Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41 - Tiếng Mắng Ngập Trời
ức đến hộc máu mà chết?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
Hồng Vũ ở bên cạnh biến sắc, liền nói: "Cha, không hay rồi. Nghê Hàn Sơn trưởng lão này tức giận đến hộc máu mà chết, đến lúc đó phần đông các đệ tử Quy Nguyên Tông khẳng định sẽ đem thù này ghi tạc lên đầu cha. Nói là bởi vì cha ngang ngược, ỷ mạnh hiếp yếu, làm cho Nghê Hàn Sơn trưởng lão tức quá mà hộc máu chết."
"Hừ." Lý Quân không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
"Mấy việc nhỏ này, không cần để ý." Đằng Thanh Sơn phất tay, bảo gã quán chủ kia lui ra.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn lúc này thầm nghĩ phải tra ra bằng được kẻ bày trò sau lưng là ai, sau đó trừng trị đích đáng.
Đối với việc một vài người trong Quy Nguyên Tông có thành kiến với hắn, Đằng Thanh Sơn cũng mặc kệ. Dù sao, nhân sinh trên đời không có cách nào có thể khiến cho tất cả mọi người khen ngươi không dứt miệng, luôn luôn có người chửi rủa hay bôi nhọ ngươi.
Vĩnh Yên quận thành, phủ đệ Nghê gia.
Nghê gia, tại Vĩnh Yên quận thành cũng là một đại gia tộc thuộc hạng nhất đẳng. Tại Quy Nguyên Tông, uyên nguyên của Nghê gia cũng không kém hơn một chút nào so với Gia Cát gia. Hiện nay đầu lĩnh của Nghê gia, tự nhiên chính là là Nghê trưởng lão, một trong hai vị Tiên Thiên Kim Đan chấp pháp trưởng lão của Quy Nguyên Tông.
Tuy rằng lúc này đã là chính ngọ, vầng thái dương đã lên cao.
Nhưng trong phủ đệ Nghê gia phủ lại bị bao bọc bởi một bầu không khí nặng nề. Ngay cả đám thị nữ qua lại trong phủ đệ giữa đều phải nhẹ bước mà đi, e sợ sẽ phát ra tiếng động lớn. Toàn bộ toà phủ đệ của Nghê gia được phủ dưới lớp vải trắng, còn có nhiều người mặc quần áo tang. Tiến gần hơn đến đại sảnh phủ Nghê gia, lại có thể nghe được từng đợt tiếng khóc nghẹn ngào.
Có hai đứa trẻ nhỏ cũng mặc tang phục, bên hông có quấn dải lụa tơ tằm màu đỏ đang quỳ gối đốt giấy ở đó.
"Hu hu, lão gia a, tại sao người lại cứ như vậy mà đi a."
"Lão gia."
Chỉ thấy mấy phụ nhân cũng quỳ gối gần đó đang quằn quại khóc ròng. Nghê gia là một đại gia tộc, Chấp pháp trưởng lão Nghê trưởng lão có năm người con, ba trai hai gái. Mà Nghê Hàn Sơn trưởng lão đã chết chỉ vẻn vẹn còn có một con trai, hai con gái. Đứa con trai duy nhất là Nghê Mạnh Trọng đã chết, hiển nhiên đối với hắn là một đả kích rất lớn nên mới dẫn đến tức hộc máu mà chết.
Bên cạnh linh đường điện thờ, bên cỗ quan tài có một lão giả dung mạo phảng phất như người trung niên, thần sắc lạnh lùng lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn cỗ quan tài trước mặt mình.
Trung niên nhân lãnh khốc này chính là người lớn tuổi nhất của Nghê gia, Chấp pháp trưởng lão Nghê trưởng lão.
"Nghê sư thúc, hãy nén nỗi buồn đi."
Khi có không ít người nghe thấy tin dữ liền đến viếng, trong đó có một vài lão giả cung kính hướng đến vị trung niên nhân lãnh khốc này nói.
Trung niên nhân lãnh khốc khẽ gật đầu, không nói câu gì.
Trong Quy Nguyên Tông, một đám đệ tử vừa mới dùng xong cơm trưa túm năm tụm ba đi lại trong tông.
"Ta nói này, sư huynh, ngươi nói như vậy chẳng hoá ra là Đằng đại nhân quá phận hay sao. Dù sao thì Đằng đại nhân cũng có đại ân đối với Quy Nguyên Tông chúng ta."
"Quá phận? Đúng, vị Đằng đại nhân này đúng là có đại ân với chúng ta. Nhưng là, có ân đức cũng không thể kiêu ngạo như thế chứ. Đã độc chiếm Hỏa Sát Chiến Giáp, Hỏa Vũ Chiến Giáp của Quy Nguyên Tông ta thì thôi. Đệ xem lần này đi, ngay cả trưởng tử trưởng tôn của Nghê gia là Nghê Mạnh Trọng... cũng chết rồi, nhưng cũng chẳng một ai dám vì Nghê gia xuất đầu. Không chỉ vậy, Đằng Thanh Sơn này còn bức Quy Nguyên Tông ta cho hắn một cái công đạo. Có lẽ là không còn cách nào khác, người ta thực lực mạnh mẽ, lại là nhất đại môn chủ, Quy Nguyên Tông chúng ta chỉ có thể cúi đầu." Hai gã đệ tử đi ở trên đường, trong giọng nói gã thấp bé hơn rõ ràng có oán khí.
"Quên đi, mấy cái tiểu bối đệ tử như chúng ta thì có thể làm gì." Gã còn lại lắc đầu nói.
Đột nhiên một gã thanh niên lưng đeo chiến đao từ phía trước đi tới, vừa trông thấy hai người liền nói: "Lục sư đệ, thất sư đệ, đại sự bất hảo. Nghê Hàn Sơn trưởng lão sau khi trọng thương nằm liệt giường, thì ngay trong ngày hôm đó đã tức giận hộc máu mà chết."
"Cái gì!" Hai người này chấn động.
"Ai." Thanh niên lưng đeo chiến đao này nhịn không được, lắc đầu nói: "Đứa con trai độc nhất của Nghê Hàn Sơn trưởng lão đã chết, nhưng lại không ai vì ông ta mà đòi lại công đạo, lúc ấy ông ta lại còn bị Đằng Thanh Sơn đánh trọng thương. Điều đó đã khiến lúc ông ấy trở về trong lòng đầy phẫn nộ, lại thương tâm vì cái chết của con trai, lại còn bị trọng thương nên tức giận đến hộc máu mà chết. Cũng khó trách."
"Vậy, thế này." Gã đệ tử thấp bé không nhịn được lộ ra sắc mặt giận dữ, nói: "Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng! Con trai Đằng Thanh Sơn hắn là con người, nhi tử của Nghê trường lão Quy Nguyên Tông ta không phải là con người sao? Khinh người quá đáng!"
"Có thể làm gì chứ? Người ta là môn chủ Hình Ý Môn, Quy Nguyên Tông chúng ta cũng phải dựa vào người ta." Thanh niên lưng đeo chiến đao lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
"Hừ."
Đệ tử thấp bé tức giận nói: "Làm người phải có cốt khí! Thà rằng chết đứng, cũng không thèm sống quỳ. Đằng Thanh Sơn thì làm sao? Quy Nguyên Tông ta cũng có một vạn quân sĩ Long Cương Quân, ba vạn quân sĩ Hắc Giáp Quân, cũng có gần trăm vạn đệ tử! Cũng là quân đội có trên trăm vạn. Không có Đằng Thanh Sơn, Quy Nguyên Tông chúng ta chẳng lẽ còn không tự mình chống đỡ nổi một mảnh trời?"
"So với được người che chở mà phải chịu uất khí như thế này, còn không bằng Quy Nguyên Tông ta tự mình gánh vác một mảnh trời. Thà rằng địa bàn nhỏ một chút, còn hơn là chịu uất khí thế này!" Đệ tử thấp bé cả giận nói.
"Đúng, lục sư huynh nói rất đúng." Gã đệ tử còn lại ở bên cạnh cũng bị tên kia nói đến nhiệt huyết sôi trào: "Việc gì phải chịu uất khí này! Đằng Thanh Sơn mạnh, nhưng hắn là người Hình Ý Môn, cùng với Quy Nguyên Tông ta có quan hệ gì chứ. Đằng Thanh Sơn hắn ngày xưa là đệ tử Quy Nguyên Tông ta, nhưng không phải đã phản bội tông môn rồi hay sao. Hắn đã sớm không còn là đệ tử Quy Nguyên Tông ta nữa rồi."
"Hai vị, nhỏ giọng một chút." Thanh niên đeo chiến đao liền nhìn bốn phía.
"Sợ cái gì mà sợ! Có lý là có sức mạnh." Đệ tử thấp bé trừng mắt quát: "Cho dù ở trước mặt trưởng lão, tông chủ ta cũng dám nói như vậy! Nghê Hàn Sơn trưởng lão đang sống sờ sờ ra lại bị tức mà chết, chẳng những không ai đòi lại công đạo lại còn muốn đem phong toả phủ Nghê gia, nói là muốn điều tra chặt chẽ mọi người trong Nghê gia, thực khiến lòng người lạnh ngắt. Không quản ra sao... phải khiến Đằng Thanh Sơn cho chúng ta một cái công đạo."
"Đúng, phải có một lời giải thích."
Trên toàn Cửu Châu đại địa, các võ giả phần lớn đều là những người có nhiệt huyết, chỉ cần là nóng đầu lên là dám rút kiếm máu tươi năm bước. Lúc trước Quy Nguyên Tông không ít lần vẫn nhẫn nhịn, nhưng nghe được Nghê Hàn Sơn trưởng lão tức giận hộc máu mà chết. Hơn nữa phủ đệ Nghê gia đến nay vẫn còn đang bị phong tỏa, người trong phủ Nghê gia tất cả đều bị điều tra.
Tự nhiên các đệ tử Quy Nguyên Tông càng thêm tức giận.
Hoặc là vì có nhiệt huyết, nhưng có lẽ cũng là vì có người châm ngòi thổi gió, xúi bẩy gây chuyện. Một thời gian không lâu sau, các đệ tử của Quy Nguyên Tông cũng đã trở nên rất tức giận. Đại lượng đệ tử dần dập tụ tập lại, hướng đến trước đại điện Quy Nguyên Tông.
"Tông chủ, chúng ta thà rằng chết đứng cũng không nguyện sống quỳ!"
"Tông chủ, Quy Nguyên Tông chúng ta không thể cúi đầu trước Hình Ý Môn kia!"
Chỉ thấy ngàn vạn đệ tử trùng trùng điệp điệp, phảng phất như nước biển cuộn trào tụ tập trên quảng trường trước đại điện, không ít người đều cao giọng gào thét.
Trong đám người.
"Chúng ta gọi ở đây thì có tác dụng gì. Theo ta thấy, trực tiếp đi đến Thanh Sơn hội quán mà gọi, khiến Đằng Thanh Sơn kia cấp cho chúng ta một cái công đạo."
Có đệ tử nói chặn lại: "Hừ, ngươi giả ngu hay ngu thật vậy. Đi đến trước Thanh Sơn hội quán? Như vậy sẽ càng thêm hỏng việc."
Các đệ tử Quy Nguyên Tông tuy rằng nhiệt huyết, phẫn nộ, nhưng đa số cũng biết nặng nhẹ. Bọn họ hiện tại là bị kích động theo số đông, đòi cao tầng Quy Nguyên Tông đưa ra một lời giải thích, thế còn tốt. Nhưng là một khi thật sự nhiều người chạy tới Thanh Sơn hội quán kia làm ầm ĩ lên, vậy có thể thật sự sẽ trở thành chuyện lớn.Cho nên, rất ít có người bị nói cho xúc động mà đi tới Thanh Sơn hội quán.
Tuy nói rất ít có người bị những lời nói này đả động, nhưng dù sao không phải mỗi người đều bình tĩnh. Số lượng đệ tử Quy Nguyên Tông lại quá lớn. Hơn nữa trong đó lại có một ít đệ tử tâm hoài âm mưu, âm thầm khơi mào, thổi gió đẩy lửa. Vì vậy, cũng đã có hơn trăm người chạy tới trước Thanh Sơn hội quán lớn miệng gọi.
"Đằng đại nhân, xin hãy cho Quy Nguyên Tông ta một cái công đạo."
"Đằng đại nhân, con của ngươi cũng là con người, con của Nghê Hàn Sơn trưởng lão cũng là con người. Ngươi bây giờ còn bức bách Nghê gia, thật sự hơi quá đáng, uổng cho ta từ nhỏ đến giờ vẫn cho rằng ngươi là đại anh hùng đại hào kiệt."
"Đằng Thanh Sơn! Ngươi đừng quên, ngươi ngày xưa cũng là đệ tử Quy Nguyên Tông ta. Đủ lông đủ cánh rồi, nhưng cũng đừng kiêu ngạo như thế. Ngươi làm như vậy là khinh người quá đáng."
"Khinh người quá đáng!"
Hơn một trăm người chỉ tụ tập vẻn vẹn một lát.
Xôn xao! Xôn xao! Xôn xao!
Đại lượng quân sĩ Hắc Giáp Quân mặc áo giáp tụ tập đi tới, vây quanh họ, đi đầu không ngờ là một trong hai Chấp pháp trưởng lão, Gia Cát Vân. Gia Cát Vân toàn thân mặc áo giáp, sắc mặt khó coi phất tay khiển trách quát tháo: "Đem những người này toàn bộ áp giải đi, đưa vào địa lao!"
"Vâng!"
Đại lượng quân sĩ Hắc Giáp Quân hướng tới, trên trăm đệ tử này đại bộ phận cũng không phản kháng, nhưng cũng có những người gào thét: "Huynh đệ Hắc Giáp Quân, tại sao các ngươi hiện tại lại vì người Hình Ý Môn mà cống hiến sức lực, đi bắt huynh đệ trong nhà?"
"Hắc Giáp Quân huynh đệ, chúng ta đều là Quy Nguyên Tông. Các ngươi làm như vậy, khiến lòng người lạnh ngắt a."
Vài người quát to, làm cho các đệ tử vốn không định phản kháng cảm thấy xúc động phẫn nộ lên, cũng rống giận lên theo.
Nhưng là, thực lực cách xa, đám người này rất nhanh liền bị áp tải đi.
Mà trước đại điện Quy Nguyên Tông, lúc này đã tụ tập gần mười vạn người. Một vạn người thì đã là giống như vô cùng vô tận, mười vạn người đã sớm đứng chật khu quảng trường mới kiến tạo vốn rất trống trải trước đại điện Quy Nguyên Tông. Rất nhiều người còn phải đứng trên thảm cỏ, thậm chí một ít còn đứng trên cây.
"Tông chủ đến rồi."
"Tông chủ ra rồi."
Đám người vốn ồn ào rất nhanh liền im lặng trở lại. Vẻn vẹn thời gian vài lần hô hấp, gần mười vạn người vốn rất náo động không ngờ đã trở nên yên tĩnh, không còn một tiếng động nào nữa.
Chỉ thấy trước đại điện Quy Nguyên Tông, Gia Cát Nguyên Hồng mặc một bộ bạch y bào bước ra, ba vị Chấp pháp trưởng lão đi theo phía sau ông.
"Đệ tử Quy Nguyên Tông nghe rõ." Giọng nói Gia Cát Nguyên Hồng vang vọng, mỗi một gã đệ tử đều nghe rõ ràng.
"Việc này liên quan rất rộng, âm mưu quỷ kế trong đó không ít. Đệ tử Quy Nguyên Tông ta, tuyệt đối không thể mắc mưu địch nhân." Giọng nói Gia Cát Nguyên Hồng đột nhiên cao vút: "Gia Cát Nguyên Hồng ta tại đây xin tuyên cáo với toàn bộ đệ tử: Hôm sau, cũng chính là ngày mùng chín tháng mười hai, lúc mặt trời vừa mọc ta sẽ công khai tất cả chân tướng ở đây."
Một câu này đích xác rất hiệu quả.
Biết được hôm sau sẽ rõ ràng chân tướng, nghe được một câu chắc như đinh đóng cột này, phần đông các đệ tử vốn xúc động phẫn nộ đều nghe lời lui về. Trong lòng bọn họ, cơ hồ đều là trung thành với Quy Nguyên Tông. Sau khi vừa mới trấn an lòng người xong, Gia Cát Nguyên Hồng liền lập tức chạy tới Thanh Sơn hội quán.
"Không ngờ có người chạy đến trước Thanh Sơn hội quán nhiễu sự." Gia Cát Nguyên Hồng cũng lo lắng đến việc quan hệ giữa ông với Đằng Thanh Sơn sẽ vì thế mà càng trở nên xa cách.
Trong phòng khách của Thanh Sơn hội quán.
"Thanh Sơn." Gia Cát Nguyên Hồng đi vào phòng khách.
"Ha ha, sư phụ, xem ra người rất khổ sở a." Đằng Thanh Sơn lại ha ha cười.
Nhìn thấy nụ cười của Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng mới thở ra một hơi, lập tức lắc đầu cườ khổ: "Rất chật vật."
"Sư phụ, ta cũng không ngờ tới, trong Quy Nguyên Tông, không ngờ lại tiềm tàng nhiều địch quân và gian tế như vậy." Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười: "Không ngờ chỉ một lát mà đã người nhiều tề tụ trước đại điện như vậy. Thậm chí, còn có người chạy tới trước Thanh Sơn hội quán của ta."
Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu: "Nếu không phải do gian tế, có lẽ cũng không có khả năng chỉ trong chốc lát mà phát sinh tràng cảnh như vậy. Cũng là vì ta. Không còn cách nào khác, Quy Nguyên Tông từ một tông phái chỉ khống chế một quận muốn phát triển trở thành một siêu cấp tông phái thực sự cần thời gian rất dài. Ngắn ngủn hai mươi năm, vẻn vẹn là thu người ở Dương Châu, mắt cá trộn ngọc* cũng là điều không thể tránh khỏi."
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký