Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: James Bond
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2196 / 38
Cập nhật: 2016-03-09 17:01:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 163: Tình Hình Khác Đằng Sau
hánh Kỵ có nhiều chuyện không tiện cho Di Tử Hạ biết, vào trong phủ sắp xếp chỗ ở cho hắn xong, vội vàng bước nhanh ra phòng trước, lúc này nhiều thị vệ thân cận nghe nói Khánh Kỵ trở về, đều vui vẻ tranh nhau vào phòng lớn. Khánh Kỵ diện kiến những hảo binh đệ đã từng cùng nhau vào ra sinh tử, trong lòng cảm thấy vui vẻ, vội nói:
- Nào nào nào, các ngươi ngồi xuống đi, không cần phải đa lễ.
Khánh Kỵ đối đãi với thuộc hạ từ trước đến nay hiền lành, nên những cận vệ thân tín đều hiểu rõ bản tính này, vội vàng ngồi xuống ghế, tiếng cười nói rộn ràng khắp nhà, cùng nhau đàm đạo một hồi, sơ lược về sự tình của nước Lỗ, Khánh Kỵ tiện hỏi Kinh Lâm đang ngồi phụ cận:
- Lương Hổ Tử đâu, sao ta không thấy hắn?
Kinh Lâm đáp lại:
- Lương Hổ Tử luyện binh ở Tây Sơn, thủ hạ đã cử người đến đó thông báo hắn quay về rồi.
Khánh Kỵ gật gật đầu, uống một hớp rượu, tiện tay bốc một quả mơ khô chua ngọt bỏ vào miệng, rồi nói tiếp:
- Hôm nay trở về, ta thấy việc cai quản Ngải Thành rất ngăn nắp rõ ràng, trong lòng rất vui. Kinh Lâm, Khánh Kỵ ta nếu khôi phục lại nước Ngô, thì công lao của ngươi rất lớn đó.
Kinh Lâm chắp tay cười đáp:
- Công tử quá khen, việc này giao phó cho Kinh Lâm, thần dốc tận tâm tận lực, dốc hết khả năng của mình ra làm việc.
Khánh Kỵ cười đáp:
- Ngươi tạm thời nói cho ta nghe qua tình hình nước Vệ gần đây, ta đi khỏi lâu như vậy có thay đổi gì không?
Với câu hỏi này, thần tình của Kinh Lâm bỗng nghiêm túc trả lời:
- Công tử, có một chuyện tỳ chức chưa nói cho ngài biết, Lương Hổ Tử cũng có ý như vậy, Công tử ở nước Lỗ vẫn còn nhiều chuyện đại sự cần làm, chúng thần cho rằng, chuyện nhỏ nhặt này không cần để công tử chiếu tâm.
Khánh Kỵ chăm chú hỏi lại
- Chuyện gì, nói ta nghe.
Kinh Lâm bậm môi, mở lời:
- Lương Hổ Tử thế thân cho công tử được A Cừu hai người họ hộ tống quay về nước Vệ, đã gặp phục kích giữa đường, nhìn binh khí, nghe giọng nói của bọn ho, chắc chắn là người nước Ngô.
(Đoạn này xin nhắc lại: Khi Khánh Kỵ tới Phí thành thì Lương Hổ Tử nhận trách nhiệm giả dạng Khánh Kỵ lên đường trở về Vệ quốc)
Khánh Kỵ nhăn mày hỏi:
- Lại đến hành thích sao?
Hắn bỗng chốc giật mình, nói:
- Có thể là người của Úc Bình Nhiên, ài! Hắn đã tan tác như vậy rồi, lại còn muốn hãm hại ta. Các ngươi có bị sao không?
Kinh Lâm đáp:
- Thương vong quá nửa, nhưng bọn họ cũng không dễ dàng đánh được chúng ta. Chúng ta bởi vì giả vờ đang hộ tống công tử, sợ để lộ tin tức, nên đi trên đường rất cẩn thận, bọn họ còn chưa kịp phát động tập kích thì đã bị chúng ta phát hiện, bọn họ cũng đánh trọng thương xấp xỉ một nửa số quân ta. Trước tình hình đó, chúng ta đành phải tuyên bố ra bên ngoài, nói là công tử bị thương, người thay thế công tử do vậy nên không cần công nhiên xuất hiện nữa. Nói ra thì bọn họ cũng giúp đỡ cho ta rất nhiều.
Chỉ là lúc đầu còn tốt. Công tử vài tháng nay chưa lộ diện. Người của chúng ta biết công tử không phải là ít. Thần cũng không dám để kẻ thế thân ngài thường xuyên xuất hiện, là vì trong doanh trại có kẻ tung tin nhảm, đã nghiêm trị trừng phạt vài tên, vì thế không ai dám công khai tung tin nữa, nhưng lòng người thì khó tránh khỏi hoang mang.
Nói đến đây, hắn bỗng vui vẻ cười lớn đáp:
- Nhưng công tử bây giờ trở về rồi, vậy là tốt rồi. Hai ngày nay chỉ cần tại doanh trại đi lại một lúc, nói là vết thương đã khỏi rồi, tin đồn nhảm kia sẽ không còn nữa, lòng người cũng an tâm hơn.
Khánh Kỵ gật gật đầu, dùng tay ra hiệu, Kinh Lâm giơ tay đưa lên miệng nốc cạn chén rượu rồi nói tiếp:
- Nước Sở hai ngày trước đưa tin đến. Thủ hạ chưa cho người đưa tin cho công tử.
- Tin gì vậy?
- Yểm Dư, Chúc Dung hai vị công tử nói, thành mới của nước Ngô đã xây xong. Cơ Quang và Ngũ Tử Tư đang di chuyển những hộ gia đình giàu toàn quốc tới cư trú tại thành mới. Một là để tạo nên vinh hiển, hai là muốn ràng buộc, khống chế những gia đình giàu có này. Công tử bởi vì bị nước Ngô đánh đuổi khỏi nước Lỗ, sau khi trở về lại khởi bệnh không khỏi, Cơ Quang hiện nay đang khấn trương tấn công nước Sở, hình như không còn xem công tử là mối hoạ lớn nữa.
Nói đến đây, Kinh Lâm dường như thay công tử nhà mình nổi thái độ khinh thường xen lẫn phẫn nộ bất bình.
Khánh Kỵ cười nhẹ đáp:
- Hắn càng xem xem thường ta, thì càng có lợi cho ta. Ai có thể nở nụ cười sau cùng, đó mới là người chiến thắng. Đây là tin tốt, việc Cơ Quang tăng cường khống chế đối với những bậc thế gia nước Ngô thì vấn đề này thật nan giải, chúng ta muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của những gia đình giàu có nhưng bất mãn với Cơ Quang, khó khăn càng thêm khó khăn. Hừm… đây nhất định là chủ ý của Ngũ Tử Tư, ta vốn chưa hiểu tên nô tài này tại sao lại đã rầm rộ xây kinh đô mới ở nơi Cơ Quang vừa cướp được, thì ra là vì chủ ý này. Ngươi tiếp tục nói đi.
- Đúng, vì đã xem nhẹ việc cảnh giác đối với công tử, hiện tại nước Ngô đang tập trung quan tâm đến nước Sở, không ngừng phái binh lính đến tập kích, khẩu hiệu đánh tự nhiên là truy lùng Yểm Dư, Chúc Dung công tử, do đó một vài đại phu của nước Sở xem hai vị công tử là những người gây ra loạn lạc giữa hai nước Sở, Ngô. Hai vị công tử ấy đang rơi vào cảnh ngộ vô cùng khó khăn.
- Cái nhìn ngu xuẩn! Cơ Quang nếu thật sự có dã tâm, việc gì phải chĩa mũi dùi vào Yểm Dư, Chúc Dung? Sở Vương đã cho hai vị Vương thúc Yểm Dư, Chúc Dung ra bá quốc (một nước trực thuộc) ở ngoài nước Sở, ý là muốn để mặc cho hai hổ đấu nhau. Nhưng hai vị Vương thúc làm gì có đủ thực lực để đối phó với Cơ Quang? Nếu theo những gì ta dự liệu không sai, Cơ Quang nếu thật tâm muốn giết bọn họ, thì hai vị Vương thúc kia đã không còn sống đến bây giờ đâu. Cơ Quang cố ý đánh mà không giết, là do mê hoặc cái ngai vàng nước Sở, mục đích chính của hắn không phải là ở Yểm Dư, Chúc Dung, mà là nước Sở!
- Công tử minh giám. Nước Sở mặt dù là nước lớn, nhưng Sở Vương là bậc hôn quân, trong triều lại nhiều nịnh thần, khiến cho những bậc công thần nghĩa sĩ không được trọng dụng, lại thêm diện tích lãnh thổ rộng lớn, nhiều khu vực lớn, vì vậy mặc dù có mười vạn đại quân, nhưng để điều đi đánh trận chiến đấu với nước Ngô thì ngược lại không nhiều, do dó đối với thế tiến công của Cơ Quang như vậy, nhất thời cũng là bó tay chịu trói mà thôi.
Khánh Kỵ cười nhẹ, Cơ Quang là một tên có dã tâm, còn Ngũ Tử Tư thì sao? Người này vì muốn báo thù nên suy nghĩ điên rồ rồi, để báo thù mà không tiếc hai lần phản bội lại chủ, lần lượt mưu hại hai vị quốc quân Trịnh, Ngô đã thu lưu hắn (Chuyên Chư đâm Cơ Liêu chính là do Ngũ Tử Tư bày kế). Hiện tại hắn có đại quyền trong tay, ngọn lửa báo thù rửa nhục đang dâng trào trong người hắn, lại có thêm một tên tâm địa dã man Cơ Quang đối với hắn bảo sao nghe vậy, hai con người này hợp lại với nhau, không gây chuyện rắc rối, thị phi thì mới là lạ.
Nghĩ đến đây, Khánh Kỵ trong lòng xao động nhẹ: “Trong lịch sử Ngũ Tử Tư có hơn mười năm nuôi hận báo thù nước Sở, lấy thi hài của Sở Vương trong mộ phần ra mà quất, nỗi hận trong đầu hắn lớn như vậy, tâm địa báo thù của hắn mãnh liệt như vậy sao? Còn nhớ lúc bị hắn xúi giục, Cơ Quang vài lần giục binh tiến đánh nước Sở, đều bị Tôn Vũ lấy việc chuẩn bị chưa kĩ, thời cơ chưa đến mà khuyên can ngăn cản, tới khi sẵn sàng cho ra trận đánh, phải chuẩn bị gần mười năm mới xuất binh đánh Sở, một trận đánh đã chiếm được kinh đô Sính thành của Sở quốc. Tôn Vũ hiện giờ đang đứng ở dưới trướng của mình, lửa hận thù trong lòng Ngũ Tử Tư đang sục sôi, tâm địa hiểm ác của công tử Quang cũng dâng trào, thiếu đi sự bình tĩnh khuyên bảo của Tôn Vũ, bọn họ liệu có thể xuất binh đánh Sở sớm vậy không. Nếu là như vậy thì….”
Mắt Khánh Kỵ bỗng lóe lên tia sáng. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Sở quốc lại không phải là một con chim giỏi, bây giờ không ngại lửa đổ thêm dầu, gây nên chút rắc rối giữa hai nước Ngô, Sở. Nếu Ngô, Sở xảy ra đại chiến, quân đội ở nước Vệ sẽ trợ chiến nước Sở, thu hút sự chú ý của Cơ Quang. Lúc đó quân mai phục của hắn ở nước Lỗ sẽ….
Một kế hoạch đầy bản lĩnh dần dần hình thành trong đầu Khánh Kỵ. Kinh Lâm nhìn dáng vẻ trầm tư suy ngẫm của Khánh Kỵ, cấm khẩu không nói gì, đồng thời nhẹ nhàng khoát tay, ra hiệu cho những thị vệ thân tín đang ngồi không được quấy nhiễu công tử đang suy nghĩ. Khánh Kỵ lặng lẽ suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Được, ngươi tiếp tục nói, tình hình tập luyện võ thuật thế nào rồi, hiện tại có bao nhiêu binh mã?
Kinh Lâm đáp:
- Binh xe mũ áo giáp, chúng ta đã tích lũy đủ số lượng, binh khí một mặt đã được mua trang bị hoàn thiện,còn lại một số được chế tạo, chỉ khó khăn ở vấn đề chiêu binh.
Khánh Kỵ lập tức chú ý tới
- Khó khăn ở đâu?
Kinh Lâm đáp:
-Vệ hầu không quá quan tâm đến việc của Ngải thành chúng ta, để mặc cho người trong nước tới đầu nhập, cũng mặc cho dũng sĩ của nước khác nghe tin đến đầu nhập, bổ sung quân lính cơ bản là không khó khăn. Nhưng đến nay Vệ phu nhân nắm đại quyền trong tay tại nước Vệ, Vệ phu nhân nói, người nước Ngô chiêu mộ rộng rãi trai tráng nước Vệ vào quân ngũ, làm cho ruộng đồng tại Vệ quốc trở nên hoang vu, giao thương buôn bán suy giảm; binh lính các nước qua lại Vệ quốc, du thủ du thực, thường xuyên gây rắc rối, làm cho lãnh thổ bất an. Chúng ta tại Ngải thành giương một ngọn cờ, giống như là một quốc gia trong một quốc gia, nếu không khống chế, sợ rằng gây nguy hại đến nước Vệ. Do vậy phải thực hiện khống chế. Vệ Hầu đối với ả thì nói gì nghe đó, lại dựa vào chủ ý của ả, nghiêm ngặt hạn chế kết giao giữa dũng sĩ nước Vệ và chư hầu. Do đó, đến nay chúng thần chỉ chiêu mộ được hai vạn ba ngàn binh mã, trong đó tinh binh một vạn rưỡi, bốn trăm chiếc xe binh, ngoài ra còn chiêu mộ được hơn năm trăm phu lái thuyền, đang đóng tại bến thuyền, bình thường thì chở khách sang sông, tương lai chỉ dùng để vận chuyển binh lính.
Khánh Kỵ lập tức chú ý tới
- Khó khăn ở đâu?
Kinh Lâm đáp:
-Vệ hầu không quá quan tâm đến việc của Ngải thành chúng ta, để mặc cho người trong nước tới đầu nhập, cũng mặc cho dũng sĩ của nước khác nghe tin đến đầu nhập, bổ sung quân lính cơ bản là không khó khăn. Nhưng đến nay Vệ phu nhân nắm đại quyền trong tay tại nước Vệ, Vệ phu nhân nói, người nước Ngô chiêu mộ rộng rãi trai tráng nước Vệ vào quân ngũ, làm cho ruộng đồng tại Vệ quốc trở nên hoang vu, giao thương buôn bán suy giảm; binh lính các nước qua lại Vệ quốc, du thủ du thực, thường xuyên gây rắc rối, làm cho lãnh thổ bất an. Chúng ta tại Ngải thành giương một ngọn cờ, giống như là một quốc gia trong một quốc gia, nếu không khống chế, sợ rằng gây nguy hại đến nước Vệ. Do vậy phải thực hiện khống chế. Vệ Hầu đối với ả thì nói gì nghe đó, lại dựa vào chủ ý của ả, nghiêm ngặt hạn chế kết giao giữa dũng sĩ nước Vệ và chư hầu. Do đó, đến nay chúng thần chỉ chiêu mộ được hai vạn ba ngàn binh mã, trong đó tinh binh một vạn rưỡi, bốn trăm chiếc xe binh, ngoài ra còn chiêu mộ được hơn năm trăm phu lái thuyền, đang đóng tại bến thuyền, bình thường thì chở khách sang sông, tương lai chỉ dùng để vận chuyển binh lính.
o O o
- Vệ phu nhân hạn chế chúng ta chiêu binh sao?
Khánh Kỵ nghe xong bỗng nhăn mày, nói tiếp:
- Đây là địa bàn của họ, Vệ quốc nếu như muốn hạn chế sự phát triển của ta, quả thực là quá dễ dàng. Ngải thành cách Đế Khâu không xa, nếu ở địa phương gần như vậy lại có một chính quyền lưu vong chiêu binh mãi mã tứ phương, dần dần trở thành một lực lượng cường đại, thì đúng là một nhân tố cực kỳ khó an tâm được. Một cỗ lực lượng như vậy mặc dù không có khả năng ở trong quốc gia của hắn mưu đoạt quyền lực, chỉ là nếu đạt được liên minh với vị công tử hoặc đại phu nào đó có dã tâm trong quốc gia, lại trở thành một cỗ lực lượng cường đại nằm trong tay những kẻ có ý đồ đảo điên chính quyền. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tam hoàn Lỗ quốc muốn mược sức của ta, hiện giờ phải làm sao để thoát khỏi khốn cục đây?
Khánh Kỵ chợt nghĩ đến Di Tử Hạ vừa trở về nước đã gặp phải phục kích giữa đường, dần dần nhận ra rằng, chính cục nước Vệ không còn yên bình như cái vẻ ngoài của nó nữa. Hắn gật gật đầu, trong lòng chợt nghĩ: “Xem ra ta cần phải đi Đế Khâu một chuyến, tiếp xúc với vị Vệ phu nhân này thử.”
Hắn ngước mắt, nhìn thấy Kinh Lâm đang nhìn lại hắn, cười lớn một tiếng:
- Không sao, việc này tạm thời chưa cần quan tâm đến. Hai ngày tới, Bản công tử sẽ đưa Di Tử Hạ quay về Đế Khâu, rồi chờ chỉ thị từ Vệ Hầu là được. Mau gọi người chuẩn bị yến tiệc, hôm nay ta không bàn đến chuyện này nữa, để ta và các vị huynh đệ cùng say một bữa…
- Công tử, công tử!
Bên ngoài phòng vọng vào tiếng thỉnh cầu liên hồi, Lương Hổ Tử một mình thân mang áo bào, đầu đội mũ giáp, mồ hôi ướt đẫm tiến vào bên trong.
Khánh Kỵ nhìn hắn rồi hướng về phía Kinh Lâm cười lớn nói
- Tên nô tài này thính thật, ta vừa nói đến đãi tiệc rượu, là thấy ngươi xuất hiện rồi.
Kinh Lâm định giải thích gì đó với Khánh Kỵ, lời còn chưa nói ra, Khánh Kỵ đã cười lớn bước tới chỗ Lương Hổ Tử, dang hai tay, toan ôm lấy Hổ Tử, đồng thời đưa cánh tay ra định vỗ vào tay trái Hổ Tử, không ngờ lại vỗ vào không khí.
Nụ cười trên khuôn mặt của Khánh Kỵ bỗng nhiên tắt lịm, nghiêm mặt lại, hắn nắm lấy cái tay áo trống không của Hổ Tử, hạ giọng hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
Kinh Lâm đứng bên cạnh vội vàng giải thích:
- Công Tử, đó là do lúc gặp người Ngô phục kích trên đường lần trước, Lương tướng quân một mình đấu với bốn tên, không đề phòng phía sau bị bọn chúng chém lén…
Nói chưa dứt lời, Lương Hổ Tử đã cười lớn cởi mở, lớn tiếng nói:
- Hảo nam nhi lấy chiến công làm đầu, có biết bao nhiêu binh sĩ bỏ mạng nơi sa trường, ta chỉ có vết thương nhỏ nhặt này, tính toán làm gì chứ? Lương Hổ Tử chỉ có một ý nguyện, dốc hết lực phục tùng công tử nhà ta thôi.
- Lương tướng quân.
Khánh Kỵ chịu không được, hai mắt chợt ngấn lệ, trong dòng nước mắt, Lương Hổ Tử đã nắm chặt lấy tay hắn, hướng về phía mọi người cười lớn:
- Tam quân Ngải thành, ngẩng đầu nên nào, hôm nay cuối cùng công tử nhà ta đã quay về, hôm nay các ngươi cùng ta có nhiệm vụ phục rượu công tử, không say không về.
Ngày hôm sau, Khánh Kỵ xuất hiện tại thao trường luyện binh. Hôm nay, Khánh Kỵ đầu đội mũ giáp, áo bào bao bọc toàn thân, bên ngoài khoác chiến khố bằng da tê giác, hông đeo kiếm, tay cầm thương, lúc hắn xuất hiện trên thao trường, đám quân lính nghe qua là công tử đã khỏi bệnh lúc này tinh thần phấn chấn, đồng thanh hô vang hoan hỉ không ngừng.
Cái gọi là tinh thần của đám binh lính, mục đích và ý nghĩa tồn tại đều dựa vào Khánh Kỵ, có Khánh Kỵ, toàn bộ đám quân lính mới có được Tinh, Khí, Thần.
- Bày trận, đội cầm kiếm thuẫn hướng phía trước, đội cầm giáo thương phía sau.
Lương Hổ Tử đứng trên đài cao. Tay cầm một thanh trường thương dựng đứng uy nghiêm, giống như một vị thiên thần uy phong lẫm liệt. Theo tiếng hô to của Lương Hổ Tử, cờ lệnh phất động, tiếp theo là tiếng cổ vũ reo hò, nghe thấy tiếng hô hào này, nhìn thấy cờ hiệu đang phất, đội quân bắt đầu rời vị trí, đan xen vào nhau, đứng trên đài cao quan sát, nhìn thấy đạo quân biến hóa rất rõ ràng.
- Tập trận, binh khí dài ngắn phối hợp tác chiến.
Đội hình lại biến hóa một lần nữa, đội tay cầm giáo, đội cầm thương, đội cầm kiếm, thuẫn tập hợp thành những đội nhỏ, hình thành một trận đồ tác chiến. Từ trên cao nhìn xuống giống như từng đóa hoa mai. Tất cả đội hình này tùy vào cờ hiệu mà chuyển động lên phía trước.
- Giết, giết, giết
Hiệu lệnh tác chiến được phát ra, cả ngàn người đồng thanh hô to, rền vang trời đất. Âm thanh keng keng phát ra từ kiếm đánh vào mặt thuẫn, làm cho hồn người khiếp sợ, toàn đội dựa vào tiếng trống mà tiến lên phía trước, giáo đâm vào cổ, thương đâm vào bụng, kiếm thuẫn vượt qua đến gần đọ sức, chém vào thủ cấp, võ sĩ đấu tay không cũng tiến lại gần giáp lá cà.
Khánh Kỵ nhìn cách bày trận này, trong lòng vui mừng, mặc dù nói rằng chiêu binh không đủ, nhưng nếu như thế này, đối với việc huấn luyện binh lính cũ, cứ nghiêm chỉnh chấp hành quân lệnh, phối hợp ngầm với nhau, thì lực chiến đấu trong lúc chiến đấu không dám nói là một tương đương với mười, chí ít cũng có thể tương đương với ba người khi nghênh chiến với những đội quân chưa từng được chinh chiến huấn luyện qua.
- Luyện binh, chú trọng rèn luyện quân luật, chấp hành quân lệnh. Tiếp theo, là kinh nghiệm trước chiến đấu, lòng can đảm và dũng khí chống lại kẻ thù. Thứ ba, là đội quân cầm giáo, đội quân mang thương, đội kiếm thuẫn, đội cung tên có sự phối hợp hoàn mĩ, cuối cùng mới là trình độ của người dụng binh. Từ nay về sau, cần gia tăng tập luyện như vậy, chú trọng thứ tự trước sau, đồng thời, cũng không thể dùng chiến trận giả như vậy để giao chiến, có thể dùng kiếm gỗ thay thế để thực chiến, Kinh Lâm, Hổ Tử mỗi người một bên, chia nhau ra đánh trận thật.
Khánh Kỵ đứng trên đài cao khoanh tay đứng nhìn trận đồ, lần lượt giải thích cho hai vị đại tướng quân Kinh Lâm, Lương Hổ Tử.
- Tuân lệnh, xin nghe theo hiệu lệnh của công tử.
Kinh Lâm và Lương Hổ Tử thân mặt áo giáp, chắp tay xưng mệnh.
Khánh Kỵ vui vẻ gật đầu, quay mình bước xuống đài, vừa bước đi được vài bậc, bỗng quay đầu lại hỏi:
- À… Kinh Lâm, ngươi vừa nói gì với ta, rượu gì?
Kinh Lâm vội vàng bước tới hai bước, đáp lại:
- Thủ hạ nói là, rượu mà chúng ta ủ, đã được đem ra khỏi hầm rồi, ngài xem, có cần giữ lại một ít không, chúc mừng công tử quay về? Đương nhiên, chúng tôi không thể nói như vậy được, vài ngày nay bởi vì công tử không xuất hiện trước mọi người, lại không có lí do nào khác, sĩ binh bọn họ tỏ ý nghi ngờ, lén lút đào ngũ. Những người ở lại, có thể nói là những huynh đệ trung thành với chúng ta, hơn nữa lại vừa thu hoạch xong, mọi người ai cũng vất vả hết…
Hắn nói còn chưa xong, Khánh Kỵ đã cười lớn, nói:
- Được rồi, giữ lại đủ rượu cho ta, để cho các huynh đệ vui sướng một hồi, còn nữa, gọi người giết cho ta hai mươi con lợn, dê đang nuôi trong chuồng, để các huynh đệ ăn một bữa thật no. Thời gian, để tối nay đi, tại khuôn viên doanh trại, đốt đèn lên, để cả nhà náo nhiệt một đêm…
Khánh Kỵ lại bước tiếp hai bước, rồi lại quay đầu ngạc nhiên hỏi
- Rượu ủ, rượu ủ phải cần lương thực, hơn nữa phải rất nhiều lương thực, chúng ta chuẩn bị đủ lương thực để nuôi vạn đại quân không? Bình thường tiêu hao lương thực tràn lan, lúc thu hút quân đi chinh phạt, quân nhu càng cần nhiều hơn đó.
Kinh Lâm cười vui giải thích:
- Công tử, rượu ủ mặc dầu cần lương thực, nhưng loại rượu cao lương mà chúng ta ủ mùi vị đậm đà, rất được ưa chuộng, giá bán rất cao, dùng số tiền bán rượu này đi mua lương thực về so với lương thực dùng để ủ rượu còn nhiều hơn gấp bội. Hơn nữa, chúng ta còn ủ rượu bằng thảo quả hái trên núi về, công không nhiều, lại chua chua ngọt ngọt, rất được các bậc sĩ đại phu nước Vệ ưa chuộng.
Khánh Kỵ nghe hắn tính toán chi li như vậy, trong lòng vui lên nói
- Được lắm.
Hắn lại chớp mắt hỏi tiếp:
- Lần này, ta thuận đường mang về mười xe muối, sau này, loại muối biển trắng như tuyết, chất lượng thượng đẳng này sẽ còn được đưa tới cuồn cuộn không dứt, ta bảo ngươi đi thăm dò, việc bán muối này ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?
Kinh Lâm chắp tay thưa:
- Công tử yên tâm, thủ hạ đã chuẩn bị đầy đủ, hai nước Vệ, Tấn đều đã thăm dò kĩ càng rồi. Do công tử có chí phục quốc, chúng ta vài ngày nữa xuất binh, kinh thương chỉ là tức thời thôi, vậy nên sau khi thuộc hạ tính toán, cho rằng nếu phải bán hàng tại khắp các thành trấn, không bằng liên hệ với thương nhân, bỏ chút ít lợi ích, do họ buôn bán lẻ, hiện tại đã liên hệ với nhiều thương nhân rồi, chỉ chờ hàng muối đến, là lập tức áp tải đến đó.
Khánh Kỵ kêu một tiếng rõ to
- Được lắm
Rồi quay mình vỗ vỗ bả vai của Kinh Lâm, lại quay sang Hổ Tử nói:
- Hai ngươi quản lí quân chính, tập luyện binh mã, cố gắng chuẩn bị tốt, qua hai ngày tơi, ta đi Đế Khâu, tranh thủ sự đồng ý của Vệ Hầu và Vệ phu nhân, chiêu mộ thêm binh mã, tháng ba sang năm, lại khởi binh đáng nước Ngô.
Lương Hổ Tử và Kinh Lâm tinh thần phấn chấn, đồng thanh chắp tay thưa
- Tuân mệnh
Cung điện nước Vệ rường cột chạm trỗ, mang một vẻ đẹp cổ vận, kiến trúc trong vườn cây được sắp xếp cẩn thận dựa vào sinh thái nguyên thủy, vết tích của các nhân công điêu khắc không hiện rõ lên. Hồ bơi, vườn hoa, đường đi, vườn cây, tất cả đều hiện lên đầy vẻ hoang dại, vui tai vui mắt.
Phía hai bên cung điện, vườn cây thấp thoáng, ẩn hiển, người vào ra rất nhiều, trong đó có thị vệ trong cung, lại có thị vệ đại phu ngoài cung, không kể trong ngoài, nhìn y phục thì biết là người có chức quan, phía trên cổng cung điện có treo một tấm bảng đen đề ba chữ: Nguyệt Hoa Cung
Vệ phu nhân Nam Tử ngồi chính giữa phía sau ngọc án, cổ thẳng đứng, hai hàng chân mày liễu. Một đôi mắt phụng chứa đựng vẻ tà khí. Cái miệng dễ thương cứ nhép nhép liên hồi bỗng nhiên dắt nhẹ lên trên, kéo ra một sợi dây biểu lộ thần khí cười mà không cười.
Phía dưới thềm có các quan viên thần sắc nghiêm nghị, hơi thở nhẹ nhàng đang ngồi trên hai chiếc thảm, cố gắng không gây ra tiếng động khiến người khác chú ý. Vệ Hầu thì ra chính phu nhân là Thích phu nhân, nhưng nàng bị thất sủng, hiện tại chính phu nhân của Vệ Hầu là Nam Tử phu nhân. Nam Tử phu nhân mặc dầu còn trẻ, nhưng là người mưu mô thủ đoạn, đến nước Vệ không bao lâu, nhưng đã tạo thế chân kiềng, đầu tiên nắm giữ dân chính, sau đó nắm quân quyền, từng bước thu nạp những tên du thủ du thực, hay quyền lực của những đại công khanh không phục chính nghiệp Vệ Hầu giao phó. Việc mua bán quan chức trong ngoài triều, hắn đều không quan tâm, hôm nay là lần đầu triệu tập nhiều người như vậy đến bàn chuyện triều chính, thử hỏi ai mà không thấp thỏm lo âu.
Nam Tử phu nhân hai mắt chớp nhẹ. Đưa ngón tay thon dài, đẹp đẽ ra hiệu, từ trên án thượng cầm một tấm thẻ bài, nhẹ nhàng đưa ra ngay trước mặt, hai hàng chân mày xao động nhẹ, nghiêm nghị quan sát. Bọn lính hầu phía sau nhất từ đầu đến cuối ngồi yên như núi, không hề nhúc nhích.
hắn mặc bộ y phục màu xanh thẫm, cổ áo và tay áo được thêu thùa hoa văn đính vàng, ngay eo mang một dây thắt lưng thêu ngọc, mái tóc đen tuyền bóng loáng được bới lên cao, một cây trâm ngọc trắng tinh không chạm trổ hoa văn được cài lên trên búi tóc đen tuyền kia. Bờ vai giống như được gọt thành, tấm lưng dài, trắng mút, cử chỉ tao nhã, đôi mắt đẹp khi lấp lánh giống như thanh vân che nguyệt, dung mạo rất đẹp. Hai mắt liếc nhanh nhìn phút chốc, Nam Tử cầm bút chấm nhẹ vài nét trên tấm thẻ trúc, sau đó tay phải vén lấy tay áo bên trái, rồi gác bút lông trở về nghiên bút, mày ngài dao động một lát, lạnh nhạt đưa mắt nhìn xuống đám quân thần., tương giao mà nói
- Vài năm trở lại đây sản lượng tơ tằm, dệt lụa giảm xuống hằng năm. Càng ngày càng ít, nước Vệ chúng ta cho dù không phải là quốc thái dân an,nhưng cũng không xảy ra chiến loạn, lại không có thiên tai dịch bệnh gì xảy ra, cũng chưa từng có ai tấu trình cho ta nguyên nhân, ai nói cho quả nhân biết, nguyên nhân từ đâu?
Vợ Châu Thiên Tử, xưng Vương Hậu, phương nam mạo xưng Vương địa Sở Vương, Việt Vương, Ngô Vương, thê tử cũng xưng Vương Hậu. các nước chư hầu tuyệt nhiên không chịu tôn sùng Châu Thiên Tử là cung chủ. Vợ của An Lễ Chất, Bang Quân, vua xưng là phu nhân, phu nhân tự xưng là tiểu đồng, quốc nhân xưng là quân phu nhân, chẳng qua cũng là tự xưng là phu nhân đi cùng quân chủ, trước mắt hạ thần tự xưng là quả nhân, đó là truyền thống của nước Vệ.
Chúng quan viên chỉ biết nhìn nhau, đưa mắt ra hiệu lẫn nhau, cuối cùng mới có một vị đại phu chức vụ tương đối cao từ phía sau án thượng bước ra, bước đến đứng trước điện, chắp tay kính cẩn thưa
- Khởi bẩm quân phu nhân, thần tận trung báo quốc, không dám tắc trách. Vài năm trở lại, sản lượng hàng tơ lụa, dệt may, thêu thùa giảm xuống, chắc hẳn nguyên nhân là do lợi ích mà giới kinh doanh trong nước ham muốn, lực lượng thanh niên lao động trong nước đa phần đã ra nước ngoài kinh thương, không chịu được khổ cực làm việc trên đồng ruộng, do đó sản lượng hàng năm liên tục suy giảm.
Thủ lĩnh Tự Nhân Thiệu bước ra, nói tiếp
- Lữ đại phu nói là, Quân phu nhân, hơn một năm nay, tên người nước Ngô Khánh Kỵ chiêu binh mãi mã tại Ngải thành, đã kiến công lập nghiệp, vợ con được hưởng đặc quyền khi đến đây đã thu hút, mê hoặc, khiến cho nhiều thanh niên trai tráng không chịu an tâm làm nông nghiệp, bỏ đến Ngải thành sung quân, đó cũng là một nguyên nhân…
- Nói bậy…
Nam Tử phu nhân phất tay áo, phát ra âm thanh phần phật, thẻ tre trên án thượng rơi xuống, Lữ đại phu kinh hoảng thối lui hai bước, vệ Nhân, Tự Nhân Thiệu vội quỳ xuống, đưa tay trước trán, run sợ nói
- Quân phu nhân tha tội!
- Quả nhân sớm biết, trên phố có người xuất bán các loại hàng tơ lụa, đồ trang trí, hàng dệt với phẩm chất thượng đẳng,những sản phẩm này tại sao lại được bán ở những nơi tầm thường đó được, ngươi nói đi.
Nam Tử nhỏm dậy, lạnh nhạt quát lớn, khoa tay chỉ, lộ ra chiếc móng tay dài hướng xuống dưới, cái móng tay dài được nuôi dưỡng từ lâu như chực đâm vào mũi của Tự Nhân đang quỳ cách đó vài trượng, Tự Nhân trong lòng run sợ, thân hình cúi xuống đất.
Lữ đại phu hoảng sợ lại lui một bước, trong điện một hồi yên ắng, không ai dám lên tiếng. từng cặp mắt run sợ hướng về người phụ nữ diễm lệ tuổi hai mươi chín đang ngồi trên án thượng.
Nam Tử hướng đôi mắt sắc lạnh, với hai con ngươi lạnh toát nhìn xuống đám quan thần trong ngoài ngu dốt, cái môi đẹp đẽ nhẹ nhẹ lấp liếm, miệng hơi nhếch lên, gọi lớn
- Điển Ti, Điển, Nhiễm Nhân, Lư Sư, Vũ Nhân, Chưởng Cát, Chưởng Nhiễm Thảo.. tất cả đứng dậy cho Quả nhân.
Điển Ti, Điển…đều là những tên quan hầu phụ trách việc sản xuất, chế tạo, và trưng thu các loại nguyên vật liệu như tơ tằm, vải đay, ấn loát, thuốc nhuộm…, tùy theo tên gọi của Nam Tử phu nhân, một đoàn người bước ra, tới đại điện quỳ xuống.
Điển Ti Thành đại phu, ngươi nói
Nam Tử phu nhân nghiêm giọng nói
- Nói thật cho ta nghe, nếu nữa lời giả giối, nghiêm trị không tha.
Thành đại phu quỳ dưới nền toàn thân run rẩy, mồ hôi thấm đầy ra mặt của Đậu Đại, đứng đó nữa nữa ngày cũng không nói ra một lời.
Nam Tử phu nhân ném ánh nhìn về phía y, cười nhạt nói
- Đồ vô dụng
Phía dưới cằm của hắn nhẹ nhàng giương lên, lướt mắt nhìn qua nhưng quan sử đang quỳ dưới điện, nghiêm nghị nói
- Những thứ này, từ gieo trồng, thu hoạch, chế tạo, ấn loát, trưng thu, đều khéo kín, chỉ có các ngươi, nếu các ngươi thông đồng với nhau, nếu các ngươi không lừa đảo, thì làm sao có thể xảy ra chuyện này chứ?
Quân thần hoảng sợ không dám nói, Nam Tử nhìn thấy cảnh này càng thêm tức giận, hắn đập mạnh tay xuống án thượng, quát lớn
- Trồng đay, dệt lụa là mạch máu kinh tế của nước Vệ ta, những sản phẩm tơ lụa thượng đẳng chỉ do nước ta chế tạo, hiện tại có kẻ tham ô, do đó sự giàu có của dân chúng, phồn thịnh của quốc gia, đều lọt vào tư túi của những kẻ này. Những tên sâu mọt, tiểu nhân như vậy, hai bên đều không dám ra mặt, các ngươi đều là những quan viên có trách nhiệm trông coi việc này, đến hôm nay, còn có thể đổ lỗi cho nhau nữa không?
Đại Tranh Chi Thế Đại Tranh Chi Thế - Nguyệt Quan Đại Tranh Chi Thế