The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 306-307: Trấn Giữ Trương Tam Thành
rước khi rời khỏi cõi đời này, Xích Tùng Đức Tán vẫn còn có mấy nguyện vọng muốn hoàn thành. Đầu tiên xác định Phật giáo là quốc giáo tộc Thổ Phiên, phòng ngừa bản giáo hồi phục; thứ hai chính là giữ được An Tây, mảnh đất ngoài lãnh thổ cuối cùng của tộc Thổ Phiên để làm cho tộc Thổ Phiên trong tương lai có thể nhận được tiền của từ mậu dịch đông tây; một tâm nguyện cuối cùng là xác lập người thừa kế Tán Phổ, ngược lại điều này cũng là chuyện khó khăn nhất mà lại gấp gáp nhất của hắn.
Sớm kết thúc chiến tranh An Tây để trở lại La Ta, đây là nguyện vọng mong mỏi trong lòng Xích Tùng Đức Tán. Nhưng tình thế An Tây lại phức tạp khiến cho hắn không dám có chút sơ ý.
Vì điều này, hắn cũng phái ra vô số thám báo thăm dò tin tức Hồi Hột cùng quân Đường. Vào hai canh giờ trước, hắn nhận được tin tức quân Đường đánh bại người Cát La Lộc. Xích Tùng Đức Tán lập tức ý thức được, có lẽ cơ hội của hắn đã đến.
Quân Đường đánh bại người Cát La Lộc, ý nghĩa bọn họ đã đã khống chế Bắc Đình. Như vậy, mục tiêu kế tiếp của Trương Hoán không thể tránh né là chỉ hướng Hồi Hột. Hiệt Kiền Già Tư của Hồi Hột lại bị vây trong cảnh quẫn hai mặt thụ địch, hoặc là phải xuôi nam đánh bại chính mình, hoặc là phải bắc thượng phản kích Trương Hoán. Tóm lại, hắn không có khả năng một mực dừng lại tại Yên Kỳ mà giữ trạng thái bị động. Hơn nữa, Hồi Hột Trung Trinh Khả Hãn cũng không có khả năng ngồi nhìn toàn quân người Hồi Hột ở An Tây bị diệt nên tất nhiên sẽ phát binh viện trợ.
Xem ra, Hiệt Kiền Già Tư bắc thượng để hội họp cùng viện quân có thể quan trọng hơn nhiều lắm. Vì ích lợi chiến lược lâu dài, giờ khắc này Xích Tùng Đức Tán rốt cục đưa ra một quyết định cực kỳ can đảm.
“Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân lập tức rút khỏi Quy Tư, lui về phía tây đến Bạt Hoán Thành.”
Yên Kỳ, đại doanh Hồi Hột. Vài thớt chiến mã như trận cuồng phong như từ xa xa chạy tới, mang đến tin tức làm cho Hiệt Kiền Già Tư vô cùng kinh ngạc. Người Thổ Phiên rút lui về phía tây. Quy Tư đúng là một tòa thành rỗng.
“Đại soái, Quy Tư đã bỏ trống. Nên tận dụng thời cơ, chúng ta có khả năng lập tức tiến quân!”
“Đại soái, có khả năng thừa dịp tộc Thổ Phiên còn chưa đứng vững chân mà đánh bại chúng!”
Đại trướng hoàn toàn ồn ào. Đại đa số tướng lãnh đều chủ trương nhân cơ hội tây tiến chiếm lĩnh thành Quy Tư. Nhưng cũng có người cho rằng người Thổ Phiên bụng dạ khó lường, việc lui quân đó tất có thâm ý.
Hiệt Kiền Già Tư thì trước sau cũng không có nói một câu. Hắn đương nhiên biết dụng ý của Xích Tùng Đức Tán khi lui binh, là giảm bớt áp lực trực tiếp lên hắn, để hắn có thể toàn lực giao chiến cùng quân Đường. Đương nhiên không phải là suy nghĩ cho Hồi Hột, mà là vì câu ngụ ngôn cổ Đông Phương, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Chờ khi Hồi Hột và quân Đường chém giết đến lưỡng bại câu thương thì hắn làm ngư ông đắc lợi trở lại nhặt thành quả.
Mặc dù biết rõ Xích Tùng Đức Tán dụng tâm hiểm ác, nhưng Hiệt Kiền Già Tư phát hiện chính mình là không thể không làm theo ý đồ đối phương. Hắn đã lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm hai mặt thụ địch, nếu như không giải quyết trước một bên trong đó thì sớm muộn gì hẵn sẽ bị Đại Đường cùng tộc Thổ Phiên xúm vào làm thịt. Hiện tại nếu Xích Tùng Đức Tán đã chủ động thoái binh thì hắn chỉ có thể bắc thượng để đối phó với uy hiếp của Trương Hoán.
“Mọi người không nên ôn ào!” Hiệt Kiền Già Tư quát một tiếng chói tai, trong đại trướng lập tức yên tĩnh lại. Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào hắn, cùng đợi quyết định của hắn.
Hiệt Kiền Già Tư nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói: “Ta đã nhận được tin tức, Khả Hãn tự mình dẫn tám vạn đại quân đến trợ giúp chúng ta. Hiện tại nếu tộc Thổ Phiên đã rút lui về hướng tây. Chúng ta có khả năng nhân cơ hội cùng Khả Hãn phối hợp, nam bắc giáp công quân Đường. Chờ đánh bại xong quân Đường, chúng ta liền có thể quay đầu cùng dân tộc Thổ Phiên giao chiến. Đây là thượng sách, ý ta đã quyết, các ngươi không được phản đối nữa.”
Trong đại trướng im ắng, không có có một chút âm thanh, Hiệt Kiền Già Tư thấy mọi người tất cả đã phục tòng liền gật đầu, dứt khoát hạ lệnh: “Truyền lệnh đại quân ăn no nê, tối nay dỡ bạt, tiến quân Cao Xương.”
Màn đêm buông xuống, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, bẩy vạn quân Hồi Hột thu thập đại doanh dỡ bạt rời khỏi trấn Yên Kỳ nhằm hướng đông bắc, nơi trấn Cao Xương bị quân Đường chiếm lĩnh trùng trùng điệp điệp kéo đi.
Lúc này Trương Hoán đang chỉ huy tám vạn đại quân ở tại phụ cấn trấn Hàm Tuyền phía bắc sa mạc Cát Đà. Hắn đang giằng co cùng Trung Trinh Khả Hãn của Hồi Hột tự mình dẫn viện quân. Trung Trinh Khả Hãn cùng lúc phái người đi Trường An cầu hòa để mê hoặc Đại Đường, nhưng bản thân hắn lại tự mình chỉ huy bảy vạn đại quân xuôi nam, phối hợp Hiệt Kiền Già Tư cướp lấy An Tây. Bảy vạn người, đây đã là toàn bộ quân đội mà trước mắt Hồi Hột có thể điều động.
Đó cũng là trận chiến đầu tiên của Trung Trinh Khả Hãn sau khi lên ngôi. Vì thắng lợi, hắn đã đem toàn bộ lực lượng dồn tới An Tây cùng Bắc Đình.
Cùng lúc đó, Lũng Hữu phái tới năm vạn viện quân do Đại tướng Tân Lãng chỉ huy cũng đã đến quận Y Ngô. Nhiệm vụ của bọn họ là xuôi xuống nam Cao Xương, chặn đại quân Hiệt Kiền Già Tư có thể bắc thượng.
Ngày mùng mười tháng bảy, đại quân Tân Lãng đến Cao Xương đồng thời ngựa không ngừng vó câu xuất phát hướng nam. Mà cơ hồ là cùng một ngày, đại quân Hiệt Kiền Già Tư cũng từ Yên Kỳ khởi binh tiến quân hướng bắc. Hai đạo đại quân một nam một bắc, phảng phất giống như đang chạy thi cùng thời gian.
Từ Yên Kỳ đến Cao Xương cũng không phải một mạch đường bằng phẳng. Trái ngược lại, dọc đường đều phải đi qua núi non trùng điệp, trong đó hiểm trở nhất là một dãy núi gọi là Ngân Sơn. Nó là nột nhánh của Thiên Sơn, ở chỗ này đường lớn liền biến mất, cần phải vượt qua vàingọn núi thì mới lại đến vùng đất bằng phẳng của đại thảo nguyên. Chánh là vì có này đoạn địa thế hiểm trở này mà Đại Đường liền xây dựng trên dãy núi đó một tòa thành trì tên là Trương Tam Thành Thủ Tróc. Thành trì không lớn, nhiều nhất chỉ có thể dung nạp mấy trăm người, nhưng nó lại ách ở con đường mà hành quân nhất định phải qua.
Mà giờ phút này, quân Đường ở thành trì chỉ có một đội hơn hai trăm người phòng thủ. Còn một đội quân thám báo khác dò xét tin tức tại phụ cận Bác Tư Đằng Hồ đang trên đường hoả tốc quay về thành.
Đội quân thám báo phụ trách tìm kiếm tin tức ở gần Yên Kỳ có hơn ba trăm người, kỳ thật là từ năm đội thám báo tạo thành do một người Giáo úy thống nhất chỉ huy. Người Giáo úy chính là Tôn Mộc Nhân cách đây không lâu bởi vì thăm dò được tin tức người Cát La Lộc mà được thăng lên. Một đồng bạn khác của hắn tên Quan Anh thì được thăng làm Đội trưởng.
Sau khi biết được tin tức quân Hồi Hột quy mô bắc thượng, Tôn Mộc Nhân lập tức triệu tập các đội thám báo hoả tốc rút về Cao Xương. Bọn họ đã hành quân hai ngày, đến trưa hôm nay thì bọn họ rốt cục đến chân núi Ngân Sơn. Tòa thành màu xám trắng trên núi mơ hồ có thể thấy được.
“Mộc Đầu, ta thật sự ăn không tiêu, nghỉ một lát nhi đi!” Quan Anh không đợi Tôn Mộc Nhân đồng ý, liền lập tức chui tụt vào trong bụi cỏ, tứ chi dang ra rồi cũng không muốn nhúc nhích nữa. Tôn Mộc Nhân nhướng mày, hắn thiếu chút nữa không nhịn được muốn trách cứ Quan Anh. Nhưng bây giờ không phải là lúc chỉ có hai người. Hiện tại hai người cũng có thuộc hạ, ai mà không hô mệt, duy chỉ có hắn cứ theo ý mình, lại không buồn để ý quân kỷ, cũng không sợ huynh đệ thuộc hạ chê cười sao?
Tôn Mộc Nhân nhịn lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Quan đội trưởng, hiện tại đại quân Hồi Hột sau lưng chúng ta đang khẩn trương đuổi theo. Nhiệm vụ của chúng ta là cần kịp thời đem tin tức trở về. Tất cả mọi người đều mệt cả rồi, đến pháo đài thì lại nghỉ ngơi không tốt sao?”
“Nhưng không phải chúng ta đã sớm đem tin tức trở về sao?” Quan Anh nằm ở trên cỏ lười biếng đáp.
Sắc mặt của Tôn Mộc Nhân đã sa sầm xuống “ Ta lặp lại lần nữa, cứ vào thành hãy nghỉ ngơi.”
Quan Anh nghe giọng của Tôn Mộc Nhân nghiêm nghị thì biết hắn đã nổi giận, vì đuối lý nên cũng không dám tranh luận, đành phải đứng lên “ Hảo! Hảo! Hảo! Giáo úy tướng quân, thuộc hạ nhất định tuân mệnh.”
Hắn nhảy lên ngựa, trong miệng vẫn còn thấp giọng than thở: “Vào thành rồi còn không phải sẽ giúp bọn hắn chuẩn bị phòng ngự, nào có cái gì mà cơ hội nghỉ ngơi đây?”
Tôn Mộc Nhân mặc kệ hắn liền xoay người lại vung tay lên lớn tiếng hô: “Các huynh đệ cố sức đi, chúng ta nhân dịp dốc sức làm một lèo, đợi vào thành lại nghỉ ngơi!”
Mọi người lớn tiếng đáp ứng, chấn hưng tinh thần thúc ngựa nhằm hướng đỉnh Ngân Sơn mà đi.
Từ chân núi đến thành trì trên đỉnh núi theo đường thẳng thì cự ly không quá năm dặm. Nhưng vì đi vòng quanh đường núi mà lên thì lại ít nhất có hơn mười dặm. Áng chừng phía trước thế núi cũng càng cao chót vót, mọi người đã sớm xuống ngựa rồi dắt ngựa mà đi.
Dọc theo đường đi, Tôn Mộc Nhân đều yên lặng nhớ kỹ địa hình. Đường núi như vậy thì đồ quân nhu cồng kềnh là không cách nào lên núi, chỉ có thể tháo rời rồi dùng ngựa thồ qua, hoặc là từ mặt đông đi vòng qua đại sa mạc theo một con đường khác của thương lái mà trực tiếp đi Y Ngô. Nhưng như vậy thì đoạn đường sẽ cần nhiều hơn năm sáu ngày, mà trên đường cũng không có gì để tiếp tế tiếp viện.Mọi người ước chừng đi hai canh giờ, mãi cho đến lúc giữa trưa rốt cục mới đến tòa Trương Tam Thành.
Thành trì dùng nguyên liệu ngay tại chỗ, tất cả dùng tảng đá lớn xây thành, trải qua hơn trăm năm bị mưa gió ăn mòn, nhưng nó vẫn đứng vững đồ sộ. Nó ách ở một con đường duy nhất vượt qua Ngân Sơn, vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu. Nhưng khi toàn vùng An Tây đều thuộc sở hữu Đại Đường thì không biểu hiện ý nghĩa chiến lược của nó mà chỉ vẻn vẹn làm nơi thương nhân đi qua phải nộp thuế.
Mà hiện tại, Hồi Hột chiếm Yên Kỳ, Đại Đường chiếm Cao Xương, ở giữa bọn họ là một dãy Ngân Sơn chắn ngang thì ý nghĩa chiến lược của tòa Trương Tam Thành liền hiện ra đầy đủ. Từ lúc trước khi tiến quân đến Cao Xương thì có sa bàn nơi tay, Trương Hoán liền trước hết phái một đội kì binh chiếm lĩnh nó. Như vậy, quân Hồi Hột ở Yên Kỳ liền không cách nào đến cứu viện Cao Xương.
Quân coi giữ thành trì có khoảng hai trăm người, Thủ Tróc Sứ cũng là một người Giáo úy tên là Vương Đình Giang, người Thái Nguyên Hà Đông đã từng làm thân binh của Trương Hoán. Hai ngày trước hắn đã được Tôn Mộc Nhân phái binh báo tin gửi báo cáo, quân Hồi Hột đã ồ ạt bắc thượng. Như vậy, tòa thành Trương Tam Thành cũng chính là con đường bọn họ nhất định phải đi qua.
Vì thế, Vương Đình Giang một mặt hướng Cao Xương cầu cứu, một mặt tích cực chuẩn bị chiến tranh. Trong có năm vạn mũi tên, bọn họ thu nhặt thật nhiều đá tảng cùng gỗ súc, nhưng khổ nổi quân số vẫn còn là quá ít. Đúng lúc này, Tôn Mộc Nhân chỉ huy hơn ba trăm quân thám báo chạy tới thành.
Sau khi ăn cơm trưa, Vương Đình Giang liền tìm Tôn Mộc Nhân, hai người cùng đi đến trên tường thành nhìn ra non sông Đại Đường tráng lệ xa xa. Ở phương xa, dãy núi rừng cây trùng điệp xanh mướt, mây trắng dài dằng dặc thổi qua trong không trung Thiên Sơn phủ những bóng râm lớn trên ngọn núi làm cho trong lồng ngực người ta nhịn không được mà có hào khí ngất trời.
“Tôn Tướng quân, có bằng lòng cùng ta bảo vệ chốn giang sơn Đại Đường này hay không?” Không có thử dò xét, càng không có quanh co, trên dải núi lồng lộng, ánh mắt Vương Đình Giang lấp lánh nhìn chăm chú vào hắn, lòng dạ thẳng thắn vô tư.
“Ta sớm có ý đó.”
Tôn Mộc Nhân không chút do dự đồng ý “ Đại trượng phu vì nước bảo vệ ranh giới, tuy là có chết thì ta cũng không tiếc!”
Hai người liếc nhau rồi cùng nhau ngửa mặt lên trời cười lớn, Tôn Mộc Nhân chỉ một ngón tay về một chỗ điểm cao phía trước ước hơn năm trăm bộ mà nói: “Khi ta lên núi thì từng lưu ý tới địa hình. Nếu như trên điểm cao kia xây dựng công sự, không những giảm bớt được sức tiến công của quân địch lên pháo đài, đồng thời khi quân địch phóng tên tới đại đa số sẽ rơi trong cao điểm ở khoảng giữa thành và pháo đài, dễ dàng cho chúng ta thu thập. Vương Tướng quân nghĩ như thế nào?”
Vương Đình Giang che mắt nhìn một hồi, hắn gật đầu, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen: “Tôn Tướng quân không hổ là xuất thân thám báo. Quả là cẩn thận từng li từng tý, nghĩ thực chu đáo. Có điều là ta lo lắng liệu có kịp hay không?”
Tôn Mộc Nhân cười cười đáp: “Người Hồi Hột tiếc ngựa sẽ không chạy đêm ngày. Ta đã tính toán, từ Yên Kỳ đến nơi này ít nhất cũng cần ba ngày. Vậy nhanh nhất cũng phải đến xế chiều hoặc buổi tối ngày mai mới có thể chạy tới. Hẳn là có thời gian.”
Nói sao làm vậy, hai người lập tức đều triệu tập bộ hạ của mình cộng hơn năm trăm người, cùng nhau ra tay xây dựng công sự, đồng thời phá hết mấy đoạn đường ở phía trước hơn mấy trăm bộ khiến cho không cách nào đại đội nhân mã người Hồi Hột đồng loạt đi qua.
Trải qua một buổi chiều cùng buổi sáng ngày hôm sau bận rộn, công sự phòng ngự trên điểm cao rốt cục xây dựng xong. Trên thực tế chính là dùng tảng đá lớn từ lũy thành xây một bức tường đá đơn giản dài mười trượng, cao hai trượng. Lại dùng giàn gỗ dựng trên dưới hai tầng, quân Đường liền có thể chia ra bắn tên từ trong khe đá trên dưới hai tầng.
Đúng như Tôn Mộc Nhân dự liệu, đúng lúc hoàng hôn thì đại quân Hồi Hột đen ngòm bắt đầu xuất hiện ở chân núi Ngân Sơn, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối trên thảo nguyên mênh mông.
Đại quân Hồi Hột bảy vạn người chậm rãi ngừng lại dưới chân núi Ngân Sơn. Lúc này sắc trời đã mờ nhạt, nhìn không rõ pháo đài trên sườn núi. Nhưng người Hồi Hột đã sớm biết được từ trước đó, pháo đài trên sườn núi đã bị quân Đường chiếm đoạt. Đại quân dừng lại dưới chân núi cùng đợi mệnh lệnh đại soái.
Hiệt Kiền Già Tư sắc mặt âm trầm chăm chú nhìn lên lưng chừng núi, sự thực từ lúc hắn xuất binh thì liền nghĩ tới con đường vắt qua ngọn núi này. Nhưng hắn cũng không để ý đến nó, một tòa thành chỉ có thể chứa mấy trăm người trong pháo đài thì liệu còn có thể ngăn cản bảy vạn đại quân của hắn đi tới sao? Tuy nhiên, trong thế núi liên miên nhìn lại pháo đài lần nữa, thấy khí thế của pháo đài này một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông đã làm Hiệt Kiền Già Tư bắt đầu có chút hối hận. Đây là thất sách của hắn, lại để quân Đường đoạt được tiên cơ.
Mặc dù có chút hối hận, nhưng Hiệt Kiền Già Tư tuyệt không chịu thừa nhận điểm này, hắn chỉ roi ngựa lên đỉnh núi mà hạ lệnh: “Phát hai ngàn binh đi khơi thông con đường.”
Đây là hành động thử dò xét. Rất nhanh, hai ngàn binh lính Hồi Hột có Thiên Phu trưởng chỉ huy nhằm hướng đỉnh núi ra sức bò lên. Hiệt Kiền Già Tư ngẩng đầu nhìn sắc trời, mây đen nặng nề chỉ sợ bão táp sắp tới. Hắn vung tay lên hạ lệnh: “Đại quân lập doanh trú ngay tại chỗ.”
Màn đêm dần dần phủ xuống, lều trại đại quân Hồi Hột phảng phất như những khóm nấm nở rộ ban đêm. Vô số lều trại đóng quân ở dưới chân núi Ngân Sơn, nhưng chính là sau nửa canh giờ hai nghìn quân lên núi thì một đội quân khác một vạn người Hồi Hột cũng lén lút lên núi.
Trên sườn núi quân Đường đã lập trận địa sẵn sàng đón quân địch. Hơn năm trăm quân Đường chia làm hai đội, một đội do Tôn Mộc Nhân chỉ huy hơn hai trăm Thám báo quân trấn giữ điểm cao, một đội khác do Thủ Tróc Sử Vương Chiêm Giang chỉ huy hơn ba trăm binh lính quân Đường đóng ở pháo đài. Ở giữa pháo đài và điểm cao bọn họ lại thừa dịp bóng đêm dùng đá phiến làm một con đường nhỏ để dễ dàng vận chuyển vật tư.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Xa xa, những đốm lửa rải rác khắp nơi dưới chân núi vẫn còn bập bùng. Quân Hồi Hột đang hướng bên này lặng lẽ xuất phát, có thể thấy được rất nhiều cây đuốc xếp thành một đường nhằm hướng pháo đài uốn lượn mà lên.
Đột nhiên, từ sườn núi bắn ra một mũi hỏa tiễn phảng phất như sao sa xẹt qua phía chân trời. Đây là tín hiệu do một người thám báo mai phục tại sườn núi phát ra, ý nghĩa là quân Hồi Hột chỉ còn cách điểm cao có ba dặm.
“Mọi người nhìn thấy có đúng không.”
Tôn Mộc Nhân chỉ vào hỏa tiễn cười nói: “Quân Hồi Hột cũng thực giảo hoạt, rõ ràng những cây đuốc này còn cách đây bảy tám dặm. Nhưng trên thực tế tiền quân bọn họ đã đi trước một bước.”
Một binh sĩ khác đi theo cũng cao giọng nói: “Giáo úy nói không sai, như vậy suy tính thì thuộc hạ phỏng đoán số người của bọn họ cũng tuyệt không chỉ có ở những cây đuốc như vậy. Bọn họ đốt đuốc là để mê hoặc chúng ta!”
Tôn Mộc Nhân gật đầu “ Vị huynh đệ kia nói không sai, người Hồi Hột muốn vội vã qua đường núi này. Bọn họ làm sao sẽ từ từ đến tấn công, nhất định là đại quân ùa lên. Mọi người cần chuẩn bị tâm lý.”
Nói tới đây, Tôn Mộc Nhân nhìn một vòng qua mọi người rồi trầm giọng nói: “Ta hỏi mọi người một lần cuối cùng, lần này đây chúng ta có thể sẽ bỏ mạng ở chỗ này. Ai trong nhà có già có trẻ cần nuôi sống thì có thể trở lại trong thành, thậm chí có thể xuống núi. Tôn Mộc Nhân ta tuyệt không miễn cưỡng.”
Ánh mắt hắn lấp lánh chăm chú nhìn vào mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Quan Anh. Môi Quan Anh giật giật tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng thì vẫn cúi đầu.
“Vì nước mà chiến. Chết có ý nghĩa.” Một người quân Đường vóc dáng thấp đứng lên chắp tay hướng Tôn Mộc Nhân cùng mọi người “ Ta Lưu Thất Lang trong nhà còn có một người cha già. Nếu ta chết trận, mong Giáo Úy cùng chúng huynh đệ đốt xác ta, mang tro cốt về quận Duyên An thì người anh em này xin cám ơn mọi người.”
Tôn Mộc Nhân đột nhiên cay mũi. Hắn cũng lớn tiếng nói: “Ta ở quê nhà còn có con trai. Nếu ta chết, xin huynh đệ còn sống nhắn lại cho con của ta, cha nó đã vì nước hy sinh thân mình, là nam nhân Đại Đường không thể khuất phục để nó có thể đứng thẳng.”
Vừa dứt lời, lại có một mũi hỏa tiễn phóng lên cao. Mọi người lập tức khẩn trương hơn. Quân Hồi Hột tới thật nhanh, hiện tại đã đến ngoài một dặm. Tôn Mộc Nhân lập tức thấp giọng quát: “Mọi người không nên hoảng hốt, trở lại vị trí của mình. Nghe mệnh lệnh của ta.”
Dưới sự điều hành của hắn, binh lính quân Đường bắt đầu tỉnh táo lại, nhao nhao trở lại trên vị trí đã phân công trước, lắp tên giương cung, còn ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Thời gian đã qua nửa đêm, trên đường núi hoàn toàn đen nhánh không có một ngọn gió. Không khí nặng nề mà nóng bức biểu thị bão táp sắp đến. Đột nhiên ánh sáng chói mắt cắt qua tầng mây, trong phút chốc những tia chớp soi trắng triền núi. Ở ngoài ba trăm bộ chỉ thấy có rất nhiều bóng đen đang đi lại đây. Cao lớn khỏe mạnh, mỗi người đều mặt mày hung ác, tay giơ tấm chắn. Đám đông đen ngòm trườn qua từng khe rãnh nhằm hướng tường đá vọt tới. Tiếng sấm ù ù trong hẻm núi, mưa to bắt đầu trút xuống.Mũi tên bay như mưa gào thét mà đến, đinh đinh đang đang bắn trên tường đá làm phát ra những đốm lửa. Quân Hồi Hột bắt đầu tiến công rồi, nhưng trận địa quân Đường vẫn lặng yên không một tiếng động. Từng tia chớp xẹt qua phía chân trời, trong mưa to không nhìn thấy một người quân Đường nào. Bức tường chắn xù xì liền phảng phất là được xây nên bởi nghi thức tôn giáo nào đó, Dưới tia chớp trắng loá chiếu rọi xuống, sự yên tĩnh đặc biệt làm người khác sợ hãi.
Người Hồi Hột đình chỉ tiến công, áp lực vô hình làm mấy trăm người phía trước lộ vẻ hơi kinh ngạc mà không biết làm sao. Nhưng bọn hắn yên lặng chỉ trong nháy mắt. Rất nhanh, trong một tiếng kêu như sói tru của Thiên Phu trưởng, quân Hồi Hột quơ trường mâu cùng tấm chắn tiếp tục xông lên.
Một trăm năm mươi bộ, một trăm hai mươi bộ. Tim Tôn Mộc Nhân đập thình thịch vì hồi hộp. Đây là lần đầu tiên hắn chỉ huy một chi quân đội tác chiến. Mặc dù chỉ có hai trăm người, nhưng trách nhiệm cùng áp lực đã làm tướng lĩnh này không thở nổi. Mồ hôi trên mặt cùng nước mưa hòa chung một chỗ, lần lượt làm che đi tầm mắt.
Lại một đạo chớp loánh lên, ánh sáng khiến cho hắn thấy rõ vị trí người Hồi Hột đã đến ngoài trăm bộ ở chỗ tảng đá đã làm dấu hiệu.
“Bắn!” Hắn hô to một tiếng, bởi vì dùng sức quá mãnh liệt nên tiếng la cơ hồ làm hắn rách cổ họng. Quân Đường bắt đầu phản kích rồi, mũi tên bay như mưa, đá tảng như mưa đá đón đầu nện xuống. Trong sấm sét vang dội, trên triền núi vang lên một trận kêu rên cùng tiếng hí thê thảm. Trong mấy trăm binh lính Hồi Hột đi đầu thì trong nháy mắt liền có gần trăm người bị trúng mũi tên hoặc là bị đá tảng nện nhào lộn xuống hẻm núi. Đối mặt với tử vong, sự sợ hãi khiến cho toán quân Hồi Hột trên cùng dao động. Bọn họ quay đầu về phía sau mà chạy, nhưng rất nhanh lại bị trưởng quan cưỡng bắt đầu quay lại, để rồi một lần nữa lại bắt đầu. Cứ như thế qua lại đến mấy lần liền giống như sóng biển, lên đến tột đỉnh liền ngừng lại không tiến lên trước nổi.
Trái ngược lại, kẻ địch lùi bước lại làm cho quân Đường có dũng khí thật lớn. Bọn họ dần dần quên sợ hãi, phối hợp cũng càng ngày càng hòa hợp, bắt đầu sử dụng vũ khí có tính lựa chọn. Không hề còn bắn loạn ném loạn như khi kinh hoàng lúc mới đầu vậy. Sau khi quân địch lui bước thì hắn liền đình chỉ bắn, thậm chí vẫn còn thốt lên vài câu vui đùa với nhau, hình dung như mình đang chơi đùa trò tắm ngoài trời.
Nhưng sắc mặt Tôn Mộc Nhân lại càng ngày càng nặng nề. Con số tử vong của quân địch sau mấy lần đích xác so với lúc mới bắt đầu thì giảm đi rất nhanh. Thực rõ ràng, người Hồi Hột cũng dần dần tìm được cách tiến công nhịp nhàng, từ sâu trong lòng của hắn bắt đầu lo lắng.
Quả nhiên, người Hồi Hột rất nhanh liền tìm được biện pháp tiến công mới. Họ chặt xuống một gốc cây đại thụ, cành lá sum xuê đều không tỉa đi, mười mấy người xúm lại ôm một cây. Năm sáu cây đại thụ song song cùng nhau chậm rãi đi tới, lại hình thành một bức tường cây dày đặc, nên mũi tên bị cành lá cản trở, tảng đá lớn bị tan mất uy lực. Sự phản kích của quân Đường bắt đầu không còn chút sức mạnh nào.
Quân Hồi Hột càng ngày càng gần, người phía trước ôm thân cây, người phía sau giơ cao lá chắn để chống đở trận mưa tên do quân Đường phóng tới theo đường cong. Bọn họ giống một đàn dã thú lớn đen ngòm áp tới gần tường thành. Không ngừng có binh sĩ Hồi Hột bị trúng mũi tên chết đi, nhưng lập tức liền có người thay thế.
A! Hét thảm một tiếng, tên quân Đường kia có vóc dáng thấp bị một mũi tên từ khe đá cắm thẳng vào khuôn mặt liền ngã xuống đất chết đi ngay tại chỗ. Lại là một tiếng hét thảm, một người quân Đường nâng tảng đá muốn ném thì bị một mủi tên bắn trúng ngực, rơi từ trên giá gỗ xuống.
Quân Hồi Hột đã còn cách tường đá không đầy năm mươi bộ. Dưới ánh chớp, bọn họ phô thiên cái địa đánh tới, từ triền núi vốn dày đặc đang tập trung thêm, ít nhất có khoảng một ngàn người, thậm chí trên vạn người. Những hình đầu sói trên tấm chắn đã có thể thấy được rõ ràng.
“Mộc Nhân, không được rồi, chúng ta rút về pháo đài đi!” Trong cơn mưa tầm tã, Quan Anh liều mạng hô lớn.
Ánh mắt Tôn Mộc Nhân nghiêm nghị mà gay gắt, kẻ địch ở gần quá. Bây giờ mà rút lui thì tương đương giơ lưng cho kẻ địch chém. Nhưng nếu như không rút lui thì sẽ khiến tất cả toán quân bọn họ bị diệt. Ý thức trách nhiệm mãnh liệt khiến cho hắn đã không có lựa chọn, hắn rút đao ra hét lớn một tiếng rồi tung người xông ra khỏi bức tường đá “ Các huynh đệ, dùng dao nhỏ chặt đám con cháu nhà rùa này đi.”
Mười mấy tên quân Đường cũng bị lây hắn mà nhao nhao rút đao đi theo hắn xông lên. Đường núi chật hẹp chỉ cho phép mười mấy người song song mà đi, đám quân Hồi Hột ngay phía trước đột nhiên gặp quân Đường thì sợ đến kinh hoàng lúng túng. Bọn họ ném thân cây vội vàng nghênh chiến. Tiếc rằng quân Đường xông lên cực kỳ cuồng bạo nên liên tiếp bị chém bay hai mươi mấy người. Có điều quân Hồi Hột phía sau lại như sóng triều ùa đến chia quân Đường thành hai đoạn, chặt đứt đường về của Tôn Mộc Nhân cùng hơn mười người quân Đường.
Quân Đường bên người không ngừng bị giết chết, nhưng Tôn Mộc Nhân không sợ hãi chút nào. Hắn một tay cầm đao, một tay giơ thuẫn ngăn cản loạn đao của kẻ địch chém tới. Hắn liếc mắt thoáng nhìn quân Đường lại không thấy ai rút lui thì hắn không khỏi vừa sợ vừa giận, điên cuồng hét lên: “Các ngươi định giúp đám con cháu này, muốn cho Lão Tử chết vô ích sao?”
Quan Anh ngơ ngác nhìn hắn, nhìn khuôn mặt không còn hy vọng của hắn chỉ cầu chịu chết. Nước mắt từ trong hốc mắt của hắn tuôn ra mãnh liệt, không! Hắn không nên chết đi, ít nhất không thể chết đi cô độc như vậy. Bỗng nhiên, dũng khí dân tộc đại hán ẩn giấu ở chỗ sâu trong đáy lòng được chậm rãi kích phát lên. Hắn rút trường đao ra điên cuồng cười lớn một tiếng “ Các huynh đệ, đã đến lúc vì nước tận trung.”
Hắn nhào tới mãnh liệt, nắm chặt mũ giáp một binh lính Hồi Hột vung đao chém đứt cổ hắn. Hơn một trăm quân Đường nhao nhao gào thét xông lên, sát khí ngập trời làm cho mắt bọn họ đỏ kè. Quân Hồi Hột không chịu nổi loại dốc sức như tia chớp của quân Đường trong nháy mắt liền tháo chạy. Quân Đường đoạt lại nhưng người tử thương rồi lại chạy trở về tường đá.
Tôn Mộc Nhân được cứu về không bao lâu liền đoạn khí. Toàn thân hắn bị đao gây tổn thương toang hoác, nhưng một nhát đao trí mạng là ở phía sau lưng. Bị một đao chém đứt xương sống lưng, hắn lẳng lặng nằm trên mặt đất, mưa to rửa sạch vết máu trên người hắn. Gương mặt của hắn bình thản khác thường giống như nghĩ đến khuôn mặt hồn nhiên khả ái của con mình. Đúng vậy! Đã ba năm hắn không gặp mặt vợ con, không biết là ở kiếp sau có thể cùng bọn họ gặp lại hay không.
Quan Anh quỳ gối bên cạnh hắn, hai tay bụm mặt nước mắt ròng ròng không tiếng động. Lúc này, người Hồi Hột sau một lát im lặng lại thực hiện kế cũ, chặt xuống hơn mười cây đại thụ rồi đi dần từng bước về phía trước.
“Đội trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tôn Mộc Nhân đã chết, Quan Anh thành người cao nhất nhóm quân Đường này. Quan Anh lau nước mắt rồi đứng lên. Giờ khắc này, hắn đột nhiên trưởng thành.
Hắn quan sát hướng đi quân địch chỉ chốc lát, quân Hồi Hột cách bọn họ ước chừng còn cách tám mươi bộ, trong mưa to thì cung tên bọn họ có tầm bắn nhiều nhất chỉ có năm, sáu mươi bộ. Nói cách khác, hiện tại là cơ hội duy nhất của bọn họ để rút lui.
“Rút về pháo đài!” Quan Anh quyết đoán hạ mệnh lệnh, binh lính quân Đường cõng thi thể huynh đệ bị chết, xoay người liền hướng thành trì mà chạy đi. Quan Anh cũng khiêng thi thể Tôn Mộc Nhân trên vai, dọc theo con đường núi lầy lội lảo đảo hướng về pháo đài chạy đi.
Người Hồi Hột đã trải qua tiến công hơn hai canh giờ. Mưa dần dần tạnh, phương xa vẫn còn vang tiếng sấm ầm ầm. Ở phía nam khe núi vẫn còn lóe tia chớp, từ phía đông thổi tới một trận gió ác liệt. Mây đen tan đi, những vì sao lại xuất hiện cùng vầng trăng di chuyển ở trong không trung tại hướng đông. Sau cơn bão táp, từ trong mây tỏa ra những tia sáng vàng nhàn nhạt, trời đang chuyển về sáng.
Trên tòa Trương Tam Thành, hơn mấy trăm quân Đường đã sẵn sàng trận địa đón quân địch trên tường thành. Người Hồi Hột sau khi chiếm lĩnh pháo đâì trên điểm cao liền tạm thời đình chỉ tiến công, đại bộ phận người đều triệt hạ đi, chỉ để lại khoảng ngàn người đóng ở điểm cao. Bọn họ tựa hồ đang chờ đợi gì đó.
Khoảng cách từ điểm cao đến thành trì ước chừng có năm trăm bộ, con đường vốn tương đối rộng rãi đã bị quân Đường phá hư nên đường càng thêm chật hẹp,
Hơn nữa tòa thành không phải tường vây, nó cao lớn chắc chắn, giống một người khổng lồ nằm chắn ngang đỉnh núi. Cho dù đánh tới trước mặt nó cũng khó leo lên thành. Rõ ràng, người Hồi Hột đang chờ đợi vũ khí công thành như thang hoặc là súc gỗ phá cổng các loại.
Nhưng quân Đường cũng đã chuẩn bị xong. Bọn họ dùng đá vuông thật lớn chẹn cứng cửa thành, lại chặt trên núi mấy trăm gốc đại thụ chặt thành những đoạn lăn cây dài năm thước. Trên thành còn có một thùng dầu hỏa, vào thời khắc mấu chốt nó có thể phát huy tác dụng. Chỉ tiếc nơi này không có vũ khí lợi hại nhất của quân Đường: hỏa dược. Nếu không người Hồi Hột có chắp cánh cũng khó lòng bay qua quan ải này.Thời gian từng khắc trôi qua, trời đã tờ mờ sáng. Người Hồi Hột vẫn còn không có động tĩnh. Ở tận cùng mặt đông của thành, Quan Anh ôm gối ngồi, ánh mắt đau buồn nhìn về Tử Hà phía xa. Trận ác chiến tối hôm qua giống như giấc mộng, hắn cũng hy vọng đó chỉ là cơn ác mộng. Nhưng nó không phải, đại ca nhiều năm cùng chung hoạn nạn đã chết.“ Tối hôm qua ta thật xin lỗi.”*Vương Đình Giang từ từ đi tới phía sau Quan Anh, hắn thở dài nói áy náy: “Nếu như ta có thể tới tiếp ứng, có lẽ Tôn Giáo úy sẽ không chết.”*Quan Anh cười thảm “ Cho dù hắn tối hôm qua không chết thì sẽ thế nào đây? Cho dù ta và ngươi bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện, liệu chúng ta có thể sống quá ngày mai sao?”*Hắn đứng lên, chỉ vào điểm cao cách đó không xa mà nói: “Nhìn nơi đó, ngươi sẽ rõ ràng.”*Vương Đình Giang theo hắn ngón tay nhìn lại, lập tức thất kinh. Chỉ thấy trên điểm cao đó không biết từ khi nào lại xếp đặt trên trăm cỗ giường nỏ cùng vài chục cái thang. Hơn nữa từ điểm cao trở xuống dưới đường lại chật ních quân Hồi Hột, ước chừng có một hai vạn người. Xem bộ dáng bọn hắn tựa hồ đã không phải cùng nhóm người tiến công tối hôm qua.“ Vương giáo úy, thừa dịp hiện tại quân địch còn không tiến công, mời các huynh đệ đều lưu lại di ngôn đi!”*Nói tới đây, từ trong đôi mắt Quan Anh bắn ra cái nhìn dữ tợn “ Vô luận như thế nào, chúng ta quyết không thể để người Hồi Hột thực hiện được ý đồ, trừ phi chúng ta đều chết trận toàn bộ.”*Vương Đình Giang nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, hắn chậm rãi gật đầu, “ Hảo! Ta đây phải đi thu xếp.” Hắn xoay người liền bước nhanh đi xuống khỏi tường thành.Giờ phút này, bên phía người Hồi Hột xảy ra một hồi xôn xao, chỉ thấy bọn họ nhao nhao tránh ra hai bên nhường đường, chủ soái Hồi Hột Hiệt Kiền Già Tư bước nhanh tới.Đêm qua đánh một trận, mới chỉ là thử dò xét thực lực quân Đường. Quân đội của mình đã tử thương gần ngàn người. Nhưng điều làm cho Hiệt Kiền Già Tư yên tâm chính là, vũ khí quân Đường cũng không nhiều. Ngoài ra không có hỏa lôi làm người khác sợ hãi nhất. Cứ như vậy, chiếm đoạt tòa Trương Tam Thành chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa cũng sẽ không quá lâu.Hiệt Kiền Già Tư từ xa ngắm nhìn tòa thành, tòa thành màu xám trắng được một trận mưa rào tắm rửa sạch sẽ dị thường. Nó đứng bắt mắt như vậy ở nơi này, giống đang cười nhạo quyết sách sai lầm của hắn. Chiếm lĩnh Yên Kỳ mà lại đem tòa quan ải hùng vĩ này chắp tay tặng cho quân Đường.Hiệt Kiền Già Tư không khỏi thẹn quá thành giận, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Đại tướng tiên phong Ô Lý Mạc Đạt Kiền, lạnh lùng hỏi: “Nếu như cho ngươi một vạn người, ngươi có thể chiếm đoạt tòa thành kia trong bao lâu?”*“ Thuộc hạ cam đoan trước hừng đông ngày mai nhất định chiếm đoạt được ải.”*“ Ngày mai?” Hiệt Kiền Già Tư lắc đầu, quả quyết cự tuyệt kế hoạch của hắn “ Không được, trước khi trời tối nhất định phải chiếm đoạt được thành.”*Dứt lời, Hiệt Kiền Già Tư xoay người liền đi xuống núi, từ xa vẫn còn truyền đến mệnh lệnh không cho phép cãi lại của hắn “ Trước khi trời tối nếu như không chiếm được thành thì ngươi xách đầu tới gặp.”*Ô Lý Mạc Đạt Kiền nhìn thành trì hùng vĩ được ánh bình minh nhuộm đỏ, hắn cắn răng một cái rồi quát lớn: “Truyền lệnh đại quân tiến công, kẻ nào có can đảm lui về phía sau, lập tức chém không tha!”*“ Ô” Tiếng kèn trầm thấp vút lên cao, trận chiến công thành thảm thiết lại một lần nữa mở màn. Quân Hồi Hột có phi nỏ yểm hộ bắt đầu lập thành đội ngũ tuôn về hướng tòa thành.Hơn trăm mũi phi nỏ thét phóng tới, những mũi tên lớn dài ước chừng ba thước có sắt bịt đầu giã lên tường thành kêu “ tích tích ba ba!” Rung động. Những viên đá vụn bay loạn. Một người quân Đường bất hạnh bị bắn trúng, sức mạnh thật lớn đã xuyên qua thân thể của hắn rồi đóng đinh trên mặt đất. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không kịp thốt ra. Nhưng đại đa số quân Đường hiển nhiên có thể đối phó những mũi tên lớn này. Bọn họ ép sát vào tường thành, dùng bức tường thành dày cộp làm lá chắn.“ Bắn!” Phi nỏ vừa mới đình chỉ, Vương Đình Giang liền ra lệnh một tiếng, quân Đường trên tường thành lập tức nhô người ra lỗ châu mai, cương nỏ trong tay bấm lẫy mà bắn. Mấy trăm mũi tên như tia chớp bắn về phía con đường núi làm cho một đám quân địch chỉ còn cách thành hơn trăm bộ nhao nhao ngã xuống đất. Ngay sau đó một số lăn cây gỗ xuống quay cuồng liên tiếp lộn nhào rồi hất ngã bảy tám người khiến chúng cùng với cái thang lăn xuống vực sâu mà truyền đến tiếng kêu thảm thiết thật dài. Trong chốc lát, hơn một trăm quân địch hoặc chết hoặc bị thương, không có một người nào dám đứng nữa.“ Hỗn đản!” Ô Lý Mạc Đạt Kiền chửi ầm lên. Những phi nỏ này hiển nhiên không đạt được hiệu quả cần thiết. Hắn nhớ ra cuộc tiến công tối ngày hôm qua bèn lập tức sai người chặt đến hơn mười cây rồi thét ra lệnh đội thứ hai tiến công ôm cây đi tới.Phi nỏ trên đỉnh đầu phát ra tiếng rít thật lớn đầy khí thế lao nhanh về phía tường thành, đánh cho binh lính quân Đường không ngẩng đầu lên nổi. Mà hơn tám trăm quân Hồi Hột thì ôm những thân cây lớn đầy cành lá chạy đến thành trì. Chỉ chốc lát liền cách thành không đến trăm bộ. Lúc này có bức tường cây bảo vệ hữu hiệu, lực sát thương cung nỏ của quân Đường đột nhiên giảm xuống. Hơn nữa đại đa số cây gỗ ném xuống cũng bị tường cành cây hất lệch đi mà trực tiếp rơi xuống vực.“ Nhìn chuẩn hãy bắn!” Quan Anh hô to một tiếng, hắn nhắm ngay một người bách phu trưởng mà bấm lẫy cò. Mũi tên xuyên thẳng vào bụi lá cây rậm rạp bắn trúng mặt bách phu trưởng. Hắn kêu thảm một tiếng, ngửa mặt lên trời quay cuồng đổ xuống.Có Quan Anh nhắc nhở, quân Đường trên thành bắt đầu xác định đích bắn nên cũng hữu hiệu. Không ngừng có quân địch bị trúng tên bắn trúng ngã xuống đất. Nhưng cứ như vậy thì vẫn còn có mấy trăm quân Hồi Hột nhân cơ hội chạy tới dưới thành, bọn họ gá thang lên tường thành rồi bắt đầu trèo lên. Có dây buộc móc câu gắn lên tường thành để ra sức trèo lên, có những thân cây lớn để làm súc gỗ đập cửa rồi nện lên cửa mãnh liệt, còn phía sau bọn họ, đội thứ ba, đội thứ tư quân Hồi Hột liền giống con nước lớn bắt đầu khởi động. Từng đợt tiếp theo từng đợt vọt tới làm tình thế đối với quân Đường thực nghiêm trọng.“ Vương giáo úy, ta đến đối phó những người ở tường thành, ngươi tới đối phó quân địch phía sau.”*Quan Anh ánh mắt đều đã đỏ, hắn chỉ huy hơn một trăm quân Đường tiến hành chiến đấu cùng người Hồi Hột đang leo lên thành. Ánh đao lóe lên, một mũi móc câu bị chặt đứt, cái thang bị phá hủy, mười mấy tên quân Hồi Hột đang trèo lên thành lại bị hất xuống. Mà ở phía sau bọn họ, Vương Đình Giang thì chỉ huy hơn hai trăm quân Đường lăn súc gỗ mãnh liệt xuống phía dưới. Trên con đường núi đã chật ních đông đảo binh lính Hồi Hột nên mỗi một khúc cây nện xuống luôn hất ngã hơn mười người.Lúc này, một người bách phu trưởng Hồi Hột cực kỳ hung hãn nhảy lên tường thành. Hắn tay nâng thanh mâu liên tiếp đâm ngã ba người quân Đường. Vương Đình Giang giận dữ, hắn giơ lên một súc gỗ hung hăng nện hắn xuống tường thành. Đồng thời trong nháy mắt bách phu trưởng Hồi Hột bị nện trúng, trường mâu trong tay của hắn cũng rời tay lại lập tức đâm xuyên qua ngực Vương Đình Giang, đóng đinh hắn trên cột gỗ.Chủ tướng vừa chết, binh lính quân Đường giống giống như phát điên. Bọn họ cùng nhau hươ đao xông trên, giết chết hết quân Hồi Hột đã trèo lên thành lâu. Nhưng quân Hồi Hột thật sự quá nhiều, bọn họ như những đợt thủy triều lớn vọt tới. Có rất nhiều sợi dây cùng móc câu của thang bám lên tường thành, không thể hoàn toàn chặt đứt hoặc là hất chúng trở về. Ba mươi mấy cái thang dài gá lên trên tường thành, rất nhiều cái thang bị lật đổ hoặc đánh nát. Nhưng càng nhiều thang lại gá lên tiếp theo, quân Hồi Hột giống những con khỉ mạnh mẽ, chúng nhanh nhẹn trèo lên về phía trên. Giờ phút này, Quan Anh đã tự nhiên tiếp nhận chức chủ soái quân Đường. Hắn tổ chức quân Đường tiến hành được một lần lại một lần tấn công, hàng trăm quân Hồi Hột bị chém xuống thành. Dưới chân tường thành đã chồng chất vô số kẻ tử thương, giống hệt nham thạch nóng chảy núi lửa phun trào càng lúc càng cao tựa như một quả núi nhỏ. Nhưng sự tiến công của quân địch trước sau không có đình chỉ.Binh lính quân Đường đã mỏi mệt không chịu nổi, đao bọn họ đã chém đến cong, tấm chắn bị chặt nứt ra, nhưng bọn họ chỉ dựa vào một quyết tâm tử chiến nên một lần lại một lần đẩy lui quân Hồi Hột. Máu tươi nhuộm màu xám trắng của thành trì ra màu đỏ, chân tay thi thể chất chồng thành núi. Đến xế chiều thì quân Đường đã bỏ mình hơn phân nửa, người Hồi Hột cũng đã tử thương mấy ngàn người. Nhưng tòa Trương Tam Thành vẫn đang như hòn đảo cô độc trong biển khơi, đồ sộ sừng sững.Bóng đêm đã dần dần phủ xuống, một toán quân đội từ phía bắc nhanh như chớp rốt cục chạy tới dưới chân núi Ngân Sơn. Đây là năm nghìn quân Đường tiên phong, bọn họ hành quân ngàn dặm, cấp tốc chạy tới trợ giúp Trương Tam Thành phòng thủ.Ở dưới chân núi, bọn họ nhìn thấy tòa thành trên đỉnh núi lửa cháy ngút trời, nhưng lại không nhìn thấy một quân lính Hồi Hột vượt qua dãy núi. Đường lên núi từ phía bắc nếu so với phía nam thì nhanh mà lại gần hơn nhiều, ba nghìn quân Đường nhằm hướng tòa thành trên đỉnh núi chạy gấp tới. Càng lúc càng gần, bọn họ thấy được quân kỳ Đại Đường trong tòa thành đã chịu trăm ngàn vết thủng, nhưng nó vẫn ngạo nghễ tung bay trong không trung trên tòa thành.
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn