Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 278: Phiên Vân Mất Tích
rời còn chưa sáng, Bùi Oánh liền dậy thật sớm thu xếp chuẩn bị cho chồng vào thượng triều. Khi sắc trời bắt đầu trở nên mờ mờ thì Trương Hoán đã rời giường, đèn đốt sáng lên, công việc trong phủ bắt đầu lu bù. Sau khi chủ nhân đã trở về cả phủ hoàn toàn giống như thay đổi bộ dáng, mỗi người đều bận rộn được chân không đứng yên được. Kỳ thật cũng không có gia tăng thêm chuyện gì, nhưng một loại áp lực vô hình khiến cho mỗi người đều căng thẳng thần kinh, không khí ỉu xìu mấy tháng đọng lại không thấy đâu nữa.
Mặt trời vừa mới nhô lên ở đằng đông, tiếng trống ầm ầm liền vang lên trong không trung Trường An. Ngoại trừ mỗi tháng hai lần nghỉ buổi chầu, tiếng trống ngày ngày không ngừng, nhưng đám quan viên đã sớm không để ý đến nó. Bọn họ có thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi riêng cho mình. Khi mặt trời còn chưa mọc lên ở phương đông, không một ai ra khỏi cửa vào chầu. Điều này đã trở thành quy tắc ngầm của quan trường thành Trường An. Ai cũng như thế khiến cho pháp luật không hỏi được trách nhiệm người nào.
Xe ngựa Trương Hoán ở trên đường cái chạy như bay, mấy trăm tên thân vệ giáp trụ vây quanh tả hữu. Trên đường Chu Tước vắng tanh, chỉ có thưa thớt vài chiếc xe ngựa nhằm hướng hoàng thành phi đi. Nhìn vào đám gia nhân thị vệ của bọn họ cũng nhận ra được, những người này đều là quan phẩm hàm thấp. Từ khi Trương Hoán nhậm chức Binh Bộ Thượng Thư, hắn hạ lệnh phàm quan viên Binh bộ thì cứ theo thời gian quy định vào triều. Muộn một lần phạt hai mươi trượng, kẻ nào muộn ba lần thì đem cách chức bãi quan. Quan viên Binh bộ sợ cái uy đó đều nhất loạt thay đổi sự uể oải ngày thường mà nhao nhao vào triều đúng hạn, nhưng cũng trở thành một cảnh khác hẳn trong quan trường thành Trường An.
Đường cái trống trải, xe ngựa nhanh như chớp tới Chu Tước Môn. Cửa thành đã mở rộng ra, Trương Hoán từ màn xe nhìn ra thật xa đã thấy Lý Tu Hạ đang chỉ huy sắp xếp hai Quỹ. Hắn không khỏi âm thầm gật đầu, người này mặc dù có chút láu cá, nhưng làm việc cũng chăm chú, tương lai có khả năng dùng được.
Xe ngựa vào Chu Tước Môn, lại dọc theo đường Thừa Thiên Môn đi ước hai dặm rồi ngoặt sang bên phải. Các kiến trúc nguy nga đồ sộ của Thượng Thư Tỉnh liền xuất hiện ở trước mắt. Theo thứ tự lục bộ là Lại, Hộ, Binh, Hình, Lễ, Công sắp hàng, mỗi một bộ cũng có một cái cổng lớn đầy khí thế, các bộ cách xa nhau ước nửa dặm. Trên bậc thang cao chót vót hai chữ Binh bộ trên bảng hiệu ngự trên cửa chánh với khí thế uy nghiêm trang trọng.
Hai bên bậc thang đỗ đầy xe ngựa, Trương Hoán trái lại tới sau. Khi vào đại môn thì lúc này còn chưa tới thời gian vào triều. Trong sân ngồi đầy quan viên đang tụm năm tụm ba chung một chỗ nói chuyện phiếm. Đột nhiên thấy Thượng Thư đi vào cửa thì mọi người tại kinh ngạc rất nhiều đều nhao nhao khom mình hành lễ. Nguyên Tái tiến lên một bước chắp tay hướng Trương Hoán mà cười nói: “Thượng Thư trở về bao lâu rồi? Chúng ta đang nói về chuyện này!”
Trương Hoán hướng mọi người đáp lễ. Hắn lại cười nói với Nguyên Tái: “Hôm qua mới về tới, hôm nay cần đến chỗ Thái Hậu bẩm báo công chuyện, thuận đường tới nơi này nhìn qua.”
“Thượng Thư tới vừa lúc, thuộc hạ đang muốn báo một chuyện về Sóc Phương Tiết Độ Sứ.”
Trương Hoán gật đầu, từ điệu bộ Nguyên Tái có thể thấy được, chuyện này chỉ sợ không phải đơn giản như vậy. Cái đó đã ở trong dự liệu của hắn. Ba nơi Sơn Nam, Hán Trung, Sóc Phương đồng thời thuộc về chính mình, Bùi Tuấn cùng Thôi Tiểu Phù làm sao mà vui vẻ đáp ứng nổi.
“Đi! Đến trong phòng ta rồi nói.”
Hai người đi vào bên trong phòng, trong phòng quét dọn thập phần sạch sẽ. Ngưu Tăng Nhụ đang ngồi ở bàn viết cái gì đó. Hắn vừa ngẩng đầu thấy Trương Hoán đi vào thì không khỏi vui mừng. Trương Hoán cười khoát tay áo ý bảo hắn tiếp tục làm. Hắn đi vào bên trong phòng mời Nguyên Tái ngồi xuống.
“Nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyên Tái thở dài một hơi mà nói: “Tấu chương của Thượng Thư đệ trình Mã lão tướng quân làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ tấu đang ở chỗ Thái Hậu. Người để đó không chịu phê duyệt.”
“Vì sao Thái Hậu không phê?” Trương Hoán lạnh lùng hỏi han.
“Ngài nói Mã tướng quân tuổi già không thích hợp nên cự tuyệt. Nhưng thuộc hạ lại nghe nói, Lý Miễn đề nghị để Đoạn Tú Thực lại nhậm chức Sóc Phương Tiết Độ Sứ kiêm Linh Châu đô đốc. Phương án này ngài cũng không phê duyệt. Nhưng hiện tại đang nằm ở Lại Bộ, phỏng đoán Bùi Tướng quốc cũng là chờ sau khi Thượng Thư trở về mới quyết định.”
Trương Hoán cười lạnh một tiếng. Để đuổi Lý Chính cùng người Hồi Hột thì mình tổn thất hơn một vạn binh lính. Chính là nể mặt triều đình nên mình mới không trực tiếp kiêm nhiệm Tiết Độ Sứ, đề cử Mã tướng quân đảm nhiệm. Vậy mà Thôi Tiểu Phù cũng không cảm kích.
Do dự một phen, Trương Hoán liền nói: “Không sao, ngươi nắm chắc thời gian xử lý việc của Tương Dương Đoàn luyện cùng Trường Sa Đoàn luyện, còn riêng chuyện Sóc Phương Tiết Độ Sứ để ta tự mình xử lý.”
Ở Binh bộ ước nửa canh giờ thì một tiểu hoạn quan chạy tới thông báo, Thái Hậu đã di giá Tử Thìn Các, mời Trương Thượng thư đi đến báo công chuyện. Trương Hoán đi tới trước Đại Minh Cung Tử Thìn Các, sớm có một người hoạn quan chờ ở bậc thang.
“Trương Thượng thư, Thái Hậu đã chờ đã lâu.”
Trương Hoán thấy hắn ước hơn bốn mươi tuổi, trang phục từ hàng rất tốt nhưng bộ dáng lại thập phần xa lạ chính mình chưa từng gặp qua liền cười cười hỏi: “Công công họ gì, ta như thế nào chưa từng có gặp qua ngươi?” Hoạn quan đó vội vàng khom người cười nịnh đáp: “Không dám, tại hạ tên Lữ Thái Nhất, nguyên lai là chức quan nhỏ tại Lạc vương phủ. Vừa mới được điều đến trong cung. Hiện là Thái Hậu chưởng tỳ, sau này mong Trương Thượng thư chiếu cố nhiều hơn.”
Trương Hoán cười cười đi lên mười bậc đại điện vẫn như đi lại bình thường. Hắn đột nhiên chợt nghĩ ra, chưởng tỳ? Ấn tín của Thôi Tiểu Phù cho tới bây giờ đều là do Lý Phiên Vân chưởng quản, đây là có chuyện gì?
Hắn dừng bước lại quay đầu hỏi: “Lý Phiên Vân đâu? Nàng hiện tại ở nơi nào?”
Lữ Thái Nhất tiến lên cung kính đáp: “Tại hạ cũng đã được nghe nói tên của Lý thị quan, nhưng vào đây đã hơn một tháng lại chưa từng có gặp qua nàng.”
“Vậy à?” Trương Hoán trong lòng một hồi kinh ngạc. Nếu Lý Phiên Vân xuất cung thì nàng ít nhất sẽ để lại tin cho mình, hiện tại thì tin tức gì cũng không có, đây là có chuyện gì?
“Thái Hậu tuyên bố Trương Hoán yết kiến!” Trong đại điện truyền đến tiếng gọi giọng kim.
Trương Hoán nén nghi ngờ xuống bước nhanh đi vào đại điện. Thân thể mập mạp của Lữ Thái Nhất như con chuột chũi múa chân đi ở phía trước cực nhanh, chỉ chốc lát liền đem Trương Hoán đến ngự thư phòng của Thôi Tiểu Phù.
So với lần trước thì nơi này có chút thay đổi. Hoạn quan, cung nữ nhiều hơn rất nhiều không nói, ngay cả số phòng đã tăng thêm năm sáu gian, chủ yếu là dùng cho số sách tăng thêm. Hai vị tiến sĩ từ Hoằng Văn quán ở một gian phòng đang múa bút thành văn. Mỗi ngày bọn họ thay phiên nhau đến Tử Thìn Các giải đáp nghi vấn cho Thái Hậu, tương đương với Hàn lâm học sĩ trước đây.
Một gian phòng khác thì sử quan ngồi. Hắn thấy Trương Hoán lại đây liền cười híp mắt ghi một dòng: mùng bốn tháng ba, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán bẩm báo công vụ.
Trương Hoán đi vào phòng nghỉ của Thôi Tiểu Phù. Trong phòng bài biện cũng khác nhiều, trên tường đối diện cửa có treo một bức Đại Đường vạn lý Sơn Hà Đồ. Đó là một cái bản đồ quận huyện cả nước hết sức tỉ mỉ. Đồ đạc cũng tăng thêm rất nhiều, chủ yếu là một hàng những cái giá, trên đó xếp đặt chỉnh tề các loại tấu chương. Những cái đã phê duyệt đặt ở trên giá gần cửa, khi cần thì có hoạn quan mang đi. Trương Hoán chú ý tới duy độc cái giá có đánh dấu Lũng Hữu thì trống rỗng, lẽ ra hẳn là có một quyển tấu chương đệ trình Mã tướng quân làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ.
“Trương ái khanh xế chiều hôm qua mới trở về phải không!” Thôi Tiểu Phù cười chan hòa hỏi han.
Thôi Tiểu Phù năm nay bốn mươi hai tuổi, đúng là thời kì cuối sắp sửa về già. Mặc dù nàng trang điểm dày nhưng dấu vết năm tháng đã không thể né tránh mà xuất hiện trên người nàng, hiện lên trên mặt. Trên mặt nàng xương gò má nhô cao, môi bạc ra, làn da bắt đầu nhão, mái tóc sáng bóng đã mơ hồ có thể nhìn thấy chỉ bạc. Không chỉ có như thế, thân thể của nàng cũng bắt đầu mập ra. Nàng đặc biệt mặc một chiếc áo bào rộng rãi màu vàng hơi đỏ để che đi.
Lúc này là thời điểm nữ nhân đối với tính dục tràn đầy nhất. Thôi Tiểu Phù cũng không ngoại lệ, nhưng mà nàng so với Võ Tắc Thiên nắm quyền thì có khác. Nàng càng thêm cẩn thận để danh tiếng không làm trở ngại cho quyền lực nàng thu được. Nàng thậm chí giết chết Dương Thanh Nhất không dễ dàng hợp ý, khi dục vọng thân thể không được thỏa mãn thì dục vọng của nàng liền chuyển hướng sang quyền lực. Cơ hồ biến thái theo đuổi quyền lực, cho dù là một chút ít thì nàng cũng không muốn buông tha.
Trong lịch sử có lẽ đây là một trong những nữ nhân từng thu được nhiều quyền lực nhất. Có thể đây là nguyên nhân rất lớn các nữ nhân giống Lữ Trĩ, Võ Tắc Thiên được gọi là nữ nhân chính trị gia thiếu lại càng thiếu.
Trương Hoán đi lên trước, thi lễ thật sâu “ Thần tham kiến Thái Hậu.”
“Ái khanh miễn lễ, ban cho ngồi!”
Một người cung nữ tiến lên bày đặt cho Trương Hoán cái ghế mềm cao. Trương Hoán tạ ơn rồi ngồi xuống. Thôi Tiểu Phù một mực mỉm cười nhìn Trương Hoán ngồi xuống, nàng lại hỏi: “Nghe Hoàng thượng nói, hôm qua tại Khúc Giang trì đã gặp ái khanh?”Trương gia đại thiếu
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn