Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Hà
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nhân Hi
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1041 / 3
Cập nhật: 2017-11-12 09:03:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
HƯƠNG MƯỜI
I
Đoàn Vũ về đến sở chỉ huy thì trời đã tối. Cùng về với anh có một nhóm thông tin, một nhóm trinh sát và hai cán bộ pháo binh. Đó là thành phần phía trước của khẩu đội pháo nòng dài 85 ly. Theo lệnh Tư lệnh Hoàng Việt, cơ động xuống trực tiếp yểm trợ cho trung đoàn- Cứ nhìn thành phần phía trước của một khẩu pháo cơ giới phối thuộc, ai cũng thấy một viên đạn pháo này bắn đi phức tạp hơn nhiều so với các loại pháo mang vác. Tuy vậy từ chiến sĩ đến trung đoàn trưởng đều rất phấn khởi. Khẩu 85 ly có tầm bắn xa, tản mát ít, sẽ trực tiếp chế áp các trận địa pháo địch và có thể bắn phá sở chỉ huy Sư đoàn 25. Sự xuất hiện của nó còn là nguồn động viên tinh thần rất lớn. Nó biểu hiện cái thế phát triển vững chắc của chiến dịch. nó báo cho địch biết rằng chúng ta quyết giữ Tàu Ô, sẵn sàng chấp nhận hết thảy mọi thử thách.
Cơ động từ phía bắc thị xã xuống đây, khẩu đội đi mất ba ngày. Những con đường mòn lớn, bom pháo băm vằm suốt mấy tháng nay, lại đang mùa mưa nên không đi được. Các pháo thủ phải cắt đường tránh. Đến cách trận địa quy định năm ki lô mét lại gặp lại bãi bom B.52. Anh em báo cáo với trung đoàn. Đoàn Vũ huy động ngay năm mươi anh em đi cắt đường mới, kéo pháo vào trận địa. Bây giờ khẩu pháo đã ở yên trong hầm. Đêm nay triển khai xong đường dây, đài quan sát, sáng mai. các chiến sĩ ngoài trận địa chốt sẽ nghe được tiếng rít của đạn pháo từ phía sau lưng bay qua đầu lao xuống trận địa địch.
Đoàn Vũ chỉ mấy chiếc hầm không có người ớ gần sở chỉ huy: nói với anh em pháo binh:
- Các đồng chí ở mấy chiếc hầm này. nghỉ một chút rồi đi chọn đài quan sát - Anh hơi mỉm cười nhìn anh em pháo binh - Chọn đài quan sát lý tưởng hơi khó đấy. Bao nhiêu cây cao gần đường, bọn địch triệt hạ hết bằng bom pháo rồi, nếu tìm không ra. chúng tôi sẽ nhường đài quan sát của Tiểu đoàn 17 cho các đồng chí, khi nào các đồng chí đi, tôi sẽ cho trinh sát đưa đường.
Anh khẩu đội trưởng pháo 85 vội có ý kiến:
- Báo cáo đồng chí trung đoàn trưởng, pháo 85 bắn trực tiếp rất tốt, rất chính xác, nếu có điều kiện và địa hình tốt, chúng tôi đề nghị bộ binh giúp sức kéo pháo vào thật gần, được như thế thì không cần phải có đài quan sát trên cây cao nữa.
Đoàn Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
- Chúng tôi sẽ bàn ngay ý kiến của đồng chí. chờ tôi nhé.
Nói xong. Đoàn Vũ xuống hầm chỉ huy. Tham mưu trường Diễn quay lại thấy Đoàn Vũ. đứng dậy hỏi ngay:
- Tới nơi chưa anh?
- Tới rồi. công sự cũng đào xong rồi. chỉ có việc rải dây, đặt đài và bắn, nhưng anh em pháo binh đề nghị được kéo vào gần để bắn trực tiếp. Nghĩ xem có được không. rồi ta bàn một thể
- Đoàn Vũ ngồi xuống ghế rút khăn lau mồ hôi - Có tin gì mới không?
- Có tin quan trọng - Diễn nhìn quanh rồi nói nhỏ - Tối nay dưới ấy đánh Lai Khê, Trung đoàn 65 đã vây được Tiểu đoàn 51 biệt động biên phòng.
Đoàn Vũ chớp mắt. nét mặt anh vừa mừng vừa hồi hộp. Thể là sư đoàn đã xuống gọn, xuống hết vùng ven sông Thị Tính rồi. Xuống gọn, xuống hết mà không gây ra đảo lộn gì lớn cho khu vực trên này. Bọn quân đoàn 3 chưa biết gì. Cán bộ đi trước có mấy ngày, bộ đội lặng lẽ đi sau. Bộ đội xuống tới nơi, cán bộ cũng nghiên cứu xong, triển khai đánh ngay. Sự lo lắng về yếu tố bí mật. bất ngờ đã vượt qua được. Vậy là vào cuộc được rồi- Vào cuộc mới tốt quá rồi! Từ hôm Tư lệnh Hoàng Việt, Sư trưởng Đàm Lê xuống đó tới nay. Đoàn Vũ để tâm tới hướng ấy cũng ngang với để tâm đên những cụm chốt của trung đoàn ở nam cầu Tàu Ô. Sự tác động lẫn nhau giữa hai khu vực căng đến mức. hể chạm tới nó là rung lên thành tiếng kêu. Đoàn Vũ hỏi thầm. như hết hơi:
- Tin của ai?
Sư trưởng viết thư cho anh Tính, động viên chúng ta ráng hết sức đừng để sư 25 vượt qua những thước đường cuối cùng.
Đoàn Vũ mỉm cười. lặp lại câu cuối Diễn vừa nói với giọng chậm rãi:
- Không để địch vượt qua những thước đường cuối cùng? Chắc các cụ lo tợn đấy nhỉ, còn phía bắc, có tin gì không?
- Có suýt nữa tôi quên - Diễn đặt lấm bản đồ lên bàn - thủ trưởng Sư đoàn 290 thông báo Trung đoàn 72 và Trung đoàn 73 chặn đánh có kết quả cuộc phản kích của Sư đoàn 18 ra đồn điền Quản Lợi. có khả năng sư đoàn sẽ tăng cường cho ta một tiểu đoàn của Trung đoàn 71.
- Tăng cường ở khu vực nào?
- Ở Tàu Ô.
Từ ngày Sư đoàn 267 xuống phía nam, Trung đoàn 29 và mặt trận Tàu Ô thuộc quyền chỉ huy của thủ trưởng Sư đoàn 290. Tăng cường cho Tàu Ô một tiểu đoàn bộ binh như Diễn nói. Đoàn Vũ hiểu được nỗi lo lắng và sự quan tâm của thủ trưởng Sư đoàn 290. Sư đoàn 290 đã vươn vai ra gánh luôn gánh nặng của Sư đoàn 267 trên suốt hai mươi ki lô mét này. Mặt trận của sư đoàn dài từ bắc An Lộc xuống đến Chơn Thành. Tàu Ô còn hay mất, trách nhiệm đó đang đặt trên vai Sư đoàn 290. Mệnh lệnh và trách nhiệm đã biểu hiện ra như thế. Đoàn Vũ hiểu những bộ óc, những trái tim của Tư lệnh Hoàng Việt, của các thủ trưởng hai sư đoàn ở hai đầu mặt trận đang hướng về Tàu Ô, về Trung đoàn 29.
Đoàn Vũ hỏi tiếp:
- Còn chốt bắc Tàu Ô thế nào? Vẫn giữ được chứ!
- Cho đến chiều nay vẫn giữ được.
Đoàn Vũ tựa lưng vào thành hầm. anh hỏi:
- Ý kiến của cậu thế nào?
- Tôi không lo ở phía nam mà lo ở phía bắc, mất chốt bắc Tàu Ô thì Chiến đoàn 49 sẽ thọc xuống sau lưng Tiểu đoàn 19. Chúng cứ việc đào công sự ngay sát bờ suối, tập trung hoả lực xỉa vào lưng Tiểu đoàn 19, để Chiến đoàn 46. Chiến đoàn 46 bò lên chiếm trận địa. Tôi đã báo cáo điều đó với sư đoàn, nhưng chưa đề nghị cách sử dụng tiểu đoàn tăng cường vì các anh đi vắng. Tôi nghĩ tăng cường thêm một tiểu đoàn ở phía nam này cũng cần, nhưng chưa cần bằng giữ cho vững chốt bắc Tàu Ô.
Đoàn Vũ nhìn Diễn một lúc khá lâu. anh nói:
- Nếu đêm nay ta đánh Lai Khê. đánh bọn biệt động quân ở Bàu Bàng, thế nào Lê Văn Tư cũng được lệnh phải thanh toán nhanh Tàu Ô để đưa Sư đoàn 25 quay về đối phó sư đoàn ta ở vùng trung tuyến, Sư đoàn 18 kẹt ở An Lộc rồi. bọn biệt động quân phải đưa sang Tây Ninh thay thế Sư đoàn 25. Sư đoàn 5 đang thành lập lại. Cậu có thấy tình hình ở đó không? Tôi cho tình hình ngày mai sẽ rất căng đấy. Chiều nay bọn địch còn cách chốt Đại đội 111 bao nhiêu?
Nét mặt Diễn thoắt không vui, Diễn nói nhỏ:
- Tên địch chết gần nhất cách tám mươi mét. nhưng còng sự của chúng còn cách trận địa ta một trăm năm mươi mét.
- Như vậy chúng ta chỉ còn hơn ba trăm mét đường. Ba trăm mét đường cuối cùng! Này, tôi đồng ý cách sử dụng tiểu đoàn tăng cường như cậu vừa nói. Tôi sẽ làm việc với sư đoàn.
Đoàn Vũ đứng dậy, nhìn vẻ mặt của Diễn. anh bật cười:
- Cậu lo lắm phải không? Đừng lo nhiều quá rồi đâm rối. Chúng ta đã kéo được pháo vào trận địa, còn kịp đối phó. Đúng là từ giờ trở đi mới thực sự bước vào trận cuối cùng, nhưng bọn địch sẽ không dễ dàng vượt qua được đâu. À còn tân binh thì sao?
Diễn đứng dậy, nét mặt trở lại vui vẻ:
- Được tám mươi lăm. Đã phân về các tiểu đoàn.
Đoàn Vũ nhíu trán nhìn Diễn:
- Sao lại tám mươi lăm? Sư trưởng Đàm Lê đồng ý cho một năm kia mà, phải hỏi lại quân lực sư đoàn xem sao? Mấy tướng này tự động cắt của người ta mười lăm người, bằng quân số chốt của một đại đội. Nhớ hỏi lại ngay, còn bây giờ cậu cùng trinh sát đưa anh em pháo binh đi tìm chỗ đặt đài, nếu không có chỗ nào tốt, dùng đài Tiểu đoàn 17, đồng thời tìm luôn đường kéo pháo vào gần. Mọi việc phải xong trong đêm nay, sáng mai phải bắn được.
- Vâng.
- Tôi làm việc với sư đoàn về chốt bắc Tàu Ô.
Đoàn Vũ vào hầm điện thoại ba mươi phút sau anh trở ra, ngồi vào chỗ cũ nhìn lên lấm bản đồ mờ mờ treo trên vách hầm. Tình hình khu vực đồn điền Quản Lợi không đơn giản như Diễn vừa nói. Sư đoàn 18 do tứơng Lê Minh Đảo chỉ huy đã phản kích ra ba mũi. Mới chặn đứng được hai mũi, còn mũi chủ yếu do Chiến đoàn 43 đánh thẳng vào sân bay Téc Ních thì đang gay go quyết liệt. Chiến đoàn 43 chiếm được một phần ba sân bay, Trung đoàn 72 giữ hai phần ba còn lại, hai bên đào cả sân bay lên, giành đi giật lại từng thước đất. Trong kế hoạch của mình, thủ trưởng Sư đoàn 290 đã có ý định rút vài tiểu đoàn của Trung đoàn 73 khỏi đồn điền Quản Lợi, tiến xuống Tân Khai đánh vào sau lưng Chiến đoàn 49, hỗ trợ cho chốt bắc Tàu Ô, nhưng vì chưa bẻ gãy được mũi phản kích chủ yếu của địch vào sân bay Téc Ních, nên chưa rút quân ra được. thủ trưởng Sư đoàn 290 cũng nhất trí cho rằng, mất chốt bắc Tàu Ô thì khu vực Tàu Ô sẽ hết sức nguy hiểm, ông sẽ cho trung đoàn trưởng Trung đoàn 71 đưa nhanh thêm lực lượng có thể đưa được xuống đó, còn một tiểu đoàn tăng cường cho Đoàn Vũ ở phía nam thì vẫn như kế hoạch cũ. Vì lẽ ở đó cũng rất căng.
Đoàn Vũ hiểu sự lo lắng của thủ trưởng Sư đoàn 290. Cùng một lúc ông phải trực tiếp chịu trách nhiệm hai hướng quan trọng của mặt trận. Để Sư đoàn 25 bước qua được Tàu Ô, để Sư đoàn 18 bước vào được sân bay Téc Ních thì thế trận chiến dịch sẽ lập tức đảo ngược rất nguy hiểm. Hai sư đoàn chủ lực còn sung sức cửa địch bắt tay được với nhau. sẽ là một lực lượng lớn trực tiếp uy hiếp vùng giải phóng Lộc Ninh, và cuộc tiến công mới của Sư đoàn 267 vào vùng Bàu Lòng không có thế dựa, sẽ diễn ra như đợt vu hồi xuống Bàu Lòng hồi đầu chiến dịch, nhưng tình hình lại khó khăn hơn nhiều. Đoàn Vũ muốn làm một việc gì đó ở trận địa chốt bắc Tàu Ô, nhưng anh hoàn toàn bất lực. Trận địa chốt đó không thuộc quyền chỉ huy của anh, dù có muốn làm gì anh cũng không đủ sức vươn tới trên đó. Việc mất còn tuỳ thuộc hết vào đơn vị bạn. Có thêm tân binh, có thêm khẩu pháo, nhưng tình hình lại khó khăn hơn. Đoàn Vũ vừa bảo Diễn đừng lo quá đâm rối, nhưng chính anh cũng bắt đầu lo.
Đoàn Vũ hút thuốc, thói quen mỗi lúc căng thẳng. Anh nhìn theo làn khói toả mờ mờ trong hầm. Anh đang đặt mình vào vị trí thủ trưởng Sư đoàn 290. Sư đoàn 18 được nghỉ ngơi củng cố khá lâu, trong số ba sư đoàn chủ lực của quân đoàn 3, Sư đoàn 18 ít bị thiệt hại hơn. Lê Minh Đảo nghe nói trẻ hơn Lê Văn Tư, Nguyễn Vĩnh Nghi thuộc loại ngựa tơ háu đá. Hắn được Uây En và Nguyễn Văn Thiệu khen trong việc điều hành chiến sự ở mặt trận đông bắc Sài Gòn. Xuống An Lộc, chắc hẳn rất hung hăng. Việc Lê Minh Đảo tập trung sức đánh chiếm lại sân bay Téc Ních là có lý. Hắn vừa đẩy xa lực lượng ta bao vây An Lộc từ phía bắc, vừa dọn bàn đạp dọn căn cứ đứng chân để tiến công vùng giải phóng Lộc Ninh. Như vậy thủ trưởng Sư đoàn 290 buộc phải ưu tiên đánh trả cuộc phản kích đó. Lê Văn Tư với Lê Minh Đảo cùng một quân đoàn. sự phối hợp giữa hai viên tướng này khác với sự phối hợp với Nguyễn Vĩnh Nghi- Có lẽ thủ trưởng Sư đoàn 290 thấy được điều đó, nên dù rất căng thẳng trong việc sử dụng lực lượng, ông cũng đã chia sẻ phần ưu tiên cho Tàu Ô, bằng cách tăng cường cho Đoàn Vũ một tiểu đoàn bộ binh. Đoàn Vũ sẽ dùng tiểu đoàn đó như thế nào trong thế trận Tàu Ô hiện nay? Và Lê Văn Tư sẽ phối hợp như thế nào với Lê Minh Đảo?
Đoàn Vũ đang vật lộn, đang xoay trở với hai câu hỏi ấy thì Nguyễn Tính bước vào, anh vừa ở Tiểu đoàn 19 về. Nguyễn Tính nhìn Đoàn Vũ, anh hiểu Đoàn Vũ đang suy nghĩ điều bì đó quan trọng. Nguyễn Tính mở túi mìn mo, lục mãi. rồi lấy ra một chiếc phong bì sờn mép đặt trước mặt Đoàn Vũ.
- Anh có thư, hình như thư của chị ấy, trời tối quá đọc không rõ
Đoàn vũ như sực tỉnh, anh cầm thư, bấm đèn pin xem phong bì, nét mặt bỗng tươi lên:
- Đúng thư của nhà tôi anh ạ. Ba năm mới lại nhận được, đây là bức thứ hai từ ngày tôi vào chiến trường.
Đoàn Vũ muốn bóc thư xem ngay, nhưng những câu hỏi nóng hổi lại đã như những vòng dây lửa cuốn lấy đầu anh. Đoàn Vũ đặt bàn tay lên chiếc phong bì. Anh nói lại cho Nguyễn Tính nghe tình hình, nêu cả những câu hỏi anh chưa trả lời được.
Nguyễn Tính nghe từng lời. Đầu hơi cúi, hai bàn tay đỡ lấy trán, mái tóc chờm lên bàn tay, thói quen của anh mỗi khi căng thẳng. Anh không hút thuốc, không nhìn theo làn khói như Đoàn Vũ, anh nhìn xoáy vào một điểm trên bàn. Hôm có mặt Tư lệnh Hoàng Việt, Sư trưởng Đàm Lê, trong sự bức xúc dồn dập khi những vấn đề về tư tưởng, về chiến thuật nổ ra. anh đã tự ái với Đoàn Vũ.Thực ra họ không có ấn tượng gì với nhau cả. Từ ngày cùng xuống trung đoàn, tuy nhận thức và quan điểm về những vấn đề hình thức chiến thuật, tư tưởng chiến thuật, nguyên tắc có khác nhau, nhưng cả hai đều vì trách nhiệm chung, họ không để xảy ra những va vấp. Mỗi người đều đề cao trách nhiệm của mình. Họ hiểu nhau trong công việc, cũng như trong đời sống riêng của mỗi người. Sự tự ái của Nguyễn Tính hôm đó khá nặng, anh không giữ nổi trong người mà đã để lộ ra trước mặt cấp trên. Nhưng sau buổi thảo luận, bình tâm lại, Nguyên Tính lại thấy mừng, sự bộc lộ ấy đã được phán xét, anh nhận ra những sai sót, những yếu kém của mình, những thực tế sinh động, những lý lẽ rõ ràng của mọi người đã thuyết phục được anh. Đêm đó anh chủ động gặp Đoàn Vũ, vừa xin lỗi vừa tâm sự với Đoàn Vũ. Hai người rỉ rả đến khuya.
Nguyễn Tính ngửng đầu, mười ngón tay đan lại với nhau. Anh nói thong thả:
- Ta phải bắt đầu từ điểm Lê Văn Tư đặt hy vọng. Phải chăng điểm đó ở Chiến đoàn 49? Lê Văn Tư sẽ biết được lực lượng nào đang tiến công ở Bàu Lòng, lực lượng nào đang chặn Chiến đoàn 49 nam Tân Khai. Chiến đoàn 49 còn một cụm pháo, chín chiếc xe bọc thép Nhất định hắn ' sẽ dốc Chiến đoàn 49 bứt phá cho được trận địa chốt của ta ở nam Tân Khai. thọc nhanh xuống bắc cầu Tàu Ô. Tôi cho rằng ta nên sử dụng tiểu đoàn tăng cường vào khu vực đó, cử tham mưu trưởng sang gặp ngay chỉ huy Trung đoàn 71 phối hợp chiến đấu. Lẽ ra Sư đoàn 290 nên có bộ phận trực tiếp chỉ huy khu vực phức tạp này. Bây giờ chúng ta phải chủ động bàn bạc thôi. Tôi sẽ xuống Tiểu đoàn 19, bàn tiếp với anh em trường hợp Chiến đoàn 49 xuống được bắc cầu Tàu Ô.
Đoàn Vũ quên bức thư của vợ đang đặt dưới lòng bàn tay. Anh không nhìn Nguyễn Tính. nhưng anh nghe hết ý kiến Nguyễn Tính. Anh đồng ý. Cuộc chiến trở lại sôi động, quyết liệt ở hai đầu mặt trận. Quân đoàn 3 ném Sư đoàn 18 vào đồn điền Quản Lợi, ta ném Sư đoàn 267 vào Bàu Lòng - Bàu Bàng. Cán cân đang đặt trên cái trụ Tàu ô. Lê Văn Tư đặt được chân lên Tàu Ô, cán cân nghiêng về đồn điền Quản Lợi. Trung đoàn 29 đứng vững ở Tàu Ô, cán cân nghiêng về Bàu Lòng. Bàu Bàng- Việc này không mới lạ, nhưng mỗi ngày hiệu quả của các sự kiện diễn ra càng chứng minh tính chính xác, tính quyết định của cái trụ cân Tàu Ô.
Đoàn Vũ xát mạnh bàn tay vào trán. anh đứng dậy:
- Để tôi bàn với tham mưu trưởng.
Nguyễn Tính cũng đứng dậy:
- Thôi để tôi anh đọc thư đi.
Nguyễn Tính ra khỏi hầm. Đoàn Vũ ngồi xuống bàn, anh bấm đèn soi kỹ chiếc phong bì, những ngón tay run lên khi rút tờ giấy trong phong bì. ánh đèn pin chụm lại trên từng dòng chữ. Đoàn Vũ đọc nhanh, mặt anh bỗng tái đi. Anh tắt đèn, nhắm mắt. mím môi, rồi lại bấm đèn đọc lại. Đọc xong lần thứ hai, lần thứ ba. Đoàn Vũ tắt đèn, hai tay ôm chặt thái dương.
Bức thư vợ anh viết từ 15 tháng 4 năm 1972 cách đây hơn ba tháng Vợ anh báo tin đứa con trai mười hai tuổi đã chết khi Ních Xơn ném bom xuống trường học. Ba quả bom tấn rơi xuống trường cấp II. Gần một trăm học sinh và các cô giáo, thầy giáo thương vong. Vợ anh không tìm được xác con. Vợ anh bảo, anh đừng lo cho chị. Chị và con gái sẽ đứng vững được. Chị chỉ lo cho anh. Chị mong anh giữ sức khoẻ-
Đoàn Vũ biết khi cuộc tiến công chiến lược năm 1972 nổ ra. Ních Xơn đã mở lại cuộc chiến tranh phá hoại trên toàn miền Bắc. bịt biên giới. phong toả cảng Hải Phòng và bờ biển. Cái trường con anh học nằm gần một con đường từ biên giới phía bắc về Hà Nội. Trường học nằm dưới chân núi. nhưng đã bị trúng bom. Đoàn Vũ ngồi một lúc rất lâu. rồi anh bấm đèn, gấp thư, mở ví đặt thư vào ngăn giữa, anh xếp ví bỏ vào túi áo trên ngực. Qua ánh đèn pin, da mặt anh vẫn còn tái đi, nhưng đôi mắt thì thật đáng sợ. Đôi mắt đang phát ra hai tia lửa như muốn đốt cháy bóng đêm đang phủ nặng lên khu rừng thưa.
II
Sắp xếp công việc buổi chiều xong, Biên vào hầm ngả người trên võng. Tuy hậu cứ không nhiều bom pháo như ngoài trận địa, nhưng trừ những lúc bất đắc dĩ phải lên mặt đất, còn thì Biên luôn luôn ở dưới hầm. Biên vừa sợ pháo bắn bất ngờ, xuống hầm không kịp, lại vừa muốn lánh mặt anh em. Biên ngại nhất những cuộc góp vui Một kiểu sinh hoạt thường có giữa anh em ngoài trận địa về nghỉ và anh em ở phía sau, là mỗi người phải kể một chuyện gì đó mới nhất. Ở dưới hầm, Biên tránh được những cặp mắt anh em, Biên cho là có cái nhìn khó hiểu. Biên hoàn toàn yên tĩnh, được tự do thả lỏng những luồng suy nghĩ. muốn đi phương nào. muốn tới đâu cũng được.
- Đại đội phó có dưới hầm không? Đại đội phó ơi!
Tiếng Côi từ trên hầm vọng xuống làm Biên giật bắn người. Biên chớp mắt. Tất cả những gì vừa hiện ra vụt biến đi. Trước mặt Biên là góc hầm tối om.
- Đại đội phó ơi, đến giờ rồi!
Côi gọi to hơn. Biên đứng dậy thở dài đánh sượt. giọng rất xẵng:
- Có tôi đây
Biên giụi đôi mắt cứng đơ, mệt mỏi, bước lên hầm.
- Đi không muộn mất đại đội phó, trời sắp tối rồi.
Biên vặn lưng. vươn vai nhìn quanh:
- Anh em đâu hết rồi?
Tập trung ngoài kia. Chờ mãi không thấy đại đội phó. tôi về gọi.
- Nào thì đi.
Ra đến bãi tập kết. Biên gặp ngay chính trị viên tiểu đoàn. Thấy Biên, Lâm hỏi ngay:
- May quá, cậu tới rồi. Cam vừa báo về nhắn cậu ra thay, Cam đau bụng đi ngoài suốt hai hôm rồi. Tình hình chiến sự hôm nay khá nặng, đại đội hy sinh một, bị thương ba, bọn địch từ cống ông Tề phát triển lên, nhưng đã bị chặn lại cách trận địa đại đội chừng ba trăm mét. Sở chỉ huy tiểu đoàn bị trúng bom, sẽ di chuyển sang vị trí khác. Các đại đội từ đây đi thẳng tới trận địa của mình, không dừng lại khu vực cũ nữa, đề phòng pháo cấp tập. Cậu phổ biến cho anh em, chờ tối, tự động đi.
Lâm thấy Biên có vẻ hốt hoảng. ngơ ngác. Lâm hỏi:
- Cậu sao vậy?
Biên lắc đầu:
- Không. báo cáo chính trị viên tôi không sao cả, tôi sẽ đưa anh em đi.
Biên quay về chỗ anh em ngồi, phổ biến qua tình hình rồi hỏi:
- Đồng chí Côi biết trận địa mới của đại đội rồi chứ?
- Báo cáo biết.
- Đồng chí đi đầu dẫn anh em, tôi bảo vệ phía sau.
- Rõ!
Biên ngồi xuống cạnh gốc cây, quay lưng về phía Côi. Biên ngắm khẩu AK cầm trong tay nghĩ thầm " chạy trời không khỏi nắng,lại là gặp tai ương rồi. Thế nào mà cậu Cam lại đau bụng? Địch vào gần hơn. biết tính sao đây? - Biên tặc lưỡi - Cũng đành liều".
Trời bắt đầu tối, Côi mang bòng cơm lên vai, xách can nước, Côi gọi:
- Đại đội phó ơi. đi thôi - Côi nhắc anh em - Đêm nay phải bò nhiều đấy tôi đã buộc miếng củi mục có lân tinh sau bồng. các đồng chí nhớ nhìn vào đó kẻo lạc đường.
Côi kiểm tra trang bị từng người, rồi vượt lên đầu, cắm cúi rảo bước. Dạo này đang mùa mưa, nên đỡ phải mang can nước rửa, nước uống cũng mang ít hơn. Nhưng lại có thêm một can canh. Trận địa thu hẹp, địch gần hai bờ suối Tàu Ô, không còn thứ gì ăn được nên khoản canh, anh nuôi phải khắc phục. Tuy không phải mang can nước rửa, nhưng anh nuôi có khi phải mang cả đạn vì không đủ người, thành ra đêm nào cũng mang rất nặng. Trước kia địch ở xa, chỉ có khoản pháo là phiền phức. Bây giờ địch với ta xen kẽ, gần nhau. Ngoài khoản pháo, còn thêm khoản M.79 và súng cối cỡ nhỏ. Vô ý làm lộ thì lập tức như chui trong cái lùm đặc đom đóm. Nhìn đi đâu cũng thấy chớp, thấy lửa. Không biết chạy hướng nào mà tránh, đành tụt liều xuống một hố bom. hố pháo nào gần nhất, đội bòng cơm lên đầu làm cái mộc. May thì không trúng, không may thì bị thương, cũng phải cắn răng lại tìm cho ra trận địa. chứ biết làm thể nào. Địa hình ngày càng thay đổ,. đêm qua khác, đêm nay khác, bom pháo đào lên, lấp lại, không biết đường nào mà lần Đêm nào cũng ra trận địa, nhưng đêm nào cũng lạc đường. Có đêm lạc vào trận địa của địch, ăn cả loạt lựu đạn tối tăm mặt mũi. V vậy ngoài trang bị thông thường như bòng cơm, can nước, can canh, dạo này anh nuôi cũng mang súng và lựu đạn, lúc bí phải đánh để lách đi đường khác.
Ra đến sở chỉ huy cũ của tiểu đoàn, Côi dừng lại. Trời tối như mực, không có một ngôi sao, một tia chớp. Những gốc cây cụt cuối cùng xung quanh cũng mất sạch. Không còn một cái gì quen thuộc để dựa vào đó đoán chừng hướng đi. Côi nhìn quanh một lúc, vận đụng trí nhớ, khẳng định lần cuối khoảng trống mông lung trước mặt. rồi quay lại nói nhỏ:
- Chú ý quan sát nghe ngóng, tất cả theo tôi.
Côi dò dẫm bước qua từng hố bom, người lom khom, tay trái xách can canh, tay phải cầm trái da láng đã uốn thẳng chốt an toàn, chỉ việc đưa lên miệng cắn vào khuy là rút chốt được. Đôi mắt Côi mở to, lâu lâu mới chớp một cái. Côi mong địch ở Chơn Thành bắn pháo lên, bắn ít thôi, hoặc bọn bộ binh bắn M.79. Có pháo, có M-79 tuy nguy hiểm. nhưng nhìn vào đó dễ cắt đường, chứ cứ đi như người mù thế này rất dễ lạc. Bên Tiểu đoàn 17 vừa rồi, anh nuôi đi hết đêm nhưng không tìm được trận địa của đơn vị, sáng ra thấy đứng giữa bãi bom B.52.
Biên đi nghiêng người. tay vừa sờ vào bòng cậu chiến sĩ đi trước, vừa giơ lên ngang trán để nhìn cho rõ. Lâu không đi, nên Biên không tưởng tượng được cái cảnh đầy phiêu lưu nguy hiểm này. Lúc còn ở bãi tập kết, Biên đi sau, ra đến sở chỉ huy cũ của tiểu đoàn. Biên lách lên giữa, lấy cớ giữ liên lạc với Côi. nhưng thực ra Biên sợ. Đi được chừng một tiếng, Biên thấy cậu chiến sĩ đi trước ngồi xuống. Biên ngồi xuống theo. Biên ngửi thấy mùi gì khăm khẳm, thôi thối từ đâu đó xông lên. Biên muốn mửa, nhưng Biên đưa tay lên cổ vuốt kịp, Biên lại thấy cậu chiến sĩ nằm xuống, bắt đầu bò. Biên làm theo. Biên đang bò thì tay bỗng dụng phải một thân người nằm nghiêng. Biên tưởng là cậu chiến sĩ bò trước mình, nhưng không phải, cái thân người này lạnh toát. Biên sờ lên đầu thấy mềm lụn. sờ xuống chân thấy có đôi giày. '"Xác địch". Biên giật bắn người răng va vào nhau lập cập, miệng ú ớ. Nghe tiếng Biên ú ớ, Côi sợ Biên kêu to, vội bò nhanh đến, nắm lấy tay Biên, ghé sát miệng vào tai Biên nói thầm:
- Xác chết của địch đó. nhiều lắm, tôi đụng phải mấy thằng rồi. bình tĩnh đai đội phó. để tôi xác định xem bò hướng nào cho đúng".
Côi bò đi nói với từng người để anh em yên tâm. rồi bắt đầu bò rộng ra chung quanh. Cứ dăm sải tay Côi gặp một xác, sờ chân thấy có giày. Côi biết vẫn là xác địch. Côi bò một lúc nhưng vẫn không xác định được hướng. Côi nằm lại bên một xác khác, Côi tự hỏi: "Tại sao bọn địch không lấy xác? Xác lại toàn ở trên mặt đất cả. Bọn địch tiến công lên, bị anh em tiêu diệt, anh em khống chế bọn phía sau mò lên lấy xác chăng? Cái kiểu này anh em quen dùng để giảm bớt phi pháo giội xuống. Như vậy là Côi đang ở trong tầm súng của đại đội. nhưng trận địa ở phía nào?"
Côi quay nhìn bốn phía, xung quanh hết sức im ắng. không có gì làm căn cứ, không thể nào xác định được. Côi và anh em đang nằm giữa bãi xác chết của địch, có thể gặp bọn địch phía sau lợi dụng ban đêm bò lên lấy xác. Cũng có thể ăn đạn của chính anh em mình đã căn sẵn để tiếp tục khống chế địch- Phải tìm cách ra khỏi bãi xác thôi. Nhưng bò đi hướng nào cho đúng? Đang lúng túng. Côi bỗng nảy ra ý nghĩ xem địch chết như thế nào. may ra xác định được hướng có trận địa đại đội. Côi lại bò đến từng xác, Côi thấy năm sáu xác quay đầu về một hướng, những xác này đều nằm sấp đè lên súng và lựu đạn, ba lô còn nằm nguyên trên lưng. Côi chống cao tay lên để cố xác định hướng lần nữa, không may bàn tay chạm phải cái nút can, cái can nghiêng xuống, nước chảy ra òng ọc. Côi vội dựng cái can lên, sờ soạng tìm nút. cùng lúc đó từ phía trước mặt Côi có hai tiếng tặc lưỡi liền nhau. Côi vội nằm sấp xuống, đưa quả lựu đạn lên miệng. Tiếng tặc lưỡi lại phát ra, lần này Côi nghe rõ hơn. Côi mừng quá, lập tức tặc lưỡi đáp lại. Chừng nửa phút, Côi thấy mấy bóng đen đang thận trọng bò tới. trước mặt Côi. Nhận ra cái dáng quen thuộc của Đại đội trưởng Cam và Trung đội phó Học,
Côi bò tới- Côi thấy Đại đội trưởng Cam từ từ đứng lên thật nhẹ, rồi bước tới cạnh mình ngồi xuống nói rất nhỏ:
- Côi hả? Sao mò vô đây?
- Lạc - Côi chỉ tay về phía sau - Anh em đang nằm kia. Còn các anh đi đâu đấy, trận địa pháo ở phía nào?
- Đi thu vũ khí, không có tiếng nước chảy thì tụi bay ăn lựu đạn rồi chút xíu nữa thôi - Cam bò nhanh tới những nơi anh em nằm, Học và hai chiến sĩ nữa cũng bò tới. Anh em mừng quá suýt phát khóc lên. Cam, Học và hai chiến sĩ lật từng tên địch lên lấy vũ khí, chỉ loáng sau Cam ra hiệu cho tất cả theo mình đi ngược lên, Côi mừng đến run người.
Về đến trận địa Học đi phân phát lựu đạn thu được cho các hầm. Cam đẩy sáu chiến sĩ và Biên xuống hết hầm của mình, anh hỏi Côi:
- Các cậu nằm giữa bãi xác bao lâu?
Côi đưa tay quệt mồ hôi trán. Giọng vẫn còn sung sướng hồi hộp:
- Đến nửa tiếng đấy thủ trưởng ạ, tôi cũng đang định cắt về hướng đại đội trưởng đấy.
Tụi mình vừa tới thấy động, tụi mình theo dõi, thấy người bò quanh, bò quanh, sinh nghi, tụi địch không lấy xác kiểu đó. tụi nó nắm chân kéo từng đứa. Thiệt may đó nghe! đánh lầm nhau thì thấy mẹ- Tay thằng Hoàn thế nào?
- Báo cáo đại đội, tay anh Hoàn đỡ nhiều. cô Thúy đến thăm.
Cam cười:
- Thằng tốt phúc! Lúc bị thương lại gặp được người yêu. Còn thằng Hậu ra sao?
- Hắn chết rồi- Bị bom giập hai chân. nhưng chết chính vì nhiễm trùng nặng, cái vết hắn tự rạch vào tay ấy, anh Cam ạ - Côi chép miệng - Hắn tự giết hắn.
Hực - Cam thở mạnh - Rứa đó, đồ ngu! Cũng tại tao mất cảnh giác, đã biết hắn sắp bể đến nơi, nhưng không nghĩ được cách giải quyết. Thôi lẹ lên, thương binh không phải khiêng, có hai cậu nhẹ, tử sĩ một đồng chí đang ở bên hầm thằng Học. Lẹ lên rồi về cho kịp.
Côi và sáu chiến sĩ lên hầm. Chờ mọi người lên hết Cam hỏi Biên:
- Cậu ra thay mình há?
Biên đáp nhỏ:
- Tôi không biết trước, ra bãi tập kết mới nghe anh Lâm nói. Anh hết đau bụng chưa?
- Từ chiều tới giờ không đi, cũng không đau nữa, chắc hết rồi. Sao? Có quân mới chưa?
- Nghe nói đã về đến sư đoàn.
- Chậm thấy mẹ, chờ nóng cả ruột.
Nghe Cam nói khỏi đau bụng. Biên thấy mừng, vội thăm dò:
- Anh có về cứ nữa không?
- Nửa muốn, nửa không, về vài ngày ăn nhằm chi. nhưng ý cậu sao?
Tôi chưa quen chỉ huy. có anh ở lại tốt hơn-
- Cậu cũng ở lại chớ? - Giọng Cam tỏ ra dứt khoát - Thôi ở lại vài ngày, anh em có thắc mắc đó, đánh rồi quen, không sao đâu mà, công việc ở nhà có Hoàn, có Côi. Chốc nữa tôi sẽ dặn Côi, cứ yên tâm ở đây, tôi xuống các trung đội một lát, rồi ta bàn.
Nói xong Cam lao đi- Anh tìm được Côi ở dưới trung đội của Học. Cam kéo Côi xuống một hố pháo, bất ngờ hỏi thầm:
- Nè, có cách chi kiếm được vài "xị đế" không? Suốt ngày bom đạn, đắng miệng lắm, thèm hung!
Côi ngạc nhiên:
- Rượu à anh Cam? Bọn địch không có sao?
- Hồi còn tụi Mỹ, còn kiếm được đôi hộp bia, tụi ngụy bây giờ toàn ba lô rách, nghèo thấy mẹ!
- Vậy để tôi gửi mua- Nhưng đang đánh nhau, uống rượu có sao không?
- Sợ say à? Một vài xị ăn chung chi. Diễn viên xiếc mà. Côi! -
Cam muốn nuốt nước miếng, bỗng anh tặc lưỡi - Nè, mua thì cứ mua, nhưng đừng đưa ra đây. Để xong cái cú Tàu Ô này, kiếm con chi thịt nhậu một bữa cho đã đời. Nè, chớ nói với ai, mấy ông biết được thấy bà nội đó nghe!
Im lặng một chút, Cam chuyển sang chuyện khác:
- Ông Biên ở trong cứ ra sao hà?
- Công việc làm tốt, nhưng xong việc là xuống hầm, không chuyện trò với ai cả.
- Thằng có cục chi trong người hè? Làm cách răng moi ra được hả Côi?
- Tôi bận suất ngày suốt đêm chưa có lúc nào nói chuyện được, mà anh Biên cứ lảng lảng thế nào ấy anh Cam ạ!
- Xà... ông Khiêm không về, một mình thiệt khó. Nè, xong xuôi chưa? Về được rồi đó, nhanh không sáng mất. Tui đi hiệp đồng chiến đấu đây.
Cam đứng dậy, đi về phía Trung đội 3.
Ở dưới hầm, Biên ngồi tựa lưng vào cái cọc chống từ nền hầm lên nóc hầm. Cái cọc này để thọc lên mặt đất ra hiệu cấp cứu, hoặc để bẩy những cây gỗ, những tảng đất chặn mất lối ra. Biên di động hai bàn chân dò dẫm, nhận ra nền hầm cũng được lát bằng cây. Ở dưới có một khoảng trống để chứa nước mưa từ trên mặt đất chảy xuống. Quả tình Biên chưa bao giờ nghĩ đến những cải tiến mới này. Biên cũng quên rằng bây giờ đang giữa mùa mưa, mặt đất nứt nẻ, nước không chảy đi mà thấm hết xuống đất, cho nên hầm phải có chỗ chứa nước, không thì suốt ngày, suốt đêm người phải ngâm dưới nước. Khác với trong cứ. Ở đây muỗi rất nhiều, muỗi bay như ong, muỗi bay qua nghe mát cả mặt, muỗi bu kín người. Biên không đập mà đưa tay xát, máu ướt cả tay, mùi tanh nồng nặc. Biên duỗi chân dài theo nền hầm. hai tay xoa vuốt liên tục. Nhưng hình như mỗi lúc muỗi bay tới càng nhiều. Biên chưa biết làm thế nào thì bông giật thót người, co vội chân lại. có con gì vừa cắn vào bàn chân Biên. Biên nghe nhiều tiếng chít chít ran lên trước mặt. Chuột!
Biên nhớ đến bãi xác chết ban nãy, đột nhiên người nổi gai. Chuột! Chuột ăn thịt người chết lại cắn cả vào chân người sống, thế này không chết vì bom đạn, cũng chết vì bệnh tật thôi. Biên mở mắt ra nhìn trừng trừng vào góc hầm, Biên sợ quá. Trong góc hầm tối om ấy. hiện ra xác tên địch nằm còng queo. đầu nát bươm, bụng trương phình. Biên vừa sờ thấy ban nãy. Tên địch đang trôi dập dềnh, dập dềnh, lúc gần, lúc xa. lúc tới sát người Biên. Biên nhắm mắt để khỏi nhìn thấy, nhưng vừa nhắm mắt Biên lại thấy rõ hơn- Tên địch như đang bơi về phía Biên. Biên lại kêu lên một tiếng gì đó, rồi chui ra khỏi hầm chữ A lên hầm thùng. Hầm chật và thấp nên Biên phải bò.
Biên đè lên chuột, chuột cắn vào tay Biên. Biên rên rỉ:
- Trời ơi! Thế này thì sống sao nổi hả trời?
Biên lần ra cửa hầm. Chung quanh hoàn toàn yên lặng. Tiếng súng to, tiếng súng nhỏ đều không có, mặt đất chìm trong bóng tối đen đặc. Biên không thấy anh em đâu. Có lẽ giải quyết xong mọi việc anh em về rồi. Còn Cam? Cam đi đâu? Ở đâu? Hay Cam cũng về rồi sao? Lúc nãy Cam không nói dứt khoát thế nào cả. Cam chỉ bảo Biên ở lại thôi. Cam về thật rồi sao? Biên làm gì bây giờ đây? Hầm của anh em ở đâu? Trận địa đại đội từ đâu đến đâu? Đâu là địch? Đâu là ta? Biên hốt hoảng nhìn quanh. Giữa đêm tối mênh mông, giữa vùng đất đầy sự khiếp hãi này, chỉ còn lại một mình Biên sao? Phải làm gì bây giờ" Biên lặp lại lần nữa câu hỏi đó và Biên tự trả lời: Phải đi khỏi đây thôi, chưa nói đến ngày mai đánh nhau, chỉ những chuyện vừa xảy ra cũng đủ không chịu nổi rồi. Phải đi khỏi đây thôi. Nhưng đi đâu?
Biên sững lại trước câu hỏi đó- Đi về hậu cứ ư? Sẽ bị kết tội bỏ trận địa, bỏ nhiệm vụ, sẽ bị thi hành kỷ luật, bị giáng chức, giáng cấp, xuống làm chiến sĩ, nhưng ngồi ngoài trận địa, rồi cuối cùng cũng chết. Đi lên vùng biên giới ư? Không có cơ sở nào,Khôn g quen ai, không thạo đường, nếu như không trúng bom như thằng Hậu rồi cũng chết đói, không chết đói cũng bị bắt lại, bị tống giam, bị đẩy xuống làm lính. lại ngồi hầm, lại chết vì một viên đạn địch. Hay là đi về nhà? "Đi về nhà? " Biên nhắc đi nhắc lại ba tiếng đó mắt mở to nhìn xoáy vào bóng đêm. Đi về nhà? Ba, má, các em. những lò đường sôi sùng sục toả mùi mật chua chua, ngọt ngọt. Một ngôi nhà xây cặp bên đường 13. cách cầu Bình Triệu có ba cây số. Đi về nhà? Gần hai mươi năm đằng đẵng, đi gần suốt chiều dài của biển, chiều dài của đất để về tới đây. cách nhà có năm mươi ki lô mét. Chịu đựng chừng ấy năm để ngày mai, ngày mốt chết ở đây sao? Hoặc là một trái bom làm tung xác! Hoặc là về nằm bên gốc cây trong vạt rừng đã có hai mươi chín ngôi mộ kia? Đi về nhà? Có lọt không? Lấy gì ăn để đi? Bọn địch bắt thì làm sao? Có thể đi lọt lắm chứ, cải trang mà đi, đi cặp theo rừng. vào dân xin ăn, hoặc ngồi xe đò, ba mươi phút là về tới nhà. Bọn địch bắt, ta sẽ nói con ông nọ, bà kia quê ở Lái Thiêu lên Bình Long làm ăn, chiến cuộc nổ ra bị Việt cộng lùa lên vùng biên giới, nay trốn về. Nói như vậy được không? Được quá đi chứ. Nếu chúng tra hỏi, ta sẽ khai nhì nhằng gì đó Nếu chúng bắt giữ ta sẽ viết thư báo ba má đem tiền lên. Có tiền là xong hết. Nhưng đi về nhà là đào ngũ, nhà lại ở trong vùng địch. những gì có được từ ngày đi tập kết đến nay đều mất sạch. Trong mắt những cô gái Sài Gòn ta không còn là thần lượng. là anh hùng, mà là một tên đào ngũ, một tên tham sống sợ chết.
Nhưng gần hai mươi lăm đã có được những gì nào? Chỉ vẹn vẹn một cái bằng lớp 10, một cái cấp thiếu uý.-- Được có chừng đó. nhưng phải hy sinh chịu đựng biết bao nhiêu. Ngay lúc này đây, ta phải đứng giữa cảnh hoang tàn đến ghê rợn. xung quanh sực lên mùi tử khí, cái chết rập rình trước mặt. Có mang tiếng là đào ngũ, là đầu hàng, hay là gì cũng được. Trước hết phải sống đã, phải gặp được gia đình đã, gia đình là cái nơi đẻ ra mình. nuôi mình lớn. thì cũng là cái nơi che chở cho mình, ngoài ra không có cách nào thoát khỏi cái vùng đất không hiểu nổi này.
Những con chuột lại cắn vào chân Biên. Biên giậm chân. Muỗi quạt gió vào mặt. Bãi xác chết có phải ở chỗ kia không? Những tên địch co quắp. trương phình đang bò tới. Cam đâu rồi? Cam về thật ư? Anh em cũng đi hết cả rồi ư? Chỉ còn lại một mình mình ở đây sao? Gọi to lên hay bò đi tìm? Gọi to địch sẽ bắn tới, bò đi tìm lạc sang bãi xác chết, lạc vào chỗ địch thì làm sao? Có phải mình vừa đi từ phía đó lại không? Vậy thì bên tay phải là hướng đi về cứ à, con suối Tàu Ô ở sau lưng, đứng đây cũng nghe nước chảy, cứ cặp theo suối đi ngược lên là bảo đảm không lạc. Phải rồi. đi ngay kẻo muộn.
Biên như sắp phát điên, Biên bò lên hầm, chạy về phía suối Tàu Ô rồi theo suối đi ngược mãi lên. Biên đi rất nhanh, đi không nghỉ. về gần tới cứ. Biên bắt theo đường mòn lớn. Con đường này Biên đã đi hồi trung đoàn xuống đánh ở Bàu Lòng. Biên đi mãi cho đến sáng thì tạt vào rừng, rồi cứ cắt rừng đi mãi cho đến tận trưa. Đã qua một khóa sĩ quan, nên việc nhắm hướng, cắt đường đối với Biên không khó khăn gì. Biên đi đến chiều thì gặp một con đường rải đá khá rộng chặn ngang trước mặt. Biên đứng sững lại giữa đường. Nhìn ngược, nhìn xuôi chưa biết xử trí cách nào. thì từ những bụi cây trước mặt có tiếng lên đạn lách cách và tiếng hô rất gắt:
- Giơ tay lên!
Biên hốt hoảng định lủi vào rừng, nhưng từ ba phía, ba tốp địch xốc tới:
- Mày chạy là chết liền. Tụi tao bắn bỏ!
Biên trố mắt nhìn, chân tay bủn rủn. đứng như trời trồng. Một tên thộp vào ngực áo Biên, hai tên khác sờ mó khắp người, không thấy gì, chúng mới kẻo Biên tới cạnh gốc cây, thằng to cao nhất bọn hỏi Biên:
- Mày là ai? Ở đâu tới? Đi đâu?
Biên vẫn còn run, nói líu cả lưỡi:
- Tôi là Biên. người Lái Thiêu. lên làm ăn ở Bình Long. Chiến cuộc nổ ra bị Việt cộng lùa lên biên giới, tôi trốn về nhà!
Tên địch trợn mắt:
- Nói láo, dân thường sao mặc đồ chính quy Bắc Việt? Mày là trinh sát quân Bắc Việt hả? Nói ngay không thì tan xương nghe con.
Hắn bợp cho Biên một cái vào má làm Biên lăn quay ra, nảy đom đóm mắt.
- Trói nó lại tụi bay- Đưa nó về quận ngay lập tức, nó chạy tụi bay bắn bỏ. Tụi bay để nó chạy thoát. phải thế mạng đó nghe. Thôi đi ngay, để tụi tao còn làm ăn tiếp.
Ba tên địch xúm vào trói chặt tay Biên dẫn đi.
Con đường đá Biên gặp là con đường từ quận lỵ Chơn Thành đi quận lỵ Dầu Tiếng. qua đồn bảo an Minh Hòa. Còn bọn địch bắt được Biên là bọn biệt kích chuyên phục kích các con đường mòn vùng tây quận lỵ.
Báo cáo lên tiểu đoàn việc Biên không còn ở trận địa và những phán đoán của mình. Đại đội trưởng Lê Cam ngồi im một lúc Anh nhớ lại những lời Biên vừa nói với anh, nhớ lại những gì anh thấy từ ngày Biên bổ sung về đại đội. Lê Cam nói một cách quả quyết: ".Ông nội phản, trốn thật rồi" Nhưng trốn đi đâu? Cam tự hỏi. Anh bỗng đứng lên nhìn về phía trận địa của địch. Phía đó vẫn yên lặng từ đầu hôm đến giờ. Cam không tin một người có cái gan cheo như Biên, lại có thể từ chỗ này trốn sang phía đó. Anh lắc đầu. nhưng để đối phó với tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Cam đến từng hầm thông báo việc Biên bỏ súng lại và đã trốn đi. Cam đặt thêm người cảnh giới, rồi gọi Học về, Cam nói:
- Nếu hắn nhắm mắt sang bên đó thiệt và tụi địch có gan tập kích ta, thì Học này, mày cho hoả lực chặn mặt này, tao đưa trung đội thằng Quỳ vòng mặt kia khuýp lại nghe. Phải đánh cho tụi nó một trận ra mật xanh mật vàng, mày nhất trí không?
- Nhất trí!
- Ta sẽ hốt gọn. Học này, nếu hắn đầu hàng, thì tụi địch bắt hắn lên máy bay chiêu hồi, hắn nói hết tình hình cho địch biết, tụi địch sẽ đánh mạnh đó, kết hợp chiến tranh tâm lý mà, nhưng anh em mình cứ vững như đe nghe không? Mày nói với anh em trong trung đội điều đó rồi chuẩn bị đi.
Học rít qua kẽ răng:
- Chúng ta đã thế rồi, sống bám chốt bám đường, chết kiên cường dũng cảm, bọn địch phải bước qua xác chúng ta mới lên được Tàu Ô, đại đội trưởng đừng lo. Nhưng tôi đề nghị sáng nay bọn địch có lên lấy xác cứ để cho chúng nó lấy đi. Để xác chúng ở gần, thối không chịu được, chuột rất nhiều, sợ anh em mình sinh bệnh.
- Không cho tụi nó lấy xác giảm được pháo.
Học lắc đầu:
- Bọn địch thì chúng nể gì mấy cái xác chết kia, không lấy được chúng ném bom xăng đốt cháy. anh không nhớ trận Đầm Be - Oát - thơ - mây à?
Cam gật đầu rồi khoát tay:
- Thôi được, ngày mai cho tụi nó lấy, nhưng phải đề phòng tụi nó lợi dụng xác chết để đánh vào trận địa.
Học đi rồi, Cam sang hầm của Quỳ. rồi vòng ra tận bãi xác chết- Cam nằm xuống quan sát. nghe ngóng, vẫn yên lặng. Cam nghĩ chắc Biên theo suối Tàu Ô về cứ, rồi một là chạy lên biên giới. hai là chạy về nhà. Nhưng chạy trời đâu khỏi nắng, kiếp đầu hàng hay đào ngũ đều là kiếp ăn mày. Cam nằm một lúc rồi trở về hầm.
Vừa bước được mấy bước, Cam bỗng nghe phía Bàu Bàng, Lai Khê súng bất ngờ nổ rộ lên. Cam quay lại. anh thấy rất nhiều chớp lửa nháy lên liên tục, có cả những chớp lửa rất cao. " Trăm phần trăm là đánh rồi" - Cam đoán chắc như vậy, rồi về trận địa. Cam đi khắp một lượt các hầm, anh em ra hết cửa hầm nhìn về phía súng nổ. Cam nói nhỏ với từng người:
- Bàu Bàng - Lai Khê đó, sư đoàn nổ súng rồi nhưng tụi ta ở đây sẽ gay go hơn đó, sẵn sàng chịu đựng nghe các cha!
- Sao vậy đại đội trưởng?
- Là vì... - Cam có vẻ lúng túng - Là vì thế nào thằng Quân đoàn 3 cũng bắt thằng Sư đoàn 25 đánh mạnh hơn, thanh toán cho xong tụi ta để quay xuống Bàu Bàng. Tụi nó hết trơn lực lượng cơ động rồi.
Có tiếng một chiến sĩ nào đó thốt lên rất nhanh:
- Đừng hòng! Chúng làm sao thanh toán được chúng ta.
Cam thích chí đập tay xuống đất:
- Khá lắm! Ở trong Nam người ta không nói " đừng hòng" mà nói "sức mấy", sức mấy mà thanh toán được tụi này. Hãy vững bụng nghe anh em!
Cam không nói thêm một điều gì nữa. Anh hiểu nhiều. biết nhiều, nghĩ nhiều, nhưng không diễn đạt ra lời cho có đầu có đuôi được. Anh biết đọc, biết viết cũng là nhờ một anh bạn trong gánh xiếc bày cho. Sau những đợt tố cộng dã man của Ngô Đình Diệm năm 1959, cha bị bọn ác ôn đập vỡ sọ ở Vĩnh Trinh, anh ruột bị bỏ bao trôi trên sông Thu Bồn, Cam bỏ nhà vào Sài Gòn. vừa kiếm nghề làm ăn vừa trốn lính. Nhưng nghề làm ăn gì cũng phải có lưng có vốn. Cam không có tiền, Cam chỉ có cái vốn duy nhất là sức khoẻ. Nhưng có đổ sức bao nhiêu cũng không đủ ăn. Cam xin vào gánh xiếc- ở đó anh sống được bốn năm, anh có vợ, có con, nhưng rồi cái dây thòng lọng quân dịch bỗng quàng lên gánh xiếc. Cam tạm lánh về quê, hơn tháng sau trở vào, gánh xiếc tan, vợ anh mất về tay lão chủ. Bạn bè kẻ phải vào lính, hoặc đi kiếm nghề khác.
Không gặp được vợ, không tìm được con, Cam lại về quê, anh vào du kích xã. Nhân một đợt trên về lấy quân bổ sung cho chiến trường Tây Nguyên, Cam xin đi. Lên Công Tum, Cam được bổ sung vào một đại đội sản xuất, rồi sang một đội vận tải. Hai nhiệm vụ này Cam làm rất giỏi. Nhưng Cam vẫn không yên tâm. Nỗi đau mất cha, mất anh, nỗi đau quê hương bị tàn phá, nỗi đau mất vợ, lạc con. cùng với nhiều nỗi đau khác, làm cho Cam sôi sục ruột gan muốn trực tiếp cầm súng chiến đấu. Năm 1968 Trung đoàn 29 vào Tây Nguyên. Cam đi vận tải lương thực cho trung đoàn. đến nơi trung đoàn sắp hành quân đi chiến đấu, Cam nằn nì mãi với đại đội trưởng Đại đội 111. Cam được xếp vào tổ hoả lực. Trong trận đó Cam lập công xuất sắc. Cam thôi không về đoàn vận tải nữa. Cứ mỗi lần đoàn vận tải cử người đến đòi là Cam trốn. Ngươi đến đòi ra về, Cam lại có mặt. Cuối cùng đoàn vận tải đành để Cam ở lại trung đoàn. Trận Đầm Be lần một. Cam vừa bắn trung liên, vừa thổi còi nghi binh, tiểu đội Cam đánh thốc vào sườn một đại đội địch, bắt sống ba chục tên. Cam lên tiểu đội, trung đội. rồi đại đội. Cứ qua một đợt chiến đấu, Đại đội 111 vượt dần lên, cho đến cuối năm ngoái, trong trận đánh chiến đoàn dù đặc nhiệm ở Đầm Be - Oát - Thơ-mây, thì cả trung đoàn đều thừa nhận vị trí đứng đầu của Đại đội 111 Đoàn Vũ rất tin Đại đội 111. rất tin Cam, nên anh đã đưa đại đội Cam vào giữ trận địa chốt cống ông Tề, và bây giờ giữ trận địa chốt cuối cùng ở nam cầu Tàu Ô. Cam hiểu điều đó, Cam chỉ mong rằng mình đừng chết, đừng bị thương nặng, Cam sẽ cùng anh em trong đại đội giữ đến cùng khoảnh đất này, Cam tin thế nào cũng giữ được.
Trời chưa sáng. pháo địch từ Chơn Thành đã bắn lên trận địa, đạn nổ thành hàng ngang. Loạt đầu cách chỗ Cam đứng chừng năm mươi mét, loạt thứ hai gần hơn, loạt thứ ba ngay trước mặt. Loạt thứ tư chụp vào khu vực hầm của đại đội, nhưng loạt thứ năm lại vọt ra phía sau. Bọn địch bắn sát bờ phía nam, bắn vào giữa suối Tàu Ô, bắn cả lên bờ phía bắc rồi cứ thế bắn xa dần.
"Tụi nó bắn kiểu gì vậy? Tụi nó định giở trò gì đây?" – Cam lẩm bẩm thành tiếng, mắt nhìn theo từng làn đạn pháo đang dịch dần lên phía bắc, bỗng Cam cúi xuống hầm gọi to:
- Thận ơi. ra trực hầm đi. tao sang các trung đội đây.
- Anh cứ đi đi, em trực phía này rồi!
Tiếng Thận, liên lạc đại đội từ cửa hầm bên kia vọng sang. Cam phóc lên hầm. Tranh thủ lúc pháo dịch chuyển làn, Cam chạy tới chỗ Học.
- Này, tụi nó bắn kiểu gì lạ vậy mày? Tao e thằng pháo dọn đường trước cho thằng 49 đánh xuống đó. Mày thôi khỏi lo phía rước nghe, mày cảnh giác phía bờ bên kia, nếu thằng 49 xuống thì đánh ngay, bắt tụi nó ở lại bên kia, tụi nó lội suối thì bắn tỉa, nếu tụi nó lên được bờ bên này thì sống chết gì cũng phải hất tụi nó xuống suối hết nghe Học. Giao trọn phía sau lưng cho mày đó, nhớ chưa?
- Nhớ đại đội trưởng yên tâm mà. Từ trên cao này bắn xuống suối thì ngon lắm.
- Vậy nghe, tao sang thằng Quỳ đây.
Cam quay ngoắt lại chạy theo một đường xiên tới trung đội Quỳ. Quỳ mới được bổ nhiệm thay Hậu, Quỳ là một tay chiến đấu có nét hao hao giống Bình, chậm rãi nhưng rất chắc. Cam chỉ cần khoát tay là hiểu ý. Quỳ cũng đang đứng ở cửa hầm quan sát địch bắn pháo. Thấy Cam, Quỳ hỏi trước:
- Có tình hình gì không anh? Sao hôm nay chúng nó bắn pháo lạ quá
Tiếng pháo nổ từ phía bắc nghe gần lại, Cam nhìn, rồi vội vọt xuống hầm. Bọn địch bắt đầu bắn thụt về, đạn nổ ở bờ phía bắc. Cam nói:
- Tụi nó đang bừa đó, tao nghi thằng 49 sẽ đánh xuống, việc gì tụi nó lại không vòng qua chốt đơn vị bạn. Từ chốt đến bờ suối trống không, này Quỳ, tao đã giao cho thằng Học chịu trách nhiệm hướng sau lưng. Tao với mày chịu hướng trước mặt. Mày nhớ bắt liên lạc với Đại đội 112 bên kia đường,, Phải để ra một B.41, một trung liên, một tổ ba người bảo đảm khúc đường còn lại với chỗ tiếp giáp hai đại đội nghe không, để tụi nó lên được chỗ đó thì đi tù đó nghe. Hướng bên phải có tao, mày đừng lo. Mày nhớ chưa?
Quỳ mỉm cười vì nghe Cam nói đến đi tù. Địch lên được chỗ tiếp giáp và khúc đường cuối cùng đó. thì Quỳ và anh em trong trung đội chắc không kịp rửa chân, cởi dép lên bàn thờ gia đình chứ còn đâu để đi tù. Quỳ chìa tay ra:
- Tôi nhớ rồi, nhưng đại đội trưởng có chịu bắt tay không?
Cam mở tròn mắt nhìn Quỳ:
- Bắt tay gì?
- Cam kết.
- Khá lắm - Cam đét mạnh bàn tay mình vào bàn tay Quỳ rồi nắm chặt - Thằng nhỏ này khá lắm, tao sợ gì mà không cam kết.
Cam rút tay ra đập lên vai Quỳ tỏ ý rất bằng lòng. Chờ đứt loạt pháo Cam lao về hầm. Hầm của Cam nối thông với hầm thông tin, hầm quân y và hầm đặt cối 60. Thận gọi đó là sở chỉ huy đại đội. Tuần lễ trước, từ hầm này sang hầm khác phải bò trên mặt đất rất nguy hiểm. Thận là người đầu tiên dùng xẻng đào chiến hào giữa hai đợt chiến đấu, nhưng lối tranh thủ đó chẳng được bao nhiêu. Cam ủng hộ sáng kiến của Thận, anh tổ chức cho các trung đội đào chiến hào vào ban đêm. ăn cơm xong là đào, nghỉ tập kích đêm để đào, sau ba đêm các hầm trong khu vực được nối liền với nhau bằng những đoạn chiến hào chữ chi, bây giờ chỉ còn việc nối liền các khu vực lại với nhau. Nhưng đó là một việc lớn, quân số ít ỏi của đại đội không đủ sức làm- Tuy vậy các chiến sĩ vẫn cứ tranh thủ đào, được đến đâu hay đến đó.
Pháo địch bừa đi bừa lại khu vực nam và bắc cầu Tàu Ô cho đến sáng. Cam nóng ruột không chịu được. Mặc cho pháo đang bắn, anh bò ra ụ chiến đấu nhìn về phía bãi xác. Cam giật mình khi thấy chừng nửa đại đội địch đã có mặt ở đó, lớp đang đào hầm, lớp kéo xác chết. Cam đập tay vào cây M.79 giọng giận dữ:
- A. tụi chó chết này gớm thiệt, mò lên khi pháo bắt đầu bắn.
Cam gọi Thận ra hầm, chỉ cho Thận thấy rồi nói:
- Mày đứng đây, hễ tụi nó thò đầu lên là tỉa, để tao sang bắn cối.
Cam khom người sang hầm thông tin, anh nói với Tâm vừa sử dụng máy PRC.25 vừa phụ trách điện thoại:
- Báo về tiểu đoàn. địch đã lên lới bãi xác, xin cối tiểu đoàn bắn vào đó.
Khôi nheo mắt ước lượng cự ly rồi xách nòng cối ra, quỳ xuống, tựa nòng cối vào đùi bắt đầu thả viên đạn thứ nhất. Cam nhìn chăm chăm vào bãi xác đợi viên đạn cối nổ. Một lát, từ phía sau đội hình địch bốc lên một bụm khói trắng tiếp theo là tiếng nổ đanh- Cam lắc đầu:
- Trật rồi. mày đưa nòng cối cho tao.
Cam nắm nòng cối, anh quỳ xuống cạnh Khôi. ước đi ước lại. thả trái đạn thứ hai. Bụm khói trắng nở bung, giữa đội hình địch, Cam thả liền hai trái nữa rồi trao nòng cối cho Khôi. Khói tan. Cam thấy bọn địch núp hết dưới cộng sự, lát sau chúng lại tiếp tục đào hầm. Tụi nó không chạy, phải đánh cách khác thôi - Cam nghĩ một chút rồi nói tiếp
- Thấy tụi nó mò lên là bắn nghe không, Khôi. Đừng bắn nhiều, bắn từng trái, bắn cho thật chắc, phải tiết kiệm đạn tao về bên này.
Cam tạt qua hầm quân y, y tá Thư còn ngủ, Cam dựng Thư dậy, anh gắt:
- Pháo địch bắn vậy mà ngủ được thì nhất mày đó Thư! Địch lên bãi xác rồi, chuẩn bị cây AK đi, lúc tụi nó vô gần thì đánh cho tợn, nhớ chưa?
Thư vừa giụi mắt vừa đáp:
- Báo cáo đại đội nhớ rồi!
Cam nhìn Thư nghĩ thầm " Tội nghiệp thằng nhỏ, ngày ngày lo săn sóc thương binh. đêm lo đào hầm, người xanh như tàu lá". Cam dặn thêm:
- Nhớ quan sát xung quanh, thấy gì phải báo cáo ngay nghe Thư bữa nay sẽ ác liệt đó, cứ bình tĩnh, đừng có sợ.
Thư đã tỉnh hẳn, đôi mắt hiền nhìn Cam như cười:
- Em mà sợ à đại đội trưởng? Sợ thì làm sao bò đi các hầm đưa thương binh về đây được. Đại đội trưởng về hầm chỉ huy đi, em chịu hướng này cho.
Cam gật đầu, anh về hầm. Bọn địch ở bãi xác vẫn chưa bắn phát nào. Cam đưa mắt nhìn ra phía đường, trung đội Quỳ đang nổ súng. Cam chột dạ quay ngay về phía hậu cứ. Cam thấy chừng một đại đội địch không biết từ hướng nào lên, đang đào công sự ngang trận địa của trung đội Học, gần sát bờ nam suối Tàu Ô, cách hầm Cam chừng một trăm năm mươi mét. Cam đang suy nghĩ cách đối phó, thì từ phía Học súng bắt đầu nổ vang. Cam quay lưng lại, bên kia cầu Tàu Ô bọn địch cũng đã xuất hiện, có cả xe bọc thép.
- "Chốt đơn vị bạn ở bắc Tàu Ô vậy là mất rồi - Cam nghĩ thầm - Chiến đoàn 49 đã tràn xuống- Bốn mặt đều có địch"
Cam quan sát kỹ lần nữa rồi nói nhỏ với Thận:
- Tranh thủ lúc tụi nó chưa bắn, mày bò sang nói với thằng Quỳ cứ để cho địch lên tới tầm lựu đạn hãy đánh, phải hết sức tiết kiệm đạn. Bọn địch chưa đánh ngay đâu, tụi nó củng cố chỗ đứng chân cho chắc rồi mới tiến công, bắn tỉa là chủ yếu. Nói với thằng Học chú ý thêm cánh sườn, nhớ nghe, đi đi.
Thận gật đầu, thu súng về rồi trườn nhanh giữa các hố bom- Đúng như Cam phán đoán, suốt cả buổi sáng bọn địch ở ba hướng bên phía sườn, phía trước không bắn phát nào, chỉ có bọn Chiến đoàn 49 thỉnh thoảng bắn sang từng loạt M.79 và cối 81 ly. còn mấy chiếc xe bọc thép gầm rú liên tục, chừng như muốn dùng tiếng máy uy hiếp. Đây là những chiếc xe bọc thép còn lại sau trận Đức Vinh của trung đoàn thiết giáp số 9, vượt qua suối Tàu Ô lên Tân Khai hồi tháng 5.
Cam đứng ở cửa hầm chăm chú nhìn hết hướng địch này sang hướng địch khác. Hướng địch bất ngờ và nguy hiểm nhất là hướng bên sườn. trên đường về hậu cứ. Thực Cam không nghĩ ra tình huống đó. Rõ ràng lối bắn pháo rất lạ lúc gần sáng của địch, là để chúng triển khai đội hình bao vây cả bốn mặt. Triển khai xong. chúng sẽ cùng một lúc đánh lấn tới. Cam không thay đổi sắc mặt. chỉ có đôi mắt lúc nào cũng gườm gườm, anh chờ Thận về giữ hầm. rồi sang hầm thông tin. Thấy anh, Tâm né ra một bên. nói ngay:
- Báo cáo đại đội, có lẽ đại đội địch từ phía nam lên cắt mất đường dây rồi.
- Cậu lên máy báo về tiểu đoàn. Cậu thấy bọn địch ở cả bốn hướng rồi chứ? Báo cự ly mỗi hướng, hành động cụ thể của chúng. Tớ dự đoán đến chiều địch mới tiến công, yêu cầu tiểu đoàn chi việc trực tiếp bằng súng cối. Chủ yếu bắn vào Chiến đoàn 49 bên kia suối, không cho chúng vượt sang suối. Tối nay đại đội sẽ tập kích cụm địch trên đường về hậu cứ, đề nghị tiểu đoàn chuẩn bị kỹ cho bộ phận tiếp tế. Sẵn sàng móc ráp khi tập kích xong, yêu cầu tiếp tế thêm lựu đạn, đạn M.79, đạn nhọn, gạo sấy, cái chính là đường tiếp tế. Báo với tiểu đoàn: đại đội đã có kế hoạch chiến đấu để tiểu đoàn yên tâm. Nhiều việc đó, cậu nhớ không?
- Em nhớ.
- Tiểu đoàn chỉ thị gì, cậu sang báo ngay. Phải sẵn sàng chiến đấu đừng sợ, tụi nó hùng hổ vậy chớ không làm được gì đâu.
Tâm mỉm cười.
- Đại đội trưởng biết em ở Bàu Lòng rồi chứ gì? Ở Bàu Lòng dưới hầm sụp em còn mở máy làm việc được, đại đội trưởng đừng lo.
Cam gật đầu. Cam không biết động viên thế nào cho hay- Cam chỉ nói " đừng sợ, tụi địch không làm được gì đâu, ta sẽ đánh cho ra nó ra mật xanh, mật vàng". Nói rồi Cam gật đầu và cười. Thế nhưng chiến sĩ nào cũng bảo Cam đừng lo. Họ tin Cam và Cam cũng rất tin họ. Gần mười năm chiến đấu, đánh nhiều chiến dịch lớn. nhưng chưa chiến dịch nào dài ngày, liên tục như chiến dịch này. Cũng chưa có trận chiến đấu nào dài ngày, liên tục va ác liệt như trận Tàu Ô này. Chưa bao giờ Cam và anh em phải ở lâu dưới hầm tháng này qua tháng khác như ở đây Chưa bao giờ địch vây kín bốn mặt như bây giờ. Cam hiểu mình, anh muốn sống cho đến khi giải phóng Sài Gòn, tìm lại vợ con, bạn bè, hỏi tội tên tư sản đã giày xéo lên hạnh phúc của anh, về thăm lại quê hương. Nhưng nếu cần, Cam sẵn sàng hy sinh ở đây, nơi chỉ cách Sài Gòn già một ngày đi bộ. Cái vẻ bình tĩnh Cam có được, chiến sĩ trong đại đội có được, chính là do Cam đã xác định được, các chiến sĩ đã xác định được.
Cam vừa trở lại hầm, thì cùng một lúc cả bốn hướng bọn địch bắt đầu dùng M.79, súng cối, đại liên bắn xối xả vào trận địa. Cam đội mũ sắt, đứng nép vào hầm ếch bên ụ chiến đấu, đôi mắt gườm gườm nhìn từ hướng này sang hướng khác. Tiếng nổ của M.79. súng cối không to như đạn pháo, nhưng nghe chối tai. Những loại này không làm sụt hầm, nhưng lọt được vào cửa hầm thì rất nguy hiểm, một trái có thể sát thương cả hầm. Bọn địch bắn nhiều vậy có thể lọt xuống hầm lắm. Trận địa mờ mịt khói trắng, mảnh đạn chạm nhau lanh canh, siết vù vù trong không khí, dày như màn mưa dông. Bọn địch bắn suốt một giờ liền. Qua ám hiệu nhận được từ hầm của Quỳ, Cam biết trung đội Quỳ có một hy sinh. một bị thương, trung đội Học có hai bị thương, khu vực đại đội không ai việc gì. Cam chờ bọn địch tiến về phía mình, nhưng bọn địch không đi, chúng dán người trên đất bò rất chậm, vừa bò vừa lợi dụng địa hình.
- Bắn tỉa Thận ơi!
Cam ra lệnh cho Thận, rồi đưa cây M-79 lên cửa ụ chiến đấu. Cam nghiến răng lại.
Đến lượt M.79 nổ bung trên lưng bọn địch ở hướng bên sườn. Bọn địch không dám bò nữa. Cam hướng M.79 vào bọn địch ở bãi xác, Thận đang điềm tĩnh bắn từng viê,. cứ một phát súng nổ là một tên địch giãy lên rồi nằm vật ra Cam bắn tiếp hai viên. Bọn địch nằm im. Cam chạy sang hầm súng cối, bắn về phía đường 13 và phía bắc cầu Tàu Ô.
Thủ đoạn mới bị phát hiện, bị chặn đứng, bọn địch cả ba hướng đều lùi về tuyến xuất phát, chúng kéo theo những xác chết, tiếp tục đào hầm. Khoảng một giờ sau chúng tập trung súng cối bắn đợt thứ hai. Lần này địch không bò lên. Chúng dùng M.79 bắn từng phát vào những nơi nghi là cửa hầm, rồi thúc dần đội hình từ phía sau lên nối liền với ba cụm phía trước. Những hành động mới của địch không lọt khỏi mắt Cam. Anh hiểu bọn địch muốn dùng M.79 và súng cối bắt các chiến sĩ của anh phải cúi đầu dưới hầm, để chúng tự do hành động, gây ra sự căng thẳng, không dồn dập như bom và pháo cỡ lớn. nhưng dai dẳng, triền miên.
- Thận ơi! - Cam ngoắt tay ra hiệu cho Thận bò về phía mình. Cam chỉ tay lên nóc hầm - mày khoét một cái lỗ ở góc kia nhé. khoét vừa đủ nhìn thôi, tụi nó muốn bịt mắt anh em mình. Mày hiểu ý tao không?
- Em hiểu rồi.
Thận lấy xẻng thọc vào góc hầm nạo từng miếng đất. một lát Thận nói giọng vui vẻ:
- Quan sát tốt lắm anh Cam ơi. bọn địch không phát hiện được đâu còn em thấy rõ cả ba hướng.
- Mày sửa chỗ đứng cho thoải mái. tiếp tục quan sát đi, tụi nó bò lên thì báo ngay để tao tỉa.
Nói vậy chứ Cam tin bọn địch không bò lên nữa. Chúng sẽ giữ nguyên sự chế áp bằng súng cối và M.79, để đến tối, hoặc khuya, hoặc gần sáng, dũi dần đội hình lên cho tới tầm ném lựu đạn. Bọn địch đang tìm cách siết dần vòng dây thép quanh cổ anh.
Cam hiểu điều đó, anh cắn môi, nhìn chăm chăm vào những trái lựu đạn da láng nằm im ở góc hầm. Bọn địch muốn thanh toán những thước đất cuối cùng ở Tàu Ô bằng vòng vây người và bằng lựu đạn. cái việc mà gần ba tháng nay các loại bom, các loại pháo không làm nổi. Một cuộc chiến đấu mặt đối mặt bằng lựu đạn - Cam nói từng tiếng chậm rãi. lạnh lùng
Đất Niền Đông Đất Niền Đông - Nam Hà Đất Niền Đông