I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 370: Cựu Ái Tân Hoan
âng!” Tôn quản gia liền bước lên phía trước đưa một đám nữ nhân vào trong phủ, trước hết thu xếp cho ở biệt viện.
Trương Hoán thấy đám nữ nhân kia đi rồi thì lúc này mới lại hỏi Trịnh Thanh Minh: “Ngươi tìm đến ta, không phải là chỉ đơn giản muốn nói chuyện cũ đó chứ!”
Cho Trịnh Thanh Minh một trăm lá gan thì hắn cũng không dám tìm đến Trương Hoán để nói chuyện cũ. Hắn đương nhiên là có chuyện mà đến. Trịnh Thanh Minh thấy xung quanh không có người ngoài liền nói nhỏ: “Ta là được Triệu Nghiêm nhờ. Có đại sự muốn nói cho Khứ Bệnh.”
Trương Hoán mỉm cười, cũng không ra dự liệu của bản thân. Triệu Nghiêm đối với chuyện Sở gia cũng không khoanh tay đứng nhìn. Xem ra, hắn vẫn luôn chú ý tình hình ở triều đình.
“Ngươi đi theo ta!” Trương Hoán mang theo Trịnh Thanh Minh đi tới thư phòng của mình.
Vào thư phòng, Trương Hoán mời Trịnh Thanh Minh ngồi xuống, lại lệnh cho thị nữ dâng trà, hắn lúc này mới hỏi: “Triệu Nghiêm có đại sự gì để ngươi chuyển lại với ta?”
“Cụ thể là chuyện gì hắn chưa nói, chỉ nhờ tại hạ chuyển giao một phong thơ cho ngài.” Trịnh Thanh Minh cẩn thận lấy từ trong ngực ra một phong thơ rồi đưa tới. Thân binh tiến lên tiếp nhận, chuyển trình cho Trương Hoán.
Trương Hoán mở thư ra. Nét chữ rẵn rỏi của Triệu Nghiêm liền hiện ra trước mắt hắn. Nội dung cũng đại khái giống nhau như hắn suy nghĩ. Nội bộ Sở gia đã đạt được ý kiến nhất trí, tuyệt không đem quân Hoài Nam giao cho triều đình. Sở Hành Thủy mỗi ngày đều tự mình huấn luyện quân đội, hơn nữa ngăn cản con đường thuỷ vận của thuyền bè ngược bắc. Ở cuối thư, Triệu Nghiêm tỏ vẻ sẽ kiên quyết thuần phục triều đình.
Mặc dù biết sẽ phải gặp kết cục này, nhưng trong lòng Trương Hoán vẫn tràn ngập tiếc nuối. Sở Hành Thủy đã làm hắn thất vọng rồi. Sở Hành Thủy có lẽ không nhìn xa được như Thôi gia và Bùi gia. Chẳng lẽ ông ta không biết rằng chính mình tuyệt đối sẽ không cho phép thế gia có được quân đội riêng sao?
Trương Hoán âm thầm thở dài trong lòng, chuyện phát triển đến bước này thì hắn cũng không thể tránh được.
“Ngươi tới Trường An chỉ là để đưa thư cho ta sao?” Trương Hoán gập thư lại cười nói với Trịnh Thanh Minh.
“Tại hạ là thương nhân, thương nhân đương nhiên là đi tìm lợi nhuận.Lúc ở Quảng Lăng tại hạ dùng tám phần giá thành để thu mua một mớ chi phiếu Vương Bảo Ký. Lần này đặc biệt đến quỹ phường Vương Bảo Ký ở Kinh thành để đổi thành bạc.”
Trương Hoán cứ như là lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Thanh Minh khôn khéo, hắn đánh giá từ đầu tới chân rồi lập tức khen ngợi, gật đầu cười nói: “Không nhận ra là ngươi rất có đầu óc buôn bán. Chỗ này vừa sang tay liền được lợi hai thành.”
Trịnh Thanh Minh hơi đỏ mặt mà nói: “Kỳ thật tại hạ tuyệt không muốn làm chuyến buôn này. Nếu không phải những bằng hữu này bình thường quan hệ rất tốt thì tại hạ tuyệt đối sẽ không mua chi phiếu của bọn họ. Nguy hiểm thật sự rất lớn, nếu như chi phiếu là giả thì tại hạ biết đi tìm ai?”
Trương Hoán có hơi kinh ngạc “ Quận Quảng Lăng chẳng lẽ không có chi nhánh quỹ phường của Vương Bảo Ký sao? Vì sao phải đến Trường An để đổi tiền?”
“Đây không phải là do Sở gia ban tặng sao?” Trịnh Thanh Minh thở dài, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói tiếp: “Sở gia muốn tự mình mở quỹ phường nên liền bức Quảng Lăng điếm của Vương Bảo Ký sập tiệm. Cho nên mọi người không cách nào đổi tiền được, rất nhiều bằng hữu có nhu cầu quay vòng tiền cấp bách liền bán giảm giá chi phiếu cho tại hạ. Tại hạ cũng không biết chính mình có phải đang làm một chuyện ngu xuẩn hay không.”
“Thì ra là thế!” Trương Hoán gật đầu lại nói: “Chuyện này ngươi có thể muốn ta giúp ngươi cái gì sao?”
“Chuyện này thì không cần hỗ trợ gì. Chỉ là, chỉ là...” Trịnh Thanh Minh liền nói hai lần chỉ là xong, lúc này mới bứt rứt tuôn ra điều hắn muốn nói “ Tất cả mọi người chúng ta đều cảm giác được tiền đồng thật sự bất tiện. Vừa nặng lại khó có thể mang đi được nhiều hơn, mà chi phiếu lại phải đến địa điểm chỉ định để đổi thành tiền. Trên thương trường mọi việc thay đổi trong nháy mắt, đến chỗ cố định đó thì rất dễ mất thương vụ nên kỳ thật cũng rất bất tiện. Cho nên tại hạ cùng một số bằng hữu thương lượng, đề nghị triều đình có thể xuất một loại quan phiếu không. Trên quan phiếu có in kim ngạch cố định, trực tiếp dùng quan phiếu này liền có thể mua đồ, không phải chịu nỗi khổ đổi tiền. Khứ Bệnh nắm đại quyền trong triều đình, chuyện này có thể suy nghĩ một lần hay không?”
“Quan phiếu có thể trực tiếp mua đồ?” Trương Hoán hôm nay nghe được một loại ý nghĩ hoàn toàn mới, trước mắt của hắn giống như vén mây thấy mặt trời, đột nhiên sáng ngời.
Trịnh Thanh Minh ngồi không đầy nửa canh giờ liền cáo từ. Trương Hoán nửa dựa vào đệm mềm chậm rãi uống trà. Hắn cần tĩnh tâm để suy nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay. Nhất là lời của Hàn Bất Lận về trọng trấn hưng thương và điều Trịnh Thanh Minh nói tới tiền giấy quan ấn.
Trọng trấn hưng thương thì hắn tin tưởng đây là Hàn đã thu thập kinh nghiệm có được sau mấy chục năm làm quan. Hơn nữa Hàn Bất Lận nêu ra thật mạch lạc rõ ràng, dùng vô số sự thật để nói rõ vấn đề, hắn chỉ cần suy nghĩ thật tốt.
Mà Trịnh Thanh Minh nói về tiền giấy quan ấn liền tựa như bị một cái kim chọc vào. Lúc ấy hắn cảm giác như trước mắt sáng ngời, mở ra một ý nghĩ mới tinh. Nhưng sau khi cảm giác bị đâm đau biến mất thì hắn lại thấy được trong đó ẩn chứa sự bừa bãi lớn lao.
Còn mặc dù Trương Hoán có phải là kẻ lành nghề về phương diện này hay không, nhưng một vài điều thông thường thì hắn vẫn biết đến. Mặc dù chi phiếu ở tại thành Trường An có thể không cần tín vật để đổi tiền, nhưng cũng có thời gian hạn chế. Còn ra khỏi thành Trường An thì phải có ký hiệu mật. Ví dụ như ám hiệu giao hẹn trước đó hoặc là kiểu mũ đội trên đầu, có thể là một nửa chiếc nhẫn hay đồ vật linh tinh các loại. Đây là phòng ngừa bị người khác giả mạo,
Mà cũng như Trịnh Thanh Minh nói, cầm tiền giấy một trăm quan đi mua ruộng, mua sản nghiệp thì kẻ ngốc mới có thể tin tưởng. Còn như loại tiền giấy loại nhỏ năm ba quan tiền thì không phân biệt nổi thiệt giả, nên người bình thường vẫn còn phải dùng tiền đồng. Đây mới chỉ là từ suy nghĩ thông thường mà đã có rất nhiều vấn đề, còn như từ chế độ tài chính có được hay không thì lại càng cần thiết thương thảo
Nghĩ vậy, Trương Hoán lập tức hạ lệnh cho thân binh: “Đi mời đạo trưởng Lý Bí tới đây!”
Lý Bí hiện tại là Thủ Tịch ( đứng đầu) phụ tá cho Trương Hoán, tạm thời ở bên trong phủ Trương Hoán. Chả mấy chốc, Lý Bí đã vội vã đi vào thư phòng của Trương Hoán. Đi với Trương Hoán có hơn một tháng mà rõ ràng ông ta đã mập hơn rất nhiều, nước da cũng trở nên hồng hào. Ông ấy tiến lên thi lễ thật thấp với Trương Hoán “ Bần đạo tham kiến đô đốc!”
“Mời Lý đạo trưởng ngồi!” Trương Hoán mời Lý Bí ngồi xuống rồi đem nội dung chủ yếu cuộc nói chuyện hôm nay cùng Hàn Bất Lận và Trịnh Thanh Minh nói cho Lý Bí, cuối cùng bảo: “Hai chuyện này ta muốn nghe qua ý kiến của đạo trưởng.”
Lý Bí không nói gì hồi lâu, ông ta chắp tay đằng sau đi qua đi lại bên trong gian phòng. Một lúc lâu mới thở dài một hơi mà bảo: “Việc Túc Tông đế tước đoạt của thương nhân kỳ thật ta cũng có trách nhiệm. Lúc ấy cũng là vì bất đắc dĩ mà phải xử dụng. Bình định đạo tặc phải có tiền, đối phó với người Hồi Hột cũng cần tiền, nhưng số lượng nông dân tự canh tác đã ít lại càng ít nên không có khả năng lại tăng thuế. Cho nên chỉ có thể kiếm cách từ những thương nhân. Lúc ấy Túc Tông đế hỏi ta có thể được không, ta cũng tỏ vẻ đồng ý. Kỳ thật tất cả mọi người đều biết đây là chuyện tát ao bắt cá. Có điều là lúc ấy tình thế nguy cấp nên không thể không dùng thủ đoạn cực đoan này.”
Trương Hoán thấy Lý Bí sa vào trong chuyện cũ thì hắn hơi hơi không hài lòng bèn nói: “Việc quá khứ cũng không cần lại đi truy cứu, ta đang hỏi tiên sinh hiện tại đề nghị của Hàn Bất Lận có được hay không?”
Lý Bí chợt bừng tỉnh, ông ta áy náy cười cười liền nói: “Đề nghị của Hàn Thượng Thư bần đạo tuyệt đối đồng ý. Dùng việc công thương để chấn hưng quốc gia, đây là một suy nghĩ tuyệt vời để giải quyết vấn đề ruộng đất. Vấn đề ruộng đất nói đến tận cùng chính là vấn đề sinh tồn, nếu như lượng lớn sức lao động dời đi tới thành trấn, dân chúng không cần ruộng đất để sinh tồn. Vậy việc thôn tính ruộng đất nhiều hơn có dùng làm gì. Ngoài ra cứ như vậy lại có thể giải quyết hữu hiệu việc nông dân phụ thuộc vào thế gia, vô hình trung làm suy yếu lực lượng thế gia. Còn ở trong các thành trấn mở rộng giáo dục bình dân, khiến cho bình dân có được nhiều cơ hội đọc sách hơn, lại dùng phương thức khoa cử để cất nhắc bọn họ lên địa vị cao. Cứ tiếp như vậy thì chỉ trăm năm thậm chí các thế gia liền từ đó mai danh ẩn tích.”
Mấy câu nói khiến Trương Hoán liên tục gật đầu. Nguồn gốc thế gia có thể ngược dòng đến thời Hán rồi kéo dài qua mấy trăm năm. Trong thời Hán mất, Tùy vong thì không thấy ở đâu hình bóng thế gia. Mặc dù từ triều đại Cao Tông và Võ Tắc Thiên bắt đầu dốc sức làm suy yếu lực lượng của thế gia, nhưng lại không trừ tận gốc rễ. Trong trường hợp có điều kiện thích hợp, thế gia liền kéo nhau trở lại. Mà cội rễ của thế gia là ở ruộng đất, nếu như có thể giải quyết vấn đề chiếm đoạt ruộng đất thì đó chính là triệt tiêu gốc rễ của thế gia.
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn