Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 416: “Bút Đồng Án” (4)
rong số các khách rượu này cũng có không ít những quan viên đang mang tấm sự buồn bực. Mặc dù kết quả cuối cùng của cuộc thi khảo hạch quan chức cũng như phương án giảm biên chế quan lại cũng chưa hề có, nhưng đã có những tin tức đồn đại về chuyện này lan tràn khắp nơi. Theo những lời đồn đại này thì có gần một ngàn quan viên đã bị đánh trượt trong cuộc khảo hạch lần này. Dĩ nhiên là những người này sẽ bị cắt giảm, bãi miễn chức vụ. Rất nhiều quan viên tự biết mình làm bài kém, nên chắc “ trượt” rồi, thế là bọn họ rủ nhau đến quán rượu giải sầu, uống cho say để quên đi phiền não.
Mãi cho đến tận tối khuya, khi trăng đã lên cao rồi, thì nhiều bàn rượu mới bắt đầu tan. Trên con đường cái quan của Bình Khang phường có thể thấy nhiều những tên say khướt, lảo đảo trên đường. Ở trước cửa của một tửu quán có tên là Tây Vực Tình, xuất hiện mấy tên đang uống rượu, bọn chúng mặc dù mặc thường phục nhưng xem khẩu khí và điệu bộ có thể phỏng đoán bọn chúng đều là quan chức cả.
Mấy người bọn chúng đều là những tên quan nhỏ trong Quang Lộc Tự. Sau khi hết giờ làm bọn chúng hẹn nhau tới Bình Khang phường để uống rượu, trong số này mấy tên tâm tình không tốt. Nhưng tất cả đều uống nhiệt tình nên bây giờ cũng ngả nghiêng hết rồi.
“Lão tử buồn như rắm thối đây. Bọn chúng lại dám không cho ta đậu chứ. Các ngươi có biết không, lão tử ta đã tốn vào cái vụ này biết bao nhiêu tiền hay không” Một tên quan viên uống say mèm bắt đầu “ trút bầu tâm sự”. Lúc này hai tên quan viên ngồi bên cạnh, vừa đỡ hắn ngồi cho vững vừa khuyên hắn không nên phát ngôn linh tinh. Tên quan ấy chẳng những không nghe lại còn đẩy một viên quan đang đỡ hắn ra, rồi chỉ thẳng vào mặt viên quan ấy mà nói: ‘ Nói cho ngươi biết. Hai trăm lượng hoàng kim. Đúng! lão tử ta đã phải mất hai trăm lượng hoàng kim để bảo về cái chức quan thất phẩm nhỏ nhoi này. Các ngươi nghĩ sao hả”
Hai tên quan viên đó nghe hắn nói như vậy liền đưa mắt nhìn nhau trong ánh mắt của tên nào tên ấy đều lộ ra sự khiếp sợ. Bọn họ vội vàng khuyên nhủ cái tên không biết sợ chết kia: “Thôi, im ngay đi, ngươi nói liên thiên rồi đấy, uống cho lắm vào!” – “ Lão tử ta không uống nhiều, không tin các ngươi hãy nhìn đây”. Lập tức hắn đẩy hai người kia ra, rồi tự mình bước đi, nhưng mới đi được có hai bước hắn đã lảo đảo rồi ngã nhoài cả ra. Hắn lại bò lê bò quàng được hai nhịp rồi cũng không thể bò được nữa. Cuối cùng nằm luôn ra đường mà ngáy khò khò.
Lúc này, có mấy tên tùy tùng từ trong phủ của hắn chạy tới, bọn chúng ba chân bốn cẳng khiêng hắn lên xe ngựa. Chiếc xe ngựa lập tức chuyển bánh lao đi rất nhanh.
“Hứ! Quyền tiền giao dịch đúng là cái đồ không biết xấu hổ.” Một trong hai gã quan viên còn lại hung hăng chửi đổng theo chiếc xe ngựa đang chạy kia. Còn tên quan viên còn lại thì nhíu mày, trong ánh mắt hắn dường như đang có ý tưởng gì đó.
Khi sắc trời đã tối muộn, vẫn còn một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Nhan phủ. Một hồi lâu sau, mới thấy có một viên quan cẩn thận, nghiêm chỉnh xuống xe ngựa. Hắn còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh nữa, khi thấy đã yên tâm hắn mới nhanh chóng bước lên cầu thang.
“Tại hạ là quan viên ở Quang Lộc Tự, có tình hình trọng đại muốn bẩm báo với Nhan Trung Thừa”. Tên quan viên ấy đưa ra một phong thư và nói nhỏ với người gác cổng.
“Xin ngài chờ ột lát để ra đi xem lão gia đã nghỉ ngơi hay chưa”. Người gác cổng nhận lấy phong thư rồi bước nhanh vào trong phủ.
Người quan viên đó vẫn đứng trước cổng Nhan phủ, bộ dạng của hắn trông rất sốt ruột, khẩn trương. Hắn đứng nép mình vào chỗ tối khuất để không ai nhận ra rồi lại còn chăm chú nhìn vào tứ phía xem có ai theo dõi mình không hay có sự lạ gì xảy ra không. Lát sau, cánh cửa hông của Nhan phủ được mở ra, ở đó có một con đường nhỏ dẫn sâu vào trong nội phủ. Viên quan kia lập tức tiến lên hỏi người gác cổng: “Nhan Trung Thừa có ở nhà không?”
Người quản gia của Nhan phủ nhìn hắn khắp một lượt như để đang muốn đánh giá về hắn. Ông ta gật đầu nói: “Nhan Trung Thừa muốn gạp ngươi, ngươi hãy đi theo ta”
Viên quan ấy được người quản gia dẫn đi lòng vòng, mới tới được ngự thư phòng của Nhan Cửu Độ: “Nhan Trung Thừa vốn là đã đi ngủ, nhưng vì ngươi mà đặc biệt trở dậy tiếp kiến, cho nên ngươi cũng không nên kéo dài thời gian quá”
“Hạ quan xin đa tạ quản gia” Nõi rồi, viên quan đó liền đẩy cửa để bước vào trong thư phòng. Bên trong ngự thư phòng lúc này đèn đuốc đã được thắp lên, cho nên không gian rất sáng sủa. Lúc này Nhan Cửu Độ đang ngồi ở bàn chăm chú nhìn vào bức thư của hắn. Viên quan ấy thấy thế vội vàng tiến lên cúi mình thi lễ: “Hạ quan là Quang Lộc Tự - Trân Tu Thự Lênh Dương Thao xin tham kiến Trung Thừa đại nhân”
Nhan Cửu Độ liếc nhìn hắn một chút, rồi ông ta giơ bức thư trong tay lên nói với hắn: “Chuyện ngươi nói trong thư này có phải là sự thật hay không”
“Hồi bẩm Nhan Trung Thừa đây chính là những lời mà trong lúc Lý Phóng Chi say rượu đã nói ra. Cho nên không chỉ có một mình hạ quan nghe thấy mà còn có Mã Tri Đồ có mặt hôm đó cũng rõ ràng nghe thấy hắn nói như vậy. Nhan Trung Thừa có thể hỏi lại Lương Thự Lệnh Mã Tri Đồ chuyện này.”
Nhan Cửu Độ trầm ngâm một chút rồi lại hỏi tiếp: “vậy Lý Phóng Chi có nói hai trăm lượng ấy hắn đưa cho ai không? Hoặc giả hắn có nhắc đến tên một người nào khác không. Ý ta muốn nói là kẻ đồng phạm ấy”
Dương Thao suy nghĩ, và cố gắng tái diễn lại trong đầu tinh hình lúc ở trong tửu quán. Một lúc lâu sau hắn lắc đầu nói: “Hạ quan nhớ rằng, lúc ấy Mã Tri Đồ có buông lời châm chọc Lý Phóng Chi là kẻ chẳng có tí kiến thức và hiểu biết gì, cho nên sau cuộc khảo hạch này chức quan của hắn sẽ khó bảo toàn. Thế là Lý Phóng Chi mới tự ái tức giận mà lỡ miệng nói ra việc này. Còn những điều khác hắn cũng không nói gì cả”
“Được rồi, chuyện này ta đã biêt rồi. Nếu như lần này có thể phá được vụ án gian lận, làm rối kỉ cương trường thi, thì triều đình nhất định sẽ ghi nhớ công lao này của ngươi”
“Đa tạ Nhan Trung Thừa! Đa tạ Nhan Trung Thừa” Dương Thao liên tục khom người nói lời tạ ơn. Lúc này hắn dường như đã nhì thấy cái tiền đồ thăng quan tiến chức của hắn hiện ra trước mắt rồi”
Sau khi Dương Thao cáo từ đi ra khỏi ngự thư phòng, Nhan Cửu Độ vẫn còn đang dành nhiều tâm sức để suy nghĩ thật kĩ về chuyện này: Thực ra thì chuyện này hoàn toàn chỉ là lời nói của một phía, lại không hề có chứng cớ nào cả. Hơn nữa, Lý Phóng Chi nói điều này là sau khi hắn đã say rượu, mà lời của kẻ say không thể coi là bằng chứng được. Nếu như chuyện này làm lớn mà sau đó lại chẳng thu hoạch được gì thì, sợ rằng bản thân mình lại đắc tội với Lô Kỷ. Nhan Cửu Độ chắp tay sau lưng đi di lại lại trong thư phòng đắn đo suy nghĩ, thật sự trong lòng ông ta đang phân vân không biết nên quyết định thế nào. Đột nhiên Nhan Cửu Độ nhìn bức đại tự treo ở trên tường. Bức đại tự ấy có bốn chữ: “Tránh ngôn cảm đương” ( Dám nói lời can gián, dám đối mặt với trách nhiệm). Đây chính là bức đại tự mà trước khi phụ thân của Nhan Cửu Độ qua đời đã lưu lại cho ông ta như một lời căn dặn. Nhan Cửu Độ nhìn những con chữ của phụ thân mà ông ta cảm thấy như có một dòng nhiệt huyết đang sôi trào trong lồng ngực của mình vậy. Ông ta tự nhủ với lòng mình: thân là một Ngự Sử, thấy việc bất bình thì sao có thể sợ đụng chân đụng tay được chứ.
Nghĩ tới đây Nhan Cửu Độ liền năm chặt bức thư của Dương Thao ở trên bàn, rồi bước thật nhanh đi ra ngoài cửa: “Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta có việc gấp cần gặp hoàng thượng”
Đêm đã rất khuya rồi, nhưng trong ngự thư phòng ở Tử Thần Điện vãn còn sáng ánh đèn nến. Trương Hoán vẫn đang ngồi đó phê duyệt tấu chương. Mặc dù mắt hắn nhìn thấy chỉ còn nửa canh giờ nữa là cửa cung sẽ đóng lại rồi, nhưng hắn không hề có chút biểu hiện nào của viếc kết thúc công việc để hồi cung nghỉ ngơi. Trương Hoán vẫn đang chăm chú vào công việc, ánh mắt vẫn trầm tĩnh, dường như hắn đặt hết tâm trí vào công việc mà không để ý gì tới những diễn biến đang xảy ra xung quanh cả. Chỉ có An Trung Thuận là cảm thấy từng đợt từng đợt cảm xúc chua xót cứ trào dâng trong lòng. Ông ta rất thấu hiểu rất rõ rằng trong nội tâm của hoàng thượng đang vô cùng đau xót, buồn bã. Từ buổi sáng tới bây giờ hoàng thượng cũng chưa hề ăn một chút gì cả. Người thật sự là đang “ lao đầu” vào giải quyết công việc triều chính để quên đi nỗi đau mất con vừa rồi.
Lúc này, một loạt những tiếng bước chân trầm thấp truyền đến. Mấy tên thị vệ đang dẫn theo một người nào đó từ xa xa tiến lại ngự thư phòng. Chỉ nghe thấy những thanh âm rất nhỏ của tên thị vệ: “Nhan Trung Thừa xin đợi một chút để chúng tôi đi bẩm báo với hoàng thượng”
“Nhan Trung Thừa muốn gặp hoàng thượng sao? “ An Trung Thuận vôi vàng bước lên nghênh đón Nhan Cửu Độ. Lần này thì An Trung Thuận không dám tùy tiện ngăn cản người xin vào gặp hoàng thượng nữa. Bởi vì ông ta biết rằng Nhan Cửu Độ đến gặp hoàng thượng vào giờ này tất là có đại sự phát sinh.
Nhan Cửu Độ chỉ vào ngự thư phòng, kinh ngạc hỏi An Trung Thuận: “Hoàng thượng vẫn còn đang bận xử lý công vụ hay sao?”
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn