Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Nhà Mới
rương Hoán vén màn ra khỏi quán rượu, lúc xế chiều vẫn là giờ trực ban của hắn, nhưng hắn chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cung Đại Minh cũng không có công việc gì cụ thể. Đến được cung Đại Minh hắn có cảm giác say rượu liền ra lệnh cho mấy câu cho thuộc hạ còn mình về phòng đi ngủ.
Khi Trương Hoán tỉnh lại thì trời đã tối, hắn duỗi dài người, càm thấy tinh thần sung mãn, đầu óc tỉnh táo. Vừa mở mắt ra đã thấy dưới khe cửa có một tấm thiệp mời. Trương Hoán cười cười đi đến cầm nó lên, quả nhiên là thiệp của Trưởng Tôn Nam Phương mời hắn tối nay đến phủ Trưởng Tôn dự tiệc.
“Tướng quân, Sở thượng thư tới!” có tiếng thân binh gác cửa thông báo rồi sau đó một chiếc xe ngựa chạy qua trước cửa sổ rồi dừng ở cổng chính.
Kể từ đêm Sở Hành Thủy nói rõ cho hắn biết thân thế của mẹ hắn, Trương Hoán không gặp lại ông ta. Đây không phải là cố ý tránh mặt mà là do phủ quan của Sở Hành Thủy ở Hoàng thành còn Trương Hoán chịu trách nhiệm về sự an toàn tại cung Đại Minh nên bình thường hai người khó mà gặp mặt nhau được.
“Xế chiều ta quan cung Đại Minh tìm ngươi, thuộc hạ của ngươi nói ngươi không được khỏe đã về nghỉ ngơi trước rồi.”
Sở Hành Thủy cười ha hả đi đến, ông ta nhìn Trương Hoán ân cần hỏi Trương Hoán: “Ngươi làm sao? Ốm thế nào?”
Trương Hoán vội vàng thi lễ: “Đa tạ thế thúc quan tâm! Cháu có ốm đau gì đâu chỉ là buổi trưa uống rượu hơn nhiều nên lười biếng về nhà ngủ một chút.”
“Thì ra là vậy, không biết bây giờ hiền chất có rảnh rỗi không?”
“Sở thế thúc có việc tìm cháu sao?”
Sở Hành Thủy thấy hắn vẫn gọi mình là Sở thế thúc trong lòng kêu khổ một tiếng liền gật đầu nói: “Ta nghe nói hiền chất đang tìm một tòa nhà mà ta lại đang có một cái không ai ở cả, hay là để ta dẫn ngươi đi xem thử.”
“Cung ng kính không bằng tuân lệnh, cháu không nói lời sáo rỗng, tấm lòng của Sở thế thúc sao lại không nhận được.”
Sở Hành Thủy mừng rỡ, xem ra Trương Hoán cũng có vẻ hiểu biết, những lo lắng trước đây của mình có vẻ là thừa rồi: “Hiền chất hãy lên xe ngựa của ta, ta đưa cháu đi xem nhà.”
Trương Hoán cười lắc đầu: “Cháu không có thói quen ngồi xe ngựa hay là cứ để cháu cưỡi ngựa được không?”
...
“Sở thế thúc, việc của Triệu Nghiêm cháu xin cám ơn chú!”
Màn xe kéo lên, Sở Hành Thủy ngồi trong xe cười nói: “Việc của Triệu Nghiêm có quan hệ gì đến cháu đâu, ta vì Bình Bình nên mới tạo điều kiện cho hắn, ta rất thích tính thẳng thắn của Bình Bình nên đã nhận cô ấy làm nghĩa nữ rồi.”
Sở Hành Thủy thu Bình Bình làm nghĩa nữ khiến cho Trương Hoán bất ngờ, hắn cười cười không nói thêm câu nào. Hai người nhanh chóng đi đến phường Vĩnh Khang, đi dọc theo bức tường cao lớn màu vàng của cung Hưng Khánh.
“Đây rồi?” Sở Hành Thủy đưa tay chỉ một tòa nhà nói.
CHỉ thấy một tòa nhà kế bên cung hưng khánh, cây cối um tùm che xung quanh, tường trắng ngói đen vô cùng thanh nahx. Hai người đi lên câu thanh lập tức có một viên quản gia béo tròn chạy đến nghênh đón: “Lão gia, trong phủ đã chuẩn bị xong.”
Sở Hành Thủy gật đầu: “Ngươi đi đi! Ở đây không cần ngươi đi theo.”
Ông ta quay đầu lại nói với Trương Hoán: “Ta dẫn cháu đi xem tòa nhà trước nhé.”
Trương Hoán chắp tay: “Vậy thì làm phiền thế thúc quá.”
Tòa nhà chia làm bốn khu, có khoảng ba mươi mấy gian phòng, phía sau có một khu vườn nhỏ rất đẹp.
“Đây nguyên là nơi ở mà hoàng đế Huyền Tông ban cho Lý Quy Niên (người đứng đầu các nghệ sĩ trong những năm Thiên Bảo).”
Sở Hành Thủy đưa Trương Hoán đi xem lần lượt khắp cả tòa nhà. Hai người đi xuyên qua một hành lang có dây nho mọc đầy phía trên, gió mát quyện với mùi lá cây thơm ngát khiến cho tâm hồn người ta đầy sảng khoái.
Cuối hành lang có một hồ cá nhỏ, dưới hồ mấy con hồng ngư đang ung dung bơi lội kiếm ăn, nhưng mà hồ cá này được thiết kế cực kỳ tài tình, nước luôn luân chuyển, bọc nước cuồn cuộn, nước trong ao trong suốt thấy cả đáy. Trương Hoán hơi kinh ngạc, dòng nước này từ đâu tới? Hắn ngẩng đầu nhìn lại Sở Hành Thủy.
Sở Hành Thủy không giải thích, hắn thần bí cười cười đẩy cánh gian phòng cuối hành lang: “Đây chính là thư phòng cháu xem có thích không?”
Thư phòng không rộng lắm, chỉ đủ chỗ để đặt mấy hàng giá sách, trên tường cũng không treo tranh chữ gì cả, chỉ có một bộ bàn ghế. Cả gian phòng được tranh trí bằng một màu trắng xóa, căn phòng được quét dọn sạch sẽ không một chút bụi bẩn nào.
“Thư phòng cũng được nhưng cháu thích lại rất quang cảnh ngoài cửa sổ.”
Trương Hoán cười nói rồi từ từ đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ đầy hoa, góc tường là một cây quế cả trăm năm tuổi, cành lá rậm rạp, nhìn xuyên qua bức tường hoa là một vườn hoa rất đẹp, một ngọn núi giả đình đài tinh xảo. Trương Hoán bỗng phát hiện ra một hồ nước ở trong vườn hoa. Một dòng suối trong đang từ đó tuôn chảy về hướng nam.
Sở Hành Thủy lộ vẻ đắc ý, ông ta chỉ vào hồ nước suối nói: “Điểm đặc biệt của tòa nhà này là nguồn suối đó. Năm ngoài vào mùa xuân khi Lục Vũ đến đây thăm suối, khi thấy được nguồn suối hắn liền khen nới này là: “Nước trong mát ngọt thấm tậm tâm can.”. Ông ta ở lại trọn ba ngày, cũng lưu lại Trường An ba lời khen tặng về con con suối này.
Trương Hoán gật đầu vui vẻ nói: “Nhìn hướng chảy của giòng suối hình như là đi về hướng cung Hưng Khánh?”
Sở Hành Thủy vỗ tay cười nói: “Không sai, năm xưa Dương quý phi cũng thích dòng nước này nên đã dẫn nó vào phòng ngủ của mình, bởi vậy Lý Quy Niên mặc dù được ban cho tòa nhà này nhưng không dám ở dù chỉ một ngày.”
Nói đên đây ông ta liếc nhìn Trương Hoán cười nhạt hỏi: “Thế nào? Nếu ngươi thích thì cứ nói, tòa nhà lập tức tặng cho ngươi.”
“Thích thì cũng thích, chỉ là cháu sao có thể nhận lễ vật quý giá như vậy của thế thúc được?”
Trương Hoán lắc đầu nói: “Hơn nữa ở nơi đây cảnh đẹp, sống thoải mái như vậy sợ rằng cháu lại sinh lười biếng, hay là cứ để cháu sống tại đông Nội Uyển để rèn luyện ý chí kiên định đi. Ý tốt của thế thúc cháu chỉ đành ghi xin nhận mà thôi.”
Sở Hành Thủy thấy Trương Hoán không nhận mặt thoáng vẻ thất vọng: “Ngươi cũng biết ta không phải người ngoài, chẳng nhẽ ngươi cũng không để cho ta chút thể diện nào sao?”
Trương Hoán trâm mặc hồi lâu, rồi hắn ngẩng đầu mỉm cười nói: “Nếu thế thúc đã nói đến vậy, cháu đã vô lễ rồi.”
...
“Trong phủ có mười hai nha hoàn và tạp dịch, ba mươi ba phòng. Đây là danh sách, công tử còn thiếu một chân quản gia nữa thôi.”
Trông coi tòa nhà này là một quản sự khoảng năm mươi tuổi họ Tôn, vốn là một quản sự của Sở phủ. Ông ta tuy to béo nhưng ăn nói và làm việc cũng hết sức không khéo, cũng là một người có năng lực.
Tôn quản sự đưa sổ sách ghi chép cho Trương Hoán, hắn thở dài, bàn giao xong hắn phải trở lại Sở phủ rồi, ở đó quan hệ rất phức tạp hắn chỉ là một quản sự nhỏ nhoi, không thể so sánh với việc tự do tự tại như ở đây được.
“Tôn quản sự có bằng lòng lưu lại đây không?”
Trương Hoán nhìn rõ ý niệm trong lòng ông ta, liền khẽ cười mở lời giữ ông ta lại.
“Tôi rất muốn ở lại, chỉ là khế ước của tôi còn ở Sở gia, nhất định phải trở về!” Tuy nói vậy nhưng tim Tôn quản sự đập rộn lên. Đưa Trương Hoán đến xem là chính là Đại lão gia, như vậy có thể thấy được Sở gia coi trọng hắn đến mức nào. Chỉ cần hắn chịu mở miệng thì chuyện ông ta được ở lại chỉ là chuyện nhỏ bằng hạt vừng mà thôi.
Trước cơ hội quý, Tôn quản sự liền quỳ phục xuống: “Tiểu nhân Tôn Khoa, xin vì công tử mà dốc hết sức lực.”
Trương Hoán thấy ông ta tinh ý cũng thích hơn nữa cũng chưa kiếm được ia làm quản gia, hắn liền khoát tay cười nói: “Vậy thì ngươi cứ ở lại đây, hai ngày nữa người của Sở phủ sẽ đem khế ước bán thân của ngươi tới.”
“Dạ!” Tôn quản sự cung kính dật đầu. Hôm nay đi theo chủ nhân mới cũng như ông ta được sinh ra lần thứ hai. Ông ta lập tức tập trung tinh thần sẵn sàng dốc sức vì chủ nhân nhưng vẫn tiếc là chưa có cơ hội để biển lộ lòng trung thành của mình. Chuyện nhỏ thì chả có ý nghĩa gì còn việc lớn thì ông ta không được biết.
Tôn quản sự suy nghĩ hồi lâu ông ta liền chợt nhớ đến một việc, liền cẩn thận dè dặt nói: “Công tử có thể chưa biết, sáng hôm nay Bùi tướng quốc cũng đến xem tòa nhà này.”
“Bùi Tuấn cũng tới!” Trương Hoán từ từ dừng bước. Trong lòng hắn khẽ cười lạnh. Sở Hành Thủy quả nhiên là có mưu đồ. Đầu năm nay hắn không nhận là tấm ngọc bài khắc tên mẹ vì hắn chỉ là không muốn cả hai bên phải lúng túng thôi. Thật ra hai bên cùng hiểu rõ lòng dạ của nhau. Nếu như vậy cần gì ông ta lại phải đến nhận thân nhân với mình và mẹ, chẳng lẽ việc nhận thân nhân liệu có thể đem lại cho Sở gia lợi ích gì chăng? Sở Hành Thủy kia cũng rất rõ ràng điểm này nói cho cùng việc nhận thân nhân cũng chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi.
Ông ta thực sự muốn nhận họ hàng hay còn mưu đồ khác, nếu không cần gì Bùi Tuấn lại đến xem nhà này.
Nghĩ đến đây, Trương Hoán liền thờ ơ hỏi: “Bùi tướng quốc xem xét căn nhà này thế nào?”
“Thưa công tử, Bùi tướng quốc xem rất cẩn thận, vật liệu xây nhà, cây cỏ hậu viên, thậm chí nước chảy về đâu ông ấy cũng hỏi rõ ràng.”
Trương Hoán gật đầu, xem ra đúng là thế rồi. Bùi Tuấn đang muốn chiêu dụ mình. Trương Hoán gãi mũi cười khổ, mình gần như một miếng bánh ngon. Ban ngày Sở Hành Thủy đưa đi xem nhà, buổi tối có Trưởng Tôn Nam Phương mời đến dự yến kết thân. Hắn không có hứng thú với Trưởng Tôn Y Y nhưng lại rất muốn gặp mặt vợ của Tống Liêm Ngọc xem nàng ta rốt cuộc hung hãn đến mức độ nào?
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn