"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 897
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3483 / 80
Cập nhật: 2015-11-15 22:58:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 677: Phong Nguyên Trận. (1)
ặc dù Thiên Anh cũng khó khăn truy tra. Bọn họ rất phân tán, hơn nữa đêu làm việc ở giao giới địa bàn của Đông Phương gia tộc cùng Bắc Minh gia tộc, làm xong sau cảm giác gặp nguy hiểm liền tiến vào địa bàn của Đông Phương gia tộc ẩn tàng.
Sau khi Trình Cung cướp Đông Phương Linh Lung đi không bao lâu sau, Bắc Minh gia tộc bị giết hơn ba mươi Địa Anh, bị giết Nhân Anh bị giết hơn hai trăm người, vạn vật nhất long, Thoát Tục kỳ những người này chết tổn thương vô số kể, vô số thứ đồ vật bị đánh cướp, hơn nữa Đông Phương Linh Lung bị cướp đi, tin tức này truyền vào Bắc Minh gia tộc, những năm này Bắc Minh gia tộc luôn chiếm thế thượng phong, liền tức giận.
Khoảng cách thành Hỏa Vân còn bảy tám vạn dặm, một đầu cự thú đang phi hành, vô cùng to lớn, cao trăm trượng, dài hơn trăm trượng, vô cùng to lớn. Đây là một con thằng lằn, thời điểm này ở giữa hai sừng phát ra lửa nóng, khí thế vô cùng kinh người.
Nhưng nếu nhìn thật kỹ sẽ phát hiện, con cự thú này chỉ là vật chết, tầng ngoài là một dòng dung nham nóng chảy đang bao phủ, bên trong là một khung xương cực lớn.
Mà bên trong khung xương, có trận pháp bao phủ, bên trong chính là hạ phảm đạo đài.
Đây di hài sinh vật Thượng Cổ mà Bắc Minh gia tộc phát hiện trong dung nham, vô cùng cường đại, dùng nó làm cơ sở luyện hóa thành hạ phẩm đạo đài, loại như thế này đại gia tộc cũng ít có, nhất là vào thời điểm Bắc Minh gia tộc cưới Đông Phương Linh Lung về nhà, rất có thể diện.
Hơn nữa Bắc Minh gia tộc cho con cự thủ là hạ phẩm đạo đài này xuất phát từ một tháng trước, trên đường đi không vội không chậm bay qua, trong một tháng bay qua các thành thị chủ yếu của Bắc Minh gia tộc, đều có vô số người hoan hô, giống như nghênh đón các chiến sĩ chiến thắng trở về.
Trái lại, thời điểm đi qua thành thị của Đông Phương gia tộc, lại cho người của Đông Phương gia tộc có cảm giác không có ánh sáng.
Vấn đề này truyền ra khắp Đông Bắc Đan Châu, chớ đừng nói chi là thành Hỏa Vân. Ngày đó Đông Phương Ngọc Sanh nói có được phản ứng lớn như thế, có quan hệ rất lớn với chuyện này, Bắc Minh gia tộc diễu võ dương oai tới đón Đông Phương Linh Lung, tát vào mặt của Đông Phương gia tộc, hơn nữa còn đánh vào mặt, còn phun nước mặt vào mặt.
Hôm nay khoảng cách thành Hỏa Vân còn bảy tám vạn dặm, lộ trình cũng chỉ cần mất một ngày là tới, nhưng giờ phút này trong đạo đạo vốn vui vẻ này, lại biến thành im ấn.
- Bành...
Một gã Thiên Anh Thái Thượng trường lão tức giận dậm chân, cung điện cực lớn cũng lắc lư, may mắn đây là hạ phẩm đạo dài, nếu như trong công trình kiến trúc khác, chỉ sợ cung điện này đã sụp đổ không còn.
- Đông Phương gia tộc khinh người quá đáng, lại có người dám cướp dâu trong thành Hỏa Vân, hắn cho rằng chúng ta là hài tử ba tuổi sao, lại dám nói ra lời này.
- Loại lời này có thể lừa ai, cho dù thành Hỏa Vân kia Đông Phươn gia tộc không coi vào đâu, nhưng truyền tống trận có thể tùy thời đi qua, chớ đứng nói chi hao phí thời gian dài như thế.
- Nghe nói cướp dâu chỉ là mấy tên hài tử mà thôi, ngay cả có người âm thầm trợ giúp bọn chúng, thậm chí có cổ thế lực âm thầm chuẩn bị ám sát đoàn đón dâu của Bắc Minh gia tộc cúa chúng ta nữa.
- Mẹ kiếp, nói cái gì Đông Phương Nhất Minh cũng bị giết, mà tên ngu xuẩn đó chết có liên quan gì tới chúng ta.
- Thiếu chủ, ta nghĩ đây là âm mưu của Đông Phương gia tộc, trong gia tộc đã truyền tin tức, hơn mười Địa Anh của chúng ta đã bị giết, mấy trăm tên Nhân Anh bị giết, còn người cấp dưới cũng bị giết và tổn thương vô số.
...
Người phía dưới, chính là đám Thái Thượng trưởng lão đi theo Bắc Minh Triều, hiện giờ vô cùng tức giận.
Mà người ngồi ở vị trí trung ướng nhất, khuôn mặt có chòm râu, ánh mắt lộ ra vẻ tự tin cuồng dã, thân thể cao lớn khôi ngô, ngồi ở chỗ kia lộ ra khí thế kinh người. Biết rõ Đông Phương Linh Lung bị cướp đi, trong mắt của hắn tràn ngập lửa giận, trong mắt của hắn, Đông Phương Linh Lung là nữ nhân của mình là chuyện đã định, nhưng bị người khác cướp đi trước, đối với bản thân hắn là sỉ nhục và khiêu khích.
Quan trọng hơn là, thông qua một ít tin tình báo cụ thể truyền về, người đó tên gọi là Trình Cung, là người tới từ Nam Chiêm Bộ Châu, hắn rất thân mật với Đông Phương Linh Lung, ôm Đông Phương Linh Lung mang đi.
Chuyện này làm cho hắn rất giận, bản thân của mình không nói tới cầm tay, cho dù gặp mặt Đông Phương Linh Lung cũng không được, không ngờ để cho tên Trình đại thiếu gì đó của Nam Chiêm Bộ Châu mang đi...
- Ngài thấy thế nào?
Bắc Minh Triều quay đầu nhìn một lão giả ở bên cạnh, người này là Thái Thượng trưởng lão nổi bật nhất của Bắc Minh gia tộc, gần với gia chủ và thủ tịch Thái Thượng trưởng lão nhất, Bắc Minh Chí Dương, cũng là người phụ trách dẫn đội chính thức.
- Thiếu chủ đã có quyết định, vậy thì đi làm đi, Bắc Minh gia tộc chúng ta cho tới bây giờ không có e ngại bất cứ người nào.
Bắc Minh Chí Dương mí mắt cũng không nhấc lên, ngữ khí giống như lão già ở tuổi xế chiều. Nhưng lời nói vô cùng trực tiếp.
Bắc Minh Triều mang theo nụ cười âm lãnh, từ từ đứng dậy:
- Hành trình của chúng ta không có thay đổi, tiếp tục tiến về thành Hỏa Vân, liên hệ với phụ thân, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế được. Đông Phương gia tộc phải cho chúng ta một công đạo, nếu không... Hừ!
- Oanh!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một ánh lửa, biến thành toa chớp màu đỏ.
- Thiếu chủ, cẩn thận!
Bắc Minh Chí Dương giống như kẻ buồn ngủ lại là người có phản ứng trước nhất, hắn đã phát hiện. Tia chớp màu đỏ kia là cái gì, gia tộc của bọn họ cũng là thế gia luyện đan đỉnh đỉnh đại danh trên Cửu Châu đại địa, bọn họ cũng là người chơi lửa. Đương nhiên biết rõ hỏa diễm có thể xé rách hư không, thúc dục đến cực hạn, nói nó xé rách hư không, không bằng nói nó có sức nóng tới mức thiêu đốt hư không và xuyên qua, đây cũng là cách thể hiện sức mạnh của mình.
Loại hỏa diễm này làm cho hắn có cảm giác vô cùng sợ hãi, hơn nữa tốc độ cũng vượt qua cực hạn của hắn, trong lúc thiêu đốt hư không và gia tốc, cho dù Thiên Anh đỉnh phong cũng không cách nào làm được, trừ phi là một ít tồn tại sử dụng thiên phú thần thông, hoặc cũng chỉ có thái tôn mới có hkar năng làm ra thủ đoạn này.
Loại thủ đoạn này thật đáng sợ. Đáng sợ tới mức Bắc Minh Chí Dương phải đưa tay ra bảo vệ Bắc Minh Triều.
Tuy con cự thú này là hạ phảm đạo đài, bản thân cũng có năng lực phòng ngự nhất định, nhưng dù sao cũng không phải đạo khí phòng ngự chân chính, hơn nữa thế tới quá đột ngột, lập tức đục lỗ bên ngoài thân thể của cự thú, lớp chớp màu đỏ đó oanh kích xuống.
Mà mục tiêu cũng chính là Bắc Minh Triều, những người khác phản ứng chậm một chút, cũng may Bắc Minh Triều và Bắc Minh Chí Dương phản ứng rất nhanh, nhưng tính toán như thế, Bắc Minh Chí Dương cũng cảm thấy toàn thân nóng rực. Chính mình phóng xuất lực lượng cũng bị đánh tan rã.
Bất Hủ Đan Thần Bất Hủ Đan Thần - Thắng Kỷ Bất Hủ Đan Thần