Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 340: Dạo Đêm Trường An
hôi Khởi là trưởng nữ của Thôi Ngụ. Mấy năm trước Thôi, Vi làm đám hỏi để gả cho Vi Thanh. Nhưng hiện tại Thôi gia cũng đã suy tàn thì Vi Ngạc liền có ý nghĩ. Vi Thanh là kẻ cực kỳ thông minh, hắn lập tức liền nghe ra ý tứ của cha. Đúng là muốn lấy cớ vô sinh để giải trừ hôn nhân với Thôi gia.
Đối với vợ mình thì Vi Thanh đúng là không có tình cảm gì với nàng. Mà ngay cả chuyện phòng the vợ chồng thì hắn cũng chỉ ngẫu nhiên thực hiện, lớt phớt rồi dừng. Qua nhiều năm như vậy mà hắn vẫn nhớ mãi không quên với Bùi Oánh. Hơn nữa từ nhỏ hắn đã sinh hoạt trong chốn son phấn nên sau khi lớn lên dường như đối với nữ nhân cũng không có nhiều hứng thú. Mỗi ngày tại nha môn xử lý công vụ xong thì sau đó cùng đồng nghiệp đi ra quán uống rượu, mỗi ngày rất trễ mới về phủ. Thường thường lên giường là ngủ, tảng sáng ngày hôm sau lại chạy đi nha môn. Đối với người vợ trên danh nghĩa kia thì thật sự là hắn rất lạnh nhạt.
Nhưng hắn cũng biết nếu mình bỏ Thôi Khởi thì e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình. Hơn nữa Bùi Oánh cũng không có khả năng quay lại cùng hắn, vì vậy hắn liền chịu đựng cuộc hôn nhân này coi như là uống nước lã. Nhưng hiện tại cha mình lại muốn giải trừ hôn nhân thì lương tâm hắn có vẻ chịu áp lực không nhỏ. Chần chờ một lát Vi Thanh mới trả lời lại ý tứ của cha: “Hai người tiểu thiếp vụng về đần độn kia thì căn bản là con không có đụng tới bọn họ. Con nghĩ hẳn không phải là vấn đề của con.”
“Vậy là được rồi!” Vi Ngạc vỗ tay một cái mà nói: “Ban đầu ta cũng cảm giác là thân thể Thôi Khởi quá yếu, không phải mắn đẻ. Bây giờ nhìn lại thì nó là nguyên nhân. Chuyện liên quan đến vấn đề hương khói đời sau của Vi gia chúng ta. Chuyện này cứ quyết định như vậy. Cuối năm ta đi một chuyến đến phủ Thôi Ngụ để giải trừ cửa hôn nhân này.”
Vi Thanh nghĩ đến Thôi Khởi theo mình mấy năm như vậy, chính mình ở ngoài ăn chơi đàng điếm mà nàng chưa từng nửa câu oán hận. Về lương tâm ít nhiều có hơi băn khoăn liền nói với cha: “Hài nhi lo lắng liệu có thể bởi chuyện như vậy mà đắc tội Thôi gia hay không?”
Vi Ngạc lại lạnh lùng cười một tiếng “ Thôi Ngụ theo Trương Hoán, ta đi cùng Thái Hậu. Bản thân phe phái đã là như nước với lửa, không biết là hắn cũng muốn hủy bỏ cửa hôn nhân này sao?”
“Thần Vi Ngạc tham kiến Thái Hậu.” Vi Ngạc mặc triều phục hàm nhị phẩm cung kính thi lễ thật sâu về phía Thôi Tiểu Phù.
Thôi Tiểu Phù mặt mày vui vẻ, nàng hơi khoát tay bảo: “Vi ái khanh, mời ngồi.”
“Tạ Thái Hậu!”
Thấy Vi Ngạc ngồi xuống, Thôi Tiểu Phù liền đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Hôm nay trong thành viên Nội các tựa hồ chỉ có một mình khanh không đi nghênh đón Trương Thượng thư, đây là vì sao?”
Vi Ngạc hừ lạnh một tiếng “ Con của thần hôm nay cũng về nhà, thần không có thời gian.”
Thôi Tiểu Phù gật đầu, khe khẽ thở dài mà bảo: “Xem ra trong người của triều đình có lẽ chỉ Vi ái khanh có lưng cứng nhất. Ai gia cũng không muốn đi, nhưng không đi không được, có thế không bằng người đấy!”
Vi Ngạc sắc mặt xanh mét nhưng cũng không có nói gì. Không khí trong phòng lập tức lộ vẻ hơi nặng nề.
Vi Ngạc mặc dù được trong ngoài triều công nhận là người của Thái Hậu đảng, nhưng trên thực tế hắn cùng Thôi Tiểu Phù chỉ là một loại quan hệ hợp tác, là một loại liên minh sách lược rời rạc. Chỉ là bởi vì có chung kẻ địch nên một khi kẻ địch này bị tiêu diệt thì hợp tác giữa bọn họ cũng kết thúc. Cho nên Thôi Tiểu Phù đối với hắn liền tuyệt không hề nói chuyện tùy theo ý mình giống như đối với Lý Miễn, mà là dè dặt thử dò xét, từng bước từng bước dẫn tới câu chuyện.
Tương tự, Vi Ngạc đối với nàng cũng không phải hễ biết là nói, rất nhiều chuyện bọn họ chỉ là ngầm hiểu phối hợp với nhau. Ví dụ như lần tranh đoạt gây ra đại chiến Trung Nguyên, kỳ thật chính là một tay Vi Ngạc bày ra. Mục đích là muốn cho Vi Đức Khánh một trận đánh bại Thôi Khánh Công mà chiếm lĩnh cả địa khu Trung Nguyên, mau chóng thực sự trở thành thế lực thứ ba có thể chống lại với Trương Hoán, Bùi Tuấn.
Mà Thôi Tiểu Phù thì ngầm hiểu chính là kịp thời phong Vi Thanh làm Thứ Sử Trần Lưu, từ đó có thể nói là biết rõ bụng dạ Vi Ngạc. Bây giờ Thôi Tiểu Phù triệu Vi Ngạc đến chính là muốn thôi thúc hắn mau mau ra tay, không để cho lần đại chiến Trung Nguyên này không giải quyết được gì trước khi Trương Hoán trở về.
Cùng lúc nàng hy vọng Vi Ngạc có thể mau chóng trở thành thế lực thứ ba để kiềm chế Trương Hoán. Vi gia chiếm cứ Trung Nguyên thì cũng làm thực lực của mình tăng nhiều, có thể đáp trả khí thế hùng hổ dọa người của Trương Hoán sau cuộc chiến An Tây. Hơn nữa Thôi Tiểu Phù còn có một tầng tâm tư khác, đó chính là Thôi Khánh Công một ngày chưa diệt trừ được thì sớm muộn gì chính mình cũng sẽ đổ bởi tay hắn.
Hiện tại Thôi Khánh Công mất hết lòng dân, lương thực cạn sạch, đúng là thời cơ tốt nhất để trừ khử hắn.
Lúc này. Vi Ngạc ho khan một tiếng, phá bỏ không khí xấu hổ trong phòng. Hắn ưỡn thẳng lưng nghiêm nghị nói: “Thôi Khánh Công không để ý tới sự sống chết của dân chúng, mưu toan dấy lên cuộc chiến. Chúng ta quyết không thể nhân nhượng. Con của thần mới từ Trần Lưu về đây, hiện tướng quân Đức Khánh đã tập hợp quân xong, chỉ cần Thôi Khánh Công dám can đảm bước qua ranh giới thì nhất định sẽ không buông tha cho hắn. Có điều...”
Nói đến hai chữ “ có điều”, giọng điệu của Vi Ngạc chợt dừng lại mà liếc mắt sang Lữ Thái Nhất bên cạnh. Thôi Tiểu Phù hiểu ý bèn phất phất tay, lệnh cho Lữ Thái Nhất đi ra.
Vi Ngạc thấy tả hữu không có người liền hạ giọng nói với Thôi Tiểu Phù: “Vi Đức Khánh tuyệt không thể động thủ trước, hiện tại Thôi Khánh Công đã có dấu hiệu lùi bước nên chúng ta lại cần cho thêm một mồi lửa mới được.”
“Khanh có thể có biện pháp nào?” Thôi Tiểu Phù cũng không che dấu nhu cầu khai chiến của nàng.
“Thần có biện pháp một mũi tên hạ hai chim.” Vi Ngạc khẽ vuốt chòm râu ngắn hơi hơi có chút đắc ý mà cười nói: “Thái Hậu có thể phong cho Đại tướng thuộc hạ của Thôi Khánh Công làm Liệt Hầu. Trong lòng Thôi Khánh Công tất đố kỵ. Khi đó cho dù không đánh thì nội bộ của Thôi Khánh Công cũng bị sinh loạn. Vi Đức Khánh liền có thể lấy cớ bảo vệ dân mà xuất binh xuôi nam.”
Thôi Tiểu Phù trầm tư một lúc lâu. Mặc dù như vậy có thể sẽ lại gây ra cuộc hỗn chiến của quân phiệt. Nhưng thật sự đây là biện pháp tốt nhất trừ khử Thôi Khánh Công. Nàng đột nhiên lại nghĩ đến Trương Hoán ngày mai sắp vào triều, một loại cảm giác nguy cơ thời gian không chờ đợi đang thiêu đốt sự kiên nhẫn của nàng. Nàng bèn dứt khoát hạ quyết tâm “ Được rồi, hãy cứ theo sách lược của khanh mà làm!”
Màn đêm dần dần phủ xuống, cả nhà Trương Hoán đi đường mệt nhọc nên ai nấy đều tự đi nghỉ ngơi thật sớm. Trương Hoán vẫn còn ở trong thư phòng hết sức chăm chú phê duyệt mấy bản tấu chương. Lúc này cửa nhẹ nhàng mở ra, thị thiếp Hoa Cẩm Tú của Trương Hoán bưng một chén trà sâm đi đến thực nhẹ nhàng. Nàng chính là nha hoàn thiết thân mà năm đó Trương Hoán nhận vào lúc còn ở nhà cũ tại Thái Nguyên. Năm đó nàng chỉ có mười một tuổi, là một tiểu nha đầu vừa gầy lại yếu. Tới lúc ở tại Đông Nội Uyển thì nàng cả ngày liền giặt quần áo, giặt chăn đệm cho Trương Hoán cũng có vẻ hữu dụng. Nhoáng cái đã qua sáu bảy năm, nàng đã mười tám tuổi, trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều. Làn da mịn màng trắng nõn, trên gương mặt trái xoan là một đôi mi thanh tú, trong đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh mang theo một vẻ ngượng ngùng, nàng liền phảng phất là một trái lê vừa mới lấy xuống từ trên cây vẫn còn đính những giọt sương.
Về thu xếp cho nàng, vốn là Bùi Oánh muốn gả nàng cho một người Giáo úy thân binh của Trương Hoán. Có điều đúng vào đêm nói tới chuyện đó thì nàng liền ngã bệnh, liên tiếp vài ngày không ăn không uống có vẻ như sẽ không qua khỏi. Lúc này thầy lang xem bệnh cho nàng mới nói kỳ thật nàng tuyệt không có bệnh gì, bấy giờ Bùi Oánh mới hiểu được tâm tư của nàng nên vừa là cảm động vừa là thương tiếc, liền quyết định đón nhận nàng làm thị thiếp của Trương Hoán. Khi đó thì Trương Hoán đang tấn công Hán Trung.
Nhưng cho đến một tháng trước, khi Trương Hoán trở về từ An Tây thì rốt cuộc nàng mới trở thành nữ nhân của hắn. Thân phận Hoa Cẩm Tú mặc dù thay đổi, nhưng bản chất nàng lại không thay đổi. Hiện tại nàng vẫn là thị thiếp thiết thân bên Trương Hoán.
“Lão gia, uống bát trà sâm đi!” Hoa Cẩm Tú đặt bát trà ở bên người Trương Hoán rồi nhẹ giọng nói.
“Đa tạ!” Trương Hoán cười cười ấm áp với nàng. Hắn để bút xuống rồi cầm chén trà sâm lên uống một hớp, toàn thân thả lỏng. Hoa Cẩm Tú nhẹ nhàng đi tới phía sau hắn, thuần thục xoa bóp cổ và gáy, đầu và bả vai cho hắn, lại nói nhỏ: “Đi đường bốn năm ngày, chúng thiếp ngồi trên xe ngựa đều mệt đến đi không được, huống hồ lão gia lại còn cưỡi ngựa. Hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm hơn đi! Ngày mai còn phải dậy sớm vào triều đó.”
“Bọn họ đã ngủ chưa?” Trương Hoán nhắm mắt lại hỏi.
“Tất cả mọi người đã ngủ, phu nhân còn phải quản con liền căn dặn thiếp nhắc lão gia sớm đi nghỉ ngơi.”
“Vậy tại sao nàng chưa ngủ?”
Trương Hoán đột nhiên cười rồi dùng một tay kéo nàng đến trước mặt mình, ôm cho ngồi ở trên chân của mình, nắm tay của nàng mà cười nói mập mờ: “Liệu có phải muốn chờ ta để cùng nhau ngủ phải không?”
Hoa Cẩm Tú mặt mắc cở đỏ bừng, nàng cúi đầu nắm chéo áo đầy bất an, trong miệng thì có vẻ như hừ rồi nói nhỏ: “Thiếp mới không cần nè!”
Trương Hoán ha ha cười một tiếng bèn vỗ mông nàng một cái. Hắn đứng dậy kéo nàng mà bảo: “Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nào.” “ Nhưng. Bây giờ là buổi tối rồi!”
Trương Hoán nâng mặt của nàng, hôn lên đôi môi anh đào một cái rồi dịu dàng nói với nàng: “Trước kia không phải là nàng nói với ta muốn đi ngắm cảnh đêm Trường An một cái sao? Hôm nay vừa lúc ta cũng có hứng thú thì liền đi nào!”
Hoa Cẩm Tú mở cờ trong bụng, nàng gật đầu liên tục “ Vậy thiếp đi lấy trang phục cho lão gia.”
“Đừng đánh thức bọn họ.”
“Thiếp biết!”
Trương Hoán thấy nàng hưng phấn nhảy nhót hệt như một tiểu cô nương, lại nghĩ tới lúc nàng ở Đông Nội Uyển thì cả ngày thường thường vội vàng bận rộn hệt như con chim sâu khiến trong lòng không khỏi yêu thương nàng hơn.
Ước chừng sau một khắc, Trương Hoán thay lại một bộ áo bào rộng thùng thình mang theo Hoa Cẩm Tú ngồi lên xe ngựa dạo chơi ngắm cảnh phố xá Trường An. Rời khỏi Trường An cũng mới chỉ hơn nửa năm, nhưng hắn lại cảm giác phảng phất như đã qua mười mấy năm. Thậm chí vẫn còn có một loại cảm giác phảng phất giống như đã xa cách một đời.
“Cẩm Tú, nàng thực sự không có một người thân nào sao?”
Trương Hoán thấy Hoa Cẩm Tú náu sau cửa sổ xuất thần nhìn đường xá, trong đôi mắt lại toát ra một loại tình cảm đau buồn thì trong lòng hắn bỗng thấy một hồi thương xót liền nắm lấy bả vai của nàng nói dịu dàng: “Ta nhớ kỹ nàng có nói cho ta rồi, bởi vì trong Trương phủ nàng có người thân thích nên trước đây nàng mới vào nhà ta. Vậy hẳn là nàng có thân nhân mới đúng. Như thế nào nàng lại nói với ta bọn họ đều đã qua đời rồi?”
Hoa Cẩm Tú cảm giác được có hơi là lạ liền rúc vào trong lòng Trương Hoán. Một lúc lâu sau nàng mới khẽ thở dài một hơi “ Lúc trước là thiếp không dám nói, sợ lão gia không cần thiếp nữa.”
“Đáng đánh!” Trương Hoán nhẹ nhàng cốc đầu nàng một cái “ Nàng hầu hạ ta nhiều năm như vậy, làm sao mà ta lại có thể không cần nàng. Hơn nữa, trong Trương phủ vẫn còn người có thể khiến ta ghi hận sao? Ngay cả Trương Huyên thì ta cũng sớm lãng quên hắn.”
“Nhưng phu nhân còn muốn đem thiếp gả cho Liễu Giáo úy. Thiếp, thiếp...”
Hoa Cẩm Tú rúc vào trước ngực Trương Hoán, nàng cắn chặt môi, mắt đã hơi đỏ.
Trương Hoán cười cười ôm bả vai của nàng mà an ủi: “Phu nhân là có ý tốt. Một số trưởng quan thân vệ của ta thì tương lai đều sẽ là Đại tướng hùng cứ một phương. Để nàng làm vợ bọn họ thì tốt hơn là tiểu thiếp của ta. Tương lai sinh đứa con trai, nói không chừng vẫn còn có thể được làm nhất phẩm phu nhân. Nếu không phải phu nhân nói nàng đã muốn chết thì ta cũng chủ trương gả nàng cho tướng quân Lũng Hữu nào đó”
“Vậy bây giờ thì sao! Lão gia còn có thể ban thiếp cho người khác sao?” Hoa Cẩm Tú len lén nhìn hắn mà hỏi với vẻ hơi hơi bất an.
“Ngươi này, thực là nha đầu ngốc.” Trương Hoán véo mũi Hoa Cẩm Tú mà lắc đầu. Hắn nằm ở trên giường nhìn bóng đêm ngoài của sổ xe mà nói lơ đãng: “Có vài thứ ta có thể ban cho cho thuộc hạ, như là tiền tài, ruộng đất linh tinh các loại. Nhưng có hai thứ ta sẽ không cho bất luận kẻ nào.”
Trương Hoán cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt thanh tú của nàng mà gằn từng chữ: “Một là nữ nhân của ta, cái khác là giang sơn của ta.”
“Chỉ cần lão gia không đuổi thiếp đi thì thiếp sẽ hầu hạ lão gia cả đời.”
Hoa Cẩm Tú sung sướng thở phào, nàng dựa vào vai Trương Hoán mà nói nho nhỏ: “Cha mẹ của thiếp đã chết sớm, chỉ có một chị họ đã gả cho Trương Huyên, gọi là Hoa Nhị nương.”
Đúng dịp đêm trước ngày mồng tám tháng chạp, mặc dù khí trời rét lạnh nhưng trên đường thì vẫn thấy kẻ đến người đi đặc biệt tưng bừng. Xe ngựa của Trương Hoán có hơn mười tên thân binh hộ vệ đi qua hết đường này tới phố khác chậm rãi nhằm hướng tây mà đi. Hắn không muốn đi hướng bắc, nơi đó gần quan nha quá sẽ ảnh hưởng tâm tình đi dạo phố của hắn. Lúc này, xe ngựa đến phường Quang Đức, đi về phía trước đúng là chợ Tây. Hiện tại đúng là lúc từng nhà chuẩn bị hàng tết nên chợ Tây đóng cửa cũng muộn, có thể nhìn thấy dòng người nối liền không dứt nhằm hướng chợ Tây đi tới.
Xe ngựa rất nhanh chạy ra khỏi phường Quang Đức. Đã có thể thấy được rõ ràng cánh cổng lớn đối diện chợ Tây. Đột nhiên, Hoa Cẩm Tú nhìn thấy trên một con đường nhỏ cạnh cửa phường quả là đèn sáng rực rỡ, bên trong đám đông như nêm, huyên náo vô cùng. Dường như so với chợ Tây kia thì còn náo nhiệt hơn vài phần, nàng liền tò mò hỏi han: “Lão gia, ở đó họ đang làm gì vậy?”
Trương Hoán cũng thấy hơi kỳ quái, phường Quang Đức thì hắn đi qua nhiều lần. Hắn còn nhớ rõ bên kia là một con đường hoang, còn có một cái chùa bỏ hoang, từ bao giờ mà lại trở nên náo nhiệt như vậy? Hắn liền lệnh cho một người thân binh: “Đi nhìn một cái, xem nơi đó họ làm cái gì?”
Chỉ chốc lát, thân binh chạy về bẩm báo “ Đô đốc, ở đó có rất nhiều người đang mở quán hàng xén nhỏ, bán chút đồ ăn vặt và hàng hóa linh tinh.”
“Thì ra là mấy quán bán hàng rong nhỏ, cũng không có thú vị gì, tiếp tục đi nữa.” Trương Hoán vung tay lên hạ lệnh.
“Lão gia, đưa thiếp đến xem đi! Thiếp, cái buộc tóc của thiếp hỏng mất rồi nên đang muốn đi mua một cái.” Hoa Cẩm Tú trong đôi mắt tràn ngập mong muốn, nàng ôm cánh tay Trương Hoán mà năn nỉ hơi nũng nịu.
Trương Hoán bị bộ ngực cao ngất của nàng cọ cọ vào cánh tay thì trong lòng không khỏi rung động, hắn liền ghé sát bên tai nàng thấp giọng cười nói: “Vậy tối hôm nay nàng nhớ hầu hạ ta thật tốt thì ta sẽ đưa nàng tới.”
“Vâng!” Hoa Cẩm Tú đỏ mặt lên, nhẹ nhàng gật đầu.
“Quan khách, đến xem trống bỏi của ta, đây chính là hàng Bình Diêu Hà Đông chánh tông. Đảm bảo con của ngài sẽ thích, Tiểu công tử, có đúng không?”
“Đại ca, tiểu nương lớn lên hẳn sẽ xinh đẹp! Sau khi lớn lên nhất định có thể vào cung làm quý phi nếu như mua chuỗi vòng cổ Trân Châu của ta đây, ha hả! Nó cũng như mệnh của Hoàng Hậu. Đại ca cũng có thể hưởng phúc theo. Thế nào, lấy một chuỗi?”
Dọc theo đường đi, những tiếng hô hoán rao hàng kêu không dứt bên tai. Con đường nhỏ này là mặt sau của một dãy nhà. Dưới mái hiên của những căn nhà thấp bé treo đầy đèn lồng làm cho đèn đuốc rực rỡ. Hai bên đường vốn mọc đầy cỏ dại, hiện tại cỏ dại sớm bị dẫm nát để bày ra đủ loại hàng vỉa hè. Phần lớn là dùng gỗ đóng đinh thành cái giá trông hết sức đơn sơ. Còn có ít người ngay cả loại giá gỗ đơn sơ cũng không có, trực tiếp dùng miếng vải trải trên mặt đất làm thành một cửa hàng chất đống một số hàng hóa linh tinh cũ không biết xuất xứ từ nơi nào.
Chỗ này kỳ thật hơi giống loại thị trường tiểu thương đời sau, những thứ bán đều là hàng hóa loại kém lại không cần nộp thuế cho nên giá cả cực kỳ rẻ, hấp dẫn rất nhiều người nghèo đến đây thăm. Tới gần cuối năm, người ta mua mấy món đồ chơi nho nhỏ cho con trai ở chỗ này. Mua cho vợ và con gái mấy thứ trang sức giá rẻ cũng coi như có cái để mà nói.
Trên đường nhỏ chật ních dân chúng Trường An tới đây mua đồ, từng đám từng đám các thiếu nữ lưu luyến tại các quán nhỏ chọn lựa cây lược gỗ, khuyên tai hay vài món đồ chơi nhỏ.
Mặc dù Trương Hoán đối với những thứ kia thì nhìn chướng mắt. Nhưng ở chỗ này có thể tự nghiệm thấy cuộc sống dân chúng lớp dưới của Trường An nên chỉ coi như là một loại vi hành xem dân ý. Trái lại Hoa Cẩm Tú hứng thú dạt dào, lôi kéo Trương Hoán đi dao chơi một mạch. Hơn mười người thân binh khẩn trương theo sát phía sau của bọn họ, e sợ có điều gì sơ xuất.
Hoa Cẩm Tú xuất thân bần hàn, cha mẹ lại chết sớm, từ năm tám tuổi nàng đã đi giặt quần áo cho người ta mà sống. Ngẫu nhiên tích cóp được vài văn tiền thì nàng cũng đi những quán nhỏ tương tự ở Thái Nguyên để mua cái lược nhỏ, cái gương đồng con hay những vật dụng hàng ngày. Cho nên đối với loại hàng xén nhỏ này liền luôn luôn có một loại tình cảm khắc cốt ghi tâm. Lúc này, nàng thấy một cái sạp trên bày đầy cây lược gỗ hoàng dương, còn có đủ loại kẹp tóc gỗ hoàng dương thì nàng liền giống như phát hiện bảo tàng vui mừng kêu một tiếng, lôi kéo Trương Hoán liền tiến tới.
Quán chủ là một đôi vợ chồng già hơn sáu mươi tuổi. Bọn họ cũng không lớn tiếng, chỉ tha thiết mong chờ đám người tới gần. Khu vực lại là ở tận góc cho nên sinh ý thập phần vắng vẻ. Bọn họ thấy có người đi đến thì cụ bà vội vàng cười nói: “Cô nương, ngươi mua một cái đi! Rất rẻ.”
Ông lão cũng nở nụ cười hiền hậu theo mà chào mời “ Mua một cái đi!”
Trương Hoán nghe giọng nói của bọn hắn tựa hồ cũng là vùng Hà Đông, lại thấy hai bộ trang phục cũ nát thì không khỏi động lòng trắc ẩn liền nói với Hoa Cẩm Tú: “Cứ mua nhiều hơn mấy cái đi! Cũng có một chút cho các nàng.”
Hai người gia thấy bọn họ định mua nhiều hơn thì trên gương mặt nhăn nheo như trái hạch đào xuất hiện nụ cười dường như nở hoa “ Đây đều là bạn già làm, giá rẻ, năm văn tiền một cái. Chỗ này của ta càng rẻ, chỉ cần ba văn tiền.”
Cụ bà lại từ phía sau lấy ra một cái bao vải nhỏ rồi run rẩy bắt tay vào muốn mở ra. Nhưng dù như thế nào cũng không mở được, bà không khỏi thấp giọng oán giận bạn già: “Ai kêu ông thắt nút xiết chặt như vậy.”
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn