Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 331: Người Mang Tin Tức Trường An
háng mười một năm Vĩnh An thứ nhất, một trận bão tuyết bất ngờ ập vào Hà Tây. Bão tuyết kéo dài ước chừng gần nửa tháng, gió tuyết chà đạp tàn phá mọi thứ trên mặt đất. Đến khi bão tuyết tạm dừng thì mặt đất Hà Tây đã là một thế giới tuyết trắng. Lớp tuyết cực dầy đọng chừng vài thước, chỗ dày nhất đạt tới một trượng. Lều trại dân chăn nuôi tới tấp bị đè sụp, cuộc sống đã bị uy hiếp. Đông đảo dân chăn nuôi đuổi bò dê từ bốn phương tám hướng chạy đến thành trì gần nhất để tị nạn.
Thành Trương Dịch cũng như những thành trì khác trên dải đất Hà Tây, mấy ngày nay cũng đã kín người hết chỗ. Tòa thành trì nho nhỏ lại chứa đến hơn mười vạn người, còn có lượng lớn bò dê ngựa. Người ngợm chật ních, mùi hôi bốc đến mây xanh. Thứ Sử Trương Dịch Mạnh Giao càng không chối từ vất vả để thu xếp nạn dân và giải quyết vấn đề, đã ba ngày ba đêm mà hắn không hề chợp mắt.
Giữa trưa, hắn vừa mới thu xếp xong cho một đám người Khương, đang mỏi mệt lê bước quay về châu nha. Lúc này, một người nha dịch đầy bối rối chạy tới bẩm báo “ Sứ quân, đô đốc đã trở về. Vừa rồi phái người tới báo tin, ngài đã đến cách hơn ba mươi dặm.”
Mạnh Giao thất kinh, mỏi mệt toàn thân bỗng biến đâu hết, hắn nhảy dựng lên liền hô: “Ngươi nhanh đi báo cho Nghiêm Tư Mã, mời ngài ấy chuẩn bị ra khỏi dinh.”
Mạnh Giao cũng không kịp đi tới nha môn nữa. Hắn mang mười mấy người liền vội vàng ra khỏi cửa thành đi nghênh đón Trương Hoán.
Trải qua hai mươi mấy ngày lặn lội khó khăn, Trương Hoán chỉ huy ba vạn đại quân rốt cục về đến Trương Dịch. Hà Tây gặp tuyết lớn làm hắn cũng không cách nào tiếp tục đi về phía đông liền quyết định tạm trú ở Trương Dịch.
Trương Hoán dừng chiến mã lại, giơ tay che trán nhìn về phương xa, dưới đám mây đen sà xuống thấp trên trời, cả phương xa là cánh đồng tuyết mênh mông bát ngát. Đã mơ hồ có thể thấy được thành Trương Dịch.
“Đô đốc. Xem ra trận bão tuyết này còn phải tiếp tục một thời gian ngắn.” Nha tướng Lý Định Phương thúc ngựa tiến lên cười nói.
Trương Hoán ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, lại quay đầu lại nhìn bảy ngàn con ngựa đực a bá ( Arab) trong đội ngũ liền nói với Lý Định Phương: “Suốt dọc đường đến đây, các huynh đệ đều mệt quá rồi. Chúng ta hãy tạm nghỉ mấy ngày tại Trương Dịch chờ xem tình hình thời tiết.”
Đúng lúc này, từ phương xa mơ hồ xuất hiện hơn mười chấm đen nhỏ, Trương Hoán liền dùng roi ngựa chỉ tay cười nói: “Ngự Mã Giám Mạnh Thứ Sử của chúng ta đã đến.”
Chấm đen chạy lại gần, đúng là Mạnh Giao cùng mười mấy tên thủ hạ của hắn. Hắn chạy vội tới trước mặt Trương Hoán thì nhảy xuống ngựa rồi tiến lên thi lễ thật sâu: “Thuộc hạ tham kiến đô đốc!”
Trương Hoán cũng xuống ngựa, nhìn tổng thể đánh giá một lượt Văn thư lang tiền nhiệm của mình. Chỉ thấy hắn mặc dù so với trước đây đã gầy đen đi rất nhiều, nhưng ánh mắt lại lộ ra một loại vui sướng phát ra từ nội tâm thì không khỏi ha hả cười nói: “Xem ra ngươi làm thật là thoải mái.”
Mạnh Giao ngượng ngùng cười cười đáp: “Mặc dù mệt mỏi, chuyện cũng rất vụn vặt, nhưng mắt thấy dân chúng an cư lạc nghiệp, chỗ chăn ngựa mỗi một ngày lại tăng nhiều nên trong lòng thuộc hạ có một loại cảm giác cũng thấy thỏa mãn!”
Trương Hoán cười gật đầu “ Ngươi nói không sai. Người bận rộn lúc đầu mặc dù có mệt hơn, nhưng trong lòng lại thấy rất khoan khoái.”
Hắn lập tức lại nói với Mạnh Giao: “Lại đây! Hãy nhìn ngựa Đại Thực ta mang đến.”
Bởi vì khu vực Lũng Hữu có tính đặc thù khiến cho quân Tây Lương luôn luôn coi trọng khác thường đối với kỵ binh. Sau khi chiếm đoạt Hà Hoàng, quân Tây Lương liền biến Hà Hoàng thành nơi chăn ngựa. Nhưng khu vực Hà Hoàng có độ cao so với mặt biển khá lớn nên không thích hợp để ngựa chiến sinh sôi nẩy nở quy mô lớn. Vì thế sau khi quân Tây Lương đoạt lại Hà Tây mới chính thức biến thảo nguyên rộng lớn của Hà Tây làm nơi sinh sôi nẩy nở cho chiến mã.
Hà Tây cho tới bây giờ đều là bãi nuôi ngựa của Đại Đường, lúc thịnh nhất đã từng nuôi đến bảy mươi vạn thớt ngựa. Nhưng vấn đề phẩm chất ngựa không cao vẫn luôn làm Đại Đường bối rối. Nòi ngựa ở Hà Tây chủ yếu là loại ngựa Hà Khúc, nó có hình thể vững chắc, lưng thẳng tuyệt đối có ưu thế dùng làm ngựa kéo, vận chuyển ba bốn trăm cân, có khả năng ngày đi trăm dặm. Vì thế tại Đại Đường phổ biến là dùng làm kéo xe ngựa và trong việc nhà nông. Trước mắt ngựa Hà Khúc chủ yếu nuôi tại khu Hà Hoàng.
Mà khu vực Hà Tây chủ yếu dùng để sinh sôi nẩy nở chiến mã. Trong một thời gian rất dài, chiến mã kỵ binh Đại Đường chủ yếu đến từ Hồi Hột, cũng là hậu duệ của ngựa Mông Cổ. Loại ngựa này hình thể không lớn, chân ngắn, các khớp xương chân, gân bắp thịt phát triển, chịu được vất vả mà lại không sợ cái lạnh, sức sống rất mạnh. Nó có thể đi một trăm hai mươi dặm một ngày. Ngựa Đột Quyết trải qua thuần hóa trên chiến trường không sợ hãi dễ điều khiển, vô cùng dũng mãnh. Nhưng nhược điểm loại ngựa này cũng rõ ràng, hình thể của nó nhỏ, tốc độ phi không thể hài lòng được, trong cuộc đấu theo đội hình ô vuông với kỵ binh Tây Vực dễ dàng bị lâm vào hoàn cảnh xấu.
Đối với điểm này thì Trương Hoán biết rành mạch. Vì thế lúc mới cướp được Hà Hoàng hắn liền phái dân Khương tìm đủ mọi cách để mua không ít ngựa đực Yên Kỳ từ An Tây ra. Cho nuôi thả với Hà Hoàng để thay đổi ngựa Đột Quyết. Cuối cùng nuôi được gần bốn vạn thớt chiến mã.
Mà lần này trong chiến dịch Sơ Lặc, quân Đường thu được gần mười vạn thớt ngựa Tây Vực chất lượng tốt. Trong đó có hai vạn thớt chiến mã a bá ( Arab), lại từ trong đó tìm được gần ngàn con ngựa đực a bá chưa bị thiến. Đám này được Trương Hoán coi như bắt được báu vật liền đem bọn chúng tới Hà Tây.
Trương Hoán cũng là người cực kỳ thích ngựa, mặc dù thớt ngựa báu vật của A Cổ Cái hắn đã cho Vương Tư Vũ, nhưng bản thân hắn cũng từ các loại chiến mã bắt được mà tuyển ra mười tám con tuấn mã giữ hết cho mình.
Trương Hoán sai người dẫn đến một con chiến mã của mình, đây là một chiến mã màu trắng cực kỳ oai phong mà cười nói với Mạnh Giao: “Sao nào, loại ngựa này có thể đáng để ý không?”
Mạnh Giao mặc dù là người có học, nhưng hắn xuất thân nghèo khổ, có thể chịu khổ nhọc, làm việc cũng rất kiên định. Hắn làm Văn thư lang cho Trương Hoán vài năm, cũng không nói nhiều lắm, lại không giỏi về giao tế. Nhưng hắn cần cần cù và thật thà, cũng không phạm phải bất cứ sai lầm gì. Trương Hoán đúng là nhìn trúng điểm cụ thể này liền phái hắn đến Trương Dịch làm Thứ Sử kiêm Hà Tây Mục Giám ( quản lý chăn nuôi). Ở Trương Dịch việc chính vụ không nhiều lắm, quan trọng hơn chính là cái sau. Nó đảm nhận làm vai trò nơi chủ yếu phát ra chiến mã cho quân Tây Lương.
Cho dù mới làm Hà Tây Mục Giám trong thời gian gần một năm, Mạnh Giao không nề hà vất vả bôn ba mọi nơi. Không chỉ có quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ Hà Tây, thành lập một chế độ quản lý chiến mã hoàn thiện. Bản thân hắn đối với nuôi ngựa cũng càng tích lũy thêm không ít kinh nghiệm.
Vừa rồi đến gặp Trương Hoán thì hắn liền phát hiện chiến mã của Trương Hoán so với các tướng sĩ khác thì không giống thông thường, thậm chí so với loại ngựa Yên Kỳ có phẩm chất tốt nhất của Hà Tây thì còn hơn một bậc. Bởi vì phải làm lễ ra mắt đô đốc nên không kịp nhìn kỹ.
Mạnh Giao nhìn chiến mã oai phong này, lại nhìn qua bảy ngàn thớt ngựa a bá kia mà trong mắt lóe ra một vẻ nửa mừng nửa lo kỳ dị. Hắn chưa bao giờ thấy được loại chiến mã hoạt bát khỏe đẹp như vậy. Bọn chúng cao lớn hùng vĩ, tứ chi dài mà đều, làn da sáng bóng mà không hổn tạp, cái đuôi dài đón gió bay múa. Mạnh Giao đứng ngây ra một lúc lâu, trước sau cũng không nói nên lời.
Lý Định Phương thấy hắn vô cùng si mê, liền ở một bên cười giới thiệu: “Loại ngựa Đại Thực này có sức chịu đựng cao, hơn nữa tốc độ cực nhanh. Khi phi nhanh thì giống như đang trôi nổi trên không trung. Nó có thể chạy đường dài mà không ăn không uống, khi bị thương thì vết thương sẽ khép lại rất nhanh. Khi nó kích động và tăng dũng khí thì rất tự nhiên nó biểu hiện ra tính chất đặc biệt cực kỳ.”
Mạnh Giao rốt cục không nhịn được tiến lên sát để vuốt ve những con chiến mã này, giống như người cha xa nhà nhiều năm khi về đến nhà thì vuốt ve con mình. Cuối cùng ánh mắt của hắn cũng đã hơi ươn ướt, hắn ngẩng phắt đầu sang chỗ khác mà nói với Trương Hoán: “Đô đốc. Xin để toàn bộ những con ngựa này cho thuộc hạ. Thuộc hạ sẽ nuôi thành hơn mười vạn thớt chiến mã cũng oai phong như chúng.”
Trương Hoán nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhảy lên ngựa, hăng hái dùng roi ngựa mà chỉ: “Đi thôi! Để bọn chúng đi xem qua nhà mới của mình.”
Có điều, Trương Hoán cùng những chú ngựa này cũng không biết, nhà mới của bọn chúng hiện tại có khả năng không được tốt lắm.
Đại quân cũng không vào thành mà trực tiếp đóng quân trên một mảnh đất trống bên ngoài thành Trương Dịch. Mạnh Giao công việc bận rộn, lại muốn thu xếp những con ngựa đi đường xa mà đến này nên Trương Hoán cũng không làm phiền hắn. Liền trực tiếp đuổi hắn trở về trong thành. Đến đêm, bão tuyết lại lần nữa ập tới, gió bắc hung dữ mang theo tuyết rơi cuốn lên những lốc xoáy gầm rú cày xéo mặt đất. Hàng rào chung quanh đại doanh quân Đường bị thổi rung động cót ca cót két. Một tháp canh gác bị thổi bay làm bị thương mấy người lính gác. Trong đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón này, giữa cơn gió tuyết tràn ngập đất trời, ở trên con đường cách đại doanh quân Đường vài dặm có mấy người lữ khách điều khiển ngựa khó nhọc đi tới.
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn