Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 390: Nỗi Ngờ Án Ám Sát(b)
hỉ chốc lát Lý Phiên Vân mặc một bộ đạo bào vội vã đi vào. Lúc này Ty Nội Vụ đã chính thức đổi tên là Giám Sát Thất lệ thuộc vào Ngự Sử Đài. Lý Phiên Vân không còn đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì nữa, còn Đỗ Mai nhậm chức người đứng đầu Giám Sát Lệnh. Trên danh nghĩa mặc dù nàng khôi phục danh hiệu Công Chúa, nhưng dung mạo trang phục của nàng lại không thay đổi chút nào. Lý Phiên Vân tiến lên thi lễ thật thấp với Trương Hoán “ Phiên Vân tham kiến bệ hạ.”
Trương Hoán vội vàng khoát tay cười nói: “Đại tỷ không nên khách khí. Hôm nay ta làm việc mệt mỏi một ngày, khó khăn mới nhìn thấy một người nhà. Để ta thoải mái một lát đi!”
Lý Phiên Vân nhìn Trương Hoán có hơi quái dị rồi chỉ chỉ sang bên cạnh, miệng mấp máy không tiếng động nói một câu với Trương Hoán. Từ khẩu hình của nàng, Trương Hoán đã hiểu ý tứ “ Có người.”
“Có người? Có người nào vậy?” Trương Hoán kinh dị nhìn theo tay nàng chỉ theo hướng ra cửa thư phòng. Liền kề cửa thư phòng là một gian phòng nhỏ, lúc hắn mới đến thì gian phòng kia đang đóng. Hiện tại lại khép, bên trong xác thật có người. Trương Hoán tò mò đẩy cánh cửa nhỏ ra. Lập tức bị dọa cho hoảng sợ. Chỉ thấy bên trong có một nhà thông thái già với chòm râu dài như râu Sơn Dương đang ngồi, ông ta đang vuốt râu rung đùi đắc ý viết gì đó. Đột nhiên ông ta có linh cảm bèn ngẩng đầu thấy là bệ hạ đi vào thì sợ đến vội vàng đứng lên. Cũng không lưu ý trên đầu có một cây xà ngang nên “ cộc!” một tiếng đập vào làm trước mắt thấy hoa cà hoa cải.
“Ngươi là...” Trương Hoán đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra. Đây là sử quan trong truyền thuyết ghi chép cuộc sống hàng ngày của đế vương. Nhìn sang bên cạnh thấy phòng ông ta cùng thư phòng của mình chỉ cách nhau vách tường lại mỏng như tờ giấy. Tiếng ho khan khe khẽ của Lý Phiên Vân ở cách vách truyền đến thật rõ ràng. Nói cách khác mỗi lời nói cử động của mình đều bị lão già này nắm trong tay. Coi như chính mình phóng cái rắm thì ông ta cũng nghe được rõ ràng. Có lẽ có thể còn ghi chép một câu “ Đế rất bất nhã, hạ khí thoát hơi lớn tiếng”
Ông lão đau khổ xoa nắn qua cục u xanh trên trán, vội vàng khom người nói “ Hạ quan là Đông Phương Vân, Khởi Cư Lang của Môn Hạ Tỉnh, ghi chép lời nói và việc làm của bệ hạ.”
“Không phải nói trong cung thì không thực thi ghi chép sao? Tại sao khanh ở chỗ này!” Trong giọng nói của Trương Hoán có hơi không vui, năm Khánh Trì thứ ba đã từng có quy định, Khởi Cư Lang chỉ ghi chép lời nói và việc làm của đế vương lúc lên triều, khi lui về cung thì không đi theo. Tại sao đối với chính mình lại có đặc thù?
Đông Phương Vân không chút hoang mang khom người thi lễ tấu: “Quy định là khi không phải công vụ thì có thể không làm ghi chép, nhưng bệ hạ ở chỗ này thì có công vụ hay không?” Lão vừa nói, vừa đưa ra bản ghi những lời mới vừa rồi Trương Hoán đã nói, thậm chí còn ghi cả chi tiết về giọng điệu bất mãn của Trương Hoán.
“Ngươi!” Trương Hoán xác thật có hơi nổi giận, sử quan này tự tung tự tác thật sự là cực kỳ đáng ghét.
Nhưng Đông Phương Vân tuyệt không sợ hãi chút nào, lão cười híp mắt chỉ chỉ một dòng chữ trên tường phía sau. Chỉ thấy trên đó viết: “Không hoạch tội theo lời nói, không chịu hình vì can ngăn”. Đây là buổi sáng chính miệng Trương Hoán đã đưa ra hứa hẹn, một cơn khó chịu suýt nữa khiến hắn nghẹn mà chết.
Trương Hoán buồn bực trở lại thư phòng, khoát khoát tay mà nói với Lý Phiên Vân: “Cho dù hắn viết như thế nào, chúng ta cứ nói chánh sự.”
Lý Phiên Vân thấy Trương Hoán không được như ý mà quay về thì cả cười mà hỏi: “Buổi tối bệ hạ triệu thần vào cung, có thể có đại sự?”
“Trẫm tìm khanh tới là muốn hỏi một câu về chuyện thích khách trong phủ. Ty Nội Vụ các ngươi có khả năng tiếp nhận vụ án này?”
Lý Phiên Vân gật đầu “ Án này xác thật đã chuyển giao cho Ty Nội Vụ. Mặc dù dân gian lưu truyền là xuất phát từ sự kiện Giang Đô, nhưng thần lại cho rằng, đây là một vụ ám sát được chủ mưu đã lâu.”
“Ám sát được chủ mưu đã lâu.” Trương Hoán cau mày tự nhủ, hắn trầm tư chỉ chốc lát rồi lại hỏi: “Nhưng phát hiện được chứng cớ gì chưa?”
“Hai tên một tên bị giết, một tên chạy thoát mà không để lại bất cứ chứng cớ gì.” Lý Phiên Vân lấy trong túi lấy ra một quyển sổ đưa cho Trương Hoán mà nói: “Vụ án thần đã giao cho Đỗ Mai, tất cả tài liệu đều ở chỗ hắn. Đây là một số điểm mấu chốt mà thần đã chỉnh lý về án này, ngài không ngại xem một lần.”
Trong lòng Trương Hoán có một chút kinh ngạc, một tay Lý Phiên Vân không biết trải qua bao nhiêu chuyện lớn, sau khi nàng từ chức thì việc khác không ghi nhớ, mà chỉ lưu tâm đến vụ án này. Vừa nghĩ lại thì hắn liền hiểu được, đây tất nhiên là Chu Quang Huy nói trước cho nàng. Nhưng mà nàng đặc biệt ghi nhớ án này thì nói rõ trong án đó tất có chỗ không tầm thường.
Hắn trong lòng suy nghĩ, vừa bình tĩnh lật xem cuốn vở nhỏ trong tay. Hắn càng xem càng kinh hãi, không khí tanh mùi máu trong phòng Thôi Trữ buổi tối hôm đó phảng phất đập vào mặt mà đến. Minh Châu bị chém rớt đầu, Minh Nguyệt bị trúng mười bảy kiếm, Bình Bình thân trúng bảy kiếm, trong đó một kiếm đâm xuyên qua phổi, cuối cùng liều chết giết được thích khách.
Đọc đến hết, Trương Hoán mặt mày sa sầm như mực. Quyển vở nhỏ đã bị hắn gắt gao xiết thành một mớ. Là ai lại lớn mật như thế, dám vào phủ giết người nhà của hắn.
“Thần vốn tưởng rằng án này là Vi gia gây nên, Vi gia lần này trong sự kiện Giang Đô cũng tổn thất nặng nề. Nhưng bọn họ không tham gia âm mưu của Lý Miễn, vẫn luôn duy trì im lặng. Với mối thù của bọn họ đối với ngài, rất khó tưởng tượng bọn họ đành nuốt tổn thất lần này vào trong bụng. Hơn nữa nghe nói Vi gia sau khi mẹ của Vi Đức Khánh bị đâm thì đã đặc biệt chiêu mộ một nhóm cao thủ bảo vệ. Cho nên lúc đầu thần cho rằng Vi gia là hiềm nghi lớn nhất.”
Không đợi Lý Phiên Vân nói xong, Trương Hoán lập tức lắc đầu bảo: “Không có khả năng là Vi gia. Trẫm cùng với Vi gia đánh nhau nhiều năm như vậy nên biết rõ Vi gia yếu đuối. Bất kể là Vi Ngạc hay Vi Thanh, bọn họ đều không có khả năng có quyết đoán lớn như vậy.”
“Vâng! Từ một vài chi tiết để cân nhắc, cuối cùng thần cũng loại trừ Vi gia.” Lý Phiên Vân cười lạnh một tiếng liền nói: “Thần không nói thích khách tại sao có thể khéo như vậy gặp đúng lúc bảo vệ giao ca không ăn khớp. Coi như là bọn chúng gặp may thì phải giải thích như thế nào việc ba trạm gác ngầm bị đánh lén giết chết, bọn chúng làm thế nào để biết vị trí trạm gác ngầm? Hơn nữa bọn chúng làm sao biết chỉ có ba trạm gác ngầm mà không có cái thứ tư? Cho nên thần có thể lớn mật thăm dò suy đoán, lần ám sát này tất có nội ứng. Sau đó thần điều tra theo dõi từng người một, tất cả không ai có liên quan cùng Vi gia.”
Đột nhiên, Lý Phiên Vân thấy sắc mặt Trương Hoán thoáng chốc trở nên trắng bệch thì biết Trương Hoán đã đoán được. Nàng lập tức ngậm miệng không cần phải nhiều lời nữa, ngừng một hồi rồi Lý Phiên Vân nói nhỏ: “Tối nay kỳ thật là ta đến cáo biệt với ngài.”
Trương Hoán nhìn nàng một cái đầy thắm thiết, chắp tay đằng sau từ từ đi tới phía trước cửa sổ. Một lúc lâu, hắn mới cúi đầu thở dài hỏi: “Chị muốn đi đâu?”
Lý Phiên Vân lắc đầu, cười nhạt bảo: “Vân thực không biết thần tiên ở nơi nào. Ta đã xong việc, đã chặt đứt chuyện phàm trần nên giờ đi tìm kết cục thuộc về ta.”
Trương Hoán không nói một câu nào nữa, cũng không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, chỉ cam chịu nhìn cảnh đêm mơ hồ ngoài cửa sổ. Lý Phiên Vân yên lặng thi lễ về phía đệ đệ của mình rồi xoay người đi. Chả mấy chốc bóng dáng thon thả của nàng liền biến mất ở trong bóng đêm dày đặc.
Trong đôi mắt Trương Hoán tràn ngập buồn đau. Không chỉ có là một người thân của mình đã rời đi, hắn đẩy cửa sổ ra nhìn về phía nhà mình. Một loại cảm giác cô độc chưa bao giờ có toát lên trong nội tâm của hắn.
Rạng sáng ngày hôm sau, sương mù buổi đêm đã từ từ tan đi. Trên tường trắng ngói đỏ của Đại Minh Cung lưu lại một tầng sương sớm do sương mù chuyển hóa mà thành. Nhưng màn sương mù đó vẫn còn giống như tấm lụa mỏng trong suốt bao phủ ven hồ và cây xanh.
Trên con đường nhỏ về hướng điện Cần Chính, Chu Quang Huy mang theo mười mấy cung nữ cùng hoạn quan lo lắng hộc tốc chạy về phía trước. Đêm qua là đêm đầu của Tân Đế tại Đại Minh Cung, bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn. Không người nào biết Hoàng thượng nghỉ ngơi ở đâu nên tìm các nơi cũng không thấy. May còn có tiểu hoạn quan An Trung Thuận lanh lợi nhắc nhở mọi người, Hoàng thượng có thể lại trở về Lân Đức Điện chăng. Tối hôm qua hắn đã cầm về đó thêm mấy chục bản tấu chương.
Chu Quang Huy nhớ rõ đèn ở thư phòng trong điện Cần Chính là chính mình tắt, đã đưa Hoàng thượng trở về tẩm cung, làm sao lại trở về đó? Nhưng ôm theo hy vọng, Chu Quang Huy lại chạy về Lân Đức Điện.
Quả nhiên, từ xa đã thấy cửa sổ thư phòng mở ra. Trước khi đi hắn đã đóng kỹ, chẳng lẽ thật sự người ở bên trong sao? Chu Quang Huy lòng như lửa đốt đi vào cửa chính, đột nhiên một người thị vệ ngăn cản hắn “ Xuỵt! Hoàng thượng vừa ngủ thiếp đi vẫn còn chưa tới một canh giờ, không nên quấy rầy ngài.”
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn