Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 252: Hai Con Hồ Ly
gươi đã không ăn, còn kéo ta tới làm gì?”
“Không có gì, ta chỉ muốn ngồi ở một quán nhỏ.”
Trương Hoán lập tức đứng lên, hắn bỏ bát lại mà bước dài về hướng lều trại đi tới. Hai người gia nhân thấy hắn xăm xăm bước tới thì không khỏi bị dọa sợ mất mật, đều tự đè lên chuôi kiếm “ Ở chỗ này có nữ quyến, ngươi không thể vào được!”
Trương Hoán đã biết lai lịch của hai người gia nhân này, hắn vội vàng cũng chắp tay nói: “Ta là cố nhân của Thôi Tướng quốc, cũng không có ác ý.”
Lúc này, màn trướng cũng đẩy mạnh ra để lộ một khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân. Trương Hoán thân thể cứng lại rồi ngơ ngẩn nhìn nàng. Nàng cũng chậm chạp đi ra, ánh mắt đau buồn nhìn Trương Hoán. Hai người cứ như vậy nhìn nhau, trong mắt phảng phất ẩn chứa muôn ngàn lời.
Sau khi từ biệt, nhớ buổi gặp đầu, bao lần nằm mơ về nhau. Đêm nay dưới ánh trăng vẫn sợ rằng chỉ là gặp gỡ trong mộng.
Trương Hoán đột nhiên mở cánh tay ra, trong đôi mắt tràn ngập kỳ vọng cùng chờ đợi. Thôi Ninh rốt cục vui mừng quá mà ứa nước mắt, nàng nhào vào ôm trong ngực người yêu. Hai người gắt gao ôm nhau, ba năm tương tư vào giờ khắc này hóa thành muôn vàn hạt mưa thấm vào sâu trong tâm linh của nhau.
“Hoán lang, nếu như ta trở về, chàng còn muốn ta sao?” Thôi Ninh ngẩng gương mặt như bạch ngọc, si ngốc nhìn người thương.
“Lần này còn muốn!” Trương Hoán cười lau đi nước mắt nàng “ Chính là nếu như lần sau nàng lại chạy, ta đây thật sự cũng không muốn nàng.”
Thôi Ninh đem mặt vùi thật sâu vào trong ngực của hắn, “ Hoán lang, thiếp không bao giờ đi nữa, ba năm vừa qua không có lúc nào là thiếp không nhớ đến chàng.”
“Ba năm!” Trương Hoán vuốt ve tóc của nàng, lẩm bẩm nói: “Ba năm chia ly ta mới rốt cục biết, vốn là nàng ở trong lòng ta đúng là ai cũng không thể nào thay thế.”
Lúc này, Lâm Bình Bình trốn ở sau lều trại ngơ ngẩn nhìn hai người bọn họ. Trong đôi mắt nàng mơ hồ lóe ra một ánh lệ. Nàng ngửa đầu nhìn qua trời cao vô tận, thở một hơi thật dài rồi buồn bả xoay người đi.
Một lúc lâu, Thôi Ninh đột nhiên có cảm giác bị kinh động, nàng vội vàng lau đi nước mắt rồi xấu hổ nói: “Nguy rồi, lại sắp bị nàng ta chê cười.”
Nàng quay đầu lại cũng không thấy bóng dáng của Lâm Bình Bình “ Bình Bình!” Nàng gọi vài tiếng “ Ngươi ở nơi nào?”
“Tiểu thư, Lâm cô nương đã đi.” Một người gia nhân chỉ vào hình bóng Lâm Bình Bình sắp biến mất ở xa.
“Bính Bình!” Thần sắc Thôi Ninh luống cuống, nàng vội vàng quay đầu sang Trương Hoán nói: “Hoán lang, thiếp muốn đi về trước, mai đây lại tới tìm chàng.”
Trương Hoán lưu luyến gật đầu “ Được rồi, ta hộ tống nàng trở về!”
Thôi phủ nằm kề chợ phía đông, đối diện phường Tuyên Dương, từ đây đi ngang qua một con đường chỉ hai dặm là đến phường. Con đường này Trương Hoán năm đó đã đi không biết bao nhiêu lần. Nhưng chưa từng có thoải mái vui vẻ như hôm nay. Cuộc gặp gỡ vô tình đã khiến cho cuộc đời hắn lại tràn ngập ánh mặt trời, một niềm vui tràn trề trào dâng từ sâu trong nội tâm khiến cho hắn đều tràn ngập tin tưởng đối với mọi thứ.
“Hoán lang, chàng đang suy nghĩ gì?” Thôi Ninh lặng lẽ kéo màn xe, trên mặt phơi phới dáng điệu nũng nịu. Trương Hoán trong lòng rung động, cười nói: “Ta đang suy nghĩ, nàng đã là vợ của ta, tại sao không cùng ta về nhà lại muốn cho ta hộ tống nàng về nhà mẹ đẻ.”
Thôi Ninh chợt nhớ ra Lâm Bình Bình, nàng hạ giọng khuyên nhủ: “Hoán lang, chàng cưới Bình Bình đi! Nhiều năm như vậy nàng một mực không lấy chồng là bởi vì chàng. Thiếp cho tới bây giờ còn chưa từng thấy nữ nhân si tình như thế. Nàng từ thuở thiếu nữ đã thích chàng, một mực chờ cho tới hôm nay. Nàng đã hai mươi sáu tuổi, sao chàng lại nhẫn tâm vậy?”
“Ta làm sao không áy náy với nàng?” Trương Hoán khe khẽ thở dài nói: “Nàng từ nhỏ đã cùng ta lớn lên. Mẹ của ta đã sớm xuất gia tu đạo, cả nhà sư phó đều chăm sóc ta, thân tình như thế làm ta cả đời đều khó có thể báo đáp. Ta từ nhỏ đã coi Bình Bình như em gái, hy vọng nàng có thể lấy một người tốt. Vương Tư Vũ rất thích nàng, ta cũng có ý tưởng tác hợp bọn họ. Có điều Bình Bình lại đi Tây Vực, sau đó ta cũng từ từ hiểu rõ sự bướng bỉnh trong lòng nàng. Kỳ thật ta cũng từng nghĩ tới lấy nàng, chỉ là trong lòng ta lại cảm giác được có lỗi với nàng, thậm chí cảm giác được chính mình không xứng với nàng. Cứ như vậy nên vẫn còn do dự. Hết năm này tới năm khác để lỡ, hiện ở trong lòng ta lại là sợ hãi, lại là tự trách nên không có dũng khí đối diện phần trách nhiệm này.”
“Chàng là người làm đại sự, có một số việc hẳn là cần quyết thì quyết.” Thôi Ninh khẽ lắc đầu, vừa như nói với Trương Hoán vừa như tự nhủ: “Tóm lại là cần giải quyết. Nếu như chàng không sớm giải quyết thì sau này áy náy trong lòng sẽ càng nhiều. Chuyện này cứ để thiếp ra mặt vậy!”
Trương Hoán không nói gì, thực sự trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu như chính mình đứng ở trước mặt Bình Bình mà nói với nàng “ Được rồi! Ta nguyện lấy nàng.” thì nàng cũng chưa chắc đón nhận nhân duyên giống như bố thí cho nàng. Nhiều năm như thế qua đi, có lẽ trong lòng nàng vẫn yêu con người Thập Bát Lang nhiều năm trước! Năm tháng trôi qua, chính mình cùng nàng dường như đã bỏ lỡ duyên phận.
Xe ngựa từ từ chậm lại rồi dừng trước cửa Thôi phủ. Trương Hoán nhảy xuống ngựa đỡ Thôi Ninh xuống xe ngựa, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện cười nói: “Hai người nha hoàn của nàng đâu? Minh Nguyệt, Minh Châu, làm sao lại không ở chung một chỗ với nàng.”
Vừa dứt lời, hai chị em đó liền chạy ra. Ba năm không gặp, hai người liền dường như hoàn toàn dường như thay đổi bộ dáng, đã trổ mã thành đẹp đẽ xinh tươi. Minh Nguyệt lôi kéo Thôi Ninh oán giận nói: “Chủ mẫu, người đi ra ngoài như thế nào không mang theo chúng con, hại chúng con lo lắng suôt tối.”
“Các ngươi làm sao biết ta đã trở về?” Thôi Ninh có vẻ ngạc nhiên hỏi han.
“Mới vừa rồi Lâm tiểu thư đã trở về, nàng ta nói người đi ở phía sau.” Cô em Minh Châu lanh mồm lanh miệng lập tức nói ra.
Thôi Ninh không thể nhịn được cười nói “ Cái đồ ranh ma quái đản này. Lại cứ luôn đi phía trước ta.”
Lúc này, Minh Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy Trương Hoán thì sợ đến kéo cô em một cái. Hai chị em liền bước lên phía trước quỳ xuống “ Tỳ nữ khấu kiến lão gia.”
“Tốt lắm, các ngươi hầu hạ tiểu thư đi!” Trương Hoán bảo hai nàng đứng lên, lại quay đầu nói với Thôi Ninh: “Phủ đệ mới của ta ở phường Vĩnh Lạc, mai đây ta sẽ phái người tới đón nàng.”
Thôi Ninh yên lặng gật đầu, nàng tiến lên chỉnh vội y phục của Trương Hoán mà dặn dò: “Hoán lang. Chàng cũng sớm về nghỉ ngơi đi!Ngày mai thiếp sẽ chờ người của chàng đến.”
“Ta đã biết, nàng vào phủ đi! Ta nhìn nàng đi vào rồi sẽ đi.”
Thôi Ninh yêu kiều cười một tiếng, vẫy vẫy tay với Trương Hoán rồi có hai nha hoàn một tả một hữu đến đỡ vào phủ. Trương Hoán một mực nhìn thân hình mềm mại động lòng người của nàng biến mất, trong lòng hắn nhất thời nóng lên, có lẽ hắn đã không đợi được đến ngày mai.
“Đi thôi!” Hắn nhảy lên ngựa, đang muốn thúc chiến mã đi thì đúng lúc này, một thiếu niên mười hai mười ba tuổi chạy ra cao giọng hô: “Trương sứ quân xin dừng bước!”
Trương Hoán ghìm dây cương, quay đầu lại đánh giá thiếu niên này. Thấy mặt mày hắn hình như cũng hơi tương tự Thôi Viên, hắn bỗng nhiên nhớ ra Thôi Ninh từng nói cho mình là nàng có người cháu thông minh tuyệt đỉnh. Hắn liền mỉm cười hỏi: “Ngươi chính là Thôi Diệu sao?”
“Đúng vậy!” Thôi Diệu khom người thi lễ Trương Hoán “ Tổ phụ ta mời Trương sứ quân vào phủ nói chuyện”
Trên đường, Trương Hoán thấy Thôi Diệu tướng mạo mặc dù còn hơi có vẻ non nớt, nhưng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều ung dung thì mơ hồ có một loại cảm giác cậu ta lớn lên sẽ thành người tài. Trương Hoán mỉm cười hỏi: “Ta nghe nói dấu chân Thôi thiếu mấy năm nay đã đạp khắp sông ngòi nam bắc, vậy có từng đi qua Lũng Hữu chưa?”
“Cháu năm ngoái từng đi qua Hà Hoàng, nhìn đất cũ của nhà Hán, nhưng chưa từng khảo sát qua hơn mười học đường của Trương sứ quân tại Hoàng Thủy.”
“Vậy theo ngươi như vậy có đủ không?”
Thôi Diệu gật đầu “ Tiểu tử ăn nói bừa bãi, nếu có điều thất lễ mong Trương sứ quân chớ trách.”
Trong mắt Trương Hoán toát ra hứng thú tràn trề mà cười nói: “Không ngại, nhân tiện ngươi cứ nói.”
“Cháu cho là Trương sứ quân xây học đường là vì sử dụng con cháu người Hán ở Hoàng Thủy vừa mới trở về với văn hóa Đại Đường. Ý định lập ra thật là tốt, nhưng phương pháp cụ thể lại có chỗ đáng suy nghĩ lại.”
Nói đến đây, Thôi Diệu liếc liếc mắt nhìn Trương Hoán, thấy hắn vẫn cười như cũ, cũng không có điệu bộ không vui thì lại nói: “Hà Hoàng bị dân tộc Thổ Phiên chiếm đoạt nhiều năm, nơi đó người Hán bị cưỡng chế thi hành loại trừ Hán hóa. Ấn tượng của bọn họ đối với cố quốc đa số đã phai nhạt. Huống chi là con cháu bọn họ, mà hiện tại Trương sứ quân mời người dạy bọn họ tứ thư ngũ kinh, một ngày học năm canh giờ thì có bốn canh giờ học thuộc lòng. Ta cho rằng giáo dục như thế có vẻ chậm với tình thế, không bằng để từng nhóm bọn họ đến nội địa Đại Đường xem sơn hà tráng lệ của cố quốc nhằm tăng cường sự tự hào dân tộc đại Hán trong lòng bọn họ. Đây chẳng phải so với ngồi đọc kinh thư thì tốt hơn nhiều?”
Trương Hoán không khỏi âm thầm gật đầu, hắn sớm nghe nói về Thôi Diệu được đại thần trong triều dự báo là thần đồng. Bây giờ nhìn lại cũng là xứng đáng, tuổi còn nhỏ liền có kiến thức như thế. Sau này, ngày nào đó Thôi gia chấn hưng, chẳng lẽ nhờ kẻ này sao?Ngẫm lại, hắn đã thấy nhiều người như Thôi Diệu, thiếu niên văn sĩ có cái nhìn đạm bạc thần sắc bất động tĩnh táo khiến cho hắn có chút hiểu được, có lẽ Thôi Viên đã toonsn hiều công sức cho người thiếu niên này.
Đang nói chuyện dở thì hai người đi tới bên trong thư phòng Thôi Viên. Từ sau khi Thôi Viên tê liệt nửa người, phần lớn thời gian lão đều ở trong thư phòng. Đọc sách, dạy cháu, bình phẩm đại sự trong triều trở thành ba việc lão ắt phải làm mỗi ngày. Lúc ở Sơn Đông thì là như vậy, sau khi về Trường An cũng là như thế. Đã không có bị công vụ làm phiền nhiễu, quan trọng hơn là siêu thoát với bên ngoài, lão bắt đầu có thời gian xem kỹ bước đường của mình mười mấy năm qua. Xem kỹ tư tưởngcủa mình, xem kỹ thực tế cùng tương lai của Đại Đường.
Quả thật, ước vọng của Thôi Viên là thành lập một loại chế độ vua yếu tướng mạnh. Nhìn chung lịch sử của bản triều, đế quốc cường thịnh đều bởi vì có sự xuất hiện lớp lớp danh tướng. Trinh Quán thái bình nhờ có Phòng, Mưu, Đỗ, Đoạn. Khai Nguyên hưng thịnh với Diêu, Sùng, Tống. Mà đế quốc suy bại cũng đều bởi nguyên nhân bắt nguồn từ hoàng quyền độc tài. Năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, Lý Long Cơ bãi chức Trương Cửu Linh liên tục giao cho Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung làm tướng quốc, đem Tướng Quốc Giám thần phục dưới hoàng quyền, lại lập Hàn Lâm viện, Tập Hiền điện khiến quyền Tướng Quốc chỉ để làm vì. Đồng thời các loại Hoàng Ma chỉ và Bạch Ma sắc suy yếu đủ loại rốt cục bùng phát đã làm Đại Đường đi con đường suy bại của loạn An Lộc Sơn.
Vì vậy, Thôi Viên cực lực chủ trương thế gia triều chánh. Dùng quyền sở hữu ruộng đất thế gia cân bằng để áp chế hoàng quyền. Mười mấy năm qua, mặc dù dưới gió êm sóng lặng thì có sóng ngầm mãnh liệt, nhưng trước sau không có nổi lên sóng gió ngập trời. Kinh tế đế quốc bắt đầu khôi phục, lòng người yên ổn, triều thần hăm hở cùng tiến. Điều này càng kích thích lão quyết tâm duy trì thế gia triều chánh. Đáng tiếc thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà, thế gia triều chánh hoàn toàn vô phương giải quyết vấn đề quân đội, rốt cục trở thành cái bẫy để đế quốc từng bước một bước xuống vực sâu. Trong dòng nước xiết điên cuồng ở vực sâu, hơn nữa một cơn sóng ngầm hung bạo nhất không ngờ lại từ chính Thôi gia của mình. Thôi Khánh Công phản loạn làm Thôi Viên cảm thấy tự trách bản thân.
Lão bắt đầu nghĩ lại được mất của thế gia triều chánh. Tổng kết lại thái bình đời Trinh Quán, nguồn gốc cường thịnh của Khai Nguyên, trong biến đổi ngầm mà lão vẫn một mực kiên trì quan điểm thế gia triều chánh có phải đã là cố chấp, không! Phải nói là có vẻ đã quá khích.
“Tổ phụ, Môn Hạ Tỉnh Trương Thị Lang đến.” Đứa cháu bẩm báo cắt đứt ý nghĩ của Thôi Viên.
“Ha hả, mời hắn vào đi!” Thôi Viên đặt lá thư cầm trong tay xuống, lập tức hai thị thiếp đỡ lão ngồi thẳng dậy.
“Các ngươi đi trước đi! Mang thêm hai chén trà ngon đến.” Thôi Viên căn dặn một tiếng, hai thị thiếp vâng dạ rồi theo cửa hông bên cạnh đi xuống.
“Vãn bối tham kiến Thôi các lão!” Trương Hoán thi lễ thật sâu, hắn len lén nhìn thoáng qua vị cựu Tể Tướng quyền khuynh quốc một thời trước đây. Chỉ thấy lão mặt mũi gầy, mặc áo thiền màu xanh rộng rãi, trên đùi là một cái thảm thật dầy đang ngồi ở đó cười ha hả nhìn chính mình. Trên bàn đã không có một quyển tấu chương, chỉ có vài bản sách cũ đã ố vàng cùng một tập sách luận của đứa cháu viết. Oai phong ngày xưa cùng sức khỏe của lão đã theo làn gió biến mất. Rất nhiều lúc, thời gian thường thường quyết định tất cả. Đời người cũng không chỉ là mưu lược tranh giành, ở mức độ nào đó cũng là thời gian cùng sinh mệnh cạnh tranh. Nếu như ba năm trước đây Thôi Viên không bị bệnh, có lẽ Đại Đường ngày nay lại ở một tình cảnh khác.
“Mời ngồi!” Thôi Viên ánh mắt ôn hòa bình tĩnh, mỉm cười đánh giá trước mắt đối thủ mà có thể nói đã là con rể của mình. Chẳng qua không ai muốn đâm thủng tầng giấy hơi mỏng mà thôi. Trong mắt lão, Trương Hoán đã trở nên thành thục rất nhiều, không chỉ có râu dài hơn thước, hơn nữa ánh mắt cũng không có sự liều lĩnh cùng lạnh lùng của ngày xưa, mà có nhiều hơn vài phần khoan dung cùng lý trí.
Trương Hoán ngồi xuống, có hơi cúi thấp người trước Thôi Viên mà cười nói: “Chúc mừng các lão được rồi một đứa cháu hiền, đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường. Chỉ trong một câu mà nói lên được chỗ thiếu hụt trong giáo dục tại Hà Hoàng của ta, không đơn giản đâu!”
Không ngờ Thôi Viên mặt lại sầm xuống. Lão lấy ra một cây roi bên cạnh, rất nhanh Thôi Diệu liền đi đến tiến lên thi lễ với Thôi Viên mà hỏi: “Tổ phụ chính là tìm cháu?”
“Ta tới hỏi cháu, cháu ngồi ở bàn học đối diện thì viết cái gì?”
Quân tử cần nói chậm mà làm nhanh. Thôi Diệu mặt đỏ bừng, hắn cúi đầu lẩm bẩm nói: “Cháu biết sai rồi!”
“Biết sai?” Thôi Viên cười lạnh một tiếng, “ Đây là lần thứ ba trong năm nay cháu nói biết sai rồi. Sự bất quá tam, phạt cháu trong một năm không được ra khỏi cửa một bước, sao chép Luận Ngữ ba trăm bản. Nếu tái phạm, ta liền hủy bỏ tư cách học trò của cháu.”
Mồ hôi lạnh từ trên trán Thôi Diệu chảy xuống, nó nói giọng run rẩy: “Cháu đã nhớ!”
“Đi xuống đi!”
Thôi Diệu lại thi lễ rồi từ từ lui xuống. Một hồi lâu, Trương Hoán mới thở dài nói: “Tấm lòng yêu cháu của Thôi các lão, Trương Hoán hiểu rõ.”
Thôi Viên nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm trà, trong mắt hiện lên một vẻ thê lương mà lại bất đắc dĩ “ Ta đã già, đã có thể cảm giác được rất rõ ràng sự sống đang dần dần rời bỏ ta đi. Hùng tâm tráng chí ngày xưa đã không còn tồn tại, ta chỉ hy vọng đời sau của ta có thể trở thành lương thần Đại Đường, có thái độ nhân sinh trung quân báo quốc, vì dân chúng tứ phương làm một vài chuyện tốt. Nó chỉ cần có thể làm được điểm này thì ta dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.”
Trương Hoán không nói gì, hắn rõ ràng nghe được Thôi Viên khi nói bốn chữ trung quân báo quốc thì đặc biệt lên giọng. Lão là ám chỉ mình cái gì sao?
Trương Hoán đột nhiên mẫn cảm ý thức được Thôi Viên tựa hồ muốn nói cho mình điều gì. Hắn cúi đầu uống trà, chỉ là cười mà không nói.
Thôi Viên nhìn hắn một cái. Hai ngày nay Liêu Huy đến chỗ lão nhiều lần. Trương Hoán hẳn là sớm đã biết, nhưng hắn lại dùng người thì không nghi ngờ người. Từ điểm này, Thôi Viên liền biết chính mình cùng Trương Hoán trong đó bắt đầu có một loại ngầm hiểu. Sự kiện Tứ Quỹ phát triển cuối cùng cũng xác minh suy đoán của lão hoàn toàn chánh xác. Trương Hoán chính là vì cao ngạo lên đài mà làm ra một vài sự kiện. Mục đích cuối cùng của hắn là cái gì thì Thôi Viên quá rõ. Với thực lực bây giờ của Trương Hoán, Thôi Viên cũng tự biết cũng không cách nào ngăn cản. Nếu đã vô phương ngăn cản, thì tại sao lão lại không diễn cùng Trương Hoán. Chỉ là tại điểm mấu chốt thì thay đổi một chút về cách tiến hành của Trương Hoán, khiến cho hắn có thể đi cùng nếp suy nghĩ chánh trị của chính mình. Do đó tránh cho Đại Đường dẫm vào con đường cũ của đế vương độc tài chuyên chế, do đó trong sự cân bằng tướng quyền và hoàng quyền tìm kiếm ra một điểm chung cốt yếu. Đây chính là kết luận của lão Thôi Viên này sau ba năm suy nghĩ vừa rồi.
Thần số mệnh hình như bày ra một trò đùa. Năm đó Thôi Viên ra sức chèn ép Trương Hoán, ngăn cản hắn vùng lên, mà Bùi Tuấn thì ngược lại, trợ giúp Trương Hoán tại Vũ Uy ngày càng lớn mạnh. Nhưng hiện tại, Bùi Tuấn cũng không muốn thấy Trương Hoán đi lên ngai vàng tối cao, hy vọng có thể duy trì hiện trạng. Dùng ôn hòa thay cho thủ đoạn để từ từ giải quyết nguy cơ quân phiệt địa phương ; mà Thôi Viên lại cho rằng Đại Đường đã ở vào sát ranh giới nguy hiểm của sự chia rẽ. Duy trì hiện trạng hiển nhiên sẽ chỉ làm nguy cơ bộc phát thì càng thêm thiệt hại. Chỉ có một người lãnh đạo mạnh mẽ đủ lực mới có thể làm cho Đại Đường thoát khỏi trận nguy cơ này, mà Trương Hoán trong mắt của lão đúng là người được chọn tốt nhất. Đồng thời lão cũng hy vọng Trương Hoán có thể đem Đại Đường tiến lên theo lý tưởng của lão.
Đương nhiên, không nỗ lực trả giá cho những điểm mang tính thực chất thì Trương Hoán chưa chắc đã ý thức được tầm quan trọng của mình. Thôi Viên nhàn nhạt cười cười mà nói: “Kiềm chế Chu Thử mấu chốt là Phượng Tường, Thôi Ngụ sở dĩ còn có thể ngồi ở trên vị trí Tả Tể Tướng, cũng là bởi vì Phượng Tường. Hiện tại Phượng Tường Tiết Độ Sứ Lý Mạc mặc dù thuần phục với Thôi Ngụ, nhưng mà tám ngàn quân coi giữ Phượng Tường đại bộ phận lại đều là người quận Xương Hóa Hà Đông, cháu rõ ràng ý của ta không?”
Rời đi Thôi phủ, đêm đã rất khuya. Ra khỏi phường Tuyên Dương chỉ thấy đối diện chợ phía đông một mảng đen sì. Đèn đóm cơ hồ đều tắt, mọi người đi dạo cũng phần lớn đã trở về nhà, trên đường cái vắng tanh, gió đêm đặc biệt lạnh thấu xương luồn thẳng vào ống tay áo, cổ áo mọi người. Hơi lạnh ngấm thẳng vào tận xương tủy, cái lạnh phảng phất làm máu đều đông lại.
Trương Hoán lại tựa hồ hoàn toàn không cảm giác điều này, vừa mới được Thôi Viên nói một chập làm hắn cảm nhận được ý định của Thôi Viên, khiến hắn cảm giác được Thôi Viên đã đặt cược vào trên người mình. Thậm chí không tiếc đem Phượng Tường nhượng cho mình. Phượng Tường là cánh cửa lớn phía tây Quan Trung, nếu được Phượng Tường thì cũng mở ra cánh cửa đến Trường An. Năm đó Bùi Tuấn vì muốn ép Thôi Viên thoái vị đã lệnh cho Trương Hoán chiếm đoạt quận Phượng Tường. Chuyện đời biến động, không nghĩ tới hôm nay Thôi Viên lại nhìn ra âm mưu của mình muốn Binh bộ, quả là gừng càng già càng cay!Diệt Hồng Trần
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn