People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 897
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3483 / 80
Cập nhật: 2015-11-15 22:58:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 594: Lưu Lại Một Tuyến Sinh Cơ
hông chỉ Vũ Thân Vương, Chu Dật Phàm khoát tay, Đại Thánh Di Âm đã xuất hiện ở trước mặt, bảy đạo sóng âm cũng công kích chung quanh mình, Nguyệt Minh thái tử cũng ra tay.
Phí lão kia cũng sớm chuẩn bị, dùng lực lượng Địa Anh đỉnh phong không phản kích, mà dùng phương thức chạy trốn để khỏi chết, hắn liều mạng bị trọng thương cũng phá tan liên thủ công kích của mọi người.
- Oanh!
Thời điểm hắn cho rằng đã tìm được đường sống, một cái trảo Côn Bằng cực lớn trên không trung đã nện xuống, trực tiếp đâm thủng thân thể của hắn, ngay cảĐịa Anh cũng bịđâm thủng, trực tiếp sờ lên, bóp vỡ.
- Giết người của ta, Côn Bằng thái tửđúng không, ngươi thật sự nghĩ rằng mình chính làđệ nhất nhân trong những người đồng lứa thế hệ này tại Cửu Châu sao, Thất Sát Âm Ba.
Tần Vô Ngân ở trên người của cự thú quát lên một tiếng, trong tay đã xuất hiện một cây cầm cổ xưa, tuy khí tức cổ xưa này không mãnh liệt, nhưng lại mang tới áp bách cực lớn với người có cảnh giới Địa Anh và Nhân Anh, cảnh giới khác nhau áp bức khác nhau.
Thất Sát Âm Ba, bảy đạo sóng âm tràn ngập sát khíđánh về phía móng vuốt Côn Bằng của Côn Bằng thái tử, không ngờđánh cho nó nát vụn, mặc dù cái móng vuốt này do Côn Bằng thái tử sử dụng thần thông ngưng tụ mà thành, nhưng bản thân hắn là Côn Bằng, cho nên uy lực của móng vuốt cũng rất kinh người.
- Thiên Lại Tiên Âm, sao ngươi có thể sử dụng được, chẳng lẽ... Ngươi đạt được truyền thừa tiên âm!
Người khác còn không rõ ràng lắm, nhưng Chu Dật Phàm lại là người của Thất Âm Cầm Cung, đương nhiên biết rõ đây là chuyện gì.
Tuy cái này không phải bảo vật trấn phái của Thất Âm Cầm Cung, nhưng Thiên Lại Tiên Âm lại cóý nghĩa đặc biệt, nghe nói chính là pháp bảo do tổ sư khai phái của Thất Âm Cầm Cung năm đó sử dụng, vốn là một kiện Thượng phẩm đạo khí, nhưng sau này bị hủy diệt triệt để, sau khi được tu sữa lại chỉ còn là Hạ phẩm đạo khíđỉnh phong, nhưng uy lực có thể so với Trung phẩm đạo khí, nhưng cầm này lại, là vũ khí chỉ có cung chủ mới có tư cách sử dụng.
Nhưng cũng không phải nói sử dụng là sử dụng, nếu như không phải cung chủ, chỉ có một khả năng đạt được cây cầm này, đó chính là kích thích huyết mạch truyền thừa, sau đóđược tiên âm Thượng Cổ của Thất Âm Cầm Cung tẩy lễ, mà tiên âm tẩy lễ cũng không phải muốn làđược. Bởi vì tổ tiên của khai phái Thất Âm Cầm Cung là người Tần gia, chính là gia tộc của Tần Vô Ngân, gia tộc của bọn họ cứ cách mẫy trăm năm sẽ có một người thức tỉnh huyết mạch, đạt được truyền thừa tiên âm tẩy lễ.
Một khi đạt được tiên âm tẩy lễ, sẽ được kế thừa Thiên Lại Tiên Âm, bởi vì sau khi kích thích huyết mạch dựa theo quy củ của Thất Âm Cầm Cung, mới có thể chính thức phát huy uy lực của Thiên Lại Tiên Âm. Nhưng truyền thừa tiên âm lại cần thời gian ít nhất là mấy năm, chẳng lẽ... Chẳng lẽ huyết mạch của hắn đạt tới mức kinh người, cho nên trong thời gian trở về gia tộc, đã hoàn thành quá trình tiên âm tẩy lễ?
Trách không được, hắn vốn chỉ làĐịa Anh sơ kỳ, nhưng không ngờ lại có thểđối kháng với Côn Bằng thái tử, mặc dù có Thiên Lại Tiên Âm làđạo khí, nhưng lực lượng bản thân của hắn cũng đạt ít nhất làĐịa Anh tầng bảy.
- Chu Dật Phàm, biết rõ người và người khác biệt thế nào chưa, cho dù tính toán và cố gắng của ngươi bao nhiêu cũng vô dụng, Bổn thiểu chủ mới là chủ nhân chân chính của Thất Âm Cầm Cung, biết rõ vì cái gì Phí lão lại nghe lời ta hay chưa, đáng tiếc đã muộn. Côn Bằng thái tử, hôm nay ở nơi đây, bổn thiểu chủ muốn lấy bảo tàng, sau này sẽ chơi cùng ngươi, bày trận.
Tần Vô Ngân cười to, nói xong khoát tay, thủ hạ có bảy người đã nhảy ra, trong đó có hai người làĐịa Anh đỉnh phong làm chủ đạo, năm người khác cũng đều làĐịa Anh tầng sáu trở lên.
Bảy phương vị, bảy người đồng thời khảy đàn, chung quanh hình thành một cái đại trận mê huyễn cực lớn, Thất Âm Mê Trận, đây chính là trận pháp mà Thất Âm Cầm Cung danh chấn Cửu Châu đại địa, trận pháp này cũng không kỳ lạ, thậm chí không có lực tổn thương, nhưng bản thân nó có tác dụng sinh ra ảo giác, là trận pháp mê huyễn đỉnh cấp của Cửu Châu đại địa, cản trở, làm mệt mỏi vô cùng hữu dụng, cho dù rất nhiều người có lực lượng mạnh mẽ, muốn đi ra ngoài cũng rất khó.
Tất cả mọi người cũng cảm giác cảnh vật chung quanh lập tức biến hóa, nhìn Tần Vô Ngân cuồng vọng, làm càn cười to, mang theo thủ hạ nhảy lên lưng cự thú, bay vào sâu trong Càn Khôn Đan Tông, bọn họ lao nhanh ra, lại phát hiện tất cả cảnh vật chung quanh đã biến hóa, thiệt giả khó phân biệt, đã khó tìm được người chung quanh.
- A!
Chu Dật Phàm rất tức giận, tuy vào lúc này hắn không có kêu ra, nhưng lòng hắn đang thét to, hắn không cam lòng. Dựa vào cái gì, bản thân mình liều mạng lâu như thế, một mực cố gắng, hỗn đản này chỉ dựa vào huyết mạch, có thể có tất cả, nhưng giờ phút này không phải thời điểm tức giận, nhất định phải lập tức nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đây.
Không chỉ có hắn có suy nghĩ này, tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy, không có người nào đi đểý tìm kiếm Trình Cung. Vừa rồi mọi người bởi vì có ước định trước, trước hết giết Trình Cung mới bằng vào cơ duyên đi tranh giành bảo tàng, khi đó tất cả mọi người cùng một chỗ, không có ai đi tìm bảo tàng, đương nhiên không cần lo lắng. Nhưng hiện tại Tần Vô Ngân đãđi trước, ai màđi quản Trình Cung, trước tiên lao ra đạt được bảo tàng rồi nói sau.
- Thất Âm Mê Trận, đây chỉ là thứ sơ cấp nhất, có thể phát huy ra hai ba thành uy lực cũng không tệ rồi, còn dùng thứđồ kém cỏi này vây khốn người ta.
Đối với người khác muốn phá Thất Âm Mê Trận vô cùng gian nan, nhưng ở trước mặt truyền nhân Vũ Châu Lý gia, chuyện này không đáng kể. Có lẽ trước kia Lý Dật Phong còn không dám nói như thế, nhưng hiện giờ, tạo nghệ trận pháp của hắn đột nhiên tăng mạnh, đãđuổi kịp Thái Thượng trưởng lão ở trong nhà, nếu như hắn có thể đạt tới Lục cấp trận pháp đại sư, cho dù Thái Thượng trưởng lão cũng không bằng hắn.
- Thiên Lại Tiên Âm, thứ tốt, không ngờ nó lại bằng một khối tiên mộc lớn mà thành, dây đàn sử dụng râu của Thiên Long, trách không được lại có một tia tiên khí, có lẽ Thiên Long đó là tồn tại đã tiếp cận độ kiếp phi thăng.
Trình Cung liếc nhìn đã nhận ra lai lịch của Thất Âm Cầm Cung Thiên Lại Tiên Âm, Trình Cung không có hứng thú với đánh đàn, nhưng nếu lấy được thứ này vào tay sẽ luyện thành thứ khác, hoặc dùng để luyện đan cũng là lựa chọn không tệ.
- Đi!
Vừa lẩm bẩm xong, Trình Cung đã rời khỏi không gian ngoại đỉnh, cũng không đểý những người khác, trực tiếp tránh khỏi ảnh hưởng của Thất Âm Mê Trận. Thất Âm Mê Trận này dùng âm làm trận pháp, có thể mê hoặc lòng người, nhưng thần niệm của Trình Cung đãđạt tới cảnh giới Thiên Anh, chút tác dụng mê hoặc của nó không có chút tác dụng nào, hắn cũng không có lao ra chính diện, sau khi đi ra ngoài mới tăng tốc. Tuy chưa hẳn những người này không có tạo nghệ sâu với trận pháp, thần niệm cũng không có khả năng đạt tới Thiên Anh, nhưng bọn hắn đều là nhân kiệt, nhất là Côn Bằng thái tử, tin tưởng không vây khốn hắn được bao lâu.
- Oanh!
Trình Cung vừa đi ra chưa được trăm dặm, đã nghe từ xa xa có tiếng nổ lớn, giống như núi sông vỡ vụn, núi non mấy trăm dặm run lên liên tục, tiếng đàn im bặt, hư ảnh Côn Bằng cực lớn lóe lên rồi biến mất, sau đó là nguyên khí chấn động hỗn loạn.
Hiển nhiên Côn Bằng thái tử cưỡng ép phá trận, sau đó mọi người liên thủ, trước tiên tiêu diệt bảy gia hỏa này trước, bảy người này đừng nói chỉ có hai Địa Anh đỉnh phong, cho dùđều làĐịa Anh đỉnh phong cũng khó trốn thoát mấy người này trút giận, khó thoát khỏi cái chết.
Bọn họ đánh nhau, Trình Cung cũng đã lặng lẽ rời đi, rất nhanh rời khỏi chỗ đó chừng vạn dặm, mới chân chính có thời gian đi lưu ý không gian của Càn Khôn Đan Tông lưu lại.
Không gian, thật sự có không gian nằm giữa không gian hay sao?
Đây là cảm giác đầu tiên khi Trình Cung quan sát không gian của Càn Khôn Đan Tông, thiên địa rộng lớn bao la bát ngát, trên bầu trời cũng có mặt trời mặt trăng, thậm chí Trình Cung bay lên cao còn cảm nhận được cương phong, là Cửu Thiên Cương Phong.
Điều đó không có khả năng, nơi này đã không thể gọi là không gian được nữa, mà là một thế giới độc lập!
Nếu như vậy, thật sự quá kinh khủng rồi, nhưng Trình Cung có cảm giác không đúng, một loại cảm giác khác thường khi hắn đi vào đây mới có, một cảm giác loại quen thuộc mà lạ lẫm, cảm giác kỳ quái. Loại cảm giác này làm cho Trình Cung có chút không nghĩ ra, lại không tìm được đầu mối.
Trừ bầu trời mặt trời mặt trăng và ngôi sao, vô tận hư không, Cửu Thiên Cương Phong, mặt đất rộng lớn khôn cùng, không có quốc gia gì, khắp nơi đều rừng rậm rạp, các loại động thực vật cái gì cần cóđều có. Trọng yếu nhất là, cho dù là những dược liệu tại Yêu Thú Sâm Lâm không nhìn thấy, ở chỗ này tùy ý có thể thấy được.
Không giống Yêu Thú Sâm Lâm, dược liệu ngoài ngàn năm sẽ có yêu thú trông coi, thần niệm Trình Cung đảo qua, chỉ có vài loại dược liệu vạn năm mới có một ít yêu thú trông coi, mà trong phạm vi vài ngàn dặm, chỉ có vài dược liệu vạn năm mà thôi.
Mà yêu thú trông coi cũng không phải rất mạnh, đều là Yêu tộc có trình độ sơ kỳ, yêu thú ở đây không cóđi theo con đường biến hóa, toàn bộ đều tu luyện bản thể.
Dùng thần niệm Thiên Anh của Trình Cung, một ý niệm có thể khống chế vài ngàn dặm, nhưng lại không phát hiện bất cứ tung tích của con người, thậm chí công trình kiến trúc của nhân loại, dấu chân cũng không phát hiện ra, chung quanh mênh mông bát ngát, thần niệm Thiên Anh tăng lên tới mức vạn dặm, nhưng không phát hiện ra bất cứ giới hạn nào.
Bà mẹ nó, nơi này là giữa không gian nha, hoàn toàn là một thế giới, hơn nữa là một thế giới chưa khai phá, nhưng Trình Cung lại cảm thấy... Một loại cảm giác rất đặc biệt, cho hắn biết nơi đây không phải một Đại Thế Giới chân thật.
Chẳng lẽ đây là bảo tàng của Càn Khôn Đan Tông, là không gian bên trong của một kiện thần khí, nếu không sẽ không khoa trương như thế a.
Trình Cung đã bay vạn dặm, lúc này mới dừng lại vàđể bọn Lý Dật Phong đi ra, sau khi mọi người đi ra có chút xuất thần, vừa rồi ở bên trong không gian ngoại đỉnh của Hư Không Âm Dương Đỉnh cũng nhìn thấy tình huống ở bên ngoài, nhưng chủ yếu là ngó chừng bọn Côn Bằng thái tử, cũng không chúý tới cảnh vật chung quanh, vào lúc này mới có thời gian cẩn thận quan sát tình huống nơi đây.
- Chúng ta thật sựđang ở trong không gian sao?
Man Ngưu Vương có chút không dám tin, tuy hắn không xuất thân từđại gia tộc, nhưng hắn biết mở không gian được mở sẽ không lớn, không có khả năng có mặt trời mặt trăng và ngôi sao, Cửu Thiên Cương Phong cũng đều có, cũng không có khả năng vô cùng vô tận như thế này, các loại thiên tài địa bảo, các loại kỳ trân dị quả, yêu thú cường đại tồn tại.
- Tất cả thế lực lớn đều có bí cảnh tu luyện và Tiểu Thế Giới thần bí của mình, nhưng nếu là Tiểu Thế Giới, tuy có thể sinh trưởng, có thể có nhiều thứ khác, nhưng cũng không phải thế giới chân chính, nơi này là một thế giới chân chính a!
Vũ Châu Lý gia có truyền thừa cổ xưa, Lý Dật Phong cũng có kiến thức uyên bác, nhưng vẫn bị tình huống nơi này hù sợ.
Vừa nói, ngón tay của hắn không ngừng thay đổi, Dịch Thư cũng xuất hiện lên đỉnh đầu. Xuất hiện trước mặt bọn người Trình Cung, Lý Dật Phong không cần che dấu cái gì, trực tiếp bắt đầu tính toán.
- Oanh!
Đột nhiên, quy tắc chung quanh thay đổi, một cổ lực lượng vào lúc này xuất hiện đụng vào kết quả bằng ký tự của Dịch Thư.
Va chạm cực mạnh, làm cho thân thể của Lý Dật Phong trực tiếp bay ngược về phía sau, Trình Cung khoát tay đỡ lấy Lý Dật Phong.
- Ân!
Lý Dật Phong kêu rên một tiếng, hào quang trên Dịch Thư ảm đạm xuống, hiển nhiên chịu quy tắc nơi đây ước thú, Lý Dật Phong cũng chịu một ít tổn thương.
Lý Dật Phong lau máu tươi trên khóe miệng, nói:
- Móa, tại đây tuyệt đối không phải phía trên Cửu Châu đại địa, ngay cả quy tắc cũng khác biệt, đây tuyệt đối là một Đại Thế Giới a, nhưng tình huống vừa rồi, chúng ta chỉđi vào bằng cánh cửa không gian, không có khả năng xuyên việt đến một Đại Thế Giới khác, thật sự là thần kỳ, quy tắc nơi đây áp chết Dịch Thư, không cho suy diễn, hơn nữa ngăn cách tất cả thiên cơ, ta dám nói, muốn độ kiếp ở nơi này cũng khó có khả năng, bởi vì nơi này ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới.
Túy Miêu uống rượu, hắn chỉ nghe lời của Trình Cung, cho nên hắn không thèm chúý tình huống ở nơi này thế nào, Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi cũng nhìn về phía Trình Cung.
- Đã đến nơi này, thì cứđi thôi, xem tình huống chung quanh rồi nói sau.
Nếu đứng bất động ở đây mà quan sát cũng không được gì, Trình Cung nói xong mang ba người bọn họ bay đi.
Mấy người bay rất nhanh, đảo mắt đã qua một ngày, bay được mấy ngàn dặm đường, cũng từng gặp qua vài dược liệu vạn năm, tuy ở bên cạnh có một ít yêu thú chờđợi, nhưng đều là một ít yêu thú cấp Yêu Vương, mạnh nhất cũng không vượt quá Yêu Vương đỉnh phong, Trình Cung không cần ra tay cũng ngắt được dược liệu mang đi.
Đồng thời mấy người cũng rất cảm khái, nơi này không phải là một không gian nữa, trong lúc bất tri bất giác đã gọi nơi này là Càn Khôn Đan Giới. Cho dù cái Càn Khôn Đan Giới này chưa chắc là một Đại Thế Giới, nhưng cũng đã rất khủng bố.
Bởi vìđến bây giờ vẫn chưa phát hiện được bảo tàng Càn Khôn Đan Tông lưu lại, cho nên dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ không dừng lại, chỉ khi gặp dược liệu vạn năm, mới dừng lại một chút để ngắt lấy, sau đó tiếp tục đi.
- Hướng chính đông, tuy nơi đây che dấu thiên cơ, quy tắc cũng hoàn toàn khác biệt, nhưng một ít thứ cơ bản nhất cũng không khác nhau, bây giờ chúng ta đi tới hướng chính đông, nhưng căn cứ theo công thức tính toán của ta, tuy suy diễn không ra vị trí chính xác của bảo tàng Càn Khôn Đan Tông lưu lại, nhưng bản thân ta suy diễn ra ở hướng chính đông có sinh cơ bừng bừng. Thiên địa vạn vật, đều lưu lại một đường sinh cơ, mà sinh cơ của Càn Khôn Đan Giới nằm ở hướng đông nam.
Bất Hủ Đan Thần Bất Hủ Đan Thần - Thắng Kỷ Bất Hủ Đan Thần