Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 246: Thiết Quỹ Phong Ba
ốt! Ta nhớ lời thề của ngươi.” Trương Hoán gật đầu, quả quyết hạ lệnh: “Ngày mai ta liền phái một đội binh lính giúp đỡ ngươi, đem Tứ quỹ lại mở ra, đón nhận mật báo tứ phương của dân chúng.”
Đã làm Môn Hạ Thị Lang thì hắn trước hết cần phải thể hiện sự tích cực của mình, khiến Bùi Tuấn trở tay không kịp.
Sáng sớm hôm sau, một tin tức trong nháy mắt đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Trường An, Tứ Quỹ đã yên lặng hai mươi mấy năm lại lần thứ hai xuất hiện. Trước Chu Tước Môn đã đầy người ta tấp nập, dân chúng nghe thấy tin chạy tới xem náo nhiệt chen chúc quanh chỗ đặt Tứ Quỹ vòng trong vòng ngoài, sóng người cứ cuồn cuộn trào đến. Lúc Võ Tắc Thiên thiết lập Tứ Quỹ chia ra dùng để tiếp nhận yêu cầu đề đạt ở trong lòng, gián nghị tình hình chính trị đương thời, giải oan trần khuất, hiến kế thu thuế gồm bốn loại gởi đơn khiếu nại. Không lâu sau bởi vì nhiều hạn chế nên đổi thành nhất quỹ tứ môn. Năm Khánh Trì thứ hai lại khôi phục là Tứ Quỹ và cũng đem Tứ Quỹ ra khỏi triều đình, xây ở bên ngoài Chu Tước Môn bốn cái đài hiến kế. Năm Khánh Trì thứ năm, bởi vì Chu Tước Môn đại tu nên đem Tứ Quỹ tạm bảo quản trong Môn Hạ Tỉnh, bỏ bê tới hơn hai mươi năm.
Hôm nay Tứ Quỹ lại tái xuất hiện để đón nhận những bất bình của người trong thiên hạ. Có điều ở hiện trường cũng không phải là Tứ Quỹ mà chỉ có nhị quỹ, gián nghị tình hình chính trị đương thời cùng giải oan trần khuất. Còn tác dụng cầu xin đề đạt trong lòng cùng hiến kế thu thuế thuộc về Trung Thư Tỉnh quản lý thì không bày ra. Mặc dù như thế, chuyện này vẫn trở thành đại sự xao động Trường An.
Người ngoài thì xem náo nhiệt, còn người tinh thông thì nhìn chiều hướng. Không ít nhà chánh trị quan sát đám binh lính trông coi lưỡng quỹ liền phát hiện manh mối. Cũng không phải Thiên Ngưu Vệ hoặc là Kim Ngô Vệ, mà là một đội quân thiết khôi, áo giáp xa lạ. Có người láng máng còn nhớ, năm đó Thiên Kỵ Doanh đóng quân tại Đông Nội Uyển hình như mặc chính loại trang phục này. Người tinh tường hơn thì liên tục cười lạnh, Thiên Kỵ Doanh, Môn Hạ Tỉnh, điều huyền bí trong đó không cần nói cũng đã biết.
Một lúc lâu sau, tin tức Tứ Quỹ tái hiện cũng truyền khắp quan trường Trường An. Nó như một cái búa tạ đập vỡ lớp băng cứng của quan trường Trường An vốn đóng băng đã lâu. Mùa đông năm Tuyên Nhân thứ sáu làm cho người ta cảm nhận được một luồng gió nhẹ lướt qua mặt vào lúc gần buổi trưa. Một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh về phía Đại Minh Cung, mấy trăm tên thị vệ nghiêm mật hộ vệ hai bên xe ngựa. Đây là Đại Đường Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn khẩn cấp cầu kiến Thôi Tiểu Phù. Bên trong xe ngựa. Bùi Tuấn sắc mặt hầm hầm, môi mỏng mím chặt. Việc Trương Hoán Môn lập Quỹ bên ngoài Chu Tước, lão không cần nửa canh giờ đã tra ra manh mối. Trương Hoán đúng là đã nghiên cứu ra chỗ sơ hở năm đó Thôi Viên phế Tứ Quỹ để lại. Mặc dù tạo ra thanh thế khá lớn, nhưng Bùi Tuấn cho rằng Trương Hoán đi bước này chỉ là để thử dò xét. Lão không tin Trương Hoán sẽ hành động khinh suất như thế. Vừa tới Trường An ngày thứ ba liền ra mặt khiêu chiến ông ta. Huống hồ Môn Hạ Thị Trung Thôi Ngụ còn chưa bày tỏ bất cứ thái độ gì.
Đối với Trương Hoán, Bùi Tuấn từ lúc ban đầu lôi kéo nâng đỡ đến sau đó lại trở mặt chèn ép, còn cho tới hôm nay thì cảnh giác đề phòng. Phải nói lão đã vô cùng hiểu rõ Trương Hoán, biết rõ dã tâm cùng năng lực của người này. Từ một đô đốc Vũ Uy nho nhỏ mà đi từng bước cho tới hôm nay, chiếm cứ những vùng đất lớn giàu có và đông đúc như Lũng Hữu, Ba Thục. Nếu như không sớm kiềm chế, ngày sau Trương Hoán tất nhiên sẽ càng làm càng lớn hơn. Đến một ngày thực lực vượt qua triều đình thì thời điểm Đại Đường thay đổi triều đại có thể đến rất nhanh. Để có thể mưu tính đem hắn trói buộc bên trong triều đình, Bùi Tuấn cũng là vắt hết óc mới đem hắn an trí tại Môn Hạ Tỉnh vốn không thực quyền. Mặc dù biết Trương Hoán sẽ không từ bỏ ý đồ nhưng vẫn thật không ngờ Trương Hoán ra tay nhanh như vậy, thanh thế to lớn như vậy. Kế duy nhất hiện nay chỉ có thể xin Thôi Tiểu Phù giúp đỡ, dùng chiếu thư của Thái Hậu để thu lại Tứ quỹ.
Xe ngựa trực tiếp vào Đại Minh Cung, đến trước Tử Thần các thì ngừng lại, Bùi Tuấn bước nhanh mười bậc đi lên đại điện lại nhìn thấy đối diện Thôi Ngụ đi tới. Hai người hơi chần chờ, lại không hẹn mà cùng cười ha ha nghênh đón đối phương. Thôi Ngụ chắp tay trước cười nói: “Bùi Tướng quốc đến ra mắt Thái Hậu sao?”
“Biết làm sao được, Môn Hạ Tỉnh có chuyện lớn xảy ra, một mình ta khó chống đỡ nên không thể làm gì khác hơn là đến cùng Thái Hậu thương lượng.” Nói xong, mắt Bùi Tuấn hơi lóe nhìn chăm chú theo dõi sự thay đổi của Thôi Ngụ. Thôi Ngụ lại cười nhạt nói: “Luật Tứ Quỹ cũng chưa huỷ bỏ, Thị Lang đương nhiên có quyền đem ra bày. Tưởng chuyện đại sự gì, Bùi Tướng quốc nói quá lời rồi.”
Bùi Tuấn cười lạnh một tiếng mà nói: “Nói như vậy việc Môn Hạ Thị Lang lại đưa ra Tứ Quỹ từng biến mất hơn hai mươi năm được Môn Hạ Thị Trung tán thành!”
Thôi Ngụ ngẩng đầu lên ôn hoà trả lời: “Nếu như Tứ Quỹ đã huỷ bỏ rồi đươc lập lại thì đương cần Thị Trung sự chấp thuận. Nhưng mà năm đó chỉ là tạm dừng, còn sau bao lâu lại tái xuất là chuyện nội bộ bên trong nên tự nhiên do Thị Lang quyết định, cần gì phải hỏi Thị Trung.”
“Thì ra là thế.” Bùi Tuấn cười khan hai tiếng, “ Giờ không còn sớm, ta cũng không làm chậm trễ công vụ của Thôi Tướng quốc, mời Thôi Tướng quốc!” Hắn chợt dịch sang bên cạnh chăm chăm nhìn Thôi Ngụ ngẩng đầu sải bước mà đi, trong lòng tràn ngập khinh thường đối với Thôi Ngụ. Tầm nhìn thiển cận, chỉ hưởng khoái chí nhất thời, so sánh với Thôi Viên thì thật sự kém quá xa. Thái độ bàng quan của Thôi Ngụ nằm trong dự liệu của Bùi Tuấn. Giờ khắc này, Bùi Tuấn đột nhiên có một chút hoài niệm nhớ tới Thôi Viên.
Nhưng ý nghĩ này chỉ là thoáng lướt qua, Bùi Tuấn bước nhanh đi vào đại điện. Một viên hoạn quan tiến lên làm thi lễ với hắn “ Thái Hậu nghỉ ngơi chỉ chốc lát, mời Tướng Quốc tạm ngồi.”
Bùi Tuấn gật đầu, tìm cái đôn gấm thêu ngồi xuống, viên hoạn quan nọ lại thấy tứ phía không người bèn nói khẽ với Bùi Tuấn: “Thôi tướng khuyên Thái Hậu không nên can thiệp chuyện tại Tứ Quỹ, Thái Hậu đã không tỏ thái độ.”
Tin tức đột nhiên tới làm Bùi Tuấn cả kinh, hắn do dự chỉ chốc lát rồi bắt đầu ý thức được chính mình xử lý việc Tứ Quỹ có chút vội vàng. Thôi Tiểu Phù không có thái độ thì nguyên nhân rất đơn giản, nàng muốn kiếm lấy nhượng bộ cần thiết từ mình. Ngược lại, nếu như Thôi Tiểu Phù hạ chỉ huỷ bỏ Tứ Quỹ thì rồi lại trước mặt đủ loại quan lại hiện ra sự kiêng kỵ của ông ta đối với Trương Hoán. Do đó tạo uy tín cho hắn, cái này không phải chính là thứ hắn muốn sao? Nhưng nếu như mặc kệ, Trương Hoán sẽ lợi dụng dân ý trong Tứ Quỹ để ra tay mọi nơi mà buộc tội đối thủ.
Giờ khắc này, Bùi Tuấn đột nhiên phát hiện Trương Hoán đã đi một bước diệu kỳ làm hắn tiến lui không được. Đang lúc trầm tư thì chỉ nghe hoạn quan tuyên chỉ “ Thái Hậu triệu Bùi Tướng quốc yết kiến!”
Cũng được, trước hết cứ gặp mặt đã rồi nói sau. Bùi Tuấn đứng lên, chỉnh lý sơ qua triều phục rồi bước vào phòng nghỉ của Thôi Tiểu Phù.
“Thần Bùi Tuấn tham kiến Thái Hậu!”
Thôi Tiểu Phù trong khoảng thời gian này sức khỏe không tốt lắm. Nàng bị cảm lạnh phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay là lần đầu tiên tới Tử Thần Các để xử lý công vụ. Lại vừa lúc đụng tới chuyện Trương Hoán một lần nữa mở ra Tứ Quỹ. Trương Hoán được phong Môn Hạ Thị Lang là nàng ban phát ý chỉ. Lại Bộ cũng đã phát văn bản. Theo chức vụ mà nói thì Trương Hoán đã là danh xứng với thực làm Môn Hạ Thị Lang. Nhưng dựa theo lệ thường, khi tân quan vào kinh luôn cần trước hết gặp đồng sự, tiếp kiến thuộc hạ, bái kiến quan trên, yết kiến hoàng đế. Chờ sau khi qui trình này kết thúc thì còn phải làm quen với công việc. Thực sự bắt tay vào làm công việc cụ thể thì ít nhất cũng là chuyện hơn một tháng sau. Nhưng Trương Hoán vào kinh ngày thứ ba liền mở ra Tứ Quỹ, thậm chí hắn ngay cả ngưỡng cửa Môn Hạ Tỉnh đều còn không bước qua.
Điều này nói rõ là hắn bắn tên có đích, khi nghe Thôi Ngụ bẩm báo về chuyện này xong, Thôi Tiểu Phù lập tức ý thức được chuyện này chỉ có thể do nàng giải quyết. Quả nhiên, Thôi Ngụ vừa mới cáo lui thì hoạn quan liền tới bẩm báo “ Bùi Tướng quốc cầu kiến!”
Khác với Bùi Tuấn phán đoán Thôi Tiểu Phù cũng không muốn lợi dụng chuyện này để ra giá với Bùi Tuấn. Nàng có khuynh hướng theo cách nhìn của Thôi Ngụ là không tỏ thái độ trong việc này. Nàng cũng rất muốn xem một chuyện này đối với triều đình cuối cùng sẽ gây ra chấn động đến đâu.
“Tướng Quốc bình thân, ban cho ngồi!”
“Đa tạ Thái Hậu.” Bùi Tuấn ngồi xuống liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Thuộc hạ lần này cầu kiến Thái Hậu chủ yếu là hỏi một câu, tình hình Hoàng thượng như thế nào? Năm nay Ngài hẳn là bảy tuổi, thần cho là một vài buổi thượng triều có thể để cho Hoàng thượng nghe, khiến cho ngài từ được làm quen với uy nghiêm của triều đình.”
Bùi Tuấn không có nói việc Tứ Quỹ, mà là hỏi tình trạng gần đây của hoàng đế Lý Mạc. Điều này làm cho Thôi Tiểu Phù nao nao. Nàng không kịp ngẫm nghĩ. Liền thuận miệng đáp: “Hoàng thượng tuổi còn quá nhỏ, vụ việc hiện tại là muốn để Ngài đọc đủ sách thánh hiền chứ không phải lâm triều để nghe chuyện. Quá mức sốt ruột thì ngược lại sẽ nóng vội, bất lợi đối với sự trưởng thành của hoàng thượng. Bùi Tướng quốc cho là ai gia nói như vậy có đúng không?”
“Thái Hậu tỉ mỉ. Thần còn xa mới kịp.” Bùi Tuấn liền không hề kiên trì nữa. Hắn mỉm cười lại nói: “Nói đến việc dạy dỗ hoàng thượng, vi thần cũng có khả năng đề cử một người làm Hoàng thượng Thị Độc.”
“A! Tướng Quốc đề cử người phương nào?” Thôi Tiểu Phù liền có hứng thú hỏi han.
“Thần đề cử tiến sĩ Quốc tử giám Hàn Dũ làm Hoàng Thượng Thị Độc. Người này văn chương xuất chúng chỉ là hàng việc nhỏ, văn phong của hắn mạnh mẽ ngạc nhiên hiếm thấy, cầu thực lại chân phương. Vi thần hy vọng phong cách của hắn có thể ảnh hưởng đến Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng mười năm sau đến khi tự mình chấp chính thì có thể trở thành hoàng đế thực sự siêng năng chính trực.”
Thôi Tiểu Phù gật đầu “ Tướng Quốc nói có đạo lý, chuyện này sẽ giao cho Tướng Quốc đi làm.”
Bùi Tuấn đứng lên, hắn chắp tay cười nói: “Thần còn có công vụ, vậy xin cáo lui!”
Bùi Tuấn đi rồi, Thôi Tiểu Phù trầm tư thật lâu không nói, nàng không nghĩ ra Bùi Tuấn tại sao không xin mình đưa ra việc huỷ bỏ Tứ Quỹ mà lại nói chuyện dạy dỗ Hoàng thượng, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ Trương Hoán ra chiêu mà hắn thực sự không thèm để ý sao?
Thôi Tiểu Phù từ từ đi tới phía trước cửa sổ, Bùi Tuấn nói thế ít nhiều cũng làm nàng có một tia xúc động. Thoáng một cái Hoàng thượng đã bảy tuổi, sau mười một năm nữa ngài sẽ tự mình chấp chính. Nói cách khác chính mình còn có thời gian mười một năm, mười một năm này không biết ai sẽ uy hiếp đến Hoàng vị của Lý Mạc?
Trong giây lát, Thôi Tiểu Phù cứng người lại, nàng đột nhiên rõ ràng dụng ý đích thực khi Bùi Tuấn đưa ra Hoàng thượng tự mình chấp chính.
Trương Hoán hôm nay lần đầu tiên tới Môn Hạ Tỉnh. Môn Hạ Tỉnh ở vào bên trái Đại Minh Cung, còn Trung Thư Tỉnh thì ở phía bên phải Đại Minh Cung. Môn Hạ Tỉnh bố trí trong một tòa kiến trúc cực kỳ to lớn. Nó phù hợp với công vụ của Trung Thư Tỉnh. Công năng chủ yếu đối với Trung Thư Tỉnh là xem xét xử lý văn thư bác bỏ tấu phong, phàm chuyện cần thiết của quân đội hay quốc gia đều do Trung Thư Tỉnh hoạch định sách lược trước, nhưng không hề thảo chiếu sắc mà giao Môn Hạ Tỉnh xem xét phúc đáp tấu trình. Sau đó giao cho Thượng Thư Tỉnh ban phát chấp hành. Môn Hạ Tỉnh nếu như có dị nghị đối với phác thảo chiếu sắc của Trung Thư Tỉnh thì có thể vẫn niêm phong để suy nghĩ.
Cho nên Đại Đường có rất nhiều chức vụ trung ương đều phân chia tả hữu, Trung Thư Tỉnh là hữu, Môn Hạ Tỉnh xưng tả. Tỷ như Tả Tể Tướng, Hữu Tể Tướng, tả hữu Tán Kỵ Thường Thị, tả hữu Gián Nghị Đại Phu, tả hữu Bổ Khuyết Lang, tả hữu Thập Di.v..v..., hữu là chính, do Trung Thư Tỉnh quản; tả là phụ, do Môn Hạ Tỉnh nắm, mà phụ lại là người giám sát đối với chính.
Nhưng hiện tại bên trong Môn Hạ Tỉnh vắng lạnh rất nhiều, văn thư của Trung Thư Tỉnh đã không hề phải qua Môn Hạ Tỉnh xét duyệt nữa. Nó trực tiếp do Chính Sự Đường phát cho Thượng Thư Tỉnh. Hơn một trăm người của Môn Hạ Tỉnh cũng thành chức quan nhàn rỗi, cả ngày không có việc gì làm. Hơn nữa Bùi Tuấn quản lý theo phong cách tương đối thoải mái, cả lúc công vụ bận rộn nhất vào buổi sáng mà trong Môn Hạ Tỉnh lớn như thế lại chỉ có mười mấy người. Những người khác hoặc bệnh hoặc có việc đều tự tìm lấy cớ về nhà. Thậm chí Tả Tể Tướng Thôi Ngụ mấy tháng vừa rồi chỉ ghé qua một lần, còn lúc khác đều ở bên Thượng Thư tỉnh Binh bộ ở trong hoàng thành làm công vụ.
Nhưng Thôi Ngụ đối với việc Trương Hoán nhậm chức lại thu xếp vô cùng tỉ mỉ, cho đổi vật phẩm Thị Lang trước đã dùng, toàn bộ đều thay mới. Lại phái người quét dọn sạch sẽ sau trận tuyết đọng và trồng lại rất nhiều cây cối.
Khu làm việc của Trương Hoán là loại có năm gian. Bản thân hắn có phòng công vụ riêng, một gian phòng tiếp khách, hai gian văn thư lục sự để xử lý công văn các địa phương. Còn có một gian để hắn dùng làm phòng nghỉ. Các gian phòng rộng rãi sáng choang cũng rất thoải mái.
Cùng Trương Hoán vào kinh là hai người văn thư. Một người là văn thư cơ yếu Ngưu Tăng Nhụ của hắn. Người kia gọi là Tần Mật, học thức uyên bác, khôn khéo có năng lực. Hắn là thám hoa khoa thi tiến sĩ năm Tuyên Nhân thứ tư, cũng vì xuất thân gia đình thương nhân mà trượt thi tuyển Lại Bộ nên tức giận mà đến Lũng Hữu nhập ngũ, được Lý Song Ngư đề cử cho Trương Hoán.
Bọn họ đều là tâm phúc Trương Hoán, lần này hắn vào kinh nhậm chức Môn Hạ Thị Lang liền mang hai người đến nhậm chức.
“Đô đốc, nơi này hình như không hề có một bản công văn.” Ngưu Tăng Nhụ lật đi lật lại một đống văn thư trên bàn mà mặt mày nhăn như bị. Không ngờ toàn bộ đều là công báo.
“Nơi này là không có công văn gì hết, chúng ta ở chỗ này chủ yếu còn phải xử lý sự vụ quân đội và chấp chính của Lũng Hữu.” Trương Hoán chắp tay đằng sau dạo qua một vòng bên trong phòng nghỉ rồi trở lại trước mặt hai người mà nói: “Hai người các ngươi cũng có lệnh bài ra vào Đại Minh Cung, mỗi ngày trước khi ta vào triều thì thay phiên nhau đến Tuyền Trạch của ta lấy tin. Ở đó mỗi ngày đều sẽ có văn thư Lũng Hữu gửi tới. Trước khi công việc cũ tại Môn Hạ Tỉnh khôi phục thì hai người các ngươi sẽ chuyên môn chỉnh lý văn thư Lũng Hữu cho ta.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Hai người cùng khom người thi lễ.
Trương Hoán cười khoát tay áo mà nói: “Tốt lắm, hôm nay các ngươi đi mọi nơi một chút. Làm quen qua với tình hình Môn Hạ Tỉnh rồi tự mình đi ăn cơm trưa. Ta hiện tại đi xem việc ở Chu Tước Môn.”
Đại Minh Cung, Trương Hoán cứ quen đường cũ, hắn không cưỡi ngựa mà là ngồi xe ngựa. Có hai mươi mấy tên thân binh hộ vệ đi xuyên hoàng thành tới nơi đặt hai Quỹ ở Chu Tước Môn.
Tứ Quỹ là một loại hòm đặt trên đài hiến kế. Mỗi bên phải trái Chu Tước Môn có hai cái. Nhưng hôm nay chỉ có hai Quỹ của Môn Hạ Tỉnh bày ra, ở vào bên trái Chu Tước Môn trên hai bệ đá cao ước một trượng.
Chung quanh mỗi một bệ đá cũng có một trăm tên binh lính hộ vệ, đều là quân Tây Lương do Trương Hoán mang đến mặc trang phục Thiên Kỵ Doanh năm đó. Hiện tại đã tới gần giữa trưa, dân chúng xem náo nhiệt phần lớn đã tản đi. Lý Tu Hạ vẫn chưa đi. Cũng như hàng ngày hắn không cần ra mặt, chỉ vào thời gian cố định thì đến thu thập đơn thư khiếu nại được gửi bên trong Quỹ.
Nhưng hôm nay là ngày thứ nhất hai Quỹ công diễn. Lý Tu Hạ thân mặc quan phục Đại Đường khí thế uy nghiêm đứng ở bên cạnh Quỹ can gián thương nghị tình hình chính trị đương thời. Suốt một buổi sáng, hắn cũng không nhúc nhích một bước nào. Còn bên cạnh Quỹ khác giải oan trần khuất thì có Tả Thập Di của Môn Hạ Tỉnh đứng. Đó là một quan viên ước khoảng bốn mươi tuổi tên là Vạn Lương, cũng là con rể thứ hai của Trường Tôn Nam Phương, chính vợ hắn vay tiền của Trường Tôn Y Y.
Giờ phút này, bên cạnh Quỹ gián nghị tình hình chính trị đương thời vừa lúc có mấy đại diện thương nhân Nhật Bản đến, tay cầm một đơn thư. Bọn họ hy vọng triều đình Đại Đường có thể chấp thuận cho bọn họ đem một số công cụ dệt tiên tiến mang về Nhật Bản.
Nhưng bọn hắn lại không nhận ra chữ triện trên hai Quỹ, mà phiên dịch lại không ở cạnh làm cho họ phải chít chít oa oa không ngừng để hỏi. Muốn biết bọn họ gởi đơn thư khiếu nại hẳn là đặt ở đúng Quỹ, Vạn Lương mặc dù nghe không hiểu bọn họ nói cái gì nhưng hắn lại biết Lý Tu Hạ chính là người Nhật Bản liền chỉ chỉ Lý Tu Hạ ý muốn nói với mấy thương nhân Nhật Bản bảo bọn họ đi tìm người kia.
Mấy người thương nhân Nhật Bản thấy Lý Tu Hạ cũng thấp lùn như bọn họ, hơn nữa bộ dáng cũng rất có có vẻ là đồng hương thì nhất thời kích động vây quanh Lý Tu Hạ, phảng phất chốn tha hương nhìn thấy thân nhân rồi mồm năm miệng mười thuật cái gì đó.
Nhưng Lý Tu Hạ lại nhăn mặt, không để ý chút nào tới mấy người đồng hương Nhật Bản. Hắn đường đường người Đại Đường, há có thể biết người Oa? Há có thể nghe hiểu tiếng Oa? Một lát sau nhi thấy bọn họ không chịu tản đi liền lớn tiếng quát: “Ta làm sao mà nghe hiểu được Nhật ngữ, các ngươi còn làm loạn thì đừng trách ta bắt ngươi đến cửa quan!”
Mấy người thương nhân Nhật Bản bị dọa đều bất giác lui lại vài bước thất vọng nhìn quan viên Đại Đường có cùng một loại bộ dáng như bọn họ. Hắn cũng không hiểu tiếng Nhật Bản.
Lúc này đã là lúc ăn cơm trưa, ở hoàng thành rất nhiều quan viên đều đi ra ăn cơm. Mấy người thương nhân Nhật Bản liếc mắt liền thấy được một người quan viên dịch quán đón khách Hồng Lư Tự từng tiếp đãi bọn họ, hiểu được tiếng Nhật Bản. Bọn họ giống như thấy cứu tinh bèn tiến lên kéo lại nhờ phiên dịch, kể rõ cho hắn hiểu.
Quan viên này liếc mắt thoáng nhìn Lý Tu Hạ, khóe miệng toe toét cười khan hai tiếng tiến lên nói với Lý Tu Hạ: “Bọn họ là muốn xin triều đình đồng ý bán một nhóm công cụ dệt cho bọn hắn mang tới Nhật Bản, cũng không biết nên cho vào Quỹ nào?”
“Thì ra là thế!” Lý Tu Hạ trên mặt lộ ra một vẻ bừng tỉnh bèn chỉ chỉ Quỹ bên cạnh “ Nói cho bọn họ cứ cho vào chỗ này.”
Quan viên Hồng Lư Tự quay đầu lại nói vài câu, mấy người Nhật Bản cảm ơn ngàn vạn lần rồi đem thư cho vào trong Quỹ. Lý Tu Hạ lại quay xuống nghiêm túc nói với quan viên nọ: “Ngươi nói cho bọn họ, nếu đến Đại Đường chúng ta bán hàng thì đương nhiên cần học thông thạo tiếng Hán. Chẳng lẽ muốn ngược lại người Đại Đường chúng ta học tiếng Nhật Bản sao?”
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn