Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 742
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4377 / 81
Cập nhật: 2016-11-21 01:12:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 497 + 498: Bàn Tay Đen Phía Sau Màn
ột câu này của A Sử Na Xã Nhĩ không thể nghi ngờ ngay trước mặt quần thần hung hăng tát cho bọn hắn một bạt tai, khiến bọn hắn không nhìn thấy rõ phương hướng.
Ngay cả Đông Đột Quyết Khả Hãn A Sử Na Xã Nhĩ còn tự mình thừa nhận Đông Đột Quyết đã diệt vong, tỏ vẻ dung nhập Đại Đường, lời chỉ trích của quần thần trong phút chốc biến thành cố tình gây sự.
Muốn giấu diếm được người khác, đầu tiên cần giấu diếm được người một nhà.
Dụng ý của Đỗ Hà chỉ có Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh là những vị đại thần nằm trên đỉnh kim tự tháp quyền lực là hiểu biết. Những đại thần khác đều đã bị xúi giục, cả đám đều không biết nguyên do sau lưng, chỉ chủ quan căn cứ theo sự làm phản của A Sử Na Kết Xã Suất mà đối với Đông Đột Quyết phát động thế công như sóng triều.
Hiện giờ bị A Sử Na Xã Nhĩ nói như vậy, một đám đều á khẩu, đem ánh mắt hướng về phía Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối cùng Ngụy Chinh xin trợ giúp, làm cho bọn hắn hộc máu chính là ba vị đại lão đầu lĩnh đều nâng đầu nhìn lên trần điện, bộ dáng không có gì liên quan tới mình mà cao cao treo lên, phiết hết thảy mọi sự liên quan thật rõ ràng. Mục đích của Đỗ Hà đã đạt tới, bọn họ tự nhiên không có lý do gì nói ba nói bốn với Đông Đột Quyết.
Lý Thế Dân còn đang cười thầm, nghĩ không ra con rể kia của mình đến tột cùng đã dùng phương pháp gì khiến cho A Sử Na Xã Nhĩ làm được tới một bước này. Nhắm vào tranh luận của triều đình về Đông Đột Quyết ngay một câu nói đầy tính hí kịch của A Sử Na Xã Nhĩ mà kết thúc.
Đương nhiên sự tình vẫn còn chưa hoàn toàn chấm dứt, A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực bị Đỗ Hà thuyết phục, vì muốn cho tộc dân chân chính vượt qua ngày lành, đã quyết định thuận theo thời thế, thản nhiên đối mặt với sự thực Đông Đột Quyết đã bị diệt vong. Đầu tiên họ thuyết phục dân chúng Đột Quyết đang sinh sống trong cảnh nội Đại Đường, để họ hoàn toàn dung nhập Đại Đường, trở thành một phần tử của Đại Đường.
Ban đầu Đỗ Hà cảm thấy việc này sẽ không thực hiện được dễ dàng, nhưng trên thực tế hắn đã sai lầm.
Sai vô cùng thái quá, nguyên lai hai dân tộc dung hợp còn dễ dàng hơn trong sự tưởng tượng của hắn.
A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực cơ hồ thật dễ dàng chóng vánh đã thuyết phục được dân chúng Đột Quyết di dân bên trong cảnh nội Đại Đường.
Tình huống diễn ra khiến cho A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực không thể tưởng tượng được, Lý Thế Dân, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh đều trợn tròn mắt, Đỗ Hà cũng hoàn toàn kinh ngạc thật lâu.
Nhưng rất nhanh trong đầu hắn hiện lên một câu chuyện xưa, liền hiểu được tiền căn hậu quả, hắn đã biết vì nguyên nhân gì.
Hắn không nhớ rõ tên câu chuyện kia, đó là khi hắn còn ở trong đại học, trước đêm nghỉ hè, giảng dạy từng kể lại cho các sinh viên nghe qua câu chuyện này, chuyện xưa kể về Anh quốc xa xưa, khi đó hàng hải thịnh hành, có một đội tàu đi tới đại lục Châu Mỹ đào vàng. Nhưng trên đường gặp phải gió lốc, hải tặc, cạn nước uống, cạn kiệt lương thực…
Cả đội tàu gần hai trăm người, giảm mạnh chỉ còn năm mươi hai người. Nhưng năm mươi hai người trải qua khảo nghiệm đã biến thành một chỉnh thể, bọn hắn đồng tâm hiệp lực tình như huynh đệ, khắc phục hết thảy khó khăn, tiếp tục sống sót, cùng cư dân trên hải đảo sống chung một chỗ.
Nửa năm sau, đội tàu lại rời bến, vẫn là năm mươi hai huynh đệ, nhưng không ai ngờ được còn chưa qua ba tháng, năm mươi hai người trở mặt thành thù, phát động binh biến, tự giết lẫn nhau.
Nguyên nhân chính là bởi vì sau nửa năm sinh hoạt trong cuộc sống yên ả, làm tâm cảnh năm mươi hai người phát sinh biến hóa. Cuộc sống an tường, làm cho bọn họ quên đi kỷ luật, quên đi mục đích, hướng tới một cuộc sống an lành hoàn toàn, không muốn tiếp tục bôn ba trên biển, mâu thuẫn cũng bởi vì vậy mà phát sinh.
Giảng dạy đã nói, ngụ ý của chuyện xưa hiển nhiên là muốn đem kỳ nghỉ làm cuộc sống an tường, đưa những sinh viên xem như thuyền viên, báo cho họ hiểu được không cần vì một kỳ nghỉ mà quên đi mình vẫn là một sinh viên.
Chuyện xưa này vừa lúc giải thích hành động khác thường của dân chúng Đột Quyết.
Trên thảo nguyên cá lớn nuốt cá bé, Đông Đột Quyết là tộc dân du mục thảo nguyên, chiến tranh thời thời khắc khắc đuổi theo bọn họ, bọn họ chưa từng thực sự được sống một ngày an ổn.
Vì cuộc sống, bọn họ bất luận là nam nữ già trẻ đều phải ra chiến trường, sống những ngày tháng phập phồng lo sợ. Bọn họ đã thói quen với cuộc sống như thế, vì vậy không nhận thức được, cũng không biết được cuộc sống như thế là một loại giày vò, ngược lại bởi vì lúc nào sinh mạng cũng bị uy hiếp, vì vậy liền ngưng tụ thành một chỉnh thể, có được sức chiến đấu cực kỳ cường đại.
Nhưng bởi vì chiến bại, bọn họ di dời tới cảnh nội Đại Đường, an cư lạc nghiệp nơi này.
Lý Thế Dân thống trị Đại Đường, chỉ có đi đánh người khác không bị người đánh hắn, cho nên dân chúng Đột Quyết sinh hoạt trong hoàn cảnh bình an như vậy, suốt mười năm chưa từng nhìn thấy hình bóng của chiến tranh ập tới.
So sánh cuộc sống tại Đông Đột Quyết ngày ngày phải đề phòng lo sợ, có hôm nay không có ngày mai, cuộc sống yên ổn trong cảnh nội Đại Đường tự nhiên làm lòng họ hướng tới. Mười năm sinh hoạt an bình đã làm họ quên lãng thói quen ngày xưa, bắt đầu chán ghét chiến tranh, phản cảm chiến tranh, e ngại chiến tranh.
Cho nên khi A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đem chi tiết tình huống nói cho dân chúng Đột Quyết hiểu rõ, vì vậy dân chúng Đột Quyết lập tức tiếp thu đề nghị của bọn họ.
Ngay lúc này Lý Thế Dân cũng ban bố chính sách cổ vũ song phương cùng kết hôn lẫn nhau.
Dung hợp tiến hành thuận lợi vượt qua cả sự tưởng tượng.
Có lẽ tập tính của hai dân tộc có sai biệt, sẽ vì dung hợp mang đến một ít phiền toái, nhưng nếu đã mở rộng nội tâm, mở rộng lòng dạ tan thành một thể, chuyện hòa tan cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cũng bởi vì một câu, trên đời không có chuyện gì mà không làm được, chỉ có chuyện mình không dám làm. Bởi vì khó khăn mà không đi làm, vĩnh viễn sẽ không thành công. Xem thường khó khăn, dụng tâm đi làm, có lẽ sẽ có thể phát hiện hết thảy cũng không khó khăn như trong sự tưởng tượng.
Cũng như sự dung hợp lần này, trong lịch sử bởi vì ngay khi ở thời gian song phương có quan hệ hòa hợp nhất lại không thử cùng nhau dung hợp, mới có ngày sau phản bội, nhưng hiện giờ chỉ có một Đại Đường, không còn Đông Đột Quyết tồn tại, há lại có sự phản bội của ba mươi năm sau?
Cảm giác lại một lần nữa sáng tạo ra lịch sử làm cho tâm tình Đỗ Hà tràn ngập vui sướng, đồng thời cũng sinh ra một ý niệm trong đầu, ác ý suy nghĩ:
- A Sử Na Kết Xã Suất làm phản, chẳng những không tạo thành nguy hại gì cho Đại Đường, ngược lại còn giúp Đại Đường cùng Đột Quyết dung hợp, mang đến điểm tốt như thế. Không biết A Sử Na Kết Xã Suất ở dưới cửu tuyền biết được tin tức này, có thể tức giận đến mức từ trong địa phủ bò đi ra, lại chết thêm một lần hay không?
Trường An Quy Lai khách điếm.
Là đô thành lớn nhất trên thế giới, cứ hơn mười phường thị của Trường An có tới hơn trăm khách sạn. Cơ hồ mỗi một phường, mỗi một thị đều có khách điếm tửu lâu.
Cho nên Đỗ Hà tính toán kiến tạo mạng lưới tình báo, trước tiên liền nghĩ tới khách điếm tửu lâu.
Quy Lai khách điếm là một khách điếm không chút nổi bật trong số mấy trăm khách điếm của thành Trường An, không tính là kém cỏi nhất, nhưng cũng không thể nói là tốt, chỉ xem như thuộc trung đẳng.
Đông gia là một bách tính rất thành thật, được gọi là Vương Lão Thực, kinh doanh không gian không dối. Loại người này vốn không thích hợp buôn bán, nhưng lữ khách lui tới Trường An thật sự quá nhiều, trong lưu lượng khách khổng lồ ẩn chứa vô số thương cơ. Cho dù là khách điếm Quy Lai không nổi danh nhưng cũng không thiếu khách nhân, xem như cuộc sống gia đình thật tạm ổn.
Nhất là gần đây Quy Lai khách điếm nghênh đón một vị thần tài, bọn họ là thương nhân hàng da đến từ bắc Trường Thành, tổng cộng có hơn ba mươi người, bọn hắn bao xuống toàn bộ khách điếm, ra tay xa xỉ, khiến cho Vương Lão Thực mừng rỡ chạy đến Nghênh Tân Lâu mua ba hũ rượu Đỗ Khang mỗi ngày nhấm nháp, vô cùng vui vẻ tự đắc.
Bên ngoài khách điếm treo chiêu bài đã đủ khách, Vương Lão Thực tay cầm bầu rượu, một đĩa thức ăn tự mình thưởng thức, vô cùng khoái lạc.
Điếm tiểu nhị không có việc gì làm, hai mắt nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay Vương Lão Thực, nhích lại gần thấp giọng nói:
- Đông gia, ngài không thấy thật kỳ quái sao? Những Hồ thương kia không cần chúng ta làm việc, lại trả thù lao sảng khoái như thế, trong chuyện này có thể có vấn đề gì hay không?
- Bậy bạ!
Vương Lão Thực lườm hắn, nói:
- Đi làm việc đi, ngươi quản nhiều chuyện nhàn sự như vậy làm gì, chúng ta mở cửa buôn bán, chẳng lẽ còn cự tuyệt khách đến hay sao? Đừng bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác…
Kỳ thật tận đáy lòng hắn cũng đang nói thầm về việc lạ lùng kia.
Hắn làm sinh ý tại Trường An đã hơn hai mươi năm, cũng là lần đầu tiên gặp được loại khách nhân này.
Bọn hắn chẳng những bao xuống khách điếm, còn không cần bên khách điếm giúp đỡ xử lý dọn dẹp trong phòng, yêu cầu duy nhất chỉ cần có cơm có rượu có thịt, rượu cần Mã Nãi liệt tửu, thịt cần thịt dê tươi nhất. Bọn hắn đi sớm về trễ, tựa hồ bề bộn nhiều việc, đối với chuyện này đương nhiên Vương Lão Thực cảm thấy thật kỳ quái, nhưng hắn có giác ngộ của một người kinh thương, biết dựa theo chuyện phân phó mà làm, không có bất kỳ địa phương nào vượt rào. Như vậy vừa có thể kiếm được tiền, cũng sẽ không rước họa vào thân.
Tiếng bước chân dồn dập đi vào trong điếm, Vương Lão Thực ngẩng đầu muốn nói “đã đầy khách mời đi tìm nơi khác”, nhưng lời vừa sắp ra miệng lập tức thay đổi bộ mặt cười nói:
- Đại đông gia, hôm nay sao trở về sớm như vậy? Cần chuẩn bị cơm trưa cho các vị sao?
Người đi vào chính đại đông gia Hồ thương đã bao khách điếm của bọn họ, hắn thật cao lớn khôi ngô, gương mặt dữ tợn, nhìn qua không giống như người làm ăn lại giống như một cường đạo.
Thường ngày đông gia Hồ thương này đi sớm về trễ, không đến khi trời tối tuyệt không trở lại, hôm nay còn chưa qua buổi trưa đã thấy hắn trở về, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Hồ thương đại đông gia ngừng chân lại, lộ ra nụ cười thân mật nói:
- Không cần, ta chỉ là có chút mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi một chút, chớ quấy rầy ta!
Vương Lão Thực gật đầu vâng dạ, nhưng đáy lòng hiện lên tia kỳ quái. Hắn đã nhìn ra mặt ngoài vị đông gia Hồ thương này tuy ra vẻ trấn định nhưng đáy mắt ẩn giấu phẫn nộ thật sâu, không biết là vì cớ gì? Hắn cũng sáng suốt không hỏi nhiều.
Hồ thương đại đông gia đi nhanh vào trong hậu đường.
Quy Lai khách điếm là một khách điếm liên thông trong ngoài, gian phòng lớn bên ngoài dùng bữa, hậu đường để dừng chân nghỉ ngơi.
Hồ thương bước nhanh vào phòng chữ thiên số một bên trong hậu đường, thấy bốn phía không có người ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
- Vào đi!
Hồ thương cho hai người đứng bên ngoài canh gác, đẩy cửa bước vào.
Người ngồi trong phòng cao ráo, là một trung niên nhân dị thường dũng mãnh, nếu Đỗ Hà có mặt tại đây cũng sẽ kinh hãi kêu thành tiếng:
- Đại Độ Thiết!
Tiết Duyên Đà thiếu chủ Đại Độ Thiết.
- Thuộc hạ bái kiến thiếu chủ!
Hồ thương đưa nắm tay đặt chéo trên ngực, cung kính cúi đầu thật sâu với Đại Độ Thiết.
Vẻ mặt Đại Độ Thiết có chút mệt mỏi, trong mắt che kín tơ máu, khàn giọng nói:
- Tình huống thế nào, tên phế vật kia có bán đứng chúng ta, đem tình huống của chúng ta nói ra hay không!
Hồ thương nghiêm nghị nói:
- Theo ta tìm hiểu nhiều phương diện, tựa hồ A Sử Na Kết Xã Suất vẫn còn hiểu chút đạo nghĩa, không khai ra chúng ta!
- Vậy là tốt rồi!
Đại Độ Thiết thở hắt ra một hơi dài, trên mặt thoải mái, tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống.
Quyết sách bắt sống Lý Thế Dân không chỉ có một kẻ chủ mưu sau màn, Đột Quyết A Sử Na Kết Xã Suất chỉ là một trong số đó, Đại Độ Thiết đại biểu cho Tiết Duyên Đà cũng là một trong số đó.
Tiết Duyên Đà đã bắt đầu nhắm vào Đường triều. Nói ra thật không thể tưởng tượng, bởi quan hệ giữa Đường triều với Tiết Duyên Đà giống như huynh đệ thân thuộc, phi thường thân mật, nhưng sự thật lại là như thế.
Tất cả chuyện này cần phải nói tới mười năm trước. Tiết Duyên Đà thuộc Sắc Lặc bộ lạc, bọn họ chính là liên hợp thể bộ lạc, do hai bộ lạc Tiết bộ lạc cùng Duyên Đà bộ lạc hợp lại mà thành, được gọi là Tiết Duyên Đà. Lúc ban đầu họ cư ngụ tại Thổ Lạp Hà lưu vực ở Mạc Bắc, là du mục, cũng thuộc về Đông Đột Quyết. Lúc ấy Hiệt Lợi Khả Hãn chỉ huy Đông Đột Quyết uy chấn thiên hạ, ngay Đại Đường cũng phải cúi đầu với bọn họ.
Vì tiêu diệt Đông Đột Quyết, Lý Thế Dân ở công tác ngoại giao làm ra hai quyết định cực kỳ sáng suốt: thứ nhất kích động Đột Lợi chống lại Hiệt Lợi, tạo thành Đông Đột Quyết phân tách; Thứ hai, cùng Tiết Duyên Đà kết minh, giúp đỡ Tiết Duyên Đà đối kháng Đột Quyết. Hai sách lược này đều đạt được hiệu quả hoàn mỹ, tạo cho Hiệt Lợi thương vong thật lớn không sao chịu nổi. Nhờ vậy Đại Đường mới có thể nhờ một cuộc chiến mà tiêu diệt được Đông Đột Quyết.
Tiết Duyên Đà cũng nhờ vậy đặt lên cành cây cao Đại Đường.
Sau khi Đường triều tiêu diệt Đông Đột Quyết, đem dân chúng Đông Đột Quyết đều dời đến phía nam Hoàng Hà ổn định. Kể từ đó lãnh địa của nguyên chủ Đông Đột Quyết liền biến thành vô chủ. Mà trọng tâm của Đại Đường đặt trong việc khai phá Tây Vực, phát triển con đường tơ lụa, cũng không có tính toán thống trị thảo nguyên phương bắc. Vì vậy phương bắc cũng giao cho minh hữu Tiết Duyên Đà xử lý, đúng là ai cũng có phần mình muốn.
Thổ địa vô chủ, có Đại Đường ủng hộ, địa vị của Tiết Duyên Đà như nước lên thì thuyền lên, nhân cơ hội nhanh chóng khuếch trương biến thành thế lực lớn, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã chiếm cứ đại bộ phận địa bàn ngày trước của Đông Đột Quyết, cũng đem móng vuốt từ Úc Đốc Quân Sơn dời tới phía nam Bắc Độc La Hà của Đô Úy Tiệp Sơn, đã trở thành phương bắc bá chủ, tinh binh hơn mười vạn, tiết nhập thời kỳ toàn thịnh.
Nhưng vị bá chủ phương bắc này ở trước mặt Đại Đường đế quốc khổng lồ vẫn là một đứa bé mãi mãi không trưởng thành.
Tuy rằng thực lực của Tiết Duyên Đà tăng nhiều, nhưng bọn hắn biết được nếu so sánh với Đường triều chút thực lực của mình còn chưa đủ nhét kẽ răng. Cho nên bọn hắn thật biết điều, giống như một con mèo nhỏ, mỗi một năm Tiết Duyên Đà Khả Hãn đều thượng cống cho Đại Đường, hơn nữa số lượng cống phẩm lớn đến dọa người. Ngựa, trâu bò, dương, lạc đà, lông chồn…số lượng to lớn, cả ngàn vạn lần, thậm chí là vài vạn.
Lý Thế Dân đối đãi với vị minh hữu này cũng rất tận tâm, chỉ cần họ đến Trường An hắn sẽ tự mình đích thân tiếp đãi. Là một vị Khả Hãn ngoại tộc duy nhất trong số các vị Khả Hãn được đối đãi như thế, có thể thấy được quan hệ mật thiết ra sao.
Nhưng nguyên nhân chỉ có một câu, trên đời không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Mấy năm gần đây thanh thế của Đại Đường thật sự là vô cùng đáng sợ, có thể xem như phóng ra khắp bốn phía, liên tiếp cùng Đông Đột Quyết, Thổ Phiên, Thổ Cốc Hồn, Cao Xương, Tây Đột Quyết cả năm quốc gia liên tục tác chiến. Thành quả chiến đấu cũng thật sự kinh người, Đông Đột Quyết diệt vong, Thổ Cốc Hồn diệt vong, Cao Xương cũng tiêu diệt, mặc dù Thổ Phiên cùng Tây Đột Quyết còn chưa bị diệt vong nhưng đã bị đánh thành tàn phế.
Những cuộc chiến tranh cách xa vạn dặm vốn là cực khó thủ thắng, nhưng chiến tích của Đường triều lại là bách chiến bách thắng, không một lần chiến bại.
Uy thế bực này khiến các quốc gia khắp bốn phía đều kinh hồn táng đảm, mỗi nơi đều cảm thấy bất an, rất sợ mình trở thành mục tiêu kế tiếp của Đường triều, một nhóm quốc gia đều bị tước sạch mũi nhọn, muốn cùng Đại Đường kết giao quan hệ, tỏ vẻ thần phục.
Nhưng Tiết Duyên Đà lại đánh trúng chủ ý đối địch cùng Đại Đường, đây thực sự không phải bọn hắn không khôn ngoan, ngược lại tỏ vẻ Tiết Duyên Đà quả thật có được năng lực đối địch với Đại Đường.
Chính là bởi vì câu nói, bên dưới giường của mình há lại cho phép người khác ngủ ngáy.
Đại Đường chính là một đầu sư vương trong sư vương hùng thị thiên hạ, mà Tiết Duyên Đà chiếm lĩnh phương bắc, có được ba mươi vạn tinh binh, tám trăm cường tướng, là một đầu lão hổ đang lớn dần. Đối mặt với đầu lão hổ này, chỉ cần là người có chút chỉ số thông minh liền lựa chọn trước khi nó còn chưa trưởng thành phải đem nó gạt bỏ, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Ban đầu Đại Đường cần khai phát Tây Vực, không rảnh băn khoăn phương bắc, vì vậy mới tạo cơ hội cho Tiết Duyên Đà lớn dần. Hiện giờ do Đỗ Hà, Hầu Quân Tập cường thế diệt Cao Xương, Tây Đột Quyết tàn phế, Tây Vực xem như đã thần phục dưới chân Đại Đường, Tây Vực đã khai phát thành công, kế tiếp đối tượng muốn đối phó không cần nói cũng biết.
Tiết Duyên Đà có thể trở thành bá chủ phương bắc cũng là vì có Khả Hãn tài trí mưu lược kiệt xuất, đương nhiên cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên phải ý thức được điểm này. Thay vì chờ cho Đường triều giết tới cửa, không bằng trước tiên hạ thủ, chiếm cứ chủ động. Vì thế bọn hắn không còn cách nào phải lựa chọn trở thành kẻ địch của Đại Đường.
Chính diện giao phong đương nhiên không dám, dù sao chiến tích huy hoàng của Đường triều còn rành rành ra đó. Cấp cho Tiết Duyên Đà thêm mười gan báo bọn hắn cũng không dám ngay mặt giao chiến cùng Đại Đường.
Bọn hắn nghĩ ra phương pháp cũng giống y hệt Lý Thế Dân từng sử dụng đối phó Đông Đột Quyết, tính toán phân hóa từ bên trong để làm yếu bớt thực lực của Đại Đường.
Yếu bớt thực lực của địch nhân tương đương tăng cường lực lượng của chính mình, đây không thể nghi ngờ là một sách lược cao minh.
Bọn hắn tìm tới A Sử Na Kết Xã Suất, song phương lén lút gặp nhau, vô cùng phối hợp.
Tiết Duyên Đà chỉ cần A Sử Na Kết Xã Suất có thể bắt giữ được Lý Thế Dân, như vậy Tiết Duyên Đà sẽ đem lực lượng trợ giúp hắn lấy được vương vị Đột Quyết, đồng thời cũng nguyện ý sẽ trả lại lãnh địa từng thuộc về Đột Quyết, song phương nhất trí đối kháng Đại Đường.
Cũng bởi vì có Tiết Duyên Đà đứng sau lưng ủng hộ, A Sử Na Kết Xã Suất mới cả gan muốn bắt cóc Lý Thế Dân.
Tiết Duyên Đà nghĩ rất tốt đẹp, bọn hắn kiêng kỵ nhất không phải là Đại Đường mà là Lý Thế Dân. Đại Đường bởi vì có Lý Thế Dân mới có được hôm nay, chỉ cần triệt bỏ Lý Thế Dân, Đại Đường sẽ đi hướng suy bại, mà Tiết Duyên Đà sẽ nhân cơ hội quật khởi.
Sự thật chứng minh tất cả chuyện này chỉ là bọn hắn quá si tâm vọng tưởng, sự tồn tại của Đỗ Hà đã triệt để hủy diệt hết thảy hi vọng của bọn hắn.
A Sử Na Kết Xã Suất bị bắt, hoàng tử Đại Độ Thiết đại biểu Tiết Duyên Đà phụ trách phân hóa Đường triều cùng Đông Đột Quyết nghe được tin tức này hoàn toàn không cách nào ngủ yên.
Lúc trước khi hắn cùng A Sử Na Kết Xã Suất ước định thời gian, chỉ có song phương, không người thứ ba hay biết, người khác không biết được nội dung nhưng A Sử Na Kết Xã Suất lại hiểu rất rõ ràng.
Đại Độ Thiết lo lắng A Sử Na Kết Xã Suất ôm theo tâm tư mọi người cùng xui xẻo như nhau khai ra bọn họ, vì vậy sợ hãi tới mức suốt ba ngày không thể chợp mắt.
Cho đến hôm nay xác định được A Sử Na không khai bọn hắn ra, lúc này mới thấy an tâm. Hắn thở ra một hơi thật dài nói:
- Chút chuyện nhỏ cũng không làm được, thật đáng đời bị giết chết. Đáng tiếc lại là tên vương bát đản Đỗ Hà phá hư đại sự của ta, thật hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả!
Hắn phát tiết một trận, hỏi:
- Vậy tình huống trong triều đình thế nào, nghe được tin tức gì hay không?
Hồ thương bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Quan viên trong triều đình thật tôn kính quốc gia của bọn hắn, chúng ta không thể tìm hiểu được chuyện gì đã phát sinh. Nhưng lại phát hiện được A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đã đi tới chỗ của dân chúng Đột Quyết cư ngụ, khuyên nhủ bọn họ gia nhập vào Đại Đường, hưởng ứng của tộc dân bọn hắn thật nhiệt liệt, hiệu quả rất tốt. Theo ta phỏng chừng, không qua vài năm Đại Đường cũng không còn dân tộc Đột Quyết gì nữa!
Đại Độ Thiết biến sắc đứng lên, thất thanh nói:
- Tại sao có thể như vậy?
Đại Đường Đạo Soái Đại Đường Đạo Soái - Đạo Soái Nhị Đại Đại Đường Đạo Soái