A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhạc Nhan
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1504 / 10
Cập nhật: 2015-11-24 19:43:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hưng lần này Trịnh thị không có đưa tay nhận ly trà, chỉ có mắt lạnh đánh giá Vân Thanh La, thấy mặt nàng như Phù Dung, ánh mắt tựa như nước mùa thu, đôi môi thậm chí còn có chút hơi sưng đỏ, rõ ràng cho thấy dấu vết lưu lại của sự hoang đường phóng túng, trong mắt Trịnh thị phát hỏa, lạnh lùng hừ một tiếng.
Hai tay Vân Thanh La nâng lấy ly trà, đôi tay lúc này đã hơi có chút phát run.
Thanh âm Nguyên Tu Chi nặng nề kêu một tiếng: "Nương!"
Thanh âm rất trầm, lời nói cũng đơn giản, ý cảnh cáo trong ánh mắt lại cực kỳ rõ ràng.
Trịnh thị lại càng thêm tức giận.
Nàng nỗ lực áp chế tâm tình nóng nảy của mình, lạnh giọng hỏi: "Vân thị, ngươi có biết cái gì gọi là Tam Tòng Tứ Đức?"
"Tam Tòng là: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Tứ Đức: Phụ Đức, Phụ Ngôn, Phụ Dung, Phụ Công." Vân Thanh La trả lời. (câu này mĩnh nghĩ ai ai cũng hiểu rồi nhưng mình vẫn ghi chú ra nhá)
(*Tam tòng: Chưa gả nghe cha, lấy chồng nghe chồng, chồng chết nghe con, tứ đức: phẩm hạnh, lời nói, tướng mạo, sự nghiệp của người đàn bà.)
"Vậy ngươi có biết vì sao Phụ Đức đứng hàng đầu trong Tứ Đức?"
"Phẩm hạnh đoan chánh là điều căn bản xây dựng con người, cho nên quan trọng nhất."
"Cái gì gọi là Phẩm Hạnh đoan chánh?"
Vân Thanh La sửng sốt một chút, lập tức hiểu được mẹ chồng cố ý muốn làm khó nàng, nhưng lại không thể không trả lời: "Trinh thuận."
"Vậy ngươi có biết cái gì gọi là ‘Trinh’?" Trịnh thị cười lạnh một tiếng.
Sắc mặt Vân Thanh La có chút tái nhợt, nàng cắn cắn đôi môi, lên tiếng: "Giữ vững phẩm hạnh, giữ mình trong sạch, đối với trượng phu trung thành một lòng."
"Vậy câu dẫn trượng phu hoang dâm suốt đêm, tổn hại thân thể khỏe mạnh của trượng phu, thì như thế nào?"
Vân Thanh La cúi đầu, hai cánh tay vẫn giơ lên cao càng phát ra đau nhức, đã sắp không chịu nổi.
"Nguyên gia ta là danh môn vọng tộc, chánh thê trong gia đình càng phải giữ mình đoan chánh, tự kiềm chế phụ thuộc lễ nghi, nếu cố tình muốn học những thứ lãng phụ (đàn bà sống phóng túng buông thả) nhà nhỏ cửa nhỏ (ý nói bần tiện) không biết liêm sỉ, khiến cho cha con nhà mình hư hỏng, hầu hạ gia quy là nhẹ, hưu khí (chồng đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột thời xưa) đuổi ra khỏi cửa cũng có thể, ngươi nhớ kỹ chưa?"
"Dạ, con dâu nhớ kỹ trong lòng, xin tuân theo mẹ chồng dạy bảo."
Mắt thấy Trịnh thị vẫn chưa chịu đưa tay tiếp nhận ly trà, không chỉ có Nguyên Tu Chi thay đổi sắc mặt, Nguyên Bắc Cố cũng ho khan mấy tiếng.
Nguyên Tu Chi thấy mẫu thân ngay cả phụ thân nhắc nhở cũng vứt bỏ không nghe, không khỏi tức giận, mẫu thân khi nào trở nên quá trớn như thế, không để ý thể diện như vậy?
Coi như là đối với Vân Thanh La trong bụng không thích, dầu gì đây là lúc gặp mặt mọi người, không thể để cho người khác chế giễu chứ?
Nguyên Tu Chi vươn tay nhận lấy ly trà trong tay Vân Thanh La, quỳ gối hai bước, lại gần Trịnh thị.
"Nương, xin uống trà của nhi tử và con dâu dâng lên."
Trịnh thị vốn còn muốn làm khó Vân Thanh La thêm một lát, kết quả lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của trượng phu cùng con trai lớn hai người đồng thời nhìn sang, trong bụng mặc dù không vui, nhưng cũng không thể không nhận lấy ly trà đã lạnh dần, thưởng thức dính môi một chút rồi ném cho nha hoàn bên cạnh.
Nhìn nàng nhận cái ly, mọi người khắp phòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên Tu Chi nắm tay Vân Thanh La, đi tới trước một dãy ghế dựa bên trái, vài thiếu niên ở chỗ đó đều đứng lên, mỉm cười làm lễ ra mắt với Vân Thanh La.
Những người này chính là đệ đệ Nguyên Tu Chi, Nhị đệ bởi vì đang đóng ở biên cương mà vắng mặt. Tam đệ, Tứ đệ đang ngồi là ruột thịt, cùng với Ngũ đệ và Lục đệ là thiếp sinh ra.
Mọi người đều vẫn là niên thiếu khí thế mạnh mẽ, nhìn thấy Vân Thanh La đẹp như thiên tiên, không kiềm được đều trợn to hai mắt tỉ mỉ nhìn trộm, có vẻ ngượng ngừng xấu hổ, hai người nhỏ nhất lại còn đỏ mặt, mấy thiếu niên cũng vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nháy mắt ra hiệu với đại ca giễu cợt không dứt.
Nguyên Tu Chi đánh ở trên đầu Tiểu Ngũ, Tiểu Lục mỗi người một cái, bọn họ mới ngoan một chút.
Vân Thanh La bảo Diệp Nhi và Chi Nhi lấy đế giầy vải tự mình làm đưa tặng, chỉ riêng Tiểu Tứ ngoài giày vải ra còn tặng thêm vào một cái túi thơm Tử La, nhìn đường chỉ hoa văn thật tinh xảo, Tiểu Tứ rất là vui vẻ, liên tục nói chị dâu thông minh khéo tay.
Cô dâu mới tặng giày vải cho người trong nhà trượng phu, là truyền thống đương thời, những thứ giầy vải này phải do cô dâu mới tự mình làm thành, là kiểm tra về khoản giáo dục "Phụ công" của cô dâu mới. Giầy bởi vì tầm thường, lại là vật phẩm hằng ngày phải mang dùng, cho dù là gia đình bần hàn cũng phải mang, cho nên cái quy củ này mới lưu truyền tới nay.
Vậy mới có người dẫn đầu chủ trương, nói ra cho oai: "Hành trình ngàn dặm, bắt đầu từ dưới chân." (đây là câu gốc: Thiên lý chi hành, thủy vu túc hạ)
Nhìn thấy trong nhà toàn là nam nhân, Nguyên Tu Chi quay đầu nhìn hướng bên phải Vân Thanh La gặp phải một hàng nữ nhân họ hàng thân thuộc, dựa theo lần lượt vào cửa, theo thứ tự là Tôn di nương, Chu di nương và Mạnh di nương.
Tôn di nương cùng Chu di nương rõ ràng cho thấy trước kia là nha hoàn thông phòng của Nguyên Bắc Cố được đề bạt đi lên, số tuổi xem ra còn lớn hơn so với Trịnh thị, tóc ở thái dương thậm chí đã có chút hoa râm. Tôn di nương hơi gầy, Chu di nương thì có chút đẫy đà, hai người dung mạo đều rất đoan trang xinh đẹp, lúc còn trẻ tuổi chắc hẳn cũng rất là xinh đẹp.
Mà Mạnh di nương thì tương đối trẻ tuổi, nhiều lắm là vừa qua khỏi ba mươi, Liễu Diệp Mi mắt hạnh, chưa nói đã cười.
Tôn di nương trước kia sinh con trai bị chết non rồi sau này sinh ra Tiểu Ngũ. Tiểu Lục là Mạnh di nương sinh.
Trừ ba vị di nương, Nguyên gia còn có một vị tiểu thư Nguyên Nghi Chi của thiếp sinh ra, là Chu di nương sinh, năm nay đã mười sáu tuổi nhưng không biết vì sao? Vẫn chưa có đính hôn.
Đối với đại gia chủ như Nguyên Bắc Cố mà nói, số lượng thê thiếp của hắn coi như là rất ít rồi, nam nữ cũng không tính nhiều, nhưng tư chất thoạt nhìn đều rất tốt, nhóm nhi tử từng người đều anh tuấn bất phàm, nữ nhi duy nhất lại đẹp đẽ động lòng người, chim sa cá lặn.
Mấy vị di nương mặc dù coi như là trưởng bối, nhưng về địa vị các nàng lại có lẽ kém người một bậc, đại thiếu gia cùng Đại thiếu phu nhân là chủ tử của các nàng, cho nên ngược lại các nàng phải làm lễ ra mắt với Vân Thanh La.
Mọi người rối rít tán thưởng Vân Thanh La tài giỏi khéo tay, thêu thùa so với những người buôn bán chuyên môn cắt may còn muốn tốt hơn.
Ngoại trừ lúc nãy bị Trịnh thị dạy dỗ một chút, nghi thức gặp mặt Vân Thanh La cô dâu mới này xem như tương đối thành công, đại đa số mọi người đều đối với nàng biểu đạt ý tốt.
Tiếc nuối duy nhất là tổ mẫu Hà thị của Nguyên Tu Chi chối từ nói thân thể khó chịu, không có ra mặt gặp vị cháu dâu mới vào cửa này.
Vị tổ mẫu Hà thị này chính là bà cô (cô ruột của ba HHN) của Hà Hướng Nam chồng trước Vân Thanh La, nếu thật sự diện kiến tổ mẫu Hà thị, bản thân Vân Thanh La chỉ sợ cũng phải lúng túng, tổ mẫu tỏ ra tính tình trẻ con tránh không gặp mặt, ngược lại làm cho Vân Thanh La âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến trở lại Đông viện, mặt trời đã lên cao.
Lúc này Vân Thanh La mới phát hiện bọn họ hiện đang ở chủ viện, lại có tên gọi là "Ẩn thanh cư", nàng nhìn ba chữ kia, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, rất nhanh trợn mắt nhìn Nguyên Tu Chi một cái.
Nguyên Tu Chi cười ha ha, "Đây là sau khi chúng ta đính hôn ta mới sửa, và cũng chính là nguyện vọng của ta từ trước tới nay."
Ẩn thanh cư là nhà lớn nhất đông viên, vốn là nơi ở của đại thiếu gia Nguyên Tu Chi, hiện tại lại trở thành chỗ ở chung của phu thê hắn và Vân Thanh La.
Ở thời điểm này, nam tử của nhà quý tộc giàu sang quyền thế, cho dù sau khi thành thân, cũng đều có được viện riêng của mình, bên trong chỗ ở viện riêng này của hắn có phòng ngủ, phòng sách, phòng sinh hoạt chùng cùng với mấy loại phòng tiếp khách, khi hắn không muốn tìm thê thiếp thị tẩm, sẽ ngủ một mình ở trong viện riêng.
Chánh thê sẽ tự mình có được một cái viện riêng, nếu như gia đình giàu có, thì trắc thất cũng có thể có được một viện của riêng mình, những người thiếp bình thường phải ở cùng chung một viện, hoặc là ở trong nhà kề của viện chánh thê hoặc là trắc thất.
Theo quy củ, Vân Thanh La gả vào Nguyên gia, nên ở trong Đông viện lập ra một viện riêng biệt cho nàng, chứ không phải ở trong của viện Nguyên Tu Chi.
Nhưng Nguyên Tu Chi cự tuyệt yêu cầu của quản gia, dứt khoát đem chỗ ở của mình và chỗ ở Vân Thanh La hợp hai thành một.
Vân Thanh La sau khi biết được nguyên nhân trong này, trong lòng ngoại trừ hạnh phúc, còn có chút cảm xúc nói không nên lời.
Có lẽ, Nguyên Tu Chi đúng thật là tốt với nàng?
Có lẽ, Nguyên Tu Chi không phải cái loại có mới nới cũ, cái loại phong lưu trái ôm phải ấp?
Ẩn thanh cư chánh đường được đặt tên là "Lan Tuyết đường", hai bên trái phải đều trồng cây quế, phía sau toàn bộ trồng cây mai, tạo thành một vùng rừng mai.
Hai phu thê ngồi xuống ở phòng khách Lan Tuyết đường, Chi Nhi tự mình dâng lên trà thơm nóng hổi, cười trêu ghẹo nói: "Đại thiếu phu nhân mới vừa rồi chỉ lo kính trà cho người khác, hiện tại bản thân cần phải uống hai hớp trà rồi."
Chi Nhi và Diệp Nhi các nàng đã được tiểu thư căn dặn, nếu đã đi theo Vân Thanh La gả vào Nguyên gia, hai người các nàng cho dù là trước nô tỳ của Nguyên gia, phải giống như những người khác đều gọi Vân Thanh La là Đại thiếu phu nhân, chỉ có lúc riêng tư mới có thể gọi tiểu thư.
"Nán lại lâu như vậy, đúng là thật đói bụng. Tùy tiện ăn một chút gì trước, cũng không cần quá no, dù sao một lát lại đến thời gian cơm trưa rồi." Nguyên Tu Chi phân phó Hòa Noãn.
Hòa Noãn đáp một tiếng, đi ra ngoài phân phó nô tỳ bên dưới mang thức ăn lên.
Lúc này Hòa Hương vẫn chưa về, nàng không khỏi vừa lo lắng vừa hoảng sợ.
Dâu Trưởng Dâu Trưởng - Nhạc Nhan Dâu Trưởng