To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 285: Đêm Trước Buổi Thiết Triều
ôn Lang Trung, mọi người có nghe được tin tức gì không?” Trương Hoán làm như vô tình hỏi han.
“Có!” Tôn Tiến Phương trả lời: “Vừa mới vào triều mọi người liền nghe nói Nguyên Thị Lang đêm qua bị ám sát. Vốn không phải rất tin tưởng, nhưng Nguyên Thị Lang đến bây giờ còn chưa tới nên tất cả mọi người đều hết sức lo lắng.”
“Tin tức của các ngươi không sai, Nguyên Thị Lang tối hôm qua là bị ám sát.” Trương Hoán trầm giọng đáp.
Hắn cũng biết, coi như hắn phong tỏa tin tức thì Bùi Tuấn cũng chưa chắc có thể phối hợp hắn. Sẽ làm thế cục đảo lộn, Bùi Tuấn thì tọa sơn quan hổ đấu đợi mình cùng Thôi Tiểu Phù đấu đến lưỡng bại câu thương để Bùi Tuấn thu hoạch ngư ông đắc lợi. Đây là tác phong trước sau như một của lão.
Hắn cùng Thôi Tiểu Phù đều rất rõ ràng điểm này, cho nên vào lúc Nguyên Tái bị ám sát thì hai người cuối cùng đều tự khống chế, không làm lớn chuyện. Đây chính là một loại ngầm hiểu tồn tại giữa bọn họ, trong hiện tại nó sẽ làm hạn chế mức độ chiến tranh đến thấp nhất.
Hắn thấy Tôn Tiến Phương mặt lộ vẻ kinh ngạc liền khoát khoát tay cười nói: “Chuyện không có tồi tệ như ngươi nghĩ. Nguyên Thị Lang đã không đáng ngại, chỉ là cần tĩnh dưỡng mấy tháng, cho nên muốn bảo ngươi đến chính muốn cùng ngươi thương lượng thu xếp Binh bộ sau này.”
Tôn Tiến Phương nghe nói Nguyên Tái vô sự thì trong lòng hắn chùng xuống, liền khom người nói: “Tất cả nghe theo Thượng Thư thu xếp.”
“Được rồi!” Trương Hoán gật đầu liền nói thẳng thắn: “Ta lệnh cho ngươi có thể tạm quyền chức Thị Lang. Công việc ngươi bận rộn nên ta lại thu xếp một người phụ trợ ngươi, có chuyện gì các ngươi có thể thương lượng với nhau hoặc là trực tiếp bẩm báo với ta. Nói ngắn lại chính một câu, cho dù Nguyên Thị Lang có ở nhà hay không thì Binh bộ đều tuyệt đối phải vận hành dưới sự khống chế của ta, ngươi hiểu chưa?”
“Mong Thượng Thư yên tâm, Tôn mỗ cũng không phải là người thay đổi thất thường.” Trong lòng Tôn Tiến Phương đều biết, Trương Hoán tất nhiên là một phương thế lực lớn, nhưng trong triều không có người. Chính mình có thể coi như là nhóm tâm phúc đầu tiên của hắn thì tương lai hắn mà được thế, chính mình nhất định sẽ được trọng dụng. Còn Bùi Tuấn, Thôi Tiểu Phù thì người có khả năng dùng thật sự quá nhiều, vị tất đã đến phiên mình.
Trương Hoán mỉm cười, hắn vẫy vẫy tay với Ngưu Tăng Nhụ, Ngưu Tăng Nhụ lập tức đi lên phía trước “ Thỉnh đô đốc hạ lệnh.”
“Tối hôm qua Nguyên Thị Lang bị ám sát bị thương, Binh bộ chịu áp lực rất lớn. Sau khi Triều hội ta có thể muốn đi Trường Sa một chuyến. Trong lúc này ngươi liền ở lại Binh bộ phụ trợ Tôn Lang Trung, cần lấy lễ đệ tử kính trên, không thể có chút xíu ngang ngược kiêu ngạo. Nếu không ta sẽ không dễ dãi với ngươi đâu.”
Ngưu Tăng Nhụ vội vàng thi lễ với Tôn Tiến Phương “ Đệ tử xin Tôn Lang Trung chỉ giáo nhiều hơn.”
Tôn Tiến Phương cùng Ngưu Tăng Nhụ cộng sự mấy tháng, hắn cũng thập phần thích người tuổi trẻ khiêm nhường kiên định này. Thấy người Trương Hoán muốn phái tới phụ trợ cho mình là hắn, Tôn Tiến Phương không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vàng cười đáp lễ: “Với tài năng của Ngưu lang mà đến trợ giúp ta, thật là có vẻ như dao trâu mổ gà.”
Dứt lời, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn vội nói với Trương Hoán: “Nguyên Thị Lang trước mắt không thể vào triều, thuộc hạ lo lắng Thái Hậu sẽ nhân cơ hội đề nghị thiết lập Binh bộ Tả Thị Lang, bổ nhiệm Lý Hoài đến làm việc của Binh bộ, khi đó thì làm sao bây giờ?”
Trương Hoán cười mà không đáp, hắn từ trên bàn tìm ra một quyển tấu chương. Đây là tấu chương của Đoàn Luyện Sử Vương Liên Giang ở quận Đông Hải thỉnh cầu Binh bộ mở rộng biên chế thuỷ quân. Chỉ nhìn chốc lát, hắn gập tấu chương lại, cười nhạt nói: “Ngươi cứ việc yên tâm, chuyện này ta đã có kế hoạch.”
Vào thời kỳ thế gia triều chính cường thịnh, rất nhiều sự thay đổi nhân sự trọng đại, rất nhiều đại sự liên quan đến quốc kế dân sinh đều do Nội các thảo luận quyết định. Nhưng vì tôn trọng đối với hoàng quyền nên vẫn sẽ ở buổi Đại Triều lấy phương thức tam độc (đọc ba lần) tiến hành biểu quyết, Ví dụ như Trương Hoán giữ chức Binh Bộ Thượng Thư, mặc dù hắn đã nhậm chức gần nửa năm, nhưng hắn cũng chưa trải qua ba lần đọc trên Triều hội cho nên đến nay vẫn còn hàm cấp một người tạm quyền.
Bởi vì mỗi lần Đại Triều đều sẽ thể hiện ra xung đột lợi ích giữa các đảng phái cùng hướng đi của tương lai, cho nên nó luôn luôn được người đời chú ý. Nhất là vào dịp Triều hội năm mới của năm Tuyên Nhân thứ bảy, bởi vì bị nguy cơ Tương Dương bộc phát mà trì hoãn đến tận mùng một tháng tư. Có thể nói, trên Đại Triều lần này sẽ quyết định chia nhóm quyền lực lại sau khi Đại Đường đại loạn. Nó đề cập đến lợi ích thiết thân của mỗi người. Hơn nữa, trong tình hình Nội các chỉ tồn tại trên danh nghĩa thì rất nhiều chuyện tình trọng đại đều cần phải trong triều hội đưa ra quyết định. Cho nên lần Đại Triều này trên thực tế chính là một cuộc chiến tranh đoạt quyền lực thực sự.
Ngày hai mươi lăm tháng ba, còn cách Đại Triều có năm ngày. Cũng tại một ngày đó, Sở Hành Thủy vào kinh, Vi Đức Khánh vào kinh, Thôi Khánh Công vào kinh, trên đường cái tùy ý có thể thấy được thân binh hộ vệ toàn thân mặc các sắc quân phục quân phiệt địa phương. Trong các tửu lâu quán trà tại Trường An, cơ hồ mỗi người đều đàm luận những chuyện sắp đến, những sự tình của buổi Triều hội liên quan tới tiền đồ vận mệnh Đại Đường.
Mưa gió nổi lên, tất cả mọi người cảm nhận được một loại cảm giác áp lực trước đêm bão táp.
Đại Minh Cung Tử Thìn Các, Bùi Tuấn đang cùng Thôi Tiểu Phù tiến hành xác nhận nội dung Triều hội. Ngày trước, nội dung cùng qui trình Triều hội hàng năm đều là do Bùi Tuấn hoặc là Thôi Viên chính mình định ra. Nhưng lần Triều hội này Bùi Tuấn cũng phá lệ lần đầu tiên cùng Thôi Tiểu Phù thương nghị. Đây không chỉ có bởi vì Thôi Tiểu Phù đại biểu cho tiếng nói càng ngày càng nhiều người, hơn nữa nguyên nhân càng chủ yếu là Bùi Tuấn lúc trước vốn duy trì cân bằng giữa Trương Hoán cùng Thôi Tiểu Phù, thì nay bắt đầu có một chút hướng nghiêng về phía Thôi Tiểu Phù.
Đồng thời cùng tham gia xác nhận nội dung Triều hội còn có Lễ Bộ Thượng Thư Lý Miễn cùng Lại Bộ Thị Lang Bùi Hữu. Hai người bọn họ, một người là tâm phúc của Thôi Tiểu Phù, một người là thân tín của Bùi Tuấn. Mặc dù bọn họ chỉ có tác dụng làm nền, nhưng sự có mặt của bọn hắn lại tỏ rõ tính nghiêm túc tính cùng chánh quy của lần gặp gỡ ngắn này.
“Lần Triều hội này Tam độc cần phải bổ nhiệm Binh Bộ Thượng Thư Trương Hoán, bổ nhiệm Môn Hạ Thị Lang Trương Phá Thiên, bổ nhiệm Trung Thư Thị Lang Bùi Già, bổ nhiệm Binh Bộ Thị Lang Nguyên Tái, bổ nhiệm Lễ bộ Tả Thị Lang Tần Vân Hiểu, miễn đi tất cả chức vị của Thượng Thư Tả Phó Xạ của Chu Thử.”
Bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự trọng yếu luôn xếp ở vị thứ nhất, Bùi Tuấn máy móc đọc xong bản kê mà Bùi Hữu đã nghĩ kỹ. Những thay đổi nhân sự này đã sớm trở thành sự thật, Thôi Tiểu Phù cũng đã đóng ấn, Lại Bộ từ lâu đã phát bản bổ nhiệm, cái gọi là Tam độc chẳng qua chỉ là một hình thức cho mọi người xem thôi.
Nhưng Thôi Tiểu Phù lại nghe chăm chú dị thường. Bùi Tuấn thấy nàng không có thái độ, tựa hồ tại trầm tư được chuyện gì liền cười nói: “Thái Hậu đối với những biến động nhân sự này chẳng lẽ còn có gì dị nghị chăng?”
“Dị nghị thì không có, ai gia là đang suy nghĩ một việc.”
Bùi Tuấn hơi khom người nói: “Thỉnh Thái Hậu nói thẳng.”
“Ai gia đang suy nghĩ, từ trước có bảy vị thành viên Nội các, nếu có bốn người phản đối thì đề án cũng sẽ không được thông qua. Ví dụ như năm kia Thôi Viên đưa ra việc thăng Thôi Khánh Công làm Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự nhưng cuối cùng lại bị phủ quyết. Nếu như Đại Triều mùng một tháng tư có người phản đối những biến động nhân sự này, vậy thì lấy cái gì quy định để xác nhận Tam độc chưa hề thông qua?”
Phải nói, ý kiến của Thôi Tiểu Phù rất kịp thời. Kỳ thật chính là đề cập tới việc Nội các đến tột cùng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nhưng vẫn còn có hiệu lực của nó. Mấy tháng qua, Nội các đã không mở hơn một lần hội nghị, ba thế lực lớn hình thành khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng Nội các trên thực tế đã tiêu vong. Thậm chí bao gồm không ít thành viên Nội các thì bản thân đều cho rằng Nội các không có ý nghĩa để tồn tại. Nhưng nếu muốn kết thúc cái cũ thì nhất định phải bắt đầu cái mới, nếu không sẽ thành một mảnh hỗn loạn khiến cho người ta không thể nào thích ứng.
Cho nên bản chất mà Thôi Tiểu Phù đề nghị chính hỏi Bùi Tuấn, lấy cái phương thức thăng bằng quyền lực gì để thay thế Nội các.
Chuyện này Bùi Tuấn cũng một mực suy nghĩ, dựa theo phương thức truyền thống thăng bằng quyền lực là quân quyền cùng tướng quyền thăng bằng, cũng chính là Bùi Tuấn cùng Thôi Tiểu Phù thăng bằng. Nhưng hiện tại tình hình cũng cho thấy sự tồn tại của Trương Hoán là không có khả năng tránh được.
“Thái Hậu, thần cũng nghĩ tới chuyện đó nhiều lần. Thần cho là, chế độ Nội các hẳn là nên tiếp tục duy trì đi, có điều nhất định phải cải tổ để thích ứng với tình hình trước mắt.”
“Vậy Tướng Quốc cho rằng cải tổ như thế nào mới tính là hợp lý?” Thôi Tiểu Phù một bước cũng không rời mà hỏi han.
Tới đây thì Bùi Tuấn có hơi khó mở miệng. Chánh trị là thực tế, bất cứ chế độ gì đều phải nhằm vào thực tế, mọi thay đổi thời thời khắc khắc đều chỉ cầu cái đó có thể thích ứng thực tế. Nhưng tinh thần nguyên bản đằng sau mỗi một chế độ lại cũng không thể biến đổi. Giống như chế độ Nội các lúc trước là vì thích ứng Thất Đại Thế Gia, tinh thần đằng sau của nó chính là quy định cân bằng quyền lực. Hiện tại thế gia triều chánh dần dần suy bại, Nội các chế cũng phải tùy thời mà thay đổi biến thành ba thế lực lớn tham chính, còn tinh thần của quy định cân bằng quyền lực không hề biến đổi.
Trầm mặc một lúc lâu, Bùi Tuấn rốt cục nói: “Thần chỉ là suy nghĩ sơ bộ, hay là Nội các nên thực hành theo chế độ chín người, trong đó ba người là Thường chế, còn lại sáu người là Phụ chế. Thường chế không thay đổi, mà Phụ chế có thể tùy thời biến hóa, không biết Thái Hậu có biết ý của thần?”
“Ba người Thường chế” Thôi Tiểu Phù cúi đầu trầm tư chỉ chốc lát, mắt nàng xoi mới với ánh mắt nghiêm trọng khác thường nhìn chăm chú Bùi Tuấn mà hỏi gằn từng tiếng: “Vậy chỉ có ba người là ai gia, Bùi Tướng quốc, Trương Hoán?”
“Vâng!” Bùi Tuấn chậm rãi gật đầu “ Mỗi người có khả năng tự do chọn hai người là Phụ thần Nội các, tổng cộng chín người.”
Cùng với Triều hội năm mới sắp đến, Trương Hoán cũng bận rộn. Mỗi ngày cũng không ngừng có quan viên tới thăm viếng hắn, có quan lớn Khanh Giam ban đêm lén lút tới thăm viếng, cũng có dăm ba quan viên cấp thấp kết bạn mà đến. Đới với tất cả quan viên tới thăm viếng hắn, hắn đều lấy lễ đối xử với thái độ chân thành. Quyết không bởi vì đối phương có quan chức thấp kém mà khinh thị.
Lúc này đã hoàng hôn, Trương Hoán đi tới cửa tiễn biệt mấy vị Công Bộ Lang Trung cùng Viên Ngoại lang. Vương Ngang ở Tương Dương đánh một trận bị Thôi Khánh Công bắt đi, mặc dù không lâu sau liền có Thôi Tiểu Phù can thiệp nên được thả. Nhưng cơ nghiệp Vương Ngang đã mất, không có thực lực làm hậu thuẫn thì lực khống chế của hẵn với Công bộ cũng yếu bớt rất nhiều. Công Bộ Thị Lang Nghiêm Đình Ngọc chuyển sang thuần phục Thôi Tiểu Phù, có điều thủ hạ của hắn chính là Lang Trung, Viên Ngoại lang cùng đám quan viên thực quyền phần lớn đều là người Sơn Nam, đất đai điền sản cũng phần lớn ở tại Sơn Nam. Không ít người đều từ suy nghĩ thực tế mà âm thầm hướng đến thuần phục Trương Hoán.
Hôm nay ba người tới chính là Thủy Bộ ty Lang Trung cùng hai vị Viên Ngoại lang.
“Mời Trương Thượng thư dừng lại. Chúng tại hạ thật sự thẹn không dám nhận.” Thủy Bộ ty Lang Trung Nhạc Miểu liên tục khom người cẩn thận tạ ơn, mời hắn dừng bước. Trương Hoán cũng chắp tay cười nói: “Thuỷ lợi là gốc rễ nông vụ, diệu kế của ba vị ta chắc chắn sẽ mở rộng tới địa phương. Cũng hoan nghênh ba vị thường xuyên đến chỉ bảo, cửa nhà của Trương Hoán luôn luôn mở rộng với các ngài.”
“Nhất định! Nhất định!” Ba người đồng loạt thi lễ, đăng lên xe ngựa đi.
Trương Hoán xoay người trở lại trong phủ. Chỉ thấy thê tử Bùi Oánh đã thay đổi xong trang phục, có hai nha hoàn làm bạn đang đứng ở trong sân chờ hắn.
“Trương lão gia của ta, ngài nhìn xem hiện tại giờ nào, rốt cuộc là ngài có đi hay không?” Bùi Oánh hỏi có chút oán giận.
Trương Hoán lúc này mới nhớ ra, buổi tối hôm nay hắn có hẹn tới phủ Lô Kỷ đi ăn cơm! Chính mình lại vô ý quên đi, hắn vội vàng vỗ vỗ vào đầu mà cười nói: “Xem trí nhớ của ta này, xin phu nhân chờ, ta đi thay trang phục xong liền khởi hành.”
Hắn cuống quít trở lại phòng, Dương Xuân Thủy đã sớm chuẩn bị tốt trang phục cho hắn. Trương Hoán vừa thay quần áo vừa dặn dò: “Chiều nay cơm nước xong. Ta có thể còn phải đi quý phủ của cậu một chuyến, Thôi Ninh liền phiền nàng chăm sóc nhiều hơn.”
“Vâng! Xin Lão gia yên tâm, Nhị phu nhân thiếp sẽ chiếu cố tốt cho nàng.” Dương Xuân Thủy thấp giọng nói.
Trương Hoán đột nhiên cảm giác được âm thanh của nàng có chút dị thường, liền xoay người ôm lưng nàng ta cười nói: “Làm sao vậy?”
Dương Xuân Thủy cúi đầu, lau nước mắt mà nói ấm ức: “Hôm nay bà mụ đến xem có nói Nhị phu nhân tám chín phần mười là nam hài. Đại phu nhân lúc nãy thưởng bà mụ mười quan tiền. Thiếp thân cũng muốn thưởng bà mụ vài quan tiền, nhưng ngay cả cơ hội này cũng không có.”
“A! Nguyên lai là như vậy.” Trương Hoán nổi lên lòng thương tiếc, nâng người của nàng lên hôn môi nàng một cái rồi mập mờ cười nói: “Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, ta ngày ngày đến chỗ nàng cày cấy, cơ hội không phải sẽ có sao?”
Dương Xuân Thủy vừa hoan hỉ lại là ngượng ngùng, nàng cúi đầu nhẹ nhàng giãy dụa người. Trương Hoán bị nàng cọ sát thì bốc hoả cũng không quản Bùi Oánh đang chờ bên ngoài cứ ôm nàng ta hung hăng cợt nhả một phen rồi mới buông tha nàng ta đi.
“Như thế nào mà thay trang phục cũng mất thời gian lâu như vậy?” Bùi Oánh lại theo thường lệ oán giận hắn “ Ước cả canh giờ mà chỉ còn một khắc, đến muộn thì chàng làm thế nào giải thích với người ta.”
Trương Hoán đau đầu, vội vàng năn nỉ: “Được rồi! Bà cô của ta. Mau lên xe đi!”
Bùi Oánh ăn mặc lộng lẫy có hai nha hoàn đến đỡ lên xe ngựa, Trương Hoán cũng chui theo vào. Xe ngựa lập tức khởi động nhằm hướng phủ Lô Kỷ chạy đi như bay.
Trong xe ngựa, Bùi Oánh sớm ngửi thấy trên người Trương Hoán có mùi son phấn nồng nặc liền biết hắn nhất định là thừa dịp thay quần áo cùng Dương Xuân Thủy làm cái gì. Nàng âm thầm có chút bất mãn nhưng cũng không dám nói thêm gì, liền mỉm cười bảo: “Tâm tình Lão gia hôm nay hình như cũng không tồi.”
“Đó là đương nhiên.” Trương Hoán chớp mắt cười nói: “Hôm nay ba viên kiện tướng ở Thủy Bộ ty cùng đến nhà. Cứ như vậy, Công Bộ đã có ba ty về thuần phục với ta. Ngu Bộ ty Lưu Lang Trung bây giờ còn do dự, nhưng hắn là người Giang Lăng, ngày mai ta phái đồng hương của hắn đến gợi ý hắn một phen. Như vậy, cả Công Bộ đều thuộc về ta.”
Bùi Oánh hé miệng cười cười đạo: “Còn Thị Lang thì sao? Khứ Bệnh như thế nào không đề cập tới Công Bộ Thị Lang?”
Trương Hoán sắc mặt lập tức sầm xuống, hắn lạnh lùng nói: “Nghiêm Đình Ngọc thuần phục Thôi Tiểu Phù thì đã làm sao. Hừ! Một kẻ không có binh tướng thôi, một ngày nào đó hắn sẽ vì quyết định của mình mà hối hận.”
Bùi Oánh thấy chồng khó mà có được tâm tình thật là tốt lại bị một câu nói của mình làm mất hứng thì trong lòng nàng cũng có chút hối hận liền chuyển đề tài: “Khứ Bệnh, hôm qua Bình Bình đưa bà mụ cùng Lâm thẩm quay về Lũng Hữu. Lúc gần đi bà mụ bảo thiếp cho chàng biết, nếu như chàng thật sự không muốn lấy Bình Bình thì cho người ta tin chính xác. Treo người ta như vậy cũng không phải là biện pháp, chàng nói đi?”
Trương Hoán khẽ thở dài một cái mà nói: “Nàng cũng biết trong khoảng thời gian này ta chịu áp lực rất lớn, thật sự không có thời gian suy nghĩ chuyện này. Như vậy đi! Qua Đại Triều thì ta muốn đi Trường Sa cùng Giang Lăng một chuyến để an ủi binh lính. Các nàng về Lũng Hữu trước, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp từ Thục Trung quay về Lũng Hữu. Nếu như khi đó nàng ta vẫn còn nguyện ý lấy ta thì ta nhất định cưới nàng ấy.”
Bùi Oánh liếc mắt nhìn hắn cười nói: “Chàng nói lần này liệu có thể giữ lời?”
Trương Hoán cười khổ một phen, nhắm hai mắt lại rồi không nói chuyện nữa.
Phủ đệ của Lô Kỷ ở phường Vĩnh Nhạc, cách phủ đệ Trương Hoán ước hai dặm. Xe ngựa chỉ đi chốc lát liền tới Lô phủ. Lúc này sắc trời đã dần dần tối sầm, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước bậc thang. Lô Kỷ mang theo vợ của hắn là Dương Phi Vũ đã sớm chờ lâu ở trước cửa phủ.
“Lô thị lang, ta đã tới chậm, thật sự là xin lỗi!” Trương Hoán xuống xe ngựa, liền chắp tay cười nói.
Lô Kỷ cười đón chào “ Đâu có! Đâu có! Trương Thượng thư bằng lòng đến bỉ phủ đã là vẻ vang cho kẻ hèn này, đâu còn dám có nửa câu oán hận?”
Hai người liếc nhau, tất cả cùng cười ha ha. Bên kia Dương Phi Vũ cùng Bùi Oánh cũng là vô cùng thân thiết, hai người từ lúc ở Vũ Uy thì quan hệ đã rất tốt, lúc này tại Trường An gặp nhau càng có một niềm vui xa cách gặp lại.
Hai nhà cười cười nói nói cùng vào cửa phủ. Lô gia là thế gia lâu năm ở Đại Đường, một trong Thất Đại Thế Gia thời đường sơ. Tuy nhiên đến trung Đường thì đã suy bại, nhưng từ dáng vẻ phú quý của phủ trạch liền có thể nhìn ra được nội tình thâm hậu của Lô gia. Đại thụ chọc trời, những cây cổ quý hiếm mấy trăm năm tùy ý có thể thấy được. Trong những mảng xanh lớn của cây cỏ ngẫu nhiên một góc mái cong lộ ra, cũng là điêu khắc gọt dũa tinh vi, hoạ sĩ cực kỳ tinh xảo. Đi qua một khối bạch ngọc nguyên thể được điêu khắc thành tiểu kiều. Từ những chỗ ghép nối liền có thể nhìn thấy khí thế to lớn của chủ đường ( nhà chính) Lô phủ. Mười tám cột trụ đều là loại hai người ôm không xuể đứng xếp thành hàng chữ nhất, cả chủ đường đủ để chứa hai ngàn người cùng nhau dùng cơm.
“Đã lâu nghe thấy Lô phủ là tòa nhà đẹp nhất Trường An, bây giờ nhìn lại cũng là danh bất hư truyền.” Trương Hoán ca ngợi tự đáy lòng.
Lô Kỷ vuốt râu mỉm cười nói: “Phủ đệ trang điểm cho dù tốt thì cũng không có địa thế tốt như phủ của Trương Thượng thư. Đây chính là phủ đệ của Khai Nguyên danh tướng Trương Thuyết. Bởi vì ở vào đúng ngôi vị cửu ngũ, Trương Thuyết bị người ta nói quá. Tại hạ nghĩ hiện tại Thái Hậu nhất định hối hận đem phủ đó ban cho ngài.”
Trương Hoán cũng cười cười đáp: “Trương Hoán có thể đi cho tới hôm nay, cũng không phải bởi vì ngụ ở chỗ nào mới tới đó được.”
“Nói thật hay!” Lô Kỷ vổ tay tán tụng “ Đại trượng phu phải tự mình cố gắng, không trải qua một phen giao tranh thì có thể nào trở nên nổi bật. Trương Thượng thư tuy là xuất thân thế gia, nhưng so với con cháu nhà bần hàn có thể còn gian khổ hơn vài phần.”
Ở phía sau bọn họ, Dương Phi Vũ cùng Bùi Oánh dọc theo lạch nhỏ đi một mạch, thỉnh thoảng chỉ trỏ vài đám hoa và cây cảnh có tiếng đẹp đẽ mới nở nói thì thầm. Lô Kỷ vô cùng trìu mến nhìn thoáng qua vợ mình, đột nhiên nói khẽ với Trương Hoán: “Thực không dám đấu diếm với ngài. Lần này mời ngài tới thì dụng ý thực sự của tại hạ là muốn mượn cơ hội nói cho ngài, ngài cùng Thôi Tiểu Phù tranh đấu thì tại hạ sẽ đứng ở bên ngài.”Trương gia đại thiếu
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn