Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 356 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:57:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Khấu Tư
huyển ngữ ♥ Xuyên nhi
Beta ♥ Nhã Vy
Cùng ngày, lúc Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong trở lại bằng cửa sau của Hương viện cũng bắt gặp Cửu Tiêu trở lại ở cửa ra vào.
Cửu tiêu nhìn trên mặt bọn họ có điểm những nốt đỏ, nghi hoặc hỏi: “Hai người lại đi làm cái gì rồi hả?”
Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu cắn chặt răng, lựa chọn im lặng.
Cũng không thể nói là vì theo dõi hắn không thành lại bị ong mật đốt đúng không.
Vì thế Mộ Dung Dật Phong hỏi lại: “Vậy huynh lại đi đâu vậy?”
Cửu Tiêu đưa bọc giấy nhỏ trên tay cho Đào Yêu, nói: “Ta đi ra ngoài dạo chơi, thuận tiện mua cho cô mứt hoa quả, cô không phải là rất thích ăn sao?”
“Cảm ơn.” Đào Yêu nhận lấy, cũng không khách khí liền bỏ một viên vào trong miệng.
Mộ Dung Dật Phong híp mắt lại, kéo Cửu Tiêu sang một bên, cảnh cáo nói: “Huynh mới yên tĩnh không được bao lâu, chẳng lẽ bây giờ lại muốn tranh giành Đào Yêu cùng với ta rồi hả?”
“Huynh nghĩ nhiều rồi.” Cửu Tiêu nhẹ nhàng quét mắt liếc hắn một cái.
“Huynh còn dám nói huynh không để ý tới nàng.”Mộ Dung Dật Phong hỏi.
Cửu Tiêu đột nhiên hỏi: “Huynh thật sự rất thích nàng sao?”
Mộ Dung Dật Phong trả lời không chút do dự: “Đương nhiên.”
“Vậy là tốt rồi, huynh phải đối xử với nàng ấy thật tốt.” Cửu Tiêu khẽ nói.
Mộ Dung Dật Phong cảm thấy không đúng: “Đại ca, sao huynh lại nói những lời thế này, nghe như huynh muốn đi đâu vậy.”
“Chúng ta luôn muốn tách nhau ra, không phải sao?” Cửu Tiêu nói.
Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên đưa tay ra ôm chặt lấy hắn, hét lớn: “Đại ca, ta giỡn thôi mà, ta không nỡ xa huynh đâu!”
Nhìn thấy cảnh này, Đào Yêu như có điều suy nghĩ nói: “Không ngờ quan hệ của hai người thân thiết vậy đấy.”
Cửu Tiêu đưa tay đẩy Mộ Dung Dật Phong ra, bình tĩnh nói: “Không phải đâu, là hắn nhân cơ hội muốn lau tay làm bẩn y phục của ta thôi.”
“Hê hê, không hổ là đại ca, vẫn bị huynh phát hiện ra.” Mộ Dung Dật Phong phủi bụi bên trên tay.
Cửu Tiêu khẽ nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, buổi tối không phải còn có việc phải làm sao?”
Suy nghĩ vì buổi tối còn phải hành động, Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong cũng quyết định nghỉ ngơi để dưỡng sức, từng người trở lại phòng nghỉ ngơi.
Màn đêm buông xuống, trầm hương phảng phất.
Nhưng toàn bộ Hương viện lúc này mới thực là thức tỉnh, phần đông toàn bộ các quý nhân công tử đều vào nơi này để mua vui, muốn ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng.
Son phấn lụa là, dây đàn cung sáo, bước chân xiêu vẹo ca múa, tất cả đều là một cảnh nhu tình.
Mama bây giờ đang đứng ở cửa chào hỏi khách khứa, vì thế đám người Mộ Dung Dật Phong theo kế hoạch đến gian phòng của nàng ta điều tra qua một chút, xem có thể tìm được thứ gì để chứng minh thân phận thật sự của nàng ta hay không.
Ba người Mộ Dung Dật Phong mặc y phuc dạ hành, che mặt lại, chuẩn bị chạy đến gian phòng của Mama ở tây viện từ chỗ ở của mình là Đông viện.
Thế nhưng hành động của họ lại bị gián đoạn nhiều lần.
Bởi vì giờ này chính là lúc đông khách nhất, khách nhân từng đám mà ra, bởi vậy đám sai vặt cũng phải dắt ngựa cho bọn họ, lần lượt đi vào chuồng ngựa trong hậu viện dàn xếp cho tốt.
Chốn kinh thành này hầu hết là quan lại quyền quý, hoàng thân quốc thích. Hôm trước có cửa hiệu treo biển đón khách không cẩn thận, biển hiệu rơi xuống đè một đám người, trong đó có chính xác năm người là quan tam phẩm trở xuống, bốn người chính là quan tam phẩm, còn một người là đại thương nhân phú khả địch quốc.
Bởi vậy có thể thấy được, kinh thành này tụ hội đầy đủ những người có tiền và dâm ô.
Giống như văn nhân ở cùng một chỗ với nhau thích khoe khoang học vấn, có tiền dâm ô ở cùng một chỗ thì lại thích so giàu.
Nhưng so giàu thì không chuyện nào cũng tùy tiện, cũng không thể đem toàn bộ ngân phiếu, nhà cửa đất đai, phu nhân, tiểu thiếp, châu báu đồ trang sức trực tiếp chồng chất ra cùng một chỗ để so hơn kém bao nhiêu.
Vậy cũng quá là dung tục rồi, hơn nữa cũng không an toàn.
Có vết xe đổ, năm năm trước có hai tài chủ vừa đến Kinh Thành, bởi vì không vừa mắt nhau nên liền đem tất cả tài sản của mình ra so sánh, kết quả quan phủ nhận được tin tức, chưa nói hai câu đã trực tiếp phán cho hai tội danh đánh bạc, phái binh tịch thu tất cả số bạc kia lại, đá hai thần tài chỉ còn độc mỗi quần cộc ra khỏi thành.
Vì thế so tài phú nhất định phải so cao nhã, so an toàn.
Trong khoảng thời gian gần đây, Kinh Thành lưu hành một câu: “Nghèo mua nhà ở, giàu mua ngựa.” Ngựa với tư cách là phương tiện đi lại quan trọng cần thiết của quan lại quyền quý, nhưng theo từng loài ngựa khác nhau, giá cả cũng khác nhau, ngựa tốt có thể lên đến giá trên trời.
Vì vậy mọi người nhao nhao nếu mình nhìn trúng thì nhất định phải ra tay, tất cả đều chỉ nhằm vào đắt tiền nhất mua, bộ dạng phi trên đường như tuyên bố với mọi người: Xem lão tử có nhiều tiền chưa nè.
Đương nhiên vị thiếu gia cưỡi ngựa tốt đi ra ngoài đó tuyệt đối là phong cách, vừa ý vị cô nương nào thì chỉ cần đứng bên ngựa, nhếch môi cười một chút, nói một câu ‘cô nương có muốn cưỡi ngựa đi dạo không’ thôi là nàng kia khẳng định mười phần sẽ đi theo, đến buổi tối các công tử thiếu gia đã cưỡi được cô nương nhà người ta rồi.
Nhưng cũng có ngoại lệ, tỷ như con trai độc nhất của Phụ quốc đại tướng quân có 500 vạn lượng hoàng kim mua bảy con ngựa tốt nên không thể chờ đợi được mà ra ngoài tán tỉnh các cô nương, kết quả trên đường đi nhìn thấy một cô nương cực kỳ xinh đẹp đi tới, liền lon ton thúc ngựa đến vuốt tóc nói, ‘cô nương muốn cưỡi ngựa đi ra ngoại thành dạo chơi không?’ Nàng kia mỉm cười nói, ‘đa tạ ý tốt của công tử, tiểu nữ không quen ngồi ngựa.’ Con trai của tướng quân ha ha cười, bước qua một bên lộ ra một con ngựa tốt của Tây Vực mà mình vừa mới mua được, tiểu cô nương kia lại nói, ngồi xe ngựa của mình đã quen, không quen ngồi ngựa của công tử, xin thứ lỗi. Sau khi nói xong liền nhẹ nhàng rời đi.
Con trai độc nhất của chấn quốc tướng quân bị đả kích nghiêm trọng, màn đêm buông xuống về nhà thì thổ huyết mà chết. Còn cha hắn là chấn quốc đại tướng quân bây giờ đã 60 tuổi, cho dù đau khổ nhưng vẫn tiếp tục cưới liền một lúc ba tiểu thiếp, mỗi đêm cũng phải cố vui vẻ mà tiếp tục tạo người.
Bởi vậy có thể thấy, ngựa cũng có địa vị rất quan trọng, cho nên công tử nào cũng vậy, đi đâu cũng muốn cưỡi ngựa, thúc đẩy việc đám sai vặt hết dắt ngựa ra lại dắt ngựa vào, cũng đồng thời khiến cho đám người Mộ Dung Dật Phong trốn trên cây không có cách nào mà nhúc nhích.
Thật lâu sau, tất cả khách nhân gần như đã đến đông đủ, hậu viện lại chìm trong yên tĩnh một lần nữa, chỉ còn lại âm thanh phun mũi của ngựa phát ra.
Đám người Đào Yêu vội vàng trèo xuống từ trên cây, rất nhanh liền lẻn vào trong phòng của Mama.
Bên trong bài trí đặc biệt hoa lệ, lụa mỏng lượn lờ mang theo khí tức mê hoặc, nhưng ba người Đào Yêu không lại kịp thưởng thức, bắt đầu lục tung mọi thứ tìm kiếm.
Rốt cục muốn tìm cái gì bọn họ cũng không rõ. Nhưng nếu có người đã xuất hiện thì không thể không có chút dấu vết nào.
Tìm tầm một khắc chỉ tìm ra được rất nhiều ngân phiếu và vàng bạc châu báu, Mộ Dung Dật Phong không thể không cảm khái: “Mở kỹ viện thật đúng là kiếm được nhiều tiền.”
“Vậy huynh cũng mở kỹ viện đi.” Bỗng nhiên một giọng nữ nhân lành lạnh truyền đến nơi cửa ra vào.
Ba người Mộ Dung Dật Phong kinh hãi, vội quay lại nhìn, phát hiện ra mama kia đã trở lại tự lúc nào, đứng chống nạnh nhìn bọn họ, nổi giận nói: “Tiểu đạo tặc đến từ nơi nào, lại dám đến Hương viện của ta giễu võ giương oai, quả thật là ngại mệnh quá dài rồi, Thiên tỷ tỷ ta sẽ thành toàn giúp các ngươi.”
Nghe câu này sao quen vậy ta….,lại nghĩ tới cực hình mà đại hán sáng hôm nay phải chịu, Mộ Dung Dật Phong và Cửu Tiêu bất giác bảo vệ tiểu đệ đệ phía dưới của mình.
Lời vừa dứt, mama liền lôi mấy quả có vỏ cứng chưa nước bên trong ra, cầm trên ngón tay, bắt đầu bắn ra rất nhanh. Từng viên từng viên nhanh như tia chớp phóng đến chỗ bọn họ.
Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu Vì đã sớm chịu đựng qua đau khổ khi bị điểm huyệt, tốc độ lập tức nhanh hẳn lên, sống chết không để mình bị đánh trúng. Mà Cửu Tiêu thì tận mắt nhìn thấy thủ đoạn tra tấn nam nhân của vị mama kia nên cũng bất khuất không kém, thân hình càng thêm linh hoạt.
Sau nửa ngày hành hạ, Mama cảm thấy tình thế không ổn, chuẩn bị đi ra ngoài gọi người. Đào Yêu bỗng nhiên vung tay, tung một chút bột phấn lên mặt nàng ta.
Toàn thân mama lập tức mềm nhũn, mất hết sức lực, chậm rãi té ngã trên mặt đất. Nhưng trên mặt nàng ta cũng không có vẻ sợ hãi, chỉ trầm giọng nói: “Các ngươi muốn gì?”
“Chúng ta chỉ muốn biết một điều.” Để phòng ngừa mama khỏi nhận ra, Đào Yêu cố ý hạ giọng: “Khấu Tư ở đâu?”
Lông mi mama run lên dưới ánh nến, nhưng liền khôi phục bình tĩnh rất nhanh, lên tiếng nói: “Thì ra các ngươi đến tìm người, nhưng cũng thật không đúng lúc, chúng ta chỉ là một kỹ viện nhỏ, mỗi ngày người đến người đi nhiều cỡ vậy, ta làm sao có thể nhớ kỹ tên từng người chứ? Các ngươi vừa rồi mới nói muốn tìm người họ Khấu sao?…Ồ, ta nhớ ra rồi. Hôm nay ta có thấy một Khấu công tử đến, là một thương nhân buôn vải, ra tay rất hào phóng đó nha…Còn có tháng trước cũng có một lão Khấu đến, lúc gần đi còn nói muốn chuộc thân cho hoa khôi nhà chúng ta, kết quả là đã lâu như vậy rồi mà một chút tin tức cũng không có, cho nên nói lời nam nhân nói đều không đáng tin mà…”
Đào Yêu cắt lời nàng ta: “Là Khấu Tư đã dạy cô cách điểm huyệt kìa.”
Mama nhắm mắt lại, ánh mắt mê mang như chìm vào thái dương, mị hoặc dị thường: “Dạy ta công phu điểm huyệt à, đó là do một vị khách dạy ta cách đây đã chục năm, ta đã sớm quên người ta tên gì rồi.”
Đào Yêu Khẽ nói: “Cô vẫn nhớ rõ, chỉ có điều không muốn nói thôi…Vừa rồi cô hít phải phấn độc, nó sẽ từ từ ăn mòn lục phủ ngũ tạng của cô, nếu không có giải dược, cô sẽ sống không quá ngày mai, chỉ cần nói cho ta biết Khấu Tư hiện đang ở đâu, ta cam đoan sẽ lập tức sẽ đưa thuốc giải cho cô.”
Mama nhẹ nhàng cười, khuôn mặt màu phấn hồng dưới ánh nến xinh đẹp động lòng người: “Ta quả thật không có đáp án mà cô tìm kiếm, xem ra kết cục của ta chỉ có chết mà thôi.”
“Đã như vậy, chúng ta cũng không muốn lãng phí thời gian.” Mộ Dung Dật Phong đoạt lấy kiếm của Cửu Tiêu, đôi mắt trầm xuống, khẽ nói: “Đi chết đi.”
Nói xong, chỉ thấy ánh sáng màu bạc lóe lên, kiếm phong gào thét đâm tới cổ mama.
Mama nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên, tràn đầy thong dong, còn có một thứ gì đó như là… Thoải mái.
Nhưng ngay lúc kiếm sắp đâm vào, mũi kiếm lại bị mấy viên tròn chặn lại, mặt khác cũng điểm trúng huyệt đạo của ba người.
Tình thế nhanh chóng bị đảo ngược lại.
Yên tĩnh một lúc, một nam tử nồng nặc mùi rượu đi vào.
Mộ Dung Dật Phong phát hiện ra người này chính là nam tử trung niên nhiều lần rình Đào Yêu.
Mama nhìn thấy lập tức nóng nảy, vội nói: “Huynh đi mau!”
“Đừng sợ,” người nọ đến bên cạnh mama, nâng nàng dậy, nói: “ Bọn họ không phải người ngoài.”
“Khấu Tư.” Đào Yêu gọi ra tiếng: “Rốt cục ông cũng xuất hiện.”
Khấu Tư quay đầu lại, đôi mắt đục ngầu giờ đây lại sáng loáng như nhìn hết thế ự: “Hoặc có thể nói rằng các người rốt cục cũng tìm tới ta.”
Đào Yêu Ký Đào Yêu Ký - Tát Không Không