With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Frank Herbert
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Dune Chronicles
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 120
Cập nhật: 2016-02-24 22:12:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
Mọi nền văn minh đều phải đấu tranh với thứ sức mạnh tiềm thức có thể ngăn trở bội phản và phá hủy những nỗ lực có ý thức của tập thể. - Được cho là của Tleilaxu Theorem.
Paul ngồi nơi cạnh giường tháo sa ủng. Đôi ủng bốc mùi ôi của chất bôi trơn dùng để làm dịu tác dụng của những ống dẫn trang bị ở gót chân nhằm điều tiết bộ sa phục. Đêm đã khuya. Hôm nay chàng dạo đêm lâu hơn thường lệ, khiến những người yêu quý chàng phải lo lắng. Phải thừa nhận rằng những chuyến vi hành đó cũng nguy hiểm, nhưng đó là thứ nguy hiểm mà chàng có thể lập tức nhận ra và đối phó được. Có điều gì đó thật hấp dẫn và lôi cuốn khi lang thang vô danh trong đêm trên những đường phố Arrakeen.
Chàng ném đôi ủng vào góc phía dưới quả đèn cầu đơn độc trong phòng, rồi giải quyết tới van cách lớp của bộ sa phục. Trời ạ, chàng mới mệt làm sao! Nhưng sự mệt mỏi chỉ chạm tới được cơ bắp, trí óc chàng vẫn sôi sục. Nhìn những hoạt động bình thường của cuộc sống thường nhật, nỗi ghen tị sâu sắc dâng ngập lòng chàng. hầu hết những cuộc đời vô danh đang tuôn chảy bên ngoài những bức tường Vương thành đều không thể chia sẻ được cho Hoàng đế, thế nhưng... dạo bước trên đường phố đông người mà không làm ai chú ý: thật là một đặc quyền đối với chàng! Bước qua tiếng huyên náo của những kẻ hành hương, nghe tiếng người Fremen nào đó chửi mắng chủ hàng: "Tay ông ướt quá!"...
Paul mỉm cười nhớ lại và trút bộ sa phục xuống.
Chàng đứng thân trần, hòa hợp với thế giới của mình một cách kỳ lạ. Xứ Cát giờ là một thế giới đầy đối nghịch - một thế giới bị vây hãm mà vẫn là trung tâm quyền lực. Bị vây hãm là số phận tất yếu mà quyền lực mang tới, chàng nhận định. Chàng nhìn xuống thảm xanh, cảm thấy những họa tiết thô ráp cọ vào lòng bàn chân.
Gió mây tầng đổ cát xuống Tường Chắn, làm ngập phố tới tận gót chân. Người đi bộ khuấy tung cát lên thành bụi ngột ngạt, khiến các máy lọc của sa phục bị tắc nghẽn. Thậm chí tới lúc này chàng vẫn ngửi thấy mùi bụi dù đã có những máy quạt gió làm vệ sinh ở các cổng Thành. Đó là mùi chứa đầy ký ức miền sa mạc.
Những tháng ngày đó... những môi hiểm nguy đó...
So với ngày tháng ấy, hiểm họa ẩn trong những chuyến vi hành đơn độc thật nhỏ bé. Nhưng khoác lên mình sa phục cũng có nghĩa là khoác lên mình cả sa mạc. Bộ đồ với những cơ cấu để thu lại chất ẩm của cơ thể dẫn dắt suy tư của chàng theo những cách tinh vi, khớp những chuyển động của chàng theo khuôn sa mạc. Chàng trở thành một người Fremen hoang dã. Không đơn thuần là vỏ cải trang, bộ đồ khiến chàng trở nên xa lạ với cái tôi vốn quen với thành phố ở chàng. Trong bộ sa phục, chàng từ bỏ sự an toàn và lại khoác lên những kỹ năng thô bạo ngày xưa. Những người hành hương và cư dân thành phố hạ thấp mắt bước qua chàng. Họ thận trọng không dính dáng tới những kẻ hoang dã. Với cư dân thành phố, nếu sa mạc có diện mạo thì đó chính là gương mặt của một người Fremen ẩn sau bộ lọc trên miệng và mũi của bộ sa phục.
Thật ra giờ chỉ còn lại mối nguy hiểm nhỏ nhoi rằng một ai đó từ những ngày ở sietch có thể nhận ra chàng qua ánh mắt, qua mùi cơ thể hoặc dáng đi của chàng. Thậm chí ngay cả khi đó, khả năng gặp phải kẻ địch là rất ít ỏi.
Rèm cửa sột soạt và một dải sáng lướt qua đánh thức chàng khỏi trạng thái mơ màng. Chani bước vào, mang theo cà phê trên khay bạch kim. Hai quả đèn cầu nô dịch lướt theo, bay vụt vào vị trí: một ở đầu giường, một lơ lửng cạnh nàng để soi cho nàng làm việc.
Chani cử động với phong thái trẻ trung bất diệt của sức mạnh mỏng manh - quá độc lập, quá dễ tốn thương. Có gì đó trong cách nàng cúi người trên bình cà phê nhắc chàng nhớ lại những ngày đầu họ gặp nhau. Nàng vẫn giữ được dáng dấp như yêu nữ với làn da sẫm màu, dường như không hề chịu tác động của những năm tháng đã qua - chỉ trừ khi nhìn kỹ vành ngoài khóe mắt không sắc trắng và thấy những nếp nhăn ở đó: "dấu cát", những người Fremen miền sa mạc vẫn gọi như vậy.
Khói phảng phất từ bình khi nàng cầm núm Hagar bằng ngọc lục bảo nhấc nắp lên. Nhìn cách nàng đậy lại nắp, chàng biết cà phê còn chưa uống được. Cái bình bạc có hình dạng như người phụ nữ bụng bầu đã rơi vào tay chàng như là một ghanima, chiến lợi phẩm thu được khi chàng hạ gục người chủ cũ trong một trận đẩu tay đôi. Jamis, đó là tên anh ta... Jamis. Cái chết đã dành cho anh ta sự bất tử mới kỳ quặc làm sao. Nếu biết rằng cái chết chắc chán không thể tránh được liệu Jamis có cầm thứ đó trong tay không?
Chani bày chén ra: gốm xanh tụ hội dưới cái bình lớn như đám người hầu. Có ba cái: mỗi chén dành cho một người uống, và cái còn lại dành cho tất cả những chủ nhân cũ của chúng.
"Một lúc nữa thôi," nàng nói.
Rồi nàng nhìn chàng, và Paul tự hỏi mình như thế nào trong đôi mắt ấy. Liệu chàng có còn là gã ngoại bang kỳ cục, mảnh dẻ và dẻo dai nhưng bủng nước nếu so với người Fremen? Liệu chàng có còn giữ được những gì thuộc về cái tên Usul mà bộ tộc đặt cho, con người đã ở cùng nàng trong "tau Fremen" khi họ chạy trốn trên sa mạc?
Paul nhìn xuống cơ thể mình: bắp thịt rắn chắc, mảnh khảnh... đã có thêm vài vết sẹo, nhưng vẫn giống hệt như xưa dù mười hai năm làm Hoàng đế đã trôi qua. Chàng ngước lên thoáng nhìn mặt mình trong gương: mắt xanh-trong-xanh của người Fremen, dấu hiệu nghiện hương dược; sống mũi cao của gia tộc Atreides. Chàng nhìn đáng mặt đứa cháu đích tôn của một người nhà Atreides đã chết trên trường đấu bò trong khi trình diễn màn ngoạn mục cho mọi người trong gia tộc.
Những lời ông ấy từng nói văng vẳng lại trong đầu Paul: "Người cai trị gánh vác trách nhiệm không thể chối bỏ đối với những kẻ bị trị. Anh là người làm ruộng. điều này đôi khi đòi hỏi anh phải có một cử chỉ yêu thương không vụ lợi mà có thể chỉ khiến những người mà anh trị vì thấy nực cười."
Người ta vẫn còn trìu mến nhớ tới ông.
Còn ta đã làm gì cho cái tên Atreides? Paul tự hỏi mình. Ta đã thả sói vào giữa bầy cừu.
Trong giây lát, chàng ngẫm lại về tất cả những chết chóc và bạo lực đã diễn ra nhân danh mình.
"Lên giường ngay!" Chani nói với giọng gay gắt mà Paul biết có thể khiến thần dân Đế quốc sửng sốt.
Chàng phục tùng, nằm xuống gối đầu trên tay, thả mình theo lời ru dễ chịu mà những cử chỉ quen thuộc của Chani mang đến.
Căn phòng xung quanh họ bỗng nhiên khiến chàng thấy thích thú. Đó hoàn toàn không phải căn phòng mà dân chúng ắt thường tưởng tượng ra về hậu cung của Hoàng đế. Ánh sáng vàng vọt từ mẩy quả đèn cầu chuyển dịch không yên làm xao động bóng của một dải bình thủy tinh nhiều màu trên giá phía sau Chani. Paul thâm nhắc tên những thứ đặt trong bình - dược phẩm khô có tên trong sa dược điển, mỡ bôi, hương trầm, vật lưu niệm... nhúm cát từ khu Sietch Tabr, một lọn tóc của đứa con đầu lòng của họ... đã chết lâu rồi... chết từ mười hai năm trước... một nạn nhân vô tội ngoài cuộc bị giết trong trận chiến đã đưa Paul lên làm Hoàng đế.
Mùi cà phê pha hương dược đậm đặc tràn ngập căn phòng. Paul hít sâu, mắt đưa xuống cái bát vàng bên cạnh khay Chani đang chuẩn bị cà phê. Trong bát là quả địa hạch. Thiết bị phát hiện độc dược không thể thiếu gắn dưới bàn, ve vẩy những cái vòi như của côn trùng về phía thức ăn. Nó làm chàng tức giận. Trước đây, hồi còn trên sa mạc, họ chẳng bao giờ cần tới cái thứ trùng chỉ độc này!
"Cà phê được rồi đấy," Chani nói. "Chàng đói không?"
Sự phủ nhận giận dữ của chàng bị nhẩn chìm bởi tiếng còi rít lên từ một chiếc xà lan chở hương dược đang lao mình vào không gian từ bãi khai thác bên ngoài Arrakeen.
Dù vậy Chani vẫn thấy được cơn tức giận đó. Nàng rót cà phê vào chén của họ rồi đặt một chiếc xuống gần tay chàng. Nàng ngồi xuống chân giường, vạch chân chàng ra và xoa bóp những múi cơ co cứng lại sau chuyến vi hành trong bộ sa phục. Thật dịu dàng, như thể ngẫu nhiên, nhưng vẫn không qua được mắt chàng, nàng nói: "Chúng ta bàn về việc Irulan muốn có con nhé."
Mắt Paul bật mở to. Chàng chăm chú quan sát Chani. "Irulan mới từ hành tinh Wallach về chưa đầy hai ngày," chàng nói. "Cô ta đã lại làm phiền nàng à?"
"Chúng ta chưa bàn về sự thất vọng của cô ấy," Chani nói.
Paul ép trí óc mình tỉnh táo, quan sát kỹ Chani bằng sự hiểu biết khắt khe về những hành động tưởng chừng như vụn vặt, Phương cách của dòng Bene Gesserit mà mẫu thân chàng đã phá lời thề để truyền lại cho chàng. Đó là điều chàng không thích làm với Chani. Một phần lý do khiến chàng không thể xa Chani là vì chàng hiếm khi cần sử dụng những khả năng gây căng thẳng của mình với nàng. Chani thường tránh những câu hỏi hớ hênh. Nàng giữ được nhận thức về phong thái ứng xử hợp tình của người Fremen. Những câu hỏi của nàng thường rất thực tế. Điều khiến Chani quan tâm là những gì có liên quan tới địa vị của người đàn ông mình yêu - quyền lực chàng nắm giữ trong Hội đồng, sự trung thành của quân đội, khả năng và tài cán của các đồng minh. Trí nhớ của nàng lưu giữ danh mục những cái tên và thông tin chi tiết được đánh mã chéo. Nàng có thể nói tràng giang về những điểm yếu lớn của bất cứ kẻ địch lớn nào, dự đoán về cách bài binh bố trận của lực lượng đối địch, chiến thuật của các tướng địch, công cụ và năng suất của những ngành công nghiệp cơ bản.
Tại sao, Paul phân vân, nàng lại hỏi về Irulan vào lúc này?
"Em đã làm chàng phiền não rồi," Chani nói. "Em không có ý như vậy."
"Thế ý nàng là gì?"
Nàng cười e lệ, gặp ánh mắt chàng. "Nếu chàng giận, chàng yêu, chàng đừng giấu em."
Paul tựa vào đầu giường. "Ta bỏ cô ta nhé?" chàng hỏi. "Công dụng của cô ta giờ đây không còn mẩy nữa và ta không thích những gì mình cảm nhận được nơi chuyến hồi hương của cô ta về Hội Nữ tu."
"Chàng sẽ không bỏ cô ta," Chani nói một cách đơn giản, lại xoa bóp chân chàng. "Chàng từng nói nhiêu lần rằng đó là cách chàng thăm dò kẻ thù, rằng chàng có thể đọc được kế hoạch của chúng qua những hành động của cô ta."
"Vậy tại sao nàng lại hỏi về việc cô ta muốn có con?"
"Em nghĩ nếu chàng cho Irulan mang thai, điều đó sẽ làm kẻ thù lúng túng và đặt Irulan vào thế dễ bị nguy hiểm."
Chàng đọc ở chuyển động của tay nàng trên chân mình mà hiểu nàng đã phải khó khăn thế nào để nói lên câu đó. cổ họng chàng nghẹn lại. Chàng dịu dàng nói: "Chani yêu dấu, ta đã thề sẽ không bao giờ đưa cô ta lên giường. Một đứa con sẽ cho cô ta quá nhiều quyền lực. Nàng muốn cô ta thay thế vị trí của nàng sao?"
"Em không có vị trí nào."
"Không phải thế, Sihaya, mùa xuân trên sa mạc của ta. Sao bỗng nhiên nàng lại quan tâm tới Irulan như vậy?"
"Em quan tâm tới chàng, không phải tới cô ta! Nếu cô ta mang thai đứa con của gia tộc Atreides, bằng hữu của cô ta sẽ nghi ngờ cô ta không trung thành. Kẻ thù của chúng ta càng ít tin tưởng cô ta bao nhiêu thì cô ta càng ít hữu dụng với chúng bấy nhiêu."
"Cô ta có một đứa con có thể có nghĩa là nàng phải chết," Paul nói. "Nàng biết những mun đồ ở nơi này diễn ra như thế nào rồi." Tay chàng hất ra ám chỉ tòa thành.
"Chàng phải có một đứa con nối dõi!" nàng khàn giọng.
"A," chàng thốt lên.
Ra là vậy: Chani vẫn chưa cho chàng một đứa con. Vậy thì một người nào khác phải làm điều đó. Sao lại không phải là Irulan? Đó là cách mà Chani suy nghĩ. Và nó phải đến từ một hành động tình ái tự nhiên bởi toàn Vương quốc coi những phương pháp nhân tạo là điều cực kỳ cấm kỵ. Chani đã quyết định theo cách của người Fremen.
Paul ngắm gương mặt nàng trong thứ ánh sáng mới mẻ này. Theo cách nào đó, đây là gương mặt mà chàng còn rõ hơn gương mặt của chính mình. Chàng đã thấy nó dịu dàng trong dam mê, trong giấc ngủ ngọt ngào, hay chìm đắm trong sợ hãi, giận dữ và đau buồn.
Chàng nhắm mắt và lại thấy Chani thời thiếu nữ trong ký ức: thấp thoáng tuổi xuân thì, ca hát, tỉnh dậy bên cạnh chàng - hoàn hảo tới mức chỉ hình ảnh nàng thôi cũng đủ nuốt trọn lấy chàng. Trong ký ức chàng, nàng mỉm cười... thoạt đầu e lệ, rồi gượng gạo trước cặp mắt nhìn, như thể nàng đang muốn trốn chạy.
Miệng Paul khô lại. Trong thoáng chốc xộc lên mũi chàng mùi khói của một tương lai thảm khốc và giọng của một thị kiến khác ra lệnh cho chàng hãy thoái lui... thoái lui... thoái lui... Tàm nhìn tiên tri của chàng đã nghe lén cõi vĩnh hằng từ rất lâu rồi, vồ lấy những mớ lưỡi xa lạ, lắng nghe đá và nghe xương thịt vốn không phải của mình. Từ ngày đầu tiên chàng va chạm với mục đích kinh khủng ấy, chàng đã nhòm ngó tương lai, hy vọng tìm được sự bình yên.
Dĩ nhiên vẫn còn có cách. Chàng biết rõ nó trong tim mình mà không biết được trái tim của nó - một tương lai thuộc lòng, nghiêm khắc chỉ thị cho chàng: hãy thoái lui, thoái lui, thoái lui...
Paul mở mắt ra, nhìn cái quyết định rõ nét trên mặt Chani. Nàng ngồi lặng yên, đã ngừng xoa bóp chân chàng - một người Fremen thuần khiết nhất. Những đường nét vẫn quen thuộc dưới chiếc khăn hôn nhân nezhoni màu xanh đeo trên tóc trong khuê phòng kín đáo của họ. Nhưng quyết định ẩy lại đeo lên cho nàng cái mặt nạ của một cách nghĩ khác, cổ xưa và lạ lẫm với chàng. Phụ nữ Fremen vẫn chia sẻ những người đàn ông của họ hàng nghìn năm nay - không phải lúc nào cũng trong yên bình, nhưng luôn luôn bằng cách nào đó để việc này có vẻ vô hại. Có điều gì đó giống người Fremen đến khó hiểu theo cách này đã xảy ra ở Chani.
"Nàng sẽ cho ta đứa con thừa tự duy nhất mà ta muốn," chàng nói.
"Chàng đã thấy điều đó?" Giọng nhấn mạnh cho thấy nàng rõ ràng đang nhắc tới sự tiên tri.
Như bao lần khác, Paul tự hỏi thầm làm cách nào chàng có thể giải thích được sự tinh tế của lời tiên tri, thị kiến trải những dòng Thời gian không đánh số bập bềnh trước mặt chàng như trên một tấm vải gợn sóng nhấp nhô. Chàng thở dài, nhớ làn nước sông run rẩy và dân chảy thoát khỏi hai bàn tay đưa lên. Ký ức làm gương mặt chàng ướt đẫm. Làm thế nào có thể trầm mình vào dòng tương lai càng lúc càng mờ mịt dưới áp lực của quá nhiều lời tiên tri?
"Vậy là chàng không thấy nó," Chani nói.
Cái tương lai-thị kiến ấy không còn nằm trong tầm với của chàng, chỉ trừ khi chàng bỏ ra những nỗ lực làm mình kiệt quệ sinh lực, mà nó có thể cho họ thấy gì hơn ngoài đau thương? Paul tự hỏi. Chàng cảm thấy như mình đang cư ngụ ở một miền trung gian không mấy thiện cảm, một nơi bỏ hoang mà ở đó những cảm xúc của chàng trôi dạt, đưa đẩy và bị cuốn ra ngoài trong sự bồn chồn không kiềm chế được.
Chani đắp chân chàng và nói: "Một đứa con nối dõi cho gia tộc Atreides, đây không phải là điều ta có thể phó thác cho cơ may hay một người phụ nữ."
Đó có lẽ là điều mẹ chàng hẳn sẽ nói, Paul nghĩ. Chàng tự hỏi liệu Lệnh bà Jessica có bí mật giữ liên lạc với Chani không. Mẹ chàng sẽ nghĩ cho lợi ích của gia tộc Atreides. Đó là thứ khuôn mẫu mà bà được Học viện Bene Gesserit nuôi dưỡng và huấn luyện, và nó vẫn còn đậm nét ngay cả lúc này khi mà bà đã đem tài năng của mình ra chống lại Hội Nữ tu.
"Nàng đã nghe được lúc Irulan đến gặp ta hôm nay," chàng trách.
"Em đã nghe," nàng nói mà không nhìn chàng.
Paul tập trung nhớ lại lúc gặp Irulan. Chàng bước vào phòng sinh hoạt gia đình và để ý thấy cái áo choàng may dở trên khung dệt của Chani. Mùi sâu hăng hắc bám lấy căn phòng, cái mùi tởm lợm suýt thì che mất mùi quế găn gắt của melange ẩn dưới. Ai đó đã đánh đổ hương dược nguyên chất và bỏ mặc cho nó ngấm vào tấm thảm làm từ hương dược. Sự kết hợp đó không được hay ho cho lắm. Tinh chất hương dược đã làm thảm phân hủy. Những vệt nhờn đông lại trên sàn đá plastone nơi tUng có tấm thảm. Chàng định bảo ai đó lau dọn đống lộn xộn, nhưng Harah, vợ của stilgar và là người bạn gái thân nhất của Chani, đã lướt vào phòng báo tin Irulan đến.
Chàng đã phải cho diện kiến trong cái mùi ghê tởm kia, không gạt bỏ được khỏi đầu tín điều của người Fremen rằng những mùi tởm lợm là điềm tai ương.
Harah lui ra và Irulan bước vào.
"Hoan nghênh," Paul nói.
Irulan mặc áo thụng bằng da cá voi xám. Cô ta kéo sát nó vào mình, một tay đưa lên tóc. Chàng thấy rằng cô ta đang phân vân trước giọng điệu ôn hòa của chàng. Những ngôn từ giận dữ cô ta chắc chắn đã chuẩn bị để gặp chàng đang rời bỏ cô ta, chỉ còn để lại trong đầu cô những suy nghĩ hỗn độn.
"Hẳn nàng đến đây để báo rằng Hội Nữ tu đã đánh mất chút phẩm giá cuối cùng còn lại."
"Lố bịch như thế chẳng nguy hiểm sao?" cô ta hỏi.
"VUa nguy hiểm vừa lố bịch, đúng là một đồng minh đáng ngờ," chàng nói. Những kỹ năng đầy phản phúc của Bene Gesserit cho chàng thấy cô ta đang đẩy lùi ý định bốc đồng muốn rút lui. Nỗ lực ấy để lộ một thoáng sợ hãi ẩn giấu ngán ngủi, và chàng hiểu rằng cô
ta đã được giao nhiệm vụ mà mình không thích.
"Họ đúng là đặt quá nhiều hy vọng ở cô công chúa mang dòng máu hoàng tộc," chàng nói.
Irulan trở nên rất im lặng, và Paul thấy cô ta đã làm chủ bản thân chặt chẽ như bằng một gọng kìm. Đó hẳn phải là một gánh nặng, chàng nghĩ. Và chàng tự hỏi tại sao những thị kiến tiên tri lại không hé mở cho mình thấy nhánh tương lai khả thực này.
Từ từ, Irulan bớt căng thẳng dần. Cô ta đã đi đến quyết định rằng đầu hàng sự sợ hãi chẳng có ích gì, rút lui chẳng có ích gì.
"Chàng đã cho phép thời tiết rơi vào trạng thái quá ban sơ," cô ta nói, cọ hai tay vào nhau dưới lớp áo thụng. "Trời khô không khốc và hôm nay còn có bão cát nữa. Chàng định không bao giờ cho mưa rơi xuống đây sao?"
"Nàng đâu có tới đây để hàn huyên về thời tiết," Paul nói. Chàng thấy mình như bị nhấn chìm trong những lời đa nghĩa. Có phải Irulan muốn nói với chàng điều gì đó mà sự rèn luyện cô ta đã trải qua không cho phép cô ta cởi mở? Dường như là vậy. Chàng thấy như mình đột nhiên bị cuốn trôi và giờ phải vẫy vùng quay lại nơi nào có thể đặt vững chân.
"Thiếp phải có con," cô ta nói.
Chàng lắc đầu.
"Thiếp phải đạt được ý nguyện!" cô ta gắt. "Nếu cần thiếp sẽ tìm người khác làm cha cho con thiếp. Thiếp sẽ cắm sừng chàng, và thiếp thách chàng dám vạch trần thiếp."
"Cứ cắm sừng ta nếu nàng muốn," chàng nói. "Nhưng không được có con."
"Chàng định ngăn cản thiếp thế nào đây?"
Với một nụ cười nhân từ cực độ, chàng nói: "Ta sẽ ban cho nàng sợi dây thắt cổ, nếu cần."
Im lặng sửng sốt vồ lấy cô ta trong thoáng chốc, và Paul cảm nhận được Chani đang lắng nghe phía sau những tấm trướng nặng nề ngăn giữa nơi này và khuê phòng của họ.
"Thiếp là vợ của chàng," Irulan thì thầm.
"Chúng ta hãy ngừng trò chơi ngu xuẩn này lại," chàng nói. "Nàng đã chơi phần mình, và không hơn. Chúng ta đều biết vợ ta là ai."
"Và thiếp chỉ là thứ để lợi dụng, không hơn," cô ta nói, giọng đầy chua chát.
"Ta không có ý muốn tàn nhẫn với nàng," chàng nói.
"Chàng đã chọn thiếp vào vị trí này."
"Không phải ta. Số phận chọn nàng. Cha nàng chọn nàng. Học viện Bene Gesserit chọn nàng. Hiệp hội chọn nàng. Và họ lại chọn nàng một lần nữa. Lần này họ chọn nàng vì điều gì vậy, Irulan?"
"Tại sao thiếp không thể có con với chàng?"
"Bởi vì đó là vai diễn nàng không được chọn."
"Sinh hạ người nối dõi cho Vương triều là quyền của thiếp! Cha thiếp từng là..."
"Cha nàng từng là, và vẫn là một con dã thú. Chúng ta đều biết ông ta đánh mất gần hết mối liên hệ với nhân loại, thứ mà lẽ ra ông ta phải cai trị và bảo vệ."
"Chẳng lẽ ông ấy đã bị người ta hận ít hơn là chàng đang bị người ta hận sao?" cô ta tóe khói.
"Câu hỏi hay đấy," chàng đồng tình, một nụ cười mỉa mai vương trên khóe miệng.
"Chàng bảo chàng không có ý tàn nhẫn với thiếp, nhưng chàng vẫn..."
"Và vì vậy mà ta chấp thuận rằng nàng cặp kè với ai cũng được. Nhưng hãy hiểu rõ: cứ cặp bồ đi, nhưng không được đem đứa con hoang nào vào nhà ta. Ta sẽ từ chối nó. Ta không phiền lòng dù nàng có chọn ai làm nhân ngãi miễn là nàng phải kín đáo... và không có con. Ta sẽ thật ngốc nếu không cảm thấy như thế trong tình thế này. Nhưng đừng có đoán già đoán non về sự cho phép mà ta hào phóng ban cho nàng. Nếu là về ngôi vua, ta sẽ quyết định dòng máu của ai sẽ thừa kế nó. Học viện Bene Gesserit không kiểm soát điều đó, Hiệp hội cũng vậy. Đây là một trong những đặc quyền mà ta đã đoạt được khi nghiền nát đội quân Sardaukar của cha nàng ở ngoài kia trên Bình nguyên Arrakeen."
"Vậy thì cứ theo ý chàng," Irulan nói. Cô ta quay ngoắt người và lướt ra khỏi căn phòng.
Giờ đã nhớ lại cuộc yết kiến, Paul thôi không nghĩ về nó nữa và chú ý tới Chani. Nàng đang ngồi cạnh chàng trên giường. Chàng có thể hiểu được những cảm xúc lẫn lộn của mình về Irulan và hiểu được quyết định đậm chất Fremen của Chani. Vào những hoàn cảnh khác, hẳn Chani và Irulan đã trở thành bạn bè rồi.
"Chàng đã lựa chọn thế nào?" Chani hỏi.
"Không được có con," chàng nói.
Chani làm dấu con dao pha lê của người Fremen bằng ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải.
"Cũng có thể sẽ đến mức đó," chàng đồng tình.
"Chàng không nghĩ là một đứa con có thể sẽ tháo gỡ được điều gì đó với Irulan sao?"
"Chỉ có thằng ngốc mới nghĩ như thế."
"Em không phải là kẻ ngốc, tình yêu của em."
Giận dữ choáng ngợp tâm trí chàng. "Ta chưa bao giờ nói nàng như thế! Nhưng chúng ta không bàn về cuốn tiểu thuyết lãng mạn chết tiệt nào đó. Chúng ta có một nàng công chúa thứ thiệt ở cuối hành lang kia. Cô ta đã được nuôi dạy trong tất cả những mớ mưu đồ dơ bẩn của một triều đình đích thực. Với cô ta thì bày mưu tính kế cũng tự nhiên như là viết những bản sử ký ngu xuẩn đó."
"Chúng không ngu xuẩn, chàng yêu."
"Có lẽ là không." Chàng kìm được cơn giận và nắm lấy tay nàng. "Ta xin lỗi. Nhưng con đàn bà đó mưu tính quá nhiều - âm mưu lồng trong âm mưu. Nhượng bộ cho một tham vọng của cô ta thì rồi nàng sẽ va phải một tham vọng khác mà thôi."
Chani nói dịu dàng: "Không phải em lúc nào cũng nói như vậy sao?"
"Đúng, dĩ nhiên là nàng luôn nói vậy." Chàng nhìn nàng. "Vậy thì nàng thực ra là đang muốn nói với ta điều gì đây?"
Nàng nằm xuống cạnh chàng, kề đầu bên cổ chàng. "Chúng đã đi tới quyết định phải chống lại chàng thế nào," nàng nói. "Irulan sặc mùi những quyết định bí mật."
Paul vuốt tóc nàng.
Chani đã bóc trần điều rác rưởi đó.
Cái mục đích kinh khủng lại lướt qua chàng. Nó như ngọn gió coriolis trong tâm khảm. Nó réo rít xuyên suốt khung cơ thể. Thể xác chàng thấy được những điều mà ý thức chưa bao giờ nhận biết.
"Chani yêu quý," chàng thì thầm. "Nàng có biết ta sẽ trả giá thế nào để kết thúc cuộc Thánh chiến này không? Để tách mình ra khỏi vai trò thánh sống chết dẫm mà đạo Qizarate đã ép cho ta?"
Chani run rẩy. "Chàng chỉ cần ra lệnh mà thôi."
"Ồ không. Thậm chí nếu lúc này ta chết đi, tên ta vẫn dẫn đường cho họ. Khi ta nghĩ rằng tên họ của nhà Atreides gắn liền với cuộc tàn sát tôn giáo này..."
"Nhưng chàng là Hoàng đế! Chàng đã..."
"Ta chẳng khác bù nhìn. Khi vị trí thánh sống đã được quyết định, thì đó là điều mà kẻ mang danh thánh không còn kiểm soát được nữa." Tiếng cười chua chát làm người chàng run lên. Chàng cảm nhận tương lai ngoái nhìn mình từ những triều đại chàng thậm chí còn chưa mơ tới. Chàng thấy mình đẫm lệ và không còn xiềng xích, bị hất ra từ những vòng đai số phận - chỉ cái tên là cứ tiếp tục trường tồn. "Ta đã được lựa chọn," chàng nói. "Có lẽ ngay từ khi sinh ra... chắc chắn là trước khi ta có thể có chủ ý của mình. Ta đã được lựa chọn."
"Vậy thì hãy rút lại sự lựa chọn đó."
Tay chàng siết chặt quanh vai nàng. "Sẽ đến lúc, tình yêu của ta. Hãy cho ta thêm ít thời gian nữa."
Những giọt lệ không rơi làm mắt chàng cháy bỏng.
"Chúng ta nên trở về Sietch Tabr," Chani nói. "Có quá nhiều tranh đấu trong cái lều bằng đá này."
Chàng gật đầu, cằm chạm vào làn vải mượt mà của cái khăn phủ tóc nàng. Mùi hương
dược từ cơ thể nàng xộc lên mũi.
Sietch. Từ thuộc ngôn ngữ Chakobsa cổ xưa chiếm lấy sự chú ý của chàng: nơi an toàn để rút lui về trong cơn nguy khốn. Lời Chani gợi ý khiến chàng khao khát viễn cảnh về mặt cát bao la, về cảnh cuối trời thoáng đãng cho người ta thấy được kẻ địch đến từ rất xa xôi.
"Các bộ tộc đều hy vọng Muad'dib sẽ trở về với họ," nàng nói và ngẩng đầu lên nhìn chàng. "Chàng thuộc về chúng em."
"Ta thuộc về một viễn cảnh tiên tri," chàng thì thầm.
Rồi chàng nghĩ về cuộc Thánh chiến, về sự trộn lẫn gene xuyên suốt bao năm dài ánh sáng, và thị kiến cho chàng biết chàng phải kết thúc nó thế nào. Chàng có nên trả giá không? Bao nhiêu hận thù đều sẽ tan biến, tắt dần như lửa đang tàn - từng hòn từng hòn than hồng một. Nhưng... than ôi! Cái giá phải trả mới ghê gớm làm sao!
Ta chưa bao giờ muốn làm một vị thánh, chàng nghĩ. Ta chỉ muốn biến mất như viên ngọc sương đêm còn đọng lại, vương trong buổi sớm mai. Ta muốn trốn khỏi cả thiên thần lẫn những kẻ bị đọa đày - một mình đơn độc... như thể bị lãng quên.
"Chúng ta có trở lại Sietch không?" Chani hỏi dồn.
"Có chứ," chàng thì thầm. Và chàng nghĩ: Ta phải trả giá thôi.
Chani thở dài sườn sượt, lại nép người vào chàng.
Ta đã la cà bấy lâu nay, chàng nghĩ. Và chàng thấy mình đã bị bao bọc như thế nào trong những ranh giới của tình yêu và cuộc Thánh chiến. Và một cuộc đời, dù có được yêu thương đến mẩy, thì có nghĩa lý gì so với tất cả những cuộc đời mà cuộc Thánh chiến chắc chắn sẽ cướp đi? Liệu sự đau đớn của một người có thể so sánh với nỗi thống khổ của cả vạn người?
"Tình yêu của em?" Chani hỏi.
Chàng đặt tay lên môi nàng.
Ta sẽ tự nộp mình, chàng nghĩ. Ta sẽ lao ra khi ta còn đủ sức, bay qua không gian, nơi mà loài chim không tìm đến được. Đó là một suy nghĩ vô ích, và chàng biết điều đó. Cuộc Thánh chiến sẽ bám theo bóng ma chàng.
Chàng có thể trả lời gì đây? chàng tự hỏi. Biết giải thích thế nào khi mà người ta đã kết tội chàng ngu xuẩn tàn bạo? Ai sẽ thấu hiểu được?
Ta chỉ muốn quay lại nói: "Đó! Sự tồn tại ấy không thể nắm giữ được ta. Nhìn xem! Ta đã biến mất! Không sự ràng buộc hay mạng lưới mưu mô nào của con người có thể bẫy ta được nữa. Ta từ tôn giáo của mình! Khoảng khắc huy hoàng này là của ta! Ta tự do rồi!"
Thật là những ngôn từ trống rỗng!
"Hôm qua người ta thấy một con sâu lớn bên dưới Tường Chắn," Chani nói. "Họ bảo nó dài tới cả trăm mét. Những con lớn như vậy không mấy khi tới vùng này nữa. Nước đuổi chúng đi, em cho là vậy. Họ nói con sâu này tới để triệu hồi Muad'dib về quê nhà miền sa mạc." Nàng cấu vào ngực chàng. "Đừng có cười em!"
"Ta có cười đâu."
Paul ngạc nhiên trước tình thân truyền thống bền bỉ của người Fremen, thấy tim mình thắt lại, một điều đã xảy ra trong cuộc đời chàng: adab, ký ức réo gọi. Chàng mường tượng căn phòng thời thơ ấu của mình ở hành tinh Caladan rồi... đêm tối trong phòng đá... một thị kiến! Đó là một trong những khoảng khắc tiên tri sớm nhất của chàng. Chàng cảm thấy tâm trí mình lao vào thị kiến, nhìn qua ký ức phủ mây (thị-kiến-trong-thị-kiến) một hàng người Fremen, áo choàng bám đày bụi. Họ diễu hành qua khoảng trống giữa những khối đá cao, mang theo một vật nặng dài quấn vải.
Và Paul thấy mình nói trong thị kiến: "Phần lớn khoảng thời gian đã qua thật ngọt ngào... nhưng nàng là điều ngọt ngào nhất..."
Ký ức adab buông tha chàng.
"Chàng im lặng quá," Chani thì thầm. "Có chuyện gì vậy?"
Paul run rẩy, ngồi dậy, ngoảnh mặt đi.
"Hẳn chàng giận vì em đã tới rìa sa mạc," Chani nói.
Chàng im lặng lắc đầu.
"Em chỉ tới đó vì em muốn có con thôi."
Paul không nói nên lời. Chàng cảm thấy như bị nuốt trọn bởi quyền năng thuần khiết từ thị kiến thủa ban đầu đó. Mục đích kinh khủng! Trong giây phút ấy, cả cuộc đời chàng là một cành cây run rẩy vì con chim đã cất cánh bay... và con chim ẩy là cơ hội. Tự do ý chí.
Ta đã đầu hàng sự cám dỗ của lời tiên tri, chàng nghĩ.
Và rồi chàng nhận ra rằng đầu hàng sự cám dỗ ẩy có lẽ có nghĩa là ép mình vào con đường đời độc đạo. Liệu có khi nào, chàng tự nhủ thầm, lời tiên tri không cho biết tương lai? Liệu có khi nào lời tiên tri tạo dựng tương lai? Có phải chàng đã ném cuộc đời mình vào cái lưới làm từ bao sợi chỉ nằm sâu bên dưới, mắc kẹt ở đó từ buổi đầu thức tỉnh xa xưa kia, trở thành nạn nhân của con nhện tương lai, con nhện mà ngay cả lúc này đây vẫn giương bộ nanh kinh khiếp bò lại phía chàng?
Câu phương ngôn của dòng Bene Gesserit chợt xuất hiện trong đầu: sử dụng quyền năng thô sơ là biến mình thành vô cùng yếu đuối trước những quyền năng vĩ đại hơn.
"Em biết điều đó làm chàng giận," Chani nói và chạm vào tay chàng. "Đúng là bộ tộc đã làm hồi sinh những nghi thức cũ và lễ hiến tế máu, nhưng em không tham gia vào những việc ấy."
Paul thở thật sâu, run rẩy. Dòng thị kiến đã tan, trở thành một nơi sâu thẳm, tĩnh lặng với những dòng chảy có sức lôi cuốn mạnh mẽ nhưng nằm ngoài tàm với của chàng.
"Xin chàng," Chani nài nỉ. "Em muốn có con, đứa con của chúng ta. Chẳng lẽ điều đó xấu xa sao?"
Paul vuốt tay nàng đang chạm vào chàng, rồi tách người ra. Chàng rời khỏi giường, tát đèn cầu rồi bước qua phòng tới cửa sổ ban công, mở bức màn rủ. Trừ mùi ra, sa mạc bí hiểm không thể thâm nhập vào đây. Một bức tường không cửa sổ vươn lên trời đêm phía trước. Ánh trăng xiên nghiêng xuống khu vườn rào, những hàng cây đứng gác với lá bản rộng và ẩm ướt. Chàng thấy một hồ cá phản chiếu sao trời giữa những tán lá, những túi hoa sáng trắng rực rỡ trong bóng tối. Trong giây lát, chàng nhìn khu vườn qua cặp mắt của người Fremen: xa lạ, đày hăm dọa và nguy hiểm vì lãng phí nước.
Chàng nghĩ tới những tay Buôn nước, sự phân phối hào phóng của chàng đã phá hủy cần câu cơm của họ. Họ hận chàng. Chàng đã khai tử quá khứ. Và còn nhiều kẻ khác, thậm chí cả những kẻ đã vật lộn kiếm đồng sol để mua nước quý cũng căm ghét chàng vì đã thay đổi những lề thói xa xưa. Mẩu hình sinh thái theo lệnh của Muad'dib càng làm thay đổi cảnh quan của hành tinh, sự bất phục của dân chúng càng tăng. Chàng tự hỏi: có phải chàng đã quá táo bạo chăng khi cho rằng mình có thể chi phối cả một hành tinh -mọi thứ đều phát triển ở nơi và theo cách mà chàng chỉ định? Thậm chí dẫu chàng thành công đi nữa, song còn vũ trụ đang đợi ngoài kia thì sao? Nó có sợ bị đối đãi như thế không?
Chàng đột ngột khép màn rủ, đóng cửa thông hơi lại. Chàng quay về phía Chani trong bóng tối, cảm thấy nàng đang chờ đợi. Những vòng nước của nàng leng keng như tiếng chuông khất thực của người hành hương. Chàng lần đường theo tiếng động đó và bước vào vòng tay nàng.
"Tình yêu của em," nàng thì thầm. "Em đã làm chàng phiền não ư?"
Vòng tay nàng ôm lấy tương lai chàng như ôm lấy thể xác chàng.
"Không phải nàng," chàng thốt lên. "ồ... không phải nàng."
Cứu Tinh Xứ Cát Cứu Tinh Xứ Cát - Frank Herbert Cứu Tinh Xứ Cát