Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1053 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8.1
oàn bộ buổi sáng, Khương Thế Dung đều ở tửu phường xử lý trướng vụ, ngày thường mãi tới buổi chiều hắn mới trở về, hôm nay hắn là hiếm lắm mới trở về nhà một chuyến giờ này.
Vừa bước chân vào cửa lớn, Quản thúc lập tức cung kính chào đón hắn.
“Đại thiếu gia.”
“Ta sắp xa nhà một chuyến, chuẩn bị ngựa cùng lương khô.”
Quản thúc cung kính nói:” Ta lập tức đi chuẩn bị.”
Khương Thế Dung hướng nội viện đi đến, dọc theo đường đi, giao cho Quản thúc xưe lí một số việc, phụ trách bảo hộ hắn Thạch Tiều, luôn theo bên người hắn.
Sau khi xuyên qua khúc cầu cùng hành lang dài, khi đang đi qua mai viên, tiếng cười thanh thuý sang sảng truyền đến bên tai, làm cho hắn dừng bước.
“Chuyện gì lại náo nhiệt như vậy?”
Hắn nhìn hướng Mai viên, chỗ có nhất đại phiền lâm viện, thực kinh ngạc không hiểu vì sao chỗ đó trở nên náo nhiệt như vậy từ lúc nào. Trừ bỏ lễ mừng năm mới hằng năm, trong Khương phủ, đã rất nhiều năm không có chuyện gì náo nhiệt như vậy.
“Là nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia bọn họ.” Quản thúc khom người nói.
“Nha?”
Việc này cũng khó trách, hắn hiểu được hai đệ đệ tuổi còn trẻ hiếu động, đại khái là theo một ít nha hoàn đang đùa đùa giỡn giỡn. Ngày thường, thương vụ của tửu phường chủ yếu từ hắn này đại ca nắm trong tay, chỉ giao cho hai đệ đệ một ít trướng vụ đơn giản, có lẽ hắn nên cho bọn hắn công tác nhiều một chút nữa, miễn làm cho bọn họ rất nhàn, cả ngày nếu không phải cưỡi ngựa săn bắn, chính là đậu cùng nha hoàn vui vẻ.
“Phu nhân đâu?” Hắn hỏi.
“Phu nhân cũng đang ở mai viên.”
Khương Thế Dung cước bộ tiếp tục đi lên phía trước sắp rời khỏi, nghe vậy đột nhiên đứng lại, quay đầu lại, ninh mi nhìn Quản thúc.
“Nàng ở mai viên? Ở cùng với bọn họ?”
Quản thúc cung kính nói:” Đúng vậy.”
Khương Thế Dung tựa hồ không thực tin tưởng đây là sự thực, hắn lập tức thay đổi phương hướng, hướng mai viên đi đến.
Cây mai đại thụ này tuy rằng đến mùa đông mới có thể nở hoa, nhưng nơi này cũng có rất nhiều loại hoa cỏ cây cối bốn mùa, toàn bộ lâm viên, đều là đất đai của Khương phủ.
Khương Thế Dung xuyên qua cổng vòm, nhìn thấy một đám người đang vui vẻ cười đùa, hai đệ đệ Thế Hoài cùng Thế Quảng, quả nhiên cũng ở trong đó.
“Tẩu tử (chị dâu), sao lại lâu như vậy a, có gì không tốt sao?”
“Đừng thúc giục nha! Không thấy ta đang ở chỗ này cố gắng tìm sao!”
Khương Thế Quảng đứng ở dưới tàng cây, dựa vào thân cây, lấy vạt áo làm thành một cái hứng chuẩn bị tiếp theo sẽ đợi người trên cây thả trái cây xuống, mà người còn lại là Khương Thế Hoài đang ngồi một mình trên mặt cỏ, vừa ăn trái cây, vừa một bên cùng Ngọc Điệp bên cạnh nói nói cười cười.
“Phu nhân, cẩn thận một chút nha!” Bình Nhi vẻ mặt lo lắng ngẩng đầu nhìn trên cây.
“Tỷ tỷ! Bên kia! Bên kia!” Hai cái tiểu quỷ, ở dưới hưng phấn vừa nói vừa nhảy nhót lung tung.
“Bên kia? Rốt cuộc là bên nào?”
“Chính là bên kia thôi! Có một quả hồng cực lớn a!”
Có tiếng của nàng đáp lại, nhưng hắn vẫn không hiểu nàng rốt cục là đang ở nơi nào?
Khương Thế Dung giật mình nhìn lại, hắn không nhìn lầm đi, nữ nhân đang trèo qua trèo lại trên cây kia, đúng là người mà hắn mới ạp làm thiếp, Đỗ Tử Vi.
Nàng cư nhiên trèo cây? Hơn nữa còn không phải là cây bình thường, đây chính là một cây đại thụ rất cao a.
Nhìn thân cây trần trụi kia, vừa thẳng lại vừa thô, nàng là như thế nào trèo lên được tới đó đi? Hắn không thể không tưởng tượng đến cảnh, thiếp của hắn giống như một con khỉ ôm nhánh cây, từ nhánh này nhảy sang nhánh khác, lần lượt đem tráicây hái được quăng xuống dưới.
“Trái cây tới rồi! Tiếp theo!”
“Không thành vấn đề!”
Một quả trái cây lại được quăng xuống, Khương Thế Quảng chuẩn xác tiếp được, nhìn trái cây.
“Hắc! Tẩu tử! Trái cây ngươi vừa hái quả thực rất được nha, vừa to lại vừa chín.” Hắn vừa nói vừa cắn.
“Uy! Ai nói trái đó là cho ngươi ăn, ta muốn cho Bình Nhi!”
Bình Nhi xua tay.” Ta không quan hệ, Thế Quảng thiếu gia ăn thì tốt rồi.”
Khương Thế Quảng cười nói:” Vẫn là Bình Nhi săn sóc, không bằng chúng ta cùng ăn trái cây này đi, ngươi nếm thử xem, rất ngon a.”
Được thiếu gia khen ngơi, Bình Nhủ toàn bộ mặt trở nên đỏ bừng. “Nô tỳ là nha hoàn, sao có thể cùng thiếu gia ăn chung được?”
“Có quan hệ gì,Bình Nhi ngươi mau ăn, nếu không nhanh ta đảm bảo hắn sẽ lợi dụng thời cơ ăn hết sạch đó.”
“Hắc, tẩu tử, ta có nhỏ mọn như vậy sao?”
“Ngươi là một đại nam nhân, rõ ràng biết trái cây kia còn chưa đủ ngươi tắc hàm răng, cìng ăn chung trái cây với ngươi, cuối cùng chỉ có thể ăn hột.”
Lời này vừa nói ra, mọi người toàn cười thành một đoàn. Khương Thế Dung lẳng lặng nhìn này một màn, cảm thấy kinh ngạc.
Khi nào thì nàng cùng hai cái đệ đệ như vậy thân thiết? Thực kinh ngạc nhìn nàng cùng bọn đệ đệ, như thế nói nói cười cười thực vui vẻ.
Hắn chưa từng gặp qua nàng hoạt bát vui vẻ như thế. Nàng không hề cố kỵ lớn tiếng cười, không có câu nệ, hoàn toàn thả lỏng, đây là hắn lần đầu thấy nàng hưng phấn một hồi như thế, nàng bây giờ giống như một đứa nhỏ, cười đến vô câu vô thúc, làm cho hắn nhìn thấy mê mẩn.
Cao thẳng thân ảnh chậm rãi hướng đại thụ đi đến, nguyên lai bọn họ đang mải cười đùa, vừa thấy đại thiếu gia đến, giật nảy mình.
Làm khi Bình Nhi và Ngọc Điệp phát hiện đại thiếu gia đang đứng ở sao người, hai ngươi đều bị doạ đến choáng váng, Khương Thế Hoài và Hương Thế Quảng vừa thấy đại ca đến, cũng kinh ngạc rất nhiều, nguyên bản thái ộ hi cười lập tức hoá thành nghiêm trang cẩn thận. Về ohần hai hài tử Tùng Tùng và Đậu đậu, nhìn thấy đại thiếu gia uy nghiêm, cũng co rúm lại, trốn sau Bình Nhi và Ngọc Điệp.
“Đại ca……”
Khương Thế Dung thân thủ, ý bảo an tâm một chút chớ kinh động nàng, sau đó ánh mắt hắn, thẳng tắp khóa trụ cái dã nha đầu đang ở phía trên kia.
Ban ngày, hắn ở tửu phường bận về việc.. thương vụ, bình thường qua bữa tối mới trở về, cũng không biếtđược, ban ngày nàng là đáng yêu như vậy, luôn cười to, cũng sẽ nghịch ngợm.
“A, thải đến! Thải đến!”
Tử Vi hưng phấn cầm trong tay quả trái cây cuối cùng, vui vẻ kêu to.” Trái này so với cái khác đều là hồng nhất, thật là xinh đẹp đâu!”
Hiện trường một trận yên lặng, không ai dám lên tiếng.
Tử Vi không nghe được thanh âm của bất luận kẻ, nghĩ rằng mọi người đang ơ dưới kia phân chia trái cây, không quan hệ, chờ bọn hắn nhìn thấy tría cây này trong tay nàng xong, khẳng định sẽ hội hô thật to.
Nàng lanh lợi trèo xuống, một tay cẩn thận cầm lấy trái cây; Quả này nàng sẽ giữ làm của riêng nàng, không uổng công nàng vất vả nửa ngày đi hái, quả thực thải tối màu mỡ.
Bởi vì đang cười trộm, cho nên nàng không chú ý tới người ở dưới tàng cây, đang đứng chờ nàng.
Khi nàng đã xuống đến một nhánh cây thấp nhất, một đôi tay rắn chắc thân đến, dễ dàng đem nàng bế xuống dưới.
“A, cám ơn ngươi, tam thiếu gia –” Nói một nửa nàng bỗng dưng dừng lại, trừng lớn mắt, chống lại một đôi ưng mâu rất quen thuốc.
Nàng không nhìn lầm, người đang ôm nàng, đúng là Khương Thế Dung.
“Phu, phu quân? Ngươi làm sao có thể ở trong này?”
Edit: Minnamin
Đại Thanh Tửu Vương Đại Thanh Tửu Vương - Mạc Nhan