Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 342: Chỉnh Đốn Binh Bộ
rước mặt Trương Hoán thì Ngưu Tăng Nhụ không thế lấp liếm cho bất luận kẻ nào. Hắn không chút khách khí mà đáp: “Bốn Ty Binh bộ có mười sáu Lang Trung cùng Viên Ngoại Lang, mỗi ngày có thể làm từ sáng sớm đến lúc tan triều thì nhiều nhất không quá năm sáu người. Đại bộ phận mọi người đều là sau giờ Tỵ ( buổi sáng chín giờ đến mười một giờ) thì mới có mặt, cầm mấy bản văn thư liền hồi phủ. Còn như đến đúng giờ vào giờ Mão canh ba thì trừ Nguyên Thị Lang ra, còn lại một người cũng không có. Nguyên Thị Lang cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở, mặc cho bọn họ hành động.”
“Vậy liệu ngươi cũng hiểu được duyên cớ thời gian vào triều quá sớm?” Trương Hoán tỉnh rụi lại hỏi hắn.
“Chắc chắn!” Ngưu Tăng Nhụ thi lễ với Trương Hoán rồi cao giọng nói: “Thời gian vào triều của Đại Đường ta đã có định chế để làm cho đủ loại quan lại khi lâm triều thì bày tỏ sự chăm chỉ. Không nói đến trăm năm qua các tiền bối cẩn trọng không hề nói việc đến muộn hay bỏ triều. Lui một bước nói, coi như có khả năng thay đổi chế độ thời gian vào triều sớm này thì cũng không phải người người yêu thích. Muốn tới liền tới, muốn đi liền đi, thứ cho thuộc hạ nói bừa, tác phong này là từ Bùi Tướng quốc đi đầu mà ra. Ngài lại luôn bỏ mặc không quản, trước kia một hai ngày có thể làm xong việc thì nay đều phải kéo trên bảy tám ngày. Hơn nữa không phải là chuyện cá biệt, cơ hồ ai nấy đều thế. Nếu như Tướng Quốc quản thúc không nghiêm hơn thì triều cương Đại Đường chúng ta chỉ sợ cũng sẽ bị hủy vì chuyện này.”
Trương Hoán gật đầu cười nói: “Ngươi nói cũng có lý phần nào. Có điều mọi người phải tự quét tuyết trước cửa. Chúng ta cũng không đi quản người khác, ngươi đi xem qua Nguyên Thị Lang đã tới chưa. Nếu như đến rồi thì bảo hắn đến chỗ của ta.”
Ngưu Tăng Nhụ đáp ứng muốn đi, Trương Hoán lại gọi hắn “ Chờ một chút, ta còn có một chuyện.”
Hắn do dự một lúc liền mỉm cười nói với Tăng Nhụ: “Ngươi đi căn dặn đánh xe ngựa và thân vệ của ta làm ra vẻ sắp sửa đến đón ta. Ta đoán không lầm thì có một người hẳn là sẽ sớm tới tìm ta.”
“Thượng Thư, thuộc hạ tham kiến!” Ngưu Tăng Nhụ đi chưa được bao lâu, Nguyên Tái đã lên tiếng chào ở ngoài cửa. Hắn vừa mới chạy tới đang chuẩn bị uống ngụm trà nóng, Ngưu Tăng Nhụ liền nói cho hắn đô đốc đang tức giận với việc vào triều.
Đối với chuyện thời gian vào triều thì Nguyên Tái biết sớm muộn gì Trương Hoán sẽ tìm đến hắn, nhưng hắn cũng không có cách nào. Mỗi Bộ mỗi Giám ai cũng như thế, Binh bộ há có thể là ngoại lệ được. Mà cho dù muốn là ngoại lệ thì cũng không phải là do Nguyên Tái hắn quản tới. Hắn chẳng qua chỉ là Thị Lang, còn chưa đủ khả năng khiêu chiến với loại tập tục xấu này của quan trường được.
Một hồi lâu thì cửa mới mở, người pha trà thở dài một tiếng với hắn rồi rón rén dẫn hắn vào bên trong phòng. Trương Hoán đang ở tập trung suy nghĩ viết gì đó, thấy hắn đi vào liền buông bút xuống chỉ chỉ vào ghế mà nói: “Ngồi đi!”
Nguyên Tái ngồi xuống, hắn hơi thấp thỏm bất an mà hỏi: “Phải chăng Thượng Thư là vì việc các quan viên vào triều mà tìm tại hạ?”
Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn rồi lạnh lùng bảo: “Ngươi biết rất rõ hôm nay là ngày thứ nhất ta đến phòng làm việc. Nhưng cũng không ràng buộc bộ hạ, vẫn để mặc cho bọn hắn tản mạn như vậy, đây là cho ta biết tay sao?”
“Thuộc hạ sao dám cho Thượng Thư biết tay, thuộc hạ đã sớm dặn dò bọn hắn là hai ngày này Thượng Thư sẽ vào triều. Thuộc hạ nghĩ bọn họ cũng không phải trẻ ranh ba tuổi nên hẳn là đều biết trong lòng. Cho nên thuộc hạ phỏng đoán bọn họ đều đáp ứng, nhưng có thể sẽ muộn một lát. Dù sao tệ nạn này kéo dài đã lâu ngày, bọn họ có muốn sớm hơn cũng không sớm hơn được.”
Nói đến đây, Nguyên Tái len lén nhìn thoáng qua Trương Hoán. Thấy sắc mặt của hắn càng thêm sa sầm thì không khỏi âm thầm thở dài một hơi lại nói tiếp: “Thượng Thư, chuyện này kỳ thật cũng không phải đại sự gì. Lập tức ra thông cáo, lại xử phạt thêm mấy người là không khí triều đình cũng sẽ biến chuyển. Dù sao vào triều không đúng giờ là việc trái luật nên không người nào dám nói thêm gì. Thuộc hạ nghĩ Bùi Tướng quốc cũng rất rõ ràng điểm này, nhưng chính ngài ấy không quản thì Thượng Thư có nghĩ tới là vì duyên cớ nào không?”
Trương Hoán nao nao, hắn xác thật không có thời gian tĩnh tâm ngẫm nghĩ đến chuyện này, lời của Nguyên Tái đã nhắc nhở hắn. Sắc mặt Trương Hoán hơi hơi giãn ra, hắn đã nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng của Nguyên Tái. Đó cũng không phải là hắn muốn trốn tránh trách nhiệm. mà là chuyện này liên lụy quá lớn, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ngươi nói vì duyên cớ gì?”
“Thuộc hạ từng nghe đến một việc, còn chưa thể chứng thật nhưng có lẽ có liên quan đến chuyện này.”
Nguyên Tái trầm tư một hồi liền nói: “Nghe nói ba tháng trước Thái Hậu đang đọc một quyển tấu chương về thuỷ vận thì không vừa lòng với số lượng vận lương từ Giang Hoài. Liền yêu cầu Thái Phủ Tự Khanh Phòng Tông Yển vào yết kiến. Nhưng Phòng Tông Yển cũng không ở tại phòng làm việc mà là ở nhà. Thái Hậu lại sai người đi đến phủ của hắn để triệu kiến. Đi đi lại lại như vậy ước chừng hơn một canh giờ, kết quả là trong hơn một canh giờ đó thì tấu chương này đã được Trung Thư Tỉnh phê duyệt. Tới khi Phòng Tông Yển gặp được Thái Hậu thì bản tấu chương đó đã làm thành quyển lệnh phát xuống cho quận Quảng Lăng. Nghe nói Thái Hậu vì chuyện này mà giận dữ muốn xử lý Phòng Tông Yển tội xao nhãng việc trong triều. Nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.”
Nói tới đây, Trương Hoán liền rõ ràng mấu chốt trong đó. Mấu chốt là quyền lực của Thái Hậu cũng không có xác định rõ ràng. Chỉ là nói tham gia những việc trọng đại trong triều. Nàng có thể duyệt tấu chương, có thể hỏi việc, nhưng tấu chương cũng có thể không cần đi qua chỗ nàng phê duyệt liền trực tiếp phát đi. Đây là một việc tương đối mập mờ, Bùi Tuấn rõ ràng không ngăn trở nàng dùng quyền, nhưng lại dùng loại mánh khóe nhỏ này để hóa giải quyền lực của nàng.
Trương Hoán không khỏi lắc đầu, hắn đương nhiên biết Bùi Tuấn còn có một mục đích khác, chính lão thì làm việc công ở trong phủ, rất nhiều chuyện liền có thể trực tiếp xử lý trong phủ của lão. Ví dụ như việc Binh bộ, việc Hình bộ.... những quan viên đến bẩm báo cũng không có nhiều cố kỵ. Điều này đã biến phủ đệ của lão thành trung tâm quyền lực thứ hai của triều đình.
Từ việc nhỏ trên mà Trương Hoán liền nhìn thấu bản chất Bùi Tuấn chỉ là một chính khách giỏi về mưu kế mánh khóe thôi. Không theo pháp chế, tự mình phạm thượng, lão không suy nghĩ hậu quả loại chuyện này, trên nhiều khía cạnh vẫn còn kém Thôi Viên quá xa.
Trương Hoán trầm mặc. Lúc này, từ xa vọng đến tiếng chuông “ Cong! Cong!”. Đây là chuông báo giờ Mão canh ba đã đến. Trương Hoán lập tức đứng lên, bước dài ra ngoài cửa.
Nguyên Tái không biết rồi hắn muốn gì nên sợ sệt vội vàng đi theo. Trương Hoán đi tới cửa chính của phòng làm việc thì quay đầu hạ lệnh cho Ngưu Tăng Nhụ: “Ngươi mau đi gọi tất cả quan viên và Tòng sự đã đến vào trong phòng lớn cho ta.”
Nguyên Tái đột nhiên hiểu rõ dụng ý của Trương Hoán thì không khỏi hoảng hốt, vội vàng thấp giọng khuyên hắn: “Thượng Thư hoàn toàn không thể, chuyện này sẽ liên lụy tới ích lợi thiết thân của rất nhiều người. Hành động này của Thượng Thư không nghi ngờ là thành kẻ địch của bọn họ. Điều này đối với việc giành được sự ủng hộ của đủ loại quan lại đối với Thượng Thư sẽ cực kỳ bất lợi, sẽ ép rất nhiều người về phe Thái Hậu đảng và Tướng Quốc đảng, xin Thượng Thư nghĩ lại.”
“Chuyện này trong lòng ta thật sự biết rất rõ.” Trương Hoán mặt âm trầm, lạnh lùng tiếp: “Ta cũng không tin tất cả mọi người đều mong muốn triều cương tiếp tục tồi tệ hơn. Nếu như thực sự đã đến một bước đó thì ta có không làm Binh Bộ Thượng Thư cũng được.”
Giờ phút này sắc trời đã mờ mờ, dưới những tia nắng ban mai mới mẻ không khí có vẻ hơi lạnh lạnh mà trong lành. Sương sớm đã lặng lẽ buông xuống làm trong sân có một tầng sương mù như dải lụa trắng lay động luồn lách qua những cây hòe cổ thụ vài trăm năm tuổi.
Chỉ chốc lát, tiếng bước chân ồn ào vang lên, quan viên các Ty của Binh bộ đều lục tục đi tới đại sảnh. Đầu tiên là ký tên ở một cái bàn kê trước bục. Có người trong lòng thấp thỏm, nhưng đại đa số người thì lại mừng thầm trong lòng. Thực rõ ràng là Thượng Thư muốn chỉnh đốn Binh bộ.
Rất nhanh, mọi người trong phòng làm việc đều đi tới sảnh lớn. Trương Hoán nhanh chóng nhìn lướt qua, tổng cộng khoảng ba bốn mươi người, trong đó thì Lang Trung bốn Ty một người cũng không thấy đâu, còn Viên Ngoại Lang cũng chỉ có ba người. Đây chính là hiện trạng trong triều. Khi đến giờ vào triều thì trong mười sáu vị quan viên của bốn Ty tuyệt đại bộ phân cũng chưa đến. Còn Chủ sự thì chỉ đến một nửa, mà đó là trong tình huống biết rõ chính mình hôm nay sẽ đến. Nhìn sang Tỉnh, Đài mới các Giám chăng? Không cần nhìn liền có thể nghĩ.
“Đã điểm danh hết chưa?”
Ngưu Tăng Nhụ khom người đưa danh mục ký tên cho Trương Hoán “ Bẩm báo Thượng Thư, đều đã ký.”
Trương Hoán lật xem qua danh sách rồi liền cao giọng nói với mọi người: “Mỗi Ty đều có người còn chưa tới! Chư vị liền khổ cực một chuyến, đi đến nhà mỗi vị Lang Trung, đến phủ đệ của mỗi Viên Ngoại Lang để thông báo một tiếng. Mời bọn họ trong vòng một canh giờ tới đây ngay. Nếu như còn không đến, vậy buổi chiều hãy viết một lá đơn xin từ chức cho ta.”
Giọng điệu của Trương Hoán không nặng nề, nhưng lời nói lại hết sức nghiêm nghị. Mọi người biết hắn là vừa mới từ An Tây đánh giặc trở về, có thể nói là quân lệnh như sơn, là làm thật. Hắn vừa dứt lời, hơn mười người làm liền chạy nhanh ra khỏi cổng lớn, xông vào cái lạnh ở bên ngoài. Trương Hoán liền hạ lệnh cho bọn họ đều tự trở về phòng xử lý công vụ.
Thời gian từng lúc từng lúc trôi qua, vừa qua nửa canh giờ thì Nguyên Tái liền đi vào bẩm báo tất cả mọi người đã đến đông đủ. Lúc này, trong sảnh lớn đã đứng đầy quan lại của Binh bộ tổng cộng năm mươi bốn vị, một người cũng không thiếu. Ngay cả hai người Viên Ngoại Lang đã xin nghỉ bệnh cũng mang vẻ mặt bệnh tật mà đứng ở trong đội ngũ. Đại đa số bọn họ kỳ thật đều là đang trên đường đến hoàng thành. Dù sao hôm nay là ngày thứ nhất Thượng Thư vào triều, cho dù như thế nào ắt đều điểm tên. Trong viện vang lên tiếng rì rầm, trong lòng mọi người đều hơi bất an, e sợ Thượng Thư lần này quay về triều liền mượn bọn họ khai đao.
“Đến rồi!” Không biết ai hô khẽ một tiếng. Trong viện lập tức yên tĩnh lại, chỉ thấy Trương Hoán có Nguyên Tái đi theo bước dài từ bên trong cửa đi ra. Mọi người đồng loạt khom người thi lễ “ Thuộc hạ tham kiến Thượng Thư!”
“Các vị khổ cực, sớm như vậy đã cho người gọi tới, Trương mỗ thật lấy làm thẹn trong lòng!” Trương Hoán chắp tay đằng sau lạnh lùng thốt lên.
Không người nào dám nói chuyện. Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ, Trương Hoán liếc mắt nhìn mọi người, xem nét mặt mọi người.... Nhưng trong mắt thì hắn vẫn giữ vẻ mặt tối sầm lại chậm rãi tiếp: “Ta cũng biết cả triều đình từ trên xuống dưới đều coi chuyện thời gian vào triều là việc không thỏa đáng, nhưng không người nào dám đưa ra. Lại càng nhiều người cứ tùy theo dòng nước, cũng bao gồm cả các ngươi. Khi ta mới quản Binh bộ thì còn có thể trước giờ Mão canh ba nhìn thấy các ngươi, mà hiện tại thì sao? Hừ! Thật là cho rằng pháp chế sẽ không trách phạt số đông sao?”
Nói đến đây, Trương Hoán quay đầu lại liếc liếc mắt nhìn Nguyên Tái thản nhiên nói: “Ngươi là Thị Lang, là giúp việc cho Thượng Thư, lại là trưởng quan của đủ loại quan lại Binh bộ. Ngươi trông coi thuộc hạ bất lực, vậy ngươi thử nói ngươi nên gánh trách nhiệm gì?”
Nguyên Tái biết Trương Hoán muốn lấy chính mình để lập uy. Hắn cắn răng một cái liền tiến lên khom người nói: “Thuộc hạ biết tội. Thỉnh Thượng Thư xử lý!”
“Được “ hắn một tiếng quát chói tai “ Người đâu!”
Vài tên thân binh đứng ở cửa lập tức tiến lên đáp: “Có!”
Trương Hoán chỉ tay vào Nguyên Tái “ Trước mọi người đánh ba mươi côn cho ta!”
Mấy tên thân binh chưa bao giờ đánh trọng thần triều đình, nhưng bọn hắn không dám từ chối liền lập tức mang tới năm cây quân côn, lại trải một cái đệm trên mặt đất. Nhưng cũng không muốn tiến lên túm lấy hắn, hy vọng chính hắn tự đi tới.
Nguyên Tái biết bữa tiệc Côn Tử này là không miễn được. Hắn âm thầm thở dài một hơi, đây chính là từ thời Tuyên Nhân đế tới nay lần đầu đánh đại thần vì trách nhiệm. Cái thẻ thăm này lại là chính mình rút, Cũng được! Cũng được! Nếu như bửa tiệc Côn Tử này có thể đổi lấy không khí triều đình chuyển biến tốt đẹp, vậy chính mình chịu chút khổ cực cũng đáng.
Hắn chậm rãi phục xuống ở trên đệm. Ngưu Tăng Nhụ muốn tiến lên xin hộ nhưng thấy vẻ mặt tối sầm của Trương Hoán thì lời đến khóe miệng lại nuốt xuống bụng đành trơ mắt nhìn quân sĩ lại lấy ra một tấm thảm khác che lên mông Nguyên Tái, sau đó liền bắt đầu thay nhau vung côn lên đánh mạnh. Trương Hoán chắp tay đằng sau, mặt sa sầm nhìn lên trời, tuyệt không nhìn Nguyên Tái đang bị hành hình.
Hành hình mặc dù có rất nhiều điều đáng chú ý. Nào là ngoài nặng nhưng trong nhẹ, lại còn bề ngoài không thấy quần bị rách, bên trong lại gây tổn thương gân cốt.v..v... Nhưng Trương Hoán ở đây lại cũng không có quản tý gì, không có bất cứ thủ đoạn vờ vĩnh nào. Đều là đánh thật, chỉ là quân sĩ tương đối chú ý điểm nện, nhằm những chỗ nhiều thịt hơn mà đánh nên không đến mức bị thương gân cốt. Trong nháy mắt hơn mười côn nện xuống, tấm thảm phủ bên trên liền mơ hồ có vết máu ngấm ra.
Đám quan viên bên cạnh ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ nhìn Thị Lang bị đánh mà không ai dám đi lên cầu tình. Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gậy nặng nề đánh vào trên da thịt. Nguyên Tái đau tận xương cốt, nhưng hắn cắn chặc hàm răng không nói một lời. Rất nhanh, ba mươi côn liền đã thi hành xong.
“Đô đốc, đã hành hình xong!”
Trương Hoán từ từ xoay người, cũng không nhìn liếc mắt nhìn thương thế của Nguyên Tái liền trực tiếp nói với thân binh: “Khiêng hắn vào phòng đi.”
Lúc này Nguyên Tái đau đến ngay cả nói đều cũng không ra lời. Vài tên thân binh đưa đến một cái bàn, dè dặt nâng Nguyên Tái đặt lên rồi khiêng vào phòng làm việc. Ngưu Tăng Nhụ thì thừa dịp Trương Hoán không chú ý lén lút chuồn ra cửa đi tìm người gọi kêu ngự y tới.
“Các vị đã cho ta là đánh một dọa trăm sao?” Trương Hoán bình tĩnh quay mặt nhìn mọi người mà lạnh lùng hỏi.
Lúc này Lang Trung Ty Binh bộ Tôn Tiến Phương tiến lên thi lễ mà nói: “Bọn thuộc hạ đều biết sai, không bao giờ tới trễ nữa.”
“Hôm nay trách phạt Thị Lang, còn các ngươi thì coi như xong.”
Trương Hoán cười lạnh một tiếng lại tiếp tục: “Nhưng trước hết ta lời cảnh cáo. Ta muốn đặt ra quy củ tiếp theo, nếu như không muốn vâng theo tạm thời có thể dị nghị. Nhân dịp hôm nay có thể nói ra, ta sẽ nói một tiếng cho Lại Bộ để điều ngươi đến nơi khác. Bắt đầu từ ngày mai liền theo quy củ của ta để xử lý. Muộn một lần, một trăm trượng ; muộn lần thứ hai, cách chức về nhà. Không có chuyện bất quá tam, cũng không có chuyện pháp chế sẽ không trách phạt số đông. Ai có bệnh hoặc có có chuyện đặc biệt thì trước đó xin phép ta.”
Mọi người kinh hoàng đồng loạt khom người thi lễ “ Bọn thuộc hạ nhất định vâng theo quy củ!”
“Quan lại các ngươi tuân thủ vẫn chưa đủ, còn phải có người để chấp hành quy củ này.” Trương Hoán nhìn về một đám Chủ sự cùng Tòng sự ở phía sau “ Ta muốn đặt ra một người làm Giám Sát Lại nội bộ, chỉ là kiêm nhiệm hơn nữa không chức quan không có phẩm trật. Không biết ai trong các ngươi có hứng thú làm việc này?”
Đây tuyệt đối là một việc quái lạ lại đắc tội với người khác. Mọi người nhất thời tất cả cúi đầu, không ai có dám đồng ý. Chỉ có Chủ sự Ty Binh bộ lúc sáng sớm đã đối thoại cùng Trương Hoán lại phản ứng nhanh nhất. Hắn nhìn ra trong đó hàm chứa cơ hội lớn lao nên vội vàng giơ tay báo: “Ty chức nguyện ý làm!”
Trương Hoán nhận ra hắn thì không khỏi gật đầu mà hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Người kia tiến lên một bước, khom lưng nói: “Thuộc hạ họ Võ tên Nguyên Hành, là tiến sĩ năm Tuyên Nhân thứ hai.”
“Được, ta bổ nhiệm ngươi làm Binh bộ Giám Sát Lại, phàm là có người vi phạm quy củ của ta mà ngươi lại giấu diếm không báo thì tội sẽ nặng thêm một bậc. Ngươi hiểu chưa?” Trương Hoán chăm chú nhìn hắn nói.
Võ Nguyên Hành nghiêm nghị đáp: “Đời không lo lắng không có pháp chế, mà chỉ sợ không làm theo pháp chế. Thuộc hạ làm Binh bộ Giám Sát tất đối xử mọi ngươi như nhau, bất kể là Thượng Thư hay là Thị Lang đều nằm trong phạm vi giám sát của thuộc hạ.”
“Nói thật hay! Pháp chế chẳng phân biệt tôn ti, Thượng Thư thì đã sao? Thị Lang thì đã sao?” Từ ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vổ tay ủng hộ. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ ngoài cửa lớn Binh bộ có một người đi vào. Nụ cười điềm đạm, phong thái tao nhã, đúng là Hữu Tướng quốc Bùi Tuấn.
Trương Hoán lại chậm rãi vuốt chòm râu cằm ngắn ngủn mới mọc nên còn cứng quèo mà cười nhạt. Cũng không ra ngoài dự liệu của hắn, lão ấy cũng đã đến.
Một câu nói của Trương Hoán khi mới đến Kinh thành: muốn đến trước thái miếu Tiên Đế để báo cho Ngài được an ủi áng chừng làm Bùi Tuấn cơ hồ một đêm không ngủ. Ý tứ của Trương Hoán thì so với ai khác lão hiểu rõ ràng nhất. Điện của Thái Tử Dự vừa mới thành lập, đang lúc muôn người chú ý thì hắn lại muốn đến thái miếu hiến tế, tin tức lộ ra từ đó thì ai mà không hiểu đây? Điều này so với việc Lô Kỷ xuống đài còn khiến Bùi Tuấn căng thẳng hơn. Đại chiến Trung Nguyên sắp bộc phát, ổn định triều đình là quan trọng nhất so với mọi việc!
Trời vừa mới sáng lên, Bùi Tuấn liền sai người đi Binh bộ thăm dò động tĩnh của Trương Hoán. Biết được hắn mặc dù vào Binh bộ, nhưng xe ngựa của hắn lại dừng ở ngoài cửa lớn, thân vệ thì giục ngựa chờ tựa hồ sắp sửa rời đi. Bùi Tuấn lòng như lửa đốt rốt cục không chịu nổi, liền tự mình tới cửa khuyến cáo.
“Không mời mà tới, mong rằng Trương Thượng thư không lấy làm phiền lòng!”
Bùi Tuấn sải bước tiến vào cửa lớn lại phát hiện một cảnh làm lão xấu hổ. Trương Hoán đang chấn chỉnh trật tự ở Binh bộ! Khiến cho lão cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Trương Hoán thì lại cười giống như con hồ ly. Bùi Tuấn đến không phải là nói rõ lão đang bức thiết với chuyện giải quyết việc giữa Thôi Khánh Công và Vi Đức Khánh sao?
“Mọi người quay về phòng làm việc đi thôi! Đến chiều ta sẽ quyết định chi tiết của quy tắc cấp phát cho mọi người.”
Trương Hoán vẫy tay hạ lệnh cho mọi người cứ đi hết, hắn bước nhanh tới đón rồi chắp tay thi lễ với Bùi Tuấn, áy náy cười nói: “Vốn định xử lý xong một vài việc vặt ở Bộ thì liền đi Trung Thư Tỉnh. Lại khiến cho Tướng Quốc phải đích thân đến, thật sự là xấu hổ.”
“Đâu có! Bản tướng cũng là đi ngang qua nơi này, thấy Binh bộ có vẻ náo nhiệt liền đi vào nhìn một cái vừa lúc thấy Thượng Thư chấn chỉnh chuyện nhà. Nếu sớm biết thì ta cũng không vào, ha ha!”
Hai người nhìn nhau rồi cùng hiểu ý ngửa mặt lên trời cười lớn. Trương Hoán vội vàng mời Bùi Tuấn vào trong phòng ngồi uống trà. Bùi Tuấn lúc này đã có thể xác định Trương Hoán tạm thời sẽ không đi thái miếu. Tâm tình khẩn trương cũng hơi hơi trấn tĩnh lại, lão uống một hớp trà nóng đậm đặc liền cười hỏi: “Thượng Thư có biết Võ Nguyên Hành kia là hậu duệ của Tắc Thiên hoàng đế?”
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn