A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 759
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9345 / 190
Cập nhật: 2022-05-11 07:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chúng Chí Thành Thành
hấu Trọng vào nội đường gặp Sư Phi Huyên, gã ngồi xuống bên cạnh nàng, than dài: “Phi Huyên có biết mời Ninh Đạo Kỳ như vậy rất nguy hiểm hay không? Sự sống chết của họ chỉ trong đường tơ kẽ tóc, suýt chút nữa thì họ đã ôm nhau cùng chết, may mà có trời phù hộ, thảm kịch đã không xảy ra.”
Sư Phi Huyên nhìn gã, trong mắt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy đối với gã, khẽ đáp: “Đó không chỉ là thảm kịch mà còn là tai họa! Huynh có muốn nghe ta nói lời thực không? Chúng ta đã đánh giá Tống Khuyết rất cao, nhưng vẫn không ngờ y có loại đao pháp có thể dồn Ninh đại sư vào chỗ chết. Lúc đó đã hoàn toàn không còn có thể khống chế được, may mà đã không xảy ra đại họa như Thiếu soái đã nói.”
Khấu Trọng thấy xương sống mình cũng lạnh lẽo. Sư Phi Huyên nói đúng lắm, giả sử cả hai bậc đại tôn sư ôm nhau cùng chết, Khấu Trọng gã chỉ có một chọn lựa, đó chính là phải kế thừa di chí của Tống Khuyết, hoàn thành đại nghiệp dùng nam thống trị bắc, tình hình lúc đó sẽ khác hẳn lúc này.
Cả hai đều lưỡng bại câu thương, chấm dứt cuộc chiến với kết quả hòa nhau, đó quả là một kết cuộc lý tưởng nhất, như vậy Trung thổ sẽ có được một lối giải thoát.
Giọng nói của Sư Phi Huyên vang lên bên tai gã: “Phi Huyên vốn không muốn quấy nhiễu Thiếu soái, nhưng chỉ vì không tìm được Tiểu Lăng nên mới mặt dày cầu kiến.”
Khấu Trọng cười khổ nói: “Chúng ta trở nên xa lạ lúc nào vậy? Đến phiên ta nói thật, tiểu đệ chưa bao giờ xem Phi Huyên là người ngoài. Tử Lăng là huynh đệ của ta, cô nương lại là... hồng nhan tri kỷ của hắn. Hà! Rốt cuộc ta thấy tiên tử má hồng rồi!”
Sư Phi Huyên bình tĩnh trở lại, thản nhiên nhẹ giọng: “Tâm trạng của Thiếu soái hôm nay hình như rất tốt.”
Khấu Trọng ngồi dựa người, thả lỏng toàn thân vào ghế, mỉm cười: “Chỉ cần nghĩ đến sau này không cần phải cố công làm hoàng đế, tâm trạng đương nhiên khác hẳn.”
Sư Phi Huyên chấn động thân mình, nhìn sững gã, trong mắt giấy lên một niềm vui, khẽ nói: “Rốt cuộc Thiếu soái đã chịu gật đầu rồi! Đó quả là cái may của muôn dân.”
Khấu Trọng chỉ còn cách cười khổ đáp lời: “Tiên phàm hữu biệt, tiểu đệ đương nhiên không hiểu biết bằng tiên tử. Nếu trên đời có một người có thể khiến ta khâm phục mà nghe lời, thì đó chính là Từ Tử Lăng. Sau khi Phi Huyên thu thập hắn, muốn thu thập ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Sư Phi Huyên không để ý gã vẫn nhắc chuyện nàng và Từ Tử Lăng, chỉ mỉm cười: “Phi Huyên không biết biểu đạt nỗi vui mừng trong lòng như thế nào đây. Sự vui mừng này đúng là nhập thế và thực tại.”
Khấu Trọng vỗ tay cười: “Có thể khiến Phi Huyên vui vẻ, tất cả đều đáng giá cả. Bây giờ Tử Lăng đang trên đường đi gặp Tần vương, hắn không gặp được cô nương chắc chắn sẽ thất vọng lắm.”
Sư Phi Huyên nói chẳng hề khách sáo: “Hình như Thiếu soái cũng chẳng có vẻ khó xử lắm, bề ngoài chỉ nói như vậy mà thôi.”
Khấu Trọng giật mình, đưa tay gãi đầu, tươi cười nhìn Sư Phi Huyên, chân thành nói: “Nỗi vui mừng trong lòng ta chẳng kém gì tiên tử, bởi vì chúng ta không còn là kẻ địch nữa mà cùng toàn tâm toàn ý hướng tới mục tiêu cao hơn. Sau này ta càng không phải bất hòa với Tử Lăng vì tranh bá thiên hạ nữa, trong thiên hạ có chuyện gì vui hơn?”
Sư Phi Huyên ánh mắt long lanh, nhìn Khấu Trọng, mỉm cười, dịu dàng: “Có lúc Phi Huyên cũng thật sự nghi ngờ Thiếu soái là kẻ lòng đầy dã tâm, nay Phi Huyên xin lỗi với Thiếu soái. Nhưng Thiếu soái có chắc chắn vượt qua được cửa ải Tống Khuyết không?”
Khấu Trọng cười khổ: “May mà bây giờ đôi bên đã không còn hiểu lầm. Ôi! Phải chăng Sư Huyên muốn nói cho ta biết, lệnh sư không chắc có thể thuyết phục được phiệt chủ ư?”
Phi Huyên từ tốn đáp: “Bậc cao nhân tự có quá trình và phương thức suy nghĩ để đạt đến một niềm tin nào đó, họ không dễ dàng bị dao động. Có ai trên đời này dám bảo đảm có thể thuyết phục được Tống Khuyết?”
Khấu Trọng mỉm cười: “Đột nhiên lúc này ta cảm thấy tràn trề lòng tin. Cứ để ta tìm cách, khi cần thiết sẽ nhờ Phi Huyên mời lệnh sư phối hợp. Xin nói với lệnh sư rằng, phiệt chủ vẫn chưa quên bà ấy, nếu không cuộc chiến ở Tịnh Niệm thiền viện đã có một kết cục khác.”
Sư Phi Huyên không biết có phải nhớ Từ Tử Lăng hay không mà ánh mắt chợt buồn bã, nhìn xuống đất, cúi đầu nói: “Khi phiệt chủ lần đầu tiên gặp Phi Huyên, Phi Huyên đã biết.”
Khấu Trọng chủ động nói sang chuyện khác: “Trước khi phiệt chủ chịu gật đầu, ta còn phải gặp mặt Lý Thế Dân, thỏa thuận điều kiện. Ta không những phải sắp xếp đường đi lối về cho người của ta mà còn phải xem quyết tâm và đại kế làm hoàng đế của y, nếu không thì đừng hòng nhắc đến chuyện này. Phi Huyên có tính ngược lên miền Bắc, gặp Tử Lăng hay không?”
Sư Phi Huyên lộ vẻ bùi ngùi, buồn bã: “Thiếu soái cho rằng Phi Huyên có nên gặp gã không?”
Khấu Trọng ngạc nhiên, nhất thời không nói ra lời. Chỉ câu này thôi cũng đã thấy Sư Phi Huyên dù cho đã đạt đến cảnh giới kiếm tâm thông minh nhưng vẫn không thể quên Từ Tử Lăng được.
Sư Phi Huyên đứng dậy, trở về vẻ điềm tĩnh ban đầu.
Khấu Trọng cũng vội vàng đứng dậy đưa tiễn.
Sư Phi Huyên xoay người, mỉm cười với gã, nói: “Xin Thiếu soái cứ tự nhiên, không cần đưa tiễn nữa! Nói với Tử Lăng, Phi Huyên và sư phụ sẽ đợi tin tốt của họ.”
o O o
Trong căn phòng của Tiểu Ưu, Tiểu Ưu và Tiểu Hạc Nhi ôm nhau khóc òa lên. Không một ai biết được những giọt nước mắt ấy là khóc cho những đau khổ đã trải qua hay là khóc vì vui mừng cho ngày đoàn tụ.
Từ Tử Lăng, Lôi Cửu Chỉ, Hầu Hi Bạch và Vương Huyền Thứ ngồi kế bên chỉ đành ngẩn ra, không có biện pháp gì an ủi, để mặc cho họ khóc như mưa như gió để phát tiết mọi tâm tình.
Âm Hiển Hạc và Kỷ Thiến đang tiếp tục nỗ lực tìm người, vẫn còn chưa trở về.
Hầu Hi Bạch hạ giọng nói với Từ Tử Lăng: “Hay là chúng ta đi tìm bọn họ?”
Lôi Cửu Chỉ ở bên cạnh Từ Tử Lăng lên tiếng nói: “Chắc chắn bọn họ ra ngoại thành kiếm cầu may, ta làm sao tìm ra họ đây?”
Tiểu Hạc Nhi thút thít đứng dậy: “Muội phải tìm đại ca.”
Tiểu Ưu ôm nàng, khóc rằng: “Đừng lo! Họ sẽ trở về trước khi cửa thành đóng lại.”
Lời nói chưa dứt đã nghe tiếng gõ cửa vang lên cọc cọc.
Tiểu Hạc Nhi lao ngay ra cửa, bọn Từ Tử Lăng cũng vội vàng chạy theo. Ra đến sân, Tiểu Hạc Nhi mở cửa, rồi thất vọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Tần Thúc Bảo xuất hiện ở trước cửa, trên người mặc thường phục, nhìn Tiểu Hạc Nhi rồi nhìn Từ Tử Lăng, ngạc nhiên hỏi: “Cớ gì vị tiểu ca này khóc thê thảm như vậy?”
Từ Tử Lăng bước tới phía trước ân cần: “Mời Tần đại ca vào trò chuyện.”
Tiểu Hạc Nhi xoay người, ngả vào lòng Vương Huyền Thứ, cứ khóc thút thít mãi, cả người rung lên bần bật.
Tần Thúc Bảo nhìn nàng, rồi bước đến bên cạnh Từ Tử Lăng, bá vai gã thật chắc, nói đầy vẻ xúc động: “Chúng ta lại là hảo huynh đệ rồi!”
Bọn Lôi Cửu Chỉ chợt hiểu ra, Từ Tử Lăng đã đoán không sai. Lý Thế Dân đã cho các đại tướng tâm phúc của y biết chuyện đôi bên hòa giải, rõ ràng y đã có quyết tâm giành ngôi vị hoàng đế.
Lôi Cửu Chỉ đóng cửa lại, bước đến bên cạnh Tiểu Hạc Nhi, hai tay đặt lên vai nàng, khuyên bảo: “Đừng khóc nữa! Còn khóc nữa thì ta cũng muốn khóc theo đó!”
Tiểu Ưu cũng vội khuyên: “Đại ca của muội sắp về rồi đấy!”
Tiểu Hạc Nhi nghẹn ngào: “Muội sợ họ gặp chuyện bất trắc ngoài ý muốn!”
Tần Thúc Bảo buông Từ Tử Lăng ra, ngạc nhiên không hiểu: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Từ Tử Lăng định trả lời thì lại có tiếng gõ cửa vang lên.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Giọng nói của Kỷ Thiến vang lên ở bên ngoài: “Mở cửa mau!”
Tiểu Hạc Nhi giật mình, xoay người rời khỏi lòng Vương Huyền Thứ, chạy vọt ra ngoài cửa.
Lúc này thời gian như ngưng đọng.
Tiểu Ưu chạy lại mở cửa.
Kỷ Thiến và Âm Hiển Hạc bơ phờ mệt mỏi đang đứng ở ngoài cửa. Kỷ Thiến đang định lên tiếng, chợt thấy mọi người thì trố mắt ra, chỉ kêu ‘a’ lên một tiếng.
Âm Hiển Hạc giật mình, mở to mắt nhìn Tiểu Hạc Nhi, rồi toàn thân run bần bật, nước mắt tuôn như mưa.
Tiểu Hạc Nhi kêu lên rồi lao vào lòng Âm Hiển Hạc.
Từ Tử Lăng cố kìm nước mắt vui mừng, vỗ vai Tần Thúc Bảo nói: “Chúng ta tìm nơi ngồi xuống trò chuyện đi.”
o O o
Trong thư trai, Hư Hành Chi và Tuyên Vĩnh nghe Khấu Trọng nói xong nhưng vẫn không lộ vẻ kích động gì hết.
Khấu Trọng vẫn chưa hiểu tâm ý của họ, kết luận rằng: “Ta chỉ giúp Lý Thế Dân lên ngôi vua với hai điều kiện tiên quyết: trước tiên là Lý Thế Dân phải đồng ý ở mọi phương diện cần thiết, và cuối cùng là phải có sự đồng ý của Tống Khuyết. Nếu thiếu một trong hai điều kiện đó thì mọi việc vẫn cứ tiến hành như bây giờ.”
Tuyên Vĩnh cung kính nói: “Tất cả đều nghe theo Thiếu soái chỉ thị.”
Khấu Trọng kinh ngạc: “Ngươi không có ý kiến gì sao?”
Tuyên Vĩnh nở nụ cười chân thành, khẽ nói: “Chẳng giấu gì Thiếu soái, lúc đầu ta chỉ một lòng trả thù cho Đại Long Đầu, chưa hề nghĩ sẽ lấy thiên hạ, chỉ vì kính ngưỡng Thiếu soái và Từ gia, cho nên quyết định xả mệnh bồi quân tử. Thành thực mà nói, ta vẫn thích cuộc sống xông pha giang hồ tự do tự tại hơn. Nếu đại công cáo thành, thuộc hạ hy vọng có thể trở về giúp đại tiểu thư làm ăn, chuyện quan trường thật sự không hợp với ta.”
Khấu Trọng nghi hoặc hỏi: “Tiểu Vĩnh không phải cố tình nói những lời này để ta không khó xử đấy chứ?”
Hư Hành Chi mỉm cười: “Hành Chi đảm bảo Tuyên Vĩnh toàn nói ra những lời từ phế phủ. Sự thật thì đa số tướng lĩnh trong Thiếu Soái quân đều có tâm trạng như Tuyên Vĩnh, tất cả đều sẵn sàng bán mạng cho Thiếu soái. Bởi vậy chỉ cần Thiếu soái có thể sắp xếp ổn thỏa, ai giải giáp thì giải giáp, ai thích làm quan tiếp tục làm quan, mỗi người đều có phần, đó chính là kết cuộc mọi người đều mong muốn. Nói đến cùng, chúng ta tuy có đầy đủ lòng tin đối với Thiếu soái, nhưng Lý Thế Dân cũng là một thống soái vô địch chưa hề bại trận, Lạc Dương lại là một trong ba thành kiên cố nhất trong thiên hạ. Dù cho chúng ta giành được thắng lợi, trận tiếp theo đánh vào Quan Trung cũng không phải chuyện dễ, chắc chắn sẽ không tránh khỏi thương vong, cho nên có thể tránh được hai cuộc kịch chiến, kết quả mỹ mãn như thế này, thì có ai ngốc đến nỗi đi phản đối?”
Khấu Trọng như trút được gánh nặng, cả mừng nói: “Thế ra phía Hành Chi cũng không có vấn đề!”
Hư Hành Chi vui vẻ đáp: “Chẳng những không có vấn đề mà còn vui không kịp nữa. Hành Chi đọc sách thánh hiền, nếu điều gì có lợi cho muôn dân, điều gì có hại cho muôn dân mà cũng không rõ thì thật là hổ thẹn. Hành Chi chẳng những không phản đối mà còn khâm phục cho suy nghĩ sâu xa của Thiếu soái.”
Khấu Trọng vỗ bàn than rằng: “Cho đến lúc này ta mới thực sự cất được gánh nặng trong lòng, được các người ủng hộ như vậy, ta càng tin tưởng hơn. Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Hư Hành Chi đáp: “Trước khi chưa giải quyết được hai vấn đề tiên quyết mà Thiếu soái đã đề cập, chúng ta cần phải giữ bí mật, đừng để lộ ra bất cứ phong thanh gì để tránh loạn lòng quân. Chỉ nên có một người là ngoại lệ, đó chính là Ma Thường.”
Khấu Trọng gật đầu đồng ý, bởi vì Dương Công Khanh chết trận, cánh quân thuộc phe Ma Thường có thù sâu với quân Đường, không giống như bọn Tuyên Vĩnh và Hư Hành Chi.
Tuyên Vĩnh trình bày tiếp: “Ma Thường có ảnh hưởng rất lớn trong lòng quân chúng ta, Thiếu soái phải cẩn thận xử lý vấn đề của y. Nếu Thiếu soái đợi việc này xong mới cho y biết, y sẽ có cảm giác bị bán đứng.”
Khấu Trọng nghiêm mặt cả quyết: “Chính vì vậy nên một trong những điều kiện tiên quyết là Lý Thế Dân phải hứa với ta một số chuyện. Được rồi! Ta sẽ lập tức nói chuyện với Ma Thường!”
o O o
Tần Thúc Bảo và Từ Tử Lăng ngồi xuống ở khu nhà phía tây, Tần Thúc Bảo than rằng: “May mà đệ và tiểu Trọng chịu ủng hộ Tần vương. Bây giờ tình thế phía Tần vương ngày càng bất lợi.”
Từ Tử Lăng giật mình: “Y không chặn nổi Lưu đại ca sao?”
Tần Thúc Bảo sững ra: “Lưu đại ca? À, ý ngươi muốn nói Lưu Hắc Thát chứ gì? Tử Lăng hiểu lầm rồi! Nhưng Lưu Hắc Thát cũng thật là ghê gớm, Tần vương phái La Sĩ Tín dùng đại quân giữ vững Lạc Thủy nhưng bị Lưu Hắc Thát tấn công tám ngày đêm, chẳng những lấy được Lạc Thủy mà La Sĩ Tín cũng mất mạng. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc hồi quang phản chiếu của quân Lưu, mãnh tướng dưới trướng của y là Lưu Thập Hỉ và Trương Quân Lập thảm bại chết trong trận Bành Thành, tám ngàn quân vong mạng. Bọn ta bao vây chặt Lạc Thủy, sau đó Tần vương mặc kệ Lưu Hắc Thát nhiều lần khiêu chiến, đóng chặt cửa thành không ra, lại đục thuyền của bọn chúng, đốt cháy kho lương thảo, chặn đường lương thực, khiến quân Lưu Hắc Thát lâm vào cảnh thiếu thốn, phải nôn nóng quyết chiến. Mà Tần vương ngầm phái người đến thượng lưu của Lạc Thủy đắp đê chặn nước, sau khi dụ quân Lưu xuất chiến đã phá đê cho nước tràn xuống, quân Lưu bị chết đuối đến mấy ngàn. Lưu Hắc Thát dẫn tàn quân tháo chạy, chúng ta tung tin đồn là y đầu hàng người Đột Quyết, lại bảo y bỏ thủ hạ mà trốn, khiến lòng quân giao động. Theo ta thấy, Lưu Hắc Thát sắp tiêu đời rồi!”
Từ Tử Lăng nghe thế nhíu mày, nhưng không thể nào trách được Lý Thế Dân, thắng làm vua thua làm giặc, chiến tranh là thế, hai bên đều bất chấp thủ đoạn tấn công đối thủ.
Gã cười khổ nói: “Vậy ra Tần vương đang thắng lớn, tại sao Tần đại ca còn lo lắng nữa?”
Tần Thúc Bảo chép miệng: “Tần vương biết mối quan hệ giữa Lưu Hắc Thát với các người cho nên nương tay để cho y chạy thoát. Nhưng chính vì Tần vương lập được kỳ công, uy vọng lên cao như mặt trời khiến Lý Kiến Thành cảm thấy bị uy hiếp. Kiến Thành nhiều lần xin được cầm quân xuất chinh thay cho Tần vương, hoàng thượng chấp nhận liền rút Tần vương về Lạc Dương. Hỡi ơi! Nếu để Kiến Thành bắt được Lưu Hắc Thát, chắc chắn Tần vương sẽ bị triệu hồi về Trường An, tình thế rất nguy ngập.”
Từ Tử Lăng nghe thế cõi lòng chợt chùng xuống, Lý Kiến Thành không phải là Lý Thế Dân, chắc chắn sẽ không tha cho Lưu Hắc Thát.
Gã trầm giọng: “Ta phải bí mật gặp mặt Tần vương, Tần đại ca có sắp xếp được không?”
Tần Thúc Bảo vỗ ngực: “Đương nhiên không có vấn đề gì, Tử Lăng chuẩn bị chừng nào lên đường?”
Từ Tử Lăng nói: “Đêm nay được không?”
o O o
Sau khi Hư Hành Chi và Tuyên Vĩnh ra đi, Bạt Phong Hàn vào thư trai, ngồi xuống trước mặt Khấu Trọng, mỉm cười: “Xem ra mọi việc tiến hành thuận lợi, các bên đều ủng hộ!”
Khấu Trọng nói: “Còn một cửa ải khó qua nữa đó chính là Ma Thường, người mà lão ca người hân thưởng. Ta chỉ có năm phần thuyết phục được y. Nếu y tức giận bỏ đi, đồn tin này ra ngoài, ta thật không biết xử lý thế nào.”
Bạt Phong Hàn đề nghị: “Hay là cứ để kẻ chủ chiến hiếu chiến như ta thuyết phục hắn, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn!”
Khấu Trọng cả mừng: “Lão ca ngươi tích cực như thế trong chuyện này, thật khiến cho tiểu đệ bất ngờ.”
Bạt Phong Hàn cười nhẹ đáp: “Chính vì tình huynh đệ, nên ta hy vọng có thể hoàn thành đại nguyện tâm đầu của Tử Lăng, càng muốn ngươi có thể làm cho tiểu thư họ Tống hồi tâm chuyển ý. Nói đến cùng ta cũng chẳng ghét gì Lý Thế Dân, chỉ cần diệt được Lý Nguyên Cát và Dương Hư Ngạn là ta đã hài lòng, huống chi có thể đả kích được Hiệt Lợi, ngươi có hiểu không?”
Vừa lúc đó Ma Thường ở ngoài nói vọng vào: “Có phải Thiếu soái muốn gặp thuộc hạ không?”
Khấu Trọng đứng dậy nói: “Mời vào!”
Ma Thường khoa chân bước vào, ngồi xuống bên cạnh Bạt Phong Hàn. Bạt Phong Hàn ung dung hỏi: “Nếu chúng ta có thể hạ được Quan Trung, người mà Ma huynh muốn tận tay giết nhất là ai?”
Ma Thường không cần suy nghĩ đáp ngay: “Lý Kiến Thành!”
Bạt Phong Hàn hỏi tiếp: “Còn những người khác thì sao?”
Ma Thường đáp: “Chỉ cần Thiếu soái chỉ thị, thuộc hạ không có ý kiến.”
Bạt Phong Hàn cười ha hả, đứng dậy nói: “Vấn đề giải quyết được rồi! Những chuyện khác Thiếu soái cứ nói ra đi!”
Ma Thường ngẩn ra nhìn Khấu Trọng.
Khấu Trọng chờ cho Bạt Phong Hàn ra ngoài mới cười khổ nói: “Hảo tiểu tử! Việc dễ nhất do hắn làm, việc khó lên tiếng lại đến phần ta, con bà hắn!”
Ma Thường cảm thấy chuyện này không bình thường, ngạc nhiên hỏi: “Thiếu soái có gì chỉ thị gì? Xin cứ căn dặn!”
Khấu Trọng thản nhiên nói: “Chúng ta đều là huynh đệ, ta không giấu huynh nữa, đại kế thống nhất thiên hạ của chúng ta có thay đổi.”
Ma Thường biến sắc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Khấu Trọng thuật lại kỹ càng mọi việc, sau đó tiếp: “Lý Thế Dân cần phải hứa với ta giết chết Kiến Thành và Nguyên Cát, chúng ta mới toàn lực giúp y ngồi lên ngai vàng, nếu không, mọi chuyện không cần nhắc tới nữa.”
Cuối cùng Ma Thường cũng hiểu ra mọi việc, cúi đầu cung kính: “Tất cả xin nghe theo sự sắp xếp của Thiếu soái.”
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Huynh không có ý kiến gì sao?”
Ma Thường đáp rằng: “Trước khi Dương Công lâm chung đã nhiều lần dặn thuộc hạ phải đi theo Thiếu soái, huống chi Thiếu soái làm vậy không phải là vì lợi riêng mà là muốn thống nhất hòa bình. Chỉ cần thuộc hạ có thể chính tay giết chết Lý Kiến Thành, những chuyện khác không quan trọng.”
Khấu Trọng cả mừng: “Bây giờ ta mới thật sự không còn lo lắng, ta vốn tưởng rằng rất khó ăn nói với mọi người.”
Ma Thường vui vẻ đáp: “Chúng ta theo Thiếu soái lấy thiên hạ là vì mến yêu Thiếu soái, đương nhiên cũng mong muốn có công danh phú quý. Giờ đây Thiếu soái liên thủ với Lý Thế Dân, thiên hạ có vấn đề gì mà không giải quyết được. Vả lại chúng ta cũng không cần mạo hiểm, thương vong. Tâm nguyện lớn nhất của Dương Công là hòa bình thống nhất cho thiên hạ, nếu Lý Thế Dân là thái tử của nhà Lý Đường chứ không phải Lý Kiến Thành, nói không chừng chúng ta đã theo nhà Đường từ lâu. Chính vì thế thuộc hạ hoàn toàn tán thành quyến định của Thiếu soái.”
Khấu Trọng vỗ bàn cười: “Lý Thế Dân! Cơ hội làm hoàng đế của ngươi đã có thêm mấy phần! Bây giờ phải xem quyến định của ngươi thôi.”
- o O o -
HỒI 712
Tam Hạng Điều Kiện
Khấu Trọng đến Lịch Dương gặp Đỗ Phục Uy, rồi vội vàng theo đường thủy đến Lương Đô, cứ tưởng rằng sẽ gặp Tống Ngọc Trí, nào ngờ Hư Hành Chi nói cho gã biết nàng không chịu đến Lương Đô.
Hư Hành Chi nhíu mày nói: “Tống tam gia không giải thích chuyện của Ngọc Trí tiểu thư, chắc là Thiếu soái đích thân hỏi y mới chịu nói.”
Khấu Trọng như bị tạt cho một gáo nước lạnh, tiu nghỉu: “Có tin gì của Tử Lăng không?”
Hư Hành Chi gật đầu.
Hai người lên ngựa, được bọn thân vệ tiền hô hậu ủng vào thành.
Gần mười chiếc thủy sư thuyền đậu dưới bến, cờ xí phất phới, dưới ánh tà dương, công sự binh đang không ngừng vận chuyển lương thực lên thuyền để đưa đến Trần Lưu thành ở tiền tuyến.
Một ngày Lý Thế Dân chưa lên ngôi hoàng đế, Thiếu Soái quân vẫn còn trong tình trạng khẩn trương như khi giao chiến toàn diện với quân Đường.
Hư Hành Chi nói: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng Âm gia đã gặp lại muội tử, giờ đây đang trên đường trở về Lương Đô, Từ gia một mình đến Lạc Dương gặp Lý Thế Dân, chuyến đi này của Thiếu soái có thành quả gì không?”
Khấu Trọng thở dài: “Lão gia chẳng những không trách ta mà còn khen rằng làm thế rất sáng suốt. Làm hoàng đế có gì hay? Nếu không lập chí ắt sẽ là một hôn quân hoang dâm vô đạo, ngôi hoàng đế này không dễ làm tí nào. Chẳng những đầy dẫy những phép tắc mà còn phải con bà nó lấy thân làm gương, mỗi ngày phải đối mặt với rất nhiều tấu chương, ngày nào cũng phải chầu sớm. Con bà nó, chẳng còn giống ra con người nữa. Ta đưa tiểu tử họ Lý lên ngôi vua là muốn báo thù hắn!”
Hư Hành Chi gượng cười: “Ông ấy nói như thế sao?”
Khấu Trọng đáp: “Đoạn sau là ý nghĩ của ta, hành động sáng suốt của lão gia có nghĩa là nếu Tống Khuyết không tham dự, ta và Lý Thế Dân hươu chết về tay ai vẫn chưa biết, khả năng lớn nhất là Nam Bắc đối địch, chiến tranh không ngừng, như vậy sẽ tạo điều kiện cho người Đột Quyết, cho nên lão gia ủng hộ kế hoạch của bọn ta đưa Lý Thế Dân lên ngôi Hoàng đế.”
Hư Hành Chi nói: “Quan Trung hoàn toàn nằm trong phạm vi thế lực của Lý Uyên và Kiến Thành, Nguyên Cát, bọn ta lại không thể cất binh, dẫu cho phiệt chủ chấp nhận gật đầu, phía trước vẫn khó khăn trùng trùng.”
Khấu Trọng mỉm cười: “Dẫu thế nào cũng dễ hơn đánh Lạc Dương mà tiểu tử họ Lý trấn giữ. Suýt tí nữa quên nói cho huynh biết, ta đã nhắc với Chí thúc chuyện này, Chí thúc nói đến lúc đó chỉ cần thưởng cho ông ấy làm Thứ sử hoặc trấn thủ một thành nào đó cũng được rồi.”
Hư Hành Chi vui mừng nói: “Hành Chi sẽ đến thành ông ta làm quan để kinh doanh thư viện, dạy bọn học trò đọc sách thánh hiền!”
Khấu Trọng chợt nhớ đến Bạch lão phu tử, vui vẻ nói: “Tốt nhất thư viện của huynh đừng thu phí, để cho con em nhà nghèo có cơ hội học hành.”
Hư Hành Chi lộ ra thần sắc đầy hy vọng, chợt nhớ đến một chuyện khác, nói: “Bạt gia nhận được tin Biên Bất Phụ xuất hiện ở khu vực của Lâm Sĩ Hồng, đêm qua đã vội vàng ra đi, nói là sẽ trở về uống rượu với Thiếu soái!”
Khấu Trọng chép miệng: “Biên Bất Phụ! Ngươi đã làm nhiều chuyện tốt! Hẳn sớm có báo ứng rồi!”
Hai người băng qua cửa thành, vào đến đường chính trong thành, người trên đường thấy Khấu Trọng đều vui mừng kêu to vạn tuế.
o O o
Trong nội đường Thiếu Soái phủ.
Tống Lỗ nhấp ngụm trà nóng, nói: “Thiếu soái chớ lo lắng, chỉ vì Ngọc Trí chưa hiểu tình hình nên không đến gặp Thiếu soái. Ta không thể viết chuyện cơ mật vào thư được, nếu chẳng may lộ ra sẽ gây nên sóng gió.”
Khấu Trọng cười khổ: “Sau khi bàn bạc xong với Lý Thế Dân, tiểu điệt chỉ đành đích thân đến Lĩnh Nam một chuyến. Ôi! Nàng hiểu lầm quá sâu rồi cho nên mới không chịu gặp gỡ.”
Tống Lỗ nói: “Ngọc Trí xưa nay là thế. Sư Đạo sai người đưa một bức thư tới, ta sợ có việc gì gấp cho nên đã xem giùm Thiếu soái rồi.”
Vừa nói vừa lấy ra một bức thư đưa cho Khấu Trọng.
Gã cầm thư hỏi: “Có tin tức gì tốt không?”
Tống Lỗ nói: “Sao Thiếu soái không tự xem?”
Khấu Trọng nói: “Tiểu điệt sợ trong thư có chuyện không muốn thấy, đại khái nhị ca muốn về ẩn cư ở tiểu cốc của mẹ.”
Tống Lỗ vui vẻ: “Thiếu soái cứ yên tâm, bây giờ Sư Đạo như cá gặp nước, nếu đại ca biết chuyện này cũng sẽ rất vui mừng.”
Đoạn lão nhìn gã nói: “Nếu Sư Đạo chịu tích cực kế thừa ngôi phiệt chủ của đại ca, xua tan nỗi lo lắng bấy lâu trong lòng đại ca, chắc chắn sẽ có lợi cho việc bọn ta thuyết phục đại ca giúp đỡ.”
Khấu Trọng mừng rỡ: “Chuyện này đã giao cho Lăng thiếu gia, hắn sẽ có cách ứng phó với nhị ca. Tình thế phía bắc ra sao?”
Tống Lỗ nói: “Nếu là trước kia, ta sẽ nói tình thế rất tốt, nhưng bây giờ chỉ đành nói rất không ổn. Lưu Hắc Thát bị Lý Thế Dân đánh bại, nhưng nhờ có Cao Khai Đạo, Từ Viên Lãng và kẻ trấn thủ Sơn Hải quan là Bá Vương Đỗ Hưng ủng hộ, lại lập lại trận thế, đại phá quân Đường. Nhưng Kiến Thành vì muốn tranh công, được Lý Uyên chấp nhận, cầm quân nghênh đón Lưu Hắc Thát.”
Khấu Trọng mỉm cười: “Lý Kiến Thành làm sao là đối thủ của Lưu đại ca?”
Tống Lỗ nói: “Tiểu Trọng đừng nghĩ như vậy, chắc là thấy Lý Kiến Thành chưa có công lao gì lớn nên xem thường y, thật ra năm xưa đánh vào trong Quan Trung của nhà cựu Tùy, tài năng quân sự của hắn rõ ràng chẳng kém gì Lý Thế Dân, còn Nguyên Cát không thể so được. Lần này Lý Uyên sai Ngụy Trưng làm quân sư của Kiến Thành, người này mưu lược xuất chúng, sở dĩ Lý Mật tung hoành một thời là nhờ y hiến kế, có Ngụy Trưng giúp, Kiến Thành như hổ mọc thêm cánh. Lại thêm tướng lãnh của Lưu Hắc Thát đã bị Lý Thế Dân tiêu diệt gần hết, cho nên ta thấy Lưu Hắc Thát không khả quan lắm.”
Khấu Trọng biến sắc: “Vậy làm thế nào đây? Nếu Lý Kiến Thành đắc thắng, Lưu đại ca chắc chắn mất mạng”.
Bất giác nhớ lại lời dự đoán số mệnh Lưu Hắc Thát của Ninh Đạo Kỳ, xương sống gã lạnh toát.
Tống Lỗ than: “Nếu Lưu Hắc Thát thắng, đương nhiên không có vấn đề gì; nếu Lý Kiến Thành thắng, Lý Thế Dân sẽ lập tức gặp nguy hiểm. Điều duy nhất bọn ta có thể làm là mau chóng khuyên đại ca đồng ý, rồi thực hiện kế hoạch”.
Lúc này thân binh vào báo, Từ Tử Lăng đang trên đường vào thành, Khấu Trọng lập tức giảm hẳn phiền não, đi ra nghênh đón. Khấu Trọng gặp Từ Tử Lăng đang trò chuyện với Trần Lão Mưu và Nhâm Mi Mi trên quảng trường ngoài Thiếu Soái phủ. Từ Tử Lăng thấy gã cười nói: “Lên ngựa! Chúng ta có nhiệm vụ bí mật!” Khấu Trọng hiểu ý, nhảy ngay lên ngựa.
Lúc này trời vừa tối, quảng trường Thiếu Soái phủ đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều Phi Vân vệ đang tiếp thụ huấn luyện đêm, chờ Khấu Trọng chỉ thị.
Trần Lão Mưu nhíu mày: “Hai người đi cả, bọn chúng biết làm thế nào?”
Từ Tử Lăng hiểu ra, Khấu Trọng đang tích cực huấn luyện thủ hạ để ứng phó với trận kịch chiến có thể xảy ra trong thành Trường An.
Khấu Trọng cười nói: “Đêm nay cứ do Mưu công và Mi tỉ phụ trách. Mưu công truyền thụ cho chúng các bí quyết như mở cửa vào nhà, Mi tỉ dạy cho chúng bản lĩnh thổi mê hương, hà!”
Nhâm Mi Mi liếc gã: “Thiếu soái có huấn luyện cho bọn chúng bản lĩnh trộm hương cắp ngọc không?”
Khấu Trọng phóng lên ngựa, cười ha hả: “Cũng có thể lắm!”
Rồi gã cùng Từ Tử Lăng thúc ngựa ra phủ, rời thành, men theo Đại Vận Hà đi lên phía Bắc khoảng hơn ba mươi dặm rồi bắt đầu cho ngựa chạy chậm.
Khấu Trọng vui vẻ hỏi: “Lý tiểu tử ở đâu?”. Từ Tử Lăng đáp: “Hắn sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, bọn ta cứ đến ngọn đồi nhỏ phía trước chờ y”. Khấu Trọng nói: “Lăng thiếu gia có biết tình thế Lưu đại ca đang nguy ngập không?”, Từ Tử Lăng gật đầu: “Ta biết được tình hình từ Lý Thế Dân, Lý Kiến Thành nghe theo Ngụy Trưng, thực hiện kế sách vỗ về và ly gián dân chúng với binh tướng của Lưu đại ca, phân hóa và phá vỡ các lực lượng ủng hộ Lưu đại ca. Lưu đại ca thiếu lương đành phải rút lên phía bắc. Mặt khác, Lý Thần Thông và Lý Thế Tích tấn công Từ Viên Lãng, khiến y không thể chi viện cho Lưu đại ca, tình thế bất lợi phi thường.”
Cả hai gã lên đỉnh đồi rồi xuống ngựa, hai bên bờ Vận Hà vẫn còn tuyết phủ, ngựa chạy một đoạn đường xa, đã mệt mỏi từ lâu.
Khấu Trọng nói: “Tuy Lưu đại ca không đánh lui được Lý Kiến Thành, nhưng giữ mình thì không vấn đề gì, đúng không?”
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn thảo nguyên đầy tuyết, cười rằng: “Hy vọng là vậy, nơi có tuyết không dễ hành quân, nếu Lưu đại ca lui lên phía bắc, có thể cầm cự được một khoảng thời gian.”
Khấu Trọng đưa mắt nhìn bờ bắc dòng Vận Hà, nếu đi thêm năm mươi dặm nữa là thành Trần Lưu, tiền tuyến của Thiếu Soái quân, gã hỏi: “Chắc là Lý Thế Dân đi đường bộ đến!”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Không! Y đi đường thủy!”
Khấu Trọng ngẩn ra: “Y làm sao vượt qua cửa ải Trần Lưu?”, Từ Tử Lăng trả lời: “Ta đã thông báo cho Chiếm Đạo, Phụng Nghĩa và Tiểu Kiệt, bọn họ là những người đi theo ngươi sớm nhất, chuyện quan trọng thế này làm sao có thể giấu bọn họ?”
Khấu Trọng hỏi: “Bọn họ có phản ứng gì?”
Từ Tử Lăng vui vẻ đáp: “Lúc đầu đương nhiên không hiểu, khi ta giải thích rõ ràng, bọn họ lập tức ủng hộ hết mình, thực ra ở Trung thổ, dù là dân thường hay binh lính đều chán ghét chiến tranh và mong muốn hòa bình, hơn nữa chẳng ai nắm chắc có thể hạ được Lạc Dương hay không. Ta bảo đảm với bọn Chiếm Đạo rằng chúng có thể tiếp tục làm quan. Chiếm Đạo và Phụng Nghĩa rất hài lòng, nhưng Tiểu Kiệt có yêu cầu khác, đó là hy vọng có thể ở cùng Hỉ Nhi.”
Khấu Trọng cả mừng nói: “Vậy ta lại bớt đi một mối lo, ngươi và Lý Thế Dân bàn bạc thế nào rồi?”
Từ Tử Lăng nói: “Người Lý Thế Dân tin tưởng nhất không phải là ta, đương nhiên cũng không phải là Khấu Trọng ngươi, mà là Phi Huyên, sau khi y bàn bạc kỹ với Phi Huyên, lập trường càng kiên định hơn.”
Khấu Trọng hai mắt phát lộ thần quang lấp loáng, trầm giọng nói: “Để lát nữa ta sẽ dò thử lập trường của y kiên định đến mức nào”.
Từ Tử Lăng nói: “Đến rồi!”
Một chiếc thuyền hai buồm trông có vẻ như thuyền buôn xuất hiện ở khúc quanh của con sông.
o O o
Trong khoang thuyền, Lý Thế Dân và bọn Từ, Khấu ngồi đối diện nơi chiếc bàn tròn, phía sau lưng y là Lý Tịnh, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Bàng Ngọc. Chợt y đưa hai tay ra, Khấu Trọng liền nắm lấy, ánh mắt chạm nhau, chẳng ai nói ra được lời nào, từ lúc quen biết tới giờ, trải qua bao nhiêu ân oán, vui buồn đan xen, hệt như luân hồi trăm ngàn kiếp, không bút mực nào có thể tả hết.
Bọn Lý Tịnh đều lộ vẻ cảm động, rõ ràng ai cũng kích động vì hai bên đã hóa địch thành bạn.
Lý Thế Dân lên tiếng trước, khó khăn lắm mới nói thành lời: “Ôi! Xin mời Khấu huynh nói ra điều kiện, hy vọng không đến nỗi quá khó khăn.”
Khấu Trọng buông tay Lý Thế Dân, tinh quang trong mắt lóe lên như điện chớp, rồi nhìn Lý Thế Dân không chớp mắt, trầm giọng nói: “Điều kiện của ta là Thế Dân huynh phải có một lời hứa.”
Lý Thế Dân gật đầu nói: “Ta đã đoán được điều này, xin Thiếu soái nói thẳng.”
Khấu Trọng nói: “Điều kiện đầu tiên là Tần vương phải dùng hành động để tỏ rõ quyết tâm hy sinh mọi thứ, bao gồm cả gia tộc, vì trăm họ trong thiên hạ. Chỉ có như vậy Khấu Trọng này mới cảm thấy ủng hộ Thế Dân huynh là có ý nghĩa.”
Lý Thế Dân cố bình tĩnh, nhìn gã với ánh mắt sắc bén: “Điều kiện đó không thể nới lỏng được sao?”
Khấu Trọng kiên quyết lắc đầu: “Thế Dân huynh chắc hiểu rõ hơn ai hết cái gì gọi là thắng làm vua thua làm giặc, nếu huynh không coi chuyến về Trường An này như đánh trận trên chiến trường, tất cả sẽ thành công cốc. Đột Quyết lăm le tiến vào, thiên hạ vẫn chia năm xẻ bảy, còn ta càng không thể nào thuyết phục được Tống Khuyết, cũng chẳng thể thuyết phục được bản thân. Bây giờ tình thế đã rõ ràng, chẳng những Kiến Thành, Nguyên Cát muốn dồn huynh vào chỗ chết, lệnh tôn cũng không nghĩ tình cha con đối với huynh, đây là thời khắc huynh nên tỉnh ngộ.”
Bọn Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều lộ vẻ kinh hãi, vì đoán được điểm mấu chốt trong cuộc tranh luận giữa Lý Thế Dân với Khấu Trọng.
Từ Tử Lăng ngồi im chẳng nói một lời nào, trong lòng chỉ nghĩ đến câu nói của Bạt Phong Hàn “ai nhẫn tâm hơn người đó có thể sống”.
Lý Thế Dân mặt biến sắc mấy lần, cuối cùng nói: “Xin Thiếu soái nói tiếp!”
Khấu Trọng lạnh lùng hừ nói: “Người bất nhân ta bất nghĩa, họ không nghĩ đến tình phụ tử huynh đệ, Thế Dân huynh cần gì phải giữ lòng nhân của đàn bà. Lệnh tôn Lý Uyên phải nhường ngôi, Kiến Thành, Nguyên Cát phải giết chết không tha, đó là điều kiện tiên quyết, xin Thế Dân huynh nghĩ kỹ”.
Tuy biết rõ Khấu Trọng có điều kiện này, nhưng chính miệng gã nói ra khiến Lý Thế Dân và bốn thủ hạ đều biến sắc.
Lý Thế Dân nhìn sang Từ Tử Lăng với ánh mắt cầu cứu.
Từ Tử Lăng chân thành nói: “Tần vương phải nén lòng hạ quyết tâm, thành Trường An là phạm vi thế lực của lệnh tôn, lại thêm có Ma môn và người Đột Quyết tham gia; trừ phi bọn ta án binh bất động, nếu không chúng sẽ tung đòn sấm sét, đập vỡ tất cả mọi lực lượng chống cự, trong tình huống đó, chúng ta không thể nào nương tay được”.
Lý Thế Dân cúi đầu trầm ngâm.
Khấu Trọng trầm giọng nói: “Khoan hãy nói đến ân oán cá nhân, một ngày giữ lại Kiến Thành, Nguyên Cát, ngày đó vẫn còn đại họa. Chỉ cần xóa bỏ những chướng ngại này, bọn ta mới vạn người một lòng chống lại liên quân Tái ngoại xâm lược để thống nhất thiên hạ, đó gọi là đại nghĩa diệt thân. Nếu không, cứ để bọn họ tiêu diệt huynh, thời cơ qua rất nhanh, Thế Dân huynh phải lập tức quyết định”.
Lý Thế Dân ngẩng đầu nhìn Khấu Trọng, rồi đưa mắt nhìn bốn thuộc hạ, chầm chậm nói từng chữ: “Có phải ta không còn sự lựa chọn nào khác? Ta muốn nghe ý kiến của Kính Đức”.
Uất Trì Kính Đức giật mình, bịch một tiếng quỳ sụp xuống, nước mắt tuôn ra: “Tần vương minh xét, những điều Thiếu soái và Từ gia nói, chữ nào cũng là lời đá vàng”.
Bọn ba người Lý Tịnh cũng quỳ sụp xuống.
Trong khoang yên lặng đến ghê người.
Con thuyền buồm đậu vào một khúc ngoặt trên sông, tuyết lại rơi giữa trời đêm.
Bầu không khí yên lặng như tờ, nước sông vỗ nhè nhẹ lên hai bờ cát, trời đất như đang chờ đợi Lý Thế Dân quyết định tương lai của Trung nguyên. Y thở phù một hơi, nói: “Được! Ta hứa với huynh!”
“Bộp!”
Khấu Trọng vỗ lên mặt bàn, kêu lên: “Chúng ta lại là hảo huynh đệ! Con bà nó!”
Lý Thế Dân nói: “Các người đứng dậy đi!”
Bọn Lý Tịnh đều đứng dậy.
Lý Thế Dân trở về thần thái như ban đầu, nói: “Còn có điều kiện gì nữa?”
Khấu Trọng nói: “Điều kiện thứ hai đối với Thế Dân huynh rất dễ dàng, khi huynh lên ngôi vua, tiểu đệ đương nhiên công thành thân thoái, cùng Tử Lăng trở lại giang hồ làm hai tên du đãng, nhưng nếu thủ hạ của tiểu đệ muốn làm quan, Thế Dân huynh có chấp nhận hay không?”
Thế Dân gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề!”
Khấu Trọng im lặng trong chốc lát, rồi cười khổ: “Còn điều kiện thứ ba cũng là điều kiện cuối cùng, nói khó thì không khó, nói dễ thì không dễ, nhưng lại là điều kiện quan trọng nhất, quan hệ đến thành bại.”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Có điều kiện đó sao?” Lý Thế Dân ngạc nhiên, Từ Tử Lăng cũng không biết đó là điều kiện gì. Lý Thế Dân nhíu mày nói: “Xin Thiếu soái cứ nói!”
Khấu Trọng đưa mắt nhìn Từ Tử Lăng, thở dài: “Muốn thuyết phục Tống Khuyết lão nhân gia, tình cảm quen biết không có tác dụng, mềm rắn đều không được. Cách duy nhất là dùng luận cứ sắc bén thuyết phục, tạo phúc cho trăm họ trong thiên hạ, Thế Dân huynh là nhân tuyển thích hợp hơn bọn ta, chỉ cần lão nhân gia tin rằng dưới sự trị vì của huynh, chẳng những thiên hạ thanh bình, trăm họ được hạnh phúc mà Hán tộc vững mạnh, đem những sự thật đó bày ra trước mắt, để lão nhân gia định đoạt, rốt cuộc cũng có cơ hội được lão nhân gia gật đầu.”
Lý Thế Dân giật mình hỏi: “Huynh muốn ta đi gặp ông ta?”
Bọn Lý Tịnh đều lộ vẻ kinh hãi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ kềm không được nói: “Tần vương…”
Lý Thế Dân đưa tay ngăn lại, trầm giọng: “Đừng lo cho sự an toàn của ta, nếu không tin Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, ta còn biết tin ai?”
Khấu Trọng nói: “Thế ra Tần vương đã chấp nhận rồi!”
Lý Thế Dân cười khổ: “Ta còn có sự chọn lựa nào nữa đâu?”
Lý Tịnh trầm giọng nói: “Thiếu soái có bảo đảm Tống phiệt chủ không gia hại Tần vương không?”
Khấu Trọng mỉm cười: “Ta và Tần vương cùng đi gặp Tống phiệt chủ, cho thấy sự tôn trọng đối với lão nhân gia. Lão nhân gia từng nói lấy thiên hạ làm trọng, nếu đúng là như vậy, sẽ chấp nhận bọn ta. Thiên Đao Tống Khuyết là người phi thường, ông ta hiểu lý lẽ hơn bất cứ ai hết. Tốt nhất Tần vương cứ một mình theo ta đến Lĩnh Nam, Khấu Trọng này dùng đầu bảo đảm cho sự an toàn của Tần vương.”
Lý Tịnh định nói gì đó nhưng lại thôi.
Từ Tử Lăng nói: “Thế Dân có thể đi được không?”
Lý Thế Dân thản nhiên nói: “Vậy ta phải đi Khai Phong rồi!”
Bàng Ngọc giật mình nói: “Tần vương…” Lý Thế Dân cắt lời Bàng Ngọc: “Ý ta đã quyết, tất cả đều nghe theo đề nghị của Thiếu soái.”
Nét cười mỉm trên khuôn mặt Khấu Trọng nở thành nụ cười rạng rỡ, gã khen rằng: “Hay cho một Lý Thế Dân, dẫu là kẻ đối đầu lớn nhất của Khấu Trọng cũng chịu trở thành bằng hữu thân thiết của ta. Từ lúc này trở đi, ta và Tử Lăng sẽ toàn lực giúp huynh thống nhất thiên hạ, đem lại hòa bình và hạnh phúc cho muôn dân”.
Từ Tử Lăng có cảm giác như thoải mái như sáng tạo ra lịch sử, mặc dù con đường phía trước khó đi nhưng tràn đầy ánh sáng và hy vọng, khi họ cùng nắm tay đi đến mục tiêu cao xa, không ai có thể cản được bọn gã.
- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện Đại Đường Song Long Truyện - Huỳnh Dị Đại Đường Song Long Truyện