Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: An Ni Bảo Bối
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: vũ ngọc toàn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4050 / 119
Cập nhật: 2015-07-15 11:24:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 2 - Chương IX - Thêm Một Lần Nữa
gày thứ hai, anh ở lại vì cô. Lẽ ra anh phải đi, nhưng đã ở lại. Anh nói, Muốn gặp em lần nữa.
Anh đợi trong đại sảnh khách sạn sang trọng, quay lưng lại. Cô đang đi trong dãy hành lang tầng hai, thoáng một cái đã nhìn thấy anh. Sao mà đông người đến vậy. Ở mỗi một nơi có người lạ huyên náo, chen chúc, chỉ cần là nơi gặp được em. Chỉ cần có em ở đó. Anh cũng đủ hiểu.
Cô nhìn thấy dáng anh trong chiếc áo khoác màu đen. Cái vóc người cô đơn vô hạn. Cứ quen thuộc như thế. Chắc chắn cô đã từng tiến lại gần anh từ phía sau, ôm choàng lấy hông anh, rồi lặng lẽ áp má trái lên tấm lưng rắn chắc của anh. Cô lại gần anh. Khẽ gọi. Thấy anh quay đầu lại. Một gương mặt đẹp trai, sạch sẽ. Anh chính là một người đàn ông mà cô mong muốn. Không phải là tưởng tượng. Không có gì khác. Cứ bình dị như vậy. Chuyện rung động chỉ thuộc riêng mình cô. Là chuyện xảy ra trong nội tâm.
Tối đó họ đã làm những gì nhỉ? Có điều lại đổi tới ba lần quán bar, chọn lựa mãi, cuối cùng tìm được một góc tối trong khách sạn. Lại gọi một cốc nước lạnh, một chai bia, rồi châm thuốc cho nhau. Lại ngồi đủ bốn, năm tiếng, cứ yên tĩnh ngồi như vậy. Có hơi mệt, nhưng không thấy chán. Dù không nói gì. Không làm gì.
Thế giới bị ngăn cách. Chúng ta ngụp sâu trong ba nghìn mét dưới đại dương. Đáy biển xanh tĩnh mịch chỉ thuộc riêng ta. Như thể hoan hỉ mãi ở đó, cho tới khi nhắm mắt.
Cô nói, Hôm nay không để anh tiễn em về nữa. Lát nữa chúng ta chia tay ngay ở cửa. Anh phản đối, Không được. Cô nói, Thế thì lát nữa em sẽ tìm cách trốn vậy. Anh nói, Em không làm nổi đâu. Có trốn ở đây, anh cũng bắt em quay về được. Có muốn chúng ta thử không? Được thôi. Em cứ thử đi. Nhưng em không trốn thoát đâu. Em có thể nghĩ đủ mọi cách. Nhưng rốt cục em phải chấp nhận thôi. Hãy tin anh.
Em đi vệ sinh một lát, nhân tiện quan sát địa hình. Anh có sợ em chặn ngay một xe tắc xi ngoài cửa bỏ chạy, không cần cả áo khoác lẫn túi xách không? Anh đáp, Tin chứ, nhưng anh cũng có thể như vậy đuổi theo em. Thế em đi đây. Được thôi, em cứ đi đi. Đôi mắt anh dõi theo cô.
Cô một mình đi trong đại sảnh khách sạn, ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn bên ngoài cửa kính. Đã hai giờ sáng. Họ cần phải nói lời giã biệt. Nhưng lần này. Phải đi thật rồi. Phải chia tay không thể trì hoãn được nữa. Cô quay lại quầy bar, thấy anh đã trả tiền xong. Thuốc lá trên bàn đã hết nhẵn. Hút hết thuốc cũng là lúc phải giã biệt.
Tinh mơ ngày thứ ba, cô tỉnh giấc. Tưởng tượng anh sắp bỏ đi. Đơn độc tới một tiệm ăn Nhật Bản quen thuộc tuy nhỏ nhắn, gọi một bát mì. Cô đeo một chiếc khuyên tai cũ bằng bạc gắn san hô đỏ. Miếng san hô đã cũ lắm, phía trên có lỗ thủng do bị côn trùng ngấm. Anh từng nói, Chúng ta đã già lắm rồi. Sao tới khi già cả như thế này mới gặp nhau? Cô ngồi trong cửa hàng trống trơn, ngắm những đốm nắng lấm tấm hắt từ song cửa vào, nhảy nhót trên những ngón tay trắng bạch của cô. Nhưng cô vẫn trẻ trung và đẹp như thế.
Em là một cô gái anh chưa từng gặp bao giờ. Như vậy cũng tốt. Sau này anh sẽ không gặp phải nữa. Dù có những phụ nữ khác cũng là ngoại lệ. Anh đáp, Ừ, anh rất hiểu. Anh biết đấy. Anh rất hiếm có cơ hội gặp những tình cảm rạch ròi như vậy. Anh có đau không? Nếu có, là anh đang yêu đấy. Anh đáp, Có.
Cô ngồi một mình trong góc vắng ở tiệm mì suốt cả chiều. Hút hết điếu này tới điếu khác, nước mắt cứ tuôn vô cớ, nóng bỏng, không chịu ngừng. Từ mắt, từ kẽ tay, từ khoé môi, nước mắt cứ ào ra, lặng lẽ và liên tục. Không hề có âm thanh. Cô rút chiếc máy ảnh. Chiếu thẳng vào đôi mắt sưng đẫm nước của mình, chụp một cái. Một gương mặt của cô gái có tình yêu thực sự suốt ba ngày đêm, để rồi giã biệt.
Đảo Tường Vy Đảo Tường Vy - An Ni Bảo Bối Đảo Tường Vy