With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Chiến Công Mới Của Thi Dương ( B )
ên trong những tiếng thở dài của đám tù nhân, đã chứng tỏ khát vọng tự do trong họ đã bị lời nói của Thi Dương kích động, “ Ta đồng ý” Bắt đầu đã có tù nhân lẩm bẩm tự nguyện đồng ý.
“Ta nghe không rõ, các ngươi hãy nói to lên”
“Ta đồng ý” Rốt cuộc thì đã có người vung tay lên, hét thật lớn để tỏ rõ thái độ, “ Ta cũng đồng ý, ta cũng đồng ý…”
Tiếng thét gào đồng ý của ba ngàn người liên tiếp vang lên, những thanh âm ấy ngày càng nhiều, ngày càng vang lên. Chúng tạo nên một bầu không khí sục sôi, hừng hực khí thế như nước lũ.
Khí thế của mấy ngàn còn người trong Huyền Vũ thành hừng hực như ngọn lửa thiêu đốt cả trời không. Ở ngoài kia rất nhiều kỵ binh cảu Đường quân đang chạy đi tứ phía để cấp báo thông tin bọn người Cát La Lộc sắp tấn công đến các thành trì ở xung quanh. Mục đích không phải là để cầu viện và chính là cảnh báo để họ đề cao cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng kẻ địch tấn công.
Ở bên trong Huyền Vũ thành lúc này ai nấy cũng đều khẩn trương, bận rộn, vô số người đnag túm năm tụm ba khiêng những tảng đá xanh thật lớn xếp chồng chất chặn ngay trước cổng thành. Các tảng đá xanh lớn này được xếp nối thành một bức tường đá cao liên tiếp, và rất nhanh chóng bức tường dày bốn trượng ấy được hoàn thành chắn ngang cổng đại môn. Và ở trên tường đá cũng có để các khe hở (lỗ châu mai) để binh lính có thể bắn tên được.
Và ngay sau khi bức tường đá được hoàn thành, thì ba ngàn tù binh này được lệnh chia làm hai cánh. Cánh thứ nhất gồm một ngàn người làm nhiệm vụ trông giư cửa thành, cánh thứ hai gồm hai ngàn người làm nhiệm vụ hộ thủ trên tường thành. Số tù binh này vì không được trang bị vũ khí nên bọn họ lấy các tảng đá làm vũ khí để hiệp trợ với Đường quân giữ thành.
Đến giờ phút này, hơn bốn ngàn kỵ binh Cát La Lộc đã dừng lại bên ngoài cách chân Huyền Vũ thành nửa dặm. Con hào rộng rãi, chạy xung quanh thành đã làm chùn bước thiết kị của bọn Cát La Lộc. A Sắt Lan ngồi trên ngựa nhíu mày ngước nhìn tòa bảo thành còn chưa được hoàn thiện này: Hào bảo vệ thành rộng, tường thành xây bằng đá đen nhánh sừng sững, cầu treo đứng vững trên cao kia. Còn bản thân bọn họ trong tay không có bất cứ một chủng loại vũ khí công thành nào, vì vậy nhiệm vụ vượt qua tòa thành này cũng gian nan, khó khăn như vượt qua một ngọn núi lớn vậy.
Hết lần này tới lần khác người Cát La Lộc bọn họ luôn là những người phải đứng mũi chịu sào, đi đầu trong các cuộc công kích., Nhưng lúc này trong Huyền Vũ bảo thành lúc khí thế đang hừng hực, như thiêu đốt cả không gian và thời gian. A Sắt Lan tự biết rằng cuộc tiến công mà ông ta phát động ngày hôm nay đã không thể dừng lại được nữa rồi, và cho dù ông ta có chuyển hướng tập kích sang tòa thành trì khác thì điều đó cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa. Nhưng đúng như Tô Nhĩ Mạn đã nói, cuộc tấn công lần này bất quá chỉ là để thể hiện thành ý, thái độ với Đại Thực, nhưng dù là dạng thành ý đơn giản nhất thì ông ta cũng phải tiến công, máu của Đường quân phải chảy cùng máu của người Cát La Lộc, có như thế thì Đại Thực Calipha với để ý tới thành ý của ông ta được.
Lúc này một con khoái mã chạy tới chỗ ông ta, lập tức một tên lính hướng về phía ông ta bẩm báo: “Thưa tù trưởng thuộc hạ đã xác minh, đường hào mà đối phương đào đắp đã hoàn thành, mặc dù bây giờ bị kết băng, nhưng lớp băng đó không đủ để đi lại bên trên”
A Sắt Lan nghe xong, trong lòng bực dọc hừ lên một tiếng, và có lẽ ông ta cũng đã dự đoán được điều này. Đây chính là điểm quái dị của vùng Đại Thanh Trì này: Dù ở gần biển vậy mà đến mùa đông giá lạnh nước ở đây cũng chỉ kết lại một lớp mỏng trên bề mặt. Chỉ cách đó mười dặm về hướng Bắc mà khí hậu hoàn toàn khác hẳn, ở đó từ mặt sông, cho đến đáy sông đều đóng băng. Chính vì vậy mà vùng Đại Thanh Trì này còn được gọi là nhiệt hải, đây được coi là thiên đường của tất cả những người du mục, nhưng đáng tiếc lại bị Đại Đường chiếm mất. A Sắt lan nghiến răng nghiến lợi một hồi, nghĩ lại mà tức tối nếu năm đó Đại Thực không cướp đi Toái Diệp thì Đường quân cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ được khu vực này như vậy đâu.
“Các cây gỗ lớn đã chặt xong chưa” A Sắt Lan quay đầu lớn tiếng quát hỏi.
“Hồi bẩm đại tù trưởng, đã chặt được năm mươi cây gỗ lớn rồi”
“Tốt, các ngươi hãy đem số cây gỗ đó kết thành cầu bắc qua con hào. Bắt đầu tấn công thăm dò”
Sau khi lệnh của A Sắt Lan được ban ra thì ngay lập tức tiếng kèn đồng trong đoàn kỵ binh Cát La Lộc đột nhiên vang lên. Kỵ binh Cát La Lộc cứ một trăm người thành một đội, bọn họ khiêng vác những cây gỗ to lớn dài tới năm sáu trượng chậm rãi đi về phía con hào bảo về quanh Huyền Vũ thành.
Đội kỵ binh Cát La Lộc tấn công Huyền Vũ thành lần này khác hẳn với đội kỵ binh đã tấn công và cướp bóc thương nhân trên Kim Long đại đạo trước đây. Đội kỵ binh lần đó chẳng qua là một đám người dân du mục ô hợp, không có tổ chức kỉ luật, hiệp đồng tác chiến mà chỉ dựa vào sức mạnh để tấn công. Hữu dũng mà vô mưu nên thất bại. Nhưng đội kỵ binh lần này của A Sắt Lan là Thân Vệ Quân, bọn họ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, không chỉ được trang bị đầy đủ hơn nữa mà sức mạnh xung kích cũng là cực đại, lại có thể hiệp đồng tác chiến bài bản.
Binh sĩ Cát La Lộc một tay cầm lá chắn, một tay khiêng vác đại thụ, chậm rãi tiến về phía trước. Bọn họ cũng không hề nóng vội trong việc tấn công, bởi chúng biết rằng trong Huyền Vũ thành này Đường quân chỉ còn vẻn vẹn mấy trăm người, cung tiễn cũng không có nhiều. Nếu có thể dụ cho Đường quân bắn hết tên thì như vậy khác gì là cá nằm trong chậu rồi.
Về phía Đường quân, đứng trên tường thành lúc này là hai trăm năm mươi tên cung thủ, sắp hàng chỉnh tề sẵn sàng đợi lệnh ở mặt thành phía Bắc, tất cả đều chăm chú nhìn vào quân địch. Phía sau các cung thủ này là ngàn người tù binh, sẵn sang hiệp đồng tác chiến với số cung thủ này. Ở bộ phận khác của Đường quân, một ngàn tù binh được chia làm hai đội đang vô cùng khẩn trương và bận rộn: Một đội đi phá hủy mười mấy phòng ốc vừa mới được xây dựng để lấy các tảng đá và vận chuyển lên tường thành. Một đội khác đem các thùng nước sôi lớn, lợi dụng bóng đêm bọn họ đổ nước lên khắp tường thành, cái giá lạnh khiến cho bề mặt thành được dội nước xuất hiện các tầng băng. Như vậy cả chân thành và bề mặt tường thành đều trơn trượt vô cùng.
Giờ phút này đây, là giờ khăc quan trọng Đường quân cần có người lãnh đạo, và Thi Dương đã được mọi người đề cử làm Hiệu úy. Việc Thi Dương thuyết phục thành công đám tù binh bảo vệ thành khiến cho cơ hội thành công của Đường quân ngày càng lớn hơn.
Đại môn của Huyền Vũ thành cũng đã được án ngữ bằng bức tường vững chắc, do các tù nhân kia xếp những tảng đá xanh lớn tạo thành. Trong khi đó bên phía Cát La Lộc cũng không có những vũ khí đặc chủng trong việc công thành. Vì thế cả Đường quân và tù nhân đều có hy vọng đối với trận chiến lần này, sĩ khí tăng lên nhiều. Đây chính là truyền thống của quân đội An Tây, trong quân đoàn của họ luôn xuất hiện những con người kiệt xuất lãnh đạo trong những tình huống khó khăn.
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn