A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Phiền Não Của Lạp Hi Đức (b)
riết Nhĩ Pháp Nhĩ cùng A Ba Tái ngồi cùng xe ngựa là vì hắn chính là trượng phu trên danh nghĩa của A Ba Tái. Bọn họ cũng không ở cùng một chỗ, bình thường cũng cực ít khi gặp mặt nhau, chỉ có khi nào trong cung cử hành yến hội long trọng, hắn mới lấy danh nghĩa trượng phu của A Ba Tái cùng nàng ngồi chung, tuy nhiên hôm nay hắn gặp A Ba Tái trên đường, nên mời nàng ngồi cùng xe ngựa với mình.
Nghe thấy Triết Nhĩ Pháp Nhĩ tán dương mình, A Ba Tái đỏ mặt, nàng kiều mỵ liếc nhìn hắn, lén bấm tay hắn một cái. Mặc dù động tác rất nhỏ, nhưng vẫn bị Thôi Diệu nhìn thấy. Hắn ra vẻ không thấy, thi lễ khẽ cười với Triết Pháp Khúc Nhĩ nói:
“Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, lần trước ta đề cập tới phương pháp in ấn, ngươi đã thuyết phục phụ thân chưa?”
Thôi Diệu nói tới phương pháp in ấn chính là thuật in ấn của Đại Đường. Kỳ thật từ vài thập niên trước sau chiến tranh Đát La Tư Chi, do tù binh quân Đường rơi vào tay Đại Thực, nhưng lại không được người Đại Thực tiếp nhận, chủ yếu là giáo hội Đạo Hồi phản đối, các trưởng lão cho rằng, chỉ có lấy tay sao chép mới thể hiện sự tôn trọng với thực chủ, cho nên thuận in ấn tuy đã sớm được biết đến, nhưng vẫn chưa được chọn dùng. Tuy nhiên từ sau khi Lạp Hi Đức chấp chính đã tiến cử văn hóa phương Đông, các nền văn hóa tại Ba Cách Đạt giao hòa, bản thân hắn cũng không bài xích thuật in ấn. Nhưng quyền thần Diệp Cáp Nhã lại phản đối, vì ấn chế sách giáo khoa lịch sử, Thôi Diệp liền thỉnh cầu Triết Nhĩ Pháp Nhĩ, hy vọng hắn có thể thuyết phục phụ thân của mình để có được giấy phép đặc biệt sử dụng thuật in ấn.
Triết Nhĩ Pháp Nhĩ gật đầu nói:
“Ngay cả ta cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như thế, phụ thân liền đáp ứng, không chỉ có đồng ý in ấn sách giáo khoa lịch sử của tiên sinh, ông ấy còn đồng ý mở rộng thuật in ấn tại Đại Thực, cũng quyết định tự mình làm sứ giả, tháng năm xuất phát tới Đại Đường cùng hội đàm với hoàng đế bệ hạ của các ngươi.”
Thôi Diệu yên lặng gật đầu, đây là biến hóa do chiến tranh mang lại, chiến bại ở Toái Diệp khiến người Đại Thực từ trước chưa từng coi trọng Đại Đường, nay đã vài thập niên qua rồi người Đại Thực rốt cục cũng tiếp nhận thuật in ấn.
Lúc này, một con khoái mã từ trong thành chạy tới, trên ngựa là quan thị vệ của Lạp Hi Đức, hắn trông thấy Thôi Diệu, liền ghìm chặt chiến mã, lớn tiếng nói:
“Thôi tiên sinh, ta đang muốn đi tìm ngươi, Calipha bệ hạ muốn triệu kiến ngươi, lệnh cho ngươi lập tức tiến cung.”
Thôi Diệu lập tức nói với A Ba Tái:
“Chiều nay vẫn còn thời gian giảng bài, ta sẽ dạy ngươi một bài thơ khác của Lý Bạch: “Tương tiến tửu”. Hy vọng công chúa có thể đến đúng giờ.”
Sau đó, hắn lại hướng Triết Nhĩ Pháp Nhĩ thi lễ rồi đi theo quan thị vệ. Thôi Diệu vừa đi, Triết Nhĩ Pháp Nhĩ lập tức tức giận tái mặt nói với A Ba Tái:
“Vừa rồi cử động của ngươi thực liều lĩnh, nếu như bị người khác chứng kiến báo với Calipha, hắn sẽ hoài nghi quan hệ chân thật của chúng ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ngươi hiểu chưa?”
Trong vương cung Đại Thực, Lạp Hi Đức đang chăm chú nhìn một người thợ Đột Quyết đang trong quá trình chế tác cung tiễn, chiến dịch Toái Diệp thảm bại khiến cho Lạp Hi Đức phải bắt đầu kiểm điểm lại toàn diện sự chênh lệch giữa Đại Thực và Đại Đường, về phương diện vũ khí sát thương, quân Đường có pháo Thiên lôi, nhưng bọn hắn cũng có lửa Hy Lạp, hai cái đều có uy lực không kém nhau. Nhưng trong phương diện cận chiến, quân Đường có hoành đao, bọn họ cũng có loan đao, chất lượng sàn sàn như nhau, mấu chốt chính là khả năng công kích từ xa. Đại Thực dùng mâu rõ ràng kém hơn cung tiễn của quân Đường, khi chiến đấu đây lại là khuyết điểm lớn, khiến cho quân Đại Thực trả một cái giá lớn, thậm chí đây chính là nhân tố trọng yếu trong sự thất bại chiến tranh lần này. Vì thế, hắn rút ra bài học kinh nghiệm xương máu, quyết định bỏ mâu mà đổi sang dùng cung tiễn. Đây không chỉ để đối phó với quân Đường, Lạp Hi Đức ý thức được, cung tiễn của quân Đường có lực xuyên thấu rất mạnh, như vậy có thể giúp hắn chiến thắng Bái Chiêm Đình và vương quốc Pháp Lan Khắc.
Trình độ chế tác cung tiễn của người Đại Thực cũng không cao, người Ai Cập mạnh hơn một chút, nhưng so ra vẫn là kém hơn trình độ chế cung của quân Đường. Tuy nhiên người Đột Quyết lại có thể phỏng chế ra loại cung tiễn sắc bén như Đại Đường, vì thế, Lạp Hi Đức mời một người thợ Đột Quyết kỹ thuật cao thâm giúp hắn vẽ bản vẽ chế tác cung.
“Calipha bệ hạ, đây là cung tiễn quân Đường sử dụng phổ biến, bọn họ bình thường chỉ dùng gỗ cùng gân động vật để chế tác, chúng ta có thể chọn dùng gỗ cao su hoặc là tuyết tùng cũng có thể, theo định hình, xoắn gân, thượng huyền, cuối cùng uốn thành cung ước chừng cần thời gian hai năm, tuy nhiên kỳ thật cũng tiễn cũng không phải là vũ khí sắc bén nhất của Đại Đường.”
Lạp Hi Đức vừa nghe, lông mày nhăn lại một nhúm, làm ra một cung tiễn như quân đội Đại Đường lại cần thời gian những hai năm, nhưng lại không phải vũ khí sắc bén nhất, nhất thời hắn trầm mặt xuống, không vui nói:
“Vũ khí sắc bén nhất là cái gì, ngươi vì sao không vẽ ra?”
Người thợ người Đột Quyết thấy khẩu khí của Calipha bất mãn, hắn sợ hãi đáp:
“Hồi bẩm bệ hạ, vũ khí sắc bén nhất của quân Đường thực ra là nỗ, không chỉ có thể bắn tầm xa, hơn nữa lực xuyên thấu rất mạnh, ty chức cũng chỉ biết một chút, chỉ sợ không làm ra được loại tên nỏ giống quân Đường.”
“Vô luận thế nào, ngươi cũng phải thử một lần, muốn dùng bao nhiêu tài lực ta cũng có thể cho ngươi, làm ra được ta có trọng thưởng, cho ngươi thăng quan tiến chức, nếu không làm ra được, ta sẽ lấy đầu của ngươi.”
Lạp Hi Đức nói xong, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Mấy ngày nay, Lạp Hi Đức tâm tình quả thực không tốt, sau trận chiến Toái Diệp thất bại, quyền uy của hắn bị khiêu chiến nghiêm trọng, Diệp Cáp Nhã nhân cơ hội khơi mào gây rối loạn giữa người Ai Cập với người Hô La San, vì để dẹp loạn thế cục nghiêm trọng này, hắn bị ép nhượng quyền, bổ nhiệm tổng đốc Hòa Á Mỹ cùng Á tổng đốc thành Đô Hoán là tâm phúc của Diệp Cáp Nhã, đồng thời bổ nhiệm trưởng tử Pháp Đức Lặc làm quan tư pháp cao nhất, hơn nữa còn phong Triết Nhĩ Pháp Nhĩ con thứ làm quan thuế vụ, điều này khiến cho cả gia tộc Bá Nhĩ Mạch Khắc cơ hồ khống chế toàn bộ quyền lực đế quốc, mà Lạp Hi Đức quả thực không muốn trở bù nhìn của gia tộc này.
Lạp Hi Đức vừa đi tới cung điện của mình, quan thị vệ đã vội vàng ra chào đón:
“Calipha bệ hạ, Thôi tiên sinh đã tới, đang ở ngoài hậu cung.”
Lạp Hi Đức nhẹ gật đầu:
“Đưa hắn vào trong điện của ta.”
Hắn đẩy cửa cung, xuyên qua đại cung điện tiến vào một cái cửa nhỏ, đây là nội cung của hắn, tương đương với ngự thư phòng trong Đại Minh cung, là nơi hắn thường xử lý quốc sự. Bình thường trong nội cung có hai hoạn quan da đen phụ trách quét dọn, bọn họ đều không biết chữ, không có khả năng tiết lộ bí mật của hắn.
Lạp Hi Đức đi tới trước bàn ngồi xuống, trên bàn bày một số báo cáo, phần lớn là tình huống từ các nơi báo vệ, tuy nhiên có một báo cáo hấp dẫn sự chú ý của hắn, Diệp Cáp Nhã tháng năm tới muốn đi Đại Đường trao đổi tù binh. Như vậy chỉ còn hai tháng nữa, Lạp Hi Đức tựa hồ đang nghĩ tới điều gì, lại nhất thời chưa nghĩ ra.
Khi hắn đang trầm tư, cửa nội cung đột nhiên mở ra, quan thị vệ dẫn Thôi Diệu đi tới:
“Bệ hạ, hắn đã đến.”
Thôi Diệu tiến lên một bước, hướng hắn thi lễ nói:
“Tham kiến Calipha bệ hạ.”
Lạp Hi Đức đang suy nghĩ bị cắt đứt, hắn cười khoát tay nói:
“Ngươi ngồi xuống đi.”
Quan thị vệ đem ghế mang lên, trong nội cung cũng chỉ còn lại có Lạp Hi Đức và Thôi Diệu hai người, Lạp Hi Đức tự tay rót cho hắn một chén trà, cười nói:
“Hiện tại tất cả mọi người đều gọi ngươi là Thôi tiên sinh, xem ra ngươi rất được hoan nghênh.”
“Bệ hạ quá khen.”
Thôi Diệu khẽ khom người khiêm tốn nói:
“Chủ yếu là do mọi người cảm thấy hứng thú đối với lịch sử Đại Đường, từ ban đối có hơn trăm người nay đã có năm ngàn người, khiến cho ta không khỏi cảm khái Đại Thực quả là một quốc gia hiếu học.”
“Ngươi rất biết cách nói chuyện.”
Lạp Hi Đức ngồi xuống, hắn dựa lưng vào ghế, tựa hồ đang trầm tư chuyện gì đó, thật lâu sau, hắn mới khẽ mỉm cười nói:
“Ta đã xem qua một ít sách giáo khoa lịch sử Đông phương, nói thật, ta rất hứng thú với nhân vật Tần Thủy Hoàng của các ngươi. Ta khâm phục hắn có khí phách cùng thủ đoạn, đáng tiếc sách lịch sử của ngươi ghi lại quá đơn giản, đọc không thú vị gì, cho nên ta mời ngươi đến, muốn ngươi một mình giảng cho ta một chút, vị vĩ nhân khai sáng nhất thống lịch sử này leo lên ngôi vị hoàng đế thế nào.”
Thôi Diệu nhẹ gật đầu.
“Bệ hạ muốn nghe từ đâu.”
“Từ người thương nhân họ Lữ đi.”
Thôi Diệu đi rồi, Lạp Hi Đức rơi vào trầm tư, hắn vừa nghĩ thông suốt một việc, vì sao Diệp Cáp Nhã lại đích thân đi Đại Đường. Hắn đi chính là muốn làm công tác chính trị, nói trắng ra là muốn cho người trong nước biết, Calipha trẻ người non dạ, chơi với lửa. Hiện tại chỉ có Diệp Cáp Nhã mới có thể thu thập tàn cuộc. Mà một khi Diệp Cáp Nhã cùng Đại Đường kết thúc đàm phán, đổi tù binh Đại Đường, danh dự của hắn sẽ càng mạnh, quyền nắm giữ càng lớn, cho dù không đổi được, cũng không phải là tội lỗi nặng nề gì với Calipha.
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn