Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhạc Nhan
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1504 / 10
Cập nhật: 2015-11-24 19:43:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hi Hòa Hương từ chỗ Trịnh phu nhân trở về, vẻ mặt đắc ý.
Trịnh thị đã nhận lời nàng, chỉ cần nàng trung thành làm việc cho Trịnh thị, một năm sau sẽ đề bạt nàng làm thiếp thất của đại thiếu gia.
Nàng vừa bước vào cửa chính Ẩn thanh cư, liền gặp được Hòa Noãn đứng ở dưới bậc thang vẫy tay với nàng.
Nàng dương dương đắc ý đi tới, cho rằng bản thân đã cao hơn Hòa Noãn một bậc, hất cằm lên, giọng nói lại còn có phần kiêu ngạo mà hỏi: "Chuyện gì? Nhìn ngươi chuyện bé xé to à."
Hòa Noãn nhíu nhíu mày, hạ thấp giọng nói: "Đại thiếu gia cùng Đại thiếu phu nhân đang ở đại đường chờ ngươi! Dáng vẻ thoạt nhìn rất không vui, ngươi cẩn thân một chút."
Tim Hòa Hương đập mạnh, vội vàng bắt lấy cánh tay Hòa Noãn hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Còn có thể xảy ra chuyện gì? Sáng sớm không nhìn thấy ngươi ở bên cạnh hầu hạ, ngươi lại là phụ trách ăn uống, điểm tâm sáng thì không có kịp thời đưa lên, đến khi thiếu phu nhân dâng trà trở về ngươi vẫn không có ở đây, đại thiếu gia dường như tức giận." Hòa Noãn có chút vui sướng khi người gặp họa nhưng cũng có chút lo lắng, dùng một loại ánh mắt rất mâu thuẫn nhìn Hòa Hương.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đại thiếu gia đứng đầu quy củ, ta...... Ngươi phải giúp ta, muốn ta đi tố cáo đều là ngươi." Hòa Hương gấp đến độ dậm chân.
Hòa Noãn vừa kéo lấy nàng gấp rút đi về hướng Lan Tuyết đường, vừa nói: "Có thể giúp ta đây nhất định giúp, ngươi vẫn là nhanh lên một chút đi gặp đại thiếu gia đi!"
Lúc này, Nguyên Tu Chi cùng Vân Thanh La đã dùng xong điểm tâm, đang ngồi uống trà.
Thấy Hòa Noãn, Hòa Hương đi tới, sắc mặt Nguyên Tu Chi trầm xuống, ánh mắt đảo qua Vân Thanh La một cái, nhưng không có lên tiếng.
Vân Thanh La thấy Nguyên Tu Chi không mở miệng, không thể làm gì khác hơn là mình ra mặt làm người ác.
Nàng để xuống ly trà bằng sứ xanh trong tay, nhàn nhạt hỏi: "Hòa Hương, sáng sớm ngươi đi đâu?"
Hòa Hương mặc dù lòng tràn đầy không muốn hầu hạ vị đại thiếu phu nhân này, nhưng người ta bất kể nói thế nào cũng là chủ tử nghiêm chỉnh, đành phải làm bộ ra vẻ như cung kính trả lời: "Bẩm Đại thiếu phu nhân, nô tỳ đi gặp phu nhân."
"Có chuyện gì sao?"
"Dạ...... Là phu nhân triệu kiến nô tỳ, nô tỳ mới bỏ lỡ hầu hạ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân dùng điểm tâm sáng, xin đại thiếu phu nhân thứ tội."
"Hòa Hương, trước đây thời điểm ngươi bán mình làm nô tỳ, quản gia hẳn là dạy qua các ngươi, làm nô tỳ một điều quy củ quan trọng nhất là cái gì?"
"Là..... Là trung thành."
"Như vậy, ngươi bây giờ là người của đại thiếu gia, phải có trung thành với đại thiếu gia? Vậy sao chuyện riêng tư tối hôm qua của đại thiếu gia, hôm nay đã bị toàn bộ người ngoài biết?"
Hòa Hương cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, nàng biết chuyện mình mật báo với Trịnh phu nhân đã bị đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân biết, nhất thời vừa sợ hãi vừa cảm thấy nhục nhã hổ thẹn.
"Theo lý thuyết, ta vừa gả vào Nguyên gia, không nên mới bắt đầu đã nhúng tay vào chuyện trong nhà, nhưng mà nô tỳ bán đứng chủ tử, bất kể ở nhà ai cũng không thể dễ dàng tha thứ. Hòa Hương, ngươi từ đâu tới đây thì về lại nơi đó đi! Đại thiếu gia nơi này không cần ngươi."
Hòa Hương sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Nàng không thể tin được, đại thiếu phu nhân nhìn như nhu nhược có thể bắt nạt, vậy mà ngày đầu tiên đã dám đuổi nàng đi?!
Hòa Noãn cũng kinh hãi, nàng vốn là muốn biện hộ cho Hòa Hương, nhưng khóe mắt lướt nhanh đến bắt gặp ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng của đại thiếu gia, nàng không thể không cúi đầu càng thấp hơn, cắn chặt môi, không dám mở miệng nói một chữ.
Hòa Hương nhìn nhìn Hòa Noãn, biết nàng sẽ không vì mình cầu tình, mà đại thiếu phu nhân vẫn là quyết tâm đuổi nàng đi.
Hòa Hương vừa bi thương vừa tuyệt vọng, trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc, ngẫm lại xem, Vân Thanh La có thể lấy thân thể bất trinh nhanh chóng gả vào Nguyên gia quyền thế như vậy, không có một chút thủ đoạn, thì làm sao có thể đây?
Hòa Hương mặc dù lỗ mãng lại có lòng tham, Đại Nha hoàn giống như nàng vậy, có ai không hy vọng xa vời được leo lên giường nam chủ tử, từ đó thì một bước lên trời?
Nhưng bây giờ tất cả đều không còn hy vọng.
Nàng quỳ trên mặt đất, hướng Nguyên Tu Chi dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng lên, lặng lẽ xoay người rời đi.
Sau khi đuổi Hòa Hương rời khỏi đây, Vân Thanh La có chút không đành lòng, quay đầu nhìn về phía Nguyên Tu Chi cầu cứu.
Nguyên Tu Chi biết nàng tâm địa nhân từ, hắn liền sửa đổi lý do nói với Hòa Noãn: "Về sau đại thiếu phu nhân là chủ tử Đông viện, chủ quản tất cả mọi chuyện Đông viện, một lát ngươi đem sổ sách trong nhà và chìa khóa kho hàng đều giao lại cho Đại thiếu phu nhân."
"Vâng." Hòa Noãn dè dặt cẩn thận đáp lại.
"Đi nhà trước Đông viện gọi quản gia tới, bảo bọn họ ra mắt Đại thiếu phu nhân."
"Vâng."
Đợi Hòa Noãn đi ra ngoài, Vân Thanh La rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi, không nhịn được nhỏ giọng oán trách: "Thiếp cũng không thích chuyện riêng tư của mình bị người khác nghe lén, nhưng mà cứ như vậy đuổi Hòa Hương đi, đoạt lại quyền lợi của Hòa Noãn, tốt sao? Họ đều là người được mẹ chồng an bài tới, lần này người nhất định lại càng thêm tức giận thiếp. Còn nữa, cho dù muốn thanh lý người việc trong nhà, cũng không cần nóng lòng nhất thời a! Mới thành thân ngày thứ nhất mà thôi, nếu là truyền tới tai người khác, bọn họ nhất định sẽ cho thiếp là một phụ nhân tâm cơ thâm trầm gì đó."
Vân Thanh La cơ bản đối với mọi người, từ trước đến giờ là "Tiên Lễ Hậu Binh"*, nếu đối phương không chịu phục, nàng mới có thể đứng lên bảo hộ tôn nghiêm cùng quyền lợi của chính mình.
(*TIÊN LỄ HẬU BINH: Lễ trước binh sau; ngoại giao trước, quân sự sau; trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.)
Nguyên Tu Chi cười một tiếng, vươn một ngón tay lắc lắc.
"Nàng không có hiểu được tính khí mẫu thân, mặc dù đối với nàng không tôn trọng, nhưng mẫu thân chính là kiểu người ức hiếp người hiền sợ người ác, thân phận địa vị cao hơn mẫu thân, mẫu thân tự nhiên xem trọng nhìn nàng một cái, bằng không sẽ giẫm nàng ở dưới chân. Nàng càng đối với mẫu thân khách khí, mẫu thân lại càng từng bước từng bước mà ép sát, nếu như nàng bước đầu tiên đã nhẫn nhịn, vậy thì sau này phải luôn có chừng mực nhẫn nhịn."
"Nhưng mẫu thân là trưởng bối, làm tiểu bối đương nhiên phải hiếu thuận nhẫn nhịn, chúng ta nên cố gắng cải thiện quan hệ, mà không phải đối chọi gay gắt như vậy chứ? Dù sao, thiếp cho rằng tân hôn ngày đầu tiên đã làm như vậy, không quá thỏa đáng."
Nguyên Tu Chi lắc lắc đầu, "Ta được mẫu thân một tay nuôi lớn, chẳng lẽ còn không hiểu bà? Hiếu thuận là đạo lý hiển nhiên, nhưng ngày thường làm sao chung đụng cũng phải suy xét cẩn thận. Ta vốn định đuổi Hòa Hương, Hòa Noãn tất cả trở về, giữ lại người nào cũng là phiền toái."
Vân Thanh La vội vàng nói: "Không được, đuổi hết trở về chính là hoàn toàn không cho mẹ chồng mặt mũi. Hơn nữa, coi như cũng đuổi Hòa Noãn trở về, trong viện này dù sao tất cả không thể đều là mấy nha hoàn hồi môn của ta tới, bà bà khẳng định còn có thể phái người mới tới đây, chẳng thà cứ dùng người cũ chàng cũng dùng quen rồi."
"Đều tùy nàng." Nguyên Tu Chi cũng hiểu được nàng nói rất có đạo lý.
Hắn chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Lúc nàng còn nhỏ tuổi chỉ huy mọi người tránh né nước lũ, thật sự là rất có phong độ của một đại tướng, về sau cũng phải như thế mới được, ngàn vạn lần đừng học theo những phụ nhân vô tri. Phải biết, có lúc đối với kẻ địch nhân từ, chính là tổn thương đối với mình."
"Có nghiêm trọng như chàng nói thế không? Kẻ địch? Người một nhà sống chung, muốn xem như là kẻ địch, vậy làm thế nào tiếp tục chung sống?" Nàng không nhịn được bật cười.
Nguyên Tu Chi hỏi ngược lại: "Như vậy ở trong mắt mẫu thân nàng, người kia Giang thị di nương có tính kẻ địch hay không? Nếu như không có Giang thị, nàng cho rằng mẫu thân nàng có thể bị buồn bực sầu não mà chết sớm sao?"
Ngực Vân Thanh La cứng lại.
"Trước khi cưới, nàng từng có ba điều quy ước, ta đương nhiên sẽ tuân thủ. Nhưng mà, đây cũng không bao gồm ý tứ người khác không nghĩ, cũng không bao gồm người ta có thể buông tay bỏ qua. Phải biết, hôn nhân hạnh phúc nên do phu thê hai người cùng chung duy trì. Nếu như nàng chính là thụ động chịu đựng, ta sẽ rất thất vọng. Vân Thanh La trong cảm nhận của ta, đó là một nữ tử tích cực đối mặt với khó khăn, không phải người mềm yếu tiêu cực chấp nhận chịu đựng."
Vân Thanh La nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
"Thiếp đã biết rồi."
Hòa Noãn gọi tới quản gia cùng các đại chấp sự của Đông viên trước đây.
Quản gia là vị nam tử mập mạp hơn bốn mươi tuổi, để chòm râu dê, hai mắt luôn cười tít lại như phật Di Lặc.
Các đại chấp sự thì tương đối trẻ tuổi, tuổi tác bình quân vào khoảng ba mươi tuổi, đều là gia nô sau khi Nguyên Tu Chi tách ra cầm quyền mới đề bạt đi lên.
Nguyên Tu Chi nhìn mọi người nói: "Trước đây công việc lớn nhỏ cùng tất cả sổ sách nhà trước đều thuộc về quản gia, nhà sau là do Hòa Noãn tạm quản. Hiện tại ta đã thành thân, như vậy mọi chuyện trong nhà dĩ nhiên là do nữ chủ nhân quản lý rồi. Về sau nhà trước vẫn như cũ giao cho quản gia phụ trách, nhà sau thì thay đổi người, do Tần công tử Tần Lương đi phụ trách."
Cùng với lời của hắn nói, một người trẻ tuổi áo xanh chủ động đứng ở trước mặt, người trẻ tuổi đại khái chỉ có mười tám mười chín tuổi, môi hồng răng trắng, thậm chí có chút nương khí (có khí chất đàn bà con gái..dễ hỉu hơn là pê đê á), nhưng mà ánh mắt trong suốt, phong độ sáng láng.
Mắt lợi hại hơn chút đã nhìn ra đây là vị công công, hơn nữa còn được hoàng đế phái tới, nếu không nhà nào dám tự mình phân công một thái giám làm tổng quản trong nhà?
Như vậy có thể thấy rõ. Hoàng đế đối với Nguyên Tu Chi coi trọng cùng sủng ái.
Dĩ nhiên, cũng không loại trừ khả năng phái vị công công này tới giám thị Nguyên Tu Chi.
Ngay cả Vân Thanh La cũng không nhịn được nhìn vị Tần công tử thêm mấy lần, một người trẻ tuổi tuấn tú cao lớn như vậy, bản thân lại bị cung hình (bị thiến), thật là đáng tiếc.
Nguyên Tu Chi cuối cùng tổng kết lại mà nói: "Mọi chuyện nhà trước nhà sau, đều do từng người tổng quản phụ trách, tiền bạc thu chi dưới một trăm lượng bạc do tổng quản phụ trách, một trăm lượng trở lên, phải đi qua Đại thiếu phu nhân phê chuẩn. Bổ nhiệm hay thay đổi nhân sự, cũng phải qua Đại thiếu phu nhân phê chuẩn. Trước sau trong nhà mỗi chủ quản thiết lập một cái sổ sách, cứ năm ngày phải báo cáo với Đại thiếu phu nhân một lần, cuối tháng tổng kết lần nữa. Giữa năm và cuối năm tất cả đối chiếu sổ sách một lần, có công lao sẽ được ban thưởng, có lỗi lầm thì bị phạt nặng."
Mọi người cùng nhau khom người lên tiếng: "Dạ."
Nguyên Tu Chi lại tự mình nói với Vương tổng quản nhà trước và Tần công tử nhà sau: "Chút nữa các ngươi đem danh sách ghi tên tất cả mọi người bên trong viện, bao gồm quan hệ thân thuộc của bọn họ cũng viết lên, sau đó giao cho Đại thiếu phu nhân bảo quản."
Lúc này tất cả mọi người đã hiểu, Đại thiếu phu nhân mới tới rất được lòng đại thiếu gia, bởi vì đại thiếu gia đã đem toàn bộ quyền hành quản gia tài chính nhân sự trong nhà giao hết cho nàng.
Bị trục xuất khỏi Đông viện, Hòa Hương trở lại bên cạnh Trịnh thị, đem quá trình mình bị đuổi cặn kẽ thêm dầu thêm mỡ kể lại một lần.
Trịnh thị càng nghe càng giận, ném ly trà bằng sứ tinh tế trong tay.
Trịnh thị Trịnh Phi Quỳnh ở bên cạnh vội vàng tiến lên an ủi nàng, vỗ nhẹ phía sau lưng cho nàng, lời nói từ tốn nhỏ nhẹ khuyên: "Cô cô nhanh bớt giận chút, vì loại nữ nhân này tự mình chọc tức thân thể của mình, cũng không đáng giá."
Trịnh thị "Ừ" một tiếng, lại ngồi trở về trên ghế rộng, khoác tay Trịnh Phi Quỳnh kéo nàng cùng nhau ngồi xuống.
Dâu Trưởng Dâu Trưởng - Nhạc Nhan Dâu Trưởng