Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 171: Giết Gà Dọa Khỉ
y vọng duy nhất hiện tại của hắn chính là Đô đốc Lương Châu chẳng qua là do con rể của tướng quốc mới lên đến địa vị cao như vậy. Sau khi mọi người lập thành nhóm đối kháng, có thể hắn sẽ biết khó mà lui.
Tuy nhiên vấn đề trước mắt hắn nhất định phải đối mặt, Vương huyện lệnh trầm ngâm hồi lâu rốt cục đáp lại:
“Đa tạ sứ quân tín nhiệm thuộc hạ, thuộc hạ tất nhiên sẽ đi nhậm chức, tuy nhiên hiện giờ công vụ còn phải chỉnh sửa nên mất chút thời gian, xin Trương sứ quân hãy cho ta thêm chút thời gian chuẩn bị.”
Kế sách bây giờ chỉ có thể kéo dài để giải quyết, tự tạo ra vài vấn đề làm phức tạp tình huống thêm, như vậy sẽ tạo thành cục diện muốn đi cũng không được, Vương huyện lệnh hiểu rõ quy tắc ngầm trong quan trường, rất nhiều chuyện chỉ một chữ kéo dài cũng không giải quyết được.
Vương huyện lệnh vừa nói vừa nhìn trộm vẻ mặt của Trương Hoán, thấy hắn vui vẻ gật đầu, nội tâm không khỏi thầm đắc ý, quả nhiên là vẫn còn non lắm, không ngờ Trương thứ sử này không chỉ không có kinh nghiệm quan trường, hơn nữa cũng giải quyết vấn đề tựa hồ cũng qua loa. Chỉ thấy Trương Hoán gật đầu, sau đó liền nói ra một câu làm cho Vương huyện lệnh cơ hồ hôn mê luôn:
“Vậy được rồi, ta cho ngươi ba canh giờ để xử lý, buổi chiều sẽ có huyện lệnh mới tới nhận bàn giao việc với ngươi.”
Vương huyện lệnh thất tha thất thểu rời khỏi nha môn thứ sử. Trong nội tâm hắn uể oải đến cực điểm, ngồi vào xe ngựa cũng không muốn đến huyện nha nữa, chỉ phân phó một câu hồi phủ, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Xe ngựa thong thả, phủ đệ của Vương huyện lệnh là khu nhà giàu tại thành đông Vũ Uy quận, đi đến phủ thứ sử chỉ mất một khắc, xe ngựa đi đường xóc nảy, Vương huyện lệnh cũng dần dần tỉnh táo lại. Không đúng! Cho dù hắn là con rể tướng quốc, không thông thạo việc quan trường, nhưng hắn cũng không thể ngu ngốc như vậy, ba canh giờ để bàn giao công việc, đây là hắn cố ý đuổi mình đi. Hắn muốn làm gì?
Vương huyện lệnh lập tức toát mồ hôi, đây không phải là thăng chức bình thường, hắn thực chất muốn nắm giữ Hà Tây trong tay. Trong đầu Vương huyện lệnh xoay chuyển cực nhanh, Vũ Uy là một trong năm huyện, Thần Ô huyện là trung tâm của quận, lại là khu có đông nhân khẩu nhất, giàu có nhất và đông đúc nhất, hắn muốn ra tay tất nhiên sẽ bắt đầu từ Thần Ô huyện, chẳng lẽ là hắn muốn khai đao bắt đầu từ mình sao?
Vương huyện lệnh tâm rơi vào vực sâu, đúng lúc này xe ngựa cũng ngừng lại:
“Lão gia, đến phủ rồi.”
“Quay lại, đưa ta quay lại phủ thứ sử.”
Vương huyện lệnh trong nháy mắt cũng nghĩ đến một khả năng khác, Trương Hoán muốn muốn động thủ với người của Nghiêm huyện lệnh, hắn trước hết muốn đoạt chức huyện lệnh, làm Nghiêm huyện lệnh mất quyền lực. Tuy nhiên hắn là đô đốc uy vũ, nếu có thể điều mình đi, tất nhiên cũng có thể điều Nghiêm huyện lệnh đi, như vậy không cần làm giảm quyền lực của Nghiêm huyện lệnh!
Chẳng lẽ là
Vương huyện lệnh dần dần đã hiểu rõ dụng ý của Trương Hoán
Xe ngựa rất nhanh đã tới nha môn thứ sử, thị vệ không có hỏi gì, cười cười dẫn hắn vào gặp Trương Hoán.
“Vương huyện lệnh mời đi vào! Thứ sử đã đợi ngươi lâu rồi!”
Vương huyện lệnh nơm nớp lo sợ đi vào gian phòng, thấy Trương Hoán đang chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ ngưng mắt nhìn bầu trời, hắn lập tức tiến lên quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
“Vương Tiềm nguyện vì đô đốc làm việc”
“Ngươi quả nhiên là người thông minh.”
Trương Hoán chậm rãi xoay người lại, liếc mắt nhìn hắn đạm cười nhạt, nói:
“Ta nể ngươi là bạn cũ của Đỗ Mai, cho ngươi cơ hội lần này.”
Hơn một trăm con khoái mã đang chạy như bay tại Hà Tây, nhanh như chớp hướng tới huyện Thiên Bảo, khi mặt trời xuống núi, Trần Bình ào ào xông vào thị trấn Thiên Bảo.
“Không cần đa lễ, đô đốc mệnh ta tới làm một chuyện quan trọng.”
Trần Bình lôi kéo huyện lệnh Lý Hàn Kiệt bước nhanh vào trong huyện nha.
“Đô đốc có chuyện gì?”
Lý Hàn Kiệt thấy Trần Bình vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng hắn có chút bất an hỏi thăm.
“Đô đốc muốn tìm một thám tử người Thổ Phiên, ở đây ngươi có không?”
Lý Hàn Kiệt cả kinh, thám tử Thổ Phiên? Hắn đã ở huyện Thiên Bảo nhiều năm như vậy, mọi tin tức đều biết, thám tử tất nhiên là có, nhưng trên mặt bọn họ cũng không thể khắc lên hai chữ thám tử.
“Thám thử Thổ Phiên ta hiện tại không có phát hiện, chi bằng ta sẽ đặc biệt lưu ý, nếu có tin tức sẽ lập tức bẩm báo.”
Trần Bình lắc đầu.
“Đô đốc chỉ cho ta thời gian hai ngày, trước tối ngày mai ta phải bắt được một thám tử Thổ Phiên. Đây là quân lệnh. Lý huyện lệnh giúp ta.”
Lý Hàn Kiệt nghe nói chỉ có thời gian hai ngày, không khỏi la lên:
“Thám tử Thổ Phiên không phải nói có thì có, ngươi bảo ta đi đâu tìm bây giờ?”
Trần Bình cười quỷ dị.
“Vậy lúc này ngươi có phạm nhân người Thổ Phiên nào không?”
“Người Thổ Phiên?”
Lý Hàn Kiệt thoáng nghĩ tới, vội vàng nói:
“Có! Có hai người, đều là phạm nhân giết người, ta đã báo với quận, chỉ đợi áp tải về xử trảm.”
“Vậy hai người kia hãy giao cho ta!”
“Việc này, việc này chỉ sợ không hay đâu!”
Lý Hàn Kiệt khẩn trương, hồ sơ hai người kia đã báo lên quận, sau này nếu hỏi tới, mình sẽ trả lời thế nào đây.
“Việc này, việc này cái gì?”
Trần Bình trừng mắt nói:
“Nếu ngươi không chịu giao bọn họ ra, vậy ngươi chính là thám tử Thổ Phiên.”
Trời sáng, Trần Bình rốt cục chạy thẳng về Vũ Uy thành.
Trong phủ đô đốc có một tòa nhà không biết tên, trước đây là một công trình của Hồ thương Tây Vực, thuần một sắc xanh, có vẻ chắc chắn vô cùng, nhưng chỗ đặc biệt của nó lại chính là có hầm ngầm. Qua nhiều năm, từ thời đại Tân Vân Kinh nắm quyền, tòa nhà này chính là nơi cho quân đội xử lý một số sự kiện đặc biệt, có gần trăm hộ vệ, bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Từ sáng sớm Trương Hoán đã đi tới nơi này, tại cửa ra vào ở hậu viện tầng hầm có một gian phòng nhỏ, trước phòng nhỏ có hơn mười binh lính đang gác, Trương Hoán dẫn theo vài thị vệ đi vào phòng nhỏ, lập tức xuống hầm ngầm, trong tầng hầm này có gió thông, nhưng vô cùng âm u ngột ngạt. Đi khoảng hơn mười bậc thềm đá, một con đường thật dài liền xuất hiện trước mắt, hai bên đường là thạch thất chứa đồ vật.
Lúc này, Trần Bình đi ra từ một gian phòng nghênh đón.
“Đô đốc, hai người trong phòng chính là tử tù Thổ Phiên mang đến từ Thiên Bảo huyện.”
Trương Hoán nhìn vào lỗ nhỏ trên cửa sắt, chỉ thấy trong phòng có hai cọc gỗ, trên mặt cọc gỗ có hai nam tử bị bịt mắt, chân tay bị khóa sắt cột chặt, trên thân trần truồng, tướng mạo vô cùng dữ tợn.
“Bọn họ có nguyện ý phối hợp không?”
Trương Hoán lạnh lùng hỏi.
“Bọn họ nói, chỉ cần không phải chết, vô luận làm cái gì cũng có thể.”
“Chỉ cần bọn họ khai theo lời yêu cầu của ta, đáp ứng hết thảy các điều kiện của họ.”
Trương Hoán rời khỏi thạch thất, đi được vài bước, hắn thấp giọng nói:
“Nhớ kỹ, sau khi kết thúc việc, không thể lưu lại bọn họ trên đời này.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Trương Hoán nhẹ gật đầu, bước nhanh rời khỏi khu nhà làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt bất an kia, quay trở lại phòng, Mạnh Giao lập tức đưa tới một chồng công văn dày đặc.
“Sứ quân, đây là Vương huyện lệnh vừa đưa tới.”
Trương Hoán tiếp nhận lại nhìn chung quanh một chút, không thấy Vương huyện lệnh, liền hỏi:
“Hắn đâu?”
Mạnh Giao cười cười, nói:
“Hắn nói trong nội tâm cảm thấy xấu hổ, đã quay về phủ rồi.”
“Hắn không phải là xấu hổ, mà là quay về để tránh họa thì có.”
Trương Hoán cười lạnh một tiếng, liền đi vào trong phòng, đem chồng công văn dày đặc trên bàn nhìn qua một lượt, đây đều là Vương huyện lệnh dựa theo yêu cầu của hắn mà viết ra, chủ yếu là kê khai điền sản của tất cả các quan viên và gia quyến, tuy đại khái chỉ là con số, nhưng đã có thể có căn cứ.
Trương Hoán rút bản kê của Vương huyện lệnh ra xem, trên đó là số liệu sản nghiệp của hắn, điền sản do chức phận và điền sản do hắn mua bao năm qua tổng cộng là hai trăm sáu mươi khoảnh, còn có ba con trai của hắn, bốn huynh đệ, cùng với cô cô, bà con, vợ hắn, vài người thiếp, tất cả có vài chục khoảnh đến trăm khoảnh điền sản, đều được ghi vô cùng tường tận, cuối cùng còn thêm một câu: nguyện sung công toàn bộ không ràng buộc.
Nhưng ở đây chỉ ghi điền sản của hắn tại Hà Tây, còn điền sản của lão tại quận Kim Thành thì không ghi chữ nào, Trương Hoán hừ lạnh một tiếng:
“Sung công không ràng buộc, hừ, chẳng lẽ còn nghĩ không muốn bán cho ta sao?”
Hắn buông sổ ghi chép về Vương huyện lệnh xuống, lại cầm quyển sổ về Nghiêm huyện lệnh lên xem, cũng không khác biệt lắm với Vương huyện lệnh, ngoại trừ bản thân hắn có mấy trăm khoảnh điền sản ra, thân bằng hảo hữu của hắn cũng có một số lượng ruộng đồng khá lớn, số điền sản của một người liên quan đến Nghiêm huyện lệnh vẻn vẹn không dưới ngàn mẫu.
Trương Hoán càng xem sắc mặt càng âm trầm, cuối cùng hắn “ ba” một tiếng, khép lại sổ ghi chép, thấp giọng mắng:
“Những tên sâu mọt đáng chết này, khó trách đều ở lại Hà Tây không chịu đi.”
“Người đâu.”
Một hộ vệ lên tiếng tiến vào. Trương Hoán lập tức nghiêm nghị mệnh lệnh nói:
“Lệnh cho Cửu Hàn tập trung một ngàn tinh binh, lập tức vây quanh phủ Nghiêm huyện lệnh, một người cũng không cho chạy thoát, đồng thời cũng truyền lệnh của ta, Thần Ô huyện huyện lệnh Nghiêm Văn Tư
thông đồng với Thổ Phiên, tội không thể tha thứ! Đồng thời lệnh cho bốn huyện lệnh, thừa, úy hỏa tốc chạy tới tập trung tại Vũ Uy thành cho ta.”Phụ cận cửa thành phía Đông một hồi đại loạn, năm trăm kỵ binh đằng đằng sát khí xông vào thành, sau lưng là năm trăm binh lính võ trang đầy đủ. Một ngàn quân xông qua đường cái, tiếng vó ngựa dày đặc, thanh âm chạy bộ đều đều theo tiết tấu vang lên, một đôi mắt lãnh khốc, chỉ trong chốc lát liền tiến tới Vũ Ninh phường, bao vây hoàn toàn Nghiêm phủ.
“Tìm kiếm cho ta!”
Lận Cửu Hàn vung tay lên, mấy trăm binh sỹ liền đập bể cửa chính Nghiêm phủ vọt đi vào, trong Nghiêm phủ bốn phía lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi, gà bay chó chạy không yên.
Sau nửa canh giờ, Trương Hoán với sự hộ vệ của gần trăm binh lính đi tới Nghiêm phủ, giờ phút này, dân chúng xung quanh Nghiêm phủ chạy đến xem náo nhiệt tụ tập rất đông, đường đường một huyện lệnh bị tịch thu phủ đệ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy từ trước tới nay.
Hơn hai trăm thê thiếp nữ nhân của Nghiêm huyện lệnh đều bị đuổi ra ngoài cửa lớn, bọn họ chen chúc thành một đoàn, sợ tới mức toàn thân run rẩy. Khi quân sỹ từ huyện nha bắt Nghiêm huyện lệnh tới thì càng thêm thảm hại, quan phục bị cởi ra, tước mũ quan, trói gô quỳ trên mặt đất, hắn vừa thấy Trương Hoán tới liền liều mạng hô to:
“Trương thứ sử, ta phạm tội gì, sao lại đối với ta như vậy.”
Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
“Ta bắt được hai gã thám tử Thổ Phiên, bọn họ cung khai ngươi từng nhiều lần cung cấp tin tình báo cho Thổ Phiền, Nghiêm huyện lệnh, bản đô đốc đang giải quyết công vụ, không phải làm việc tư!”
“Ngươi ngậm máu phun người! Ta đường đường là mệnh quan triều đình, sao có thể cấu kết với Thổ Phiên?”
Nghiêm huyện lệnh giận dữ nói:
“Nói xem, ngươi có chứng cứ gì?”
“Chứng cứ? Ta hiện tại đang điều tra trong phủ ngươi, xem có gì thu hoạch không?”
Nói đến đây Trương Hoán nhìn hắn với một tia nham hiểm.
Nghiêm huyện lệnh đột nhiên hiểu được, không đợi hắn nói gì, liền thấy hai tên lính từ trong phủ chạy ra, một người cầm không ít sách thư, tên còn lại thì giơ cao một quyển sách.
“Đô đốc, trong thư phòng hắn chúng ta tìm được thư từ qua lại của hắn với người Thổ Phiên, còn có một bức bản đồ phòng thủ thành Vũ Uy.”
“Vu oan! Vô sỉ!”
Nghiêm huyện lệnh chửi ầm lên, Trương Hoán lại không để ý hắn, mà là tiếp nhận quyển sổ kia trèo lên ngựa phóng đến giữa dân chúng đang vây xem, mở quyển sổ ra, cao giọng nói với hàng ngàn dân chúng đang vây xem:
“Các vị hương thân phụ lão, đây là bản đồ phòng thủ thành Vũ Uy chúng ta, nếu như bị người Thổ Phiên tìm được, bọn họ sẽ đánh bại thành trì này dễ như trở bàn tay, đến lúc đó các ngươi từng hộ sẽ gặp phải cảnh tan cửa nát nhà, ai có thể nghĩ tới, đây lại là do một huyện lệnh gây nên, bản đô đốc bắt được hai gã người Thổ Phiên, bọn họ đã thừa nhận, bọn họ cho tên cẩu huyện lệnh này một ngàn lượng hoàng kim, hắn liền bán rẻ Vũ Uy quận, mọi người nói xem, nên xử lý hắn thế nào!”
Trong đám người lập tức nảy ra bạo động, có người tuổi trẻ xúc động lớn giọng hét:
“Giết chết tên cẩu huyện lệnh, giết chên tên bán nước này đi.”
Dưới sự dẫn dắt của hắn, dân chúng vây quanh cảm xúc đều bị kích động, lớn tiếng tức giận mắng nguyền rủa, có người còn ném đá về hướng Nghiêm huyện lệnh, Trương Hoán thấy thời cơ đã đến, hắn lập tức ra hiệu bằng ánh mắt, vài tên lính tiến lên lập tức đem trói gô, bịt miệng Nghiêm huyện lệnh ném vào trong đám người tâm tình sắp không khống chế được kia.
Mấy ngàn dân chúng đồng loạt giơ tay đánh, ném đá, la hét đánh tới tên bán nước trong mắt họ kia, tất cả binh sỹ đều lạnh lùng bàng quan, không ai tiến lên ngăn cản, chỉ trong chốc lát Nghiêm huyện lệnh liền bị mất mạng tại chỗ.
“Dân ý không thể trái mà!”
Trương Hoán tự đáy lòng cảm thán một tiếng, lập tức hạ lệnh nói:
“Đem tên tư thông Thổ Phiên Nghiêm Văn Tư cắt bỏ đầu, treo ở cửa Đông thị chúng một tháng, thi thể ném ra ngoại thành cho chó hoang.”
Mấy người lính giơ tay chém xuống, lúc này đầu Nghiêm huyện lệnh bị chặt bỏ, người vây quanh kinh hô một tiếng, làm cho vài thê thiếp của Nghiêm huyện lệnh cũng sợ tới mức ngã xuống đất ngất đi.
“Đô đốc, người nhà của hắn xử lý thế nào?”
Trương Hoán lạnh lùng liếc mắt về bọn họ, nói:
“Người trong phủ nam đinh toàn bộ xử tử, nữ nhân thì làm quan nô, nô bộc của hắn thì công khai đấu giá, toàn bộ gia sản và điền sản sung công toàn bộ.”
Rất nhanh, chuyện Nghiêm huyện lệnh tư thông Thổ Phiên bị dân chúng phẫn nộ đánh chết truyền khắp toàn thành, quan phủ bốn phía dán thông cáo, đem chứng cứ phạm tội tư thông với Thổ Phiền của Nghiêm huyện lệnh liệt kê từng cái, đồng thời trên tòa tháp ngoài cửa Đông có hai người, trên mặt bày một ngàn lượng vàng óng cùng vài phong thư, chung quanh tòa tháp có vài chục tên lính gác, chỉ cho phép xem từ xa, không được lại gần.
Chiều ngày hôm sau, tất cả quan viên các huyện lục tục bắt đầu vào thành, bọn họ đều bị bắt đi theo cửa Đông, nghênh đón bọn họ là đầu người đã cứng lại, bị treo trên thành cửa, con mắt lồi ra, trông dữ tợn vô cùng.
Sau đó bọn họ đều bị mời đến tập trung tại Nghiêm phủ, bên ngoài cửa phủ đang hừng hực khí thế đấu giá nô tỳ trong Nghiêm phủ. Vài nha hoàn đang đứng trên đài chờ báo giá, mười mấy người nghe nói là thê thiếp của Nghiêm huyện lệnh đều bị bắt làm quan nô, mỗi người đều kinh hãi không thôi.
Trong phủ toàn bộ trống không, trên một góc tường còn trông thấy vết máu loang lổ, binh sĩ dẫn đường lại nói cho bọn họ biết, hôm qua chỗ này đã xử tử Nghiêm huyện lệnh cùng mười mấy tên tham gia thông đồng với địch,và toàn bộ con cháu của chúng.
Lý Hàn Kiệt bị dọa sắc mặt trắng bệch, tư thông Thổ Phiên, giết cả phủ, đây hết thảy không phải là hai gã Thổ Phiền bị hắn bắt vì tội giết người sao?
Không chỉ Lý Hàn Kiệt, những người khác trong lòng cũng run sợ, bình thường cho dù ngu xuẩn cũng không đến nỗi cho rằng Nghiêm huyện lệnh tư thông với địch, trong nội tâm bọn họ đều rõ ràng, Trương Hoán đây là chặt đầu Nghiêm Văn Tư thị uy, chuẩn bị thanh lý quan trường Hà Tây, diệt trừ phe đối lập, hơn nữa thủ đoạn độc ác làm cho người khác giận sôi, cơ hồ mỗi người đều nghĩ không biết kế tiếp có thể là mình hay không.
Lúc này thị vệ quan quân chạy tới, hắn lớn tiếng hỏi trong đám quan:
“Lý huyện lệnh huyện Thiên Bảo ở đâu?”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía Lý Hàn Kiệt, Lý Hàn Kiệt nơm nớp lo sợ giơ tay lên đáp:
“Có ta!”
“Đô đốc có lệnh, Lý Hàn Lâm bắt được thám tử Thổ Phiên có công, đặc biệt thăng làm huyện lệnh Thần Ô huyện, lập tức nhậm chức.”
Quan quân nói xong, hướng hắn chắp tay chúc mừng, cười nói:
“Chúc mừng Lý huyện lệnh, xin đi theo ta.”
Lý Hàn Lâm mặt đỏ bừng, trong lòng hắn vừa có vui mừng vừa có xấu hổ, trong khi mọi người còn đang lia ánh mắt sắc như dao nhìn hắn soi mói, hắn cúi đầu bước nhanh ra cửa chính. Vừa mới ra cửa chính, mọi người liền nghe một tiếng “ khách” cười to, sau đó lập tức nghe thấy tiếng bước chân chạy cực kỳ nhanh, có mấy viên quan thật sự nhịn không được oán hận mắng một tiếng:
“Tiểu nhân hai mặt!”
“Hắn không phải kẻ hai mặt, hắn là người thức thời, mặt khác Vương huyện lệnh cũng đã quyên góp toàn bộ điền sản, mới có thể được tiếp tục giữ lại.”
Lời vừa rồi là của một quan quân tướng mạo hung ác, hắn lạnh lùng nhìn mọi người liếc mắt, nói:
“Tại hạ Lận Cửu Hàn, ngoại hiệu Lận Diêm Vương, nam tử trong Nghiêm phủ chính là do ta giết, đô đốc lấy được khẩu cung thám tử Thổ Phiên, trong các ngươi còn có người tư thông với Thổ Phiên, đô đốc đặc biệt lệnh cho ta đi điều tra rõ việc này.”
Tất cả mọi người bị dọa cho sợ hãi, Trương Hoán có ý tại ngôn ngoại, hắn còn muốn động thủ giết người, mọi người nhìn nhau, không biết kế tiếp sẽ là ai. Hàn huyện lệnh Xương Tùng huyện bị dọa sợ tới mức toàn thân thẳng run, hắn đã từng xuất đầu lộ diện ở Hội Tây Bảo, Trương Hoán sẽ không nhớ mình chứ. Lận Cửu Hàn ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, sau đó nghiêm nghị nói với mọi người:
“Hiện tại xin mời các vị đi theo ta gặp hai thám tử Thổ Phiên một lần, để cho bọn họ chỉ mặt xác nhận, trước khi xác định rõ kẻ thông đồng với địch, ai cũng bị hiềm nghi.”
Dứt lời, hắn vung tay lên, mấy trăm tên lính tiến vào sân nhỏ, đem hơn mười quan viên áp tải lên hai chiếc xe ngựa, rất nhanh bọn họ được đưa tới địa lao giam giữ thám tử Thổ Phiên, tại nhà lao ẩm ướt dưới mặt đất, bọn họ từng tên một lảo đảo đi tới.
Cửa thiết xèo xèo cạc cạc bị kéo ra, cánh lớp lưới sắt thô to, mọi người nhìn thấy hai gã Thổ Phiền đang ấn dấu tay lên một bản khẩu cung.
“Các vị nhìn đi, đây là hai tên thám tử Thổ Phiên bị quân đội bắt được.”
Lận Cửu Hàn còn quay đầu lại quát:
“Kêu bọn họ tới nhận diện.”
Vài binh lính xách hai người Thổ Phiền như xách con gà con đến trước hàng rào thép, ném xuống đất, hai gã Thổ Phiền chậm rãi đứng lên, dùng ánh mắt diều hâu của bọn họ từng bước đảo qua trên mặt một đám quan viên, cuối cùng ánh mắt hai người đồng loạt rơi vào trên người Hàn huyện lệnh Xương Tùng huyện béo ục ịch.
Hàn huyện lệnh giống như bị sét đánh giữa trời quang, toàn thân run rẩy càng ngày càng lợi hại, từ đùi run đến lồng ngực, lại đến hàm răng run rẩy, tiếp theo, hắn như một gốc cây bị gió lớn bật gốc lên, lung la lung lay, thoáng cái quỳ rụp xuống đất, toàn thân xương cốt rung khanh khách.
“Ta nguyện ý thần phục đô đốc! Ta nguyện quyên toàn bộ điền sản.”biglove
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn