You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47 - Bùi Tam Đến
ấm bia đá của Chí Cường Giả?" Bùi Tam hai tròng mắt xẹt qua một đạo hàn quang, phảng phất như có đao phong phản xạ làm mọi người chợt cảm thấy lạnh người.
Tây Vực lão giả đang đứng ở cửa Thần Cung, cùng với hai Tây Vực nữ tử khác đột nhiên bị Bùi Tam phát ra sát khí làm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai nữ tử thậm chí chân như bị nhũn ra. Khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút nghi hoặc Mộng Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: "Cung chủ, chúng ta tiến vào trong Thần Cung đi."
"Ân."
Bùi Tam khẽ gật đầu, phẩy tay áo một cái, liền mang theo Mộng Đỗ Quyên tiến vào Thần Cung.
Trên lầu hai của Thần Cung tuy là rất rộng nhưng lại trống rỗng, vẻn vẹn chỉ có tấm thảm phòng màu đỏ. Bùi Tam đang khoanh chân tĩnh tọa, mà Mộng Đỗ Quyên lại nhu thuận ngồi ở một bên.
"Tên Kim Thắng này thật có chút thủ đoạn!" Bùi Tam lộ ra vẻ tươi cười.
"Cung chủ, Kim Thắng hắn muốn sao?" Mộng Đỗ Quyên mở miệng nói.
Hơn hai mươi năm qua, Mộng Đỗ Quyên vẫn luôn đi theo bên người Bùi Tam. Mặc dù không có danh phận, nhưng các tầng lớp cao thấp trong Thiên Thần Cung sớm đã đem nàng trở thành nữ nhân của Bùi Tam. Quanh năm suốt tháng ở cùng một chỗ, Bùi Tam cùng người thị nữ này quan hệ ngày càng gần.
"Đỗ Quyên, ngươi nhìn xem." Bùi Tam cười nhẹ, đem phong thư đưa qua cho nàng.
Mộng Đỗ Quyên tiếp nhận, cúi đầu vừa thấy, không khỏi thất sắc.
Nàng biết, tấm bia đá của Chí Cường Giả là cái gì. Lúc trước một vị Hư Cảnh mang mặt nạ màu vàng thần bí tên là "Kim Thắng" đến từ Man tộc thần miếu xa xôi suốt ngày xin bái phỏng Thiên Thần Cung cung chủ Bùi Tam, ở lại đây rất lâu. Khi đó, Bùi Tam có hỏi mấy câu, liền xác nhận đối phương đúng thật là Man tộc thần miếu trưởng lão.
Cho nên, cũng có chút khách khí.
Sau vài lần tiếp xúc, Kim Thắng liền nhắc trong truyền thuyết có một khối tấm bia đá, tấm bia đá này chính là do năm đó khi Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch trở thành Chí Cường Giả lưu lại. Lý Thái Bạch am hiểu thư pháp thi từ rất cao, khi hắn đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả, tấm bia đá do hắn lưu lại sao có thể tầm thường được?
Mộng Đỗ Quyên cũng biết, Bùi Tam rất muốn có tấm bia đá kia.
"Thần cấp bí điển cũng bất quá là tiền nhân lưu lại một vài chiêu thức, cũng chỉ miêu tả được một chút ít mà thôi." Bùi Tam cảm thán một tiếng: "Mà Lý Thái Bạch nổi tiếng với việc thư pháp tung hoành thiên hạ, hoàn toàn có thể dùng thư pháp để truyền đạt đạo. Nếu ta có thể nhìn tấm bia đá để tìm hiểu thì có lẽ sẽ tốt hơn..."
Bùi Tam cũng không biết, kỳ thật tại một nơi xa xôi là Minh Nguyệt đảo, còn có một pho tượng được xưng là Thần Tiên Ngọc Bích.
"Cung chủ, còn Đằng Thanh Sơn, cung chủ người định sẽ làm gì?" Mộng Đỗ Quyên chần chờ hỏi.
"Đỗ Quyên, ngươi hỏi làm gì?" Bùi Tam mỉm cười nói.
Mộng Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Đỗ Quyên chẳng biết Đằng Thanh Sơn là ai nhưng có Phượng Hoàng chi mẫu sau lưng, giết hắn chính là phiền toái lớn."
Bùi Tam mỉm cười, lại không nói gì.
Vẻn vẹn sáng sớm ngày hôm sau.
"U ~~" Một tiếng kêu to vang lên, tại giữa tòa Vương thành này của Đạt Cát Nhĩ vương quốc, một con Thần ưng rất lớn bay lên trời, sau đó một bóng người mặc áo vàng cũng phóng lên cao, một người một ưng liền tụ hội cùng một chỗ. Chỉ thấy Bùi Tam mỉm cười, chân đạp trên lưng Lôi Điện Thần Ưng, trong miệng phát ra tiếng kêu to.
Nghe hiểu chỉ thị, Lôi Điện Thần ưng lập tức hóa thành một đạo điện quang, phảng phất như lôi điện sét đánh nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời phía Đông Nam.
Đại Duyên Sơn, Hình ý Môn.
Hôm nay đúng là một ngày cực kỳ náo nhiệt, cả Hình ý Môn cũng tràn ngập vô tận sinh cơ, có thể nghe được từng đợt thanh âm do hơn mười vạn đệ tử luyện quyền làm chấn động cả Đại Duyên Sơn.
"Uống!"
"Cáp!"
Hồng Vũ chỉ mặc một lớp áo lót mỏng đang ở Đông Hoa Uyển luyện võ trường uyện quyền, mà thê tử mới cưới của hắn là Tiểu Như đang ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Hồng Vũ ca, huynh hãy nghỉ tạm trong chốc lát, đợi lát nữa hãy luyện tiếp." Khi trượng phu dừng lại, tiểu Như lập tức bưng chén trà đưa tới.
"Không có việc gì."
Cầm lấy chén trà mà uống, Hồng Vũ trán đầy mồ hôi, cười lắc đầu: "Lúc nãy mới luyện được một canh giờ, không cần nghỉ ngơi. Nàng xem cha ta tiến vào luyện công phòng đã mười hai ngày mà còn ở bên trong nghe được tiếng luyện quyền."
Tiểu như vừa nghe, không khỏi gật đầu hướng về phía phòng luyện công mà nhìn.
Đó là một cái phòng luyện công rất lớn, tựa như một cái bếp lò...
Oanh ~~ oanh ~~ Mơ hồ trong phòng luyện công truyền đến từng trận thanh âm chấn động không ngừng.
Phòng luyện công có hai cánh cửa đá luôn đóng chặt. Tuy nói là đóng chặt, nhưng vẫn có một tia ánh sáng rất yếu ớt, mỏng manh chiếu vào. Đựa vào một tia ánh sáng đó cũng có thể mơ hồ thấy một cái bóng ở giữa phòng luyện công đang luyện quyền.
"Oanh long!"
"Vù!"
Khi thì tiếng gầm rú, khi thì có tiếng cuồng phong.
Mơ hồ có thể chứng kiến một thân ảnh mặc quần dài, trần trụi nửa người không ngừng luyện quyền. Đó là thân ảnh của một người, đang luyện một loại quyền pháp lặp đi lặp lại nhiều lần là "Tam thể thức". Nhưng khi hắn luyện quyền, toàn thân mồ hôi đều bị biến thành sương mù.
Trong phòng luyện công, những dòng khí phảng phất như vô cùng mãnh liệt, mênh mông hướng về phía Đằng Thanh Sơn tiến lại gần.
Cứ như vậy mà ra quyền.
Mỗi khi ra quyền, căn phòng luyện công cũng đột ngột run lên. Vừa ra quyền, không gian cũng nổ vang, phảng phất như lôi thần tức giận.
Liền như vậy đi lặp lặp lại... Thu thế... tiến lên ra quyền... lại thu thế rồi tiến lên ra quyền. Một cái súc thế, một cái bạo phát.
Một luồng sinh cơ vô tận không ngừng xuất hiện, chứa đựng năng lượng vô tận. Một luồng năng lượn vô tận trong chớp mắt bạo phát, hủy thiên diệt địa. Trong bóng tối giữa luyện công phòng, Đằng Thanh Sơn giống như Bàn Cổ không ngừng súc thế, không ngừng bạo phát.
"Oanh long long!!" Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa đánh ra quyền.
Lần bế quan này hắn đã luyện Tam thể thức đến lần thứ chín, mà chín lần luyện quyền đã vượt qua hai mươi canh giờ liên tục không dừng lại.
Đằng Thanh Sơn ở giữa bóng tối, bình tĩnh giống như mặt hồ không gợn sóng. Mà khi tiến lên ra quyền, hai tròng mắt hắn lại sắc bén giống như dã thú cuồng mãnh, tựa như muốn xé rách thiên địa.
Cả ánh mắt, hơi thở thậm chí cả khí chất, đều không ngừng thay đổi khi luyện quyền. Có thể trong chốc lát tràn ngập sinh cơ, nhưng cũng có thể sẽ biến thành sát khí vô tận hủy diệt.
"Ta có thể cảm giác được!"
"Ta muốn từ Động Hư có chút thành tựu, lại đột phá đạt tới Động Hư đại thành thì sẽ phải từ "Tam thể thức" cân nhắc ra ngũ hành, hóa thành "Sinh tử nhị đạo"." Đằng Thanh Sơn trong lòng yên lặng nói: "May mắn là ta ở Hư Cảnh đã ngộ ra "Sinh tử nhị đạo". Nhưng phải làm sao mới có thể luyện hóa ngũ hành thế giới lực, hóa thành sinh tử thế giới lực?"
Kỳ thật trong quá trình luyện quyền, đặc biệt lần này bế quan luyện tập Tam thể thức.
Đằng Thanh Sơn kinh hỉ phát hiện, khi luyện tập Tam thể thức thì ở thế giới Nê hoàn cung vốn như thủy ngân chậm rãi lưu động ngũ thải chi lực lúc này không ngờ sinh ra một tia hắc khí thoáng như sương khói. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, cỗ hắc khí này ẩn chứa thế giới lực so với ngũ thải thế giới lực thì còn mạnh mẽ hơn!
Khi đó Đằng Thanh Sơn mới hiểu được, con đường mà hắn hiện tại phải đi chính là đem ngũ hành thế giới lực hóa thành sinh tử thế giới lực.
"Tam thể thức, quả thật là do các bậc tiền bối Hình Ý Quyền trải qua hơn một ngàn năm cân nhắc và sáng tạo mới có được." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng: "Đích xác huyền ảo không lường được."
"Tiến thêm một bước nữa, đó chính là Động Hư đại thành!"
Đằng Thanh Sơn không ngừng luyện quyền, không ngừng hiểu được ảo diệu trong đó.
Từ kiếp trước đến kiếp này, từ khi bắt đầu luyện Nội gia quyền đến hôm nay đạt tới Động Hư chi cảnh, Đằng Thanh Sơn vẫn cảm thấy mỗi lần luyện tập Tam thể thức thì đều có thu hoạch.
"Vù!!!" Cuồng phong gào thét, như lốc xoáy quanh co ở xung quanh hai tay Đằng Thanh Sơn.
"Oanh!"
Lại một lần nữa đột ngột nổ mạnh.
Đằng Thanh Sơn phảng phất như một ma thần, giữa bóng tối của phòng luyện công không ngừng luyện quyền làm cả phòng luyện công chấn động.
Đột nhiên quyền pháp ngưng lại, cuồng phong gầm rú cũng ngưng lại.
"Ân? Bùi Tam hắn tới làm gì?" Đằng Thanh Sơn dựa vào thế giới lực tùy thời điểm quét qua phát hiện ra một Hư Cảnh đang tới là Lôi Điện Thần ưng. Mặt khác, thế giới lực của Đằng Thanh Sơn chưa tìm hiểu được đối phương đã bị thế giới lực của đối phương chặn lại. Mà đối phương cũng có thế giới lực đặc thù, làm Đằng Thanh Sơn trong khoảnh khắc phán định, người này chính là Thiên Thần Cung cung chủ Bùi Tam.
Biết Bùi Tam đã đến, hắn liền ngừng lại việc luyện quyền.
Đằng Thanh Sơn lau sạch mồ hôi bên ngoài thân thể, sau đó mặc lại quần áo, Luân Hồi nội giáp, cầm trong tay Luân Hồi Thương liền mở cánh cửa đá rất lớn trong phòng luyện công ra.
"Hưu!"
Lôi Điện Thần ưng từ trên cao đáp xuống, trực tiếp bay về phía Hình ý Môn Đông Hoa Uyển.
"Này, ai vậy?"
"Động Hư chi cảnh?"
Vốn vẻ mặt lạnh nhạt, Bùi Tam lộ ra vẻ khiếp sợ: "Hình ý Môn không có Động Hư cường giả mới đúng, như thế nào bây giờ lại xuất hiện?"
"Rốt cuộc là ai? Dựa vào thế giới lực của hắn, hiển nhiên đã là Động Hư có chút thành tựu, hẳn không phải là Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cho dù bước vào Động Hư, cũng sẽ không nhanh như vậy đã là Động Hư có chút thành tựu mới đúng."
Khi đứa con thành thân, Đằng Thanh Sơn cũng không hướng tới các đại tông phái phát thiệp mời. Dù sao chuyện đứa con thành thân này cũng không quan trọng lắm, không cần phải mời phần đông cường giả ở cả Cửu Châu tới dự.
Kể từ lúc Đằng Thanh Sơn khai sơn lập phái đã trôi qua hai mươi năm, trong hai mươi năm này các tông phái khác cũng chưa từng tới đây nên không biết Đằng Thanh Sơn đã bước vào Động Hư chi cảnh.
Còn theo tình báo mà Bùi Tam nhận được, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ là Hư Cảnh mà thôi. Thậm chí đạt tới Hư Cảnh đại thành, cũng mới không lâu.
"U!!!"
"Ngao rống!!!"
Chỉ thấy Đông Hoa Uyển, ở ngoài phòng luyện công trong khoảnh khắc liền tụ tập hai Hư Cảnh Yêu Thú, đúng là một thân lân giáp đỏ như máu Lục Túc Đao Trì, cùng với toàn thân như được ngọn hỏa diễm nhảy múa quấn quanh, Bất Tử Phượng Hoàng. Hai đại Hư Cảnh yêu thú đều cảnh giới, tập trung chú ý Lôi Điện Thần Ưng cùng Bùi Tam.
Bùi Tam ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá của phòng luyện công.
"Oanh long long!!" Hai phiến cửa đá thật lớn chậm rãi hướng hai bên mở ra, trong bóng đêm có vẻ mơ hồ, một thân ảnh mặc bạch y bào cầm trong tay trường thương có dải lụa hồng đi ra.
"Cha!"
"Thanh Sơn!"
Lý cùng Hồng Vũ cũng đi qua.
"Đằng Thanh Sơn, thật là ngươi?" Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn ở trước mắt, không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn sớm đã đem Đằng Thanh Sơn trở thành một thiên tài, nhưng Đằng Thanh Sơn ở Mộc chi đạo đã lâu không đột phá. Bùi Tam cũng ngầm lắc đầu, cho rằng Đằng Thanh Sơn này quả nhiên cảm ngộ rất khó khăn.
"Đằng Thanh Sơn bước vào Hư Cảnh đại thành mới bao lâu a!?" Bùi Tam thầm nghĩ trong lòng.
"Bùi cung chủ." Đằng Thanh Sơn cười chắp tay nói: "Chẳng biết Bùi cung chủ đến tìm ta là có chuyện gì?"
Bùi Tam mỉm cười.
Vù!
Thân ảnh trong khoảnh khắc liền biến mất.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký