Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tam Nhân Đồng Tâm
rước lúc trời sáng, giữa lúc tuyết đang rơi mù mịt, hai chiếc thuyền rời khỏi Lương Đô, chở theo ba con người nắm giữ tương lai của thiên hạ, Lý Thế Dân, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng.
Tống Lỗ đích thân đi theo, Thiếu Soái quân tạm thời giao cho quân sư Hư Hành Chi và đại tướng Tuyên Vĩnh.
Hai chiếc thuyền có cả thảy một trăm năm mươi Phi Vân vệ, đó là những thân binh tinh nhuệ và trung thành với Khấu Trọng trong Thiếu Soái quân, bởi vậy không lo họ tiết lộ phong thanh.
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng ngồi ở đuôi thuyền, chiếc thuyền giả thành thuyền vận lương chạy ngược dòng. Hai gã lần lượt đọc bức thư của Tống Sư Đạo sai người đưa tới.
Từ Tử Lăng xem thư xong giao cho Khấu Trọng, cười rằng: “Chúng ta không uổng phí công lao, Tống nhị ca tuy không có chữ nào nhắc đến sự phát triển của Trường chủ mỹ nhân, nhưng hình như Thương mỹ nhân chịu giữ y lại, nhờ y giám định bảo tàng trong bảo khố của Phi Mã Mục Trường, có thể thấy Thương mỹ nhân có thiện cảm đối với y.”
Khấu Trọng vui mừng: “Họ vừa gặp nhau đã như bằng hữu, lại có cơ hội vun bồi tình cảm, đương nhiên mọi việc sẽ thuận lợi. Chúng ta phái đặc sứ đến gặp Tống nhị ca, nói cho y biết tình hình hiện giờ, bảo y chính thức cầu thân với Thương Trường chủ, sau đó thỉnh thị phiệt chủ, như vậy sẽ đại công cáo thành. Hà! Chuyện này lý tưởng hơn bọn ta dự đoán.”
Từ Tử Lăng hỏi: “Ta cũng muốn hỏi Thiếu soái ngươi một vấn đề, Thiếu soái ngươi có thể bảo đảm mấy thành sẽ thuyết phục được nhạc phụ tương lai?”
Khấu Trọng đáp: “Phải xem Lý Thế Dân là người như thế nào, có thể lọt vào mắt xanh của phiệt chủ không.”
Từ Tử Lăng nói: “Ngươi có kế hoạch ứng biến không?”
Khấu Trọng cười khổ: “Nếu phiệt chủ không đồng ý, chuyện này sẽ rất khó khăn, cho nên bọn ta phải cố gắng thuyết phục.”
Có tiếng bước chân vang lên.
Lý Thế Dân đến đuôi thuyền, ngồi xuống bên cạnh Khấu Trọng, than rằng: “Ta không thể ngủ được.”
Từ Tử Lăng thông cảm: “Chắc chắn trong lòng Thế Dân huynh đầy mâu thuẫn và đau khổ.”
Lý Thế Dân buồn bã nói: “Lẽ nào sự việc lại diễn biến đến nông nỗi này? Bây giờ trong lòng ta đang rối bời, dằn vặt và thống khổ vô cùng vô tận, ta chỉ muốn say một trận, quên hết hiện thực tàn khốc.”
Gió sông thổi vào, lạnh đến run người.
Khấu Trọng trầm giọng: “Lão ca ngươi trước tiên phải trả lời cho tiểu đệ ba vấn đề.”
Lý Thế Dân ngạc nhiên: “Lại vấn đề gì nữa?”
Khấu Trọng nói: “Vấn đề thứ nhất, có phải Thế Dân huynh cho rằng lệnh đệ một lòng muốn dồn huynh vào chỗ chết?”
Lý Thế Dân ngẩn ra hồi lâu, gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Khấu Trọng lại tiếp tục hỏi: “Còn lệnh huynh trưởng?”
Lý Thế Dân cười khổ: “Một ngày ta không chết, huynh ấy không yên tâm ngồi lên ngai vàng, lần này huynh ấy đòi xuất chinh chính là vì muốn cướp chiến công của ta.”
Khấu Trọng nói: “Tiểu đệ muốn có một đáp án khẳng định.”
Lý Thế Dân buồn bãi: “Đúng vậy, hoàng huynh muốn giết ta.”
Khấu Trọng nói: “Người trong thiên hạ ai cũng biết hai đáp án này, vấn đề thứ ba là điều quan trọng nhất, Thế Dân huynh phải thành thực trả lời, lệnh tôn có phải cũng đã động sát cơ với huynh?”
Lý Thế Dân lộ vẻ bi thương, mắt lộ vẻ tuyệt vọng, nhìn xa xăm, than rằng: “Khi ta biết phụ hoàng xử tử Tĩnh thúc, tia hy vọng cuối cùng của ta đối với phụ hoàng tắt ngấm. Ta một lòng một dạ lấy giang sơn cho họ Lý, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ được báo đáp, nhưng sự phát triển của tình thế từng bước dồn ta vào chỗ chết. Ta càng sợ hơn nếu ta xảy ra chuyện, phụ hoàng sẽ giết hết tất cả những kẻ đi theo ta, còn tướng lãnh dưới trướng của ta đang trấn thủ ở bên ngoài sẽ khởi binh tự lập, khiến giang sơn nhà Lý Đường lại chia năm xẻ bảy! Ôi!”
Khấu Trọng vỗ đùi nói: “Thế Dân huynh đúng là người sáng suốt, theo tình thế bây giờ, lùi bước này sẽ chết. Cho nên vì bản thân huynh, vì người thân của huynh, vì thuộc hạ của huynh và người nhà của họ, càng vì trăm họ trong thiên hạ, huynh phải vứt bỏ hết mọi lo ngại, toàn lực cùng với những kẻ chỉ có hư danh phụ tử huynh đệ với huynh chứ chẳng có tình kia đấu tranh đến cùng, giành lấy thắng lợi sau cùng. Xin nhắc lại lời của lão Bạt, ai nhẫn tâm người đó mới sống.”
Lý Thế Dân giật mình: “Ai nhẫn tâm người đó mới sống?”
Khấu Trọng ôm lấy vai y: “Chúng ta lại một lần nữa làm huynh đệ, bọn ta đương nhiên suy nghĩ cho huynh. Giả sử tình huống phía trước là huynh trưởng của huynh đánh lui được Lưu Hắc Thát, khải hoàn về triều, cho thấy tài năng của hắn không kém huynh. Mà bọn phi tần bị Ma môn khống chế sẽ xúi giục lệnh tôn đi bước cuối cùng, tức là gọi huynh về Trường An, tước lấy binh quyền của huynh. Khi huynh không còn sức kháng cự sẽ xử tử huynh. Ta và Tử Lăng sẽ theo huynh về Trường An, để nhìn bọn chúng dương oai diễu võ, hành động ngang ngược. Chính khi bọn chúng đắc ý nhất, bọn ta sẽ dùng đòn sấm sét triệt để đập tan hết mọi thế lực phản đối huynh. Tiểu đệ bảo đảm lúc đó huynh không những không có cảm giác áy náy mà còn rất thống khoái, bởi huynh chịu đủ rồi! Hà! Đây là một cơ hội tốt nhất, xem thử ai là bằng hữu hoặc tâm phúc trung thành với huynh.”
Lý Thế Dân buồn bã: “Có điều Thiên Sách Phủ của ta không thể ứng phó nổi với liên quân của hoàng huynh và hoàng đệ, huống chi cấm vệ quân nằm trong tay phụ hoàng, vả lại có Độc Cô và Vũ Văn lưỡng phiệt ủng hộ, ta sợ liên lụy đến các vị.”
Khấu Trọng nhìn Từ Tử Lăng: “Ta có nên nói không?”
Từ Tử Lăng nói: “Chúng ta đều là huynh đệ, cần gì phải giấu nhau?”
Lý Thế Dân lộ vẻ thắc mắc.
Khấu Trọng cười ha hả: “Thế Dân huynh có biết Dương Công Bảo Khố không những trong kho có kho, mà còn có thật có giả nữa. Năm xưa Dương Tố vì muốn mưu phản, đã mời Lỗ Diệu Tử thiết kế, trong đó chứa rất nhiều lương thực và binh khí, lại còn có bí đạo thông ra ngoài thành. Chỉ cần bọn ta biết cách vận dụng, có thể giấu trong kho một cánh kỳ binh ba ngàn người, mặt này ta sẽ cung ứng, bảo đảm toàn là những cao thủ một địch trăm, lúc đó đâu còn sợ con bà nó cái gì là cấm vệ quân nữa.”
Lý Thế Dân giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện kinh người này sao?”
Từ Tử Lăng nói: “Chuyện này ngàn vạn lần là thực, không phải trò đùa.”
Lý Thế Dân trố mắt lên, nhìn Khấu Trọng nói: “Nếu huynh xua quân Ba Thục, lấy được Hán Trung, chẳng phải dễ dàng đánh vào Trường An sao?”
Khấu Trọng cười khổ: “Đó vốn là kế hoạch của bọn ta, nhưng đáng tiếc bị Sư tiên tử của chúng ta phá hoại, Phi Huyên không nói với huynh sao?”
Lý Thế Dân hoang mang lắc đầu, trầm giọng: “Nàng không nói! Ta chỉ biết Khấu Trọng huynh bỏ qua cơ hội đánh sập nhà Lý Đường của ta, quay sang giúp ta, lòng dạ đó, Lý Thế Dân tự thấy có cưỡi ngựa cũng không theo kịp.”
Từ Tử Lăng cười nói: “Huynh nên cảm ơn Tiểu Trọng, hắn đang lo phải làm hoàng đế, may sao có huynh chịu ra thay!”
Lý Thế Dân lộ vẻ kiên định, trầm giọng: “Ta đã nghĩ thông rồi! Các người thật sự đối xử tốt với ta, nếu Lý Thế Dân này vẫn còn chần chừ, thành sự không đủ, bại sự vẫn còn dư, làm sao xứng đáng làm huynh đệ của các người.”
Lúc này trời sáng hẳn, mưa tuyết ngừng rơi, ba người ngồi quanh bàn trong khoang, vừa ăn sáng vừa trò chuyện.
Tống Lỗ vì không muốn thân thiết với Lý Thế Dân trước khi Tống Khuyết đồng ý cho nên ngồi trên một chiếc thuyền khác.
Khấu Trọng chợt hỏi: “Thế Dân huynh có biết tại sao ta không sợ mạo hiểm mà đưa huynh đến Lĩnh Nam không?”
Từ Tử Lăng và Lý Thế Dân hiểu rằng gã ta muốn nói “mạo hiểm” bởi nếu chuyện này lộ ra, Lý Thế Dân sẽ khó tránh tội phản quốc, cấu kết ngoại địch.
Lý Thế Dân đặt chén cháo xuống, ngạc nhiên nói: “Chả lẽ không phải như huynh nói là biểu thị sự tôn trọng đối với Tống phiệt chủ, dùng hành động để nói rõ quyết tâm của ta và ta phải đích thân thuyết phục y hay sao?”
Khấu Trọng nói: “Thế Dân huynh phải chăng có huyết thống của người Hồ?”
Lý Thế Dân hơi ngạc nhiên, rồi thản nhiên nói: “Tổ tiên họ Lý của ta nhiều đời là võ tướng, quan hệ khắng khít với ngoại tộc miền Tây Bắc, tổ tiên của mẫu thân có nguồn gốc ở Tây Bắc. Thê tử hiện tại của ta họ Trưởng Tôn, tổ tiên là họ Thác Bạt hoàng tộc Bắc Ngụy. Vì đã từng nhậm chức Tôn Thất Trưởng nên đổi họ là Trưởng Tôn. Cho nên nói ta có huyết thống người Hồ, ta không phủ nhận.”
Khấu Trọng nhìn biểu tượng của sự dung hòa dân tộc ở miền Bắc này, mỉm cười: “Sự bất đồng giữa Tống Khuyết và Thanh Huệ trai chủ là các dân tộc miền Bắc có làm mất sự thuần chủng của người Hán miền Nam hay không, rồi mới tranh luận đến ngôi đế chủ tương lai của Trung thổ. Mà biện pháp duy nhất có thể thuyết phục được Tống Khuyết bắt đầu từ mắt xích này, Thế Dân huynh phải đích thân bày tỏ cho Tống Khuyết biết rằng người Hán có nguồn gốc người Hồ cũng có thể là người ưu tú, hấp thu văn hóa dân phong của ngoại tộc để làm người Hán mạnh lên.”
Lý Thế Dân đỏ mặt nói: “Huynh nói thế làm ta rất ngại, hy vọng hiệu quả không ngược lại.”
Khấu Trọng vui vẻ nói: “Điều này huynh cứ yên tâm, huynh sẽ bất ngờ vì sự sáng suốt của Tống Khuyết, lời của phiệt chủ y như là Thiên Đao, chỉ mấy hiệp thôi cũng đủ thấu lòng huynh. Tống Khuyết vừa hiểu đại cuộc, cũng trọng thị cá nhân, đã từng nói lịch sử do con người sáng tạo, cho nên ta có lòng tin ông ta sẽ có sự chọn lựa chính xác nhất. Hỡi ơi!”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Nếu đã mười phần tin tưởng, sao còn thở dài?”
Khấu Trọng cười khổ: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta thở dài là vì nhớ đến Trí Trí, nhớ rằng mọi vật trong thiên hạ đêu âm dương tương đối, mặt trái của yêu là hận, yêu vừa sâu sắc vừa phức tạp, hận cũng vừa sâu sắc vừa phức tạp, cho nên trong lòng cảm khái.”
Lý Thế Dân hạ giọng hỏi Từ Tử Lăng: “Có phải là tam tiểu thư của họ Tống tên Ngọc Trí không?”
Từ Tử Lăng khẽ gật đầu, an ủi Khấu Trọng: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần ngươi chịu đem trái tim ra, gửi gắm lòng chân thành, nhất định sẽ nhận được tình cảm của Ngọc Trí.”
Khấu Trọng nhìn Lý Thế Dân, chợt hỏi: “Tú Ninh công chúa có khỏe không?”
Lý Thế Dân ngạc nhiên gật đầu, không hiểu tại sao Khấu Trọng lại đột ngột hỏi như thế.
Khấu Trọng nhìn ra ngoài sông cửa, ánh mắt buồn bã, rồi lại thở dài.
Lý Thế Dân không biết nghĩ ra chuyện gì, cảm khái mà nói rằng: “Ta càng lúc càng tin vào duyên phận, thử nghĩ nếu ban đầu không phải hai người vào thuyền ta ăn cắp, làm sao có tất cả những chuyện sau này, hôm nay bọn ta ngồi ở đây, bàn chuyện hợp lực thống nhất thiên hạ. Chao ôi! Khi duyên phận đến, không có cách nào xua đuổi được, khi duyên phận đi, không ai bắt nó lại được.”
Từ Tử Lăng nhớ lại lần gặp gỡ Sư Phi Huyên trong lần tới thành Long Tuyền, một câu hiểu lầm khiến quan hệ của họ thay đổi, chả lẽ đó cũng là duyên phận?
o O o
Có tiếng gõ cửa cộc cộc.
Từ Tử Lăng trả lời: “Vào đi, ta vẫn chưa ngủ!”
Khấu Trọng đẩy cửa vào phòng, thấy gã ngồi ngẩn ở đó, bèn ngồi xuống thở dài: “Chiều ngày mai có thể đến Lĩnh Nam, hà, ta thật sự hơi lo!”
Từ Tử Lăng hỏi: “Lo chuyện gì?”
Khấu Trọng cười khổ: “Chuyện gì cũng lo, ta lo Tống Khuyết tức giận không chịu tiếp kiến Lý Thế Dân, rồi đuổi bọn ta đi. Lại lo Trí Trí nói rằng nước đã đổ không thể lấy lại được, coi ta như một kẻ ăn mày cứ lê la hết nhà này đến nhà khác mà không thèm ngó ngàng. Ta sợ gặp ác mộng, cho nên không dám ngủ, đến tìm ngươi trò chuyện.”
Từ Tử Lăng nói: “Ngươi không lạc quan quá lại ta hơi yên tâm. Nước cờ tiếp theo khi đến Lĩnh Nam rất khó đi, khởi đầu thuận lợi rất quan trọng, nhưng làm thế nào để Tống Khuyết tiếp kiến Thế Dân mới là mấu chốt.”
Khấu Trọng nói: “Ta và Lỗ thúc đã bàn kỹ rồi, trước tiên ông ta sẽ nói chuyện với Tống Khuyết, hình như hơi không ổn thỏa lắm, phải chăng ta nên đích thân đi gặp?”
Từ Tử Lăng nhíu mày: “Nếu ngươi không nói chuyện được với Tống Khuyết, sự việc càng gay go hơn.”
Khấu Trọng nói: “Vậy ta phải làm gì đây? Hay là ta sẽ nói chuyện trước với Ngọc Trí, rồi nàng sẽ thuyết phục Tống Khuyết?”
Từ Tử Lăng nói: “Ý nghĩ của lão nhân gia rằng cách duy nhất trùng chấn Hán tộc là dùng lực lượng miền Nam thống nhất miền Bắc đã mọc rễ trong lòng, muốn lão nhân gia trong khoảnh khắc thay đổi quyết định thật không đơn giản.”
Khấu Trọng vỗ đùi nói: “Hay là ngươi đi gặp lão nhân gia trước?”
Từ Tử Lăng ngẩn ra: “Ta đi gặp? Điều đó có lợi gì?”
Khấu Trọng nói: “Lợi là ở chỗ lão nhân gia lần đầu tiên gặp ngươi, có cảm giác mới mẻ, trước khi hiểu rõ ngươi là người như thế nào, chắc chắn sẽ không quét ngươi ra khỏi Ma Đao đường. Lão nhân gia ắt có hứng thú muốn biết ngươi là người ra sao, tại sao có ý nghĩ này? Đại khái là thế.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Điều này là nghĩa bất dung từ. Ôi! Đến lượt ta sợ rồi, sợ gánh vác tránh nhiệm nặng nề.”
Khấu Trọng khích lệ: “Đừng xem thường mình thế chứ, ngươi là chỗ dựa lớn nhất của ta, ai sáng mắt cũng nhận ra ngươi là người tốt không cầu danh lợi. Hà! Từ khi còn lăn lộn ngoài đường, ngươi cũng không giống những kẻ lưu manh, khí chất là thứ trời sinh, không thể giả được.”
Từ Tử Lăng đành gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức!”
Khấu Trọng thuận miệng hỏi: “Lúc nãy ngươi nghĩ gì? Nhớ Sư Phi Huyên hay Thạch Thanh Tuyền?”, Từ Tử Lăng mỉm cười: “Lần này ngươi đoán sai rồi, cả hai đều không phải!”
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Chả lẽ ngươi không phiền não vì chuyện này?”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Về lý mà nói, ta đã nghĩ thông chuyện này, chỉ cần ta có thể hoàn thành tâm nguyện của Phi Huyên, giúp nàng tiếp tục truy cầu Thiên Đạo, đó chính là sự thể hiện cao nhất tình yêu sâu sắc của ta đối với nàng. Ta không muốn quấy nhiễu quá trình thanh tu của nàng nữa. Hỡi ơi! Ta và Thanh Tuyền tuy không thề non hẹn biển nhưng khi ở bên nhau, chúng ta cảm thấy như trời đất thay đổi, cảm giác hạnh phúc là thực tại. Ta và nàng ngày càng gần nhau, nếu ta không biết chọn lựa, chẳng những hại Phi Huyên mà còn phụ lòng Thanh Tuyền, Thiếu soái ngươi nói có phải không?”
Khấu Trọng vui mừng: “Tuyệt đối tán thành, bọn ta không những phải phục tùng sự chỉ dẫn của trái tim mà còn phải có chọn lựa sáng suốt, cũng giống như ta nói ra hôn ước với Trí Trí, đương nhiên đó là xuất phát từ trái tim, huống chi nàng đúng là ước mơ của ta.”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Ngươi không còn phiền não vì Tú Phương sao?”
Khấu Trọng buồn bã nói: “Nếu bảo trong lòng không đau khổ là gạt ngươi thôi. Nhưng khi ta đối diện với Tú Phương, ta vẫn nhớ đến Ngọc Trí, khi thấy Ngọc Trí thì ta quên sạch, đủ thấy trong lòng ta Ngọc Trí quan trọng hơn hết. Chao ôi! Ta thật có lỗi với Tú Phương, nàng là người con gái đáng để người khác kính ái!”
Giọng nói của Lý Thế Dân vang lên ngoài cửa: “Ta có thể vào được không?”
Khấu Trọng đứng bật dậy, mở cửa phòng, kéo Lý Thế Dân ngồi xuống chiếc ghế gã vừa vừa ngồi, còn gã đến ngồi bên giường, nói: “Thế Dân huynh cũng chưa ngủ sao?”
Lý Thế Dân cười khổ: “Ta rất ít khi nghĩ ngợi lung tung, nhưng từ lúc lên thuyền, nhớ lại rất nhiều chuyện vốn đã sớm quên, cả chuyện thời còn thiếu niên, cả nơi học võ công bên bờ Vị Thủy và những lời dạy của mẹ ta như vang lên bên tai. Từ nhỏ ta không thích học hành, chỉ thích cưỡi ngựa bắn cung. Mẹ thường nói tính tình ta mạnh mẽ cương liệt, có lẽ vì vậy mà không được lòng người khác, khiến phụ hoàng ngày càng không ưa ta.”
Khấu Trọng thấy hai mắt y ửng đỏ vội lảng sang chuyện khác: “Thế Dân huynh chắc là hiểu rõ Trường An hơn bọn ta, nếu đánh thẳng vào kinh, huynh có nắm chắc phần thắng không?”
Lý Thế Dân nhíu mày nói: “Việc bố trí trong thành Trường An cứ cách một ngày là có điều chỉnh, chuyện này chỉ có tứ đại thống lĩnh của cấm vệ quân và phụ hoàng biết.”
Khấu Trọng nhớ lại người bằng hữu cũ là Thường Hà, song y là người của Lý Kiến Thành, bởi vậy muốn y hợp tác với mình không phải chuyện dễ.
Lý Thế Dân than: “Mặc dù bọn ta có Dương Công Bảo Khố nhưng vẫn chưa nắm chắc phần thắng. Binh lực Trường An tập trung tại thành nội, ở Huyền Võ môn lại có trọng binh. Nếu bọn ta muốn đột nhập vào bảo khố mà Thần không hay quỷ không biết, đương nhiên không tiện đi đông người, theo ta thấy chỉ ba ngàn là cùng, hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn phải chia thành nhiều nhóm nhỏ vào thành. Cho nên so với hai vạn cấm vệ và hàng ngàn ngự lâm quân, lực lượng của bọn ta vẫn yếu hơn.”
Khấu Trọng gật đầu nói: “Cho nên bọn ta phải khéo léo dùng kế chứ không thể cậy sức, ngày nào chưa khống chế được Huyền Võ môn, ngày đó vẫn chưa thành công.”
Từ Tử Lăng hỏi: “Phó Dịch Lâm có phải xuống đến Trường An không? Thế Dân huynh có nghe chuyện này không?”
Lý Thế Dân nói: “Phụ hoàng chấp nhận thỉnh cầu viếng thăm của Phó Dịch Lâm. Nghe đồn rằng Phó Dịch Lâm có ý gởi chiến thư cho Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết.”
Khấu Trọng giật mình: “Có chuyện này à, tại sao không sớm nói ra?”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Ta không muốn ngươi buồn.”
Lý Thế Dân ngẩn ra: “Hai người có quan hệ gì với Phó Dịch Lâm?”
Khấu Trọng buồn bã nói: “Một lời khó nói hết, sau này sẽ nói cho huynh biết! Xem ra Trường An sẽ có nhiều biến cố khó lường.”
Lý Thế Dân nói: “Chỉ có một thay đổi là hoàng huynh đề nghị phụ hoàng mời Võ tôn của Đột Quyết là Tất Huyền đến thăm, hy vọng thông qua sự ảnh hưởng của y, giảng hòa với người Đột Quyết, giảm bớt áp lực ở miền Bắc để ứng phó với các vị và Tống phiệt chủ.”
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều kêu lên: “Cái gì?”
Lý Thế Dân nói: “Dù có chấp nhận sự viếng thăm của Phó Dịch Lâm hay không, hoặc mời Tất Huyền đến Trường An cũng đều là sách lược nhằm vào các vị, lý tưởng nhất là họ khêu chiến Tống Khuyết hoặc Ninh Đạo Kỳ, nếu hai người này không ứng chiến, họ sẽ giảm sút thanh thế.”
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết đều thụ nội thương, trong thiên hạ có ai địch lại hai vị đại tôn sư võ học ngoại tộc Tất Huyền và Phó Dịch Lâm?
Bạt Phong Hàn có lẽ lấy làm mừng vì Tất Huyền đến, nhưng Khấu, Từ lại lo cho gã.
Hai bậc đại tôn sư này mà tọa trấn Trường An, kế hoạch của bọn gã sẽ gặp khó khăn.
- o O o -
HỒI 714
Kiêm Ái Như Nhất
Dưới ánh ban mai, Từ Tử Lăng đứng trên đầu thuyền, thưởng thức cảnh núi sông đẹp mê người của miền Nam.
Khấu Trọng đến bên cạnh gã, nói: “Hai canh giờ nữa, ta có thể gặp được Trí Trí, câu đầu tiên nên nói như thế nào đây? Chả lẽ nói ta có một phần đại lễ muốn tặng cho muội. Không! Nghe thật quá xa lạ! Cần phải học lối khiêm nhường của Ninh Đạo Kỳ, nói rằng ta đến Lĩnh Nam cốt chỉ mong được Trí Trí tha thứ. Chao ôi! Hình như không giống như tác phong xưa nay của ta. Ồ! Tại sao ngươi không đáp lời? Ta biết rồi! Có phải đang nghĩ đến vấn đề của Sư Phi Huyên và Thạch Thanh Tuyền không? Đây gọi là biết dễ làm khó, ta biết rõ không nên nhớ đến Tú Phương, nhưng lòng ta không kềm được.”
Từ Tử Lăng hờ hững: “Mới thức dậy người ta sẽ lạc quan và tích cực hơn. Thế Dân huynh vẫn chưa dậy sao?”
Khấu Trọng cười: “Đừng đánh trống lảng, đầu óc vậy ngươi đang nghĩ đến chuyện gì lạc quan mà lại tích cực?”
Từ Tử Lăng lộ vẻ suy tư: “Ta đang nghĩ đến câu nói cửa miệng của Thạch Chi Hiên, chính là hai chữ nhập vi.”
Khấu Trọng ngẩn ra: “Thì ra ngươi đang nghĩ đến vấn đề võ học, xem ra ta trách lầm ngươi rồi. Ta cũng nghe Thạch Chi Hiên từng nói, nhưng nó chẳng qua là chê cười công phu của ta vẫn chưa tới nơi. Ta cũng từng nghe Tống Khuyết nói. Hừ! Nhập vi? Có nghĩa là sao?”
Từ Tử Lăng nhìn về phía gã, hai mắt ánh lên tia nhìn đầy trí tuệ, từ tốn nói: “Có lẽ nói đến cảnh giới huyền diệu lại thêm huyền diệu sau khi đã kết hợp được kho báu ẩn giấu trong nhân thân, chỉ có những cao thủ cấp bậc như Thạch Chi Hiên, Tống Khuyết mới hiểu được cảnh giới này.”
Khấu Trọng giật mình: “Nói rất hay, Tống Khuyết thường nói thiên, địa, nhân hợp nhất. Nhân chẳng phải là kho báu của nhân thân sao? Hữu pháp mà vô pháp, đắc đao rồi vong đao, sau khi thiên địa nhân kết hợp, nhân không còn là nhân nữa, như thế mới đạt đến cảnh giới „tỉnh trung nguyệt”. Phi hư phi thực, phi chân phi ảo.”
Từ Tử Lăng biến sắc nói: “Đao pháp của tên tiểu tử ngươi hình như đã có đột phá, ít nhất cao hơn trước một bậc.”
Khấu Trọng nói: “Thực ra đã lâu bọn ta không thảo luận và nghiên cứu võ học, bởi vì chiến tranh khiến bọn ta không còn lòng dạ đó nữa, lúc nào cũng phải nghĩ đến việc tranh đấu nơi thiên quân vạn mã. Nhưng bây giờ tình thế thay đổi, không phải ta tự khoác lác, Ninh Đạo Kỳ và nhạc phụ tương lai của ta đã tỏ ý không màng việc đời, cho nên võ lâm ngày nay chỉ còn lại hai bọn ta và lão Bạt nắm giữ cục diện, những cao thủ phải ứng phó là Thạch Chi Hiên, Tất Huyền, Phó Dịch Lâm, Vũ Văn Thương và Vu Bà. Nếu chưa thể nắm bắt được cảnh giới nhập vi, chắc chắn chỉ có nước bị chịu đòn như trước kia.”
Từ Tử Lăng nói: “Trước tiên bọn ta phải vượt qua cửa ải Tống Khuyết, sau đó vứt bỏ mọi thứ để chuyên tâm vào võ đạo.”
Khấu Trọng nói đầy tự tin: “Chỉ cần lão nhân gia gặp Lý Thế Dân, chắc chắn có thể tháo nút thắt, Tống Khuyết là người có tuệ nhãn, nếu không đã không xem trọng ta, hà!”
Từ Tử Lăng nhíu mày: “Ta cảm thấy cứ để ta đi gặp ông ấy như thế này, có điều không ổn lắm.”
Khấu Trọng nói: “Vậy cả ba người bọn ta đi thẳng đến Ma Đao đường gặp lão nhân gia, tiến hành thật bất ngờ, thế nào?”
Từ Tử Lăng trầm ngâm đáp: “Đây có lẽ là khởi đầu xấu, không thể để Tống Khuyết cảm thấy bọn ta có ý dùng mưu kế với lão nhân gia, mà là lấy sự chân thành của trẻ thơ, mong được lão nhân gia chấp nhận.”
Khấu Trọng chép miệng: “Ngươi nói có lý, vậy bọn ta cứ chờ đợi ở ngoài Ma Đao đường để lão nhân gia ban gặp, Lỗ thúc vào thỉnh thị. Bọn ta đành nghe theo số trời, chao ôi, thật khiến ta đau đầu.”
Lúc này hai chiếc chiến thuyền của Tống gia đang lướt tới, Tống Lỗ xuất hiện trên chiếc chiến hạm của hai gã, vẫy chào các thủy sư thuyền của Tống gia.
Cuối cùng cũng đến Lĩnh Nam.
Tống Lỗ chờ hai chiếc thuyền đến gần, phóng vọt người lên, hạ xuống sàn thuyền, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chạy tới.
Tống Lỗ lộ vẻ kỳ lạ, nói: “Chúng ta vào sảnh rồi nói.”
Lý Thế Dân đứng ngoài cửa khoang, thấy hai gã theo Tống Lỗ vào, cũng cất tiếng chào hỏi rồi vào cùng.
Sau khi ngồi xuống quanh bàn, Tống Lỗ lên tiếng: “Đại ca biết các người đến Lĩnh Nam, hai chiếc thuyền này đã đợi cả ngày rồi.”
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Lý Thế Dân nhìn nhau.
Từ Tử Lăng nói: “Phiệt chủ biết Khấu Trọng đến Lĩnh Nam, chắc cũng biết chuyện của Lý Thế Dân huynh.”
Tống Lỗ lấy ra một bức thư, trải lên bàn nói: “Các người xem đi!”
Cả ba người đều nhìn bức thư, trên có viết mấy chữ “Dắt y vào Ma Đao đường.” Bảy chữ trông như thư pháp rồng bay phượng múa, nhưng không có thượng khoản, cũng chẳng có hạ khoản.
Khấu Trọng ôm đầu nói: “Không thể được, chả lẽ đã lộ tin tức?”
Lý Thế Dân và Từ Tử Lăng đều biến sắc.
Tống Lỗ nói: “Cũng như Tiểu Trọng nói, điều này không thể có. Vậy đại ca làm sao biết?”
Lý Thế Dân giật mình: “Chả lẽ Phạm trai chủ đã đi trước bọn ta một bước, gặp phiệt chủ rồi?”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Bà ta không hề biết bọn ta sẽ đến Lĩnh Nam.”
Tống Lỗ nói: “Ta cũng nghĩ đến điều này, cho nên hỏi họ thì biết dạo này Lĩnh Nam không có khách tới thăm.”
Khấu Trọng thở phào: “Dù bà ta có nói hay chưa, như vậy cũng tốt, đỡ tốn công cho bọn ta, bây giờ cả câu chuyện đều nằm trong tay phiệt chủ, bọn ta cùng đến Ma Đao đường nghe lão nhân gia ban dạy!”
Tiếp theo gã muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng không lên tiếng.
Tống Lỗ mỉm cười: “Ngọc Trí đã đến Bà Dương, đêm nay sẽ trở về.”
Khấu Trọng thầm than, đêm nay khi gặp Tống Ngọc Trí, rất có khả năng gã không còn là con rể tương lai của Tống gia.
Nhờ có Tống Lỗ sắp xếp, cả ba người ngồi trong chiếc xe ngựa bít bùng chạy về phía Tống Gia sơn thành, đến trước Ma Đao đường.
Khấu Trọng trở lại chốn cũ, nhớ chuyện mình từng được Tống Khuyết truyền cho đao đạo, trong lòng có cảm giác khác lạ.
Tống Lỗ nói: “Chúng ta vào đi!”
Khấu Trọng thấy ông thần sắc ngưng trọng, trong lòng thầm than, rồi đi trước dẫn đường.
Từ Tử Lăng và Lý Thế Dân đi theo sau gã, cả hai đều kinh hãi trước khí thế hùng vĩ của tòa Ma Đao đường, sinh lòng ngưỡng mộ đối với Tống Khuyết. Cả ba lẳng lặng bước lên bậc đá trước Ma Đao đường, băng qua cửa lớn, đến đại đường.
Tống Khuyết đứng sừng sững trước Ma Đao thạch, ánh mắt sâu đến khó dò dừng ở Khấu Trọng, sau đó chuyển sang Từ Tử Lăng, cuối cùng nhìn Lý Thế Dân chăm chăm.
Ba người vội vàng thi lễ. Tống Khuyết chẳng nói chẳng rằng, chắp tay sau lưng đi thong thả về phía họ, rồi đi ngang qua Lý Thế Dân, dừng lại ở cửa lớn, nhìn ánh tà dương chiếu xuống ở khu vườn phía trước, từ tốn nói: “Chắc là các người lấy làm lạ tại sao Tống mỗ có thể biết trước Tần vương đến đây phải không?”, Khấu Trọng gật đầu nói: “Chúng vãn bối suy nghĩ mãi không ra.”
Tống Khuyết dịu giọng: “Bởi ta nhận được thư của Phạm Thanh Huệ, đó là bức thư đầu tiên trong bốn mươi năm qua, như vậy các người đã hiểu chưa?”
Khấu Trọng cho đến lúc này vẫn chưa hiểu được ý của Tống Khuyết, lên tiếng: “Nhưng Thanh Huệ trai chủ không biết chúng vãn bối đến Lĩnh Nam gặp phiệt chủ.”
Tống Khuyết khẽ thở dài nói: “Thanh Huệ không nhắc chuyện các người sẽ dắt Tần vương đến gặp ta, chỉ nhắc lại chuyện năm xưa, nói về các ngươi chỉ có mấy câu, hy vọng ta có thể hiểu được khổ tâm của hai gã.”, nói rồi ngửa đầu lên trời thở dài.
Chợt quay lại, đi ngang qua Từ Tử Lăng, rồi dừng lại phía trước ba người khoảng mười bước, trầm giọng: “Nếu ta không đoán được các người sẽ đến đây gặp ta, Tống Khuyết có còn là Tống Khuyết không? Nói cách khác, nếu Tần vương không chịu đích thân đến gặp Tống mỗ, còn gì để nói nữa?”
Khấu Trọng giật mình: “Vậy là còn có thể thương lượng được!”. Tống Khuyết xoay người lại nhanh như cơn gió, ánh thần quang trong mắt đại thịnh, nhìn lướt cả ba người, lạnh lùng nói: “Các người có biết bây giờ các người đang đứng trước mặt ta, chính là thời khắc quyết định cho trận tỷ thí ngầm trong bốn mươi năm qua giữa ta với Thanh Huệ, chỉ cần ta nói một lời từ chối, Thanh Huệ sẽ lập tức thua trận này.”
Cả ba đều nổi da gà, dù có trăm ngàn lời muốn nói nhưng cũng chẳng thốt ra được nửa câu.
Ánh mắt của Tống Khuyết dừng lại ở Từ Tử Lăng, rồi nở nụ cười bất ngờ, nói: “Tại sao Tử Lăng cho rằng Tần vương sẽ là hoàng đế tốt?”
Cả ba đều cảm thấy hy vọng, bởi Tống Khuyết ít nhất cũng có hứng thú tìm hiểu Lý Thế Dân.
Từ Tử Lăng biết rằng nếu nói sai một câu, có thể sẽ xảy ra kết quả hoàn toàn không như ý muốn, vội cung kính đáp: “Đã từ lâu trong lòng vãn bối nghĩ rằng Thế Dân huynh sẽ là một hoàng đế tốt, xin hãy nhớ lại hình ảnh thu nhỏ của một triều đình tại Thiên Sách Phủ của Thế Dân huynh, ở đó Thế Dân huynh lúc nào cũng cùng mưu thần tướng sĩ nghiên cứu việc trị quốc, mà bây giờ ai cũng thấy được những chuyện này là thực tiễn.”
Tống Khuyết quát: “Đáp rất hay! Là bậc quân vương trước tiên phải có trị đạo rồi mới thực hiện. Tần vương hãy trả lời cho ta biết, ngươi có phương sách trị quốc nào?”
Lý Thế Dân bước lên đón lấy ánh mắt sắc bén có thể xuyên qua gỗ đá của Tống Khuyết, khiêm nhường đáp: “Thế Dân nhìn lại sự hưng suy của ba triều, đưa ra một kết luận, đấng quân chủ cần phải thực hiện việc trị nước một cách sáng suốt, nghe lời can gián, dùng bậc hiền thần, lấy nhân nghĩa làm đầu, như vậy dân mới theo. Thế nhưng Nho giáo Chu Khổng không thể thực hiện trong thời loạn thế; hình pháp của Thương, Hàn phải được dùng trong thời bình. Cho nên Thế Dân cho rằng, muốn đạt đến mục đích thiên hạ đại trị cần phải lấy nhân nghĩa làm gốc, pháp kỷ làm ngọn, nâng lễ đức hạ hình phạt.”
Tống Khuyết ngạc nhiên: “Thế ra Tần vương xem trọng nhân chính của Khổng Mạnh, ta thật bất ngờ. Vậy ta lại hỏi thêm một câu nữa, từ xưa bậc đế vương khi dùng võ công bình định Trung thổ Hoa Hạ, nhưng không thể hàng phục được Nhung Địch, Tần vương có ý kiến đặc biệt gì về chuyện này?”
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, đây là vấn đề mà từ xưa đến nay chẳng ai giải quyết nổi, Lý Thế Dân trả lời làm sao? Nếu trả lời không xong, không chừng cả ba sẽ lập tức bị Tống Khuyết quét ra khỏi Ma Đao đường.
Nào ngờ Lý Thế Dân vẫn ung dung đáp rằng: “Hoa Hạ ta từ xưa đến nay, vua sáng đời nào cũng có, ai cũng là người có thể nghe lời can gián, khoan dung đại độ. Có điều trong việc xử lý ngoại di, đều coi trọng Hoa Hạ mà khinh thường Di Địch, khiến lòng họ oán hận, thà chết vẫn không phục. Thế Dân bất tài, nếu có thể ngồi lên ngai vua, lúc đó không luận Hoa Hạ hay Di Địch, đều thương yêu như nhau. Kẻ không phục thì chinh phạt, sau khi họ đã phục thì coi họ là người một nước, không hề đề phòng, nhưng có thể đặt ra châu phủ, để họ làm Đô Đốc, Thứ Sử, ban cho họ quyền tự trị cao độ. Đó là ngu ý của Thế Dân, mong phiệt chủ chỉ thêm.”
Tống Khuyết nhìn Lý Thế Dân không chớp mắt. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều kêu khổ, Tống Khuyết xưa nay coi ngoại tộc là kẻ thù, Lý Thế Dân nói vậy chắc chắn trái ngược với những điều ông ta nghĩ. Nhưng cả hai gã đều đồng thời khâm phục Lý Thế Dân, đã từng xông pha nơi Tái ngoại, cả hai hiểu hơn bất cứ ai mối thù hận giữa Hán tộc với các tộc ở Tái ngoại, tất cả đều do đấng quân vương ở Trung thổ xem thường Nhung Địch mà xem trọng Hoa Hạ. Cho nên chính sách kiêm ái của Lý Thế Dân đã nói đúng trọng tâm vấn đề.
Lý Thế Dân cảm thấy không khí khác lạ, cười khổ: “Tuy biết rõ phiệt chủ nghe không lọt tai, nhưng đó mới là ý nghĩ thực sự của Thế Dân, Thế Dân không dám giấu giếm.”
Tống Khuyết lẳng lặng xoay người lại, bước đến phía trước Ma Đao thạch, ung dung khẽ nói: “Khấu Trọng hãy nói cho ta biết, vì sao ngươi có gan dắt Tần vương đến gặp Tống Khuyết này.”
Khấu Trọng thở dài: “Đầu tiên là vì Tần vương hạ quyết tâm quét bỏ mọi chướng ngại, tạo phúc cho muôn dân, một điều kiện tiên quyết khác là phải được người chấp nhận, nếu không tất cả đều ngừng lại. Ôi! Tình thế bây giờ…”
Tống Khuyết cắt lời: “Đừng nói nhảm, Tống Khuyết này hiểu hơn ai hết tình thế hiện tại, chẳng hề có ý trách ngươi mà càng hiểu rõ hơn Khấu Trọng là loại người thế nào.”
Rồi lão xoay người lại, nhìn thẳng vào Lý Thế Dân, nói chầm chậm: “Tần vương có quyết định trừ huynh diệt đệ, buộc cha thoái vị hay không?”
Lý Thế Dân giật mình, gật đầu: “Thế Dân hứa với Thiếu soái, quyết không nuốt lời.”
Tống Khuyết cười ha hả: “Tốt! Đối với bất cứ ai đó là quyết định đau khổ, nhưng ngươi không có sự chọn lựa nào khác, thế ngươi làm sao thu thập tàn cuộc?”
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều ngạc nhiên, bởi hai gã chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề sau khi thu thập Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát.
Lý Thế Dân đáp không hề do dự: “Tất cả lấy ổn định làm mục tiêu cao nhất, trước tiên phải thực hiện chính sách khoan dung, phàm những kẻ theo ta cứ theo tài mà dùng, tuyệt không tính toán có phải là thuộc hạ cũ của Đông cung hay Tề vương hay không, hơn nữa còn truy phong cho hoàng huynh và hoàng đệ, tất cả đều lấy hòa giải làm chủ.”
Tống Khuyết thong thả bước đến trước mặt Lý Thế Dân, bình thản nói: “Tần vương đã nghĩ kỹ chưa?”
Lý Thế Dân buồn bã nói: “Cũng như phiệt chủ nói, Thế Dân không có sự chọn lựa nào khác.”
Tống Khuyết ngửa mặt nhìn xà nhà, lộ vẻ đau buồn, dịu giọng nói: “Tống mỗ bắt đầu hiểu tại sao Thanh Huệ ủng hộ ngươi.”
Khấu Trọng cả mừng nói: “Phiệt chủ đã chịu xem xét đề nghị của chúng vãn bối phải không?”
Tống Khuyết đưa mắt nhìn Khấu Trọng, nói: “Thực ra ta đã lui ra khỏi các cuộc phân tranh trong thiên hạ, tất cả đều do Khấu Trọng ngươi kế thừa, người đưa ra quyết định là ngươi chứ không phải ta, cần gì đến đây hỏi ý kiến Tống Khuyết.”
Từ Tử Lăng nói: “Phiệt chủ chưa chấp nhận, Tiểu Trọng quyết không làm bậy.”
Tống Khuyết mỉm cười, nhìn Lý Thế Dân chằm chặp: “Sở dĩ Thế Dân có thể lay động được ta cũng bởi thái độ xem Di Địch với người Hán là một, đó là điều Tống mỗ chưa bao giờ nghĩ tới cũng chưa bao giờ làm được. Cho nên ta bắt đầu hiểu tại sao Phạm Thanh Huệ nói tương lai của Trung thổ ta đặt ở sự hòa hợp giữa Hồ và Hán. Ta vẫn không biết cách này có được hay không, nhưng lại biết rõ ý kiến của Thế Dân khác hẳn người xưa; đó là điều hơn hẳn người xưa vậy. Nghĩ sâu xa hơn, cũng vì Thế Dân là người Hán gốc Hồ, hắn không đề cao Hoa Hạ mà khinh khi Di Địch như Tống mỗ này.”
Khấu Trọng thấy thái độ của Tống Khuyết rất ôn hòa, mới đáp rằng: “Phiệt chủ từng nói lịch sử do con người sáng tạo ra, vậy tại sao bọn ta không cố gắng sáng tạo ra một thịnh thế thiên hạ thống nhất trường trị lâu dài! Để cho trăm họ trong thiên hạ không luận Nam Bắc đều được sống cuộc sống cuộc đời an lạc?”
Tống Khuyết cười ha hả, xoay người chắp tay sau lưng bước về phía Ma Đao thạch, nói: “Nếu luận về cai trị thiên hạ, chắc chắn Khấu Trọng ngươi chẳng bằng Lý Thế Dân, ta còn nói gì được nữa? Lý Thế Dân ngươi hãy nhớ kỹ đây, muốn lấy thiên hạ không cần nghĩ đến nhân nghĩa, đó chỉ là cái nhân của đàn bà; nhưng cai trị thiên hạ phải lấy nhân nghĩa làm đầu, thi hành đức chính. Không thể ghét kẻ trái ý mình, ghét người ngay thẳng mà phải dùng người hiền. Ngươi nên lấy việc Dương Quảng mất ngôi để răn mình, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể làm lật thuyền. Luận về võ công, chẳng ai hơn được Doanh Chính, nhưng rốt cuộc cũng mất nước. Thiên tử giữ được đạo thì được tôn làm chủ, kẻ vô đạo thì bị người bỏ. Cho nên kẻ làm quân vương phải biết lấy chuyện xưa làm tấm gương mà rọi vào, ở chỗ yên lành phải nhớ đến nguy nan, Thế Dân hãy cẩn thận đấy.”
Khấu Trọng cả mừng: “Phiệt chủ đồng ý với bọn vãn bối rồi!”
Tống Khuyết xoay người lại, hai mắt chiếu ra thần quang như điện, thong thả nói: “Ta đã cân nhắc sự lợi hại, đành phải đưa ra một thỏa hiệp khác với Dương Kiên. Khấu Trọng ngươi có sức lấy được thiên hạ, nhưng không có chí trị thiên hạ, có Thế Dân thay thế, ta đã yên lòng. Nếu ta lắc đầu nói không, thế trong thiên hạ sẽ trở thành Nam Bắc đối địch, tạo cơ hội cho bọn ngoại di dòm ngó, lửa chiến tranh chẳng biết chừng nào có thể dập tắt. Nói đến cùng vẫn là Thanh Huệ thắng! Nếu chẳng phải vì cuộc chiến với Ninh Đạo Kỳ, có Tống Khuyết này chủ trì đại cuộc, chuyện gì mà không làm được? Thôi đi! Ta cứ giao chuyện thiên hạ cho bọn trẻ các ngươi. Bây giờ các ngươi đã được ta ủng hộ, hãy cứ thẳng tay làm việc mình thích. Nhưng một ngày các ngươi chưa nắm được toàn cuộc, chuyện này phải giữ bí mật. Đi đi! Ta muốn đứng một mình suy nghĩ một số vấn đề.”
Cả ba mừng rỡ lạy tạ, lui ra khỏi Ma Đao đường.
Tống Lỗ đang nôn nóng chờ đợi, thấy ba người đều vui vẻ, ngạc nhiên hỏi: “Đại ca đã chịu gật đầu rồi?”
Khấu Trọng gật đầu: “Phiệt chủ hứa ủng hộ chúng ta hết mình.”
Tống Lỗ cả mừng: “Lạy tạ trời đất!”
Giọng nói của Tống Khuyết từ nội đường vọng ra: “Khấu Trọng vào đây!”
Khấu Trọng sững ra, xoay người bước vào Ma Đao đường.
Tống Lỗ nhìn theo bóng Khấu Trọng: “Không biết đại ca lại có căn dặn gì?”
Lý Thế Dân nói: “Phiệt chủ nói chuyện này phải giữ bí mật, đừng lộ bất cứ tin tức gì.”
Tống Lỗ gật đầu: “Các người nên tránh lên thuyền, đợi Tiểu Trọng gặp Ngọc Trí xong, lập tức rời khỏi đây.”
Từ Tử Lăng và Lý Thế Dân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác ngưỡng mộ Tống Khuyết, tuy mới lần đầu biết Thiên Đao, nhưng tầm nhìn xa của cùng với lòng khoan dung của ông ta đã lay động hai người.
- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện