tỏa sáng lấp lánh khiến tôi thấy nghi ngờ về tất cả mọi thứ đã diễn ra.
Tôi chắc hẳn đã phải di chuyển rất chậm ngày hôm qua bởi tôi đến được chỗ nước nông mà tôi tắm gội chỉ trong ít giờ. Tôi dừng lại để lấy thêm nước và trát thêm một lớp bùn vào ba lô. Nó dường như có xu hướng quay trở về màu cam dù cho bao nhiêu lần tôi đã ngụy trang nó.
Đến gần trại của nhóm Chuyên nghiệp khiến các giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn, và càng gần chúng, tôi lại càng cảnh giác, thường xuyên dừng lại để lắng nghe xem có âm thanh nào bất thường không, một mũi tên đã sẵn sàng đặt lên dây cung. Tôi không nhìn thấy bất kỳ cống phẩm nào khác, nhưng tôi nhận ra vài thứ mà Rue đã nhắc đến. Những khóm dâu ngọt. Một bụi cây lá dùng để chữa các vết ong đốt của tôi. Một cụm tổ ong tracker jacker ở lân cận cái cây mà tôi bị bao vây. Và đây đó, có bóng dáng màu đen và trắng của cánh chim mockingjay trên những cành cây cao tít phía trên.
Khi tôi tiến đến cái cây có tổ ong rơi bên dưới, tôi dừng lại một lát để lấy lại dũng khí. Rue đã đưa ra những chỉ dẫn rất cụ thể về việc làm thế nào để đến được vị trí dễ quan sát nhất gần cái hồ từ chỗ này.Hãy nhớ, tôi tự nhủ. Lúc này mày là người đi săn, không phải chúng. Tôi nắm chặt hơn cây cung của mình và tiếp tục. Tôi đến được chỗ cây cối mà Rue tả và một lần nữa ngưỡng mộ sự thông minh của cô bé. Nó ở ngay bìa rừng, nhưng những tán lá của các bụi cây rất rậm rạp nên tôi dễ dàng quan sát được trại của nhóm Chuyên nghiệp mà không bị phát hiện. Giữa chúng tôi là khoảng đất rộng bằng phẳng nơi Trò chơi bắt đầu.
Ở đó có bốn cống phẩm. Tên đến từ Đặc khu 1, Cato và con bé từ Đặc khu 2, và một thằng nhóc gầy nhẳng, nước da tai tái, chắc hẳn là đứa đến từ Đặc khu 3. Cậu ta gần như không để lại ấn tượng gì cho tôi trong suốt thời gian ở Capitol. Tôi hầu như chẳng nhớ gì về cậu nhóc, không gì về trang phục, điểm số hay buổi phỏng vấn. Thậm chí ngay lúc này, khi cậu ta ngồi đó, nghịch vớ vẩn một chiếc hộp nhựa, cậu ta cũng dễ dàng bị lu mờ trong sự hiện diện của những đồng bọn to lớn, dữ tợn của cậu ta. Nhưng cậu ta chắc phải có giá trị nào đó hoặc là họ không hề lo lắng gì khi để cậu ta sống. Dù vậy, nhìn thấy cậu ta cũng chỉ làm tăng thêm cảm giác lo lắng của tôi về việc tại sao nhóm Chuyên nghiệp có thể để cậu ta canh gác, tại sao chúng lại cho phép cậu ta sống.
Cả bốn cống phẩm dường như vẫn đang trong quá trình phục hồi sau đợt tấn công của ong tracker jacker. Thậm chí từ chỗ này, tôi cũng có thể nhìn thấy những cục u sưng phồng như quả mận trên người chúng. Chắc chúng không biết là phải rút ngòi ong ra, hoặc nếu chúng đã làm thì cũng không biết về những chiếc lá có thể chữa trị vết ong đốt. Có vẻ như bất cứ loại thuốc nào chúng tìm được ở Cornucopia cũng không có tác dụng.
Chiếc sừng Cornucopia vẫn nằm ở vị trí cũ, nhưng những thứ bên trong nó đã được dọn sạch. Phần lớn các tặng phẩm, được chứa trong các thùng gỗ thưa, các bao tải, và các túi ni lông lớn, được chồng lên gọn gàng thành hình kim tự tháp tại một vị trí có khoảng cách rất đáng ngờ so với cái trại. Những thứ khác được rải thành một vành đai quanh chiếc kim tự tháp, gần như bắt chước cách sắp xếp các vật dụng xung quanh Cornucopia vào lúc bắt đầu Trò chơi. Một mái che bằng lưới ở trên, ngoài việc dùng để ngăn chặn chim chóc, thì nó dường như là một mái che vô ích đối với chiếc kim tự tháp.
Tất cả sự sắp đặt này hoàn toàn khó hiểu. Khoảng cách, chiếc lưới, và sự có mặt của tên nhóc Đặc khu 3. Chỉ có một việc chắc chắn đó là phá hủy những vật phẩm này sẽ không hề đơn giản như bề ngoài của chúng. Có một chi tiết nào đó đang được ẩn dấu ở đây, và tôi tốt hơn là nên ở yên đây cho đến khi khám phá ra đó là gì. Theo phán đoán của tôi thì chiếc kim tự tháp là một chiếc bẫy theo một kiểu nào đó. Tôi nghĩ về những chiếc hố chông được ngụy trang, những chiếc lưới sẽ buông xuống, một sợi dây mảnh mà khi bị đứt sẽ phóng ra một mũi tên tẩm độc đâm thẳng vào trái tim bạn. Thực sự, các khả năng là vô hạn.
Trong khi tôi đang suy tính các lựa chọn của mình, tôi nghe thấy Cato hét lên. Cậu ta đang chỉ vào rừng, rất xa phía sau tôi, và không cần quay lại tôi biết rằng Rue chắc chắn đã nhóm ngọn lửa trại đầu tiên. Chúng tôi đảm bảo thu thập đủ gỗ tươi để làm cho đám khói trở nên dễ nhận ra. Đám Chuyên nghiệp bắt đầu trang bị cho chúng ngay lập tức.
Một cuộc tranh cãi nổ ra. Nó đủ lớn để tôi có thể nghe ra đó là về việc cho hay không cho tên nhóc ở Đặc khu 3 đi cùng với chúng.
“Nó sẽ đi. Chúng ta cần nó trong rừng, dù sao thì nhiệm vụ của nó ở đây đã hoàn thành rồi. Không ai có thể chạm vào những vật phẩm kia,” Cato nói.
“Thế còn Chàng trai đang yêu kia thì sao?” tên đến từ Đặc khu 1 lên tiếng.
“Tao đã nói với mày là quên nó đi. Tao biết chỗ mà tao đã chém nó. Chỉ có phép màu xảy ra thì nó mới không bị chảy máu cho đến chết. Dù gì đi nữa thì nó cũng không có khả năng tấn công chúng ta,” Cato trả lời.
Vậy là Peeta đang ở đâu đó trong rừng, bị thương nặng. Nhưng tôi vẫn mù tịt về động cơ khiến cậu ấy phản bội lũ Chuyên nghiệp.
“Đi nào,” Cato nói. Hắn đẩy một ngọn giáo vào tay tên nhóc Đặc khu 3, và chúng hướng về phía có ngọn lửa. Điều cuối cùng mà tôi nghe thấy khi chúng tiến vào rừng là tiếng Cato nói, “Khi chúng ta tìm ra con bé đó, tao sẽ giết nó theo cách của riêng tao, và không đứa nào được xía vào.”
Không hiểu sao tôi không nghĩ hắn đang nói về Rue. Cô bé đã không ném cả tổ ong tracker jacker vào hắn.
Tôi ở yên đó trong nửa giờ đồng hồ hoặc chừng đó, cố gắng nghĩ xem phải làm gì với chỗ vật phẩm. Một lợi thế mà tôi có đối với cung tên là khoảng cách. Tôi có thể bắn một mũi tên lửa vào chiếc kim tự tháp khá dễ dàng – tôi là một cung thủ đủ giỏi để có thể bắn xuyên qua những khe hở trên chiếc lưới – nhưng không có gì bảo đảm là nó sẽ bắt lửa. Có vẻ như nó sẽ chỉ đốt cháy chính nó và sau đó thì sao? Tôi sẽ không thu được gì mà lại trao cho bọn chúng quá nhiều thông tin về bản thân mình. Rằng tôi đã đến đây, rằng tôi có một đồng bọn, rằng tôi có thể sử dụng cung tên một cách chuẩn xác.
Không có lựa chọn. Tôi sẽ phải đến gần hơn và xem liệu tôi có không thể khám phá ra chính xác cái gì đang bảo vệ cho chỗ hàng hóa đó không. Trên thực tế, tôi chỉ vừa mới định hiện thân thì mắt tôi bắt được một chuyển động. Cách vài trăm yard bên phải tôi, tôi nhìn thấy một ai đó đang nhô ra khỏi rừng. Trong một giây, tôi nghĩ đó là Rue, nhưng rồi tôi nhận ra Mặt Cáo – cô ta là người mà tôi đã không thể nhớ ra sáng nay – rón rén đi ra khu đất trống. Khi quyết định rằng nó an toàn, cô ta chạy về phía kim tự tháp bằng những bước nhanh và ngắn. Ngay trước khi tiến đến vành đai các vật phẩm mà được rải xung quanh chiếc tháp, cô ta dừng lại, tìm kiếm trên mặt đất, và cẩn thận đặt chân lên một vị trí. Sau đó cô ta bắt đầu tiếp cận chiếc kim tự tháp bằng những bước nhảy lò cò rất lạ, đôi khi chỉ chạm đất bằng một chân, hơi loạng choạng, đôi khi lại mạo hiểm bằng vài bước. Ở một vị trí, cô ta nhảy lên, qua một chiếc thùng nhỏ và chạm đất thăng bằng trên đầu ngón chân. Nhưng cô ta hơi quá đà một chút, và theo quán tính bị lao về phía trước. Tôi nghe thấy cô ta ré lên khi hai bàn tay chạm xuống đất, nhưng không có gì xảy ra. Nhanh chóng cô ta điều chỉnh lại chân và tiếp tục cho đến khi chạm được đến đống hàng hóa.
Vậy là tôi đã đúng về chiếc bẫy, nhưng nó rõ ràng phức tạp hơn những gì tôi tưởng tượng. Tôi cũng đã đúng về cô gái đó. Cô ta thật quá tinh ranh khi khám phá ra lối đi này để đến chỗ thức ăn và có thể làm lại theo một cách chính xác. Cô ta lấy đầy chiếc ba lô của mình, lấy một vài thứ từ một loạt các vật chứa đồ, bánh quy từ một chiếc thùng gỗ thưa, một ít táo từ một chiếc bao tải đang treo lơ lửng trên một sợi dây thừng bên cạnh một cái thùng. Nhưng chỉ một chút trong mỗi loại, không đủ để bị phát hiện ra thức ăn bị mất. Không đủ để gây ra nghi ngờ. Và sau đó cô ta lại thực hiện lại các bước nhảy nhỏ kỳ lạ của mình để ra khỏi vòng tròn rồi chạy vọt trở lại lại rừng, bình an vô sự.
Tôi nhận ra tôi đang nghiến răng trong tâm trạng thất vọng. Mặt Cáo đã xác nhận những gì mà tôi đã dự đoán. Nhưng loại bẫy nào họ đã đặt mà phải cần sự khéo léo như vậy? Có bao nhiêu vị trí khởi động bẫy? Tại sao cô ta lại ré lên như vậy khi tay chạm đất? Mày nên nghĩ rằng… và dần dần một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi… mày nên nghĩ rằng mặt đất sẽ nổ tung lên.
“Nó được chôn dưới đất,” tôi thì thào. Điều đó lý giải mọi thứ. Nhóm Chuyên nghiệp sẵn sàng bỏ lại các vật phẩm, phản ứng của Mặt Cáo, việc gia nhập của tên nhóc Đặc khu 3, nơi họ có các nhà máy, nơi họ sản xuất ti vi, xe hơi và chất nổ. Nhưng cậu ta kiếm chúng ở đâu? Trong số tặng phẩm ư? Đó không phải là loại vũ khí họ thường cung cấp, bởi họ muốn xem các cống phẩm đích thân chém giết nhau. Tôi rời khỏi bụi cây và đi qua một trong những chiếc đĩa kim loại tròn dùng để đưa các cống phẩm lên đấu trường. Đất xung quanh nó đã được đào lên và được đập bẹt xuống. Những quả địa lôi đã bị vô hiệu hóa sau sáu mươi giây chúng tôi đứng trên chiếc đĩa, nhưng tên nhóc Đặc khu 3 chắc đã có thể kích hoạt lại chúng. Tôi chưa từng thấy ai trong các Trò chơi này làm vậy. Tôi cá nó đã trở thành một cú sốc ngay cả đối với các Nhà thiết lập Trò chơi.
Chà, chúc mừng tên nhóc từ Đặc khu 3 đã gây được một ấn tượng đối với họ, nhưng giờ thì tôi phải làm gì? Tất nhiên tôi không thể đi bừa vào cái đám hỗn độn đó mà không tự làm mình bị thổi bay lên đến tận trời. Còn về việc bắn một mũi tên lửa, điều đó còn nực cười hơn nữa. Những quả mìn được kích hoạt bằng áp lực đè lên chúng. Dù áp lực đó không cần nhiều. Một năm, có một cô gái làm rơi vật biểu tượng của mình, một quả bóng nhỏ bằng gỗ, khi cô ta đang đứng ở chiếc đĩa của mình, và họ theo đúng nghĩa đen là phải vét lấy từng mẩu nhỏ thi thể cô ta trên mặt đất.
Cánh tay của tôi rất khéo léo, có lẽ tôi có thể ném vài viên đá vào đó và kích hoạt cái gì? Có thể là một quả mìn? Việc đó có thể làm khởi động cả một chuỗi phản ứng. Nó có thể không? Liệu tên nhóc từ Đặc khu 3 có đặt các quả mìn theo cách mà một quả nổ sẽ không ảnh hưởng đến những quả khác không? Theo cách ấy sẽ bảo vệ được các vật phẩm mà vẫn đảm bảo kẻ xâm nhập sẽ chết. Thậm chí nếu tôi thổi bay được một quả mìn, chắc chắn tôi sẽ kéo lũ Cống phẩm Chuyên nghiệp quay trở lại đây giết tôi. Và dù sao đi nữa, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy? Ở đó vẫn còn có chiếc lưới, được căng lên để ngăn chặn bất cứ cuộc tấn công nào như vậy. Ngoài ra, điều mà tôi thực sự cần là ném khoảng ba mươi viên đá vào đó cùng một lúc, kích hoạt cả một chuỗi phản ứng, phá hủy toàn bộ kho hàng.
Tôi liếc nhìn lại khu rừng. Khói từ đám cháy thứ hai của Rue đã bốc lên trời. Vào lúc này, bọn Chuyên nghiệp có lẽ đã bắt đầu nghi ngờ về việc bị gài bẫy. Thời gian sắp hết.
Phải có một giải pháp cho vấn đề này, tôi biết là có, nếu tôi có thể hoàn toàn tập trung suy nghĩ. Tôi chăm chú nhìn chiếc kim tự tháp, các bao tải, các hòm gỗ, quá nặng để một mũi tên có thể làm đổ. Có lẽ có một thùng đựng dầu ăn, và ý tưởng về mũi tên chứa mồi lửa đang quay trở lại thì tôi nhận ra tôi có thể kết thúc với việc mất tất cả mười hai mũi tên của mình và vẫn không bắn được một mũi tên nào trực tiếp vào thùng dầu, vì tôi chỉ đang đoán thôi. Tôi thực sự đang nghĩ về việc thử bắt chước lại những bước nhảy nhẹ nhàng của Mặt Cáo đến chỗ kim tự tháp với hy vọng tìm được một biện pháp phá hủy khác thì mắt tôi chiếu đến chiếc túi đựng táo. Tôi có thể cắt đứt sợi dây thừng bằng một phát bắn, không phải tôi đã làm rất nhiều lần ở Trung tâm Huấn luyện rồi sao? Đó là một chiếc túi lớn, nhưng có thể nó vẫn chỉ đủ cho một quả mìn nổ. Nếu như tôi có thể làm bung các quả táo ra…
Tôi đã biết phải làm gì. Tôi di chuyển vào tầm bắn, và tự cho mình được dùng ba mũi tên để hoàn thành nhiệm vụ này. Tôi đặt chân cẩn thận, quên hết mọi thứ xung quanh khi tôi nhắm vào mục tiêu thật kĩ càng. Mũi tên đầu tiên xẹt qua một bên của chiếc túi gần phía trên, để lại một vết rách trên bao bì. Mũi tên thứ hai làm rộng nó ra thành một cái lỗ hở. Tôi có thể nhìn thấy một quả táo đang nhô ra khi tôi bắn mũi tên thứ ba bay đi, trúng vào miếng vải rách ra của bao bì và xé nó ra khỏi cái túi.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ dường như đóng băng lại. Sau đó những quả táo tràn xuống mặt đất và tôi bị hất bay ngược về phía sau.
Đấu Trường Sinh Tử 1/3 Đấu Trường Sinh Tử 1/3 - Suzanne Collins Đấu Trường Sinh Tử 1/3