Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Lịch Sử
Upload bìa: chocopie
Số chương: 413
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 577 / 8
Cập nhật: 2020-05-13 00:00:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Do Thám Đạo Cung.
ên ăn mày trẻ tuổi này tên là Hàn Nghĩa, phụ thân hắn Hàn Phúc Đức vốn là một phú hào mới phất lên trong huyện, nhà có nghìn khoảnh ruộng tốt.
Nhưng ba tháng trước, Hàn Phúc Đức đi thăm hỏi Vi chân nhân, khẩn cầu vi chân nhân làm cho ông khiên hồn thuật, ông muốn gặp lại người vợ đã chết nhiều năm của mình, không ngờ ông bị tiên thuật cao thâm nào đó mê hoặc, cam tâm tình nguyện bái Vi chân nhân là thầy, đem toàn bộ gia sản hiến tặng cho Tung Nam cung.
Không lâu sau, Hàn Phúc Đức chết đi, Hàn Nghĩa đang ở trường thái học Lạc Dương đọc sách nhận được tin dữ của phụ thân, lập tức từ Lạc Dương vội vàng quay về.
Y phát hiện ra gia sản đã bị Vi chân nhân chiếm lấy, đất đai trở thành quan sản của Tung Nam quán, Hàn Nghĩa vô cùng tức giận, tới cửa tìm Vi chân nhân nói lý lẽ, lại bị đồ đệ của Vi chân nhân đánh gãy một chân ném ra khỏi cung, y không cam lòng rời đi, từ đó trở đi trở thành một tên ăn mày của trấn Tung Nam.
Nói xong lời cuối cùng, Hàn Nghĩa đã khóc không thành tiếng:
- Cha ta bị bọn họ hại chết, gia sản bị chiếm lấy, ta không có nơi để cáo trạng, chỉ hận không thể chết đi, làm bạn với phụ thân đáng thương của ta.
Thẳng thắn mà nói, trên mặt của Lý Trân cũng chẳng hiện ra một chút thương hại nào, chuyện đáng thương như này hắn đã từng thấy rất nhiều, hắn không có dư thừa tinh lực để đi an ủi tên ăn mày đáng thương trước mắt này, suy nghĩ của hắn không hề bị cắt ngang, đang chìm trong chuyện quan trọng hơn.
Lý Trân rất kiên nhẫn nghe Hàn Nghĩa nói hết những điều bất hạnh mình gặp phải, chờ cảm xúc của y bình tĩnh lại một chút, lúc này mới hỏi y:
- Ta rất thông cảm với những bất hạnh ngươi gặp phải, nhưng bây giờ ta muốn biết rốt cuộc bí mật của Vi Thập Phương là cái gì? Ngươi nói cho ta biết đi.
Hàn Nghĩa sợ tới mức cả người run rẩy, thân mình không tự chủ được co rút về phía chân tường, Lý Trân đe doạ nhìn y, ánh mắt hung ác:
- Ngươi đang lừa ta, có phải hay không? Ngươi căn bản không hề biết bí mật gì của Vi Thập Phương.
Hàn Nghĩa sợ tới mức toàn thân phát run, cúi đầu không dám lên tiếng, Lý Trân không che giấu được sự thất vọng trên mặt, lắc đầu nói:
- Ngươi không nghĩ cách báo thù, luôn trông cậy vào người khác giúp ngươi, cho dù ngươi cả đời này là một tên ăn mày, cũng đừng mơ đến có một ngày có thể trở mình.
Mắt Hàn Nghĩa chảy xuống hai hàng lệ, cắn chặt môi dưới nói:
- Ta quả thật không biết bí mật của khiên hồn thuật, nếu thật sự ta biết, thì sớm đã bị gã giết rồi, tuy nhiên ta lại biết một bí mật khác của gã.
- Bí mật gì?
Lý Trân lạnh lùng nhìn y.
- Đại khái khoảng một tháng trước, ta gặp một tiểu tặc bị thương nặng, hắn lẻn vào Tung Nam cung ăn trộm, phát hiện...
Giọng nói của Hàn Nghĩa càng ngày càng bé lại, dường như y chính là tên tiểu tặc kia, lúc này, vẻ thất vọng trên mặt Lý Trân hoàn toàn biến mất, trở nên vô cùng hứng thú, hắn lẳng lặng nghe y nói, hỏi:
- Ngươi nói thật?
- Đúng là cái tên tiểu tặc kia trước khi chết nói cho ta biết, ta cảm thấy hẳn là sự thực.
Lý Trân trầm tư một lúc lâu, nếu Hàn Nghĩa nói đúng sự thực, đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn, nhưng hắn còn phải tự mình tìm hiểu một chút.
Lý Trân lấy ra hơn mười hai kim tệ đưa cho y nói:
- Mấy ngày này chỉ sợ Tung Nam trấn sẽ không an toàn, ngươi trước đi huyện Đăng Phong trốn đi, ta sẽ giúp ngươi lấy lại tài sản.
Hàn Nghĩa cuống quít dập đầu:
- Đa tạ ân công, đa tạ ân công.
Hàn Nghĩa què chân đi trước, Lý Trân không lâu sau cũng quay về trấn Tung Nam, tìm một cái nhà khách ở.
Màn đêm dần buông xuống, trấn Tung Nam dần trở nên yên tĩnh, đa số cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có một cái cửa phía đông của một thanh lâu vẫn mở, nó thoạt nhìn vĩnh viễn kinh doanh thịnh vượng như vậy.
Liên tục có đạo sĩ trẻ hoặc không trẻ nhảy ra từ bên trong tường dài, vẻ mặt hưng phấn sờ về phía cửa chính đầy mê hoặc kia.
Một gã đạo sĩ trung niên thân hình cao lớn lòng tràn đầy chờ mong chạy tới trước thanh lâu, còn chưa kịp trải nghiệm sự sung sướng, bên cạnh cửa chính của thanh lâu lại xuất hiện một bóng đen, hung hăng chém một chưởng vào cổ gã, gã lập tức ngẩn ra, bị người áo đen kéo vào bóng đêm.
Lý Trân khiêng đạo sĩ trung niên từ cửa sổ phía sau vào trong phòng của mình, động tác của hắn nhanh chóng kéo đạo bào, trúc đạo quan cũng tháo xuống, lại chạm phải một cái đồng bài ở bên hông gã.
Lý Trân nhìn nhìn, trên đó viết ba chữ “Diệu Huyền Tử”, chắc là tên của tên đạo sĩ này.
- Ngươi là... Ai?
Đạo sĩ từ từ tỉnh lại, nhưng gã vừa hỏi ra một câu, trước mắt lại xuất hiện một nắm tay lớn, trán đau đớn một chút, gã lại ngất đi một lần nữa.
Lý Trân dùng dây thừng trói chặt chân tay, miệng cũng nhét vải vào, nhét gã vào trong tủ.
Lúc này mới chậm rãi mặc quần áo vào, không bao lâu sau, một đạo sĩ trẻ tuổi mang trúc quan, mặc đạo bào xuất hiện trước gương.
Hắn cười tủm tỉm thi lễ:
- Ai di đà phật! Bần đạo Diệu Huyền Tử.
Hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Đợi thêm hai canh giờ, đạo sĩ trẻ tuổi mới từ hậu viện của nhà trọ nhảy ra ngoài, sau lưng hắn đeo một thanh trường kiếm, động tác vô cùng nhanh, không bao lâu sau, Lý Trân liền mò tới được tường vây bên ngoài Tung Nam cung.
Hắn vô cùng hứng thú với bí mật Hàn Nghĩa nói cho, nhưng hắn phải nhìn thấy tận mắt mới có thể xác định xem bí mật này có đúng không.
Vi Phương Thập một năm trước mới chỉ có hơn trăm đệ tử, nhưng bắt đầu từ nửa năm trước, số đệ tử của y tăng vọt, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, trong Tung Nam cung đã có gần tám trăm đạo sĩ, người cầu đạo đến từ khắp nơi trong thiên hạ đều muốn vào trong đây học tiên thuật.
Một số lượng lớn người mới khiến cho trong cung vô cùng hỗn loạn, như vậy lại khiến cho Lý Trân có cơ hội, hắn bay qua tường vây, sửa sang lại đạo bào, không chút hoang mang đi vào trong viện, mục tiêu của hắn chính là toà Lão Quân điện có thể so với cung điện, Lão Quân điện ở trong nội viện, có một đội đạo sĩ mang đao ở xung quanh tuần tra.
Chính vì đội tuần tra dư thừa này khiến cho Lý Trân càng thêm hứng thú đối với đồ vật trong Lão Quân điện, khi hắn bước vào điện Lão Quân, hắn mới phát hiện trong điện có càn khôn, hoá ra đại điện chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bên trong lại được ngăn thành mấy gian nhà kho lớn.
Hắn rất nhanh tìm được cửa vào kho hàng, cửa kho hàng này tuy khóa chặt, nhưng cũng có cửa sổ thông khí, cao không đến một trượng, nhưng cửa sổ lại rộng khoảng ba thước đủ cho hắn thoải mái chui vào.
Tuy nhiên Lý Trân liên tiếp lẻn vào ba kho hàng, trong kho hàng đều trống rỗng, không có bất kì thứ gì, hắn không phát hiện ra vật tư quân dụng mà Hàn Nghĩa nói cho hắn.
Nhưng khi hắn lẻn vào kho hàng cuối cùng, trước mắt hắn xuất hiện một ngọn núi chồng chất toàn bao tải.
Lý Trân nhanh chóng tiến lên, dùng kiếm rạch một bao tải, bên trong không ngờ là áo giáp đã bọc xong, ước chừng khoảng ba mươi bộ, cái này tuy rằng không phải trang bị chính thức của quân Đường, nhưng thuộc loại quân phẩm nghiêm cấm lưu hành trong dân gian.
Lý Trân mở ra hơn mười bao tải, bên trong đều là áo giáp, hắn tính toán một chút, trong phòng này ít nhất phải có ba nghìn bộ áo giáp, trong mắt Lý Trân loé lên tia hào quang hưng phấn, Vi chân nhân ở trong cung giấu nhiều áo giáp như vậy, y định làm gì?
Lúc này, xa xa mơ hồ ánh lên một luồng sáng, hắn mới phát hiện ra ở trong góc còn một căn phòng nhỏ, ánh sáng truyền đến từ trong căn phòng đó, Lý Trân nhanh nhẹn chạy đến, dán người ở ngoài cửa, từ khe hở nhỏ trên cửa, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong phòng.
Trong phòng có khoảng bốn năm đạo sĩ, ngồi tụ lại quanh một cái bàn nhỏ uống rượu ăn thịt, cười nói về tin đồn.
- Ngày mai sẽ có một đại phú hào đến, Vương Nguyên Bảo Trường An, các ngươi đã từng nghe đến chưa?
- Đương nhiên biết, nhà giàu có đứng đầu Trường An mà, sư phụ lại phát tài rồi.
- Ta nghĩ không đơn giản chỉ là phát tài thôi đâu, sư phụ lại có diễm phúc rồi.
- Câu này có ý gì?
Mấy tên đạo sĩ tụ lại.
- Các ngươi chắc không biết, muội muội của Vương Nguyên Bảo cũng tới đây, chính là mỹ nhân nổi danh Trường An đấy.
Mấy tên đạo sĩ đều ngầm hiểu, cùng nhau cười ha hả.
Đúng lúc này, Lý Trân bỗng cảm thấy phía sau khác thường, hắn vừa quay đầu lại, lập tức hoảng sợ, một gã đạo sĩ đứng cách mấy trượng đang giơ nỏ nhắm về phía mình.
Nhưng trước ngực gã lại lộ ra một đoạn đao, miệng bị một bàn tay che lại, hiển nhiên người này định đánh lén hắn lại bị người ở đằng sau giết chết.
Phía sau đạo sĩ xuất hiện một người áo đen nhỏ xinh che mặt, Lý Trân liếc mắt một cái liền nhận ra thân ảnh của nàng, đúng là người nửa đêm hôm trước cứu mình, Triệu Thu Nương.
Nhưng không phải Triệu Thu Nương đi bảo vệ Vương Nguyên Bảo hay sao? Sao nàng lại xuất hiện...
Triệu Thu Nương vẫy tay với Lý Trân, vừa chỉ chỉ đạo sĩ bị nàng giết chết, ý tứ là bảo hắn lại giúp nàng xử lý thi thể, Lý Trân hiểu ý, tiến lên giấu kĩ thi thể đạo sĩ, liền cùng nàng chạy ra phía ngoài kho hàng.
Rời khỏi cung, hai người đi vào một sườn núi trồng đầy tùng, Lý Trân bao vây nàng đánh giá cao thấp.
- Tiểu tử thối, ngươi đang nhìn cái gì?
- Mỹ nhân nàng hẳn nên ở Thiếu Lâm tự mới đúng chứ, sao nàng lại mọc cánh bay đến đây vậy? Thật sự rất kì lạ.
- Kì lạ cái đầu ngươi.
Triệu Thu Nương bỏ mặt nạ bảo hộ ra, hung hăng gõ lên đầu hắn một cái, cười mắng:
- Cứu mạng của cái tên tiểu tử thối nhà ngươi, không ngờ ngươi lại quay ra chất vấn ta.
Lý Trân giả bộ che đầu, cười hì hì nói:
- Chết rồi, ta phát hiện ra bí mật của Thu Nương tỷ, nàng muốn giết người bịt miệng.
- Tiểu tử thối, đừng quản chuyện của ta, ta hỏi ngươi, rốt cuộc có cảm tạ ơn cứu mạng của ta không?
Tuy rằng sự xuất hiện của Triệu Thu Nương rất kì lạ, nhưng cho dù thế nào nàng thực sự đã cứu mình, nếu không đạo sĩ kia bắn ra một mũi tên...
Hắn cũng thu lại nụ cười trêu đùa, thi lễ thật sâu với Triệu Thu Nương:
- Đa tạ Thu Nương đại tỷ hai lần cứu mạng đệ.
Triệu Thu Nương cười duyên một tiếng nói:
- Như vậy mới nghe lời, có tấm lòng này là được rồi, cứu ngươi thực ra cũng là tự cứu chúng ta.
- Tỷ nói cái gì?
Lý Trân lập tức phun đầy nước miếng tươi cười nói:
- Thu Nương đại tỷ nói rõ được không? Vì sao cứu ta lại là cứu bọn tỷ, bọn tỷ là ai?
- Tiểu tử thối này, sao ngươi giống như ruồi vo ve trong nhà xí vậy, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng.
Triệu Thu Nương biết mình lỡ miệng, nàng cười đá Lý Trân một cái, giải thích cho hắn:
- Ngươi chắc biết quan hệ của sư phụ ta và Thượng Quan Xá nhân, là nàng nhờ vả sư phụ ta, sư phụ ta liền để ta tới giúp ngươi, còn về phần hộ tống Vương Nguyên Bảo, cũng chỉ là gặp đúng lúc mà thôi.
Nếu như trước đây Triệu Thu Nương nói lý do này, Lý Trân chắc chắn sẽ tin không chút nghi ngờ, nhưng Triệu Thu Nương lúc này là cố gắng giải thích lại khiến cho Lý Trân không tin cho lắm, Triệu Thu Nương chắc là muốn giấu điều gì đó?
- Ngươi không cần suy nghĩ lung tung nữa, nói chút chuyện bây giờ đi.
Triệu Thu Nương phát hiện trong mắt hắn có nghi hoặc, biết hắn bắt đầu hoài nghi, vội vàng cắt ngang ý nghĩ của hắn:
- Nhiều áo giáp như vậy ngươi định xử lí thế nào?
Những lời này kéo ý nghĩ của Lý Trân quay trở về, hắn ngẫm nghĩ một chút, xung quanh Tung Sơn gần như là không có đóng quân, như vậy hắn chỉ có thể dựa vào quan phủ huyện Đăng Phong.
Hai con mắt đảo hai vòng, còn nói ra nghi hoặc trong lòng người kia:
- Đám người áo đen ám sát ta ở huyện Đăng Phong... bây giờ bọn chúng đang ở đâu?
Triệu Thu Nương cười lạnh một tiếng nói:
- Bọn họ vẫn giống như trước đây ờ một nơi bí mật quan sát ngươi.
- Từ một nơi bí mật xung quanh sao?
Lý Trân khoa trương quay người lại, tay đấm vào mảnh vải nhìn xung quanh rừng cây:
- Bần đạo tại sao không nhìn thấy?
Triệu Thu Nương bị bộ dáng buồn cười của hắn chọc cười, nàng cười khanh khách nói:
- Ta phải về nói với đại tỷ của ngươi, đệ đệ của nàng muốn xuất gia làm đạo sĩ rồi, ta vô cùng chờ mong nàng lấy trượng gỗ hầu hạ ngươi, xem ngươi còn giả bộ được không.
Lý Trân sáp vào hoà tan sự ngượng ngùng của Triệu Thu Nương, Triệu Thu Nương âm thầm khen ngợi hắn thông minh biết điều, nhân tiện nói:
- Bọn chúng không phải không muốn xuống tay với ngươi, mà là đang đợi mệnh lệnh, nếu không có mệnh lệnh tiếp tục ám sát ngươi, bọn chúng cho dù có mặt đối mặt đi ngang qua cũng sẽ không dám động đến một sợi lông của ngươi.
Lý Trân khoanh tay đi qua đi lại trong rừng cây, trong đầu nhanh chóng liên hệ mấy chuyện này.
Đầu tiên nhiệm vụ hắn bí mật đến Tung Sơn điều tra là do hoàng đế Võ Tắc Thiên hạ lệnh, cái này đã định trước không phải là chuyện nhỏ, Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã nói với mình, Vi Phương Thập là do Tiết Hoài Nghĩa đề cử với Thánh Thượng, như vậy điều tra Vi Phương Thập trên thực tế là điều tra Tiết Hoài Nghĩa.
Đến tận tối muộn ngày hôm trước, hắn còn tưởng rằng là điều tra nguỵ tiên thuật của Vi Phương Thập, tối hôm nay tận mắt nhìn thấy mấy nghìn áo giáp, hắn mới bỗng nhiên ý thức được, chuyện không đơn giản như vậy.
Là ai để lộ bí mật sứ mệnh mình gánh vác, bọn người áo đen ám sát mình là ai? Mục tiêu tiếp theo của bọn chúng là nơi nào? Thậm chí thân phận thực sự của Triệu Thu Nương là gì?
Liên tiếp đưa ra mấy nghi vấn cùng một chỗ, liền xuất hiện một kết quả rõ ràng, Võ Tắc Thiên có lẽ chỉ muốn biết bí mật tiên thuật của Vi Phương Thập.
Nhưng dưới bí mật này lại ẩn giấu một âm mưu động trời, hai bên quay xung quanh lốc xoáy đánh nhau kích liệt, ai cướp được trước thì được tiên cơ.
Lý Trân lấy ra ngân bài của mình đưa cho Triệu Thu Nương:
- Phiền Thu Nương thí chủ lập tức đến huyện Đăng Phong một chuyến, lệnh cho Huyện lệnh dẫn nha dịch tới Tung Nam cung.
Triệu Thu Nương nhận lấy ngân bài nhìn nhìn, nàng nhận ra đầy là ngân bài của thị vệ bên cạnh Hoàng đế, quyền lực rất lớn, vấn đề là Huyện lệnh huyện Đăng Phong nho nhỏ này liệu có nhận ra ngân bài này hay không? Cho dù là nhận ra, Huyện lệnh lại dám trêu chọc Vi chân nhân do Hoàng đế thân phong sao?
- Ngươi khẳng định khối lệnh bài này dùng được với Huyện lệnh huyện Đăng Phong?
Triệu Thu Nương nghi hoặc hỏi.
Lý Trân lắc đầu:
- Ta cũng không biết, ngoại trừ cách tìm huyện nha huyện Đăng Phong, chúng ta cũng không còn cách nào khác, làm hết sức thôi.
Triệu Thu Nương gật gật đầu, nàng cũng đúng lúc phải đi huyện Đăng Phong:
- Ta muộn nhất trưa mai sẽ quay về, ngươi tự mình bảo trọng.
Triệu Thu Nương đi khỏi rừng tùng, chạy về hướng chân núi, Lý Trân nhìn bóng dáng nàng đi xa, lúc này mới giống như một đạo sĩ tha phương bình thường, chậm rãi quay về nhà trọ của mình.
Đại Đường Cuồng Sĩ Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt Đại Đường Cuồng Sĩ