Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Dark Arena
Dịch giả: Nguyễn Hoài Thu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 73
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
olf bước xuống tầng dưới thở một hơi dài thích thú, không còn ở ngoài nắng nóng mùa hạ. Y mỏi mệt vì phải làm bù đầu sau một tháng nghỉ hè, Wolf đã đưa vợ đến thăm một người chị ở Bavaria, đây là chuyến thăm cuối cùng trước khi hai vợ chồng về Mỹ. Xuống bếp, nơi Ursula đang làm thức ăn tối, y bảo:
— Vợ chồng Mosca được một đứa con trai.
Ursula reo lên:
— Hay quá! Hella muốn có con trai. Chị ấy đã rời bệnh viện chưa? Em phải đến thăm.
Wolf nói:
— Mình đi hôm trước, hôm sau Hella sinh. Đứa bé sinh thiếu ngày. Bây giờ nó đã được ba tuần.
Y nghĩ thầm: “Hai người mới biết nhau vậy mà Ursula tỏ ra sung sướng.” Wolf thích những đứa bé mới sinh. Y cũng muốn có con. Khi về Mỹ lúc đó y sẽ dạy dỗ con cái. Chúng sẽ là những đứa trẻ ngoan nhất vùng.
Ursula hỏi:
— Anh thấy giấy tờ của mình đã đến đâu rồi?
Wolf đáp:
— Đã gửi tới Frankfort, nhưng chưa thấy về đây.
Y nói dối, giấy tờ đã tới và nằm trên bàn giấy của y trong căn cứ không quân. Nếu biết, Ursula đòi làm lễ cưới ngay và y phải rời Đức ngay trong vòng ba mươi ngày sau hôn lễ. Y muốn ở lại thêm vài tháng để thanh toán vài việc.
Ông bố vợ y kêu lên:
— A! Wolfgang, con đã về. Có người gọi điện. Con nên liên lạc ngay với một người tên Honny.
Ông cụ từ kho lương thực ra, cầm một khúc thịt nguội to, đặt lên bàn ăn, ông dùng dao to cắt một miếng lớn để chiên với khoai.
Wolf nghĩ: “Lão già này cũng được việc trong nhà,” rồi hỏi:
— Honny có nói gì thêm không ạ?
Ông cụ đáp:
— Không. Nhưng hắn cứ bảo là vấn đề thật quan trọng.
Wolf vào phòng ngủ, gọi điện thoại. Nghe tiếng ở đầu dây, y biết ngay là Honny.
— Hello, Wolfgang đây.
Giọng Honny sôi nổi và eo éo như đàn bà:
— Rất may là ông gọi đến ngay. Mối liên lạc mà ông tìm, tôi đã có rồi.
Wolf hỏi:
— Ông có chắc không?
Giọng Honny nhỏ lại, có vẻ dè dặt:
— Có bằng chứng để nghĩ như vậy. - Hắn nhấn mạnh chữ bằng chứng.
Wolf nói:
— Hay lắm. Độ một giờ nữa tôi sẽ đến. Ông có thể đưa hắn tới.
— Trong hai tiếng đồng hồ.
— Được.
Wolf cắt. Cho Ursula biết y không ăn tối rồi đi ra ngoài. Lúc khép cửa, y nghe tiếng nàng kêu lên, vừa ngạc nhiên vừa thất vọng. Wolf đi thật nhanh và đến vừa kịp để lên xe buýt.
Wolf rất sôi nổi. Từ lâu y đã hết hy vọng. Nhưng bây giờ tình hình vụt sáng sủa. Giấy tờ hôn nhân đã lo xong. Y có thể mua vé máy bay, không cần chờ máy bay miễn phí của chính phủ, Ursula và ông cụ già nài nỉ y đưa ông qua Mỹ. Y muốn cười vào mặt hai người và nói dối với Ursula là chàng sẽ cố gắng… Ông nhạc nằm nhà thương một tuần lễ, về nhà ông ăn thật nhiều để bình phục. Ông ăn mười hai cân thịt nguội trong vòng một tuần, hai con vịt trong một ngày, trọn một con ngỗng vào ngày Chủ nhật. Trong hai tháng, ông cụ lên hai mươi ký béo trông thấy rõ, quần áo trở nên chật. Wolf nghĩ thầm: “Lão già này chắc là người béo duy nhất ở Bremen. Người duy nhất có thể chụp ảnh làm quảng cáo cho đời sống sung tức ở Đức. Ba ngày ăn hết mười cân thịt nguội!”
Wolf nhảy xuống xe trước đại lộ Kurfursten, rẽ qua đường Metzer tới nhà Mosca. Mặt trời đã lặn nhưng không khí hãy còn nóng. Wolf ngồi dưới bóng cây hy vọng Mosca có nhà. Nếu không, y vẫn đủ thì giờ để đến Rathskellar hay câu lạc bộ tìm. Không thể điện thoại về việc này.
Wolf mở cổng, lên lầu, gõ cửa. Mosca ra mở. Chàng mặc quần bạc màu, áo thun chữ T, đi chân không, tay cầm một lon bia mua ở quầy quân đội.
— Mời vào.
Hai người vào phòng khách. Bà Saunders ngồi một góc nói chuyện với Hella. Chiếc xe trẻ con sơn màu trắng ngà nay được chuyển thành cái nôi. Hella đang đu đưa cái nôi. Đứa bé nằm trong nôi đang khóc.
Tuy vội vã, Wolf cũng phải đứng cạnh nôi nhìn đứa bé và khen nó đôi câu, rồi y nói với Mosca:
— Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.
— Vào đây, - tay vẫn cầm lon bia, Mosca đưa Wolf vào phòng ngủ.
— Walter, - Wolf nói bằng một giọng sôi nổi, - có tin rồi, tin về bọn đang giữ mấy trăm ngàn đô la ở đây. Đêm nay chúng mình đi gặp tên cho tin và hành động. Anh với tôi cùng đi, Ô kê?
Mosca uống một ngụm bia. Chàng nghe tiếng nói chuyện của Hella và bà Saunders từ phòng bên vẳng xa, xen lẫn vào đó là tiếng khóc không to lắm của đứa bé. Chàng ngạc nhiên và việc Wolf gợi cho chàng nhớ lại mưu đồ đi lấy tiền của thiên hạ làm cho chàng khó chịu. Chàng đã gạt bỏ vụ đó ra ngoài tâm trí, chàng đã gần như hoàn toàn quên và giờ đây chàng thấy rõ là chàng không hào hứng làm việc đó chút nào.
— Tôi không còn khoái làm cái việc đó nữa, - Mosca nói. - Anh phải tìm một người khác.
Wolf đã đi trở ra gần tới cửa phòng ngủ. Y sững sờ quay lại nhìn Mosca, nét mặt giận dữ chen lẫn với sửng sốt, không tin:
— Cái gì vậy, Walter? Suốt một mùa đông chúng mình vất vả làm việc này, bây giờ có kết quả anh lại chạy là thế nào? Vô lý quá!
Mosca cười trước vẻ bực tức và hờn giận của Wolf. Nụ cười như một lý do để khỏi cảm thấy hổ thẹn vì đã bỏ cuộc. Chàng biết chàng làm như vậy là không phải với Wolf nhưng chàng hài lòng khi thấy Wolf giận dữ hơn là thấy Wolf lạnh lùng, bình thản, biểu lộ sự coi thường chàng như y biết trước là chàng có thể bỏ cuộc.
— Làm gì mà dữ vậy, Wolf? - Mosca nói. - Chúng mình đâu phải là gangster? Khoái thì làm chơi, không khoái thì thôi chứ? Tôi nhận làm vụ này với anh nhưng mà là nhận từ sáu tháng trước đây, đâu phải là bây giờ? Trong mùa đông năm ngoái tôi sẵn sàng làm với anh nhưng bây giờ thì khác rồi. Bây giờ tôi có vợ, có thằng lỏi phải lo. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, hai kẻ đó phải làm sao? Hai nữa, giấy phép kết hôn của tôi sắp về tới nơi rồi. Tôi không còn cần tiền lắm như năm ngoái nữa.
Wolf cố nén giận để nói bằng một giọng thân mật giảng giải:
— Nghĩ lại đi, Walter, anh sắp phải đưa vợ con anh về Mỹ trong nhiều lắm là ba bốn tháng nữa. Tôi biết anh có thể để dành được một ngàn đô qua tiền lương của anh, anh cũng có thể có được khoảng một ngàn đô nữa nhờ chợ đen nghĩa là nhờ tôi giúp anh. Khoản tiền đó chưa đủ để anh lo cho vợ con anh ở Mỹ. Về Mỹ, trước hết anh phải có một căn nhà, rồi mua sắm đồ đạc, rồi anh phải chờ đợi vài tháng mới có việc làm. Anh sẽ cần tiền, cần đến nhiều thứ chứ không phải ít. - Giọng nói của Wolf trở thành phiền muộn, buồn rầu như người bị lừa dối. - Anh xử với tôi như vậy không đẹp. Anh thừa biết tôi không thể tìm ngay được một người nào khác. Đâu phải bất cứ ai mình cũng cộng tác được? Tôi cần có người tôi tin được. Việc này dễ mà, Walter. Ăn chắc, mình không phải lo sợ gì về mặt cảnh sát. Chúng không thể nào tố cáo mình. Anh sợ bọn Đức hồi nào vậy?
— Ngán thì cóc ngán, nhưng làm thì không làm. - Mosca cười và để chứng tỏ cho Wolf biết rằng vụ này đến đây là kết thúc. Chàng tiếp, - Nóng bỏ mẹ đi…
Wolf bực dọc đóng mạnh cánh cửa lại nói:
— Mẹ kiếp… Gần thằng cha Do Thái vàng ệch với thằng Eddie chỉ biết đuổi theo đàn bà, anh cũng hèn như chúng vậy. Tôi tưởng anh phải khá hơn thế chứ?
Mosca đặt lon bia xuống bàn:
— Wolf… Đừng có nói gì đến các bạn tôi. Đừng nói gì đến họ hết. Còn về vụ của anh, anh tưởng tôi mù tịt không biết gì sao? Đừng có coi thường anh em như thế. Tôi biết anh đã có đủ giấy tờ kết hôn nên anh có thể làm vụ này rồi bay về Hoa Kỳ liền lập tức. Trong khi tôi còn phải ở đây ít nhất là ba, bốn tháng. Tôi cóc sợ gì bọn Đức cả nhưng sau khi làm một cú như thế, tôi không còn có thể phây phây đi lại được ở Bremen. Nếu chúng ta làm việc này, chỉ có hai việc xảy ra: một là làm xong ta cuốn gói khỏi Bremen, hai là ta phải giết bọn có tiền khi ta vớ tiền của chúng. Ngay lúc này tôi không thể làm được cả hai việc đó. Tôi không muốn lúc nào cũng phải đề phòng trong suốt thời gian tôi còn sống ở đây, dù có được bạc triệu tôi cũng không ham. - Chàng ngừng nói rồi tiếp bằng một giọng thành thật, - Quên tôi đi, Wolf, tôi rất tiếc.
Wolf cúi nhìn xuống sàn lắc đầu như đang suy nghĩ về một chuyện gì đó mà y đã biết từ lâu nhưng không tin hẳn. Y nhớ lại vụ Mosca bị anh quản lý Câu lạc bộ Sĩ quan sỉ vả trước đây - vụ này xảy ra vài tháng sau khi Mosca trở lại Bremen. Anh quản lý là một Đại úy đã công khai đe dọa Mosca về việc Mosca đem Hella vào sống trái luật ở khu nhà và Mosca lặng im không dám nói gì cả. Wolf nói:
— Walter… Cậu thừa biết là tôi có thể hại cậu với Hella như chơi. Tôi chỉ cần gửi một báo cáo đến phòng An ninh Căn cứ và Quân cảnh là đời cậu tan nát ngay. Cậu đang vi phạm khi cậu bỏ khu nhà để ra sống chung với người Đức. Tôi còn có thể kể nhiều tội khác của cậu.
Thấy Wolf bực bội, Mosca bật cười lớn:
— Thôi mà, Wolf. Làm ơn nốc một lon bia rồi đi chỗ khác chơi cho được việc. Tôi không muốn chơi trò đi ăn cướp với anh không phải là một lý do để anh chơi tôi như thế. Đừng có trẻ con, Wolf, chúng ta là người lớn mà. Nên nhớ tôi không phải một trong số những thằng tù Kốt mà anh có thể đe dọa.
Wolf cố gắng ngửng đầu lên và trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Mosca. Nhưng bộ mặt y nhìn thấy là đôi mắt đen nghiêm trọng, với vành môi mỏng mím chặt như có một sức mạnh và tự tin nào đó làm y đành thở dài và cười.
— Đồ chó đẻ, không có ra làm sao cả. - Wolf nói bằng một giọng chịu đựng. - Đưa cho tôi một lon bia đây. - Và y tiếp tục bằng giọng nói chưa hết hậm hực. - Mẹ kiếp, một lon bia trị giá 10.000 đô. Trong lúc uống y cũng nghĩ đến chuyện y có thể làm gì để trừng trị Mosca về cái tội bỏ cuộc này. Y thấy y chẳng có thể làm gì được. Nếu y tố cáo Mosca với nhà chức trách, Mosca phải về Hoa Kỳ. Việc y định làm vẫn không có mặt Mosca, hơn nữa Mosca cũng có thể trả đũa bằng cách nào đó. Không. Không nên. Nhờ chợ đen y đã thu được một số tiền khá lớn, kèm theo là một số kim cương cũng không nhỏ. Y không thể liều gây ra những cơ hội để tai hoạ có thể xảy ra. Y thở dài và lại lắc đầu. Bỏ qua một cơ hội tốt như thế này thật là uổng. Y biết rõ hơn ai hết là không có đủ can đảm để làm vụ này một mình. Y chỉ còn có một cách làm tiền là kiếm ra thật nhiều thuốc lá, bán chợ đen rồi tập trung hết vốn liếng để đưa Ursula, cô vợ Đức của y về Hoa Kỳ.
Y đưa tay ra bắt tay Mosca:
— Thôi, quên đi. - Y nói, trong thâm tâm y sợ rằng Mosca cho lời đe dọa vừa rồi của y là quan trọng, nếu có chuyện rắc rối xảy đến với Mosca, chàng có thể nghĩ là do y phá. - Mất khoản tiền lớn ấy ai mà chẳng điên lên. Nhưng thôi, đành chịu. Chúng mình vẫn là bạn.
Hai người bắt tay. Mosca bảo:
— Cậu cứ tiến hành vụ ấy một mình.
Lúc Mosca trở vào, hai người đàn bà nhìn chàng, dò hỏi. Họ đã nghe tiếng gắt bực bội của Wolf. Đứa bé không khóc nữa. Nó đã ngủ trên xe.
Bà Saunders hỏi:
— Bạn của ông về nhanh quá.
Mosca nói:
— Hắn đến cho tôi biết tin tức.
Hella đang vừa đan vừa đọc báo. Chàng bảo:
— Wolf cho biết sắp làm lễ cưới, hắn đã có giấy tờ hôn nhân.
Hella nhìn lên, lơ đãng đáp:
— Vậy à? - Rồi nhìn xuống quyển sách nói tiếp, - Em hy vọng tới phiên chúng mình.
Mosca vào phòng ngủ lấy một lon bia khác và một hộp lạc đem ra phòng khách. Mở hộp lạc chàng mời hai người đàn bà. Mỗi người bốc một nắm.
— Hai bà có uống bia không?
Cả hai lắc đầu, tiếp tục đọc, vừa ăn lạc, uống bia. Tóc Hella cắt ngắn vào mùa hạ, má nàng nổi gân xanh chạy dài xuống môi. Gian phòng thật êm ấm vào đêm hạ, gió thoáng nhẹ làm lay động bức màn.
Mosca ngắm nghía hai người đàn bà. Một là mẹ của con chàng, còn người kia có thể là mẹ chàng. Chàng nghĩ có thể vì bia làm chàng buồn ngủ. Nhưng dĩ vãng lại hiện về.
Một ngày xa lắm, chàng đã đội mũ sắt xách súng lên tàu, lên xe, ngồi trên chiến xa, vượt Bắc Phi, Anh, Pháp, Bỉ, Hà Lan, đi tìm kẻ thù để tiêu diệt. Bây giờ hành động đó không phải là sai bậy, là ngu, mà chỉ là kỳ lạ. Chàng kêu lên: “Thật là kỳ! Khi nghĩ ra điều ấy.” Chàng cho một nắm lạc vào mồm, nhưng bàn tay đưa không đúng, vài hột lạc rơi xuống sàn. Buồn ngủ quá, chàng đến bên cửa sổ, cho gió lọt vào áo chữ T, hóng mát. Rồi chàng đến bên chiếc xe nhìn chằm chằm đứa bé, nói to:
— Thật là kỳ!
Hai người đàn bà đều cười. Hella bảo:
— Để em đưa anh đi ngủ:
Hella nói với bà Saunders:
— Lần đầu tiên anh ấy nhìn thằng bé.
Rồi nàng hỏi Mosca:
— Anh có tin anh là cha không?
Bà Saunders nói:
— Ông ấy có thể khá hơn với đứa con thứ hai.
Mosca vẫn nhìn đứa bé. Nó không còn xấu nữa. Các nếp nhăn đã mất. Khuôn mặt trở nên sáng rỡ, trắng trẻo. Hai người đàn bà tiếp tục đọc sách. Mosca lại đến bên cửa sổ.
Hella không rời quyển sách:
— Anh có vẻ sốt ruột à?
Mosca nói:
— Có sốt ruột gì đâu.
Thật ra thì chàng không được an tâm. Chàng nhìn ngôi nhà như mới thấy lần đầu. Ngắm đứa bé đang ngủ chàng thấy nó giống con người.
— Ngày mai mình đến câu lạc bộ ở đồng quê. Chúng ta nằm trên bãi cỏ ăn kem. Anh sẽ mua kem. Mình vừa ăn kem vừa nghe nhạc.
Hella gật đầu nhưng tiếp tục đọc sách.
Mosca hỏi bà Saunders:
— Bà có thích cùng đi với chúng tôi không?
Bà Saunders nhìn lên:
— Không. Ngày mai tôi có khách.
Hella mỉm cười:
— Anh ấy muốn bà đi. Nếu không thì anh ấy không mời.
Bà Saunders:
— Tôi không đi được thật mà. - Bà tiếp tục đọc sách.
Mosca biết bà Saunders không đi vì ngại và sợ chàng mời đãi bôi.
— Tôi mời thật mà.
Bà Saunders mỉm cười:
— Mang cho tôi một ít kem.
Mosca lấy thêm một lon bia, nghĩ thêm: “Mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy.”
Hella nói:
— Hôm nay anh tử tế quá. Em có một điều nhờ anh: Bà Saunders có một người cậu ở Mỹ. Bà muốn anh gửi hộ bà một bức thư bằng quân bưu.
— Được.
Đó là chuyện thông thường. Tất cả người Đức viết thư cho bà con ở Mỹ đều nhằm xin đồ hộp.
Bà Saunders cười, bảo:
— Cảm ơn ông. Ngày nay chúng tôi đều nghĩ tới các bà con ở bên Mỹ.
Hella và Mosca cười. Đang uống bia, chàng sặc lên. Hai người đàn bà lại tiếp tục đọc sách. Mosca liếc qua tờ Stars and Stripes ở trên bàn, nói:
— Có thể Leo sẽ từ Nuremberg trở về đây vào ngày mai. Và sẽ tới câu lạc bộ với chúng ta.
Hella nhìn lên:
— Ông ấy đi chuyến này khá lâu. Tôi mong ông được bình an vô sự.
Mosca lại trở vào phòng ngủ lấy lon bia khác.
— Hai người chắc không uống bia chứ?
Cả hai đều lắc đầu. Mosca đến đứng bên cửa sổ:
— Tôi nghĩ Leo nghỉ cuối tuần ở Hamburg. Nếu không thì hắn đã về đây hôm qua.
Hella đặt sách lên bàn bảo Saunders:
— Đọc xong rồi. Hay quá!
Bà Saunders nói:
— Tôi còn nhiều cuốn khác ở trong phòng ngủ, cô vào mà chọn.
— Đêm nay tôi đọc nhiều rồi.
Nàng đến bên cửa sổ, cạnh Mosca, choàng tay lên ngực chàng, dưới chiếc áo thun chữ T nghe gió mát. Cả hai đứng nhìn trời đêm, gió thổi vào mặt, ngửi mùi thơm của khu vườn rau phía dưới xông lên.
Gió đêm hạ thoang thoảng mùi tanh của thành phố điêu tàn. Mặt trăng tròn bị mây che, trong bóng đêm, Mosca có thể nghe tiếng nói cười của người Đức ớ các nhà lân cận. Một máy thu thanh bắt đài Bremen chơi nhạc thật êm dịu. Mosca thèm đến Rathskellar hoặc đến câu lạc bộ để uống rượu hay đánh bạc với các bạn, Eddie và Wolf.
Hella nói:
— Anh uống bia nhiều quá. Anh nên đi ngủ.
Mosca vuốt tóc vợ:
— Đừng lo cho anh. Anh chẳng sao cả.
Nàng tựa vào chàng:
— Đêm nay em thấy khoẻ. Anh có biết em muốn gì không? - Nàng nói điều ấy thật nhỏ để bà Saunders không thể nghe thấy.
Mosca kêu lên ngạc nhiên:
— Cái gì?
Hella cười, hôn lên miệng chàng.
— Có chắc là không sao không? Mới được có một tháng mà. - Mosca nhớ Eddie đã dạy chàng phải chờ ít nhất là hai tháng.
Hella bảo:
— Em thấy mạnh khoẻ. Anh đừng lo gì về em. Đêm nay em thấy hứng thú đặc biệt.
Hai người đứng đấy một lúc lâu, nghe tiếng thì thầm của thành phố trong đêm, rồi Mosca quay lại bà Saunders:
— Chúc bà ngon giấc.
Về phòng ngủ, chàng mở cửa cho Hella đẩy xe vào rồi khoá lại cẩn thận.
Đấu Trường Đen Đấu Trường Đen - Mario Puzo Đấu Trường Đen