This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 250: Điều Kiện Của Ta
ghĩ vậy, lão lập tức căn dặn Bùi Đạm Danh: “Ngươi hiện tại phải đi Chu Tước Môn nhìn một lần xem hai Quỹ có đang ở đó không, rồi lập tức bẩm báo với ta.”
“Vâng!” Bùi Đạm Danh xoay người chạy đi như bay, Bùi Tuấn ngồi xuống nhắm mắt lại không nói một lời. Bùi Hữu cùng Bùi Y nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống, trong phòng thập phần yên tĩnh không ai nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi tin tức của Bùi Đạm Danh.
Ước chừng qua nửa canh giờ, tiếng bước chân thùng thùng đột nhiên vang lên trên hành lang ở bên ngoài. Bùi Đạm Danh như một trận gió xông vào, lớn tiếng bẩm báo: “Gia chủ, hai Quỹ cũng lại đã bày ra, Trương Hoán giáp trụ mũ mão đầy đủ chỉ huy gần ngàn binh lính tự mình đứng bên cạnh hai Quỹ hộ vệ. Đúng lúc bãi triều nên trước cửa Chu Tước Môn cơ hồ tất cả đều là quan viên các Bộ, các Tỉnh, thanh thế thập phần to lớn.”
Mắt Bùi Tuấn từ từ mở ra, trong mắt tràn ngập mất mát cùng bất đắc dĩ. Cái gì mà để lộ bí mật khoa cử, cái gì mà buộc tội Trung Thư Thị Lang, tất cả chẳng qua chỉ là phần giới thiệu cho Trương Hoán hắn mà thôi. Chính mình còn nổi trận lôi đình vắt hết óc nghĩ đối sách, Bùi Tuấn cười khổ một phen. Trương Hoán này vừa thu lại vừa phóng, nắm bắt thời cơ thập phần khéo léo. Cứ như vậy, thủ lĩnh phái chống Bùi đảng vô hình trung đã được tạo lập.
Lúc này, Bùi Hữu chậm rãi nói: “Đại ca, có câu đệ một mực đã muốn nói với ca. Giang sơn Đại Đường cũng không phải thiên hạ Bùi gia chúng ta. Đại ca độc tài quyền to chưa chắc đã là chuyện tốt. Từ lần này Trương Hoán dùng Tứ Quỹ cùng án lộ khoa cử để thử dò xét phản ứng của đủ loại quan lại liền nhận thấy, một bộ phận rất lớn trong quan viên trong triều đều là bất mãn trong lòng. Đại ca không bằng nhân cơ hội giảm bớt quyền...”
“Được rồi!” Bùi Tuấn không nhịn được cắt đứt lời của hắn “ Ngươi cho là bây giờ cũng như ngày trước, bảy đại thế gia kiềm chế lẫn nhau sao? Ta giảm bớt quyền thì ai còn có thể khống chế được Thôi Khánh Công, Chu Thử đây? Lại còn bọn Lý Hi Liệt, Lý Hoài Quang... ai nấy đều tựa như lang giống như hổ. Còn chờ gì ở triều đình đại loạn này, ngươi nghĩ cũng đơn giản, bớt quyền, để cho ai, Thôi Ngụ sao? Vậy đám người Vương Ngang, Sở Hành Thủy, Lý Miễn muốn quyền từ ta thì ta làm sao chia đây? Cho bọn họ, vậy thì Thôi Khánh Công, Chu Thử, Trương Hoán lại lấy cái gì lấp đầy mồm miệng bọn họ. Nhị đệ, hiện tại không phải lúc Thôi Viên làm Tướng Quốc nữa.”
Chính lúc Bùi Hữu muốn tranh luận thì Bùi Tuấn lại vung tay lên lạnh lùng nói: “Chuyện này ngươi cũng không cần nói với ta, nếu ngươi thực sự chịu giúp ta bây giờ thì ngươi hãy cùng con rể ta mà nói chuyện, hỏi xem hắn cuối cùng muốn gì?”
Bùi Hữu bất đắc dĩ, đành phải yên lặng gật đầu, rồi cũng chắp tay đi. Bùi Y bên cạnh đợi hắn vừa đi lập tức nói: “Mới vừa rồi nghe đại ca nhắc tới Thôi Khánh Công cùng Chu Thử, đệ lại có một kế.” Bùi Tuấn cười nhạt nói: “Không cần ngươi nói, ta đã sớm thu xếp rồi.”
Đầu tháng mười một năm Tuyên Nhân thứ sáu, Trương Hoán vào kinh ngày thứ tư đột nhiên dấy lên cơn bão truy cứu trách nhiệm. Hắn buộc tội Trung Thư Thị Lang Bùi Y dung túng con mình gian lận khoa cử làm ở trong triều nổi lên sóng to gió lớn. Có quan viên nhìn hắn cười nhạt, có quan viên lại tràn đầy hy vọng với hắn. Nhưng cũng có người với hắn lại tràn ngập cừu hận khắc cốt, tỷ như, Nhữ Dương Quận vương Thôi Khánh Công, Hán Trung Quận vương Chu Thử.
Năm nay tháng mười một lạnh lẽo khác thường, mấy ngày trước tuyết đã ngừng rơi. Trong chợ phía đông Trường An cũng không thấy ồn ào náo động bận rộn như ngày thường, trên đường cái vắng tanh, tiết trời giá lạnh khiến cho mọi người cũng lười ra khỏi cửa., mặt đất đóng băng đông cứng lại, sáng loáng giống như được dát bạc. Tất cả người đi đường đều dè dặt bám vào tường mà bước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xe ngựa bị trượt đổ nghiêng lăn vào bên đường, những nhũ băng thật dài trông như những thanh đoản kiếm thủy tinh giắt ở dưới mái hiên.
Ở cách lối vào chợ phía đông không xa là khu vực chuyên môn buôn bán châu báu ngọc bích. Nơi này có trên trăm cửa hiệu lâu đời thật danh tiếng. Châu báu tiêu thụ ở bảy thành trì lớn cũng xuất phát từ nơi này, ngay cả hoàng cung cũng không ngoại lệ. Mỗi một cửa hàng đều có sân ăn sâu vào trong,, phía sau cửa hàng phần lớn là xưởng gia công châu báu.
Ngô Châu Việt Bảo là một nhà bán châu báu rất bình thường, bề ngoài không lớn. Được coi là hạng trung ở trong một trăm lẻ tám cửa hàng kinh doanh châu báu tại chợ phía đông, làm ăn cũng tạm đủ sống. Nhìn bề ngoài thì có vẻ nó kinh doanh châu báu ngọc thạch sản xuất từ vùng Ngô Việt. Nhưng trên thực tế hàng hóa nó kinh doanh phần lớn đến từ Tây Vực.
Nếu như tiến thêm một bước để phân tích cửa hàng nhà này thì nó có thêm một thân phận khác, chính là trung tâm tình báo của Trương Hoán thiết lập tại Trường An. Trường An mà phát sinh việc lớn nhỏ gì thì thông tin mỗi ngày cứ đưa đến nơi này, rồi từ đây chim bồ câu chuyển đến Lũng Hữu.
Tại Trường An, nuôi chim câu truyền tin tức đã trở thành mốt. Không chỉ có người nhà danh gia vọng tộc, rất nhiều đại thương gia cũng nuôi chim bồ câu đưa tin để gởi đi tin tức thương phẩm các nơi. Trong số một trăm lẻ tám nhà bán châu báu, ít nhất có ba mươi nhà có được đàn chim đưa tin của chính mình. Ngô Châu Việt Bảo cũng không ngoại lệ, có điều chim bồ câu đưa tin của nó lại không phải dùng để truyền tin tức tình hình thị trường.
Chưởng quỹ Ngô Châu Việt Bảo họ Hồ là một người trung niên hay cười híp mắt. Giúp mọi người làm điều tốt là lẽ sống của hắn. Cho dù là người hầu, quan khách hay là tên khất cái xin cơm thì hắn đều đối xử tử tế với bọn hắn nên tại chợ phía đông có tiếng thiện nhân.
Hôm nào vào sáng sớm, Hồ chưởng quỹ cũng thường tới để mở cửa tiệm, lại gọi là mấy người làm thuê ra xúc băng tuyết trước cửa phòng ngừa khách khứa đi vào bị trượt ngã. Hôm nay làm ăn coi như không tệ, mới mở cửa liền có một nam nhân bộ dáng như quản gia tiến vào, phía sau còn có một người nha hoàn tuổi còn trẻ đi theo.
Hồ chưởng quỹ liếc mắt liền nhận ra người vào trong quán là khách cũ, Nhị quản gia của Thịnh Vương phủ. Hắn vội vàng để sổ sách xuống rồi cười ha ha đón chào “ Trời lạnh như thế này mà vẫn đến, Tiền quản gia khổ cực rồi. Mau vào uống chén trà nóng.”
Hắn liếc liếc mắt nhìn nha hoàn phía sau. Tuy là nha hoàn nhưng ánh mắt lại có chút ngạo mạn. Hồ chưởng quỹ lập tức hiểu được, e là tiểu thư nhà Thịnh Vương gia muốn mua châu báu. Quả nhiên, hắn vừa dứt lời thì Nhị quản gia liền xua tay nói: “Không cần làm phiền, ngày mai con gái gia chủ Dương Huyền, chủ của ta sẽ xuất giá, cần mua một số trang sức thượng hạng. Chúng ta tới lấy một chút mang về phủ cho tiểu thư chọn lựa.”
“Vâng! Vâng! Vâng!” Hồ chưởng quỹ mặt mày tươi cười. Hắn vừa muốn nói tự mình đưa đi thì đúng lúc này, hắn liếc mắt thoáng nhìn thấy giữa không trung hai con chim bồ câu đưa tin đang một trước một sau nhằm hướng bên này bay tới.
Hắn lập tức đổi ý vội vàng triệu phó chủ sự (quản lý) bên cạnh mà dặn: “Ngươi mau chóng đưa Tiền quản gia đến kho nhỏ đi, rồi mang đồ trang sức bọn họ lựa đưa đến vương phủ, hiểu chưa?” “ Tôi biết” Phó chủ sự vội vàng đưa quản gia cùng nha hoàn của tiểu thư đến phòng bên cạnh. Còn Hồ chưởng quỹ thì vội vàng nhằm hướng hậu viện chạy đi. Chuồng chim bồ câu ở một chỗ cao trong hậu viện. Hai con chim bồ câu vừa đến đã hạ xuống đang kêu gù gù! Nhìn xung quanh.
Trên đùi chim bồ câu cũng cột hai ống tin. Hồ chưởng quỹ thuần thục gỡ tin xuống, ống trúc đều giống nhau nói rõ đây cùng là t phong thơ, mà đỉnh ống trúc lại có màu cam. Hồ chưởng quỹ bị dọa sợ mất mật, phong thư này có dấu hiệu là cấp tốc. Hắn lập tức luống cuống tay chân bèn khoác thêm một chiếc áo bào bên ngoài rồi chạy ra cử trước vừa chạy vừa gọi: “Mau đưa xe ngựa đến đây, ta muốn đi ra ngoài.”
“Chưởng quỹ, đường bên ngoài rất trơn, đi xe ngựa rất nguy hiểm.” Phu xe ngồi ở cửa vội vàng đứng lên nói.
“Đường trơn cũng phải đi, để ta đánh ngựa cho nhanh.”
Phu xe bất đắc dĩ đành phải chạy xe ngựa. Xe ngựa chuyển bánh nhằm hướng phường Vĩnh Lạc chạy tới rất nhanh.
Hôm nay là ngày thứ hai buộc tội Bùi Y, cũng là hôm triều đình nghỉ buổi chầu. Từ sáng sớm trong phủ Trương Hoán liên tiếp có vài nhóm quan viên triều đình đến. Tới thử thăm dò khuynh hướng Trương Hoán với đại quan, cũng có đám hi vọng Trương Hoán có thể dẫn dắt một lớp quan viên cấp dưới, còn có kẻ nhận lệnh của chủ nhân đến đây tặng lễ mấy người trong phủ.
Xe ngựa lui tới, trước phủ ngày xưa vắng lạnh bắt đầu náo nhiệt. Lúc giữa trưa, một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ở trước cửa phủ Trương Hoán. Lại Bộ Thị Lang Bùi Hữu từ xe ngựa đi xuống, hắn đánh giá phủ mới này một phen rồi cất bước đi lên trên bậc thang.
Bên trong thư phòng, Trương Hoán mở bức thư tin chim câu trước mặt. Đây là thư đặc biệt hỏa tốc mà Hồ chưởng quỹ vừa mới đưa tới, trong thư nói dân tộc Thổ Phiên đã cử sứ thần đến quận Kim Thành nguyện hiến Tiểu công chúa tộc Thổ Phiên gả cho Trương Hoán làm vợ. Của hồi môn là ba mươi vạn bò dê, điều kiện dân tộc Thổ Phiên yêu cầu là duy trì hiện trạng, dùng quận Trương Dịch là ranh giới, hai bên chung sống hòa bình.
Mà ở cuối thư lại bổ sung một tình huống quan trọng. Người Cát La Lộc và người Bạch Phục Đột Quyết liên hợp tiến công quy mô Bắc Đình, người Hồi Hột đánh nhau tại An Tây gặp địch ở hai mặt nên rất có thể sẽ rút đại quân tại An Tây.
Cái này thật sự là một chuyện lớn, Trương Hoán không khỏi trầm tư. Khi sứ giả dân tộc Thổ Phiên đến thì người Cát La Lộc và người Bạch Phục Đột Quyết liên hợp tiến công Bắc Đình. Thời gian rất là trùng hợp, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao? Không! Hẳn không phải vậy. Người Cát La Lộc cùng người Bạch Phục Đột Quyết luôn luôn đều thần phục với Hồi Hột, lần này xâm nhập xuống phía nam nếu như không có thế lực bên ngoài giúp đỡ thì bọn họ không có khả năng tùy tiện phản loạn. Nếu như là Đại Thực ủng hộ bọn họ thì Đại Thực cũng tự mình xuất binh mới đúng. Nếu như loại trừ Đại Thực, vậy còn lại cũng chỉ có thể là người tộc Thổ Phiên.
Giờ phút này, trong đầu Trương Hoán phác họa ra một bức họa đồ chiến lược suy diễn rõ ràng. Đúng lúc hai tuyến chiến dịch An Tây cùng Hà Tây đồng thời bộc phát, Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán tộc Thổ Phiên bị hãm trong nguy khốn ở Thổ Hỏa La. Rồi sau đó địa khu hậu cần Cửu Khúc lại bị quân Đường chiếm đoạt, viện quân La Ta vô phương trợ giúp. Nhưng vào lúc này trời đông giá rét nên chiến sự không thể không tạm dừng, cái này đã cho người tộc Thổ Phiên một cơ hội tàn. Viện quân người tộc Thổ Phiên không cách nào đến An Tây, họ liền xúi giục người Cát La Lộc cùng người Bạch Phục Đột Quyết, lệnh bọn họ từ phía sau tiến công Bắc Đình. Cứ như vậy,quân Hồi Hột tiến công An Tây hai mặt thụ địch nên không thể không rút lui về bắc. An Tây được giải nguy, nhưng tình thế Hà Tây đối với tộc Thổ Phiên cũng thập phần nguy cấp. Để tranh thủ thời gian trước hết giải quyết mối nguy An Tâysau đó lại đối phó Hà Tây, vì vậy tộc Thổ Phiên liền tuân theo phương kết thân để tạm sống.
Nghĩ vậy, Trương Hoán đã hoàn toàn có thể phán đoán ra ý đồ chiến lược tộc Thổ Phiên. Rất rõ ràng, bọn họ là muốn kết thân là để trì hoãn thời gian, một khi bọn họ ổn định tình hình An Tây thì tất nhiên sẽ phản công Hà Tây.
Trương Hoán chắp tay đằng sau chậm rãi đi lại ở trong phòng. Cướp lấy Hà Tây là chiến lược mà hắn đã sớm định ra trước, sẽ không bởi vì công chúa tộc Thổ Phiên và mấy con bò dê mà thay đổi. Sở dĩ hắn dừng quân ở Trương Dịch vì cùng lúc là mùa đông đã tới, mà một nguyên nhân quan trọng khác là hắn hy vọng được triều đình chánh thức trao quyền, đem việc thu phục Hà Tây, An Tây nâng lên trở thành ý chí quốc gia khiến cho cuộc chiến chinh tây của hắn trở nên hợp lý hợp pháp. Vừa lúc quân Đường cố thủ đơn độc ở Sơ lặc phái tới toán người Tào Hán Thần, cái này cho hắn có cớ xuất binh.
Nhưng thời gian đã không cho phép hắn kéo dài mà không quyết định. Nhưng chuyện này phải tranh thủ triều đình ủng hộ đồng thời với lúc đánh Hà Tây. Trương Hoán lại trầm tư chỉ chốc lát rồi dứt khoát hạ lệnh cho thân binh bên người: “Truyền mệnh lệnh của ta đến Lũng Hữu, lệnh cho Bùi Minh Viễn làm chủ đàm phán, hiệp thương cùng sứ giả tộc Thổ Phiên về sở hữu quận Đôn Hoàng. Lại lệnh cho Hạ Lâu Vô Kỵ trong vòng mười ngày tiến công quy mô quận Tửu Tuyền. Lệnh cho cánh quân của Vương Tư Vũ từ quận Đôn Hoàng xuất binh phối hợp, cần phải trước năm mới tiêu diệt toàn bộ quân Hà Tây của tộc Thổ Phiên, không được để bọn họ rút về An Tây.”
Thân binh lĩnh lệnh xoay người chạy đi ra ngoài. Đúng lúc này, từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Tôn quản gia “ Lão gia, Lại Bộ Bùi Thị Lang đến. Lão gia có cần gặp hắn sao?”
Trương Hoán tinh thần chấn động, hắn lập tức từ bỏ dòng suy nghĩ về Tây Vực mà hạ lệnh: “Mau đưa Bùi Thị Lang vào trong thư phòng của ta.”
Trương Hoán hôm nay cũng không đi đâu chính là vì chờ Bùi Tuấn. Hắn biết Bùi Tuấn tất nhiên muốn đàm phán cùng mình. Chỉ chốc lát, Bùi Hữu có quản gia dẫn đường đi tới thư phòng của Trương Hoán. Vừa vào cửa hắn liền ha hả cười nói: “Phủ đệ mới của cháu cũng không tệ, ngay cả lão phu cũng phải hâm mộ không thôi!”
“Bùi Nhị thúc giễu cợt cháu rồi, một tòa phủ cũ trăm năm không đáng giá nói chuyện.” Trương Hoán vội vàng cười mời Bùi Hữu ngồi xuống. Lập tức hai ả nha hoàn đi vào, dâng lên trà thơm nóng hổi. Bùi Hữu hớp một ngụm trà nóng vừa cười nói: “Cháu cũng đừng xem thường phủ đệ này. Nó chính là ở vào ngôi cửu ngũ Trường An đó. Năm đấy Trương Tựu bởi vì nó cũng bị không ít người buộc tội. Ngay cả phủ đệ hiện tại của Bùi tướng cũng là phủ đệ của Dương Quốc Trung năm đó nên cũng không thể không di chuyển về hướng nam một đoạn. Thái Hậu lại đem thưởng cho ngươi, ân điển như thế ngươi cần phải nhớ kỹ.”
Trương Hoán chợt không khỏi tự giễu cười cười đáp: “Cháu tài hèn học ít, những điều này cũng không biết, khó trách Thái Hậu lại hỏi cháu ở đây như thế nào? Nguyên lai tòa nhà này lại có lịch sử như vậy.”
Bùi Hữu lắc đầu, cười nhạt nói: “Kỳ thật cháu cũng không phải tài hèn học ít gì cả. Năm đó khi cháu vào học tại thư viện Bắc Đô Thái Nguyên thì ta nghe nói hàng năm đều đạt đệ nhất. Chỉ tiếc con của Thôi Khánh Công làm vụ án giả mạo công trạng để cháu không có cơ hội tham gia khoa cử. Thực sự kẻ tài hèn học ít hẳn là Bùi Minh Điển bị cháu buộc tội gian lận khoa cử mới đúng.”
Ba câu hai lời Bùi Hữu liền đi vòng đến việc chính, hai người đều trầm mặc. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, một lúc lâu sau Trương Hoán cười cười mà hỏi: “Bùi Nhị thúc chính là hy vọng cháu rút lại lời buộc tội?”
“Không! Không! Không! Cháu hiểu lầm ý tứ của ta.” Bùi Hữu liên tục phủ nhận, hắn trịnh trọng nói với Trương Hoán: “Ta đây lần tới là do nhạc phụ cháu, cũng là Bùi Tướng quốc ủy thác cùng cháu nói về chuyện này. Mặt khác, ta cũng hy vọng cháu cùng Bùi tướng trong lúc đó việc công là việc công, chuyện riêng là chuyện riêng. Ngàn vạn lần đừng bởi vì chính kiến không hợp mà làm tổn thương tình cha vợ con rể.”
“Được!” Trương Hoán gật đầu rồi sảng khoái nói: “Cháu cũng không thích vòng vo, vậy cách nhìn của Bùi Tướng quốc về chuyện này là thế nào, mời Bùi Nhị thúc nói rõ!”
Bùi Hữu do dự một phen, liền nói: “Bùi Minh Điển gian lận khoa cử là sự thực. Nhưng Bùi Y cùng chuyện này xác thật không có liên quan gì, quan chủ khảo lúc đó là Lễ Bộ Thị Lang Nguyên Tái, là hắn cho Bùi Minh Điển đỗ tiến sĩ, cũng là có sơ xuất trong trách nhiệm. Tướng Quốc sơ bộ có ý kiến là cách chức Linh Đài Lang của Bùi Minh Điển, vĩnh viễn không dùng nữa. Nguyên Tái thiếu sót trong trách nhiệm thì biếm làm Tư Mã quận Cửu Giang, không biết cháu nghĩ như thế nào?”
Trương Hoán không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng, chuyện cũng như hắn dự liệu. Bùi Tuấn thí tốt giữ xe, khéo léo chuyển hướng mâu thuẫn. Mặc dù kết quả hơi oan cho Nguyên Tái, tương lai có cơ hội lại dùng hắn. Mấu chốt là mục đích của mình cũng đã đạt tới, hắn cũng không hy vọng làm lớn chuyện này thêm. Trương Hoán mỉm cười đáp: “Bùi Tướng quốc làm việc không thiên tư tình hiếm có, cháu hoàn toàn đồng ý quyết sách của ngài.”
Án Bùi Minh Điển gian lận chẳng qua là khai trương, khúc dạo đầu cuộc tranh giành với Bùi gia mà thôi, cho nên thái độ của Trương Hoán hoàn toàn nằm trong dự liệu của Bùi Hữu. Hắn tìm đến Trương Hoán cũng không phải thật là vì nói chuyện này, nếu song phương đều biết rõ ràng trong lòng thì Bùi Hữu liền chậm rãi nói đễn chủ đề câu chuyện hôm nay.
“Hiện ở tình hình rối loạn trong triều thì rất nhiều người đều nói là do Bùi tướng làm mất quyền lực Trung Thư Tỉnh gây ra. Kỳ thật không phải, chủ yếu là do thuế thu được giảm mạnh, dân sinh khó khăn gây nên. Cái lớn không đề cập tới, chỉ lấy giá gạo Trường An mà nói. Một đấu gạo hai trăm tám mươi tiền, nhưng năm trước mới là sáu mươi tiền một đấu, tăng gần gấp năm lần. Dân chúng Trường An khổ không thể tả, nhưng muốn nói đến nguyên nhân của nó thì đầu tiên chính là biến động Thôi gia làm cho Thôi Khánh Công xuôi nam chiếm cứ Giang Hoài, ngăn cản tiền lương Giang Hoài nhập kinh. Hàng thứ yếu là Chu ở Thục Trung trường kỳ thi hành chính sách tàn bạo khiến dân chúng Thục Trung lầm than, cùng lúc số lớn dân chạy nạn trốn vào Quan Trung làm gia tăng gánh nặng triều đình. Về phương diện khác cũng làm triều đình mất đi nguồn thuế ở Thục Trung. Mặc dù cháu đã đuổi Chu Thử ra Ba Thục được trên dưới trong triều cổ vũ, nhưng muốn khôi phục lại tình cảnh như trước thì cũng cần thời gian dài!”
Nghĩ đến tình trạng quẫn bách của triều đình làm cho Bùi Hữu nhiều năm giữ chức Hộ Bộ Thị Lang không khỏi thở dài một tiếng mà tiếp tục: “Mặc dù bên trong kho Thái Thương vẫn còn có một chút gạo tồn. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được đến trung tuần tháng một sang năm. Từ đó về sau lại đúng lúc gặp thời kì giáp hạt, khi đó thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Cháu thử nói xem ở đâu còn lương thực có khả năng cung cấp cho Trường An?”
Ý tứ của Bùi Hữu thì Trương Hoán rõ ràng, đơn giản chính là hy vọng hắn xuất lương thực ra. Trương Hoán lại giả bộ hồ đồ cười nói: “Sao triều đình không điều lương từ Hà Đông? Hoặc là từ vùng điều lương Tương Dương đến Trung nguyên?”
Ánh mắt Bùi Hữu buồn bã, hắn lắc đầu đáp: “Cháu không biết rồi, ba năm nay Hà Bắc hàng năm đại hạn, lương thực Hà Đông đều điều đến Hà Bắc để cứu tế. Nhưng họa vô đơn chí, năm nay Hà Đông cũng gặp nạn hạn hán. Ba tháng không có một giọt mưa, vào tháng sáu thì mười một quận giàu có và đông đúc nhất Hà Đông lại nổ ra nạn châu chấu làm tổn thất nặng nề. Đừng nói tiếp tế cho Hà Bắc, ngay cả tự thân cũng khó đảm bảo. Trung nguyên bị Lý Hoài Quang chiếm đoạt, hắn trên danh nghĩa phục tùng triều đình, trên thực tế cũng giống như Thôi Khánh Công và Chu Thử cát cứ một phương. Không chỉ có không giao tiền lương, còn muốn xin nhúng tay vào triều đình. Còn như bên phía Tương Dương, có Lý Hi Liệt hoành hành một cõi, Vương Ngang cũng không biết làm sao.”
Nói tới đây, Bùi Hữu đầy lo toan cũng không muốn đánh đố cùng Trương Hoán nữa, hắn lo lắng nói: “Hiện tại Đại Đường trên dưới, duy nhất chỉ có thể trông cậy vào chính Lũng Hữu. Lũng Hữu từ trước giàu có và đông đúc, cháu lại thống trị có phương pháp, vài năm nay năm nào cũng được mùa. Nghe nói tồn kho lương công đã gần đến ngàn vạn thạch, Bùi Tướng quốc hy vọng cháu có thể thay triều đình chia lo một ít. Không chỉ có tất cả quan lại cảm kích, trăm vạn dân chúng Trường An cũng ghi nhớ kỹ ân đức Lũng Hữu Trương sứ quân.”
Sự tán tụng của Bùi Hữu tựa hồ không có tác dụng gì, chỉ thấy Trương Hoán nhướng mày nói: “Mấy năm nay Lũng Hữu tồn một ít lương thực không sai, nhưng đầu tháng phát chẩn cho dân chúng tại Thục Trung liền dùng đến hai trăm vạn thạch. Lại còn đảm bảo quân lương tây chinh Hà Tây, còn có bình ổn giá lương thực. Nói về điểm này thì lương thực cũng gần vừa đủ, thật sự không có dư thừa lương thực. Trương Hoán chỉ sợ lực bất tòng tâm.”
Nói đi nói lại kỳ thật chính là vấn đề điều kiện. Lúc này Trương Hoán đã hoàn toàn rõ ràng dụng ý của Bùi Tuấn. Lão cũng không muốn thay đổi hiện trạng Trung Thư Tỉnh chỉ để làm vì, cũng không tưởng từ bỏ độc tài quyền to. Có điều lão chuẩn bị nhượng bộ đối với mình thì cảm thấy không cam lòng, liền muốn để mình giải quyết nguy cơ lương thực Trường An.
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn