Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: James Bond
Số chương: 295
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2196 / 38
Cập nhật: 2016-03-09 17:01:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76: Binh Bất Yếm Trá*
ôm nay, chính là ngày mười công tử Khúc Phụ cùng Khánh Kỵ liên thủ thi đấu kỹ năng săn bắn với Thúc Tôn thế gia.
Nguyên bản chỉ là trò đùa của mấy vị thiếu niên công tử, kết quả bởi vì trận đánh cuộc của Thúc Tôn Diêu Quang và Tôn Ngao, khiến cho trận thi đấu kỹ năng săn bắn này lại trực tiếp liên quan đến danh dự của hai nhà đại tư không Thúc Tôn Ngọc và đại tư khấu Tôn Thúc Tử. Cũng bởi nguyên nhân như vậy, tất cả hào môn thế gia ở Khúc Phụ không ai không phái nhân vật đại biểu đến để quan khán, rất nhiều rất nhiều các vị công tử, tiểu thư lấy thân phận cá nhân lén lút chạy tới tham gia vào sự kiện kích động lòng người này. Chỉ có điều kỳ quái là, Thúc Tôn Diêu Quang lại chưa xuất hiện.
Khúc Phụ năm nay thực là có chút dị thường, một cuộc đua thuyền rồng hàng năm vốn nguyên bản là rất bình thường, đột nhiên lại trở thành một trận cầu mà các nhà các hộ môn hạ Quý Thị tranh đoạt tài phú; một cuộc thi đấu kỹ năng săn bắn thình lình xảy ra ở tửu điếm, cuối cùng lại trở thành cuộc tranh đoạt danh dự của đại tư không và đại tư khấu.
Hai sự kiện này đều có liên quan đến các vị nhân vật cửu khanh, mà hai sự kiện này cũng rất kỳ diệu đều có quan hệ với Khánh Kỵ, vị Ngô quốc công tử này hiện giờ cũng đã trở thành một nhân vật trọng yếu khá nổi tiếng ở Khúc Phụ. Ở thời đại không có TV, không có tòa soạn báo không có radio, có thể trong một thời gian ngắn ở Lỗ quốc đạt được thanh danh lớn như vậy, nếu không có được cơ duyên, thật khó để làm cho ai ai cũng biết. Miệng truyền miệng, những người dân Lỗ quốc có hứng thú với Khánh Kỵ càng ngày càng nhiều.
Ở trên bình nguyên dưới núi Ni Khâu, hai chiếc xe ngựa dùng làm viên môn đứng gọn gàng trên mặt cỏ, trên mỗi chiếc xe có cắm một chiếc chiến kỳ vẽ hình phi xà, ở giữa chỉ lưu lại một khe hở đủ cho một chiếc xe đi qua, đó chính là viên môn.
Ở bên ngoài viên môn là vô số xe ngựa, đều là những thế gia công tử đến xem náo nhiệt. Bởi vì bãi săn bắn khi diễn ra trận đấu không cho phép người khác tiến vào, cho nên những công tử tiểu thư này cùng lắm chỉ xem được lúc các xe đi vào bãi, sau đó chỉ có thể chờ trận thi đấu kết thúc để biết kết quả. Đối với tất cả những công tử và tiểu thư nhàm chán mà nói, một khắc tối kích động lòng người không phải là quá trình tuyệt luân của trận đấu, mà là thời khắc cuối cùng tuyên bố kết quả, nhìn người ngày xưa cùng đứng cùng ngồi với mình đột nhiên trở thành nô bộc, đối với bọn họ mà nói, đúng là một chuyện vô cùng thú vị.
Thời gian chờ đợi đúng là rất lâu dài và nhàm chán, vì thế, dưới bóng những tàng cây liễu bên con sông nhỏ liền trở thành nơi tốt nhất để tiêu khiển. Bọn công tử dẫn theo đầy tớ, rải chiếu bày rượu và thức ăn, đã bắt đầu bố trí dưới tàng cây, có chiếu còn bày ra hộp đựng dế mèn, lồng sắt chọi gà, bọn họ đúng là sẽ không tịch mịch.
Tất cả những người dự thi đều mặc toàn thân giáp trụ, thoạt nhìn đằng đằng sát khí, nhưng mà về hình thể mà nói, các võ sĩ của Thúc Tôn Diêu Quang bên kia mỗi người đều vóc dáng khôi ngô cao lớn, nhất là trên chiếc chiến xa do bốn thiếp thân thị vệ của Thúc Tôn Ngọc tạo thành, một người cầm cương, một người cầm mác, một người giương cung, một người nắm kích, bốn người sừng sững như quả núi, riêng khí thế đó đã đủ để đè ép mười tên chiến sĩ bên phía Công tử quân.
Công tử quân bên này người nào cũng mặc khôi giáp, chỉ có điều cao thấp mập ốm không đồng nhất, những người thân thể gầy yếu nhiều lắm. Có rất nhiều người mong ngóng Thúc Tôn Đại tiểu thư bị thua, mong thấy nàng trở thành nô tỳ mua vui cho người ta, bọn họ chỉ có thể đem hy vọng kí thác lên người Khánh Kỵ. Khánh Kỵ giờ phút này không hề nghi ngờ chính là nhân vật được chú ý nhất bên phía Công tử quân, ở trong tình cảnh như vậy, hắn thế nhưng lại không hề mặc giáp trụ, chỉ một bộ áo bào trắng, môi hồng răng trắng, anh khí bừng bừng, trở thành một ngôi sao được chú ý nhất trong toàn trường, rất nhiều tiểu thư khuê các ánh mắt hướng tới hắn đều mang theo sự tán thưởng, hâm mộ.
Mà Khánh Kỵ lúc này lại không có thì giờ để để ý tới những nữ nhân đó, săn bắn là một cuộc đấu đòi hỏi sự hợp tác cao độ, chỉ bằng sự vũ dũng của một người thì cũng chỉ vô ích . Thông qua mười ngày tìm hiểu, hắn cũng đã rõ ràng tính cách của các chiến hữu bên cạnh hắn, thật không biết được chốc nữa bắt đầu cuộc đi săn, bọn họ có thể có bao nhiêu tác dụng, trong lòng hắn thực sự không yên tâm.
Cẩn thận đánh giá đối thủ của mình, Khánh Kỵ phát hiện ra rằng ba cỗ chiến xa của đối phương trên căn bản đều là từ những quân sĩ dũng mãnh thiện chiến tạo thành. Chiếc chiến xa đầu là do Lý Hàn chỉ đạo, trên chiến xa có bốn người, hai người đứng thẳng phía sau, trái cầm cung, phải cầm mác, phía trước là hai người đang ngồi, một là Lý Hàn, người ngồi bên cạnh hắn dáng người gầy yếu hơn so với Lý Hàn một chút, thân khoác khải giáp, bắp chân quấn hộ thối*, đầu đội mũ chiến, phần giáp bảo vệ cổ cao thẳng đứng lên, che khuất quá nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, một cái mũi, không thấy rõ tướng mạo của hắn.
(*hộ thối: bảo vệ chân)
Khánh Kỵ mặc dù cảm giác rằng thân hình của người này là gầy yếu nhất trong bốn người, nhưng mà hắn có thể ngồi ở vị trí chủ xe đằng trước, đủ để cho thấy rằng cũng có đủ bản lĩnh để kiêu ngạo, cho nên Khánh Kỵ chú ý nhìn vào hai mắt hắn. Người kia tựa hồ cũng đang đánh giá hắn, thấy hắn trông lại, liền dời ánh mắt đi. Khánh Kỵ lại mắt đối mắt với Lý Hàn, trong mắt hai người địch ý thập phần rõ ràng.
Nhưng mà khi Khánh Kỵ nhìn đến cỗ chiến xa cuối cùng, trong lòng lập tức căng thẳng, càng trở nên cẩn thận hơn. Trên cỗ chiến xa này, chính là tứ đại thị vệ của Thúc Tôn Diêu Quang. Người bình thường chỉ xem náo nhiệt, người tinh thông thì thấy rõ ràng, chỉ cần nhìn cách bọn họ ăn mặc, tư thế đứng của bọn họ, khí thế ngưng trọng đầy sát khí, Khánh Kỵ đã biết bốn người này mỗi người đều là nhân vật hổ tướng một phương.
Bốn người mắt không liếc ngang liếc dọc, đứng ở trên xe bất động, ngưng thần nhìn về phía trước, ánh mặt trời chói lọi, vẻ mặt bọn họ vẫn thập phần bình tĩnh, không hề thấy nửa điểm thần sắc sốt ruột.
Khánh Kỵ hơi hơi thu lại ánh mắt, nghiêng đầu thấp giọng nói với Quý Tôn Tư:
- Ngươi nhìn cỗ chiến xa thứ ba đi.
Quý Tôn Tư khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, thấp giọng nói:
- Ta cũng đã thấy rồi.
Hai người ánh mắt chạm nhau, Khánh Kỵ gật gật đầu, nói:
- Chính là nó!
- Ừm!
Quý Tôn Tư vuốt dây thắt mũ dưới hàm, mắt ti hí nhìn nhìn trái phải, sau đó đi tới cạnh Thường Tam công tử bên kia, trước mặt hắn nói nhỏ với nhau một chút. Thường Tam công tử gật đầu, đi đến bên cạnh chiếc chiến xa làm viên môn, một chân đạp ở trên xe, ngoắc gọi gia nhân của hắn tới buộc lại dây giày, sau đó tùy ý nói vài câu gì đó, gia nhân kia gật gật đầu, buộc tốt giày cho hắn, rồi lắc mình lui vào trong đám người.
- Khánh Kỵ công tử, mời!
Lý Hàn ở trên xe đứng lên, chắp hai tay, lớn tiếng nói:
- Dựa theo điều kiện đã ước định trước đó, sẽ thi đấu tổng cộng là ba lượt, trận đầu là chiến xa săn bắn, trong thời gian là ba nén hương, hết ba nén hương, song phương phải về lại nơi đây, dựa theo số con mồi săn được nhiều ít mà phân thắng bại.
Trận thứ hai, song phương xa chiến, người trúng tên hoặc bị đánh rớt khỏi chiến xa thì không được tiếp tục tham chiến, cuối cùng bên nào vẫn còn chiến sĩ thì tính là bên đó thắng.
Trận thứ ba, cắt dây thả một con nai bị buộc vào cột, song phương không cần biết dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể bắt sống con nai trước là thắng.
Khi Lý Hàn nói, đã có người cầm túi tên lần lượt đưa cho chiến xa của song phương. Song phương đều có mang theo giỏ tên của mình, bên trong chính là mũi tên nhọn giết người, nhưng chỉ dùng để săn bắn dã thú, mà những túi tên này đều là mũi tên gãy, đầu mũi tên quấn lụa trắng được nhuộm chất lỏng màu đỏ, đặc biệt dùng để bắn người, khi bắn trúng người sẽ để lại dấu vết, phòng ngừa có ai trúng tên mà lại không chịu rút khỏi cuộc chiến.
Khánh Kỵ nghe hắn nói xong, cao giọng đáp:
- Tốt, thời gian đã đến, chúng ta bắt đầu đi.
Lý Hàn chắp tay nói:
- Lý Hàn không dám qua mặt, mời công tử nhập viên môn trước.
Khánh Kỵ nhìn ngó bốn phía, chiến xa của đối phương sớm đã bố trí đội hình sẵn sàng, mà bên phía Công tử quân của mình, các tướng sĩ mặc quần áo vẫn đang mặc quần áo, nói chuyện phiếm vẫn đang nói chuyện phiếm, ba hoa khoác lác với nữ bằng hữu thì vẫn đang ba hoa khoác lác. Bất lực nhất chính là, Yến Vũ Yến công tử đang đứng ở một góc đám người, hai gia nhân bên cạnh một nâng ấm nước, một nâng hộp đồ ăn, vị nhân huynh này tay trái cầm một miếng thịt, tay phải cầm ly nước, lại có thể... lại có thể còn chấm gia vị, ăn đến quên trời quên đất.
Khánh Kỵ có chút xấu hổ nói lớn:
- Mời đoàn xe của Thúc Tôn Thị môn hạ đi trước nhập tràng, chúng ta... khụ, chúng ta lập tức lên xe chuẩn bị. - Nói xong quay đầu lại tức giận hét lớn:
- Lên xe, chuẩn bị thi đấu.
Chúng công tử lúc này mới vội vàng lên xe. Yến Vũ còn chưa ăn xong, vừa nghe nói vậy thì cuống quýt cả lên, lúng ta lúng túng giơ tay đoạt lấy hộp đồ ăn, ấm nước, lại còn có thể mang theo cả lên xe. Lý Hàn híp hai mắt lại, nhìn biểu hiện ba lăng nhăng của những công tử bạn hữu bên phía Khánh Kỵ, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh miệt:
- Được! Vậy Lý Hàn xin vượt bổn phận. Nhập săn, xuất phát!
Đám người vây xem xung quanh lập tức trở nên hưng phấn, có một vài thiếu nữ đã lớn tiếng hò hét ủng hộ, 'cố lên', trên cơ bản các nàng đều hô 'cố lên' cho Khánh Kỵ, người có bộ dáng anh tuấn, luôn chiếm chút tiện nghi. Công tử bạn hữu cũng đều lớn tiếng hô 'Khánh Kỵ cố lên', Tôn Ngao làm nô bộc cho Diêu Quang thì có gì là thú vị, thiên kim đại tiểu thư làm nữ nô cho kẻ khác mới làm thỏa mãn hứng thú tà ác của bọn họ.
Chiến sĩ thân hình tương đối gày yếu bên cạnh Lý Hàn thập phần thành thạo vung cương ngựa, một tiếng the thé: "Giá!" Chiến mã bốn vó di chuyển, dẫn theo chiến xa lọc cọc lọc cọc chạy về phía viên môn.
Để tránh cho chiến xa của đối phương dễ dàng tiếp cận, hai bên trục bánh xe của chiến xa luôn được thiết kế thật dài, còn bọc đồng hoa mỹ, ở đầu còn bọc đồng đen trang trí, lấp lánh sáng lên. Viên môn không rộng, còn chiến xa đã rộng mà trục bánh xe còn rộng hơn, lại còn đang tiến nhanh về phía trước. Hai bên viên môn chỉ lưu lại một khoảng không gian chừng trên dưới bốn tấc*, nhưng mà kỹ xảo đánh xe của vị này rất cao, đường mặc dù không phải rộng thênh thang, hắn lại đánh xe cực kỳ vững vàng, điều khiển chiến mã đi thành một đường thẳng tắp vô hình, thẳng tiến qua viên môn.
(*tức là khi xe đi qua, trục xe sẽ cách hai bên viên môn bốn tấc, bốn tấc là chừng 40 phân)
Ngay sau đó cỗ xe thứ hai cũng qua, khi chiến xa thứ ba, cũng chính là chiến xa được tạo bởi Thúc Tôn tứ vệ tới gần viên môn, trong đám người đứng xem náo nhiệt bên cạnh đột nhiên nhảy ra một vài vị công tử choai choai nhỡ nhỡ, trong tay cầm mõ trúc đập loạn hết cả lên, lớn tiếng hò reo lên:
- Thúc Tôn tất thắng! Thúc Tôn tất thắng! Thúc Tôn tất thắng... Cộc cộc cộc...
o O o
*Tiêu đề chương: Binh bất yếm trá - Việc binh không khỏi dối trá Ngay sau đó cỗ xe thứ hai cũng qua, khi chiến xa thứ ba, cũng chính là chiến xa được tạo bởi Thúc Tôn tứ vệ tới gần viên môn, trong đám người đứng xem náo nhiệt bên cạnh đột nhiên nhảy ra một vài vị công tử choai choai nhỡ nhỡ, trong tay cầm mõ trúc đập loạn hết cả lên, lớn tiếng hò reo lên:
- Thúc Tôn tất thắng! Thúc Tôn tất thắng! Thúc Tôn tất thắng... Cộc cộc cộc...
Một trận tiếng mõ bất thình lình ngoài dự kiến nổi lên, tuy rằng những chiến mã này đều đã trải qua huấn luyện, lúc này cũng hơi hơi hoảng sợ, bước chân liền có chút rối loạn. Người đánh xe lập tức phản ứng lại, vội vàng giật cương trấn an, chiến xa tuy rằng nặng và vững vàng, nhưng mà chiến mã đã bị quấy nhiễu một bên, theo bản năng hơi hướng sang phía sườn bên kia. Trục bánh xe rất dài, chỉ cách hai bên viên môn có bốn tấc là tối đa, khi đi tới liền quẹt qua cỗ chiến xa dùng làm viên môn, khiến cho tứ vệ đang đứng trên chiến xa cũng phải lắc lư.
- Dừng lại! Phạm quy, chiến xa của Thúc Tôn thế gia phạm quy!
Thường Tam công tử lập tức nhảy nhót chạy tới, cao giọng reo lên:
- Cỗ chiến xa này bị hủy tư cách, không được nhập săn!
Hai cỗ chiến xa của Thúc Tôn Thị đã qua viên môn chờ ở bên trong, vừa nghe thấy lời này hai người chỉ đạo ngồi trên xe đều đứng lên, Lý Hàn hơi hơi nghiêng tai, lập tức phẫn nộ chất vấn:
- Vị công tử này, vì sao không cho chiến xa bên ta nhập săn?
Thường Tam công tử phấn chấn cự tuyệt:
- Dựa theo lễ chế, khi chiến xa nhập săn, trục bánh xe không được chạm vào viên môn, nếu không sẽ không có tư cách nhập săn, quy củ này, ngươi không biết sao? À..., cũng phải, người như ngươi, làm sao có thể biết được bao nhiêu quy củ?
Ở bên trong Chu lễ thượng vàng hạ cám, đích thực là có một quy củ như vậy, chiến xa khi nhập săn chạm vào viên môn, chứng tỏ rằng năng lực khống chế chiến xa của người đó quá kém, đúng là sẽ không được vào nhập săn nữa, chẳng qua chẳng có ai coi trọng quy củ như vậy mà thôi. Trên thực tế, đi săn ban đầu vốn là một sự kiện long trọng, thần thánh, nhưng tới niên đại này, lại chỉ là một thú vui tiêu khiển hạng nhất của những kẻ phú quý. Bình thường đánh xe đi săn, căn bản là chẳng cần phải làm viên môn, ai còn để ý tới Thương lễ, Chu lễ nữa. Chỉ có điều lúc này là trận đấu long trọng, ngươi quả thật đã phạm nội quy, đối phương dự thi cũng không đáp ứng, vậy thì cứ ấn theo lễ chế mà làm.
Bọn công tử bốn phía đều biết quy củ này, vừa nghe Thường Tam công tử nói, liền tới tấp đứng lên, liên tục gật đầu bảo đúng. Bọn họ vốn là mong ngóng Công tử quân thắng lợi, lúc này lại chiếm được lý lẽ, liền mồm năm miệng mười ầm ĩ cả lên. Bên phía Thúc Tôn Thị lập tức liền có chút chịu không nổi, có một vài đầy tớ đứng ra biện bạch cho chủ nhân, đem trách nhiệm đổ lên đầu mấy tiểu công tử trợ uy lung tung kia.
Thường Tam công tử cười lạnh nói:
- Buồn cười, có người trợ uy ủng hộ cho các ngươi cũng bị tính là sai sao? Trên chiến trường tiếng Sát rung trời, âm thanh còn khiến cho chiến mã kinh sợ hơn nữa, ngươi nếu chết trên chiến trường, chẳng lẽ lại oán hận rằng ngựa của ngươi chịu không nổi mà hoảng sợ sao? Lý Hàn, trận đấu hôm nay, vì sao Diêu Quang tiểu thư lại không đến hử? Không phải đã sớm dự đoán được hôm nay phần thắng không lớn, cho nên mới cố tình trốn đi, để trút hết trách nhiệm lên đầu kẻ tiểu nhân mặt dày vô lại như ngươi sao?
Những người bên phía Thúc Tôn Thị giận mà không làm gì được, Lý Hàn sắc mặt tái mét, chiến sĩ bên cạnh hắn toàn thân mặc giáp, dáng người gầy yếu giáp y trước ngực phập phà phập phồng, quả thực là đã tức đến mức ngực muốn nổ ra.
Bên cạnh có rất nhiều người ồn ào gây náo nhiệt, mọi người đồng loạt lên tiếng phê phán, bên phía Thúc Tôn Thị đã có chút không chịu nổi nữa, Lý Hàn hơi hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:
- Đại tiểu thư, làm sao bây giờ?
Giáp sĩ đánh xe gầy yếu bên cạnh chính là Thúc Tôn Diêu Quang, nàng cắn chặt răng ken két, giận giữ nói:
- Bọn họ... thế mà lại sử ra quỷ kế như vậy, thật đáng giận cho những kẻ vì bọn họ mà phất cờ hò reo. Hừ! Quá mức vô sỉ!
Lý Hàn căm hận nói:
- Quy củ này ta biết, chỉ có điều đã sơ suất, tuyệt đối không nghĩ tới Khánh Kỵ chính là một nhân vật danh chấn thiên hạ, lại có thể vô sỉ như vậy!
Thúc Tôn Diêu Quang hừ lạnh nói:
- Sử ra quỷ kế này không phải Quý Tôn Tư thì chính là Tôn Ngao, Khánh Kỵ chắc gì đã biết. Hắn giao hảo cùng với bọn công tử này, giúp bọn hắn đối phó ta, nguyên nhân chẳng qua là vì muốn lôi kéo bọn họ mà thôi.
Hai người đang thương nghị, ở bên ngoài tiếng đánh trống reo hò càng lúc càng vang dội, Thường Tam công tử dương dương đắc ý, trên mặt mấy nốt mụn dậy thì đều đã đỏ cả lên:
- Lý Hàn, người của ngươi ở trước mắt bao người sảy tay phạm quy, người còn gì để nói nữa, nếu ngay cả quy củ đi săn cũng không tuân thủ, vậy thì chúng ta còn thi đấu cái gì? Cứ đánh loạn lên là được...
Thúc Tôn Diêu Quang cắn răng, thấp giọng nói:
- Bảo bọn hắn lui ra ngoài!
Lý Hàn vội la lên:
- Tiểu thư, chúng ta mất đi một cỗ chiến xa, trận này chính là so sánh săn bắn, chẳng phải là muốn thua bọn hắn sao?
- Hắc! - Thúc Tôn Diêu Quang cười lạnh:
- Ngươi nhìn coi bộ dạng của bọn hắn, chỉ bằng bọn họ, có thể bắn được con mồi sao? Chúng ta còn hai xe có thể chiến, mà bọn họ chỉ có một Khánh Kỵ mà thôi. Huống chi, cũng chỉ có trận này thôi, trận tiếp theo bọn họ vẫn có thể tham gia, bảo bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó dùng quân nhàn đánh kẻ địch mệt mỏi, Khánh Kỵ dù có lợi hại nữa, ta muốn xem hắn một người có thể lấy gì để liều mạng với ta!
Dưới mệnh lệnh của Lý Hàn, Thúc Tôn tứ vệ bị bắt phải rời khỏi sân thi đấu, bốn gã võ sĩ lui về một tán cây đại thụ để hóng mát chờ trận thi đấu tiếp theo. Chiến xa của Khánh Kỵ bắt đầu thật cẩn thận chạy qua viên môn, Thúc Tôn Diêu Quang có tâm mà không làm gì được, chỉ tiếc rằng trước đó không hề chuẩn bị (cũng muốn gõ mõ lắm chứ ^^), chỉ có thể trừng đôi mắt tóe lửa nhìn bọn họ tiến vào.
Song phương đều đã tiến vào viên môn, tất cả chiến xa xếp theo hình chữ nhất (一), một chiếc kỷ án được đặt bên ngoài viên môn, trên án thắp lên nén hương thứ nhất, Khánh Kỵ ra lệnh một tiếng, năm cỗ chiến xa đồng loạt chuyển động, "Ầm" một tiếng chạy về phía trước. Ngay từ đầu cuộc đi săn, ba cỗ chiến xa của Công tử quân đã giống như lên cơn chạy đi như điên, khiến cho những người trên hai cỗ chiến xa chạy vững vàng của Thúc Tôn Thị phải hoảng sợ. Thúc Tôn Diêu Quang giật mình ở trên xe đứng lên, chỉ thấy ba đạo bụi đất một lúc lâu vẫn chưa tiêu tan, ba cỗ chiến xa của Khánh Kỵ đã tuyệt trần mà đi, một đường đạp bằng mọi chông gai, rất nhanh đã biến thành ba điểm đen ở cuối cánh đồng hoang vu.
Thúc Tôn Diêu Quang giật mình một lát, không khỏi bật cười nói:
- Cái kiểu này, bọn họ săn bắn như vậy, là muốn đâm chết con mồi hay sao? Chúng ta không cần để ý bọn họ, trận săn bắn này, hai xe chúng ta tách ra, đều tự đi tìm con mồi, nhất định phải trở về đúng lúc, đừng có trở về chậm, lại bị bọn tiểu nhân đê tiện kia bắt lỗi.
Sĩ tốt trên cỗ chiến xa kia cung kính xưng vâng, xe ngựa chuyển hướng, tự đi về phía cánh đồng hoang vu. Chiến xa của Thúc Tôn Diêu Quang đi nhanh về phía trước một lúc lâu, chỉ bắn được hai con phi điểu, đừng nói là đại thú, cho dù là tiểu thú bình thường cũng chẳng tóm được con nào, trong lòng không khỏi kinh ngạc:
- Lý Hàn, lần trước ta đến, trên cánh đồng hoang vu này dã thú cực kỳ nhiều, hiện giờ thế nào lại không gặp được con nào? Địa phương này là chúng ta vừa mới xác định, bọn họ không có khả năng động tay động chân a.
Lý Hàn cũng thấy kỳ quái, đôi mắt đánh giá mọi nơi trong bụi cỏ rừng cây, đột nhiên nhìn chằm chằm trên mặt đất những dấu vết của cỏ dại bị rạp cả xuống, tiếp đó thân mình chấn động, thất thanh nói:
- Bất hảo, ta đã biết quỷ kế của bọn họ.
- Là gì?
Thúc Tôn Diêu Quang nghe nói lại có quỷ kế, không khỏi hoảng sợ, trận chiến này nếu bị thua, nàng sẽ phải đi làm nô cho nhà người ta đấy. Tuy nói rằng cho dù nàng có đưa đến tận cửa, những thế gia này cũng không ai dám nhận nàng, lấy nàng làm nô tỳ để sai sử, nhưng mà thể diện chung quy lại là vẫn mất. Đối phương lại định giở mánh gì ra nữa?
Lý Hàn chỉ vào bụi cỏ nói:
- Đại tiểu thư, người xem những dấu vết trên mặt đất đi, những nhánh cỏ này đều mới bị gãy rạp, vết bánh xe vừa mới chạy qua đây thôi, nơi này cho dù có con mồi, cũng bị bọn họ dọa cho chạy mất, chúng ta còn săn bắn cái gì nữa?
Thúc Tôn Diêu Quang ngạc nhiên nói:
- Bọn họ... nào có cái kiểu săn bắn nào như vậy, ngươi nhìn những dấu vết này đi, lung tung lộn xộn, qua lại không biết bao nhiêu lần, bọn họ đánh xe nhanh như vậy, mơ tưởng mà bắn trúng được một con mồi nào.
Lý Hàn bình tĩnh cười lạnh:
- Bọn họ chắc gì đã cần bắn trúng con mồi. Kế đầu tiên, là khiến cho cỗ chiến xa uy hiếp nhất của chúng ta rời khỏi trận đấu. Hiện giờ thì, chỉ sợ thật sự chạy đi săn bắn chỉ có một chiếc xe của Khánh Kỵ mà thôi, hai chiếc xe kia căn bản không cần săn bắn, sứ mạng duy nhất chỉ là đuổi con mồi ra khỏi phạm vi săn bắn, khiến cho chúng ta không còn thú để mà săn nữa.
Thúc Tôn Diêu Quang giận dữ nói:
- Mau, lập tức chạy về phía trước, đê tiện, thật sự là đê tiện!
Nàng biết rõ tình hình khẩn cấp, dù sao khu vực săn bắn cũng chỉ có phạm vi cố định, hơn nữa lại còn hạn chế thời gian, nếu để muộn chỉ sợ đại sự sẽ đi tong, lập tức vội vàng ruổi ngựa chạy về phía trước, chọn một chỗ vắng lặng để đi tới. Được một lát, chợt thấy ở phía trước trong bụi cỏ có một con hươu bào đang ngồi chồm hổm hết nhìn đông lại nhìn tây, Thúc Tôn Diêu Quang mừng rỡ, vội vàng đánh xe chậm lại, Lý Hàn nhanh chóng cài tên lên cung, ngắm về phía con mồi đáng yêu ở xa xa kia.
Đúng lúc này, ẩn ẩn truyền đến một vài tiếng động, con hươu bào kia liền giống như bị kinh hãi, nhảy dựng lên lủi vào trong bụi cỏ. Lý Hàn vừa muốn bắn tên, mục tiêu đã chạy mất rồi, vội la lên:
- Mau đuổi theo tới.
Không cần hắn phải nói, Thúc Tôn Diêu Quang sớm đã vung cương ngựa, chạy nhanh tới chỗ con hươu bào vừa biến mất. Chỉ trong tức khắc đã tới gần, ở trong bụi cỏ ẩn ẩn thấy được con hươu bào đang lẩn trốn, đứng im quan sát cảnh vật xung quanh. Con hươu bào kia quỵ hai chân trước, một đôi mắt trượt khắp mọi hướng cảnh giác đánh giá, Thúc Tôn Diêu Quang không dám tiến tới quá gần, đã sớm giảm tốc độ xe, Lý Hàn lại cài tên lên cung, đúng lúc này, con hươu bào kia lại lóe lên lủi vào bụi cỏ.
Lý Hàn tức đến đỉnh điểm, đột nhiên lại nghe thấy một trận hô to gọi nhỏ, một cỗ chiến xa rung rung lắc lắc từ trong một bụi cỏ gần đó vọt ra, cung thủ trên xe giương cung cài tên, cũng không thèm ngắm đã bắn ra, kêu to lên:
- Bắt lấy nó, bắt lấy nó.
Kẻ khác hô to:
- Lại gần chút, lại gần chút, xem ta một mâu đập chết nó đây.
- Ha ha ha ha..., làm gì phải khó khăn như vậy, chờ ta đuổi kịp nó, sẽ trực tiếp cán chết nó là xong!
Công tử đánh xe giống như lũ đua xe ở hậu thế, điên cuồng cười lớn mặc sức vung cương ngựa, đánh xe hoành hành, từ xa xa hướng tới đây, vọt lên phía trước Thúc Tôn Diêu Quang, một xe tuyệt trần, khi chiến xa chạy qua đây, trên mặt đất chợt xuất hiện một chiếc mũ đồng, "Đinh đinh đinh" nẩy lên vài cái, rung rung lắc lắc rồi dừng lại. Có lẽ là chiến xa chạy quá nhanh, không biết là vị công tử nào thắt nút dưới hàm quá lỏng, khiến cho ngay cả mũ đồng cũng điên cuồng rơi xuống đất.
Thúc Tôn Diêu Quang trợn mắt há hốc mồm, Lý Hàn vội la lên:
- Tiểu thư, nhanh tới dưới núi Ni Khâu, Khánh Kỵ nhất định là săn bắn ở đó, chúng ta nhanh đuổi theo đi.
Thúc Tôn Diêu Quang bừng tỉnh đại ngộ, gấp gáp căm giận nói:
- Đi, bọn họ muốn quấy rối, vậy thì ta cũng quấy rối, không cho Thúc Tôn Diêu Quang ta đắc thủ, Khánh Kỵ hắn cũng đừng mơ mà bắn, hừ hừ, xem rốt cuộc là ai khổ sở!
Đại Tranh Chi Thế Đại Tranh Chi Thế - Nguyệt Quan Đại Tranh Chi Thế