Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45 - Phó Đao
úc Nhật thương thành?" Đằng Thanh Sơn có chút giật mình.
Nguyên hắn tưởng rằng đó là một chi quân đội của đại gia tộc nào đó, không nghĩ tới lại là quân đội của Húc Nhật thương thành. Đằng Thanh Sơn mặc dù mới vào Đoan Mộc đại lục không lâu, nhưng với Húc Nhật thương thành thanh danh đã lan xa thì cũng biết không ít . Tỷ như "Húc Nhật Tửu Lâu" trải rộng khắp ba mươi sáu chủ thành chính là một trong những sản nghiệp của họ.
Làm một đại thương thành, tửu lâu chỉ là một loại sinh ý mà thôi.
Trong các ngành nghề ở đây, lợi nhuận lớn nhất, dễ kiếm nhất chính là buôn bán nô lệ, Húc Nhật thương thành đương nhiên sẽ nhúng tay, hơn nữa còn là một trong những bá chủ của nô lệ mậu dịch. Nô lệ mậu dịch trong thiên hạ, tối thiểu có hai đến ba thành là do Húc Nhật thương thành khống chế. Hai, ba thành mặc dù nghe có vẻ không nhiều lắm, nhưng dù sao...... tranh bá thiên hạ có rất nhiều gia tộc, trong đó cũng có không ít gia tộc đều làm nghề này.
Có thể cùng các đại gia tộc cạnh tranh, còn đoạt được hai, ba thành đã có thể chứng minh thế lực của Húc Nhật thương thành lớn đến mức nào.
Dù họ chưa chinh chiến thiên hạ nhưng ai cũng biết, Húc Nhật thương thành chính là một trong những thế lực lớn nhất trên Đoan Mộc đại lục.
"Mục quản sự!" Đằng Thanh Sơn cười nhẹ: "Ta có việc!"
Sắc mặt Mục Vạn nhất thời hơi đổi. Ở xung quanh, đông đảo đám quân sĩ cũng nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn. Mục Vạn lạnh lùng nói: "Sao, người của Húc Nhật thương thành ta chẳng lẽ chết vô ích?"
Việc này Đằng Thanh Sơn đích xác không thể không để ý.
Trên Đoan Mộc đại lục, nô lệ chính là hàng hóa! Thương thành người ta vận chuyển hàng hóa, cho dù họ có đánh chết nô lệ cũng không quan hệ đến Đằng Thanh Sơn. Người ta không trêu chọc Đằng Thanh Sơn hắn, thế nhưng...... mãnh thú thiếu niên lại giết chết ba người của Húc Nhật thương thành, lại còn khiến bọn họ bị thương vài người.
Hoàn toàn đuối lý!
"Mục quản sự, ngươi nói ra phương pháp hòa giải xem." Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt cười.
"Hừ......" Mục Vạn liền mở miệng.
Bỗng nhiên --
Toàn bộ đất đai bỗng nhiên lắc lư, những người nô lệ và đám quân sĩ ở xung quanh đều ngã nghiêng ngã ngửa. "Ca ~~" Mặt đất nứt ra từng cái, từng cái rãnh sâu.
"Động đất!"
"Là địa chấn!"
Xung quanh, không ít quân sĩ kinh hô lên. Toàn bộ thiên địa lấy Cửu Châu làm trung tâm, khiến Cửu Châu có rất ít tai nạn. Nhưng ở Đoan Mộc đại lục thì ngược lại, thiên tai ở đây rất nhiều, như núi lửa bùng phát, nước lũ tàn phá,v.v... "Bảo vệ tốt quản sự đại nhân!" Không ít người hô lên, Mục Vạn cũng có chút hoảng loạn.
"Di, quái, địa phương khác sao lại không bị?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nói.
Động đất trong phút chốc liền đình chỉ chấn động.
"Đúng, chỉ có hơn mười trượng xung quanh địa phương này bị chấn động, mặt đất vỡ ra."
"Quái."
Không ít quân sĩ cũng lộ vẻ nghi hoặc. Cả nhóm đều phát hiện, địa phương khác quân sĩ một chút cũng chưa loạn, chỉ có mỗi bọn họ là lều trại bị sập, cây đuốc rơi xuống, trông rất hỗn độn.
"Mục quản sự, nếu không, nói ra một con số đi." Đằng Thanh Sơn cười nhìn Mục Vạn.
Mục Vạn nhìn Đằng Thanh Sơn. Dựa vào ánh mắt Đằng Thanh Sơn, còn có tình huống vừa rồi, trong nháy mắt Mục Vạn liền hiểu được nguyên nhân sinh ra "động đất giả", không khỏi kinh sợ: "Vừa rồi, khẳng định chính là do hắn làm. Thật không ngờ, tên Đằng Thanh Sơn này chỉ đứng yên lại có thể khiến đại địa bị rung mạnh! Hắn tuyệt đối là Tiên Thiên cường giả, tuyệt đối là Võ Thánh!"
"Hảo thân thủ!" Ở bên cạnh Mục Vạn, tráng hán lưng đeo một thanh Đại Khảm Đao nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, mở miệng nói.
Bị tráng hán này nhìn chằm chằm, tựa như bị một đầu viễn cổ cự thú nhìn chằm chằm.
"Ngươi cũng không tệ."
Đằng Thanh Sơn cười nhìn thoáng qua tráng hán lưng đeo đao, sau đó tiếp tục nhìn về phía Mục Vạn: "Mục quản sự?"
Mục Vạn liếc nhìn tráng hán ở bên cạnh một cái, cười nhẹ nói: "Xem ra, Đằng tiên sinh ngươi cùng với Phó tiên sinh là bằng hữu. Một khi đã như vậy...... chết ba gã quân sĩ, tương đương với ba nghìn lượng bạc. Hơn nữa còn bị thương không ít người, tổng cộng tất cả là năm nghìn lượng bạc."
Năm nghìn lượng bạc thoạt nhìn có vẻ rất nhiều, nhưng là......
Kỳ thật chết ba tiểu binh bình thường là chuyện nhỏ, thể diện của Húc Nhật thương thành mới là chuyện lớn! Năm nghìn lượng bạc, cũng là vì Mục Vạn đoán được Thanh Sơn là Võ Thánh cường giả, mới giải quyết như vậy.
"Được". Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía quan đạo, cất cao giọng, nói: "Lão Uông, mang bốn mươi lượng vàng tới đây."
"Vâng".
Trên quan đạo, lão Uông chăn ngựa cao giọng đáp. Mà vẫn xuyên thấu qua cửa sổ xe ngựa để hướng ra ngoài nhìn, Lý cũng lập tức lấy bốn mươi lượng vàng từ trong gói đồ ra đưa cho lão Uông ở bên ngoài. Ở thời đại của Lôi Đao Thiên Thần "Đoan Mộc Ngọc", một lượng vàng có thể đổi được một trăm lượng bạc.
Nhưng là, người Đoan Mộc đại lục lại đặc biệt thích vàng. Bình thường, các đại gia tộc cũng đem vàng cất giữ làm của cải.
Điều này đã khiến số lượng vàng dần ít đi.
Hiện nay, một lượng vàng có thể đổi được một trăm hai mươi lượng bạc. Có một số địa phương, thậm chí còn có thể đổi được một trăm ba mươi lượng!
"Chủ nhân, đây là bốn mươi lượng vàng." Hai tay lão Uông cầm hai thỏi vàng lớn, đưa cho Đằng Thanh Sơn. Hai thỏi vàng này, mỗi thỏi nặng khoảng hai cân.
"Mục quản sự." Đằng Thanh Sơn đưa hai thỏi vàng cho hắn.
"Được, sự tình đến đây là chấm dứt." Mục Vạn vừa nói xong, đồng thời khi tiếp nhận hai thỏi vàng này, trong lòng hắn hơi hơi động: "Mỗi thỏi vàng đều nặng hai cân. Thỏi vàng lớn như vậy, hẳn là là của một vài đại gia tộc cất ở trong nhà. Vị Đằng Thanh Sơn này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?"
Đừng nói thỏi vàng hai cân, trong thùng vàng kia của Đằng Thanh Sơn còn có một khối vàng lớn hơn rất nhiều!
Sức nặng của nó rất lớn! Đó đều là vàng được chuẩn bị để khi Hắc Thiết Hà Lưu gia trở lại Đông Sơn.
"Nếu sự tình đã chấm dứt, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa." Đằng Thanh Sơn nói xong, liền một tay kéo mãnh thú thiếu niên đi ra ngoài.
Mãnh thú thiếu niên căn bản không thể chống cự được Đằng Thanh Sơn. Bất quá, hắn vẫn quay đầu nhìn chằm chằm Mục Vạn.
Mãnh thú thiếu niên mặc dù trí tuệ thấp, nhưng quy tắc của dã thú làm hắn biết trong đám quân đội áp giải nô lệ, lão nhân kia chính là một đại nhân vật.
"Đằng Thanh Sơn, chờ một chút."
Một thanh âm thô hào* vang lên, đúng là tráng hán lưng đeo thanh Đại Khảm Đao, trong ánh mắt mang theo một chút nóng cháy.
"Phó tiên sinh." Mục Vạn liền nói: "Sự tình của chúng ta vẫn còn chưa nói xong!"
Hắn biết rõ tính nết của vị Võ Thánh Phó tiên sinh này, gặp được cường giả lợi hại khẳng định sẽ đi khiêu chiến!
Người được gọi là Phó tiên sinh sau khi bị trì hoãn, nhìn Đằng Thanh Sơn lên xe ngựa, nghĩ ngợi: "Hắn đi về phía Nam Sơn Thành. Xe ngựa đi không quá nhanh, sau một lát hẳn là ta có thể đuổi theo được."
"Mục quản sự, chúng ta tiến vào lều lớn nói chuyện tiếp."
......
Khi sắc trời hoàn toàn tối, cách chỗ đóng quân của đám quân đội Húc Nhật thương thành hơn hai mươi dặm, mấy người Đằng Thanh Sơn cũng dừng lại nghỉ tạm.
"A Thú, về sau đừng làm bậy nữa." Tiểu Bình đưa một cái đùi dê đã nướng chín cho mãnh thú thiếu niên.
"Hẳn là quản sự Húc Nhật thương thành ngại thực lực của chủ nhân. Nếu không, Húc Nhật thương thành không có khả năng lại dễ dàng bỏ qua như vậy." Lão Uông cười ha hả nói. Hắn tuy chỉ còn một mắt, nhưng khi cười vẫn có vẻ rất tự nhiên.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày, nhìn về phía quan đạo: "Có người tới!"
Lý và những người khác đều quay đầu nhìn lại.
Đang ở trên đỉnh xe ngựa, Cuồng Phong Ưng cũng nhìn về phía Nam.
Đát! Đát! Đát!
Tiếng chân có vẻ rất vội vàng vang lên, một đạo bóng người cưỡi chiến mã một sừng chạy cực nhanh tới.
"Đằng huynh!" Đạo nhân ảnh đó từ trên chiến mã liền nhảy xuống.
"Là ngươi?" Đằng Thanh Sơn nhìn người ở trước mặt.
"Ôi ôi ~~" Mãnh thú thiếu niên nhìn chằm chằm người vừa tới, trong đôi mắt lóe ra hung quang. Mãnh thú thiếu niên nhớ rất rõ......Vừa rồi ở trong quân đội, lão nhân quản sự kia phi thường cung kính với tráng hán lưng đeo Đại Khảm Đao này. Mãnh thú thiếu niên nhìn ra --
Vị tráng hán này, hẳn là địa vị còn cao hơn lão nhân kia!
"Phó tiên sinh?" Đằng Thanh Sơn cười nhẹ, nói: "Phó tiên sinh đến đây không biết là vì chuyện gì?"
"Đằng huynh, tại hạ là Phó Đao!" Vị tráng hán này tóc rối tung rối mù, ánh mắt giống như lôi điện, lớn tiếng nói: "Vừa rồi Đằng huynh chỉ đứng bất động đã làm đất đai ở trăm trượng xung quang bị chấn động mà vỡ ra. Nếu ta đoán không lầm...... Đằng huynh đệ tối thiểu cũng là Tiên Thiên Thực Đan, thậm chí là Tiên Thiên Kim Đan! Phó Đao ta hành tẩu khắp thiên hạ, thích nhất là được cùng cường giả luận bàn, không biết Đằng huynh có muốn cùng ta đánh một trận không?"
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Lý ở bên cạnh.
Hiện nay, Đằng Thanh Sơn thật sự không có hứng thú chiến đấu với Tiên thiên cường giả, trong đầu hắn đều là khổ tu suy nghĩ để bước vào Hư Cảnh!
"Phó Đao!" Bên cạnh, lão Uông kinh hô một tiếng: "Ngươi là Lôi Đao Võ Thánh "Phó Đao"?"
"Lôi đao Võ Thánh?" Đằng Thanh Sơn nhìn về phía lão Uông. Lão Uông lập tức giải thích: "Chủ nhân, thiên hạ ngày nay cũng có không ít Võ Thánh. Bất quá, danh khí cũng phân cao thấp. Trong đó, Phó Đao Phó tiên sinh tu luyện chính là thuộc một mạch của Lôi Đao Thiên Thần, được tôn xưng là Lôi Đao Võ Thánh. Đây tuyệt đối chính là Tiên Thiên Kim Đan cường giả. Thế lực khắp nơi trong thiên hạ, đều rất tôn sùng Phó tiên sinh."
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.
Tiên Thiên Kim Đan?
Với toàn bộ Đoan Mộc đại lục, nơi chỉ mới có hai, ba trăm triệu dân cư, tương đương với một Châu trong Cửu Châu thì phỏng chừng Tiên Thiên Kim Đan cường giả ở đây cũng không vượt quá mười người. Chỉ một gã Tiên Thiên Kim Đan mà đã có thể làm Đoan Mộc đại lục chấn động. Đằng Thanh Sơn lại không biết...... Lão thiên rất công bình. Đoan Mộc đại lục chịu rất nhiều thiên tai, trời cao cũng sẽ ban ân một chút cho Đoan Mộc đại lục.
Có thể có hai đại Chí Cường là Đại Vũ và Đoan Mộc Vũ, Đoan Mộc đại lục này cũng không phải chỉ đơn giản như hắn nghĩ.
"Ngươi muốn đánh một trận với ta?" Đằng Thanh Sơn nhìn hắn.
"Phải." Phó Đao nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Đến đây đi, nhanh một chút." Đằng Thanh Sơn cầm lấy Luân Hồi Thương ở cạnh người, đi đến chỗ trống trải bên trái, lạnh nhạt nói. Cùng Tiên Thiên Kim Đan cường giả đánh một trận, Đằng Thanh Sơn cũng không hề kích động.
Phó Đao nhíu mày.
Hắn cảm thấy người trước mắt tựa hồ có chút kiêu ngạo.
"Cẩn thận." Phó Đao quát khẽ một tiếng.
"Loảng xoảng!"
Đứng xem ở bên cạnh, lão Vương cùng Lý và những người khác đều chỉ thấy một đạo lôi quang màu xanh từ thanh đao sau lưng Phó Đao phóng lên cao. Lập tức, thân ảnh Phó Đao trở nên mơ hồ, một đạo lôi quang màu xanh trực tiếp phóng về phía Đằng Thanh Sơn. Những nơi nó đi qua, đất đai đều trực tiếp bị thiêu thành hư vô.
Trong thiên địa đều mơ hồ có tiếng sấm.
"Hảo đao pháp!" Một thanh âm hùng hồn vang lên.
"Thương!"
Một âm thanh giòn tan.
Chỉ thấy thân thể Phó Đao liên tiếp lui hơn mười bước, sắc mặt đỏ rực, khóe miệng có chút vết máu. Hắn kinh hãi nhìn Đằng Thanh Sơn, sau đó cúi đầu nhìn mình. Cả cánh tay phải gồm bàn tay, làn da của hắn đều bị chấn động mà hoàn toàn nứt ra.
"Sao có thể. Một chiêu, chỉ một chiêu?" Phó Đao nhớ lại một màn vừa rồi. Mặc dù không thể tin được, nhưng một lát sau, trong đôi mắt Phó Đao sáng lên một tia tinh quang, trên mặt cũng lộ vẻ mừng như điên: "Nguyên lai là như vậy, nguyên lai là như vậy!"
Ngay sau đó, Phó Đao lập tức khom người một cái, giống như đệ tử hành lễ với sư phụ: "Tạ ơn tiên sinh đã chỉ điểm!"
"Ngươi có thể lĩnh ngộ là do ngộ tính của chính ngươi, không cần cảm tạ ta." Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt phất phất tay, bay thẳng về phía Lý, lão Uông bọn họ. Bỗng nhiên, Đằng Thanh Sơn có chút ngạc nhiên nhìn về phía mãnh thú thiếu niên.
Chú thích
*thô hào: giọng nói sảng khoái, đơn giản. Những người có giọng nói này thường là những người rất vô tư.
Khi mọi người đọc sẽ để ý thấy có lúc mình để là "Tên Đằng Thanh Sơn..." lúc sau lại là "Vị Đằng Thanh Sơn..." hoặc có lúc mình dùng là "đất đai", lúc lại dùng là "đại địa"(đại địa=đất đai), đó là vì mình tùy hoàn cảnh mà dùng các từ khác nhau cho hợp, mong mọi người thông cảm.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký