He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 135: Ba Lần Vượt Hoàng Hà (3)
i Ngạc gào lên: “Bất kỳ ai cũng không được nghỉ ngơi. Hãy lập tức xuất phát cho ta. Trong vòng hai canh giờ tất cả phải chạy tới hạp cốc Tần Tấn”.
Cùng lúc đó ở bên kia bờ Hoàng Hà, một đội kỵ binh ngựa không dừng vó phi như bay về hướng nam trong đêm tối khiến cho những người dân trong những ngôi nhà phải mở cửa sổ nhìn. Bọn họ trông giống như u linh đêm trăng tròn, chợt léo lên rồi lại nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Sau khi chạy một trăm dặm, bọn họ mới để chiến mã nghỉ ngơi, bản thân người thì bổ sung thức ăn, nước uống, lấy lại tinh thần rồi lại phi ngựa như tên bắn. Bóng đêm như cuồng phong gào rít nhanh chóng bao phủ bọn họ.
Ngay khi ánh sáng ban mai ló rạng những ánh sáng lờ mờ, một lần nữa đội kỵ binh lại tới bến đò huyện Vĩnh Hoà.
“Đây là nơi nào?” Bùi Oánh vẫn còn đang ngái ngủ nhô đầu ra khỏi áo choàng của Trương Hoán. Rốt cuộc Bùi Oánh đã không thể gắng gượng được với cường độ hành quân liên tục như vậy nhưng lúc này không có xe ngựa cho nàng, nàng chỉ có thể cưỡi chung một ngựa với Trương Hoán. Khi mới bắt đầu hành quân, nàng còn có thể hạ áo choàng xuống nhìn xung quanh nhưng dần dần nàng cũng không biết được mình tỉnh hay ngủ, nàng đã nhanh chóng rơi vào giấc mộng huyền ảo, ngồi dựa vào lòng Trương Hoán, nhờ hơi ấm của hắn mà ngủ thiếp đi.
“Nơi này là huyện Vĩnh Hoà. Tối hôm trước chúng ta đã tới đây” Trương Hoán cười. Hắn huýt sáo gọi. Một chiến mã màu trắng chạy tới. Trương Hoán nhảy xuống ngựa, hắn ôm thân thể nhỏ nhắn của Bùi Oánh tới đặt lên lưng bạch mã. Mặc dù đây chỉ là động tác bình thường, không có ý nghĩa đặc biệt gì nhưng cũng khiến Bùi Oánh đột nhiên đỏ mặt. Chỉ một cái ôm này cũng khiến nàng suy nghĩ rất nhiều, rất xa, thậm chí nghĩ tới mười năm sau.
Lúc này một chiến mã cao to từ hướng nam phi như bay tới. Khi tới trước mặt Trương Hoán chiến mã tung hai chân trước đứng lại. Một tên tiểu tướng nhảy xuống nói: “Xin tướng quân chờ một chút. Tám chiến thuyền vượt sông chuẩn bị tới”.
“Tốt!” Trương Hoán quay người lại nói với mấy tên thiên tướng: “Hãy thông báo cho các huynh đệ nghỉ ngơi. Thuyền tới là vượt sông”.
“Tuân lệnh” Các thiên tướng đồng loạt thi lễ rồi tản đi truyền lệnh.
Bùi Oánh ở bên cạnh nhìn Trương Hoán ra lệnh một cách quyết đoán. Từ người hắn, nàng cảm nhận được sự tự tin, mạnh mẽ của nam nhân, giống như không có khó khăn nào có thể áp chế được hắn. Đây chính là điều ở Trương Hoán khiến nàng say mê hắn. Sự tự tin đó gây cho nàng một cảm giác an toàn, khiến cho nàng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của nữ nhân, ngay cảnh cánh tay cứng cáp và lồng ngực của hắn cũng khiến cho nàng say mê.
Mặc dù biểu hiện của nàng giống như một nữ trung hào kiệt không thua kém gì nam nhân nhưng khi chính thức đứng trước nam nhân này, nàng vĩnh viễn chỉ là một nữ nhân.
“Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?”
Trương Hoán giục ngựa tới trước mặt Bùi Oánh, hắn thấy như nàng đang suy nghĩ tới một người nào đó liền cười nói: “Ta nghe nói Vi thế thúc từng mấy lần cầu hôn với bùi tướng quốc. Ta đoán rằng bây giờ Vi Thanh đang ở bờ bên kia, tiểu thư có muốn đi gặp hắn không?”
Lập tức Bùi Oánh sa xầm mặt, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi chê ta làm vướng víu sao? Nếu như ngươi không thích thì ta sẽ đi”.
Nói xong Bùi Oánh quay đầu ngựa, bực tức vung roi quất chiến mã, chiến mã tung vó mang theo nàng chạy về hướng nam.
Trương Hoán thấy dường như Bùi Oánh thật sự tức giận, hắn chỉ biết lắc đầu cười gượng rồi lập tức đuổi theo, chưa tới một dặm đường, Trương Hoán đã bắt kịp Bùi Oánh, hắn cầm dây cương ngựa của nàng, cười áy náy nói: “Ta chỉ đùa một chút thôi, tiểu thư thực sự tức giận sao?”
“Ngươi coi như vậy mà nói đùa sao?” Đột nhiên Bùi Oánh quay người, nàng nhìn chằm chằm vào Trương Hoán, giận dữ nói: “Nếu ta muốn đi tìm Vi Thanh, ta sẽ trực tiếp đi tới Phượng Tường. Việc gì ta phải đi ngàn dặm đường. Đêm ngày theo sát ngươi hành quân cấp tốc. Ngươi có biết cả người ta đau nhức, muốn nằm cũng không nằm được. Ngươi biết ta khao khát ngồi trong xe ngựa cỡ nào không? Nhưng vì sao ta vẫn phải ngồi trên lưng ngựa? Đó là vì ta không muốn cho binh lính của ngươi khinh thường ngươi. Đương nhiên ngươi không biết những điều này. Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng ta muốn đi Tây Vực kiến quốc lập nghiệp sao?”
Nói tới đây, hai mắt Bùi Oánh đỏ lên. Nàng cố nén hai dòng nước mắt, cắn môi nói: “Ta đi theo ngươi vừa khổ vừa mệt mỏi, thậm chí phản bội lại phụ, huynh nhưng ta vẫn cam tâm tình nguyện. Ta không hối hận. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể hiểu được trái tim của ta. Sau này tuyệt đối không nên đùa bỡn như vậy nữa, thật sự làm tổn thương ta”.
Trương Hoán lặng lẽ nhìn Bùi Oánh. Hắn thực sự xúc động trước những lời của Bùi Oánh. Mặc dù hắn đã đưa Bùi Oánh đi theo đường hành quân nhưng trên thực tế trong suy nghĩ của hắn không có nàng. Trong sâu thẳm tâm hồn của hắn dường như chỉ có một Thôi Ninh đang ở nơi xa xôi. Hắn cũng biết Bùi Oánh thích mình nhưng hắn vẫn có cảm giác sự yêu thích của nàng đối với hắn chỉ là tuỳ hứng. Hắn cứ nghĩ rằng cùng với thời gian, tình cảm này sẽ phai nhạt dần.
Cho tới tận hôm nay Trương Hoán mới hiểu rõ ràng tình cảm của Bùi Oánh với hắn sâu nặng cỡ nào. Nàng đã vứt bỏ danh tiết, từ bỏ phụ, huynh, không chùn bước trước đạo nghĩa, theo sát hắn. Đây không thể là thứ tình cảm tuỳ hứng.
Một lúc lâu sau Trương Hoán mới nói nhỏ: “Xin lỗi!”.
Bùi Oánh ngơ ngác nhìn Trương Hoán. Trước lời xin lỗi chân thành của hắn, rốt cuộc một giọt nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống gương mặt của nàng. Đột nhiên những cảm xúc kiềm chế lâu nay bộc phát. Bùi Oánh mạnh mẽ ôm ngang lưng Trương Hoán, vùi đầu vào ngực hắn, khóc to. Nước mắt tuôn trào như suối, cùng với đó là nỗi khổ sở chịu đựng mười mấy ngày nay cũng tuôn ra.
Trương Hoán nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Hắn khẽ thở dài. Hắn biết một trọng trách khác lại đè nặng đôi vai mình.
Lúc này mấy chiến thuyền lớn đã đi ngang qua hai người. Lúc này Bùi Oánh mới nhớ tới Trương Hoán còn đang gánh chịu vận mệnh của năm nghìn người. Nàng xấu hổ lau nước mắt, nói nhỏ: “Huynh không được chê cười ta”.
Trương Hoán mỉm cười, đưa tay cho nàng. Bùi Oánh ngượng ngùng cúi đầu, len lén cầm tay hắn. Trong ánh sáng ban mai rực rỡ, hai người sóng vai nhau, tay trong tay cưỡi ngựa đi tới con thuyền lớn đang đậu bên bờ.
“Cái gì? Trương Hoán đã quay lai bến đò huyện Vĩnh Hoà?” Vi Ngạc đột nhiên đứng dậy. Ông ta hoàn toàn không tin vào tin tức mình nghe thấy. Điều này sao có thể xảy ra? Rõ ràng quân Hà Bắc đã chiếm quận Phần Dương. Bùi Tuấn sao có thể dễ dàng tha thứ cho Trương Hoán để Trương Hoán vượt sông trước mắt mình? Ông ta hiểu rõ điều này nên mới loại trừ khả năng Trương Hoán chơi đòn hồi mã thương này.
Vi Ngạc vẫn không tin. Nói không chừng đây chính là mưu kế của Trương Hoán khiến ông ta thối lui. Vi Ngạc túm áo ngực tên lính báo tin, hỏi từng từ một: “Bọn chúng có bao nhiêu quân?”
“Nghe nói có mầy ngàn người vượt qua bến đò Diên Xuyên. Các huynh đệ không kịp đề phòng nên bị chúng đột phá qua phòng tuyến” Tên lính báo tin nơm nớp lo sợ nói.
“Mấy ngàn người?” Vi Ngạc tức giận như muốn phun ra lửa. Ông ta hất tung tên lính truyền tin, quát to: “Truyền lệnh của ta chém đầu răn chúng tướng chỉ huy binh mã Diên Xuyên Đổng Văn Xương. Những ai tiếp tục thất thủ, chém”.
Mọi người thấy đại soái nổi giận nên không ai dám tiến lên cầu xin đại soái. Bầu không khí trong soái trướng vô cùng tĩnh lặng. Lúc này Vi Thanh mới bước lên thi lễ nói: “Xin phụ thân bớt giận. Hài nhi nghĩ rằng. Đây chỉ e là do Bùi Tuấn cố ý thả Trương Hoán vào Lũng Hữu”.
Mặc dù Vi Thanh cũng không ngờ Trương Hoán lại dùng cú hồi mã thương nhưng hắn không bị kích động như phụ thân mình. Ngược lại Trương Hoán tiến quân vào Lũng Hữu càng khiến hắn có nhiều cơ hội. Vi Thanh đứng thẳng người, hắn cười lạnh lùng nói: “Hài nhi vẫn thấy kỳ quái là sao Trương Hoán có thể ra khỏi Đồng Quan? Bây giờ xem ra là có Bùi Tuấn đứng ở giữa giở trò. Phụ thân, việc Trương Hoán không cần lo lắng. Thật ra chúng ta phải đề phòng hai nhà Thôi, Bùi, chỉ e mục tiêu tiếp theo của chúng chính là Vi gia chúng ta”.
Vi Ngạc đã dần dần bình tĩnh lại. Ông ta thấy con mình nói không sai. Lần này Trương Hoán rời khỏi Trường An, hắn lại tiến vào Lũng Hữu, tất nhiên là do Bùi Tuấn cố ý dung túng. Ý của Bùi Tuấn là cố ý muốn cắm một cây gai độc trong lòng Lũng Hữu, chờ tương lai có biến. Thế nhưng việc Trương Hoán ung dung qua sông ngược lại đã nhắc nhở ông ta, nhất định phải tăng cường phòng bị ven bờ Hoàng Hà.
Nhưng nói gì thì nói, chuyện hai nhà Thôi, Bùi muốn làm khó dễ với Vi gia không phải là chuyện trước mắt mà chính là việc Trương Hoán tiến quân vào Lũng Hữu, giống như một thanh đao cắm vào thân thể ông ta, khiến cho ông ta không thể ngủ ngon, bất kỳ lúc nào cũng phải đối phó.
Vi Thanh giống như con trùng trong bụng phụ thân. Hắn không đợi phụ thân lên tiếng hỏi mình, đã chậm rãi nói: “Phụ thân có mười ba vạn đại quân, Trương Hoán chỉ có bốn, năm nghìn người. Cho dù hắn là hổ, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ. Theo như hài nhi nghĩ Trương Hoán chỉ là một con chó mà thôi. Một khi hắn đã vào thì không còn gì tốt hơn. Chúng ta đóng cửa đánh chó, hãy giáng cho Bùi Tuấn một cái bạt tai nặng nề”.
Vi Ngạc chăm chú nhìn Vi Thanh. Con ông ta không chỉ có cái nhìn độc đáo mà còn có thể chỉ ra âm mưu đứng sau chuyện này. Mấy ngày nay bóng ma một năm trước đã dần dần biến mất. Điều này khiến Vi Ngạc rất vui mừng. Ông ta vuốt râu mỉm cười nói: “Chuyện nay ta giao cho con toàn quyền xử lý. Ba vạn quân Sóc Phương, hai vạn quân Lũng Hữu còn cả một vạn quân Hà Tây, tổng cộng là sáu vạn quân do con chỉ huy. Cho dù là gì đi nữa cũng nhất định phải đuổi Trương Hoán ra khỏi Lũng Hữu cho ta”.
Sói
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn