Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhạc Nhan
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1504 / 10
Cập nhật: 2015-11-24 19:43:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hi Nhi đã khóc hai mắt đỏ ửng, vừa rơi nước mắt vừa thu dọn.
Vân Thanh La lấy giá y (áo cưới) đỏ thẫm và trang phục chính thê vẫn còn mới tinh, tất cả gói thành hai bao lớn, nhìn Diệp Nhi nói: "Sáng sớm ngày mai ngươi lặng lẽ đem những thứ này đưa cho Lưu đại tẩu ở nhà bếp, hơn nửa năm nay bà ấy chiếu cố ta rất nhiều, ta mới không bị bỏ đói, không có ăn canh thừa cơm lạnh. Đại khuê nữ (con gái lớn) nhà bà ấy cũng sắp xuất giá, ngươi đến hỏi xem bà ta có cần những y phục này hay không? Nếu bà ta cảm thấy điềm xấu không cần, ngươi hãy đem những y phục này đều bỏ vào trong lò đốt hết đi."
Diệp Nhi rơi lệ so với Chi Nhi cũng không ít, nhưng nàng khéo léo kiềm chế, hiểu được tiểu thư không muốn nhìn thấy những thứ đồ khiến cho mình thương tâm, liền gật đầu đáp: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ làm tốt."
Đồ vật trong phòng của Vân Thanh La, từ giường lớn đến bàn, ghế, bàn dài, chai chai lọ lọ nhỏ đến trang sức bài trí, đều là của hồi môn Vân gia, hiện tại chỉ có thể thông báo Vân gia phái người tới khiêng trở về.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Đan Ny liền chạy tới viện của Vân Thanh La.
Vẻ mặt Lâm Đan Ny đau thương khổ sở, nàng khó kiềm được bình thản, qua một lúc mới nói: "Chuyện này thật sự cũng không còn cách nào khác, ai bảo nhị ca được đương kim trưởng công chúa nhìn trúng đây, tất cả đều không thể trách nhị ca?"
"Trưởng công chúa?" Vân Thanh La nhướn lên lông mày hỏi.
"Hả? Thanh La tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết?" Lâm Đan Ny lại chuyện bé xé to lên, "Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm biết một ít tin đồn rồi chứ! Vài ngày trước không phải ta đã nhắc nhở ngươi sao? Nhị ca gần đây đi sớm về trễ, không phải là vì ở cùng trưởng công chúa sao? Nghe bọn hạ nhân nói, thật ra nhị ca theo đuổi trưởng công chúa đã lâu rồi. Trước kia hắn từng bị trưởng công chúa cự tuyệt cầu thân, vì vậy mới thành thân với tỷ tỷ. Ai ngờ sau khi thành thân, trưởng công chúa ngược lại đối với nhị ca tình cảm nồng nàn, ầm ĩ cho tới hôm nay rốt cuộc đi đến tình cảnh này."
Vân Thanh La sau một lúc rối loạn, chợt cười một tiếng: "Biết thì sao? Không biết thì như thế nào?"
Hóa ra là thế......
Thì ra trong lòng của Hà Hướng Nam chỉ có người con gái cành vàng lá ngọc kia, vì trưởng công chúa mà ngay cả thê tử chính thức chạm cũng không thèm chạm vào một chút, nhờ thế mới làm cảm động được trái tim trưởng công chúa sao?
Lâm Đan Ny yên lặng rất lâu, sau đó mới thở dài.
"Đúng vậy à, ai bảo sinh mệnh người ta tốt, sinh ra ở gia đình đế vương đây? Người ta muốn cùng ngươi tranh giành trượng phu, ngươi cũng chỉ có thể chắp tay nhường cho người ta."
Vân Thanh La ảm đạm cười nhạt.
Nàng chính vì chuyện này khóc một lần, sau đó thì luôn như ở trong mộng, toàn bộ cảm giác không có chân thật, bởi vậy nên chẳng có cảm thấy khổ sở gì nhiều.
Có lẽ bản tính nàng lạnh nhạt? Có lẽ bản tính nàng thoải mái?
Dù sao, nàng cũng sẽ không như những người đó mong đợi, một khóc hai nháo ba thắt cổ, muốn chết muốn sống ầm ĩ khó coi.
Lâm Đan Ny lại thở dài, "Ta vốn là thật hâm mộ ngươi cùng nhị ca, hai phu thê các ngươi luôn tôn trọng nhau như khách, nhị ca lại giữ mình trong sach, trước giờ không trêu chọc hoa hoa cỏ cỏ ở bên ngoài, đâu có giống nhà ta, trong nhà ngoài nhà, tanh có mặn có, cái gì cũng chạm một chút, mỗi khi nghĩ đến ta đều đau lòng, aizzz...... Trước kia ta khổ sở còn có thể tìm tỷ tỷ trò chuyện, sau này ngươi đi rồi, ta sao có thể chịu đựng được đây?" Nói xong Lâm Đan Ny bắt đầu cúi xuống gạt lệ.
Vân Thanh La đối với việc này cũng không biết làm sao, xã hội đối nữ tử đều không có công bằng, nam nhân có thể một thê nhiều thiếp, nữ nhân lại phải trước sau như một, thậm chí ngay cả tái giá cũng phải chịu đủ chê trách.
"Muội muội nhanh chút nên có hài nhi đi, mai sau dựa vào đứa nhỏ, đừng chỉ trông cậy vào nam nhân."
Lâm Đan Ny gật gật đầu, "Đúng vậy, ta thừa nhận đã thấy rõ rồi. Nam nhân trong thiên hạ xấu xa giống như nhau, không một ai có tấm lòng chân thật."
******
*Hưu thê: Bỏ vợ
*Hưu phu: Bỏ chồng
*Hòa ly: Ly dị (hai bên đều đồng ý bỏ nhau)
Sau buổi trưa hôm đó, Vân Thanh La thu dọn xong hành lý tùy thân, ánh mắt cuối cùng dừng ở chậu Hoa Nghênh Xuân vẫn luôn yêu quí, sau đó giữa tiếng kêu lên khổ sở của Chi Nhi và Diệp Nhi, nàng tự tay đập bể nát chậu cảnh, rồi đem Hoa Nghênh Xuân trồng vào vườn hoa trong viện.
Nàng cười cười với hai nha đầu nói: "Hoa cỏ vẫn nên trồng ở trong đất mới sống được lâu dài, chỗ chậu hoa nho nhỏ kia, làm sao để cho nó ung dung tự tại đây?"
Sau đó, chủ tớ ba người Vân Thanh La xe nhẹ, hành lý ít trở về nhà mẹ.
Hà Hướng Nam từ đầu tới cuối cũng không hề lộ diện.
Vân Thanh La có chút mất mác, cảm thấy đối với sự chờ đợi mơ hồ của mình không cho là đúng, như vậy cũng tốt, đoạn tuyệt sạch sẽ, hai bên không còn quan hệ nữa, từ nay về sau, ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta.
Từ xưa nói: "Nam nhân yêu vợ sau, nữ tử trọng chồng trước."
Vân Thanh La ở đáy lòng hung hăng cười nhạo hai tiếng, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bảo nàng trọng chồng trước? Chồng trước như vậy thì bảo nàng lấy cái gì để "Trọng"?
Hắn đã hoàn toàn cắt đứt, nàng từ đây về sau đương nhiên cũng hoàn toàn xóa sạch hắn ra khỏi sinh mệnh của nàng.
Hôm nay khí trời sáng sủa, mặt trời nhô lên cao, tuyết đọng trên đường bắt đầu tan chảy, đường trở nên lầy lội vô cùng khó đi.
Vân gia vốn cũng có trạch viện ở kinh thành, nhưng kể từ khi Vân gia lão gia Từ Quan quy ẩn, đã bán khu nhà cấp cao trong kinh, chuyển đến biệt viện ở ngoại ô phía Đông kinh thành. Đoạn đường này không tính là gần, từ kinh thành Hà trạch ra khỏi cửa Đông Dương, đi ngang qua cầu Thanh Khê, xuyên qua thành Đông Phủ, mới có thể đến được chỗ nghỉ chân Đông Dã vùng lân cận biệt viện Vân gia.
Từ khi ra khỏi cửa Đông Dương, Chi Nhi liền giống như thoát khỏi trói buộc, bắt đầu tức giận oán trách Hà gia vong ân phụ nghĩa, nếu như năm đó không phải Vân gia vì bảo vệ tánh mạng cả nhà Hà gia, thì sao có thể vô tội bị liên luỵ, làm sao có thể bị suy sụp đây?
"Cô gia, không không, ấy là Hà nhị công tử thậm chí một lần gặp mặt cuối cũng không thấy, ngay cả đưa tiễn một chút cũng không đưa, thật sự là quá vô tình, thật không có trách nhiệm, lại phải lẩn trốn làm con rùa đen rút đầu, phi!"
Vân Thanh La nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Diệp Nhi đẩy đẩy Chi Nhi, trách mắng: "Đừng nên nói bậy! Nào có hạ nhân nói chủ nhân như vậy?"
Chi Nhi hừ một tiếng, lại nói: "Hắn làm gì có bộ dáng chủ nhân? Tiểu thư từ khi gả vào Hà gia, trợ giúp cho hắn biết bao nhiêu? Hắn ở ngoài giao thiệp tiệc rượu vui vẻ, tiêu xài lớn như vậy, Hà gia khốn khó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, còn không phải là tiểu thư tự móc tiền túi? Hôm nay thế nào? Hắn bám vào trưởng công chúa Kim Dương, liền một cước đá văng tiểu thư chúng ta, vậy những thứ gì đó thì sao!"
Trưởng công chúa Kim Dương là tỷ tỷ cùng mẹ với đương kim thiếu niên hoàng đế, tuổi đã hơn hai mươi vẫn chưa xuất giá, tự xưng là không tìm được lang quân như ý, hiện tại xem ra nàng đúng là hợp ý Hà Hướng Nam, công chúa không cam lòng cùng người khác chung chồng, lại càng không muốn làm thiếp, vậy chỉ có giải quyết đi chính thê của Hà Hướng Nam, cho nên Vân Thanh La lại trở thành vật hy sinh.
Thiếu niên hoàng đế không thích có bất kỳ quan hệ nào với người Hà gia, nhưng trưởng công chúa Kim Dương đòi chết đòi sống nhất định phải gả cho Hà Hướng Nam, nghe nói ầm ĩ xôn xao, rất là náo nhiệt.
Diệp Nhi lo lắng nhìn vẻ mặt bình thản của tiểu thư, nhỏ giọng nói: "Hôm nay xem ra, Hà nhị công tử vốn không phải là phu quân, bây giờ vẫn chưa tính hòa ly, nô tỳ lo lắng cuộc sống sau khi tiểu thư về nhà mẹ đẻ, sẽ càng khó khăn hơn."
Chi Nhi nghe xong, nhất thời cũng không có lên tiếng.
Vân Thanh La cười nói: "Ngươi đã nghĩ nhiều rồi, cuộc sống lúc nào cũng do con người, làm sao có nhiều khổ sở như vậy."
Diệp Nhi lên tiếng: "Nô tỳ biết tiểu thư xưa nay kiên cường, nhưng hiện tại không giống như xưa, mặc dù nói là hòa ly, nhưng dù sao......"
Tuy rằng trên thực tế nàng vẫn là người con gái trong sạch, nhưng mà ở trong mắt người đời, nàng dù sao cũng là phụ nữ bị phản hôn, có thể nói không còn trong sạch, tiểu thư không còn là khuê nữ, nhà mẹ đẻ sao có thể là nơi đặt chân lâu dài?
Huống chi, thân mẫu Vân Thanh La vào lúc nàng năm tuổi đã ngã bệnh qua đời, phụ thân đem nàng Giang thị vốn dĩ là tiểu thiếp lên phù chánh (từ thiếp lên làm vợ chính thức), Giang thị là người bề ngoài dịu dàng nhưng thật ra là người chua ngoa gay gắt, nếu như không phải Vân Thanh La còn có người ca ca cùng mẹ con dòng lớn làm chỗ dựa, nếu như không phải Giang thị chỉ sinh ba nữ nhi không thể sinh ra nhi tử, nếu như không phải dì ruột Vân Thanh La gả vào Tiết gia một trong ba nhà giàu có nhất hiện nay trở thành đương gia chủ mẫu, vận mệnh Vân Thanh La chỉ sợ càng thêm nhấp nhô.
Xe ngựa mới vừa đi qua cầu Thanh Khê, chợt phía sau một trận tiếng vó ngựa dồn dập, Vân Thanh La đang nghi ngờ, thì nghe thấy tiếng ngựa hí dài một hơi, cuối cùng chậm rãi dừng ở bên cạnh xe ngựa của nàng.
Trên tuấn mã đen nhánh một vị nam tử trẻ tuổi nhã nhặn ngồi đoan chính, một thân trường bào gấm vóc trắng như tuyết, đai ngọc thắt lưng, mũ ngọc buộc tóc, mày kiếm mắt sáng, nụ cười sáng lạn.
Khi gió nhẹ thổi qua, vạt áo nam tử nhẹ hất lên, tuấn mã như Rồng bay, người như Bạch Ngọc.
Nam tử cao giọng hỏi: "Xin hỏi trong xe có đúng thật là Vân đại tiểu thư?"
Vân Thanh La đáp: "Phải, xin hỏi các hạ là?"
"Mạo muội quấy rầy, tại hạ Nguyên Tu Chi, xin ra mắt tiểu thư."
Chi Nhi nhỏ giọng kinh hô một tiếng, hạ thấp giọng reo lên: "Oa! Là Nguyên gia Đại công tử nha! Đại công tử của Nguyên gia là Đệ Nhất Danh Môn nha!"
Vân Thanh La ngăn cản nha hoàn chuyện bé xé to, lạnh nhạt hỏi: "Không biết Nguyên công tử chặn lại xe ngựa của ta, là có chuyện gì?"
Nguyên Tu Chi khẽ mỉm cười, "Tu Chi mạo muội, nghe nói tiểu thư đã là người tự do, cho nên đặc biệt đến đây cầu hôn với tiểu thư."
Lần này ngay cả Diệp Nhi cũng kinh ngạc, nhẹ nhàng nhấc lên màn cửa sổ xe ngựa ngóng nhìn ra phía ngoài, kết quả vừa nhìn thấy nam tử anh tuấn cao lớn cưỡi trên tuấn mã, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng quay đầu nhìn Vân Thanh La nói: "Tiểu thư, Nguyên công tử đó đúng là dễ nhìn nha."
Chi Nhi liên tục gật đầu bổ sung, "Đúng vậy à, đúng vậy à! So với Hà gia Nhị công tử có lẽ anh tuấn hơn nhiều."
Vân Thanh La thế nhưng vừa xấu hổ vừa lúng túng, còn cảm thấy mấy phần hoang đường cùng không thể tưởng tượng nổi.
"Nguyên Đại công tử có biết ta đã từng gả cho người khác rồi chứ?"
"Tất nhiên."
"Vậy Nguyên Đại công tử có để ý ta từng gả qua người khác?"
"Đương nhiên không. Nếu như để ý, làm sao đến đây cầu hôn?"
"Nguyên công tử không ngại, nhưng cả nhà Nguyên gia làm sao có thể không ngại?"
"Việc này không cần tiểu thư bận tâm, Tu Chi tự có cách giải quyết."
"Như vậy, ta mạo muội hỏi một tiếng, Nguyên công tử vì sao phải cầu hôn với ta?"
"Tình có nơi đây, tình chỉ hướng đến."
Vân Thanh La cười khẽ, nàng không tin.
Nguyên Tu Chi cũng cười nói: "Tiểu thư thật sự không tin? Vậy tiểu thư chắc hẳn cũng từng nghe trước đây Tu Chi có phát hạ lời thề, nhất định phải tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nữ làm vợ, nếu không thà rằng cả đời không cưới. Vẻ đẹp của tiểu thư, là được người đời công nhận, lý do này có thể hay không?"
"Người đẹp như sớm mai, tựa như hoa cúc về chiều, bi ai của nữ nhân, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nguyên công tử, người trở về đi."
"Tiểu thư, Tu Chi là thành tâm tới cầu hôn. Về tương lai, Tu Chi chỉ có một câu nói: Một ngày làm phu thê, trọn đời không vong phụ."
Chi Nhi kích động đến muốn rơi lệ, cầm chặt tay Vân Thanh La, không ngừng nói: "Tiểu thư, tiểu thư!"
Diệp Nhi cũng nói: "Cám ơn trời đất, cuối cùng ông trời cũng không tuyệt đường con người, tiểu thư, người tốt tất có báo ứng tốt!"
Vân Thanh La trầm mặc một lát, ngược lại suy nghĩ tại sao Nguyên Tu Chi lại đột nhiên cầu hôn với nàng?
Lấy quyền thế to lớn Nguyên gia ngày nay, căn bản không cần có ham muốn gì ở Vân gia một quý tộc đã xuống dốc?
Huống chi, Nguyên Tu Chi là trưởng tử đích tôn của Nguyên thị, thân phận so với Hà Hướng Nam còn quý trọng hơn, kinh thành có bao nhiêu thiên kim quý nữ trong sạch chờ đợi để gả vào Nguyên gia làm trưởng tức (dâu trưởng), làm có thể đến phiên nàng hoa cúc ngày trước đã tàn lụi suy sụp?
"Ta hôm nay lẳng lặng trở về nhà, Nguyên công tử đừng nên lấy ta ra làm trò cười."
Nguyên Tu Chi cười một tiếng, trả lời nàng: "Tiểu thư tạm thời trở về nhà trước, ở nhà yên tâm đợi tin lành, thì sẽ biết được tâm ý của tại hạ. Ba ngày sau, không, ngày mai, ngày mai ta sẽ tới cửa cầu thân."
Vân Thanh La nhíu nhíu mày, hỏi: "Công tử làm thật?"
"Làm thật."
"Vậy Thanh La có ba điều kiện, xin người suy nghĩ kỹ càng."
"Tiểu thư, mời nói."
"Thứ nhất, ta muốn làm chính thê, muốn cưới hỏi đàng hoàng, quan phủ lập hồ sơ, không làm thiếp thất nhà kề (vợ nhỏ), không làm thiếp thất nô tỳ." (nhỏ hơn vợ nhỏ)
"Chuyện này đương nhiên."
"Thứ hai, nếu như làm phu thê, thì hai người phải trung thành với nhau, không thể cưới thiếp thất nhà kề, không thể nạp thiếp, không thể thu nhận nha hoàn thông phòng, nếu như ta vẫn không thể sinh con, sẽ tự xin rời khỏi nhà, không phiền công tử đuổi đi."
"Được."
"Thứ ba, nếu công tử thật sự yêu thương nữ tử khác, mong sớm nói rõ với ta, đừng để ta là người cuối cùng được biết. Đến lúc đó, ta muốn chính là hưu phu, chứ không phải là hòa ly."
Nguyên Tu Chi thoáng ngẩn ra, ngay sau đó dịu dàng đáp: "Bằng lòng tuân theo!"
Dâu Trưởng Dâu Trưởng - Nhạc Nhan Dâu Trưởng