Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 341: Triều Chánh Lười Biếng
rương Hoán cười cười, liền tiếp nhận bao vải “ Để ta!”
Hắn kéo hai cái liền cởi bao vải ra, bên trong cũng có mấy chục cái lược, ngưng cung là dùng gỗ liễu bình thường mà làm, xem ra cũng tinh sảo.
“Ông ơi, đây là một mình ông làm sao?”
Ông lão gật đầu, nhưng lại tìm không được lời gì để nói. Bà lão bên cạnh vội vàng tiếp lời nói: “Ông lão nhà ta làm cây lược gỗ đã vài thập niên, tại Thái Nguyên rất là nổi danh. Trương gia ở Thái Nguyên có biết không? Ngay cả nhà bọn họ cũng sử dụng đấy!”
“Lão gia nhà ta chính...”
Hoa Cẩm Tú vừa muốn nói ra, Trương Hoán lại ngăn cản câu nói của nàng, hắn khẽ cười bảo: “Ta cũng là người Thái Nguyên Hà Đông, chúng ta chính là đồng hương.”
Tha hương gặp được đồng hương, ông lão ha hả nở nụ cười “ Ta nói giọng của ngươi như thế nào có hơi quen tai, nguyên lai cũng là người Thái Nguyên. Lại đây! Mau ngồi xuống.” Ông lão chỉ sang bên cạnh mời mời, dịch ra để nhường cho Trương Hoán một chỗ đất trống.
Trương Hoán cười một phen, liền đến bên cạnh ông rồi ngồi xuống. Hắn vừa nhìn Hoa Cẩm Tú chọn lựa lược, vừa cười hỏi: “Ông cùng cụ bà lớn tuổi như thế này, làm sao lại không ở trong nhà mà còn ra ngoài mua bán vặt? Để cho con cái kiếm tiền là được.”
Nghe Trương Hoán nhắc tới con, trong mắt ông lão có một vẻ buồn bả, thở dài mà nói: “Năm nay Hà Đông gặp đại thiên tai. Mọi người không có cơm ăn, con lớn nhất cùng con dâu bán mình cho chùa chiền làm nô, thằng con nhỏ nói đi Lũng Hữu nhập ngũ đến nay cũng không có tin tức. Ta cùng bạn già suy nghĩ mãi nhưng cũng không thể chết đói! Liền tới Trường An tìm người thân nương tựa. Nhưng bọn họ cũng khó khăn không nuôi sống nổi chúng ta nên chỉ có thể mở quán nhỏ bán vài cây lược gỗ chờ bọn trẻ gửi trám vài văn tiền sống tạm.”
Trong lòng Trương Hoán thấy một sự đau lòng, ông lão thấy thế liền cười vỗ vỗ bả vai hắn “ Tiểu tử, không liên quan, chúng ta đã già nên cũng không có yêu cầu gì. Có thể có miếng cơm ăn là được, so với bọn họ coi như không tệ.”
Ông lão chỉ chỉ sang mấy người tiểu thương bên cạnh “ Bọn họ trên có người già, dưới có con trẻ, chỉ dựa vào bán mấy thứ đó để nuôi sống cả nhà đấy!”
“Ông ơi, các người ở chỗ này bán đồ, quan phủ có quản hay không?”
“Sao mà không quản!” Một người người bán hàng rong bên cạnh nói đầy căm giận: “Chúng ta bán đồ ở chỗ này thì kiếm chút tiền trinh ngay cả mua gạo cũng không được bao nhiêu. Nhưng mấy cửa hàng ở chợ Tây vẫn còn chê chúng ta đoạt sinh ý của bọn họ liền chạy đến quan phủ làm cáo trạng, kết quả ngày ngày có nha dịch lại đây kiếm chuyện, hung hăng hệt lũ cường đạo. Chạy chậm một bước là đã bị đập quầy, có người còn bị bắt chịu đòn, nộp tiền chuộc mới có thể thả ra.”
“Buổi tối thì không quản, bọn họ đã về nhà.” Ông lão cười bổ sung: “Hơn nữa chỗ chúng ta ở đây tuy là góc, mặc dù sinh ý không tốt nhưng khi người quan phủ đến thì lại dễ chạy nhất.”
“Còn nói chạy, ông mà còn chạy được sao?” Cụ bà có điểm không cao hứng quở trách ông lão: “Lần trước vẫn còn bị trúng một gậy, mạng già thiếu chút nữa không giữ nổi!”
Bà vừa dứt lời, chợt nghe thấy bên cửa phường hệt như vỡ tổ. Vô số người bán hàng rong nhỏ vác bao lớn bao nhỏ nhằm hướng bên này chạy như điên mà đến. Người đi đường kêu cha gọi mẹ loạn lạc tơi bời. Trương Hoán tay mắt lanh lẹ liền đưa một tay kéo Hoa Cẩm Tú đến bên cạnh mình.
“Dương đại gia, chạy mau đi!” Người bán hàng rong bên cạnh túm bốn góc tấm vải bày hàng thành một bọc liền nhanh chân bỏ chạy.
Sắc mặt ông lão thoáng chốc trở nên trắng bệch, âm thanh run rẩy mà nói: “Nguy rồi. Bọn họ đến.”
“Lão đầu tử. Mau tới giúp ta thu đồ!” Cụ bà gấp đến độ hai tay run run, dù như thế nào cũng không thu đồ lại được.
Trương Hoán liền tóm hai ông bà “ Các ngươi không phải sợ. Có ta ở đây, xem ai dám động đến các ngươi!”
Hắn đứng lên thét ra lệnh cho toán thân binh: “Bắt bọn họ đến cho ta!”
Đám thân binh được lệnh, nhao nhao xắn tay áo vọt tới phía trước.
Ông lão hơi kinh dị nhìn Trương Hoán “ Tiểu ca cũng là quan sao?”
Trương Hoán cười cười hỏi: “Cụ cho là gì?”
Ông lão lắc đầu “ Người làm quan sẽ không đến chỗ chúng ta mua đồ, lại càng không cùng ta ngồi dưới đất, ta xem không giống.”
Trương Hoán cười mà không đáp. Lúc này, đám thân binh liền tóm thắt lưng kéo mười mấy sai dịch lại đây, một cước đá bọn họ ngả lăn ra trước mặt Trương Hoán “ Đô đốc, chính là đám làm ác này.”
“Đô đốc?” Tim ông lão “ bang bang” nhảy dựng lên mãnh liệt.
Sai dịch cũng không phải là nha dịch, đều thuộc về loại không có biên chế chánh thức. Những chuyện tốn sức mệt mỏi bọn nha dịch không muốn làm thì đều đẩy bọn họ đi làm. Bọn họ cũng cần ăn cơm, cũng cần kiếm tiền, cho nên đè nén dân chúng so với mấy tên nha dịch kia còn tàn nhẫn gấp chục lần. Bất kể dưới triều nào đời nào thì bọn họ chính là một khối u ác tính lớn của xã hội. Bọn họ kiếm được miếng béo bở cũng chia cho quan trường là một quy tắc ngầm lớn từ xưa tới nay.
Trương Hoán chắp tay đằng sau đi tới trước mặt bọn họ lạnh lùng hỏi han: “Là ai cho các ngươi đến đập quầy?”
Những sai dịch này đều là đám hỗn tạp trong phố phường, bọn họ biết hôm nay đã gặp phải đại nhân vật. Hơn nữa những binh lính còn gọi người này là đô đốc, chức quan đó thì bọn họ không thể trêu chọc vào được.
Một người sai dịch cầm đầu nơm nớp lo sợ bẩm: “Là mệnh lệnh của Vương huyện úy huyện Trường An, chúng tại hạ không dám khước từ.”
“Đô đốc, thuộc hạ đi đem Huyện lệnh của bọn họ đến.” Một người Giáo úy thân binh tiến lên đề nghị.
“Không!” Trương Hoán quay đầu nhìn Phương Vô Tình đi theo mình như hình với bóng mà bảo: “Ngươi đi một chuyến đến phường Duyên Thọ bên cạnh, gọi Kinh Triệu Doãn là Hàn Duyên Niên đến cho ta.”
Lúc này đôi vợ chồng già kia rốt cục hiểu được, người trẻ tuổi trước mắt bọn họ này thực là người khó lường. Cả hai người “ bùm” quỳ xuống “ Đại lão gia, chúng ta không biết, xin thứ tội!”
Trương Hoán vội vàng đỡ bọn họ lên, cười cười trấn an bọn họ: “Hai vị lão nhân gia ngàn vạn lần không cần sợ hãi. Chúng ta là đồng hương, hơn nữa đứa nhỏ của các ngươi vẫn còn đi nhập ngũ Lũng Hữu của ta, liền lại càng không phải là người ngoài.”
“Ngài là...” Ông lão loáng thoáng hiểu được đôi chút.
“Lão nhân gia, ngươi sau này tự sẽ biết.” Trương Hoán ngoắc gọi tới hai tên thân binh, giao hai ông bà cho bọn hắn rồi dặn: “Đi thu xếp cho bọn họ thật tốt cho ta. Còn nữa, lập tức phát tin đến Lũng Hữu, lệnh cho Hồ Dong phải tìm cho được con của bọn họ.”
Thân binh lĩnh mệnh, vội vàng nâng hai ông bà sang một bên. Sau một lúc lâu, Kinh Triệu Doãn Hàn Duyên Niên mang theo Huyện lệnh huyện Trường An Lưu Thích đầy bối rối chạy lại đây. Lưu Thích vừa lúc ở trong phủ của hắn.
Hàn Duyên Niên vốn cũng là Thái Nguyên Doãn, là người do Trương Nhược Hạo một tay đề bạt. Sau khi Trương gia rơi đài hắn liền nương tựa Bùi Tuấn, đầu năm vừa mới được điều từ Hà Đông đến làm Kinh Triệu Doãn. Hắn biết là Trương Hoán, hắn khẩn cấp bước lên phía trước thi lễ “ Kinh Triệu Doãn Hàn Duyên Niên tham kiến Trương Thượng thư!”
Huyện lệnh huyện Trường An Lưu Thích bên cạnh vừa nhìn thấy đám sai dịch quỳ trên mặt đất thì đầu của hắn “ Bộp!” một tiếng lớn, cũng vội vàng nơm nớp lo sợ tiến lên bẩm: “Ty chức Huyện lệnh huyện Trường An Lưu Thích tham kiến Trương Thượng thư!”
Lúc này, cơ hồ tất cả đám tiểu thương đều đã lặng lẽ trở lại. Bọn họ đứng thật xa ở hai bên, ngây người sững sờ nhìn mọi chuyện đang phát sinh. Trương Hoán cười lạnh một tiếng, chỉ vào những người bán hàng rong nói với Hàn Duyên Niên: “Ta muốn thay bọn họ cầu tình với Hàn Sứ quân. Liệu sau này có thể cho bọn họ hành nghề ở chỗ này, để bọn họ mưu cầu một con đường sống hay không?”
Hàn Duyên Niên âm thầm thở dài một hơi, chuyện nho nhỏ ấy mà cũng gọi chính mình tới, rõ ràng là muốn làm to chuyện để thu lòng dân. Ngày mai chuyện này chắc chắn trở thành một tin đồn thú vị lớn chấn động Trường An.
“Thượng Thư có lệnh, ty chức làm sao dám không tuân lời.” Hắn quay đầu lại liền nói với Lưu Thích: “Chuyện này sẽ giao cho ngươi tới xử lý!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Lưu Thích bước nhanh đi tới trước mặt đám người bán hàng rong mà cao giọng nói: “Ta là Huyện lệnh huyện Trường An, sau này con đường này liền có thể để cho các ngươi kinh doanh. Nhưng không được tụ tập làm loạn, càng không thể làm những thủ đoạn trái pháp luật.”
Hắn thấy trên mặt mọi người lộ ra vẻ mừng như điên liền thừa dịp trước khi bọn họ hô lớn lại nói: “Chuyện này các ngươi phải cảm tạ Binh bộ Trương Thượng thư. Ngài chăm sóc dân tình, suy nghĩ sinh kế cho các ngươi. Các ngươi phải nhớ kỹ”
Không đợi hắn nói xong, âm thanh của hắn đã bị tiếng hoan hô đinh tai nhức óc át đi. Trương Hoán mỉm cười liền nói với Hoa Cẩm Tú: “Chúng ta trở về đi thôi!”
“Chờ một chút, lược của thiếp còn chưa trả tiền này!”
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng thì xe ngựa Trương Hoán đã đi đến Hoàng thành. Trước mắt ở trong triều hắn có hai nơi làm việc. Một nơi là Thượng Thư Tỉnh Binh bộ trong hoàng thành, đây là hắn lấy danh nghĩa Binh Bộ Thượng Thư đồng chủ quản công chuyện Binh bộ mà có phòng để làm việc. Còn cái khác là ở tại Trung Thư Tỉnh Đại Minh Cung. Là một thành viên Nội các, tại Chính Sự Đường Trung Thư Tỉnh hắn cũng có một phòng để làm việc. Hôm nay là lần đầu tiên hắn vào triều nên đương nhiên là trước hết đi đến Binh bộ.
Sắc trời hãy còn chưa sáng, sương mù tràn ngập đường Chu Tước. Xuyên qua màm sương mù xám mơ hồ có thể thấy được một vì sao sáng ngời còn treo trên bầu trời, đây là dấu hiệu trời sắp sáng.
Bởi vì cửa phường đã mở, trên đường Chu Tước đã xuất hiện không ít người dậy sớm mưu sinh kế. Còn có một số quan viên tầng dưới cũng đang cưỡi ngựa nhằm hướng hoàng thành đi. Nhưng giống như Trương Hoán có đến cả trăm kỵ binh hộ vệ trùng trùng điệp điệp chạy trên đường cái quan thì lại cũng chỉ có một mình hắn.
Nói chung, theo thời gian trôi qua thì rất nhiều quy tắc quan trường sẽ sinh ra một loại trì trệ. Khi không có ai hỏi đến thì ranh giới của quy tắc sẽ lặng lẽ phát triển theo hướng có lợi với quan viên, việc lớn việc nhỏ đều có. Chuyện lớn thì như là việc đề cập đến quốc kế dân sinh, ví dụ như đối với việc chiếm đoạt ruộng đất. Còn một số chuyện nhỏ mà đến dân chúng cũng cho là việc râu ria thì ví dụ như thời gian vào triều.
Lúc ban đầu triều đình đối với thời gian vào triều có hạn chế nghiêm khắc. Cho dù như lúc Lý Long Cơ đang say đắm Dương quý phi mà không muốn lâm triều thì đủ loại quan lại vẫn tuân thủ nghiêm khắc thời gian vào triều. Thông thường bởi Tướng Quốc đều nắm chắc việc đến muộn hoặc là bỏ lỡ công việc, nhẹ thì đánh bằng roi hay khấu lương bổng, nặng thì hủy bỏ chức quan sau một năm mới hồi phục. Vì thế nên các quan lại ở kinh thành luôn cẩn trọng tuân thủ. Thậm chí đến thời kỳ Thôi Viên chấp chính cũng có yêu cầu nghiêm khắc đối với đủ loại quan lại.
Có khả năng việc buông lỏng bắt đầu từ lúc Bùi Tuấn cầm quyền. Có lẽ nguyên nhân là bởi thể chế thế gia cũ sụp đổ, mà hệ thống quyền lực mới lại chậm chạp chưa thành lập lên làm cho một loạt trật tự trong triều bị sứt mẻ thì đủ loại quan lại liền lâm vào một loại trạng thái mất phương hướng và hỗn loạn, đối với viêc vào triều cũng bắt đầu lười biếng. Đầu tiên là từ Tướng Quốc, các đại thần nhất phẩm như Thượng Thư, rất nhanh các chức vụ đầu não mỗi Tỉnh Đài, rồi đến đầu não mỗi chỗ Khanh, Giam cũng bị lây bệnh. Bọn họ đua nhau đem việc công về nhà làm. Thượng bất chánh hạ tắc loạn, loại không khí rất nhanh liền lan tràn tới đến cấp Lang Trung, Thiếu Khanh tuy phẩm bậc hơi thấp nhưng lại là những quan viên nắm giữ thực quyền cũng bắt đầu noi theo.
Rất nhanh, mọi người liền phát hiện loại xử lý công vụ này có chỗ thật là tốt. Đương nhiên không phải vì có nhiều thời gian sống chung một chỗ cùng thê thiếp hơn mà là rất nhiều người đang cần quan hệ cũng có thể tiến hành thầm kín. Ví dụ như lúc Hộ Bộ Độ Chi Lang Trung đang xét duyệt bảng biểu báo cáo thu chi tài chính ở mỗi quận huyện thì người quận nào đó đang trú tại kinh liền đến nhà đưa tới một ít thổ sản. Tình cảm được gắn bó thì mọi chuyện của quận dễ dàng làm được nhiều điều tốt hơn.
Hơn nữa một khi loại hành vi thượng triều muộn hoặc là không thượng triều bắt đầu liên quan tới lợi ích thiết thân của rất nhiều người thì nó sẽ hình thành một loại quy tắc ngầm của quan trường.
Cho nên hồi năm ngoái lúc Trương Hoán vào triều còn có thể gặp được vài vị quan viên cao cấp, còn hiện tại lại một người cũng không thể nhìn thấy. Nhưng cũng không phải mỗi người đều vì mưu lợi riêng, mà là rất nhiều người cũng không muốn phá hỏng loại quy tắc ngầm. Khí trời rét lạnh thì cũng vui vẻ nằm trong chăn ấm ôm kiều thê mỹ thiếp làm giấc mộng Thanh Thu. Tình huống như thế Trương Hoán cũng biết ít nhiều, nhưng hắn không nghĩ tới hôm nay lại trở nên càng thêm nghiêm trọng. Mặt mày hắn không khỏi nhăn như bị, sự hủ bại của quan lại nắm quyền thường thường bắt đầu chính từ chấp pháp không nghiêm.
Đi mãi cho đến Chu Tước Môn Hoàng thành, Trương Hoán đặc biệt lưu tâm nhìn về phía Tứ Quỹ, cũng là hoàn toàn vắng tanh. Lý Tu Hạ theo Bùi Minh Viễn đi đến Đại Thực. Người thay thế chức vụ quan viên của hắn đương nhiên cũng không tận tâm như vậy.
Binh lính bảo vệ Chu Tước Môn tựa hồ còn chưa ngủ tỉnh, ai nấy đều ngồi chồm hổm trên mặt đất. Đột nhiên thấy có đại đội nhân mã tiến lại đây thì sợ đến nhao nhao đứng lên, Trương Hoán từ khe màn xe nhìn thấy mà sắc mặt âm trầm.
Xe ngựa chạy trên đường Thừa Thiên Môn trống trải. Trời bắt đầu tảng sáng, không ít sai dịch đang quét băng đọng trên bậc thang, xe ngựa lượn một vòng rồi ngừng lại trước bậc thang của Binh bộ.
Trương Hoán nhảy xuống ngựa bước nhanh lên bậc thang. Khuôn viên Đại viện Binh bộ cũng vẫn cảnh trống vắng lạnh tanh, không nhìn thấy một người nào. Lúc này đã quá thời gian vào triều, nhưng cửa chính phòng làm việc còn chưa mở, chỉ có cửa hông khép hờ. Hắn lặng yên không tiếng động đi từ cửa ngách vào phòng làm việc. Hành lang dài yên tĩnh không tiếng động. Ở hai bên hành lang phân bố bốn ty là Binh bộ, Chức phương, Giá bộ, Khố bộ. Mỗi một Ty cũng có vài gian phòng làm việc, mặt khác còn có kho chứa các loại văn thư, sách vở, bản vẽ.
Giờ phút này mỗi phòng làm việc của các Ty đều sáng đèn, hiển nhiên cũng đã có người tới. Trương Hoán chắp tay đằng sau đi vào phòng làm việc của Ty Binh bộ. Phòng làm việc rất rộng rãi, có mười mấy cái bàn xếp chỉnh tề. Hai vị Lang Trung, hai vị Viên Ngoại Lang, đây là bốn viên quan. Còn có các Lại, cũng tương đương với nhân viên cấp phòng đời sau, cứ theo kinh nghiệm làm việc dài ngắn mà xưng là Chủ sự và Tòng sự (cùng làm), tổng cộng có mười mấy người.
Giờ phút này, Ty Binh bộ có năm sáu người, phần lớn là Tòng sự. Có người đang đốt chậu than, có kẻ thì pha trà, có tên đang quét dọn bàn của Lang Trung. Còn các quan cỡ Lang Trung như Tôn Tiến Phương thì lại một người cũng chưa tới.
Mọi người đột nhiên thấy Trương Hoán đi vào thì ai nấy đều sợ đến nhảy dựng, tất cả lo sợ không yên không biết phải làm sao. Trương Hoán khoát khoát tay cười nói với mọi người: “Các vị sớm như vậy đã tới rồi sao?”
Một người Chủ sự già nhất có kinh nghiệm vội vàng khom người thi lễ: “Hồi bẩm Thượng Thư, triều đình quy định giờ Mão canh ba ( trước sáu giờ ) phải đến, hiện tại đã là giờ Mão hai khắc. Chúng thuộc hạ đang thu thập qua để chuẩn bị cho thời gian vào triều.”
“Bao giờ hắn đến?” Trương Hoán nhìn cái bàn nhô ra của Lang Trung Tôn Tiến Phương lại mở miệng hỏi.
“Cái... này” Tên thư lại già kia nhìn sang hai bên, trên mặt lộ ra vẻ gặp khó khăn. Quan hệ nhân sự trong phòng làm việc phức tạp, hắn làm sao có thể tùy tiện nói chuyện. Nhưng Thượng Thư đã hỏi thì hắn lại không thể không đáp, liền trả lời mập mờ: “Có lúc thì sớm hơn một chút, có khi thì muộn hơn. Điều này cũng không cố định.”
Trương Hoán biết có hỏi nữa cũng không ra gì thì cả cười, xoay người đi về phòng của mình. Hắn vừa đi là đám viên lại đều luống cuống tinh thần, tất cả đều tự thu thập văn thư công vụ. Có hai người còn len lén chạy ra ngoài để báo cho thượng cấp của chính mình.
Phòng của Trương Hoán ở vào tận cùng dãy hành lang, ở giữa phòng làm việc của Thị Lang. Trước mắt Binh bộ có hai vị Thị Lang, một người là Hữu Thị Lang Nguyên Tái, một người là Tả Thị Lang Lý Hoài. Hai chân Lý Hoài đã phế nên chỉ là chiếm suất mà cũng không quản việc gì cụ thể. Sự thực mọi chuyện Binh bộ vẫn là do Nguyên Tái quản lý. Gặp phải chuyện lớn thì hắn sẽ phát thư hỏa tốc đến Lũng Hữu xin Trương Hoán định đoạt. Nhưng mà năm nay Trương Hoán phần lớn thời gian đều ở An Tây cho nên đại sự của Binh bộ phần lớn là do Bùi Tuấn quyết sách.
Giờ phút này Nguyên Tái cũng chưa đến, chỉ có mấy người đang dọn phòng cho hắn. Trương Hoán liền đẩy cửa vào phòng của mình. Trong phòng đã thu dọn chỉnh tề, lò than đã cháy đượm, bình trà trên lò đã sôi vang lên ùng ục. Trong phòng tràn ngập mùi trà thơm đậm đà.
Bên cạnh một góc giá sách chỉ thấy một người đang đứng trên thang ngắn để lấy một quyển văn thư. Hắn bị tiếng đẩy cửa làm kinh động nên theo bản năng quay đầu lại, đúng là Bí thư lang Ngưu Tăng Nhụ của Trương Hoán. Còn một Bí thư lang khác của Trương Hoán tên là Tần Mật thì làm tại phòng làm việc của hắn ở Đại Minh Cung.
Ngưu Tăng Nhụ thấy là Trương Hoán đi vào, không khỏi vừa mừng vừa sợ vội vàng từ trên thang đi xuống, tiến lên thi lễ: “Thuộc hạ tham kiến đô đốc!”
“Nơi này chỉ có một mình ngươi sao?” Trương Hoán nhìn bốn phía cười cười hỏi hắn.
“Không, còn có một người pha trà, đang ở bên trong phòng thu dọn cho đô đốc.”
“Ngươi vào đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Trương Hoán vừa nói vừa bước nhanh vào buồng trong. Bên trong phòng một người trà đồng đang nhanh nhẹn lau bàn. Thấy Trương Hoán đi vào thì hắn sợ đến liền vội vàng lui lại. Trương Hoán ngồi xuống, đợi thân binh đóng cửa thì lúc này hắn mới hỏi Ngưu Tăng Nhụ: “Hàng ngày Nguyên Tái vào triều lúc nào?”
Ngưu Tăng Nhụ hơi suy nghĩ rồi cung kính: “Nguyên Thị Lang khá tốt, mỗi ngày đều vào triều khoảng giờ Mão canh ba hoặc là tứ khắc gì đó.”
“Nói như vậy là ngươi mỗi ngày đều đến đúng lúc?” Trương Hoán chuyển đề tài câu chuyện lạnh nhạt hỏi hắn.
“Thuộc hạ không dám lười biếng, mỗi ngày đúng lúc giờ Mão hai khắc đến phòng làm việc, ngày nào cũng không dám trễ nải.”
“Không tệ, một lần hai lần thì không tính là gì. Cái khó chính là kiên trì, cũng như ngươi chép lại trích lục đại sự ngày ngày không ngừng, ta rất vừa lòng.” Trương Hoán khen ngợi gật đầu, hắn hơi do dự lại hỏi: “Còn Lang Trung cùng Viên Ngoại Lang bốn Ty thì như thế nào?”
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn