To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Phát Hiện Ngoài Ý Muốn. (b)
ạp Hi Đức liếc nhìn hắn một cái, tựa hồ hiểu được Thôi Diệu đang nghĩ gì, hắn trầm ngâm một lúc, sau đó thẳng thắn nói:
“Thôi tiên sinh đã sống tại Ba Cách Đạt được nửa năm, ngôn ngữ tiến bộ nhanh chóng, ta nghe nói ngươi có rất nhiều sách về văn hóa Y Tư Lan ở thử viện. Ta đã định hỏi ngươi, ngươi cho rằng A Bạt Tư và Đại Đường nước nào cường thịnh hơn, tương lai sẽ là ai nuốt chửng ai, là quân đội Calipha của ta chiếm lĩnh Trường An, hay là hoàng đế Đại Đường các ngươi chiếm lĩnh Ba Cách Đạt, ta hy vọng ngươi nói thật, không cần bởi vì ngươi là người Đại Đường.”
Kỳ thực vấn đề này Thôi Diễu vẫn luôn suy nghĩ, đây là sự va chạm giữa hai nước, đến tột cùng ai sẽ thắng? Vì thế hắn đại khái đã đọc một vài cuốn sách của Ba Tư hiểu được văn hóa của bọn họ, hiểu được lịch sử thậm chí tôn giáo của bọn họ, đồng thời cũng kết giao rất nhiều bằng hữu Đại Thực. Sự hiểu biết của hắn với Đại Thực ngày càng khắc sâu thì sự nghi ngờ của hắn càng thêm sâu đậm. Hiện tại Lạp Hi Đức là vua của một nước đột nhiên hỏi đúng vấn đề hắn vẫn luôn nghi hoặc trong lòng, giống như một luồng ánh sáng chiếu vào mắt hắn, khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.
Hắn lập tức cười cười, nói:
“Nếu như Đại Thực giống người Hán chúng ta trong lịch sự là dân tộc du mục phương Bắc, tính tình dã man lại không có văn hóa, thêm nữa các ngươi còn có vũ khí cường đại, hoặc là nếu như nội bộ Đại Đường chúng ta có hỗn loạn, như vậy các ngươi có thể chiếm được Đại Đường, bởi vì tương lai các ngươi cũng bị văn minh người Hán đồng hóa, nhưng nếu với hiện tại bây giờ, các ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được Đại Đường, không phải bởi vì vũ khí của các ngươi mạnh thế nào, mà là các ngươi với Đại Đường đều có văn hóa lâu đời, có nền văn minh khai sáng, hai bên đều không thể so sánh với nhau, tựa như người Hán sẽ không tiếp nhận Đạo Hồi, đồng thời các ngươi cũng sẽ không tiếp nhận tư tưởng Nho gia của chúng ta, kết quả không chỉ có một, vài trăm năm, thậm chí một ngàn năm chiến tranh sẽ không ngừng lại, hai nền văn minh cùng lưỡng bại câu thương, cuối cùng người Bái Chiêm Đình diệt vong khiến cho Đại Thực cực kỳ mệt mỏi, đương nhiên trái lại, cho dù Đại Đường ta đánh bại Đại Thực, nhưng vĩnh viến cũng không chiếm lĩnh được khu vực tín ngưỡng chữ phiến này. Cho nên, ta chân thành hy vọng hai nền văn minh này không cần khởi phát chiến tranh ý đồ hủy diệt đối phương, đây là một cuộc chiến không có người thắng cuộc.”
Điều Thôi Diệu nói làm cho Lạp Hi Đức lâm vào trầm tư, nếu như trước khi có chiến dịch Toái Diệp, hắn sẽ chẳng thèm để ý tới quan điểm của Thôi Diệu. Chiến dịch Toái Diệp thất bại mới khiến hắn lần đầu tiên biết đến Đại Đường. Mấy tháng này, Thôi Diệu biên tập giáo trình lịch sử Đông Phương, hầu như mỗi một quyển hắn đều đọc cẩn thận. Những giáo trình lịch sử này của Thôi Diệu tuy chỉ vẻn vẹn có tính đề cương, từ chính sử ký, đến Hán thư, vô cùng đơn giản, dường như là những cuốn sách vỡ lòng, nhưng những quyển sách đơn giản này dường như đã mở ra một cửa sổ, làm mở rộng tầm mắt của Lạp Hi Đức, khiến cho hắn phải nhìn lại ý niệm chiếm lĩnh đối với Đại Đường của mình, các vật phẩm như lụa, lá trà, đồ sứ đều là hàng thượng phẩm. Nhưng từ sau khi thất bại của chiến dịch Toái Diệp, ý niệm này của hắn dần dần không còn mãnh liệt như trước nữa. Hắn cũng bắt đầu ý thức được, chiếm lĩnh phương Đông có lẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nghĩ như vậy, Lạp Hi Đức khẽ mỉm cười nói:
“Kỳ thật ý nghĩ của ta với ngươi gần giống nhau, từ ngươi ta cũng có thể thấy được, văn minh Đại Đường cùng văn minh của Y Tư Lan chúng ta có thể giao hòa, nhưng bất luận thế nào cũng không thể nhập làm một. Giống như Thôi Diệu ngươi, cho dù sống tại Ba Cách Đạt hai mươi năm, ngươi cũng có thể trở thành học giả uyên bác nhất Y Tư Lan, nhưng ta tin ngươi tuyệt đối không bỏ được tư tưởng Nho gia.”
Lạp Hi Đức vừa nói vừa đi tới bản đồ bên cạnh, hắn dùng cây gỗ chỉ về nước Bái Chiêm Đình phía Bắc:
“Kỳ thật đây mới thực sự là kẻ địch của chúng ta, như ngươi nói, nếu như binh lực của chúng ta bị kiềm chế tại Đại Đường, Ba Cách Đạt nhất định sẽ gặp phải tai họa, cho nên, ta A Bạt Tư tuyệt đối sẽ không đi chinh phục Đông Phương, hy vọng ngươi trở về đem quan điểm của ta truyền đạt rõ ràng cho hoàng đế Đại Đường của các ngươi, ta sẽ đích thân viết một bức thư, ngươi hãy mang về.”
Thôi Diệu ngây ngẩn cả người, hắn chần chừ nửa ngày mới hỏi:
“Ý của bệ hạ là thả ta về nước sao?”
“Ngươi nói đúng, ta đã quyết định thả ngươi về nước.”
Lạp Hi Đức có chút cảm khái cười nói:
“Kỳ thật ta cũng không hy vọng ngươi đi, ngươi mang đến cho chúng ta hiểu biết về văn hóa và lịch sử Đông Phương, ngươi là một thầy giáo được nhiều người tôn trọng, nhưng ngươi lại là cây cầu giữa hai nước, ta hy vọng ngươi có thể trở về, Ba Cách Đạt vĩnh viễn mở rộng cửa đón ngươi.”
Nói xong, hắn lấy một kim bài từ trong người ra, đưa cho Thôi Diệu:
“Đây là lệnh bài Calipha, nó sẽ giúp ngươi bình an trở về cố hương của mình.”
Thôi Diệu tiếp nhận kim bài, trong lòng hắn có sự cảm động không nói nên lời, thẳng thắn mà nói, hắn cũng không nghĩ hiện tại sẽ trở về, hắn còn muốn tìm hiểu văn hóa Y Tư Lan, tiếp tục làm thầy giáo, truyền bá lịch sự và văn minh Đông Phương, muốn cho học sinh của hắn cùng người dân Đại Thực biết, Hán tộc là một dân tộc trí tuệ rộng lớn, khắc kỷ phục lễ, chưa bao giờ chủ động đi chiếm lĩnh nền văn minh khác, nhưng tuyệt đối không phải là chú cừu non để người khác khi dễ, hắn gật đầu nói:
“Sau khi ta trở về sẽ truyền đạt lại lời nói của Calipha tới hoàng đế bệ hạ của chúng ta, hắn và Calipha đều là những quân chủ vĩ đại, tin tương các ngươi có thể hiểu thấu lẫn nhau.”
Lạp Hi Đức ngồi xuống, cầm bút viết một phong thư thật dài cho hoàng đế Đại Đường, trong thư hắn đưa ra yêu cầu cùng điều kiện đều rõ ràng, sau đó viết tên mình xuống cuối bức thẻ tre. Hắn đưa thư cho Thôi Diệu, luôn miệng dặn dò hắn:
“Thư này rất quan trọng, liên quan đến lợi ích chiến lược của Đại Đường các ngươi, cũng quan hệ tới sự an toàn tính mạng của ta, ngươi nhất định phải bảo quản nó, nếu tình thế nghiêm trọng, ngươi bắt buộc phải hủy nó đi, ngươi hiểu ý ta không?”
Thôi Diệu tuy không biết hắn viết gì, nhưng nhìn biểu hiện nghiêm trọng của Lạp Hi Đức hắn liền biết bức thư này có ý nghĩa rất quan trọng, hắn cất thư cẩn thận, sau đó thành khẩn nói:
“Xin bệ hạ yên tâm, ta nhất định sẽ giao nó an toàn tới tay hoàng đế Đại Đường chúng ta, ngày mai ta sẽ xuất phát về nước.”
“Không!”
Lạp Hi Đức lắc đầu:
“Đêm nay ngươi hãy bí mật xuất phát đi suốt đêm rời khỏi Ba Cách Đạt đi.”
Bên bờ sông Cách Lý Tư là chỗ người giàu vui chơi, cây xanh và hoa cỏ mọc dọc theo cạnh sông, từng khóm hoa vàng rực rải rác trong các bụi cây, đây là nơi ở của các quý tộc Ba Cách Đạt, khung cảnh ưu nhã, yên tĩnh thoải mái, đang lúc hoàng hôn, một cỗ xe ngựa xuyên qua các dãy cây xanh, trực tiếp đi vào một cung điện có cây cối bao quanh. Xe ngựa dừng lại, A Ba Tái được hai thị nữ đỡ hạ từ trong xe đi ra, lo lắng đi tới hỏi thủ vệ cung điện:
“Triết Nhĩ Pháp Nhĩ có ở đây không?”
“Lão gia có nhà, xin công chúa đi theo ta.”
Tòa cung điện này là hạ cung của Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, xa xa có thể nhìn thấy sóng lăn tăn từ sông Cách Lý Tư, gió thổi phất phơ, vô cùng mát mẻ. Triết Nhĩ Pháp Nhĩ mùa hè đều sống ở đây, hôm nay tâm tình hắn rất tốt, nghe tin công chúa tới, liền cười đi tới đón:
“A Ba Tái thân yêu, ánh trăng của ta, sao hôm nay ngươi lại tới chỗ ta?”
“Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, ta rất sợ hãi.”
A Ba Tái cảm xúc vô cùng xấu, không bị nhiệt tình của Triết Nhĩ Pháp Nhĩ ảnh hưởng, nụ cười của Triết Nhĩ Pháp Nhĩ dần dần biến mất trên mặt, nhưng lời nói vẫn ôn nhu, nói với A Ba Tái:
“Đến chỗ này của ta, ngươi còn sợ cái gì?”
“Sớm biết ta đã không học thơ Đường.”
A Ba Tài thở dài một hơi, sau đó đem chuyện nôn mửa buổi sáng bị Thôi Diệu chứng kiến đơn giản kể lại một lần.
“Ngươi nói ngươi bị Thôi Diệu nhìn thấy.”
Triết Nhĩ Pháp Nhĩ nhìn thẳng A Ba Tái, đôi mắt thân thiết đa tình dần trở nên âm trầm, tâm tình đang tốt liền bị phá hư. Hắn biết rất rõ việc A Ba Tái mang thai nếu bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả không chỉ khiến Caliphatức giận, ngay cả phụ thân hắn cũng không tha cho hắn, cả gia tộc bọn họ sẽ bị gièm pha rất lớn, hắn đã làm ô uế trong sạch của công chúa A Ba Tái.
“Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, nội tâm của ta càng thêm khó chịu.”
A Ba Tái ánh mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt ủy khuất.
“Ta muốn ngươi nghĩ biện pháp cưới ta, ta không muốn chúng ta lại sinh hài tử khác mà vĩnh viễn phải sống tại Mạch gia.”
Sự thâm trầm trong mắt Triết Nhĩ Pháp Nhĩ thoáng chốc biến mất, đổi lại thành ôn nhu, hắn kéo A Ba Tái vào trong ngực, hôn một chút lên trán nàng:
“Ngươi yên tâm, ta đã sớm đáp ứng ngươi, nhất định sẽ lấy ngươi. Nhưng ta cần thời gian, cần dần dần thuyết phục Caliphathay đổi chủ ý, cả phụ thân ta nữa. Tuy nhiên phản ứng của ngươi ngày càng rõ ràng, bụng cũng mau chóng lớn lên, sớm muộn cũng sẽ bị Caliphaphát hiện, chúng ta cần phải tìm ra phương pháp che giấu. Ngươi lấy lý do đi Mạch gia hành hương ở lại một năm, nhân thể thăm tiểu Tát Nhĩ Bác của chúng ta, ngươi thấy thế nào?”
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn