Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Khai Thác Bạc Ở Toái Diệp Bị Gián Đoạn(b)
a trăm tên kị binh từ trong đội hình áp tải bạc vội vọt ra, tất cả đều giương cung lắp tên rồi hướng tới những người Cát La Lộc xông tới. Những người Cát La Lộc khi thấy Đường quân đuổi tới thì bị làm cho sợ hãi mà thúc ngựa chạy trốn biệt. Đường quân vẫn đuổi theo đến vài chục dặm đường, cho đến khi thấy những người Cát La Lộc đã chạy trốn xa thì mới thúc ngựa quay trở lại đội ngũ. Đại quân tăng tốc, tiếp tục hướng về phía Toái Diệp mà chạy nhanh đi.
Nhóm người Quách Mục vừa đi vừa phi ngựa đã hai ngày trời. Đến buổi sáng ngày hôm nay thì rốt cuộc Toái Diệp thành cũng đã hiện ra ở phía xa xa đường chân trời. Hiện tại Toái Diệp thành không còn là của người Hồ như trước đây khi mà bọn họ còn làm chủ ở khu vực biên thùy Tây Vực. Trải qua ba năm phát triển không ngừng với việc đưa hai vạn hộ dân từ Trung Nguyên được di dân tới Toái Diệp thành đã đưa tổng số nhân khẩu ở đây lên tới hai mươi vạn người và đương nhiên Toái Diệp thành được coi là thành trì lớn thứ ba ở khu vực này. Gần đó là Khang quốc đô thành Tát Mạt Kiện Thành ( Tát Mã Nhĩ Hãn) cùng với Thạch quốc đô thành Thác Chiết thành. Và nhất là từ khi Kim Long đại đạo được tu sửa và hoàn thành đã rút ngắn được lộ trình Đại Đường –An Tây, hơn nữa trên kim Long địa đạo thỉnh thoảng lại có các toán Đường quân đi tuần tra tới lui, nên cũng hết sức an toàn. Và cũng chính Kim Long đại đaọ này đã giúp cho tơ lụa vận chuyển thuận lợi lên phía bắc. Toái Diệp thành cũng nhờ đó mà trở thành một nơi thương nhân tập trung, một thành trì lớn với các hoạt động buôn bán sôi nổi.
Trước mắt thì Toái Diệp thành có khoảng một vạn quân làm nhiệm vụ đồn trú tại An Tây ngũ đại Đô Đốc phủ, gần với Sơ Lặc. Đô Đốc của Toái Diệp vẫn là Tào Hán Thần, ông ta đã nhận được tin báo về đội quân áp tải bạc đã trở về, nên ông ta thân chinh đến cửa thành để chào đón nhóm áp tải bạc của Quách Mục. Kể từ ba năm trước đây, khi nhóm đầu tiên mang bạc từ Toái Diệp đến Trường An thì Toái Diệp đã có cả thảy mười lần chuyển bạc thô. Số bạc thô vận chuyển ước tính đạt khoảng tám trăm vạn cân. Ban đầu bạc sẽ được chuyển từ Toái Diệp đến Sơ Lặc, sau đó sẽ chuyển từ Sơ Lặc đến Đôn Hoàng thành, và chanựg cuối cùng là từ Đôn Hoàng đến Trường An. Tổng cộng là ba chặng đường. Nhưng mỗi năm sẽ có một Hộ ngân sứ phải trực tiếp từ Toái Diệp tới Trường An, người này phải báo cáo được tình hình phát triển của Toái Diệp trong năm đó với triều đình. Năm nay Quách Mục chính là Hộ ngân sứ đi Trường An để báo cáo tình hình.
Tào Hán Thần đứng ở trên đầu tường thành hướng mắt nhìn về bên dưới ở phía xa xa. Một đội vận chuyển với năm trăm thớt lạc đà hợp thành đội thương nhân Ba Tư đang từ từ, chậm rãi tiến vào thành. Hai bên con đường ở ngoài thành là những quán trà do mười mấy người Hán mở ra, người chưởng quầy đnag cười híp mí, dùng những câu giao tiếp tiếng Ba Tư mà bản thân ông ta còn chưa thành thạo để chào hỏi khách khứa. Mặc dù ngôn ngữ và sự giao tiếp còn chưa thông thạo lắm, nhưng trong tay bọn họ đã cầm ra thứ rượu bồ đào đỏ hồng, đây chính là một cách buôn bán rất hiệu quả ở đây bởi vì thỉnh thoảng cũng có nhiều thương nhân Ba Tư vào trong các quán trà để mua rượu. Cách đó không xa là mấy trăm mái lều của những người Đột Quyết trải dọc khắp hai bên bờ sông Toái Diệp. Bên bờ sông còn chật ních những người phụ nữ đnag giặt quần áo. Rồi bỗng nhiên những người đàn bà con gái ấy bỏ lại hết quần áo đang giặt mà hướng phương xa chạỵ đi.Thì ra ở nơi phương xa ấy có mấy trăm cỗ xe đi cắt cỏ trở về, trên mỗi xe chất đầy cả một núi cỏ khô, đang chậm rãi đi tới.
Tiếng Hán, tiếng Ba Tư, rồi cả Đột Quyết, tất cả đều đan xen trong tai của Tào Hán Thần. Ông ta nhìn cái cảnh tượng tập nập, tíu tít ấy trong lòng không khỏi có sự cảm khái. Chỉ qua mấy tháng nữa thôi ông ta sẽ đủ bốn năm của một nhiệm kỳ công tác ở đây. Có tin tức nói rằng ông ta sẽ được điều đi Sơ lặc để làm An Tây Tiết độ Phó sứ. Phải rời khỏi nơi mà mình đã gắn bó và dành nhiều tình cảm khiến cho Tào Hán Thần trong lòng có nhiều lưu luyến.
“Đại tướng quân tới…!” Một tên binh lính đưa ngón tay chỉ về phương xa hô to. Mặc dù Tào Hán Thần thân là Đô Đốc của Toái Diệp thành, nhưng trong Đường quân có một quy củ bất thành văn đó là tất cả các Đô Đốc đều không cần xưng là Đô Đốc mà chỉ xưng là tướng quân hay Binh mã sứ mà thôi. Còn nguyên quy củ bất thành văn đó thì có lẽ không cần phải giải thích nhiều lời rồi.
Tào Hán Thần đưa tay che ngang lông mày tránh cái ánh nắng chói chang của mặt trời. Chỉ nhìn thấy phía xa xa một đội Đường quân đang nhanh chóng chạy tới. “ Đúng là bọn họ rồi” Tào Hán Thần vội vàng sai người chạy xuống tường thành để ngăn đón Quách Mục vừa từ Trường An trở về. Cũng không nên trách ông ta nóng vội làm gì bởi vì chắc chắn trong tay của Quách Mục sẽ có quyết định điều động chính thức đối với ông ta. Cũng chỉ biết tùy hoàng đế bệ hạ ban phát điều động thôi. Thật ra lúc trước cũng xuất hiện tin đồn rằng sẽ điều động ông ta làm An Tây Tiết độ Phó sứ, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn đại.
Trải qua suốt bốn tháng lặn lội đường xa, Quách Mục ngày nhớ đêm mong Toái Diệp thành thì nay rốt cuộc đã trở về. Hắn chỉ hận là không thể chắp được thêm cánh để bay tới nhà của vị nhạc phụ tương lai. Nhưng cũng chỉ còn phải chờ đợi trong một thời gian ngắn nữa thôi. Quách Mục ngẩng đầu nhìn lên tường thành phía xa xa, thấy Tào Hán Thần đang đứng ngóng chờ bọn họ.
“Xuống ngựa” Viên Đô Úy Hàn Việt quát lên một tiếng chói tai. Tất cả một ngàn tên kỵ binh rối rít xuốn ngựa, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề hướng về phía đông của thành, đi tới trước một tấm bia kỉ niệm bằng đá cẩm thạch. Kỉ niệm bia này cao ba trượng. Hình dáng của nó thẳng tắp hướng thẳng lên trời xanh như tư thế hoành đao của Đại Đường. Phía trước tấm bia có khắc chữ “ Đại Đường anh hùng” do chính hoàng đế Lý Hoán ngự ban.
Ở phía sau của kỉ niệm bia là hơn một ngàn những bia mộ nhỏ khác. Tổng diện tích của khu vực bia mộ này lên tới mấy chục mẫu đất, có hàng rào gỗ bao quanh bảo vệ, và đặc biệt là có cả những binh lính làm nhiệm vụ trông coi nơi này bởi vì đây là nơi yên nghĩ của các binh sĩ tử trận trong khi tham gia thu phục Toái Diệp. Trong đó có một cái bia mộ nho nhỏ ghi dòng chữ “ Đại Đường Trung Liệt tướng quân Quan Anh chi mộ”
Một ngàn tên kỵ binh xếp thành hàng, trước ngực bọn họ ôm trọn mũ giáp, đứng trước kỉ niệm bia, cúi đầu yên lặng để tưởng nhớ những binh sĩ đã ngã xuống. Đây là quy định được hoàng đế bệ hạ ban hành vào năm Đại Trị đầu tiên, đó là bất kỳ quân nhân nào của Đại Đường khi tới Toái Diệp đều phải mặc niệm trước kỉ niệm bia này. Tương tự như vậy cũng còn có những mộ bia ở An Tây do Trương Tam thành trông nom vẫn còn đó. Hành động này là để tưởng niệm và tôn vinh những binh sĩ đã vì tôn nghiêm của Đại Đường mà hy sinh oanh liệt. Và ở bên hồ Khúc Giang ở thành Trường An cũng có một tòa “ Đại Đường Trung liệt từ” cùng với Tây Vực kỉ niệm bia tạo thành thế hô ứng lẫn nhau.
Sau một nén nhang bọn họ rối rít đội lại mũ giáp chỉnh tề, cùng nhau phiên thân lên ngựa, hướng về phía cổng thành Toái Diệp mà giục ngựa chạy tới. hàn Việt lên thành, đi tới chỗ Tào Hán Thần giao lệnh, còn Quách Mục thì bị một tên thủ hạ của Tào Hán Thần lưu lại
Chốc lát hàn Việt đã làm xong thủ tục giao lệnh xong, hắn liền dẫn quân trở về quân doanh. Tào Hán Thần bước thật nhanh để xuống thành lầu, ngay từ ở xa ông ta đã ha hả cười to “ Quách Tham quân, đường xa cực khổ rồi”
Quách Mục vội vàng tiến đến thi lễ “ Đại tướng quân tự mình đến nghênh đón, thuộc hạ thật sự không dám nhận” ;
Thượng cấp của mình vì sao lại gấp gáp chạy tới nghênh tiếp, trong lòng Quách Mục dĩ nhiên trong lồng biết rất rõ. Hắn vội vàng lấy ra một phong công văn đưa cho Tào Hán Thần “ Đại tướng quân, đây chính là sắc lệnh mà bệ hạ ban cho ngài”
Tào Hán Thần giống như trong người nóng ran, ông ta cuống quýt sửa sang lại quan phục một chút, rồi cung kính nhận lấy công văn, xem qua thì chỉ thấy trên đó viết tên quan hiệu sắc phong chính thức của ông ta “ Vân Huy tướng quân, Toái Diệp châu thứ sử, Đô Đốc Toái Diệp binh mã Tào Hán Thần”
Ở phía dưới của tín thư có đóng dấu ngọc tỷ của hoàng thượng, còn có dấu của Trung thư môn hạ cùng với Binh bộ. Bức tín thư được niêm phong hết sức nghiêm mật. Tào Hán Thần thở phào đẩy cái sự khẩn trương, lo lắng ra khỏi cơ thể. Từ bên trong ông ta rút ra một tờ công văn, chỉ thấy phía trên có một hàng chữ: Tiếp tục nhậm chức Toái Diệp Đô Đốc hai năm nữa, gia phong tước Cao Phong hầu. Và ở phía dưới vẫn là ba đại ấn.
Tào Hán Thần vui mừng đến phát điên lên được, như vậy là ông ta có thể ở lại Toái Diệp thêm hai năm nữa rồi. Hơn nữa lại còn được gia phong tước Hầu. Nhưng sau đó trong lòng ông ta lại tự đặt ra một câu hỏi lớn, là tại sao hoàng thượng lại muốn cho ông ta tiếp tục làm nhiệm vụ ở đây trong hai năm nữa. Ông ta không khỏi thắc mắc, nghi ngờ, hướng ánh mắt về phía Quách Mục.
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn