Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Mễ Lộ Lộ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1403 / 9
Cập nhật: 2015-11-24 21:39:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
àng không mặt mũi nào gặp mọi người! Bởi tại Hổ Nhi sau khi bị Tây Môn Sóc nhìn thấy hết thân mình trần trụi, liền xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên. Thật chẳng giống nàng.
Phải, một chút cũng không giống.
Bình thường nàng là cô nương nhiệt tình, có thể xưng huynh đệ, đối đãi tốt cùng bọn nam quan, cũng đứng đầu thứ nhất cùng người đấu võ nếu có khách nam đến Tục Hương Lầu gây rối, cho dù không cẩn thận bị thương, nàng cũng thực phóng khoáng nói không sao.
Nhưng là, tất cả nhiệt tình của nàng lúc trước, toàn bộ bị hủy ở đêm nay.
Mọi người đều biết chuyện nàng trần trụi bị Tây Môn Sóc ôm vào trong ngực, động tác của hai người rất mờ ám, toàn thân hắn lại ướt đẫm… Hình ảnh như vậy, khiếm người ta tưởng tượng rất nhiều. Nàng tức giận cho hắn một cái tát, ngượng ngùng trùm thêm áo khoác, lập tức đi thẳng về phòng.
Thật đáng giận ―
Hắn đi đi! Nàng muốn cách hắn thật xa để trốn đi khóc to mà không sao làm được.
“Đừng như vậy, tôi thề tôi thực sự không có nhìn gì hết.” Tây Môn Sóc cũng thực không muốn chút nào, nhìn cái ổ chăn gồ lên rất giống ngọn núi nhỏ kia nói.
Nàng trốn ở bên trong thật lâu, mà hắn thì đã ngồi bên cạnh lâu lắm rồi, thực mệt nhọc nha.
“Anh cút đi!” Hiện tại bổn cô nương vô cùng khó chịu, cái người gây ra họa này còn dám cùng nàng rầy rà!
Có lầm hay không a? Chịu thiệt là nàng, cũng không phải hắn, hắn còn dám nói không có nhìn thấy “gì” hết”? Đây là nói mát (mỉa mai) cơ đấy!
Nàng càng nghĩ càng tức, vụng trộm lần theo dưới gối đầu lấy ra một con dao găm.
“Tiểu Hổ Nhi, ngủ một giấc nào, coi như hôm nay là một cơn ác mộng, chắc chắn cảm động tới trời đứng lên lập tức quên sạch thôi.” Tây Môn Sóc cứ nghĩ nói lời an ủi là xong, còn không quên hết lòng vỗ vỗ núi chăn nhỏ. Bỗng dưng, Hổ Nhi xốc chăn lên, trên mặt đầy tức giậc, tay trái cầm chặt dao găm, tốc độ nhanh hơn so với bình thường mà đánh úp về phía hắn.
Nàng thừa dịp giờ phút này hắn không hề phòng bị, đem dao găm hung hăng để ở trước cổ của hắn.
“Ta muốn giết anh!” Nàng giống một con cọp mẹ nhảy vào tấn công, chỉ thiếu không có trợn mắt nhe răng trước hắn thôi.
Tây Môn Sóc sửng sốt một chút, thân thể vẫn cứ bất động, bàn tay to chậm rãi lùi về. “Tiểu Hổ Nhi, đao kiếm không có mắt, nếu em làm bị thương chính mình sẽ không tốt đâu.”
“Câm miệng!” Nàng tức giận gầm nhẹ một tiếng. “Anh thực sự cho là ta không dám động đến anh sao? Ỷ vào anh là vị hôn phu của tiểu thư, là anh có thể kiêu ngạo không kiêng nể gì ư? Anh có biết nơi này là địa bàn của ai không?”
Hắn quyết định im lặng, hiểu được hiện tại nàng là vì thẹn quá hóa giận đâm ra kích động thôi.
Cũng chỉ là một cô nương gia, bởi vì khi tắm rửa không cẩn thận té ngã mà thét chói tai, nhưng lại đưa tới nhiều người xúm lại xem như vậy. Quan trọng hơn là, nàng còn trần trụi như trẻ con trong lòng một người nam nhân. Nói lại thì, hắn là vị hôn phu của Hoa Lưu Ly, thân phận như vậy là vô cùng tế nhị. Bất quá, hắn ở trong lòng vẫn vụng trộm nói một câu, Hổ Nhi da thịt thật sự là trắng trẻo mượt mà a……
“Không cho phép anh nhớ lại chuyện vừa rồi nữa!” Thấy hắn không nói lời nào, nàng vừa thẹn vừa giận nói.
“Nghĩ thôi cũng không được?” Ngang ngược như vậy.
“Anh cho là ta không dám giết anh thật ư?” Hổ Nhi đem dao găm ép đi xuống một chút, mũi dao tỉ mỉ kề vào gáy của hắn, lập tức vẽ ra một đường vết máu.
Dao găm bắt đầu buông lỏng ra, máu liền theo vết dao chảy xuống.
Nhưng Tây Môn Sóc ngay cả lông mày cũng chưa nhíu một cái, vẫn giữ như cũ cười nhìn nàng. “Ta tin tưởng nếu hôm nay là nam nhân khác, đã sớm chết ở dưới tay của em rồi.”
Nghe giống như hắn không thèm quan tâm thái độ lời nói làm cho Hổ Nhi nhịn không được nhíu mày một chút.
“Anh…”
” Hổ Nhi, tôi cùng với nam nhân khác không giống, em hẳn là đã sớm hiểu được, không phải sao?” Tây Môn Sóc tươi cười có chút tà mị (xấu xa), có vẻ rất tự tin. Hắn giống như đã sớm biết nàng không xuống tay được, nhất là với hắn! Đúng vậy, hắn không phải người khác, hắn là Tây Môn Sóc, chỉ cần là nữ nhân thì đều muốn yêu thương nhung nhớ nam nhân!
“Đúng! Anh thực sự không giống!” Nàng thở mạnh thu về dao găm, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn.
“Anh so với bon nam nhân kia càng khốn kiếp, càng nhàm chán, càng xấu xa!”
Ngay sau đó, nàng đem tay phải bị khóa chặt lôi kéo, làm cho tay của hai người đặt ở trên giường.
“Hôm nay ta nhất định phải đưa khóa tay mở ra, ta rốt cuộc không chịu nổi anh rồi!” Nàng đem mũi nhọn của dao găm hướng còng tay luồn vào khoảng giữa của ổ khóa.
Nhưng bộ còng tay này quả thật là làm bằng sắt mất ngàn năm hàn tạo thành, hơn nữa mặt trên khóa không những tinh tế mà còn phức tạp, đều không thể lấy dụng cụ sắt bình thường mà cạy mở được.
Tây Môn Sóc mồm há hốc, hắn cứ nghĩ là nàng muốn trực tiếp đem dao găm hướng trên cổ tay hắn chặt một cái, không ngờ là nàng chỉ tính cạy mở ổ khóa.
Hành động này của nàng đáng yêu làm hắn không thể không phì cười. “Đáng chết, sao khó mở ra như vậy?” Nàng ngồi xếp bằng ở trên giường, tay giơ lên cẩn thận nhìn còng tay.
“Muốn mở ra, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chủ tử của em đem chìa khóa đến.” Hắn giống như là xem kịch vui, thoải mái ở một bên nói, còn không quên ngáp một cái.
Hổ Nhi không hờn giận ngước mắt trừng hắn, “Anh không biết tiểu thư luôn thích làm là hù hạ nhân sao? Thậm chí rất thích lấy việc chỉnh chúng ta làm vui.”
“Phải không?” Tây Môn Sóc thật ra cùng nàng nhàn nhã nói chuyện trong nhà.
“Lạ thật? Rõ ràng là vị hôn phu của chính mình, vì sao không tự mình bảo hộ, phải cột anh cho ta chứ? Ta đây là đời trước mắc nợ các người ư?” Con dao găm cạy thế nào cũng cạy không ra còng tay, nàng vừa tức vừa giận.
Tây Môn Sóc cười mà không đáp. Dù sao chuyện của hắn thực sự rất phức tạp.
“Quên đi.” Nàng đành thôi vậy.
Khi hắn nghĩ đến nàng đã dùng hết tinh lực (tinh thần và sức lực), chuẩn bị ngoan ngoãn đi ngủ, lại phát hiện nàng ngóng nhìn hắn.
” Tiểu Hổ Nhi, muốn ngủ ư?” Hắn cười vui vẻ hỏi.
“Bớt cái vẻ mặt cười đùa cùng ta đi.” Nàng chỉ cần yên tĩnh lạnh lùng, sẽ nghĩ đến vừa mới hình dạng khó xử ở nhà tắm. Nói ra nói vào, nam nhân này tiếp tục ở bên người nàng càng lâu, tựa như trong đời nàng có dính vết ố, càng lúc càng lan rộng.
“Tôi tính vốn lạc quan, miệng thường luôn nở nụ cười.” Hơn nữa sau khi gặp gỡ nàng, tâm tình (tình cảm thầm kín) của hắn không hiểu sao luôn cảm thấy thoải mái thích thú,
” Tây Môn Sóc, ta với anh thương lượng (trao đổi) một việc đi.” Hổ Nhi vòng vo đảo tròn con mắt, áp chế tức giận trong lòng, phát ra tiếng nói ôn hòa một ít.
“Em muốn cùng tôi thương lượng?” Ồ, trời muốn sập tới nơi rồi.
“Tiểu thư có danh y bên người, tên là Bạch Tây Trần, anh cũng từng được hắn chữa trị rồi, hẳn là không có bất kỳ bệnh lạ gì có thể làm khó anh ta, cho nên đợi lát nữa anh cắn răng cố nhịn một chút, đau tí liền hết thôi, lại cầu xin Bạch đại phu đích thân đem anh đón trở về, từ nay về sau chúng ta lập tức nước giếng không phạm nước sông……”
Ngay khi nói xong, tay trái của nàng không quên đè lại chỗ tay kia của hắn bị khóa cùng với nàng
“Này ―” Không nghĩ tới nàng thực sự dám làm thế!
“Sẽ không đau nhiều đâu!” Nàng hiếm khi mở miệng cười với hắn, cười đến giống như hoa anh túc (cây thuốc phiện) rất xinh đẹp. Theo bản năng, Tây Môn Sóc thấy con dao găm đã sắp hướng cổ tay trái của hắn mà hạ xuống, rất nhanh duỗi tay hướng cần cổ của nàng mà bổ
Động tác của hắn luôn nhanh và chính xác, vừa vặn bổ vào phía trên huyệt mê của nàng.
Nàng còn không kịp mở miệng nói gì, lập tức hai mắt vừa mở, trong tay dao găm rơi xuống keng một tiếng trên mặt đất.
Hắn dễ dàng đỡ được thân thể nàng xụi lơ, mùi hương thơm dịu cũng bay đến mũi.
” Tiểu Hổ Nhi, tôi đối với tay trái của mình còn rất vừa mắt, không muốn cùng nó tách ra a.”
Tây Môn Sóc đem nàng đặt ở trên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng, hai tròng mắt vẫn không thể dời khỏi khuôn mặt mê man của nàng
Ừm, nàng thực sự càng nhìn càng đáng yêu!
Hổ Nhi chưa từng có gặp qua loại nam nhân da mặt dày giống như Tây Môn Sóc. Tối qua hắn thế nhưng đem nàng bổ bất tỉnh, sáng nay lại vẫn cười vui gọi nàng rời giường ăn sáng! Quá đáng!
Hổ Nhi phát hiện bản thân mình sau khi gặp hắn, tâm tình luôn phập phồng, không có một khắc (một phần tư giờ) nào bình tĩnh để suy nghĩ.
Mà Tây Môn Sóc lại giống như cũ, thừa cơ hội một chút lập tức cùng nàng khua môi múa mép (ba hoa, khoác lác).
Nàng đoán, ngày nào đó hắn thực sự “chết đi”, miệng hắn vẫn sẽ không ngừng nói líu ríu, tỏ vẻ hắn đã từng tới trên đời một lúc.
Líu ríu thì cứ líu ríu đi, nhưng là hắn há mồm rồi cũng không biết tốt xấu, nàng nói một câu, hắn liền đáp lại một câu, mà mỗi câu hắn nói, gân xanh trên trán nàng lập tức nổi lên một cái, nói có hai câu mà chia ra hai vẻ mặt, đến lúc trong lòng nàng tràn đầy tức giận, liền bắt đầu cùng hắn động tay.
Biết rõ nàng đánh không lại hắn, lại luôn cùng hắn đấu võ, bởi vì nàng chỉ nổi giận thôi! Miệng của nàng chính là vụng về, không giống như các tỷ tỷ miệng lưỡi sắc bén, nàng chỉ biết rống to giọng ngăn lại, sau đó ra tay lấy lại công bằng. Cùng hắn nhiều lời chẳng ích lợi gì, nhưng ngay cả quyền cước nàng đều thua bởi hắn, thật sự là nỗi nhục của nàng a!
Cho nên, sáng nay nàng nghĩ rồi lại nghĩ, không nên tiếp tục để cho tên đê tiện này ở lại bên cạnh nữa, nàng phải làm một cái gì đó.
Bọn họ đều nói bộ còng tay này người thường không thể mở ra, như vậy nàng phải đi tìm thợ nổi danh khéo léo nhất mở giùm ra thì thật tốt!
Sau khi ăn xong một chút bữa sáng, Hổ Nhi mặc kệ Tây Môn Sóc có đồng ý hay không, lập tức kéo hắn đi ra ngoài.
Vừa ra đến ngoài đường, hai người vì che giấu bộ còng tay kia, đành phải sánh vai đi cùng một chỗ.
Cũng bởi vì bọn họ khóa cùng một chỗ, nàng không thể không mặc vào loại xiêm y nhẹ nhàng của cô nương gia, dùng tay áo dài che khuất bộ còng tay thật tốt.
Đáng chết! Nàng có chút không thích nghi được ánh mắt người khác.
Dù sao Hổ Nhi nàng ở Trân Châu thành cũng coi như có chút tiếng tăm, đáng chết là có một người nam nhân sát bên người, nàng lại mặc áo xuân lộ ra rất nhiều da thịt, mặc kệ cúi đầu như thế nào đều thực chọc cho người nhìn chăm chú.
Dẫn Sói Vào Nhà Dẫn Sói Vào Nhà - Mễ Lộ Lộ Dẫn Sói Vào Nhà