Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: “Hồi Hột Kinh Biến” (1)
rái với sự “ sôi động” của Toái Diệp thì những trận gió tuyết trong tháng mười một đã giúp cho tình thế của Mạc Bắc có được sự hòa hoãn nhất định. Những người Hiệt Kiết Tư cũng không hề tổ chức tấn công mạnh vào Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, bọn họ chỉ tổ chức vài lần tiến công qua loa, cho đến khi đại quân của Hồi Hột trở về thì lập tức những người Hiệt Kiết Tư này liền quay đầu chạy lên phía bắc. Trung Trinh Khả Hãn nghe tin Hàn Đóa Nhĩ Bát Lý bị tấn công thì vô cũng tức giận, liền phái đại quân truy kích người Hiệt Kiết Tư. Nhưng cơn bão tuyết ập xuống khiến cho đội quân của Trung Trinh Khả Hãn không thể ngược bắc báo thù được. Còn những người Hiệt Kiết Tư – bọn họ đã sớm trở về với mảnh đất cố thổ thân yêu của mình.
Đến đầu tháng mười hai, tin tức về việc Đường quân đã đại thắng ở Toái Diệp rốt cục cũng được truyền đến Hàn Đóa Nhĩ Bát Lý. Trung Trinh Khả Hãn nghe được tin tức này thì lập tức như tỉnh ngủ. Lúc này ông ta mới chợt nhớ tới công chúa Đại Đường đã bị ông ta quên lãng trong suốt hai tháng qua. Hiện tại Đại Đường công chúa vẫn còn đang ở Cáp Lâm thành, để chờ ngày cử hành hôn lễ với Khả Hãn.. Trung Trinh Khả Hãn xem xét tình hình, thấy bây giờ việc cử hành hôn lễ với công chúa Đại Đường đã gấp gáp lắm rồi, không thể trì hoãn thêm được nữa. Chuyện công chúa xấu hay đẹp thế nào cũng không quan trọng. Thậm chí cho dù đó là một người đàn bà xấu xí đi nữa thì Trung Trinh Khả Hãn cũng sẽ vẫn hoan hỷ mà đón rước nàng vào vương cung, yêu thương, trân trọng nàng mà phong nàng làm quốc mẫu. Đây chính là một biểu hiện rõ nhất sự trắng trợn trong khuynh hướng cư xử của Hồi Hột, bọn họ sẵn sàng “ dầy mặt” để đạt được lợi ích của mình. Với chiến thắng Toái Diệp, vô hình chung công chúa Đại Đường đã được khoác lên mình một tấm áo với hòa quang chói lòa, và dĩ nhiên Trung Trinh Khả Hãn là người hiểu hơn ai hết. Và vào ngày mùng bốn tháng mười hai, một đội rước dâu của Hồi Hột vương triều gồm năm trăm người đã tới Cáp Lâm thành.
Bên ngoài thành Cáp Lâm, Phó sứ của đoàn hộ tống công chúa Đại Đường là Lâm Nguyên Lễ đang chắp tay chào đón Dược La Cát Linh. Hắn cười nói: “Lần này thứ tướng đã có thể ăn ngon, ngủ yên được rồi”
Dược La Cát Linh biết rằng trong lời nói của Lâm Nguyên Lễ đang bóng gió ám chỉ tới việc chiến thắng Toái Diệp của Đại Đường đã mang tới cho ông ta không ít những lợi thế về mặt chính trị ở Hồi Hột này. Sau chiến dịch Toái Diệp, phái Túc Đặc “ thân Đại Thực” đã trở nên trầm mặc, phe quân đội của Hồi Hột trước đây kêu gào, ầm ĩ là chống lại Đại Đường thì nay cũng im thin thít. Mà Ma Ni Giáo cũng thay đổi truyền thống trước đây, bây giờ Ma Ni Giáo bắt đầu im lặng, không tham gia bàn luận về chính trị nữa. Và thời thế lúc này chỉ tạo điều kiện cho duy nhất phái “ thân Đường” được “ đứng dậy vương vai”. Bọn họ đưa lời trách móc và vội vàng yêu cầu Trung Trinh Khả Hãn bãi bỏ ngay ý định lập đồng thời hai Khả Đôn. Đồng thời phải lập tức cưới ngay công chúa của Đại Đường và lập nàng làm Khả Đôn của Hồi Hột. Là người đứng đầu phái “ thân Đường” Dược La Cát Linh sao lại không tươi cười rạng rỡ trước thành công của Đường quân chứ. Bản thân lòng tin của ông ta với Đại Đường cũng tăng lên gấp bội.
Dược La Cát Linh vội tung mình xuống ngựa, ông ta hướng Lâm Nguyên Lễ đáp từ, tỏ vẻ biết ơn với Đại Đường. Nhưng sau đó vị thứ tướng này đưa mắt nhìn qua trái rồi nhìn qua phải. Ông ta có chút ngỡ ngàng hỏi: “Bùi sứ quân đâu, sao không thấy ngài ấy vậy”
“Bùi sứ quân đang bị cảm nhẹ một chút, cho nên không thể đến đây nghênh tiếp các vị được. Xin thứ tướng lượng thứ cho”
« Thì ra là như vậy » Việc đưa dâu, nghênh hôn là chuyện đại sự của cả hai nước. Vì thế nếu phó sứ ra mặt giải quyết thì e chừng không được đúng lễ nghi cho lắm. Dược La Cát Linh trầm ngâm một chút liền nói: « Bây giờ cũng đã muộn rồi, chúng tôi sẽ ra ngoài thành tá túc một đêm, chỉ mong rằng ngày mai Bùi sứ quân có thể hồi phục sức khỏe được để hai bên thương nghị thì tốt quá »
Trên thực tế Bùi Minh Viễn chẳng có đau ốm hay bệnh tật gì cả. Sở dĩ hắn không ra nghênh tiếp Dược La Cát Linh là bởi vì vị chánh sứ của đoàn đưa dâu này vừa nhận được một thủ dụ khẩn cấp của hoàng đế Trương Hoán. Tờ thủ dụ ấy vẫn còn đang nằm trên bàn, ngay trước mặt hắn.Vì tính khẩn cấp của mình, cho nên tờ thủ dụ này ban đầu được chuyển bằng chim bồ câu từ Trường An tới Cửu Nguyên. Sau đó từ Cửu Nguyên nó lại được dịch trạm của Đường quân sử dụng khoái mã mà chuyển đến Cáp Lâm thành cho Bùi Minh Viễn. Nội dung của thủ dụ khiến cho Bùi sứ quân này phải giật mình. Theo thủ dụ này thì Trương Hoán đã nhận được mật báo rằng các phái phản Đường trong Hồi Hột đang có một âm mưu kinh thiên động địa. Vì thế Trương Hoán lệnh cho Bùi Minh Viễn không được có những hành động thiếu suy nghĩ, càng không được nhúng tay can thiệp khi Hồi Hột xảy ra nội loạn. Đồng thời phải bảo vệ thật tốt cho công chúa Lý Tố. Nếu như ở Hồi Hột mà xuất hiện dị biến, thì bất luận như thế nào đi nữa cũng phải đưa công chúa về nước thật an toàn.
Đọc xong nội dung trong thủ dụ này, Bùi Minh Viễn trầm mặc hồi lâu không nói lời nào. Điều khiến cho hắn giật mình không phải nằm ở bản thân cái âm mưu kinh thiên động địa sắp diễn ra kia, mà hắn ngạc nhiên chính là vì thái độ của hoàng thượng đối với sự việc sắp sửa xảy ra này. Theo như những gì được viết trong thủ dụ thì hoàng thượng mặc kệ cho cái âm mưu đó diễn ra. Nói cách khác là Trương Hoán biết rằng phái phản Đường dù có âm mưu gì đi nữa thì cũng đều gây bất lợi cho Đại Đường. Nhưng Đại Đường sẽ không thèm can thiệp ngăn ngừa, mà thậm chí còn muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa. Điều này thật là khó tin, không biết rằng rốt cuộc hoàng thượng đang muốn đi nước cờ nào đây.
Sau một lúc lâu chìm trong liên tưởng suy luận, cuối cùng Bùi Minh Viễn cũng đã ngộ ra được thâm ý của hoàng thượng. Xem ra hoàng thượng đã hạ mục tiêu chiến lược rồi, và mục tiêu đó dĩ nhiên là Hồi Hột rồi. Sau khi thông hiểu được điểm mấu chốt này Bùi Minh Viễn đã dễ dàng giải quyết được tất cả những nghi vấn thắc mắc trong lòng từ lúc nhận được thủ dụ đó. Thâm ý của hoàng thượng là thế này: Trong chiến dịch Toái Diệp, Hồi Hột đã biểu hiện rõ nhất bộ mặt của kẻ « mặt dầy » thấy người khác cháy nhà mà chạy sang hôi của, khiến cho người ta đã khốn khó lại phải lo lắng đến toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải là hoàng thượng có dự liệu từ trước, sớm lên kế hoạch cho người Hiệt Kiết Tư ám kỳ tấn công Hãn Nhĩ Đóa Bát Lý thì chiến dịch Toái Diệp lần này ai chết vào tay ai còn chưa chắc đâu. Nhưng con cờ Hiệt Kiết Tư cũng chỉ có thể sử dụng được một lần thôi, nếu như lần sau xảy ra chiến dịch Thổ Hỏa La, hay chiến dịch Tát Mã Nhĩ Hãn, mà bọn người Hồi Hột kia lại nhảy ra hôi của thì còn có biện pháp nào để kiềm chế, bức lui chúng đây. Có thể thấy Hồi Hột mãi mãi là một con sói đói, muốn kiềm chế nó chỉ có thể đập cho nó chết hoặc là đánh cho nó một trận nhừ tử để nó không còn sức mà lớn lối. Có như vậy thì Đại Đường mới không bị « con sói đói Hồi Hột » kia uy hiếp nữa. Tất nhiên Đại Đường và Đại Thực sẽ không thể xảy ra chiến tranh trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới. Vì thế đây chính là cơ hội để Đại Đường xử lý con sói Hồi Hột này.
Bùi Minh Viễn chắp tay ra sau lưng rồi từ từ đi về phía cửa sổ, trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự thấu hiểu và cảm thông với nỗi khổ tâm của Trương Hoán. Nhìn lại lịch sử của người Hán từ trước tới nay: Đời Tần - Hán thì xảy ra cái nạn Hung Nô, đến Lưỡng Tấn thì Ngũ Hồ loạn Trung Hoa, rồi gần đây nhất là Tùy – Đường cũng bị bọn Đột Quyết nhiều lần xâm phạm. Có thể nói, các dân tộc du mục ở phía bắc từ đầu đến cuối luôn là cái mối đại họa của các vương triều ở Trung Nguyên. Không biết các đời sau này có xuất hiện thêm các dân tộc du mục mới nữa hay không, nhưng vì sự sinh tồn của các thế hệ con cháu Hán tộc sau này không bị các dân tộc du mục bắc phương uy hiếp, nên nhiệm vụ của bọn họ lúc này chính là tiêu diệt hoàn toàn các mối đe dọa từ phương bắc đối với Trung Nguyên.
« Sứ quân. Công chúa tới » Tên thị vệ ở ngoài cửa cất tiếng bẩm báo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Bùi Minh Viễn. Hắn vội vàng xoay người lại, tiến đến thu hồi tờ thủ dụ kia. Chuyện này tạm thời không thể để cho công chúa biết được.
“Mời công chúa vào đi”
Cánh cửa thư phòng của Bùi Minh Viễn được đẩy ra, Hàn quốc công chúa Lý Tố bước vào. Chuyện Hồi Hột chính thức phái nghênh thân sứ giả tới Cáp Lâm thành này nàng đã biết rồi. Nói cách khác, cuối cùng thì nàng cũng được đem gả vào tòa cung điện đầy hoàng kim chói chang rực rỡ kia. Nhưng Lý Tố không có nửa điểm gì là sự vui sướng hạnh phúc hay e thẹn của một tân nương sắp về nhà chồng. Trong ánh mắt của nàng dường như mang một nỗi niềm ưu tư khó nói nên lời. Khi đã ở trong thư phòng của Bùi Minh Viễn, nàng nhanh chóng che dấu đi nỗi niềm riêng của cá nhân, thay vào đó là một thần sắc và tư thế cực kỳ bình thản.
“Ta nghe nói sứ quân bị cảm nhẹ, nên ta vội tới hỏi thăm ngài xem có sao không”
ặt tuyết. Nếu như là trận tuyết ngày hôm nay thì Thi Dương tướng quân cũng không thể có cách nào mà xuôi nam được ấy chứ.”
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn