What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 319: Chiến Lược An Tây (9)
úc xế chiều, Vi Ngạc đặc biệt đến yết kiến nàng. Đồng thời tiến cử cho nàng đứa cháu của Lý Miễn là Lý Duyên kế vị. Lý Duyên năm nay mới hai tuổi, thông minh hoạt bát, Thôi Tiểu Phù lại nhất thời sinh ra chủ ý bất định. Mặc dù Lý Miễn là tâm phúc của nàng, hơn nữa chi phái của hắn trong tôn thất cũng tuyệt không thua gì Lý Cầu, hoàn toàn có thể khống chế Lý Cầu bởi vì con chết mà sinh ra lòng trả thù. Đây là một mặt có lợi. Nhưng Lý Miễn bản thân mình lại có thế mạnh quá mức. Một khi con hắn kế vị, liệu hắn có thể giống như Lý Cầu sinh ra dị tâm hay không, do đó làm mất quyền lực của mình? Đây là vấn đề mà Thôi Tiểu Phù không thể không suy nghĩ.
Thôi Tiểu Phù đã xem gia phả dòng họ Lý thị ba lần, nàng vẫn còn chưa có tìm được một người thích hợp, nàng có chút chán nản đặt gia phả xuống.
Lúc này, nàng đột nhiên thấy Lữ Thái Nhất đang đứng tại cửa, liền gập gia phả lại, cả giận nói: “Ngươi không ở bên cạnh hắn mà xem, chạy đến nơi đây làm cái gì?”
“Hồi bẩm Thái Hậu, ngự y đã tìm được biện pháp để ngài uống thuốc.”
“Cái gì?” Thôi Tiểu Phù vụt đứng lên, vừa sợ vừa giận mà hỏi: “Không phải nói là đã vô kế khả thi sao? Là ai nghĩ ra biện pháp?”
“Là chiều nay Tần ngự y đang trực đã làm được, hắn hiện tại đang thử nghiệm thêm. Lão nô thấy tình huống không ổn, nên đặc biệt bẩm báo Thái Hậu.” “ Ai gia sẽ mau chân đến xem, hắn như thế nào mà có đại năng lực như vậy.” Thôi Tiểu Phù lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài cửa. Lúc này Lữ Thái Nhất đã cảm nhận được sát khí trên người Thôi Tiểu Phù không thể ức chế. Hắn không dám nói thêm một câu nào nữa, nơm nớp lo sợ đi theo sát sau nàng.
Lúc giữa trưa, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở chợ phía đông đằng trước Càn Vân đại tửu lâu mới khai trương. Hoàng Vân Khanh nhảy xuống xe ngựa bước nhanh vào tửu lâu. Trong sảnh lớn của tửu lâu khách nhân ngồi đầy, la hét ầm ĩ ồn ào náo động thực náo nhiệt vô cùng. Hắn vòng qua hai tên khách nhân hướng quầy đi tới, Hồ chưởng quỹ đang ở sau quầy tính sổ thấy hắn lại đây, lập tức cho liếc mắt cho hắn. Hoàng Vân Khanh hiểu ý liền trực tiếp lên trên lầu ba. Lầu ba là những gian nhã thất cấp bậc cao hơn, lúc này tất cả cũng ngồi đầy khách nhân. Tiếng oanh oanh yến yến không ngừng từ trong phòng vọng ra.
Hoàng Vân Khanh đi tới một gian gần nhất, đẩy cửa ra. Ở nơi này cũng có một cái hành lang, bên trong còn có một cái cửa. Có hai tên thị vệ lực lưỡng chia ra đứng hai bên cửa. Hoàng Vân Khanh lấy ra một tấm thẻ đồng nhoáng lên trước mặt bọn họ. Hai người liền tránh ra nhường đường.
Đẩy cửa ra, bên trong lại là một cái cầu thang nhỏ u ám nối thẳng đến lầu bốn. Hàng hiên hai bên đứng đầy thị vệ mang đao. Hoàng Vân Khanh leo mười bậc lên lầu bốn, trước mắt trở nên sáng ngời.
Lầu bốn là một gian lớn thông suốt, Ánh sáng chan hòa, bên trong là một dãy giá sách, trên đó chất đống đầy các loại bản thảo cùng tư liệu. Mười mấy người đang bận rộn sao chép chỉnh lý văn thư.
Nơi này này trung tâm tình báo do Nội vụ phủ quân Tây Lương thiết lập tại Trường An, phụ trách thu thập chỉnh lý các loại quyển văn từ các nơi Đại Đường, địa lý tin tức rồi lại tổng hợp thành sách, cuối cùng đưa đến Lũng Hữu. Bởi vì nhất thời tìm không được nơi thích hợp liền tạm thời thiết lập trên lầu bốn Càn Vân đại tửu lâu. Chỗ Lý Phiên Vân xử lý công vụ cũng tạm thời ở chỗ đây, tại một gian phòng cuối dãy.
Hoàng Vân Khanh bước nhanh đến một phòng phía trước rồi nói với một người thị nữ đứng ở cửa: “Xin thông báo Đại tiểu thư, Vân Khanh vâng mệnh đến đây.”
Thị nữ đi vào thông báo, chỉ chốc lát liền đi tới cười nói: “Đại tiểu thư mời vào.”
Trong phòng bố trí đơn giản khác thường, chỉ có một tủ một bàn, trên tường treo một thanh kiếm, góc phòng bày biện một cái lư hương, khói xanh đang quanh quẩn xoay quanh hết sức thanh nhã.
Lý Phiên Vân mặc một bộ đạo bào màu vàng, mái tóc vấn ở trên đầu. Nàng đang tỳ vào bàn xử lý một xấp công văn. Ở phía sau nàng có hai tên nữ hầu áo đen đứng, cảnh giác nhìn Hoàng Vân Khanh đi vào.
Hoàng Vân Khanh tiến lên, khom người thi lễ: “Vân Khanh tham kiến Đại tiểu thư.”
Cùng với thời gian trôi qua, Hoàng Vân Khanh đã chính thức trở thành quan viên Lũng Hữu, quan chức trong Nội vụ phủ là Phán quan. Nhưng thân phận công khai của hắn vẫn là phụ tá Lý Cầu. Có điều hắn vẫn không biết đạo cô thần bí trước mắt này rốt cục là ai?
“Mau mời Hoàng Phán quan ngồi xuống!”
Một người nữ hầu bảo vệ đưa cho hắn cái đôn thêu rồi mời hắn ngồi, Lý Phiên Vân để bút xuống, mỉm cười nói với hắn: “Ta nghe nói Lạc vương muốn ngươi chuyển nhà, ngươi cũng không đồng ý, đây là vì cớ gì?”
Hoàng Vân Khanh lắc đầu cười khổ đáp: “Cha thuộc hạ cùng đồng hương ở đã lâu, tình cảm với nhau đã sâu nên không muốn rời khỏi nhà cũ, thuộc hạ cũng không có biện pháp.”
“Ta đây liền xây mở rộng nhà cũ cho ngươi ngay tại chỗ. Thế nào?”
Hoàng Vân Khanh vội vàng đứng lên tạ ơn: “Đa tạ ý tốt đại tiểu thư. Đó chỉ là cha thuộc hạ nhớ tình bạn cũ, hiện tại phòng ốc cũng đủ ở. Hơn nữa, thuộc hạ cuối cùng vẫn cảm giác được nếu để lộ ra thì không phải chuyện tốt, làm người vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn.”
“Ngươi nói không sai, là người cũng cần khiêm tốn hơn. Đó cũng là phong cách trước sau như một của ta.” Lý Phiên Vân cười cười, liền không hề kiên trì nữa. Nàng hơi hơi do dự một phen lại nói: “Ta mới nhận được tin tức từ trong cung. Tối hôm qua Thôi Tiểu Phù đã giết một người ngự y, nghe nói có liên quan cùng bệnh tình của hoàng thượng. Ta phỏng đoán Lý Cầu cũng đã nhận được tin tức rồi sẽ gặp mặt ngươi thương lượng chuyện này. Cho nên ta cho gọi ngươi đến, muốn ngươi có đối sách trả lời một chút.”
“Đại tiểu thư nói không sai, mấy ngày nay vì Hoàng thượng bị bệnh, Lạc vương đã mấy lần muốn tiến cung, đều bị chắn ở bên ngoài. Ngài vô kế khả thi liền ngày ngày ở trong phủ phát giận. Trách nhiệm đổ xuống đầu người. Mấy người phụ tá chúng ta cũng không giúp được vương.”
“Nếu ngươi là phụ tá đứng đầu của hắn, như thế nào mà có thể ở thời điểm mấu chốt không trợ giúp cho hắn đây?”
Lý Phiên Vân cười giảo hoạt. Nàng lấy ra một phong thơ đưa cho hắn rồi nói: “Sách lược của ta đều viết trong thư, một mình ngươi cân nhắc xem nên nói ra sao một lần đi!”
Hoàng Vân Khanh liền ăn cơm trưa tại Càn Vân đại tửu lâu, sau đó hắn lại vội vã chạy về phủ Lạc vương. Vừa mới xuống xe ngựa, liền thấy một người quản gia trong phủ bối rối chạy đến nói với hắn: “Hoàng tiên sinh đi đâu? Vương gia tìm ngài khắp nơi.”
“Ta đi ra bên ngoài ăn cơm trưa thôi, đã xảy ra chuyện gì?”
Quản gia thấy chung quanh không người, liền ghé sát vào lỗ tai hắn mà bảo: “Nghe nói tối hôm qua trong cung lại đã xảy ra chuyện, có một người hoạn quan chạy tới báo tin cho Vương gia, Vương gia đang chờ ngài đó!”
Hoàng Vân Khanh toàn thân chấn động, chuyện cũng đã được Đại tiểu thư trù liệu đến.
“Tiện nhân!” Lý Cầu hung hăng đấm một quyền ở trên bàn, chén trà “ xoạt” bị chấn động đổ nghiêng, nước trà chảy lênh láng trên bàn. Hắn vô cùng hung ác chăm chú nhìn tiểu hoạn quan báo tin trước mắt, thù hận ngập trời trong lòng Lý Cầu chợt bạo phát.
Tối ngày hôm qua đã có ngự y tìm được biện pháp cho uống thuốc, lại bị Thôi Tiểu Phù lấy tội danh đại bất kính giết chết. Hơn nữa lại đóng kín nội cung, không cho phép bất luận kẻ nào đến thăm hỏi bệnh tình Hoàng thượng. Chuyện đã rất rõ ràng, Hoàng thượng là chính nàng xuống tay.
Tiểu hoạn quan sợ đến lui về phía sau hai bộ, hắn bất an nhìn vị Vương gia này đang bị phẫn nộ kích động đến sắp mất đi lý trí. Vốn trông cậy vào hắn có thể trọng thưởng cho mình, nhưng hiện tại ….
Trong lòng hắn không khỏi một hồi hối hận. Sớm biết vậy thì chính mình hà tất mạo hiểm đến đây như vậy?
“Vương gia xin bớt giận!”
Không biết bao lâu, từ cửa xuất hiện một người văn sĩ tuổi còn trẻ, đúng là Hoàng Vân Khanh phụ tá của Lý Cầu. Hắn tiến lên thi lễ thật sâu mà khuyên nhủ: “Tức giận cũng không giúp được gì, Vương gia không bằng tỉnh táo lại còn tìm đối sách.”
Hoàng Vân Khanh như đã nói, với Lý Cầu là nói gì nghe nấy. Nói cho cùng, hắn ban đầu cũng khuyên chính mình không nên tiến cung quá nhiều, chính mình lại không nghe hắn khuyên cho nên bị tiện nhân kia xuống tay. Lý Cầu thở dài một hơi, từ cái hộp ngà voi mạ vàng trên bàn lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho tiểu hoạn quan mà bảo: “Đa tạ công công bênh vực lẽ phải. Đây là vài văn tiền lẻ, vẻn vẹn là tạm biểu hiện lòng thành.”
“Tạ vương gia cho phần thưởng!” Tiểu hoạn quan thi lễ một cái, tiếp nhận chi phiếu còn mắt lại len lén thoáng nhìn. Thấy là số tiền lớn một ngàn quan thì trong lòng hắn mừng như điên, lại cám ơn Lý Cầu liền vội vã đi.
Đợi tiểu hoạn quan đi xa, Lý Cầu mới sai người tiến tới thu dọn lại bàn, rồi nói với Hoàng Vân Khanh: “Tiên sinh mời ngồi đi!”
Hoàng Vân Khanh ngồi, chờ thị nữ thu thập bàn lui ra, hắn mới hỏi Lý Cầu: “Trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đến mức lại khiến Vương gia tức giận.”
“Ta còn có thể sao mà không tức giận đây!” Lý Cầu nghĩ tới con mình sắp sửa không còn trên thế gian, giấc mộng của mình cũng đồng thời tan biến. Trong lòng hắn uất hận đau khổ một hồi, không khỏi nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tối hôm qua đã có ngự y nghĩ ra biện pháp cho uống thuốc, không ngờ tiện nhân kia lại đem ngự y giết đi. Cứ như vậy, còn có ai dám vì Hoàng thượng chữa bệnh. Thôi Tiểu Phù ơi! Thôi Tiểu Phù, ngươi thật là một đàn bà rắn rết.”
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn