The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 199: Chuẩn Bị Chiến Tranh Lũng Hữu
rương Hoán cười mà không nói, điều này mà còn phải hỏi sao? Vẫn còn đang đàm phán mà một người Vi gia nôn nóng nào đó đã tiết lộ điểm mấu chốt.
Trương Hoán mới trở lại quán rượu thì một người thân binh liền vội vàng chào đón: “Đô đốc, vừa mới có người đến báo Bùi Tướng quốc đã chờ ở trong phủ.”
“Đã biết, bảo các huynh đệ ăn nhanh lên rồi chuẩn bị trở về.”
Từ hôm qua lúc Trương Hoán đến Lũng Hữu tới bây giờ, hắn cũng không nói chuyện riêng với Bùi Tuấn nhiều. Hắn cũng biết đàm phán chẳng qua là một trò diễn đi ngang qua sân khấu, song phương tiến hành ký tên lập khế ước với nhau. Còn đàm phán thực sự cũng đã hoàn thành trước đó. Ví dụ như lần này, hắn sẽ không trao đổi trực tiếp mặt đối mặt gì cùng Vi Ngạc. Những điểm mấu chốt và nhượng bộ của song phương đều do Bùi Tuấn ở giữa hoàn thành.
Cho nên hôm nay Bùi Tuấn đến, tất nhiên nhất định đạt được hiệp định cùng Trương Hoán.
Lần Chu Thử tạo phản này khiến cho việc Thôi Viên chiếm ưu thế trong Nội các vốn dễ như trở bàn tay lại bị mất ngoài ý muốn. Nó làm cho tôn thất Đại Đường lần đầu tiên được tham gia Nội các. Lý Miễn mặc dù có thân phận là người trung lập, nhưng ông ta vẫn luôn ủng hộ Thôi Tiểu Phù. Ông ta kiên quyết phản đối quan điểm của Thôi Viên chủ trương hoàn toàn làm mất quyền lực hoàng quyền, nên cũng được coi là người thuộc Bảo Hoàng đảng.
Vì vậy, Bùi Tuấn liền trở thành người được lợi lớn nhất trong dịp cải tổ Nội các lần này.
Giờ phút này, vị Tả Tể Tướng Đại Đường đang ngồi ở trong phòng Trương Hoán nhàn nhã đọc sách. Ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng cười của Trương Hoán: “Nhạc phụ đại nhân Oánh nhi đã sinh con trai.”
Bùi Tuấn ngẩn ra, ông ta lập tức để sách xuống bàn mà ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Oánh nhi hiện tại có khỏe không?”
Trương Hoán đi lên trước, thi lễ thật thấp rồi cười nói: “Xin Nhạc phụ đại nhân yên tâm, hai mẹ con bọn họ đều bình an.”
Bùi Tuấn hưng phấn xoa tay, ông ta vội vàng kéo tay Trương Hoán mời hắn ngồi xuống “ Lúc trước ta cũng muốn hỏi con về tình hình của Oánh nhi, ta đang lo lắng không thôi, con lại đưa tới tin tức tốt cho ta. Thật là hả lòng hả dạ!”
Trương Hoán cười gượng mà nói: “Lần này con đến Lũng Hữu, thật sự là thời gian quá cấp bách. Con hy vọng chiều nay lsẽ quay về Hà Tây. Không dối gì nhạc phụ đại nhân, con không yên lòng về Vũ Uy.”
Bùi Tuấn ngẩn ra, vẻ vui mừng trên mặt dần dần tan đi. Ông ta trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Trương Hoán lắc đầu, thở dài bảo: “Con phạm vào một sai lầm lớn, không nên đồng ý với đề nghị cho người Đảng Hạng đến Lưu Sa Hà đãi vàng.”
Trong tháng mười năm Tuyên Nhân thứ hai, Trương Hoán được triều đình chánh thức phong làm Hà Tây Tiết Độ Sứ. Đây là điều kiện để hắn cùng với Vi Ngạc đạt được thoả thuận hòa giải. Hắn đồng ý vào lúc quân Vi gia Nam chinh Thục quận thì quyết không thừa dịp tiến công Lũng Hữu trống rỗng. Đồng thời kiên quyết ủng hộ triều đình bình định Chu Thử tạo phản. Vì điều đó hắn đặc biệt trợ giúp quân Vi gia Nam chinh hai nghìn thớt chiến mã, coi như sự ủng hộ của hắn đối với việc triều đình tiêu diệt phỉ Chu Thử lầnnày.
Ngày mùng một tháng mười một, hai mươi vạn đại quân Đại Đường trùng trùng điệp điệp nhằm hướng Kiếm Nam kéo tới.
Trận tuyết đầu mùa đã lặng lẽ phủ xuống dải đất Hà Tây, đất trời trắng xoá một mảnh. Những bông tuyết dày đặc mảnh mai không biết mệt mỏi phủ lên mặt đất chỉ một đêm đã khiến cho trên bề mặt cả vùng Hà Tây đọng lại một tầng hóa trang màu bạc dày cộp.
Những con sông lớn nhỏ đều đã đóng băng, cây cối đã cực kỳ tráng lệ, trong suốt long lanh. Những dải băng đến hơn trăm dặm kéo dài liên miên không dứt làm cho người ta như cảm thấy đang dấn thân vào thế giới Thủy Tinh. Trên đường cái quan người đi đường rất thưa thớt, thường thường phải qua mấy canh giờ mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện một cỗ xe ngựa vận chuyển than củi đến Vũ Uy để bán.
Đột nhiên, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập phá tan sự yên lặng của buổi sáng. Hơn mười thớt chiến mã từ phía tây chạy như bay đến. Tiếng vó ngựa nặng nề làm lớp tuyết đọng trên nhánh cây hai bên đường bị chấn động mà rơi xuống rào rào. Chiếc xe chở than vội vàng né tránh sang bên đường, hơn mười kỵ binh giống như một cơn gió thổi qua lướt ở bên cạnh xe ngựa rồi nhanh chóng liền biến thành một đám những chấm đen.
“Chẳng lẽ lại có chuyện quân khẩn cấp gì chăng?” Ông bán than tự nhủ lẩm bẩm một câu, lại phấn chấn tinh thần đẩy nhanh tốc độ nhằm hướng Vũ Uy thành chạy tới.
Mặc dù tiết trời đóng băng lạnh cóng, nhưng bên trong sân tập ở ngoài thành Vũ Uy lại khí thế ngất trời. Hơn vạn người từ mỗi huyện tụ tập thành Dân Đoàn đang tích cực luyện tập. Đằng đông là mấy đao trận đã sắp hàng chỉnh tề, cầm thuẫn vung đao tiếng kêu vang trời; mà ở phía tây chính là huấn luyện kỵ binh. Mấy đội kỵ binh đang tập phóng nhanh cỡi ngựa bắn cung trên lưng ngựa. Con ngựa phi vút qua cách bia bắn mấy chục bộ, mũi nỏ chợt từ trên ngựa bắn ra hoặc trúng thân bia hoặc chệch khỏi mục tiêu.
Trương Hoán có Dân Đoàn Binh Mã Sử Lý Song Ngư cùng đi đang thị sát việc huấn luyện Dân Đoàn binh. Những Dân Đoàn binh này ngoại trừ không mặc khôi giáp ra thì so với quân chánh quy đã không có gì khác nhau. Từ đầu tháng chín bọn họ bắt đầu tập trung huấn luyện, đã khổ luyện được gần ba tháng rồi.
“Hiệu quả huấn luyện cũng không tệ lắm, cũng không biết thực chiến như thế nào. Hãy nhớ đẩy mạnh nữa việc huấn luyện cho bọn họ phục tùng quân lệnh, cho dù ở phía trước là vách đá cứ vẫn không ngừng ra lệnh “ đều nhảy xuống cho ta'!”
“Thuộc hạ tuân lệnh! Ngày mai liền dẫn bọn hắn đi Kỳ Liên sơn.”
Trương Hoán thấy vẻ mặt Lý Song Ngư nghiêm túc thì không khỏi khẽ cười nói: “Đi vào núi có thể huấn luyện thể lực cho bọn họ, nhưng mà không nên thực sự leo vách đá. Chẳng qua là ta làm cách khác.”
Lúc này, Trương Hoán từ xa nhìn thấy bên ngoài giáo trường có một con sông, ở bên cạnh đang tụ tập không ít binh lính liền nhằm hướng bờ sông đi tới.
Con sông bề rộng chừng hai mươi trượng, băng trên mặt sông băng đã được đục đang tỏa ra hơi trắng. Trên hai bờ sông tụ tập đến hơn hai nghìn binh lính, tất cả đang cởi trần sắp hàng thành vài đội.
Một vị tướng quân phất cờ đỏ. Lập tức có hai đội gần ngàn người đồng loạt nhằm hướng giữa sông chạy vội đi, bọn họ cùng rống to rồi không chút do dự nhảy xuống sông ra sức bơi về bờ bên kia.
Trương Hoán hài lòng gật đầu hỏi Lý Song Ngư: “Bọn họ duy trì đã bao lâu rồi.”
“Khởi bẩm đô đốc, từ đầu tháng mười đến bây giờ mọi người chia làm năm tốp lớn. Mỗi ngày đều phải xuống sông bơi nửa canh giờ, mưa gió cũng không ngừng.”
Trương Hoán gật đầu “ Ta đã lệnh cho La Nghiễm Chánh chuẩn bị khôi giáp, chiều hôm nay sẽ phát xuống. Từ ngày mai trở đi bọn họ sẽ mang giáp luyện tập. Khi mặc vào khôi giáp thì ngươi phải nói cho bọn họ, bọn họ đã không phải Dân Đoàn mà là quân Tây Lương chánh quy.”
Lý Song Ngư vui mừng, hắn liền vội vàng hỏi: “Đô đốc. Chẳng lẽ là đã tới lúc xuất binh Lũng Hữu?”
“Nhanh thôi!” Trương Hoán nhìn mười mấy chấm đen nhỏ từ đằng xa đang chạy vội mà đến, hắn cười nhạt bảo: “Ta đang chờ đợi thời cơ tốt nhất đến.”
Chỉ chốc lát mười mấy chấm đen phi tới gần. Đó là hơn mười người thám báo kỵ binh, bọn họ nhảy xuống ngựa rồi tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm đô đốc. Tình hình Hà Hoàng yên tĩnh, không có dấu hiệu quân đội tập hợp. Tạm thời mặt đường đóng băng nghiêm trọng nên xe lớn chở đồ quân nhu không thể đi lại.”
“Còn tình hình Hoàng Hà đóng băng như thế nào?”
“Sông Hoàng Hà mặt nước đã kết thành băng, thuyền không thể đi. Nhưng đại đội nhân mã muốn đi qua còn cần thêm thời gian.”
“Các ngươi vất vả rồi.”
Trương Hoán lập tức quay đầu nói với Lý Song Ngư: “Ngươi cần gia tăng huấn luyện, xuất binh Lũng Hữu chỉ trong vòng mười ngày.”
Dứt lời, hắn lập tức lên ngựa quay trở về thành Vũ Uy. Hắn vừa tới nha môn đô đốc liền thấy Đỗ Mai vội vã chạy tới.
“Đô đốc, có tin tức từ Thục quận!” Đỗ Mai giơ cao một cuộn giấy tin chim câu mang tới mà nói hưng phấn.
“Đi! Vào trong phòng rồi nói.”
Bên trong phòng có đốt lửa cực kỳ ấm áp. Trương Hoán ngồi xuống rồi nhận thư từ trên tay Đỗ Mai. Đây là phi nô khách ( thám báo) do bọn họ thu xếp ở tại Hán Trung gửi tin tức cho Khai Dương rồi lại từ Khai Dương chuyển tới Hà Tây.
Trên thư chỉ viết mấy câu, nói là quân Đường một mạch thế như chẻ tre. Thôi Khánh Công đã thu phục ba quận, mà lộ quân phía tây của Vi Ngạc thế còn mạnh hơn, đã phá được quận Lãng Trung, tranh lên được phía trước Thôi Khánh Công.
Mà Chu Thử quá ư sợ hãi, hơn mười vạn quân đã lùi bước đến quận Tử Đồng.
“Đô đốc, chỉ sợ tình thế quân Đường không ổn.”
“Vì sao?”
Đỗ Mai cười gượng mà bảo: “Không hề đánh một trận nào mà quân Đường liền chiếm lĩnh hơn mười quận huyện, thật sự là Chu Thử vô năng như vậy sao? Thuộc hạ xem ra là hắn đang dùng kế kiêu binh. Chiến tuyến càng dài thì càng phải chia quân ra nhiều hơn, hơn nữa tiến quân quá thần tốc thì chỉ sợ hậu cần tiếp tế không kịp.”
Trương Hoán không nói gì, vì hắn xem ra hậu cần cũng không là vấn đề, có thể tiếp tế ngay tại chỗ. Mấu chốt là Thôi Khánh Công và Vi Ngạc rõ ràng cố ý tranh giành nhau, nếu như quân Đường thất bại thì đây sẽ là cội rễ của bại vong.Một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng “ Cứ để bọn họ đánh đi, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được.”
Hắn đem tin chim câu ném vào trong chậu than đốt đi, liền nói với Đỗ Mai: “Hãy để cho nội tuyến Khai Dương bắt đầu hành động làm tăng sự ngạo mạn của Vi gia. Một khi Hoàng Hà đóng băng thì chúng ta lập tức hành động!”
Vi gia xuất binh đến nay đã gần được một tháng, tin tức tình hình Hà Tây mỗi ngày một nghiêm trọng hơn do thám tử Hồ chưởng quỹ sắp xếp tại Hà Tây không ngừng cuồn cuộn đưa tới quận Khai Dương. Cùng lúc đó, tin Trương Hoán cầu viện Lũng Hữu cũng gửi đến nhà Vi gia như tuyết rơi.
Vi Ngạc đã tự mình lãnh binh đi đến Kiếm Nam trừ phiến loạn, giờ phút này chủ trì đại cục Vi gia tại quận Khai Dương chính là em thứ ba của Vi Ngạc - Vi Độ. Ông ta nguyên là Thứ Sử quận Lũng Tây, năm nay được điều làm Thứ Sử quận Khai Dương. Vi Độ là người cực kỳ cẩn thận chặt chẽ, tất cả mọi thứ ông ta đều chiếu theo sự bố trí của đại ca trước khi đi để xử lý. Đối với chuyện Hà Tây cầu viện thì ông ta hờ hững, mỗi ngày đúng lúc mở cửa thành lại tự mình thị sát tình hình bên trong thành.
Lũng Hữu vốn có quân đội mười một vạn người. Vi Ngạc Nam chinh mang theo sáu vạn, lại có một vạn người đảm nhiệm hậu cần, vận chuyển lương thảo đồ quân nhu nên trước mắt khu vực Lũng Hữu chỉ còn lại có bốn vạn quân trấn thủ. Chủ yếu bố trí tại hai quận là Hội quận cùng quận Khai Dương, mặt khác tại quận Kim Thành cũng có năm nghìn quân đóng giữ.
Hơn một tháng qua, Vi Độ mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, e sợ Trương Hoán cùng Đoạn Tú Thực không tuân thủ hiệp ước, thừa dịp Lũng Hữu bỏ trống mà xuất binh. Cho nên sáng sớm mỗi ngày sau khi dậy ông ta làm chuyện thứ nhất là xem tin tức từ Hà Tây cùng quận Linh Vũ. Về phía quận Linh Vũ tình thế yên tĩnh, không có biến động khác thướng. Còn ở phía quận Vũ Uy thì tình thế lại không ổn, theo đại ca nói là người Đảng Hạng đang làm loạn.
Sáng sớm hôm nay, Vi Độ cũng như mọi khi thị sát ở trong thành. Mỗi ngày ông ta đi theo lộ tuyến rất đơn giản, cũng rất cố định. Cứ chỉ đi trên trục đường cái trong thành Khai Dương hai vòng liền quay về phủ Thứ Sử.
Khi ông ta đi tới gần quán rượu Tịch Gia thì đột nhiên nghe thấy một nam nhân đang cao giọng hô to “ Các vị hương thân, Hà Tây đại loạn. Người Đảng Hạng đã giết mấy ngàn hộ quân gia người Hán. Ai có thân thích ở đó thì mau chóng thắp hương xin phù hộ đi!”
Cùng với tiếng la của hắn, không ít người đi trên đường xúm lại mồm năm miệng mười hỏi tin tức. Vi Độ sầm mặt lập tức lệnh cho tả hữu: “Dẫn người này tới đây!”
Chỉ chốc lát, nam nhân đang hô loạn tin tức bị mang đến, Vi Độ hỏi hắn: “Ngươi là ai? Nghe được tin tức người Đảng Hạng giết người Hán từ đâu?”
Nam nhân kia quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ bảo: “Tiểu nhân là tiểu nhị ở quán rượu Tịch Gia, sáng sớm nay thân thích của tiểu nhân từ Hà Tây chạy về, tiểu nhân nghe họ nói.”
Vi Độ hứng thú liền lập tức truy vấn: “Thân thích nhà ngươi hiện ở đâu?” “ Tiểu nhân mới thu xếp cho bọn họ ăn cơm trong quán rượu.”
“Mau đưa ta đi gặp bọn họ.”
Những người chạy từ Hà Tây về là cả nhà. Nam nhân ước hơn ba mươi tuổi trông có vẻ hiền hậu thành thật. Phía sau còn có bà vợ xanh xao vàng vọt, hai bên người vợ thì mỗi đứa con kéo một bên, chúng đều có ánh mắt khiếp đảm trốn ở phía sau lưng mẹ. Còn trên mặt đất chất bừa một số đồ dùng.
Thấy có Thứ Sử đi vào thì Tịch chưởng quỹ vội vàng tươi cười đi ra đón. Tiểu nhị chỉ chỉ người thân của mình nói nhỏ vài câu với Tịch chưởng quỹ. Tịch chưởng quỹ vội vàng cho dẫn người vợ cùng con cái tới phía sau, còn nam nhân kia thì được tiểu nhị dẫn đến trước mặt Vi Độ.
“Ngươi chớ sợ hãi, cứ nói cho ta về tình hình Hà Tây. Bổn quan sẽ có thưởng.” Vi Độ thấy nam nhân này đỏ mặt lên, vẻ mặt thật thà thì không khỏi mỉm cười tiếp tục: “Ngươi nguyên là người ở đâu, làm sao lại đi Hà Tây?”
Nam nhân quỳ xuống, lắp bắp nói: “Tiểu dân nguyên là người quận Lũng Tây có em trai tham gia quân ngũ tại Hà Tây. Cả nhà thảo dân được thu xếp làm hộ quân binh nên đi Hà Tây tìm nơi nương tựa nó, rồi được bố trí đến huyện Cô Tang.”
Vi Độ từng làm quan tại quận Lũng Tây nhiều năm, nghe hắn nói chính là người Lũng Tây thì nổi lòng thương hại liền đưa mắt cho tả hữu. Lập tức có người đặt ở trước mặt nam nhân hơn mười quan tiền. Nam nhân liên tục dập đầu tạ ơn, cảm động đến rơi nước mắt.
Vi Độ ha hả cười một tiếng rồi lại hỏi: “Nghe nói bên phía Hà Tây người Đảng Hạng đang làm loạn. Rốt cuộc là loạn lạc như thế nào, ngươi nói tỉ mỉ cho ta.”
Nỗi xúc động của nam nhân đã bớt đi anh ta đã hơi hơi bình tĩnh trở lại, hắn liền nói: “Lúc trước người Đảng Hạng vừa tới thì còn tốt, có chăn thả, có thuê ruộng trồng trọt. Nhưng từ đầu tháng tám có không ít người Đảng Hạng đột nhiên yêu cầu được phân phối ruộng đất như người Hán. Quan phủ không đáp ứng thì bọn họ lại bắt đầu gây rối. Sau đó lại bị quan phủ trấn áp nghe nói đã chết không ít người. Người Đảng Hạng liền làm loạn càng ngày càng dữ dội. Một tháng trước trên vạn người Đảng Hạng chiếm lĩnh huyện Cô Tang. Bọn họ chiếm hữu phi pháp ruộng đất, đuổi người Hán, giết mấy ngàn người. Cả nhà Vương Nhị thúc hàng xóm của thảo dân liền bị bọn họ giết sạch. Tiểu dân nhanh chóng tranh thủ mang vợ con cùng một đám người chạy khỏi Hà Tây, không dễ dàng vượt sông Hoàng Hà tại quận Kim Thành. Lại tự đánh giá không có chỗ ở nên liền tới tìm nơi nương tựa vào em họ của tiểu dân.”
“Thì ra là thế!” Vi Độ khẽ vuốt chòm râu, do dự chỉ chốc lát lại hỏi: “Còn Hà Tây khai chiến ra sao?”
“Lúc đi tiểu dân nghe nói quan quân đã tập kết mấy vạn người, mà người Đảng Hạng cũng tập kết hai vạn người. Nhưng mà chỉ là nghe nói chứ cũng không tận mắt thấy.”
Vi Độ đứng lên, lộ vẻ toàn thân nhẹ nhõm. Ông ta khẽ cười nói với Tịch chưởng quỹ: “Cứ cho cả nhà bọn họ ở lại quận Khai Dương đi! Ngươi lo thu xếp cho bọn họ, nếu như có gì cần thì có thể xin quan phủ.”
Tịch chưởng quỹ liên tục gật đầu khom lưng cười nói: “Xin Thứ Sử yên tâm, thảo dân nhất định làm theo!”
Vi Độ rời khỏi quán rượu. Ông ta đã hoàn toàn yên tâm, Trương Hoán không có khả năng lại tập kích Lũng Hữu
Lại qua vài ngày, tiết đông chí năm Tuyên Nhân thứ hai đã đến. Sông Hoàng Hà đã hoàn toàn đóng băng. Lúc này, một cơn bão tuyết lớn đang tràn đến khu vực Hà Lũng.
Hội quận, vào hồi đầu năm thì tòa thành này đã bị hủy hơn phân nửa, dân cư điêu linh. Vi Ngạc quyết định phá bỏ hai huyện thành chung quanh, dùng đá tường thành của chúng để trùng tu Hội quận. Đồng thời cũng di dân cư vào trong thành nên nó nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng. Tường thành trở nên thêm cao lớn chắc chắn, dân cư cũng từ từ tăng lên. Hiện tại, nơi này đã trở thành vị trí yết hầu phòng ngừa Trương Hoán đông tiến hay Đoạn Tú Thực xuôi nam. Sau khi Vi Ngạc dẫn quân xuôi nam, Hội quận vẫn có một vạn năm nghìn trọng binh đóng quân, Chỉ huy sứ Hội quận tên là Vương Quang Mậu, cũng là một người cùng quê đã đi theo Vi gia nhiều năm.
Từ lúc bắt đầu tiết đông chí, một trận bão tuyết lớn đã quét qua vùng đất Hà Lũng. Những đợt cuồng phong mang theo tuyết rơi xoáy tròn gào thét trên không trung. Nhà nào nhà nấy đều cửa đóng then cài, trong thành ngoài thành không một bóng người.
Nhưng Chỉ huy sứ Hội quận Vương Quang Mậu cũng không dám lơ là. Lúc gần đi Vi Ngạc từng hạ nghiêm lệnh cho ông ta để bất kỳ lúc nào cũng phải đề phòng Trương Hoán ở Hà Tây đánh lén. Cùng với những người khác, trong khoảng thời gian này Vương Quang Mậu bị tin tức người Đảng Hạng làm loạn Hà Tây nhồi vào đầy tai, càng không ngừng có người của Trương Hoán mang tin tức qua sông để van xin cầu viện. Ông ta nghe đến phát chán.
Còn may, từ khi Hoàng Hà không thể đi thuyền tới nay thì người mang tin tức Hà Tây liền không hề trở lại, ông ta cũng được yên ổn hơn.
Buổi sáng hôm nay, tuyết đã dần dần nhỏ đi. Vương Quang Mậu đang thu xếp cho quét dọn tuyết đọng bên trong thành thì đột nhiên nhận được tin báo khẩn cấp của trạm canh gác bên bờ Hoàng Hà, nói trên Hoàng Hà phát hiện có dấu hiệu người qua sông.
Vương Quang Mậu thất kinh, Hoàng Hà đã đóng băng, nếu như quân Hà Tây đánh tới thì làm sao bây giờ? Ông ta lập tức mệnh lệnh cho phó tướng giữ nghiêm thành trì, còn chính mình lại mang một ngàn người đi tới bờ Hoàng Hà xem tình hình.
Cũng như bờ bên kia, ở phía Hội quận trên bờ Hoàng Hà cũng xây vài tháp canh gác để giám sát tình hình Hà Tây. Khi Vương Quang Mậu chạy tới bờ Hoàng Hà thì hàng trăm tên bảo vệ đã chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch. Sắc trời mù mịt, những bông tuyết mảnh mai vẫn đang bay.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Trong quang cảnh tuyết bay mù mịt, Vương Quang Mậu thấy vô số người quần áo lam lũ đang dìu nhau đi trên mặt băng, cũng không thấy quân canh của mình ngăn cản thì ông ta bất giác có phần hơi tức giận.
“Bẩm báo tướng quân, thuộc hạ đã chạy tới hỏi, là một số người Đảng Hạng từ Hà Tây chạy trốn đến đây.” Giáo Úy tháp canh gác chạy tới bẩm báo.
“Người Đảng Hạng?” Trong lòng Vương Quang Mậu nghi hoặc, người Đảng Hạng không phải đang đánh nhau ở Hà Tây với Trương Hoán sao? Sao lại đã quay về, chẳng lẽ là bọn họ bị Trương Hoán đánh bại rồi sao?(¯`·.º†Boy†º.·´¯)
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn