Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1053 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6.1
ạo gần đây nàng bỗng nhiên phát hiện, dù là trong lúc vô tình hay cố ý, luôn có một đạo ánh mắt, yên lặng chăm chú nhìn nàng.
Khi nàng ngâm trà vào nước, hắn đang nhìn nàng.
Khi nàng lau ngăn tử, hắn đã ở đó nhìn nàng.
Khi nàng dọn dẹp bàn ăn, hắn vẫn còn nhìn nàng.
Mỗi khi nàng chống lại ánh mắt hắn, hỏi hắn có gì phân phó, hắn lại nói không có việc gì, sau đó ánh mắt tạm thời dời đi, làm công việc của hắn.
Hắn rốt cuộc là đang nhìn cái gì?
Nàng mặc dù cảm thấy mạc danh kỳ diệu (không thể hiểu được), nhưng hắn không nói, nàng cũng an phận không hỏi nhiều.
Chẳng qua, mỗi khi hắn dùng ánh mắt suy nghĩ sâu xa quan sát nàng, nàng hội cảm thấy thực không được tự nhiên. Nếu hắn nhục nhã nàng, thì nàng lại xem như chẳng có việc gì được, bởi vì nàng là sống trong nhục nhã mà lớn lên, đã sớm quen rồi, nhưng là giống như vậy không buồn hé răng nhìn nàng, ngược lại làm cho nàng không biết làm như thế nào cho phải, tệ nhất là, nàng hoàn toàn nhìn không ra đến hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, điều này làm cho nàng bất an.
Hắn đối với nàng thái độ rất bất đồng, vẫn đang khí phách, nhưng lại không cố ý gây khó dễ cho nàng, cũng sẽ không nhục nhã nàng. Đối với việc hắn gây khó dễ hoặc nhục nhã, nàng có thể bình chân như vại, nhưng là khi hắn đột nhiên bày ra bộ mặt ôn nhu lơ đãng, nàng lại không biết phải làm sao.
Trừ bỏ thấi độ thường ngày bên ngoài thay đổi, còn một cái thay đổi khác làm nàng thấy phiền toái, làm cho nàng bất lực không biết làm sao –
Từ ngày đi tửu phường về, nam nhân này trở nên rất thích tìm nàng uống rượu, phải nói là vô cùng thích.
Bữa tối qua đi, hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo xong, chính nàng cũng rửa mặt chải đầu xong, phụng mệnh lệnh của hắn, tối nay muốn nàng làm ấm giường cho hắn, giải quyế nhu cầu hắn cần.
Taạ đây đến ban đêm, liền không có người khác đi đi lại lại, đây là do Khương Thế Dung mệnh lệnh: trừ bỏ Thạch Tiều, bất cứ ai đều không được ở lại Dung cùng viện.
Nàng hướng phòng ngủ của Khương Thế Dung đi tới, Thạch Tiều mở cửa không ngăn nàng, để cho nàng đi vào.
Vừa tiến vào phòng khách, nàng liền phát hiện trên bàn có một bình rượu, nàng nguyên lai đang cước bộ về phía trước, nhịn không được lui từng bước về phía sau, ý đồ vụng trộm trốn.
“Đứng lại.” Nội trong phòng truyền đến một tiếng mệnh lệnh, cho dù nàng không ra tiếng, hắn cũng biết nàng vào được.
Khi nàng còn đang do dự không biết làm sao bây giờ, mệnh lệnh lại truyền đến.
“Đem bình rượu trên bàn tiến vào.”
Nàng thở dài.” Vâng.” Thực nhận mệnh bưng rượu lên, tiến vào nội phòng, để ở trên bàn trà, sau đó ngắm hắn liếc mắt một cái, Khương Thế Dung ánh mắt nóng rực chính là đang nhìn nàng.
Hắn tự nhiên ông nhu như vậy, ánh mắt nồng cháy vẫn tràn đầy khát vọng trần trụi, nhưng tựa hồ còn bao hàm cái gì, làm cho nàng càng thêm sợ hãi, bởi vì nàng không thể chống đỡ được hắn như vậy, đành vội vàng cúi đầu.
Hắn chưa cho nàng cơ hội để thẹn thùng, đại chưởng liền duỗi ra, đem nàng một phen kéo vào trong lòng, tay kia cầm bầu rược lên, từ từ rót vào trong chén.
Khi hắn rốt đầy một ly, đang muốn rót đến chén thứ hai, lại nghe nàng nha nha thỉnh cầu: “Ta cũng có thể không cần uống có được không?”
Tay hắn đang rót rượu dừng lại, con ngươi quay sang khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Vì sao?”
Nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói:” Ta tửu lượng không tốt, mỗi lần uống xong liền say, khi tỉnh dậy cũng không nhớ rõ phát sinh chuyện gì……”
Kia biểu tình ủy khuất, nhưng ngữ khí giống như kháng nghị, giống như một đứa trẻ kén ăn, bị buộc ăn đồ ăn mình không thích, bộ dáng này làm môi hắn bất giác nở nụ cười.
“Đây chính là rượu mà ta rất trân quý, ngươi không nghĩ nếm thử?”
Nàng biết hắn nói là thật sự, bởi vì ở trong kho rượu của hắn nàng đã từn xem, toàn là các loại rượu trân quý mùi vị rất tuyệt, có những loại đời này nàng chưa từng ngửi qua.
Bình rượu trên tay hắn kia, chỉ là mới ngửi mùi, đã làm cho người ta mê say.
“Đây là dương rượu, cất ra được không dễ, ta hy vọng nàng nếm thử.”
Biểu hiện hắn ôn nhu khẩn cầu, làm nàng động dung, nhìn hắn nóng bỏng ánh mắt, nàng nhưng lại không đành lòng cự tuyệt.
Nàng do dự trong chốc lát, thân thủ nhẹ nhàng tiếp nhận rượu hắn bưng tới, tại ánh mắt nóng bỏng kia, chậm rãi đem rượu uống vào miệng.
“Như thế nào?”
Nàng suy nghĩ một chút, nghi hoặc hỏi:” Rượu nho?”
“Đối, đây là rượu nho trắng, đưa rượu này đến cho ta, là một người nước ngoài, hắn nói cho ta biết, này rượu ở quốc gia của bon họ, rất được nữ nhân yêu thích.”
Nàng chạm nhẹ vào trong chén rượu, hiếu kỳ nói:” Ta nghĩ đến rượu nho đều là có mầu tím hồng, nguyên lai còn còn có nho trắng, này rượu trong suốt trong suốt, trở về chỗ cũ ngân nga, không cay không chát, nhập hầu không nóng, thực thoải mái.”
“Thích không?”
Nàng gật đầu.” Thích.” Nghĩ rằng rược này nhẹ, hẳn là không dễ uống say, cũng cứ yên tâm đem toàn bộ rược treong chén uống hết, nhưng lại không hề biết rằng, loại rượu này tác dụng chậm nhưng lực đạo là rất mạnh.
Hắn ở bên cạnh luôn miệng giả bộ khuyên ngăn, nàng một ly lại một ly uống vào bụng, không bao lâu, dần dần cảm thấy cả người khinh phiêu phiêu, mềm mại lạ thường.
Rốt cục hắn đã chờ đợi được, ánh mắt của nàng thay đổi, bất đồng so với ngày thường, trải qua rượu hương huân nhiễm mắt đẹp, lại càng thêm quyến rũ động lòng nguời.
Hắn thử hỏi:” Nànguống say?”
Mị nhãn nhi hướng hắn lườm một cái, khẩu khí cũng thay đổi.” Ngươi đang nói chuyện cười sao, mới mấy chén, làm sao có thể say.”
Tốt lắm, nàng say.
Bạc môi gợi lên cười, liệt hỏảytong mắt càng mãnh liệt, khóa trụ bộ dáng làm mê ly động lòng người của nàng.
“Ngươi tại sao gần đây hết lần này đến lần khác cứ nhất định tìm ta uống rượu a? Nói!” Nàng vươn ngón trỏ, chỉ ngực hắn, không khách khí chất vấn.
“Bởi vì ta thích nhìn bộ dáng nàng uống say.” Hắn ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng câu cười ngân, rất hưng trí cùng nàng liếc mắt đưa tình. (ta sặc…liếc mắt đưa tình a…)
“Hừ, mắt ngươi bị hỏng thật rồi! Ngươi tưởng đem được ta quá chén, ta một chút say cũng không có.”
“Được, nàng không có say,là ta thất sách.”
Hắn thật sự là yêu cực kỳ ngữ khí nàng nói chuyện lúc này, cũng chỉ có lúc này, tiểu nữ nhân mới có thể không hề cố kỵ dùng loại thái đọ xảo quyệt này nói với hắn, xem ra, đây mới là tính cách thật tình của nàng, hắn chẳng những không tức giận, thân mình còn lửa nóng thật sự.
Men say nhiễm hương nàng, không như ban ngày bộ dáng thập phần kính cẩn, giờ đây nàng dỡ xuống mặt nạ, làm hắn dục hỏa đốt người, hận không thể ăn nàng cả một đêm.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Thoát quần áo của nàng.”
“Ngươi lại muốn làm cho ta đau.”
Hắn dừng lại động tác, vẻ mặt kinh ngạc.” Đau?”
Đại Thanh Tửu Vương Đại Thanh Tửu Vương - Mạc Nhan